Chương 75: Rải cẩu lương ở thế giới thú nhân (1)
Bán Hạ Lương Lương
23/05/2019
Rừng rậm nguyên thủy.
Chạng vạng.
Đủ loại thực vật không biết tên, cây cối cao to che trời, một tầng lá rụng dày trên mặt đất, đạp lên phát ra tiếng rào rào, không biết mây đen đến lúc nào, che mất ánh mặt trời, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, khắp rừng rậm bao phủ trong bóng tối.
Bên hồ nước, một cục tròn lẳng lặng phập phềnh trôi tới, ánh trăng phản xạ trên mặt nước, làm cục tròn kia trở nên rõ ràng hơn, đến gần là có thể nhìn thấy, đó là một con mèo gầy trơ xương, màu vàng nâu, ngực đã không còn hô hấp, lẳng lặng phập phềnh trên mặt nước.
Động vật ăn cỏ bên hồ nước cảnh giác dựng lỗ tai, thời khắc chuẩn bị chạy đi.
Đột nhiên có tiếng nước vang lên, như có thứ gì đó đang bơi tới gần, nai con đang uống nước đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng chạy đi.
—— Tất cả động vật bên hồ nước đều chạy mất.
Diệu Diệu mở mắt, phát hiện mình đang ở trong nước, lông trên người đã dính nước, cô meo meo một tiếng giận dữ.
Gian nan bơi tới bờ hồ, cả người thoát lực ghé vào trên tảng đá, thở hổn hển, lắc lắc người.
Diệu Diệu mệt mỏi quá QWQ.
Cô thở hổn hển hai tiếng, lúc này mới cảm giác được thân thể không đúng, một chút sức lực cũng không có, hẳn là đói…
Cô gian nan ngẩng đầu, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là hồ nước, hồ nước không lớn, nước trong hồ lại thanh triệt thấy đáy, phản xạ ánh trăng. Xung quanh là khu rừng rậm rạp, che trời, nhìn không rõ bụi cỏ, im ắng bị bóng tố cắn nuốt, như là tùy thời sẽ có thứ gì đó lao tới.
Nơi này không thể ở, trong đầu Diệu Diệu nhảy ra tới một ý niệm, rừng rậm nguyên thủy rất nguy hiểm, hiện tại thân thể của cô lại không có sức lực, động vật tới uống nước sẽ tạo thành uy hiếp…
Phải lập tức rời đi, Diệu Diệu cũng không kiều khí, râu hơi run lên, lập tức vận chuyển linh khí.
Đột nhiên, cô cảm thấy cả người đau đớn, cúi đầu nhìn lại, thế nhưng đã biến thành người.
Diệu Diệu ngạc nhiên trừng lớn mắt, cô biến thân.
Nhất Thống đột nhiên xông ra nói, “Ký chủ, tôi kiến nghị cô rời đi nơi này trước.”
“Nga, đúng!” Diệu Diệu chớp chớp mắt, vừa nãy cô cũng nghĩ muốn rời đi.
Thuận lợi đứng lên, Diệu Diệu tùy tay hái được một ít lá cây vây quanh thân thể, vội vàng rời khỏi nơi này.
Cô đi vào rừng rậm, cẩn thận tránh bụi cây thấp bé, đi về phía hệ thống chỉ dẫn, “Nhất Thống, chúng ta đi đâu nha.”
Nhất Thống tự giác theo dõi xung quanh giúp cô, “Về nhà của thân thể này.”
Cô có thể hấp thu ký ức, nhưng cần có thời gian, nơi này quá nguy hiểm với Lê Diệu Diệu, cô phải tìm được một nơi an toàn, chính là động của nguyên thân.
Hệ thống thấy cô không nói gì, còn tưởng rằng cô đang lo lắng, thấy lúc cô không nói gì còn rất đáng thương, bèn an ủi, “Đừng sợ, tôi đang theo dõi xung quanh giúp cô, tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện.”
“…… Nga.”
