Chương 107: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (3)
Bán Hạ Lương Lương
18/06/2019
Mười năm sau.
Trước Lãnh Sự đường, nhiều đệ tử ngoại môn mặc y phục màu xanh và người hầu mặc y phục màu xám đi tới đi lui, người thì đến cầm đan dược của mình người thì đến cầm về cho chủ tử nhà mình.
Một người bước lên cầu thang, mang trên người bộ quần áo xám xịt, chớp chớp mắt, người đi tới đi lui không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.
Người tu tiên cho dù đã dùng qua tẩy tủy đan cũng phải không ngừng bảo dưỡng dung mạo của bản thân, nhưng dung mạo của hắn lại cao hơn hẳn người bình thường không chỉ một bậc thang.
Tần Trường An giống như không hề có cảm giác, bước vào Lãnh Sự đường, "... Tiểu Lục Phong, Thanh Nguyên."
Lão giả Trúc Cơ kỳ đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chậm rãi tra xét sách ghi chép, không chút để ý lấy ra một cái túi trữ vật ném qua cho hắn, "Tôi tớ, lãnh theo tiền tiêu hàng tháng của đệ tử ngoại môn, mười khối linh thạch hạ đẳng, mười lăm viên dưỡng khí đan hạ đẳng......"
Lão giả nói xong, mặc kệ hắn có phản ứng gì, gọi người tiếp theo tới.
"Tiểu Mộc Sơn, Lăng Phong..."
"Đệ tử ngoại môn, linh thạch hạ đẳng..."
Tần Trường An đi ra ngoài, khi chuẩn bị xuống núi, đột nhiên có một đám người xuất hiện, khi nhìn thấy hắn thì híp híp mắt, đi tới, chặn đường xuống núi của hắn.
Người xung quanh có hứng thú thì dùng ánh mắt hóng chuyện lia đến, không hứng thú thì tiếp tục vội vàng rời đi.
Nam tử cầm đầu hơi mỉm cười, không chút để ý hỏi, "Vấn đề lần trước ngươi đã suy xét kĩ chưa?"
Nhìn dáng vẻ gã rất tự tin, tựa như đã nắm chắc mọi việc trong tay.
Tần Trường An, "Không hứng thú."
"......" Người nọ hình như không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, sắc mặt ngay lập tức u ám, "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
Tần Trường An ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, "Không hứng thú."
Muốn hắn hầu hạ người khác?
Xùy, hắn chỉ biết hầu hạ người chết thôi.
Trần Sách bị chọc giận đến mức cười phá lên, một đệ tử ngoại môn đứng bên tay trái gã không chịu nổi nói, "Đừng có cứng đầu, cho mặt mũi mà ngươi không cần. Cũng không nhìn thử xem địa vị hiện tại của ngươi, nếu không phải bởi vì lần trước đan dược của ngươi có thể dùng được, vì giúp đỡ ngươi, Trần ca sẽ xem trọng..."
"Được rồi!" Thiếu niên u ám ngăn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Trường An, "Không muốn thì thôi, về sau đừng có hối hận."
Não bị chập à!
Mười năm nay tu vi của hắn không ngừng giảm xuống, hiện tại ngay cả Trúc Cơ cũng không đến, thứ chiến nô cần là sức chiến đấu, hắn đương nhiên không thể trở thành chiến nô, cho dù có gia chủ chăm sóc, giúp hắn lãnh phần của đệ tử ngoại môn, ngày ngày ăn ngon dưỡng tốt, nhưng cũng chỉ là một người hầu bình thường.
...... Làm một người hầu bình thường làm sao có thể có tương lai bằng làm thuộc hạ của gã?
Phải biết rằng, tiền tiêu hàng tháng của người hầu đều do chủ nhân phát cho, người có tu vi càng cao càng hữu dụng mới được coi trọng, cho dù Lê Diệu Diệu không tỉnh, cũng phải tỉnh, tu vi của hắn đã rớt xuống Luyện Khí kỳ, làm sao có thể được coi trọng?
