Chương 21: Cốt bài hình hổ
Tuyết Nguyên U Linh
19/09/2017
Dịch và biên: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL
Thật là chỉ hận lúc dùng chữ lại không có!
Hiện giờ không có bất kỳ tự quyết nào có thể đảm bảo cô lặng yên không tiếng động thoát khỏi nơi này mà không bị người phát hiện. Xem ra vẫn phải chờ đám người phía dưới đánh xong, biết vậy không bằng ngồi chờ trong động còn hơn.
Đang lúc An buông tha quyết định giãy dụa thì đột nhiên không biết từ nơi nào bay tới một cái tiêu đánh trúng vào xương sọ cô. Chỉ nghe một tiếng “đang”, một đầu lâu bay lên thật cao, sau đó lại vẽ thành một đường parabol trên không trung rơi xuống một vũng bùn bên ngoài.
Đầu của ta – An im lặng gầm thét! Phách lối, phách lối, phách lối! Thật là không thể nhịn hơn nữa! Ngọn lửa tức giận bùng cháy trong mắt An.
Cô điều khiển thân thể mình từ xa, từ trong Cốt giới lấy ra cốt bài hình hổ. Cái gọi là vị thử khai thiên, ngưu ích địa, hổ chưởng sinh tử (1), trong mười hai con giáp, trừ rồng ra, hổ chính là loại sinh vật có công kích lớn nhất. Từ khi đi tới thế giới này, cô chưa từng sử dụng cốt điêu có tính chất công kích. Hôm nay xem ra là thời điểm thí nghiệm uy lực của nó.
Cốt bài mười hai con giáp được An phân loại vào loại “thường thức”, lực lượng chiến đấu chỉ tính là sơ cấp cho nên cô không lo lắng sẽ xảy ra án mạng.
An cầm cốt bài hình hổ nhắm ngay mục tiêu. Cốt bài kích hoạt, một đạo ánh sáng trắng bắn ra cùng với một tiếng gầm rung trời của hổ, một con hổ to lớn nhanh chóng hình thành trong không trung, linh vật hình hổ chớp động, lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua cơ thể con người, ước chừng mấy giây sau, sau khi nhảy vụt mấy cái đều biến mất trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
An cũng quan sát sự biến hóa của bọn họ, phát hiện trên người bọn họ không có sự thương tổn, nhưng tất cả đều bất động giống như trúng lời nguyền Định thân vậy, không hề vặn vẹo, mà còn rất thống khổ.
Ngay sau đó, chỉ nghe bùm một tiếng, “Định thân chú” được giải trừ, vũ khí trong tay mọi người lần lượt rơi xuống, đồng thời tất cả đều ngã ngồi rưới đất, ôm đầu rên rỉ.
Bọn họ làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ giống như đầu bị cửa kẹp. An âm thầm suy đoán, nếu không có ngoại thương, đó chính là bị nội thương? Thử nghĩ lại một chút, hoặc giả là … tinh thần bị tổn thương? Lực lượng của cốt điêu đến từ linh hồn thì thứ dễ bị đánh chắc cũng là linh hồn. Hổ linh vừa mới phát ra tiếng huýt gió cũng không phải lỗ tai có thể nghe được mà trực tiếp gây chấn động linh hồn, cũng chính là tinh thần thể.
Đây chắc hẳn là thuộc tính cơ bản nhất của cốt điêu. Không thương tổn *, chỉ ảnh hưởng tinh thần. Thông thường mà nói, bị tổn thương tinh thần là có thể khôi phục, như các loại triệu chứng nhẹ: tinh thần uể ỏi, tinh thần không phấn chấn, tinh thần tan rã linh tinh, giống như tinh thần thất thường, si ngốc, mất trí nhớ vân vân các loại, chỉ sợ cũng không chữa trị tốt lắm, nghiêm trọng nhất chắc là bị biến thành hoạt tử nhân, linh hồn hoàn toàn biến mất.
Lực lượng cốt bài hình hổ chỉ có sơ cấp, nói vậy trình độ hao tổn tinh thần của những người này hẳn là không lớn, có thể chữa trị được.
Quả nhiên không quá vài phút, bọn họ miễn cưỡng khôi phục lại, tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng đều không có biểu hiện khác thường.
