Chương 1: Chương 1
Tuyết Nguyên U Linh
19/09/2017
Dịch: Hàn Gia Băng _ Nhóm dịch PHL
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô cử động thân thể mình một cách khó nhọc, run rẩy đứng lên, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Đây là một khu rừng xa lạ, cây cối xa lạ, khung cảnh lạ lẫm, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, rõ ràng mới trước đó một khắc đang còn ở thành phố, vậy mà tại sao chỉ trong nháy mắt không gian lại có thể hoàn toàn thay đổi như vậy?
An Diệc cúi đầu nhìn từng khớp xương trên cánh tay của mình, cô không thể nào tin nổi vì sao mình lại biến thành một bộ xương khô, và vì sao lại xuất hiện tại chỗ này?
Cô nhớ rõ… Đúng rồi, một vụ nổ mạnh ở trên đường. Khi cô bước lên chiếc xe buýt thì đằng sau vang lên một tiếng nổ thật to, kế đến cô chẳng còn biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại cô thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, biến thành một bộ xương khô. Trên người vẫn còn mặc y nguyên bộ quần áo cũ, áo khoác và quần jean, thân thể này chính xác là của cô.
Chẳng lẽ cô xuyên không? Nhưng vì lý do gì cô lại biến thành một bộ xương khô? Hơn nữa lại còn là một bộ xương khô cử động được, chuyện này thật quá kỳ lạ! Cô thực sự không biết bản thân bây giờ sợ hãi nhiều hơn hay khiếp sợ nhiều hơn. Nói tóm lại, mọi thứ thật rối rắm.
An Diệc thử cử động đôi chân, kết quả là vang lên mấy tiếng lạch cạch, quần jean và dây lưng cùng nhau rơi xuống mặt đất, chỉ còn sót lại chiếc quần lót được giữ lại nhờ khung xương hông.
Cô im lặng nhìn eo của chính mình, cô tưởng tượng trên đời chẳng còn người nào có vòng eo nhỏ hơn cô nữa. Eo ở đây chỉ là một khúc xương sống, khẳng định có thể nói “Một tay ôm gọn”.
An Diệc cố gắng để bản thân bình tĩnh trong ba giây, sau đó lột sạch quần áo trên người xuống bao gồm cả quần lót. Dù sao hiện tại bản thân cũng chỉ là một bộ xương khô. Cho dù có uốn éo tạo dáng cũng chả ma nào hứng thú.
Cô cảm thấy mình vẫn nên lạc quan, ít nhất thì cô vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn cơ hội tìm được đường ra khỏi đây.
An Diệc gom hết quần áo của bản thân lại, đào một cái hố rồi chôn xuống, đặt dấu hiệu ở đó, chờ sau này vào thời điểm thích hợp sẽ quay lại lấy. Sau đó, cô run rẩy bước từng bước, bắt đầu tìm hiểu và thăm dò thế giới mới này.
Đầu tiên, có thể khẳng định nơi này không phải là trái đất.
Tuy rằng cô không am hiểu nhiều về thực vật, nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt của thực vật nơi đây. Tất cả mọi thứ đều rất xa lạ. Đằng kia là một cây đại thụ cao ngất tận mây, ở kia là từng bụi cây ngang dọc đan xen lẫn nhau, còn những đám cỏ xanh có hình thù quái đản…. An Diệc chẳng biết tên loài nào. Quan trọng hơn, lá của những loài thực vật này phát ra ánh sáng lập lòe yếu ớt. Không giống với bất kỳ một thực vật nào ở địa cầu.
Ngẩng đầu lên trời, có thể nhìn thấy những tia sáng màu vàng nhạt xuyên qua từng khe lá rậm rạp chiếu rọi xuống mặt đất.
Tạm thời có thể xem đó như là ánh mặt trời. Hiện tại cô không có xúc giác, không có khứu giác, không có vị giác, không có tiếng nói, chỉ có thể nghe và nhìn, không thể phán đoán chính xác được. Hơn nữa, hiện tại thính giác và thị giác của cô cũng không hẳn là bình thường, chỉ có xương cốt mà thiếu ống thở, cơ bắp không được sắp xếp theo đúng trình tự, thiếu luôn hệ thần kinh. Chẳng hiểu nổi dựa vào cái gì để duy trì sự sống.