Nếu không phải vì cảm thấy hứng thú tới đống đan dược trong tay hắn, trời xui đất khiến vô tình cứu được mạng của gã, gã cũng không tới mức hạ mình xuống mời hắn gia nhập.
Tần Trường An đương nhiên sẽ không hối hận, không chút phản ứng, lướt ngang qua bọn họ rồi lập tức xuống núi.
Hừ, nếu bây giờ đang ở Ma giới, mộ người này đã mọc rậm cỏ cmnr.
Coi như tính cách của hắn hiện tại rất tốt bụng đi.
"......" Cái loại phản ứng gì thế?!
Đám người tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Thuộc hạ của người kia tựa hồ muốn động thủ động cước, nhưng lại khẽ cắn môi nhịn xuống.
Gã tuy rất khinh thường người này, nhưng trong tông môn nghiêm cấm đệ tử chém giết lẫn nhau, vì loại người chẳng khác gì boss phản diện trong thoại bản này không đáng.
Chờ gã tu luyện thành công! Hắn nhất định sẽ hối hận đến chết!
Tần Trường An không biết bọn họ nghĩ gì, suốt một đường chỉ trưng ra bộ mặt nam thần đẹp zai cao lãnh về núi, sau khi vào núi biểu tình trên mặt hắn đã lật như bánh tráng, tùy ý ném đan dược vừa nhận được lên bàn, kéo kéo quần áo của mình, "chậc" một tiếng, lôi mấy bình đan dược trong túi trữ vật ra rồi ném vào miệng nhai, nhai một mớ chẳng khác gì đang nhai kẹo.
Tiểu bạch thỏ bị nhốt trong lồng sắt nằm trong góc run lên bần bật.
Hắn vốn dĩ không chú ý, nhưng đột nhiên nhướng mày lên, cười xấu xa, hướng về tiểu bạch thỏ ngoắc ngoắc tay.
"........." Lúc hắn đang trêu đùa tiểu bạch thỏ sợ đến mức run rẩy, pháp trận trước cửa bị phát động. Hắn có chút phiền chán nhíu mày, dùng thần thức quét qua, là một người mặc áo xám, trên mặt có chút vui mừng và vội vàng.
Chắc là gặp chuyện tốt gì đó.
Hắn dùng biểu tình lãnh khốc hay trưng trước mặt thiên hạ, đi ra ngoài. "Sư huynh này, có chuyện gì sao?"
Thanh niên kia còn chưa vào cửa, đã thấy hắn đi ra, cũng không suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu phun nước bọt, "Ngươi là Thanh Nguyên à? Mau đi cùng ta!"
"Làm sao vậy?" Tần Trường An lơ đãng né tránh bàn tay đang đưa tới, tiến về phía trước, nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu thư đã trở lại, nói muốn gặp ngươi, nói là muốn ngươi đến hầu hạ người, ngươi sắp gặp vận may lớn nhất đời người rồi đó!" Người này cũng không thèm để ý, vui mừng nói với hắn. "Sư đệ về sau nhớ giúp đỡ ta nhiều hơn."
Người này chỉ mới vào Tiểu Lục Phong mấy năm nay, không hề biết đến thân phận vốn có của Thanh Nguyên.
Tần Trường An hởi sửng sốt.
... Đã trở lại??
Muốn gặp hắn làm gì?
.........
Nhớ lại năm xưa, lúc ấy hắn vẫn luôn cho rằng Diệu Diệu chắc chắn sẽ không sao, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhìn thấy, sau khi hắn hôn mê, lão tổ Lê gia vốn đang ngụ ở một ngọn núi khác đột nhiên chui từ dưới đất lên, cả giận nói, "Ngươi dám!"