“Vừa rồi là thứ gì đó?” Một lính đánh thuê lòng còn sợ hãi mà dò hỏi đồng bạn bên cạnh.
“Hình như là…… Quỷ hồn?”
Một trận gió lạnh thổi qua, tất cả mọi người không tự giác mà rùng mình một cái, ánh mắt kinh sợ nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh. Đây là thời gian mặt trời lặn, sắc trời ảm đạm, gió lạnh phơ phất, rừng cây yên tĩnh không có bất kỳ thứ gì khác lạ, vì sao lại cảm thấy có chút âm u nhỉ?
Lúc này, một lính đánh thuê đột nhiên không hề có dấu hiệu nào khóc nức nở: “TMD, cánh tay đau quá, ô ô, ta phải về nhà.
“**** (2),vừa rồi tên nào đá vào mệnh căn của lão tử, lão tử muốn đấu một mình với hắn! Đau chết lão tử rồi!” Lời nói tuy tàn bạo nhưng biểu tình lại ai oán, ánh mắt như mê ly, còn có hai hàng nước mắt thuận rơi bên má, muốn có bao nhiêu tủi thân thì có mấy nhiêu tủi thân.
Bầu không khí thê lương giống như bị lây bệnh, rất nhiều người liền khóc rống lên. Có sự bắt đầu sinh hoạt gian khổ, cũng có người hối hận năm đó bỏ qua tình yêu, còn có người lộ vẻ luyến tiếc không muốn sống nữa… Vốn là cảnh tượng chiến đấu hăng say, giờ lại thành một trận tâm sự nhớ lại hồi ức khó quên.
Nhìn một đám lão đại gia “yếu ớt” nước mắt nước mũi thi nhau chảy trước mắt, An có chút khó mà nhìn thẳng. Từ võ hiệp quá độ đến Quỳnh Dao, phong cách thay đổi cũng quá nhanh. Chẳng lẽ là di chứng của tinh thần tổn thương sao? Thật là … khó hiểu.
An không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô lặng lẽ mở chức năng quay phim từ thiết bị cá nhân của mình…
Một đám người lải nhải nửa giờ, mùi thuốc súng cũng tan thành mây khói, thay vào đó là một mảnh đau thương. Bọn họ buông tha tranh đấu mà chữa trị vết thương cho nhau, mang theo tâm trạng tan nát cõi lòng, tốp năm tốp ba trở về lều trại của mình.
Sau khi đám người giải tán, An vẫn chưa kịp phản ứng. Có lời kịch là “đoán được mở đầu mà không đoán được kết cục’ là vậy đi.
An cuối cùng cũng mặc xong áo giáp, bò xuống khỏi thân cây, nhặt đầu của mình lên và mang tới dòng sông rửa sạch, sau đó lại một lần nữa bình yên đội mũ giáp lên, oa, cuối cùng cũng không cần lo lắng bị bại lộ rồi.
Cô sạch sẽ mà lưu loát ném chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, khởi động tự quyết “mau” mà giống như con ngựa hoang bị mất dây cương mà vui xương chạy đến chỗ xương cốt của cô.
Trong căn cứ số 3, vắc xin phòng ngừa nấm chân khuẩn cuối cùng cũng đã có đột phá trong nghiên cứu mà nghiên cứu ra hai loại thuốc phòng ngừa. Một là lấy từ máu của Milos, một là lấy cảm nhiễm trong nước bọt động vật. Cái trước sau khi sử dụng không chỉ có thể chữa khỏi vi khuẩn mà còn nâng cao miễn dịch của con người, loại sau thì chỉ có công hiệu trị liệu.
Đám người Alan chia hai loại thuốc thành “Di thức huyết thanh vắc xin phòng bệnh” và “Khuẩn dịch vắc xin phòng bệnh”. Mỗi ngày trước mắt có thể chế tạo ba trăm lọ, tin tức tạm thời không công bố, ý của Milos là đến khi dự trữ đủ số lượng nhất định thì mới thông tin cho bên ngoài.
Vì thế, hắn thậm chí còn không cho người cứu chữa thị trưởng Valanuer. Đáng thương cho thị trưởng đại nhân bị Milos hành hạ một phen, sau khi tỉnh lại không biết sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Milos thì ngược lại không thèm lo lắng chút nào, hắn hiện tại đang tập trung duy trì trật tự, trấn an lòng người cùng với hàng ngày hiến máu.