Cô ngồi bên hồ nhìn xuống soi gương. Hai hốc mắt của bộ xương khô hoàn toàn trống trơn chỉ có hai ngọn lửa màu xanh đen đang bùng cháy. Dường như toàn bộ năng lượng của cô đều xuất phát từ đây.
U minh hoàng tuyền? Chẳng lẽ đây là lửa linh hồn trong truyền thuyết? Cô có phải đã biến thành một con quái vật rồi chăng? Nơi này có sinh vật nào giống cô chăng?
Đang suy nghĩ, cô chợt cảm giác ở bụi cỏ bên cạnh có thứ gì đó đang cử động. An Diệc quay đầu nhìn lại thì thấy một con vật rất lớn trông giống lợn rừng từ từ đi ra, lướt qua người An Diệc rồi cúi đầu xuống hồ uống nước.
Nó cũng chẳng có hứng thú với An Diệc, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua. Tuy rằng An Diệc cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua loài động vật này, nhưng vẫn có thể khẳng định, nó có thịt có máu, là một sinh vật còn sống bình thường, hoàn toàn khác với mình.
Đương nhiên, một con vật sống không thể nói lên được điều gì cả, cô cần thu thập thêm nhiều thông tin hơn.
Lợn rừng - tạm thời cứ gọi là “Lợn rừng”. Uống xong nước nó liền thẳng hướng rừng sâu chạy vào, An Diệc cũng vội vàng đuổi theo. Lợn rừng cũng không phát hiện việc có người theo sau mình, lúc dừng lại lúc đi, giống như đang đi dạo, lại giống như đang tìm kiếm thức ăn. Đi theo sau nó, An Diệc cũng phát hiện ra một số loài động vật, tất cả cô đều chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nhiên có thể dựa vào hình dáng bên ngoài phân loại tương tự, thủy sinh lục sinh (động vật dưới nước, sống trong rừng), điểu thú trùng ngư (chim chóc, thú, côn trùng, cá), cộng thêm khu rừng rậm rạp này tạo thành một hệ sinh vật hoàn chỉnh.
Tuy nhiên cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống tại đây, cũng không có phát hiện ra bất kỳ bộ xương khô nào giống mình, chỉ thấy ven đường có không ít xương động vật nằm rải rác khắp nơi.
Không biết trôi qua bao lâu, An Diệc cảm thấy sắc trời đã tối dần nên quyết định đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Tuy rằng hiện tại bản thân cô thấy không mệt, nhưng khẳng định buổi tối trong rừng rậm sẽ rất nguy hiểm. Cô không muốn mang bộ xương khô của mình đi mạo hiểm.
Có lẽ dã thú nơi đây sẽ hông có hứng thú với cô, bởi vì ngoài bộ xương khô ra cô cũng chẳng còn gì, có thể nói rằng đối với chúng, cô cũng chẳng khác gì cành lá khô. Cho nên cô cũng không vội tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉ tìm đại một hang động, sau đó đi vào.
Vừa mới hạ mông ngồi xuống, bỗng một việc kinh khủng xảy ra. Thân thể của cô bỗng nhiên rời ra! Biến thành một đống xương cốt phân tán trong hang động.
Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ ngay cả một bộ xương khô cô cũng không làm được?
An Diệc có chút hoảng loạn, đốm lửa xanh đen trong hốc mắt lập lòe, một dòng năng lượng kỳ ra tản ra khắp thân thể. Kế tiếp, đống xương cốt rụng rời nằm trên mặt đất như bị một ma lực nào đó điều khiển, từ từ hàn gắn lại, cuối cùng khôi phục hoàn chỉnh thành một bộ xương khô như cũ.
An Diệc tự đánh giá thân thể của mình. Ý nghĩ trong đầu cô xoay chuyển thật nhanh, xương cốt lại lần nữa rời ra, xếp thành một đống, kế đó lại lần lượt theo nhau hợp lại thành một thể thống nhất, An Diệc cũng lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có thể xác định bản thân có thể tự điều khiển khối xương của mình, cho dù có phân rã ra cũng không sao. Cô thậm chí có thể biến cánh tay của mình thành vũ khí, cũng có thể lấy đầu của mình làm banh để đá.
Cô như biến thành một sinh vật sống không theo lẽ thường của khoa học.