Âm thanh của lão vừa dứt, ánh sáng màu đen kia thế nhưng đột nhiên lướt ngang qua hắn trực tiếp tấn công Diệu Diệu.
Suýt nữa là xỉu, Lê lão tổ khó thở vung tay áo lên, khiến người vốn đã không chống đỡ được ngay lập tức bị xông vào đánh cho thành con heo, sau đó nhét vào cái lồng sắt, hung tợn ném cho đội chấp pháp, "Đi! Chiêu đãi thật tốt cho ta!"
Lão tổ Lê gia suýt nữa tức chết.
Hắn là Đại Thừa chân nhân, là kẻ đứng đầu Tu Chân giới, là bảo bối dưới đáy hòm của mỗi tông môn, chỉ cần ra tay sẽ đánh nát trật tự của Tu Chân giới, hơn nữa trên người lão còn có vết thương cũ, cho nên phần lớn thời gian đều đóng cửa bế quan, ngày bình thường rất ít khi xuất hiện.
Lão lấy cớ thu đồ đệ nên không bế quan, nhưng thực ra cũng không cần bởi vì Diệu Diệu tuyển chọn mà mò mặt đến, chuyện cỏn con này vẫn chưa đủ để kinh động lão, cho nên bèn ngồi tu luyện như ngày thường, thẳng đến lúc Diệu Diệu ngã xuống đất, dường như lão cảm nhận được gì đó, liền dùng thần thức quét đến.
—— hoàn toàn không nghĩ tới, một tia hy vọng mới lấp lánh trong đầu lão, còn chưa kịp cao hứng, liếc mắt một cái, đột nhiên bị thứ quái thai khỉ khô nào đó làm bị thương!!!
Bị thương,!
Tức giận đến khóc luôn!
Các đệ tử tông môn khi nhắc đến chuyện năm đó cũng cảm thấy hơi ngáo: Còn chưa kịp phản ứng, không biết mấy ánh sáng trắng ở đâu đột nhiên bay ra cào cấu với đám ma tu;
Biết là có ma tu, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chuyện lúc sau phát triển chẳng khác gì teenfic, ma tu ném ra cái quái quái quỷ quỷ gì đó —— hai bé bi bị trúng chiêu —— thái thượng lão tổ xuất hiện —— đánh ma tu thành lũ heo nái...
Tất cả mọi chuyện, chỉ mới nháy mắt một cái là đã đặt dấu chấm câu hết chuyện!
Sau đó tất cả đệ tử dưới Kim Đan Kỳ còn chưa tự hỏi thăm nhân sinh đáng thương của mình, ngực đã đau nhói, bị uy áp của Thái Thượng Lão Tổ đè cho bất tỉnh.
Thậm chí toàn bộ Thiên Huyền Tông đều cảm giác được, ngay cả Nguyên Anh kỳ Hóa Thần kỳ nhà mình đang ẩn cư tu luyện cũng sôi nổi bay vèo vèo lên đỉnh núi.
Sao lại thế này?! Đại Thừa kỳ cũng muốn động thủ à?! Có kẻ địch đến ăn hành à?
"......" Nghe nói sau khi lão tổ Lê gia nhìn thấy Diệu Diệu nằm trong lòng ngực Tam trưởng lão mới thu lại uy áp, tiến tới xem xét tình huống của Diệu Diệu.
Tình huống của Diệu Diệu đến tận sau này cũng không ai biết rõ, chỉ nghe nói lão tổ Lê gia xách Lê Diệu Diệu về Lê gia.
Lúc hắn tỉnh lại mọi chuyện cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, Lê gia phái một người đến nói với hắn, có lẽ tại đám ma khí kia, cho nên tu vi của hắn bị lùi lại.
... Vô nghĩa, thứ hắn tu luyện chính là thân thể của Thần Ma, ma khí trong cơ thể nhiều thì tất nhiên linh khí sẽ bị hao mòn.