Diệu Diệu không để ý, một lúc sau, cô dừng chân, chân thành cảm khái một câu, “Nhất Thống, sao tôi lại thông minh như vậy.”
“Tôi đi đường từ nãy đến giờ chưa bị ngã lần nào ~”
Cô nhớ rõ có yêu tinh sau khi thông qua khảo hạch biến thành người, lúc đầu cũng không biết đi, vừa đi vừa ngã, tư thế còn có vẻ kỳ quái, kết quả Diệu Diệu hóa hình ——
Diệu Diệu có chút đắc ý, thật là…
Nhất Thống: “………”
Nhất Thống yên lặng nhét sự đồng tình của mình cho chó ăn.
Mẹ nó đều làm người mấy thế giới, còn có thể không biết đi sao?!
Động của nguyên thân cũng không xa hồ nước lắm, sau khi đi qua một đoạn rừng rậm, có một cái cây rất to, Diệu Diệu biến thành mèo, râu giật giật, thành thạo bò lên trên cây.
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, bò tới phía dưới một nhánh cây, ở đó có một phần vỏ cây hơi khác thường, Diệu Diệu dùng móng vuốt nhỏ đẩy đẩy, lộ ra một cái cửa động.
Cô bò vào, sau đó dùng vỏ cây lấp kín lại.
Bên trong hốc cây rất tối, chỉ có chỗ không lấp kín mới có ánh sáng chiếu vào, may mắn mèo có thể nhìn trong bóng tối, Diệu Diệu nhìn rất rõ ràng bên trong.
Đây là một hốc cây, cửa động rất nhỏ, nhưng bên trong lớn hơn nhiều, ít nhất đối với một con mèo con mà nói đã đủ rộng, bên trong có một ít cỏ dại và sợi bông, hẳn là giường, trong động còn có hai ba nhánh cây, lá cây trên nhánh cây này rất kỳ quái, tựa hồ vẫn luôn vẫn duy trì màu xanh lục.
Trừ mấy thứ đó ra không còn gì cả, một miếng ăn cũng không có, Diệu Diệu nằm liệt trên giường, lộ ra cái bụng trắng nhỏ, móng vuốt không nhịn được cào cào hốc cây, đói quá T^T
Bên ngoài vang lên tiếng động của dã thú, trong ánh mắt Diệu Diệu tựa hồ có ánh sao, cô nghiêng nghiêng đầu, lỗ tai giật giật, lắc lắc cái đuôi, vẫn quyết định đi ra ngoài.
Có thể là nơi này thực lực tương đối cao, cho nên cô có thể hấp thu nhiều linh khí, nhưng vừa nãy cô vừa cảm thụ, trong thân thể trước mắt chỉ có một tia linh khí, bây giờ cô không thể đánh thắng động vật đi săn, Diệu Diệu liếm liếm móng vuốt, hiện tại lại đúng là ban đêm, thời điểm nguy hiểm nhất……
Bất quá khi cô về, thấy dưới gốc cây này có một ít nấm… Tuy rằng khẳng định rất khó ăn, nhưng mà phải lấp đầy bụng nha.
Tự hỏi xong, liền cảnh giác xem xét một hồi, cong người lên, đôi mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng xanh……
Rất an tĩnh, có thể. Diệu Diệu nhìn nấm ở phía dưới, thành thạo chạy ra ngoài, thịt lót nhẹ nhàng dừng trên mặt đất.
Thực đáng tiếc, một đống nấm phía dưới chỉ có mấy cái cho cô cảm giác có thể ăn, Diệu Diệu có linh khí, linh khí tương khắc với độc, nếu linh khí tương đối nhiều, trực tiếp ăn đồ có độc cũng không có vấn đề gì.
Cô trở lại lấp kín hốc cây, ăn mấy cây nấm.
Nhất Thống thấy cô thu thập xong, bèn ném ký ức cho cô.