Lúc đầu khi cô phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không cảm thấy sợ hãi dù chỉ một chút. Bởi vì cô là một Điêu Cốt sư, chuyên lấy xương cốt động vật làm đồ dụng cụ để điêu khắc. Xương cốt với cô cũng giống như cơm và áo, là đồ vật không thể thiếu trong sinh hoạt.
Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không dám tin bản thân có ngày lại biến thành một bộ xương khô, lại còn là một bộ xương khô có thể chạy nhảy, có thể tự tháo gỡ từng khớp xương. Chẳng lẽ tài nghệ điêu khắc xương cốt tuyệt đỉnh sẽ phải áp dụng trên thân thể của chính mình, biến nó thành một kiệt tác nghệ thuật hay sao?
An Diệc chán nản nằm ở ven động, nhìn không gian tối mờ, từ từ chìm vào suy nghĩ. Không biết ba mẹ cùng mấy đứa em gái sẽ ra sao, cô đột nhiên biến mất, họ nhất định sẽ rất lo lắng…. Suy nghĩ rất nhiều rất lâu, An Diệc cũng vẫn như vậy không hề có cảm giác buồn ngủ. Ngoại trừ tứ chi cần vận động, lúc này cô vốn dĩ không có bất kỳ nhu cầu sinh lý nào khác.
Cô nghĩ, cho dù sau này có cơ hội trở về, nhưng với hình dáng như vậy chỉ sợ cũng không thể trở về. Biến thành như vậy, cô rất sợ hãi, khổ sở, không biết làm gì mới phải. Và kỳ lạ hơn chính là cô có cảm giác thân thể mình trống rỗng đến nỗi chẳng có thói quen nào để cô làm.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có một luồng sáng xanh biếc xẹt qua đám cây cối bên trái.
An Diệc đứng lên, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định bước qua đó xem thử..
Đẩy tán lá qua một bên thì ánh sáng màu xanhh chớp lóa trước mắt giống như hàng trăm con đom đóm đangg tụ tập, lấp lánh nhấp nháy, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô liền cảm thấy nó không còn xinh đẹp nữa.
Chỉ thấy đám ánh sáng xanh kia chợt bay đi nhưng một cơn gió mạnh, lướt qua người một con vật nhỏ đang leo lên thân cây, sau đó nuốt chửng nó. Vài giây sau đám ánh sáng xanhh biến mất, con vật kia biến thành một bộ xương khô kêu lách cách rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan ra thành từng mảnh.
Qủa thực An Diệc không thể nào tin nổi những gì mắt mình nhìn thấy. Rốt cuộc cái thứ ánh sáng xanh đó là gì? Sao có thể biến một con vật đangg sống sờ sờ chỉ sau vài giây thành một bộ xương khô?
Cô nhìn kỹ xung quanh. Sau khi xác định luồng ánh sáng xanh đã biến mất thì mới cẩn thận bước đến gần bộ xương của con thú xấu số.
Sạch sẽ, không hề lưu lại dù chỉ một giọt máu, giống như, giống như cô vậy… An Diệc đột nhiên nghĩ tới chuyện, bộ dạng hiện giờ của mình có thể là do cái khối sáng xanh đó gây ra, chắc chắn là nó.
Xem ra, có thể khi cô đến nơi này vẫn còn là một con người hoàn chỉnh. Chỉ là hôn mê nên bị cái khối sáng xanh đó làm hại, biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhưng vì sao cô lại không chết? Chẳng lẽ bị khối sáng xanh ăn thịt biến thành bộ xương khô đều sẽ không chết?
An Diệc đưa mắt nhìn bộ xương con thú một lần nữa, phát hiện bộ xương của nó lập lòe ánh sáng màu trắng, tràn đầy hơi thở của sự sống, khiến người cảm thấy rất thoải mái.
An Diệc nhịn không được liền lấy tay sờ soạng lên thân nó một chút. Trong nháy mắt, một cảm ứng kỳ diệu giữa hai bên được hình thành. Cô thu tay lại thì cảm ứng ngay lập tức biến mất.
Sao lại thế này? Khi chạm vào cô bỗng có cảm giác rất lạ.