Đương nhiên, theo lý thuyết nếu hắn vẫn tiếp tục hấp thu linh khí, tu vi vẫn sẽ từ từ tăng lên, nhưng khi ngẫm lại, tình huống ấy sẽ giúp hắn thoát khỏi thân phận chiến nô, không khiến người khác chú ý cũng không cần phải hầu hạ kẻ khác, đối với hắn thì đây chính là kết quả tốt nhất, liền mặc kệ tu vi bị rớt xuống.
Sau này lão tổ Lê gia bế quan, hắn thoát khỏi thân phận chiến nô, Lê Diệu Diệu thì không biết tung tích, hắn muốn làm gì thì làm, không ai quản đến, nếu gặp phải mấy người hầu khác của Lê gia, cũng không có ai để ý đến hắn.
—— Chỉ cần có người thì sẽ có giang hồ, người hầu đương nhiên cũng có, loại người không có tương lai triển vọng gì như hắn, tất cả đều lười quan tâm.
Đương nhiên, cũng không có ai bắt nạt hắn. Hắn từng là chiến nô, so với đám người hầu bình thường chỉ biết theo chân người khác thì đúng là một kẻ trời trời một người dưới đất, tất cả những kẻ từng ghen ghét với hắn khi thấy hắn gặp nạn, ngay lập tức ngo ngoe rục rịch; nhưng không ngờ nguyên nhân khiến hắn mất đi tu vi là bởi vì bảo vệ chủ nhân, cho dù người hầu bị thương vì chủ nhân cũng là điều hiển nhiên, nhưng nếu chủ nhân quá mức lương bạc cũng là điều không dễ nghe cho lắm, cho nên không có ai dám bắt nạt hắn dù chỉ một cọng tóc.
Dọc đường đi Tần Trường An luôn suy tư việc gì đó, cuối cùng hắn bị đưa tới một động phủ.
Động phủ này xây dựng trên núi, là vị trí linh khí nồng đậm nhất, động phủ rất phồn hoa, không giống nơi ở của một người tu đạo, thực chất giống với khuê phòng tiểu thư dưới nhân gian hơn, cái đệm mềm mại khiến người ta muốn nằm lên thử.
Một thiếu nữ làn da trắng nõn, cùng ánh mắt linh động đang lười biếng nằm dài trên bàn ăn, gương mặt nàng có chút trẻ con, thấy gã sai vặt mang người tiến vào, bèn vội vàng nuốt đồ ăn xuống bụng.
Bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn lại giữa họng, đến cả lông cũng dựng lên, vội vàng ngồi thẳng người, khụ một tiếng, "Thanh Nguyên đó sao?"
"...... Vâng, tiểu thư." Tần Trường An híp híp mắt, một chút không tình nguyện trong mắt trực tiếp bay về miền cực lạc.
Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại trên hai má bầu bĩnh của nàng, ngón tay giật giật, ý nguyện mười năm trước đột nhiên bùng cháy lên mãnh liệt như ngọn lửa cao nguyên.
...... Véo một cái chắc chắn rất là thoải mái.
Diệu Diệu không biết hắn đang nghĩ gì, mềm mại nói cảm ơn, "Năm đó đa tạ ngươi đã cứu ta."
Nàng biết đây là quy tắc ở nơi này, đây là chuyện mà một chiến nô nên làm, nhưng nàng cũng không thể coi chuyện này trở thành chuyện đương nhiên được...... không có một ai sinh ra, bắt buộc phải đối xử tốt với một người khác.
Tuy rằng Diệu Diệu là người đáng iu nhất thế giới nàaa(*/ω\*)
Đương nhiên, nàng cũng không định đi ra ngoài bô bô cái mồm coi mình thành chính nghĩa nói "mỗi người sinh ra đều bình đẳng", đây là loại tư tưởng sau này chứ không phải của cổ đại, bằng không còn chưa kịp nói lời cảm ơn, bản thân nàng sẽ bị coi là có người đoạt xá sau đó treo lên cao thiêu chết luôn chứ không nói đùa. Chính nàng tự làm là được ~
Đến nỗi chuyện lúc trước... Nàng nói là ra ngoài ngao du, thật ra là hôn mê ở trong bí địa của Lê gia mười năm.