So với căn cứ số 3 ổn định thì hai căn cứ khác lại là tình cảnh bi thảm. Mặc dù đã áp dụng nhiều biện pháp đề phòng, nhưng số người lây nhiễm vẫn một ngày gia tăng. Càng khiến người ta tuyệt vọng là số lượng nấm ngủ đông quá ít, căn cứ phái ra số lượng người rất lớn, nhưng mười ngày nửa tháng cũng chỉ thu về mười mấy gốc cây, căn bản không đủ để nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh.
Căn cứ không ngừng xin sự giúp đỡ từ hành tinh chính, cũng cung cấp số liệu về nấm ngủ đông cho bọn họ, hy vọng sớm ngày chế tạo vắc xin phòng bệnh.
Cùng lúc đó, lãnh sự liên minh lại phát mệnh lệnh chất vấn lần thứ ba với Milos, lời nói sắc bén lên án hắn thất trách.
Milos chỉ trả lời một câu: “Trong vòng ba tháng sẽ giải quyết xong.”
Liên minh cũng trả lời rất nhanh, lệnh cho hắn lập quân lệnh trạng, nếu trong ba tháng không giải quyết sẽ hủy bỏ quân tịch, yêu cầu hắn trả lại binh quyền và khôi phục thân phận bình dân của hắn.
Milos nhắm mắt làm ngơ đóng lại cổng tin tức. Đám lão già này luôn nghĩ cách đổi hắn, cũng không hiểu mình đã đắc tội bọn họ lúc nào? Hắn không khỏi âm thầm kiểm điểm, có lẽ mình làm người cũng quá thất bại rồi?
Đang lúc ấy, khô lâu chuột Vượng Vượng bắt đầu gõ bàn phím, trên màn hình rất nhanh hiện lên hàng chữ: Buổi tối mạnh khỏe, Milos, có vẻ thức ăn của anh thoạt nhìn không tệ nhỉ?”
Milos đang nuốt thức ăn trong miệng, nghiêm túc trả lời: “Ừ, đều đồ đồ bổ máu.”
【 ha, ha, ha. 】
Milos nhìn chằm chằm vào màn hình, cười thì cứ cười đi sao lại có mấy dấu chấm câu, đây là có ý gì?
【 hôm nay gặp được hai cái dong binh đoàn, bọn họ đánh nhau nhé. 】
“Cô không sao chứ?” Milos vội hỏi.
【 không có việc gì, chẳng qua bọn họ chậm trễ tôi không ít thời gian, làm tôi có chút không vui. 】
“Bọn họ đánh thì là việc của bọn họ, sao lại chậm trễ thời gian của cô? Chẳng lẽ cô cũng gia nhập?”
【 đương nhiên không có, tôi là người theo chủ nghĩa hoà bình. 】
“……”
【 Bây giờ, tôi đang ở khu vực có tín hiệu, có thể liên thông internet, nên sẽ truyền cho anh môt thứ rất tốt 】
“Thứ gì?”
Milos vừa mới hỏi xong đã nhận được tiếng “Tít tít” từ thiết bị cá nhân của mình, hắn lựa chọn tiếp nhận, không lâu lắm, một vi deo xuất hiện trên thiết bị. Hắn một bên vừa ăn cơm, một bên vừa tiện tay mở ra ——
“Ô ô ô…” Thình lình một trận quỷ khóc sói tru xuất hiện suýt nữa làm Milos bị nghẹn cơm.
Chăm chú nhìn lại thì nhận ra ánh sáng ảm đạm ở trong rừng cây, một đám nam nhân với đầy vết thương ngã trái ngã phải, đong đầy nước mắt. Milos nhận ra đám lính đánh thuê tự do, mặc dù phần lớn hắn không nhận ra nhưng trong đó có một người hắn quen thuộc, chính là kẻ được mệnh danh là vua tốc độ Chio. Hắn gặp mặt Chio mấy lần, ấn tượng với hắn là người chững chạc ổn trọng, rất có phong độ đại tướng, nhưng sao ở trong video này lại thành lệ nhân là chuyện quái gì đang xảy ra đây.