An Diệc tiếp tục đưa tay tới bộ xương con thú, lần này cô có chuẩn bị tâm lý. Ngoại trừ cảm ứng kỳ diệu ở bàn tay, xương ngón tay cô còn hiện ra những tia sáng bay vòng vòng. Cùng lúc, đôi mắt cô mường tượng còn có thể nhìn thấu toàn bộ kết cấu của bộ xương. Không những thế, cô còn cảm thấy mình có thể thay đổi chất lượng của nó.
Đây… Đây thực sự là khả năng mà mọi Điêu Cốt Sư đều mong muốn!
Tuy nhiên, An Diệc cũng cố kiềm chế khát vọng muốn tiến hành điêu khắc ngay lập tức mà lựa chọn đứng ở một bên xem xét, chờ xem kết quả có giống với suy đoán của bản thân không, xem thử bộ xương cốt này có thể sống lại hay không.
Việc chờ đợi đúng là nhẹ nhàng, chẳng có việc gì làm nên tiện thể An Diệc đếm luôn số khớp khúc xương của con thú. 1, 2, 5… 7… tổng cộng 112 khúc. Nơi thích hợp để điêu khắc cũng chỉ có xương đùi và đầu lâu. Thể hình nó không lớn, giai đoạn gia công khá phiền toái, lúc điêu khắc cũng sẽ khá khó khăn.
Sau khi An Diệc cân nhắc các loại hình điêu khắc và tự sáng tạo ra các mô hình kết cấu xong. Lúc này trời đã sáng, tuy nhiên bộ xương thú vẫn không có dấu hiệu sống lại. Không biết có phải ảo giác hay không, An Diệc cảm thấy ánh sáng phát ra trên mình con thú đã mờ nhạt đi rất nhiều.
Cô cảm nhận một chút. Đó phải áo giác. Không chỉ ánh sáng dần mờ đi, mà ngay cả hơi thở sự sống cũng yếu dần.
Chẳng lẽ cô đoán sai? Con thú nhỏ bị đám ánh sáng xanh kia biến thành bộ xương sẽ không sống lại?
An Diệc chờ đến lúc mặt trời đã đứng bóng, cho đến lúc ánh sáng trên bộ xương biến mất hoàn toàn cũng chẳng có gì giống cô đã tính toán xảy ra. Lúc này đưa tay về phía bộ xương, cảm ứng kỳ diệu trước kia cũng không còn nữa.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô cử động thân thể mình một cách khó nhọc, run rẩy đứng lên, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Đây là một khu rừng xa lạ, cây cối xa lạ, khung cảnh lạ lẫm, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, rõ ràng mới trước đó một khắc đang còn ở thành phố, vậy mà tại sao chỉ trong nháy mắt không gian lại có thể hoàn toàn thay đổi như vậy?
An Diệc cúi đầu nhìn từng khớp xương trên cánh tay của mình, cô không thể nào tin nổi vì sao mình lại biến thành một bộ xương khô, và vì sao lại xuất hiện tại chỗ này?
Cô nhớ rõ… Đúng rồi, một vụ nổ mạnh ở trên đường. Khi cô bước lên chiếc xe buýt thì đằng sau vang lên một tiếng nổ thật to, kế đến cô chẳng còn biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại cô thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, biến thành một bộ xương khô. Trên người vẫn còn mặc y nguyên bộ quần áo cũ, áo khoác và quần jean, thân thể này chính xác là của cô.
Chẳng lẽ cô xuyên không? Nhưng vì lý do gì cô lại biến thành một bộ xương khô? Hơn nữa lại còn là một bộ xương khô cử động được, chuyện này thật quá kỳ lạ! Cô thực sự không biết bản thân bây giờ sợ hãi nhiều hơn hay khiếp sợ nhiều hơn. Nói tóm lại, mọi thứ thật rối rắm.
An Diệc thử cử động đôi chân, kết quả là vang lên mấy tiếng lạch cạch, quần jean và dây lưng cùng nhau rơi xuống mặt đất, chỉ còn sót lại chiếc quần lót được giữ lại nhờ khung xương hông.
Cô im lặng nhìn eo của chính mình, cô tưởng tượng trên đời chẳng còn người nào có vòng eo nhỏ hơn cô nữa. Eo ở đây chỉ là một khúc xương sống, khẳng định có thể nói “Một tay ôm gọn”.