Thế giới này rất đơn giản, một nữ sinh viên đi du lịch với bạn trai, phát hiện bạn trai ngoại tình, trong lúc tranh chấp bị bạn trai đẩy xuống sườn núi, tỉnh lại đã thấy mình tới từng rậm nguyên thủy.
Sau đó gặp một con sói, cô ấy còn tưởng rằng sẽ chết, kết quả con sói biến thành hình người, hô một câu, “Giống cái!”
Cô ấy bị con sói kia mang về bộ lạc, thế mới biết, nơi này là thế giới thú nhân, giống đực có thể biến đổi, có có lực lượng cường đại, giống cái sinh ra chính là hình người, có thể sinh sản, sau khi kết thành bạn lữ có thể kích phát trạng thái của bạn lữ.
Thân phận của cô ấy ở đây là giống cái, dựa theo quy củ, giống cái người nào mang về chính là của người đó, người sói kia trở thành giống đực của cô ấy——
Chậm rãi, cô ấy ở bên người sói, dạy rất nhiều thứ cho người nơi này biết, mang đến cho bộ lạc rất nhiều lợi ích…
Mà nguyên thân kỳ thật không có quan hệ gì với câu chuyện này, theo như cốt truyện, giống cái đều là hình người, nguyên thân lại là hình thú…… Đây là trường hợp đặc biệt, thứ đặc biệt dễ bị bài xích, sau khi thú phụ thú mẫu của Diệu Diệu chết, cô bị tộc đàn đuổi ra ngoài.
Ở trong rừng rậm, giống cái như cô rất nhỏ yếu, tuy rằng hốc cây an toàn, nhưng khó tìm đồ ăn. Nguyên thân là bị độc chết, mấy ngày nay cô không tìm được thứ gì, hôm nay thật sự không chịu nổi, vì thế liền ăn một ít nấm dưới tàng cây, chuẩn bị đi uống chút nước, không nghĩ tới cứ như vậy bị độc chết.
Sự liên hệ duy nhất đại khái là vài ngày sau nữ chính xuyên qua đây, thấy thi thể của cô, nhớ tới con mèo mà mình nuôi, đào một cái hố chôn cô.
Diệu Diệu nằm trên giường, quyết định sáng mai vẫn phải đi ra ngoài tìm chút thức ăn về, những ngày tháng không có đồ ăn thật là khó chịu…
Cô ngáp một cái, bắt đầu tu luyện.
“………”
Trăng sáng sao thưa.
Trên đỉnh núi cách đó không xa, có thứ gì đó đang nhìn.
Đêm khuya, Diệu Diệu đã hoàn toàn ngủ say, linh khí nhàn nhạt xoay xung quanh cô, bị cô hấp thu vào cơ thể.
Có tiếng động nhẹ nhàng dừng trên cây, Nhất Thống đang định lên tiếng cảnh báo, đã cảm thấy thân thể tê rần, cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc bao phủ toàn thân.
“………” Sau khi trời đất quay cuồng, Nhất Thống thấy cảnh sắc quen thuộc, trên màn hình phòng tối, dòng chữ phòng tối hoan nghênh ngươi moah moah rất rõ ràng, phía dưới còn có dòng chữ nhỏ giải thích.
Sau khi Nhất Thống xem xong, một câu MMP nhảy ra, moah moah em gái a!
Nó mới biết được, trình tự trung tâm của mình thế nhưng có thêm một giả thiết —— vừa thấy ai kia tự động bị kéo đen!
MMP! Chủ hệ thống rác rưởi thế nhưng thật sự bán nó!
Nhưng mà cũng không có ai quan tâm Nhất Thống.
Trên cây, con gì đó màu đen ngửi ngửi xung quanh, cúi đầu xuống, đôi mắt thật lớn ở xuyên qua khe hở, nhìn cục tròn tròn trong hốc cây.
Lông xù xù…
Cục trò kia bỗng nhiên dựng lông, rồi sau đó lại trở lại bình thường.
“………”
Hai phút sau, chỉ thấy cổ họng cử động, giống như đà điểu, chổng mông lên, cúi đầu xuống thấp một chút.