Để tránh cho mình nhìn lầm, Milos còn cẩn thận nhìn rất lâu, cuối cùng cũng chắc chắn là cùng một người. Trừ hắn ra, còn có mấy cao thủ hắn đã từng thấy qua. Có thể khiến Milos nhớ kỹ đều là những kẻ có vài phần bản lĩnh.
Nhưng, mấy người lính đánh thuê này hiện tại đang có chuyện gì xảy ra?
Milos nhớ tới An vừa nhắc tới gặp hai dong binh đoàn, chẳng lẽ là bọn họ sao? Đây là trận chiến đấu thảm thiết thế nào mới khiến họ khóc thành như vậy? An cũng ở tình huống nào lại quay lại đoạn video này?
Đang suy nghĩ, trong video bỗng truyền tới tiếng một người hô to: “Ta quyết định, từ nay về sau sẽ trở thành một người chồng tốt, sau này sẽ không bao giờ ăn phở(3) nữa!”
Milos: “……” Chuyện gì vậy?
Ngay sau đó lại có một người than khóc: “Ta là một kẻ thất bại, một kẻ thấp kém, là một kẻ không có đóng góp cho quốc gia. Ta không biết ta còn sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa, nếu như có thể, ta muốn tìm một nơi sơn thủy hữu tình để sống những ngày cuối đời.”
Milos: “…” Lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.
Đoạn video này khoảng mười phút, người ở trong video tâm sự nỗi khổ với nhau, sau đó tự phê bình rồi lại phê bình, lời nói khẩn thiết, kích động tâm trí, thật là khiến người nghe phải rơi nước mắt.
Song, Milos chỉ muốn hỏi An một câu: “Rốt cuộc cô đã làm gì với đám người đáng thương này vậy?”
Giải thích:
(1): thử khai thiên, ngưu ích địa, hổ chưởng sinh tử: Trong mười hai con giáp, chuột là con vật mở đầu trời, trâu là ông vua của đất, hổ là kẻ nắm giữ sinh tử.
(2) Nguyên văn là CAO = ****, chỉ sự tức giận của người nói.
(3): nguyên văn là: 不偷腥: Không ăn thịt sống
Thật là chỉ hận lúc dùng chữ lại không có!
Hiện giờ không có bất kỳ tự quyết nào có thể đảm bảo cô lặng yên không tiếng động thoát khỏi nơi này mà không bị người phát hiện. Xem ra vẫn phải chờ đám người phía dưới đánh xong, biết vậy không bằng ngồi chờ trong động còn hơn.
Đang lúc An buông tha quyết định giãy dụa thì đột nhiên không biết từ nơi nào bay tới một cái tiêu đánh trúng vào xương sọ cô. Chỉ nghe một tiếng “đang”, một đầu lâu bay lên thật cao, sau đó lại vẽ thành một đường parabol trên không trung rơi xuống một vũng bùn bên ngoài.
Đầu của ta – An im lặng gầm thét! Phách lối, phách lối, phách lối! Thật là không thể nhịn hơn nữa! Ngọn lửa tức giận bùng cháy trong mắt An.
Cô điều khiển thân thể mình từ xa, từ trong Cốt giới lấy ra cốt bài hình hổ. Cái gọi là vị thử khai thiên, ngưu ích địa, hổ chưởng sinh tử (1), trong mười hai con giáp, trừ rồng ra, hổ chính là loại sinh vật có công kích lớn nhất. Từ khi đi tới thế giới này, cô chưa từng sử dụng cốt điêu có tính chất công kích. Hôm nay xem ra là thời điểm thí nghiệm uy lực của nó.
Cốt bài mười hai con giáp được An phân loại vào loại “thường thức”, lực lượng chiến đấu chỉ tính là sơ cấp cho nên cô không lo lắng sẽ xảy ra án mạng.
An cầm cốt bài hình hổ nhắm ngay mục tiêu. Cốt bài kích hoạt, một đạo ánh sáng trắng bắn ra cùng với một tiếng gầm rung trời của hổ, một con hổ to lớn nhanh chóng hình thành trong không trung, linh vật hình hổ chớp động, lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua cơ thể con người, ước chừng mấy giây sau, sau khi nhảy vụt mấy cái đều biến mất trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
An cũng quan sát sự biến hóa của bọn họ, phát hiện trên người bọn họ không có sự thương tổn, nhưng tất cả đều bất động giống như trúng lời nguyền Định thân vậy, không hề vặn vẹo, mà còn rất thống khổ.