An Diệc cố gắng để bản thân bình tĩnh trong ba giây, sau đó lột sạch quần áo trên người xuống bao gồm cả quần lót. Dù sao hiện tại bản thân cũng chỉ là một bộ xương khô. Cho dù có uốn éo tạo dáng cũng chả ma nào hứng thú.
Cô cảm thấy mình vẫn nên lạc quan, ít nhất thì cô vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn cơ hội tìm được đường ra khỏi đây.
An Diệc gom hết quần áo của bản thân lại, đào một cái hố rồi chôn xuống, đặt dấu hiệu ở đó, chờ sau này vào thời điểm thích hợp sẽ quay lại lấy. Sau đó, cô run rẩy bước từng bước, bắt đầu tìm hiểu và thăm dò thế giới mới này.
Đầu tiên, có thể khẳng định nơi này không phải là trái đất.
Tuy rằng cô không am hiểu nhiều về thực vật, nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt của thực vật nơi đây. Tất cả mọi thứ đều rất xa lạ. Đằng kia là một cây đại thụ cao ngất tận mây, ở kia là từng bụi cây ngang dọc đan xen lẫn nhau, còn những đám cỏ xanh có hình thù quái đản…. An Diệc chẳng biết tên loài nào. Quan trọng hơn, lá của những loài thực vật này phát ra ánh sáng lập lòe yếu ớt. Không giống với bất kỳ một thực vật nào ở địa cầu.
Ngẩng đầu lên trời, có thể nhìn thấy những tia sáng màu vàng nhạt xuyên qua từng khe lá rậm rạp chiếu rọi xuống mặt đất.
Tạm thời có thể xem đó như là ánh mặt trời. Hiện tại cô không có xúc giác, không có khứu giác, không có vị giác, không có tiếng nói, chỉ có thể nghe và nhìn, không thể phán đoán chính xác được. Hơn nữa, hiện tại thính giác và thị giác của cô cũng không hẳn là bình thường, chỉ có xương cốt mà thiếu ống thở, cơ bắp không được sắp xếp theo đúng trình tự, thiếu luôn hệ thần kinh. Chẳng hiểu nổi dựa vào cái gì để duy trì sự sống.
Cô ngồi bên hồ nhìn xuống soi gương. Hai hốc mắt của bộ xương khô hoàn toàn trống trơn chỉ có hai ngọn lửa màu xanh đen đang bùng cháy. Dường như toàn bộ năng lượng của cô đều xuất phát từ đây.
U minh hoàng tuyền? Chẳng lẽ đây là lửa linh hồn trong truyền thuyết? Cô có phải đã biến thành một con quái vật rồi chăng? Nơi này có sinh vật nào giống cô chăng?
Đang suy nghĩ, cô chợt cảm giác ở bụi cỏ bên cạnh có thứ gì đó đang cử động. An Diệc quay đầu nhìn lại thì thấy một con vật rất lớn trông giống lợn rừng từ từ đi ra, lướt qua người An Diệc rồi cúi đầu xuống hồ uống nước.
Nó cũng chẳng có hứng thú với An Diệc, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua. Tuy rằng An Diệc cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua loài động vật này, nhưng vẫn có thể khẳng định, nó có thịt có máu, là một sinh vật còn sống bình thường, hoàn toàn khác với mình.
Đương nhiên, một con vật sống không thể nói lên được điều gì cả, cô cần thu thập thêm nhiều thông tin hơn.
Lợn rừng - tạm thời cứ gọi là “Lợn rừng”. Uống xong nước nó liền thẳng hướng rừng sâu chạy vào, An Diệc cũng vội vàng đuổi theo. Lợn rừng cũng không phát hiện việc có người theo sau mình, lúc dừng lại lúc đi, giống như đang đi dạo, lại giống như đang tìm kiếm thức ăn. Đi theo sau nó, An Diệc cũng phát hiện ra một số loài động vật, tất cả cô đều chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nhiên có thể dựa vào hình dáng bên ngoài phân loại tương tự, thủy sinh lục sinh (động vật dưới nước, sống trong rừng), điểu thú trùng ngư (chim chóc, thú, côn trùng, cá), cộng thêm khu rừng rậm rạp này tạo thành một hệ sinh vật hoàn chỉnh.
Tuy nhiên cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống tại đây, cũng không có phát hiện ra bất kỳ bộ xương khô nào giống mình, chỉ thấy ven đường có không ít xương động vật nằm rải rác khắp nơi.