“Tức ——”
Chạng vạng.
Đủ loại thực vật không biết tên, cây cối cao to che trời, một tầng lá rụng dày trên mặt đất, đạp lên phát ra tiếng rào rào, không biết mây đen đến lúc nào, che mất ánh mặt trời, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, khắp rừng rậm bao phủ trong bóng tối.
Bên hồ nước, một cục tròn lẳng lặng phập phềnh trôi tới, ánh trăng phản xạ trên mặt nước, làm cục tròn kia trở nên rõ ràng hơn, đến gần là có thể nhìn thấy, đó là một con mèo gầy trơ xương, màu vàng nâu, ngực đã không còn hô hấp, lẳng lặng phập phềnh trên mặt nước.
Động vật ăn cỏ bên hồ nước cảnh giác dựng lỗ tai, thời khắc chuẩn bị chạy đi.
Đột nhiên có tiếng nước vang lên, như có thứ gì đó đang bơi tới gần, nai con đang uống nước đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng chạy đi.
—— Tất cả động vật bên hồ nước đều chạy mất.
Diệu Diệu mở mắt, phát hiện mình đang ở trong nước, lông trên người đã dính nước, cô meo meo một tiếng giận dữ.
Gian nan bơi tới bờ hồ, cả người thoát lực ghé vào trên tảng đá, thở hổn hển, lắc lắc người.
Diệu Diệu mệt mỏi quá QWQ.
Cô thở hổn hển hai tiếng, lúc này mới cảm giác được thân thể không đúng, một chút sức lực cũng không có, hẳn là đói…
Cô gian nan ngẩng đầu, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là hồ nước, hồ nước không lớn, nước trong hồ lại thanh triệt thấy đáy, phản xạ ánh trăng. Xung quanh là khu rừng rậm rạp, che trời, nhìn không rõ bụi cỏ, im ắng bị bóng tố cắn nuốt, như là tùy thời sẽ có thứ gì đó lao tới.
Nơi này không thể ở, trong đầu Diệu Diệu nhảy ra tới một ý niệm, rừng rậm nguyên thủy rất nguy hiểm, hiện tại thân thể của cô lại không có sức lực, động vật tới uống nước sẽ tạo thành uy hiếp…
Phải lập tức rời đi, Diệu Diệu cũng không kiều khí, râu hơi run lên, lập tức vận chuyển linh khí.
Đột nhiên, cô cảm thấy cả người đau đớn, cúi đầu nhìn lại, thế nhưng đã biến thành người.
Diệu Diệu ngạc nhiên trừng lớn mắt, cô biến thân.
Nhất Thống đột nhiên xông ra nói, “Ký chủ, tôi kiến nghị cô rời đi nơi này trước.”
“Nga, đúng!” Diệu Diệu chớp chớp mắt, vừa nãy cô cũng nghĩ muốn rời đi.
Thuận lợi đứng lên, Diệu Diệu tùy tay hái được một ít lá cây vây quanh thân thể, vội vàng rời khỏi nơi này.
Cô đi vào rừng rậm, cẩn thận tránh bụi cây thấp bé, đi về phía hệ thống chỉ dẫn, “Nhất Thống, chúng ta đi đâu nha.”
Nhất Thống tự giác theo dõi xung quanh giúp cô, “Về nhà của thân thể này.”
Cô có thể hấp thu ký ức, nhưng cần có thời gian, nơi này quá nguy hiểm với Lê Diệu Diệu, cô phải tìm được một nơi an toàn, chính là động của nguyên thân.
Hệ thống thấy cô không nói gì, còn tưởng rằng cô đang lo lắng, thấy lúc cô không nói gì còn rất đáng thương, bèn an ủi, “Đừng sợ, tôi đang theo dõi xung quanh giúp cô, tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện.”
“…… Nga.”
Diệu Diệu không để ý, một lúc sau, cô dừng chân, chân thành cảm khái một câu, “Nhất Thống, sao tôi lại thông minh như vậy.”