Ngay sau đó, chỉ nghe bùm một tiếng, “Định thân chú” được giải trừ, vũ khí trong tay mọi người lần lượt rơi xuống, đồng thời tất cả đều ngã ngồi rưới đất, ôm đầu rên rỉ.
Bọn họ làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ giống như đầu bị cửa kẹp. An âm thầm suy đoán, nếu không có ngoại thương, đó chính là bị nội thương? Thử nghĩ lại một chút, hoặc giả là … tinh thần bị tổn thương? Lực lượng của cốt điêu đến từ linh hồn thì thứ dễ bị đánh chắc cũng là linh hồn. Hổ linh vừa mới phát ra tiếng huýt gió cũng không phải lỗ tai có thể nghe được mà trực tiếp gây chấn động linh hồn, cũng chính là tinh thần thể.
Đây chắc hẳn là thuộc tính cơ bản nhất của cốt điêu. Không thương tổn *, chỉ ảnh hưởng tinh thần. Thông thường mà nói, bị tổn thương tinh thần là có thể khôi phục, như các loại triệu chứng nhẹ: tinh thần uể ỏi, tinh thần không phấn chấn, tinh thần tan rã linh tinh, giống như tinh thần thất thường, si ngốc, mất trí nhớ vân vân các loại, chỉ sợ cũng không chữa trị tốt lắm, nghiêm trọng nhất chắc là bị biến thành hoạt tử nhân, linh hồn hoàn toàn biến mất.
Lực lượng cốt bài hình hổ chỉ có sơ cấp, nói vậy trình độ hao tổn tinh thần của những người này hẳn là không lớn, có thể chữa trị được.
Quả nhiên không quá vài phút, bọn họ miễn cưỡng khôi phục lại, tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng đều không có biểu hiện khác thường.
“Vừa rồi là thứ gì đó?” Một lính đánh thuê lòng còn sợ hãi mà dò hỏi đồng bạn bên cạnh.
“Hình như là…… Quỷ hồn?”
Một trận gió lạnh thổi qua, tất cả mọi người không tự giác mà rùng mình một cái, ánh mắt kinh sợ nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh. Đây là thời gian mặt trời lặn, sắc trời ảm đạm, gió lạnh phơ phất, rừng cây yên tĩnh không có bất kỳ thứ gì khác lạ, vì sao lại cảm thấy có chút âm u nhỉ?
Lúc này, một lính đánh thuê đột nhiên không hề có dấu hiệu nào khóc nức nở: “TMD, cánh tay đau quá, ô ô, ta phải về nhà.
“**** (2),vừa rồi tên nào đá vào mệnh căn của lão tử, lão tử muốn đấu một mình với hắn! Đau chết lão tử rồi!” Lời nói tuy tàn bạo nhưng biểu tình lại ai oán, ánh mắt như mê ly, còn có hai hàng nước mắt thuận rơi bên má, muốn có bao nhiêu tủi thân thì có mấy nhiêu tủi thân.
Bầu không khí thê lương giống như bị lây bệnh, rất nhiều người liền khóc rống lên. Có sự bắt đầu sinh hoạt gian khổ, cũng có người hối hận năm đó bỏ qua tình yêu, còn có người lộ vẻ luyến tiếc không muốn sống nữa… Vốn là cảnh tượng chiến đấu hăng say, giờ lại thành một trận tâm sự nhớ lại hồi ức khó quên.
Nhìn một đám lão đại gia “yếu ớt” nước mắt nước mũi thi nhau chảy trước mắt, An có chút khó mà nhìn thẳng. Từ võ hiệp quá độ đến Quỳnh Dao, phong cách thay đổi cũng quá nhanh. Chẳng lẽ là di chứng của tinh thần tổn thương sao? Thật là … khó hiểu.