Không biết trôi qua bao lâu, An Diệc cảm thấy sắc trời đã tối dần nên quyết định đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Tuy rằng hiện tại bản thân cô thấy không mệt, nhưng khẳng định buổi tối trong rừng rậm sẽ rất nguy hiểm. Cô không muốn mang bộ xương khô của mình đi mạo hiểm.
Có lẽ dã thú nơi đây sẽ hông có hứng thú với cô, bởi vì ngoài bộ xương khô ra cô cũng chẳng còn gì, có thể nói rằng đối với chúng, cô cũng chẳng khác gì cành lá khô. Cho nên cô cũng không vội tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉ tìm đại một hang động, sau đó đi vào.
Vừa mới hạ mông ngồi xuống, bỗng một việc kinh khủng xảy ra. Thân thể của cô bỗng nhiên rời ra! Biến thành một đống xương cốt phân tán trong hang động.
Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ ngay cả một bộ xương khô cô cũng không làm được?
An Diệc có chút hoảng loạn, đốm lửa xanh đen trong hốc mắt lập lòe, một dòng năng lượng kỳ ra tản ra khắp thân thể. Kế tiếp, đống xương cốt rụng rời nằm trên mặt đất như bị một ma lực nào đó điều khiển, từ từ hàn gắn lại, cuối cùng khôi phục hoàn chỉnh thành một bộ xương khô như cũ.
An Diệc tự đánh giá thân thể của mình. Ý nghĩ trong đầu cô xoay chuyển thật nhanh, xương cốt lại lần nữa rời ra, xếp thành một đống, kế đó lại lần lượt theo nhau hợp lại thành một thể thống nhất, An Diệc cũng lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có thể xác định bản thân có thể tự điều khiển khối xương của mình, cho dù có phân rã ra cũng không sao. Cô thậm chí có thể biến cánh tay của mình thành vũ khí, cũng có thể lấy đầu của mình làm banh để đá.
Cô như biến thành một sinh vật sống không theo lẽ thường của khoa học.
Lúc đầu khi cô phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không cảm thấy sợ hãi dù chỉ một chút. Bởi vì cô là một Điêu Cốt sư, chuyên lấy xương cốt động vật làm đồ dụng cụ để điêu khắc. Xương cốt với cô cũng giống như cơm và áo, là đồ vật không thể thiếu trong sinh hoạt.
Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không dám tin bản thân có ngày lại biến thành một bộ xương khô, lại còn là một bộ xương khô có thể chạy nhảy, có thể tự tháo gỡ từng khớp xương. Chẳng lẽ tài nghệ điêu khắc xương cốt tuyệt đỉnh sẽ phải áp dụng trên thân thể của chính mình, biến nó thành một kiệt tác nghệ thuật hay sao?
An Diệc chán nản nằm ở ven động, nhìn không gian tối mờ, từ từ chìm vào suy nghĩ. Không biết ba mẹ cùng mấy đứa em gái sẽ ra sao, cô đột nhiên biến mất, họ nhất định sẽ rất lo lắng…. Suy nghĩ rất nhiều rất lâu, An Diệc cũng vẫn như vậy không hề có cảm giác buồn ngủ. Ngoại trừ tứ chi cần vận động, lúc này cô vốn dĩ không có bất kỳ nhu cầu sinh lý nào khác.
Cô nghĩ, cho dù sau này có cơ hội trở về, nhưng với hình dáng như vậy chỉ sợ cũng không thể trở về. Biến thành như vậy, cô rất sợ hãi, khổ sở, không biết làm gì mới phải. Và kỳ lạ hơn chính là cô có cảm giác thân thể mình trống rỗng đến nỗi chẳng có thói quen nào để cô làm.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có một luồng sáng xanh biếc xẹt qua đám cây cối bên trái.
An Diệc đứng lên, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định bước qua đó xem thử..
Đẩy tán lá qua một bên thì ánh sáng màu xanhh chớp lóa trước mắt giống như hàng trăm con đom đóm đangg tụ tập, lấp lánh nhấp nháy, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô liền cảm thấy nó không còn xinh đẹp nữa.