—— Dựa theo bình thường mà nói, linh khí và ma khí chỉ là năng lượng của hai chủng loại, nếu bị ma khí hoặc linh khí đánh trúng, hậu quả sẽ không to tát là bao, nhiều nhất cũng chỉ bị thương mà thôi.
Cố tình hai người họ đều không giống người bình thường, Thanh Nguyên chính là ma khí và linh khí tổn thương lẫn nhau, tu vi mới chậm rãi giảm xuống; Diệu Diệu lại là lôi ma khí ra biến đổi thành linh khí cho mình dùng, tu vi ở bất tri bất giác liền bay bay bay bay không có đường về......
Dù sao đi nữa, sau khi nàng ngủ một giấc tỉnh lại, biến thành Kim Đan, nhưng tu vi của Thanh Nguyên lại chỉ đến Luyện Khí kỳ.....
Người ta đau lòng cho hắn lắm nhaa nhaa.
Diệu Diệu thương tiếc nhìn người phía dưới, hoảng hốt, cảm thấy hắn thật là đáng thương, vừa nhỏ yếu vừa bất lực.
Ân, thời điểm Diệu Diệu thể hiện tới rồi.
Trước Lãnh Sự đường, nhiều đệ tử ngoại môn mặc y phục màu xanh và người hầu mặc y phục màu xám đi tới đi lui, người thì đến cầm đan dược của mình người thì đến cầm về cho chủ tử nhà mình.
Một người bước lên cầu thang, mang trên người bộ quần áo xám xịt, chớp chớp mắt, người đi tới đi lui không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.
Người tu tiên cho dù đã dùng qua tẩy tủy đan cũng phải không ngừng bảo dưỡng dung mạo của bản thân, nhưng dung mạo của hắn lại cao hơn hẳn người bình thường không chỉ một bậc thang.
Tần Trường An giống như không hề có cảm giác, bước vào Lãnh Sự đường, "... Tiểu Lục Phong, Thanh Nguyên."
Lão giả Trúc Cơ kỳ đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chậm rãi tra xét sách ghi chép, không chút để ý lấy ra một cái túi trữ vật ném qua cho hắn, "Tôi tớ, lãnh theo tiền tiêu hàng tháng của đệ tử ngoại môn, mười khối linh thạch hạ đẳng, mười lăm viên dưỡng khí đan hạ đẳng......"
Lão giả nói xong, mặc kệ hắn có phản ứng gì, gọi người tiếp theo tới.
"Tiểu Mộc Sơn, Lăng Phong..."
"Đệ tử ngoại môn, linh thạch hạ đẳng..."
Tần Trường An đi ra ngoài, khi chuẩn bị xuống núi, đột nhiên có một đám người xuất hiện, khi nhìn thấy hắn thì híp híp mắt, đi tới, chặn đường xuống núi của hắn.
Người xung quanh có hứng thú thì dùng ánh mắt hóng chuyện lia đến, không hứng thú thì tiếp tục vội vàng rời đi.
Nam tử cầm đầu hơi mỉm cười, không chút để ý hỏi, "Vấn đề lần trước ngươi đã suy xét kĩ chưa?"
Nhìn dáng vẻ gã rất tự tin, tựa như đã nắm chắc mọi việc trong tay.
Tần Trường An, "Không hứng thú."
"......" Người nọ hình như không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, sắc mặt ngay lập tức u ám, "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
Tần Trường An ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, "Không hứng thú."
Muốn hắn hầu hạ người khác?
Xùy, hắn chỉ biết hầu hạ người chết thôi.