An không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô lặng lẽ mở chức năng quay phim từ thiết bị cá nhân của mình…
Một đám người lải nhải nửa giờ, mùi thuốc súng cũng tan thành mây khói, thay vào đó là một mảnh đau thương. Bọn họ buông tha tranh đấu mà chữa trị vết thương cho nhau, mang theo tâm trạng tan nát cõi lòng, tốp năm tốp ba trở về lều trại của mình.
Sau khi đám người giải tán, An vẫn chưa kịp phản ứng. Có lời kịch là “đoán được mở đầu mà không đoán được kết cục’ là vậy đi.
An cuối cùng cũng mặc xong áo giáp, bò xuống khỏi thân cây, nhặt đầu của mình lên và mang tới dòng sông rửa sạch, sau đó lại một lần nữa bình yên đội mũ giáp lên, oa, cuối cùng cũng không cần lo lắng bị bại lộ rồi.
Cô sạch sẽ mà lưu loát ném chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, khởi động tự quyết “mau” mà giống như con ngựa hoang bị mất dây cương mà vui xương chạy đến chỗ xương cốt của cô.
Trong căn cứ số 3, vắc xin phòng ngừa nấm chân khuẩn cuối cùng cũng đã có đột phá trong nghiên cứu mà nghiên cứu ra hai loại thuốc phòng ngừa. Một là lấy từ máu của Milos, một là lấy cảm nhiễm trong nước bọt động vật. Cái trước sau khi sử dụng không chỉ có thể chữa khỏi vi khuẩn mà còn nâng cao miễn dịch của con người, loại sau thì chỉ có công hiệu trị liệu.
Đám người Alan chia hai loại thuốc thành “Di thức huyết thanh vắc xin phòng bệnh” và “Khuẩn dịch vắc xin phòng bệnh”. Mỗi ngày trước mắt có thể chế tạo ba trăm lọ, tin tức tạm thời không công bố, ý của Milos là đến khi dự trữ đủ số lượng nhất định thì mới thông tin cho bên ngoài.
Vì thế, hắn thậm chí còn không cho người cứu chữa thị trưởng Valanuer. Đáng thương cho thị trưởng đại nhân bị Milos hành hạ một phen, sau khi tỉnh lại không biết sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Milos thì ngược lại không thèm lo lắng chút nào, hắn hiện tại đang tập trung duy trì trật tự, trấn an lòng người cùng với hàng ngày hiến máu.
So với căn cứ số 3 ổn định thì hai căn cứ khác lại là tình cảnh bi thảm. Mặc dù đã áp dụng nhiều biện pháp đề phòng, nhưng số người lây nhiễm vẫn một ngày gia tăng. Càng khiến người ta tuyệt vọng là số lượng nấm ngủ đông quá ít, căn cứ phái ra số lượng người rất lớn, nhưng mười ngày nửa tháng cũng chỉ thu về mười mấy gốc cây, căn bản không đủ để nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh.
Căn cứ không ngừng xin sự giúp đỡ từ hành tinh chính, cũng cung cấp số liệu về nấm ngủ đông cho bọn họ, hy vọng sớm ngày chế tạo vắc xin phòng bệnh.
Cùng lúc đó, lãnh sự liên minh lại phát mệnh lệnh chất vấn lần thứ ba với Milos, lời nói sắc bén lên án hắn thất trách.
Milos chỉ trả lời một câu: “Trong vòng ba tháng sẽ giải quyết xong.”
Liên minh cũng trả lời rất nhanh, lệnh cho hắn lập quân lệnh trạng, nếu trong ba tháng không giải quyết sẽ hủy bỏ quân tịch, yêu cầu hắn trả lại binh quyền và khôi phục thân phận bình dân của hắn.
Milos nhắm mắt làm ngơ đóng lại cổng tin tức. Đám lão già này luôn nghĩ cách đổi hắn, cũng không hiểu mình đã đắc tội bọn họ lúc nào? Hắn không khỏi âm thầm kiểm điểm, có lẽ mình làm người cũng quá thất bại rồi?
Đang lúc ấy, khô lâu chuột Vượng Vượng bắt đầu gõ bàn phím, trên màn hình rất nhanh hiện lên hàng chữ: Buổi tối mạnh khỏe, Milos, có vẻ thức ăn của anh thoạt nhìn không tệ nhỉ?”
Milos đang nuốt thức ăn trong miệng, nghiêm túc trả lời: “Ừ, đều đồ đồ bổ máu.”