Chỉ thấy đám ánh sáng xanh kia chợt bay đi nhưng một cơn gió mạnh, lướt qua người một con vật nhỏ đang leo lên thân cây, sau đó nuốt chửng nó. Vài giây sau đám ánh sáng xanhh biến mất, con vật kia biến thành một bộ xương khô kêu lách cách rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan ra thành từng mảnh.
Qủa thực An Diệc không thể nào tin nổi những gì mắt mình nhìn thấy. Rốt cuộc cái thứ ánh sáng xanh đó là gì? Sao có thể biến một con vật đangg sống sờ sờ chỉ sau vài giây thành một bộ xương khô?
Cô nhìn kỹ xung quanh. Sau khi xác định luồng ánh sáng xanh đã biến mất thì mới cẩn thận bước đến gần bộ xương của con thú xấu số.
Sạch sẽ, không hề lưu lại dù chỉ một giọt máu, giống như, giống như cô vậy… An Diệc đột nhiên nghĩ tới chuyện, bộ dạng hiện giờ của mình có thể là do cái khối sáng xanh đó gây ra, chắc chắn là nó.
Xem ra, có thể khi cô đến nơi này vẫn còn là một con người hoàn chỉnh. Chỉ là hôn mê nên bị cái khối sáng xanh đó làm hại, biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhưng vì sao cô lại không chết? Chẳng lẽ bị khối sáng xanh ăn thịt biến thành bộ xương khô đều sẽ không chết?
An Diệc đưa mắt nhìn bộ xương con thú một lần nữa, phát hiện bộ xương của nó lập lòe ánh sáng màu trắng, tràn đầy hơi thở của sự sống, khiến người cảm thấy rất thoải mái.
An Diệc nhịn không được liền lấy tay sờ soạng lên thân nó một chút. Trong nháy mắt, một cảm ứng kỳ diệu giữa hai bên được hình thành. Cô thu tay lại thì cảm ứng ngay lập tức biến mất.
Sao lại thế này? Khi chạm vào cô bỗng có cảm giác rất lạ.
An Diệc tiếp tục đưa tay tới bộ xương con thú, lần này cô có chuẩn bị tâm lý. Ngoại trừ cảm ứng kỳ diệu ở bàn tay, xương ngón tay cô còn hiện ra những tia sáng bay vòng vòng. Cùng lúc, đôi mắt cô mường tượng còn có thể nhìn thấu toàn bộ kết cấu của bộ xương. Không những thế, cô còn cảm thấy mình có thể thay đổi chất lượng của nó.
Đây… Đây thực sự là khả năng mà mọi Điêu Cốt Sư đều mong muốn!
Tuy nhiên, An Diệc cũng cố kiềm chế khát vọng muốn tiến hành điêu khắc ngay lập tức mà lựa chọn đứng ở một bên xem xét, chờ xem kết quả có giống với suy đoán của bản thân không, xem thử bộ xương cốt này có thể sống lại hay không.
Việc chờ đợi đúng là nhẹ nhàng, chẳng có việc gì làm nên tiện thể An Diệc đếm luôn số khớp khúc xương của con thú. 1, 2, 5… 7… tổng cộng 112 khúc. Nơi thích hợp để điêu khắc cũng chỉ có xương đùi và đầu lâu. Thể hình nó không lớn, giai đoạn gia công khá phiền toái, lúc điêu khắc cũng sẽ khá khó khăn.
Sau khi An Diệc cân nhắc các loại hình điêu khắc và tự sáng tạo ra các mô hình kết cấu xong. Lúc này trời đã sáng, tuy nhiên bộ xương thú vẫn không có dấu hiệu sống lại. Không biết có phải ảo giác hay không, An Diệc cảm thấy ánh sáng phát ra trên mình con thú đã mờ nhạt đi rất nhiều.
Cô cảm nhận một chút. Đó phải áo giác. Không chỉ ánh sáng dần mờ đi, mà ngay cả hơi thở sự sống cũng yếu dần.
Chẳng lẽ cô đoán sai? Con thú nhỏ bị đám ánh sáng xanh kia biến thành bộ xương sẽ không sống lại?
An Diệc chờ đến lúc mặt trời đã đứng bóng, cho đến lúc ánh sáng trên bộ xương biến mất hoàn toàn cũng chẳng có gì giống cô đã tính toán xảy ra. Lúc này đưa tay về phía bộ xương, cảm ứng kỳ diệu trước kia cũng không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.