Trần Sách bị chọc giận đến mức cười phá lên, một đệ tử ngoại môn đứng bên tay trái gã không chịu nổi nói, "Đừng có cứng đầu, cho mặt mũi mà ngươi không cần. Cũng không nhìn thử xem địa vị hiện tại của ngươi, nếu không phải bởi vì lần trước đan dược của ngươi có thể dùng được, vì giúp đỡ ngươi, Trần ca sẽ xem trọng..."
"Được rồi!" Thiếu niên u ám ngăn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Trường An, "Không muốn thì thôi, về sau đừng có hối hận."
Não bị chập à!
Mười năm nay tu vi của hắn không ngừng giảm xuống, hiện tại ngay cả Trúc Cơ cũng không đến, thứ chiến nô cần là sức chiến đấu, hắn đương nhiên không thể trở thành chiến nô, cho dù có gia chủ chăm sóc, giúp hắn lãnh phần của đệ tử ngoại môn, ngày ngày ăn ngon dưỡng tốt, nhưng cũng chỉ là một người hầu bình thường.
...... Làm một người hầu bình thường làm sao có thể có tương lai bằng làm thuộc hạ của gã?
Phải biết rằng, tiền tiêu hàng tháng của người hầu đều do chủ nhân phát cho, người có tu vi càng cao càng hữu dụng mới được coi trọng, cho dù Lê Diệu Diệu không tỉnh, cũng phải tỉnh, tu vi của hắn đã rớt xuống Luyện Khí kỳ, làm sao có thể được coi trọng?
Nếu không phải vì cảm thấy hứng thú tới đống đan dược trong tay hắn, trời xui đất khiến vô tình cứu được mạng của gã, gã cũng không tới mức hạ mình xuống mời hắn gia nhập.
Tần Trường An đương nhiên sẽ không hối hận, không chút phản ứng, lướt ngang qua bọn họ rồi lập tức xuống núi.
Hừ, nếu bây giờ đang ở Ma giới, mộ người này đã mọc rậm cỏ cmnr.
Coi như tính cách của hắn hiện tại rất tốt bụng đi.
"......" Cái loại phản ứng gì thế?!
Đám người tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Thuộc hạ của người kia tựa hồ muốn động thủ động cước, nhưng lại khẽ cắn môi nhịn xuống.
Gã tuy rất khinh thường người này, nhưng trong tông môn nghiêm cấm đệ tử chém giết lẫn nhau, vì loại người chẳng khác gì boss phản diện trong thoại bản này không đáng.
Chờ gã tu luyện thành công! Hắn nhất định sẽ hối hận đến chết!
Tần Trường An không biết bọn họ nghĩ gì, suốt một đường chỉ trưng ra bộ mặt nam thần đẹp zai cao lãnh về núi, sau khi vào núi biểu tình trên mặt hắn đã lật như bánh tráng, tùy ý ném đan dược vừa nhận được lên bàn, kéo kéo quần áo của mình, "chậc" một tiếng, lôi mấy bình đan dược trong túi trữ vật ra rồi ném vào miệng nhai, nhai một mớ chẳng khác gì đang nhai kẹo.
Tiểu bạch thỏ bị nhốt trong lồng sắt nằm trong góc run lên bần bật.
Hắn vốn dĩ không chú ý, nhưng đột nhiên nhướng mày lên, cười xấu xa, hướng về tiểu bạch thỏ ngoắc ngoắc tay.
"........." Lúc hắn đang trêu đùa tiểu bạch thỏ sợ đến mức run rẩy, pháp trận trước cửa bị phát động. Hắn có chút phiền chán nhíu mày, dùng thần thức quét qua, là một người mặc áo xám, trên mặt có chút vui mừng và vội vàng.
Chắc là gặp chuyện tốt gì đó.
Hắn dùng biểu tình lãnh khốc hay trưng trước mặt thiên hạ, đi ra ngoài. "Sư huynh này, có chuyện gì sao?"