【 ha, ha, ha. 】
Milos nhìn chằm chằm vào màn hình, cười thì cứ cười đi sao lại có mấy dấu chấm câu, đây là có ý gì?
【 hôm nay gặp được hai cái dong binh đoàn, bọn họ đánh nhau nhé. 】
“Cô không sao chứ?” Milos vội hỏi.
【 không có việc gì, chẳng qua bọn họ chậm trễ tôi không ít thời gian, làm tôi có chút không vui. 】
“Bọn họ đánh thì là việc của bọn họ, sao lại chậm trễ thời gian của cô? Chẳng lẽ cô cũng gia nhập?”
【 đương nhiên không có, tôi là người theo chủ nghĩa hoà bình. 】
“……”
【 Bây giờ, tôi đang ở khu vực có tín hiệu, có thể liên thông internet, nên sẽ truyền cho anh môt thứ rất tốt 】
“Thứ gì?”
Milos vừa mới hỏi xong đã nhận được tiếng “Tít tít” từ thiết bị cá nhân của mình, hắn lựa chọn tiếp nhận, không lâu lắm, một vi deo xuất hiện trên thiết bị. Hắn một bên vừa ăn cơm, một bên vừa tiện tay mở ra ——
“Ô ô ô…” Thình lình một trận quỷ khóc sói tru xuất hiện suýt nữa làm Milos bị nghẹn cơm.
Chăm chú nhìn lại thì nhận ra ánh sáng ảm đạm ở trong rừng cây, một đám nam nhân với đầy vết thương ngã trái ngã phải, đong đầy nước mắt. Milos nhận ra đám lính đánh thuê tự do, mặc dù phần lớn hắn không nhận ra nhưng trong đó có một người hắn quen thuộc, chính là kẻ được mệnh danh là vua tốc độ Chio. Hắn gặp mặt Chio mấy lần, ấn tượng với hắn là người chững chạc ổn trọng, rất có phong độ đại tướng, nhưng sao ở trong video này lại thành lệ nhân là chuyện quái gì đang xảy ra đây.
Để tránh cho mình nhìn lầm, Milos còn cẩn thận nhìn rất lâu, cuối cùng cũng chắc chắn là cùng một người. Trừ hắn ra, còn có mấy cao thủ hắn đã từng thấy qua. Có thể khiến Milos nhớ kỹ đều là những kẻ có vài phần bản lĩnh.
Nhưng, mấy người lính đánh thuê này hiện tại đang có chuyện gì xảy ra?
Milos nhớ tới An vừa nhắc tới gặp hai dong binh đoàn, chẳng lẽ là bọn họ sao? Đây là trận chiến đấu thảm thiết thế nào mới khiến họ khóc thành như vậy? An cũng ở tình huống nào lại quay lại đoạn video này?
Đang suy nghĩ, trong video bỗng truyền tới tiếng một người hô to: “Ta quyết định, từ nay về sau sẽ trở thành một người chồng tốt, sau này sẽ không bao giờ ăn phở(3) nữa!”
Milos: “……” Chuyện gì vậy?
Ngay sau đó lại có một người than khóc: “Ta là một kẻ thất bại, một kẻ thấp kém, là một kẻ không có đóng góp cho quốc gia. Ta không biết ta còn sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa, nếu như có thể, ta muốn tìm một nơi sơn thủy hữu tình để sống những ngày cuối đời.”
Milos: “…” Lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.
Đoạn video này khoảng mười phút, người ở trong video tâm sự nỗi khổ với nhau, sau đó tự phê bình rồi lại phê bình, lời nói khẩn thiết, kích động tâm trí, thật là khiến người nghe phải rơi nước mắt.
Song, Milos chỉ muốn hỏi An một câu: “Rốt cuộc cô đã làm gì với đám người đáng thương này vậy?”
Giải thích:
(1): thử khai thiên, ngưu ích địa, hổ chưởng sinh tử: Trong mười hai con giáp, chuột là con vật mở đầu trời, trâu là ông vua của đất, hổ là kẻ nắm giữ sinh tử.
(2) Nguyên văn là CAO = ****, chỉ sự tức giận của người nói.
(3): nguyên văn là: 不偷腥: Không ăn thịt sống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.