“Tôi đi đường từ nãy đến giờ chưa bị ngã lần nào ~”
Cô nhớ rõ có yêu tinh sau khi thông qua khảo hạch biến thành người, lúc đầu cũng không biết đi, vừa đi vừa ngã, tư thế còn có vẻ kỳ quái, kết quả Diệu Diệu hóa hình ——
Diệu Diệu có chút đắc ý, thật là…
Nhất Thống: “………”
Nhất Thống yên lặng nhét sự đồng tình của mình cho chó ăn.
Mẹ nó đều làm người mấy thế giới, còn có thể không biết đi sao?!
Động của nguyên thân cũng không xa hồ nước lắm, sau khi đi qua một đoạn rừng rậm, có một cái cây rất to, Diệu Diệu biến thành mèo, râu giật giật, thành thạo bò lên trên cây.
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, bò tới phía dưới một nhánh cây, ở đó có một phần vỏ cây hơi khác thường, Diệu Diệu dùng móng vuốt nhỏ đẩy đẩy, lộ ra một cái cửa động.
Cô bò vào, sau đó dùng vỏ cây lấp kín lại.
Bên trong hốc cây rất tối, chỉ có chỗ không lấp kín mới có ánh sáng chiếu vào, may mắn mèo có thể nhìn trong bóng tối, Diệu Diệu nhìn rất rõ ràng bên trong.
Đây là một hốc cây, cửa động rất nhỏ, nhưng bên trong lớn hơn nhiều, ít nhất đối với một con mèo con mà nói đã đủ rộng, bên trong có một ít cỏ dại và sợi bông, hẳn là giường, trong động còn có hai ba nhánh cây, lá cây trên nhánh cây này rất kỳ quái, tựa hồ vẫn luôn vẫn duy trì màu xanh lục.
Trừ mấy thứ đó ra không còn gì cả, một miếng ăn cũng không có, Diệu Diệu nằm liệt trên giường, lộ ra cái bụng trắng nhỏ, móng vuốt không nhịn được cào cào hốc cây, đói quá T^T
Bên ngoài vang lên tiếng động của dã thú, trong ánh mắt Diệu Diệu tựa hồ có ánh sao, cô nghiêng nghiêng đầu, lỗ tai giật giật, lắc lắc cái đuôi, vẫn quyết định đi ra ngoài.
Có thể là nơi này thực lực tương đối cao, cho nên cô có thể hấp thu nhiều linh khí, nhưng vừa nãy cô vừa cảm thụ, trong thân thể trước mắt chỉ có một tia linh khí, bây giờ cô không thể đánh thắng động vật đi săn, Diệu Diệu liếm liếm móng vuốt, hiện tại lại đúng là ban đêm, thời điểm nguy hiểm nhất……
Bất quá khi cô về, thấy dưới gốc cây này có một ít nấm… Tuy rằng khẳng định rất khó ăn, nhưng mà phải lấp đầy bụng nha.
Tự hỏi xong, liền cảnh giác xem xét một hồi, cong người lên, đôi mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng xanh……
Rất an tĩnh, có thể. Diệu Diệu nhìn nấm ở phía dưới, thành thạo chạy ra ngoài, thịt lót nhẹ nhàng dừng trên mặt đất.
Thực đáng tiếc, một đống nấm phía dưới chỉ có mấy cái cho cô cảm giác có thể ăn, Diệu Diệu có linh khí, linh khí tương khắc với độc, nếu linh khí tương đối nhiều, trực tiếp ăn đồ có độc cũng không có vấn đề gì.
Cô trở lại lấp kín hốc cây, ăn mấy cây nấm.
Nhất Thống thấy cô thu thập xong, bèn ném ký ức cho cô.
Thế giới này rất đơn giản, một nữ sinh viên đi du lịch với bạn trai, phát hiện bạn trai ngoại tình, trong lúc tranh chấp bị bạn trai đẩy xuống sườn núi, tỉnh lại đã thấy mình tới từng rậm nguyên thủy.
Sau đó gặp một con sói, cô ấy còn tưởng rằng sẽ chết, kết quả con sói biến thành hình người, hô một câu, “Giống cái!”
Cô ấy bị con sói kia mang về bộ lạc, thế mới biết, nơi này là thế giới thú nhân, giống đực có thể biến đổi, có có lực lượng cường đại, giống cái sinh ra chính là hình người, có thể sinh sản, sau khi kết thành bạn lữ có thể kích phát trạng thái của bạn lữ.
Thân phận của cô ấy ở đây là giống cái, dựa theo quy củ, giống cái người nào mang về chính là của người đó, người sói kia trở thành giống đực của cô ấy——
Chậm rãi, cô ấy ở bên người sói, dạy rất nhiều thứ cho người nơi này biết, mang đến cho bộ lạc rất nhiều lợi ích…
Mà nguyên thân kỳ thật không có quan hệ gì với câu chuyện này, theo như cốt truyện, giống cái đều là hình người, nguyên thân lại là hình thú…… Đây là trường hợp đặc biệt, thứ đặc biệt dễ bị bài xích, sau khi thú phụ thú mẫu của Diệu Diệu chết, cô bị tộc đàn đuổi ra ngoài.
Ở trong rừng rậm, giống cái như cô rất nhỏ yếu, tuy rằng hốc cây an toàn, nhưng khó tìm đồ ăn. Nguyên thân là bị độc chết, mấy ngày nay cô không tìm được thứ gì, hôm nay thật sự không chịu nổi, vì thế liền ăn một ít nấm dưới tàng cây, chuẩn bị đi uống chút nước, không nghĩ tới cứ như vậy bị độc chết.
Sự liên hệ duy nhất đại khái là vài ngày sau nữ chính xuyên qua đây, thấy thi thể của cô, nhớ tới con mèo mà mình nuôi, đào một cái hố chôn cô.
Diệu Diệu nằm trên giường, quyết định sáng mai vẫn phải đi ra ngoài tìm chút thức ăn về, những ngày tháng không có đồ ăn thật là khó chịu…
Cô ngáp một cái, bắt đầu tu luyện.
“………”
Trăng sáng sao thưa.
Trên đỉnh núi cách đó không xa, có thứ gì đó đang nhìn.
Đêm khuya, Diệu Diệu đã hoàn toàn ngủ say, linh khí nhàn nhạt xoay xung quanh cô, bị cô hấp thu vào cơ thể.
Có tiếng động nhẹ nhàng dừng trên cây, Nhất Thống đang định lên tiếng cảnh báo, đã cảm thấy thân thể tê rần, cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc bao phủ toàn thân.
“………” Sau khi trời đất quay cuồng, Nhất Thống thấy cảnh sắc quen thuộc, trên màn hình phòng tối, dòng chữ phòng tối hoan nghênh ngươi moah moah rất rõ ràng, phía dưới còn có dòng chữ nhỏ giải thích.
Sau khi Nhất Thống xem xong, một câu MMP nhảy ra, moah moah em gái a!
Nó mới biết được, trình tự trung tâm của mình thế nhưng có thêm một giả thiết —— vừa thấy ai kia tự động bị kéo đen!
MMP! Chủ hệ thống rác rưởi thế nhưng thật sự bán nó!
Nhưng mà cũng không có ai quan tâm Nhất Thống.
Trên cây, con gì đó màu đen ngửi ngửi xung quanh, cúi đầu xuống, đôi mắt thật lớn ở xuyên qua khe hở, nhìn cục tròn tròn trong hốc cây.
Lông xù xù…
Cục trò kia bỗng nhiên dựng lông, rồi sau đó lại trở lại bình thường.
“………”
Hai phút sau, chỉ thấy cổ họng cử động, giống như đà điểu, chổng mông lên, cúi đầu xuống thấp một chút.
“Tức ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.