Thanh niên kia còn chưa vào cửa, đã thấy hắn đi ra, cũng không suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu phun nước bọt, "Ngươi là Thanh Nguyên à? Mau đi cùng ta!"
"Làm sao vậy?" Tần Trường An lơ đãng né tránh bàn tay đang đưa tới, tiến về phía trước, nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu thư đã trở lại, nói muốn gặp ngươi, nói là muốn ngươi đến hầu hạ người, ngươi sắp gặp vận may lớn nhất đời người rồi đó!" Người này cũng không thèm để ý, vui mừng nói với hắn. "Sư đệ về sau nhớ giúp đỡ ta nhiều hơn."
Người này chỉ mới vào Tiểu Lục Phong mấy năm nay, không hề biết đến thân phận vốn có của Thanh Nguyên.
Tần Trường An hởi sửng sốt.
... Đã trở lại??
Muốn gặp hắn làm gì?
.........
Nhớ lại năm xưa, lúc ấy hắn vẫn luôn cho rằng Diệu Diệu chắc chắn sẽ không sao, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhìn thấy, sau khi hắn hôn mê, lão tổ Lê gia vốn đang ngụ ở một ngọn núi khác đột nhiên chui từ dưới đất lên, cả giận nói, "Ngươi dám!"
Âm thanh của lão vừa dứt, ánh sáng màu đen kia thế nhưng đột nhiên lướt ngang qua hắn trực tiếp tấn công Diệu Diệu.
Suýt nữa là xỉu, Lê lão tổ khó thở vung tay áo lên, khiến người vốn đã không chống đỡ được ngay lập tức bị xông vào đánh cho thành con heo, sau đó nhét vào cái lồng sắt, hung tợn ném cho đội chấp pháp, "Đi! Chiêu đãi thật tốt cho ta!"
Lão tổ Lê gia suýt nữa tức chết.
Hắn là Đại Thừa chân nhân, là kẻ đứng đầu Tu Chân giới, là bảo bối dưới đáy hòm của mỗi tông môn, chỉ cần ra tay sẽ đánh nát trật tự của Tu Chân giới, hơn nữa trên người lão còn có vết thương cũ, cho nên phần lớn thời gian đều đóng cửa bế quan, ngày bình thường rất ít khi xuất hiện.
Lão lấy cớ thu đồ đệ nên không bế quan, nhưng thực ra cũng không cần bởi vì Diệu Diệu tuyển chọn mà mò mặt đến, chuyện cỏn con này vẫn chưa đủ để kinh động lão, cho nên bèn ngồi tu luyện như ngày thường, thẳng đến lúc Diệu Diệu ngã xuống đất, dường như lão cảm nhận được gì đó, liền dùng thần thức quét đến.
—— hoàn toàn không nghĩ tới, một tia hy vọng mới lấp lánh trong đầu lão, còn chưa kịp cao hứng, liếc mắt một cái, đột nhiên bị thứ quái thai khỉ khô nào đó làm bị thương!!!
Bị thương,!
Tức giận đến khóc luôn!
Các đệ tử tông môn khi nhắc đến chuyện năm đó cũng cảm thấy hơi ngáo: Còn chưa kịp phản ứng, không biết mấy ánh sáng trắng ở đâu đột nhiên bay ra cào cấu với đám ma tu;
Biết là có ma tu, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chuyện lúc sau phát triển chẳng khác gì teenfic, ma tu ném ra cái quái quái quỷ quỷ gì đó —— hai bé bi bị trúng chiêu —— thái thượng lão tổ xuất hiện —— đánh ma tu thành lũ heo nái...
Tất cả mọi chuyện, chỉ mới nháy mắt một cái là đã đặt dấu chấm câu hết chuyện!
Sau đó tất cả đệ tử dưới Kim Đan Kỳ còn chưa tự hỏi thăm nhân sinh đáng thương của mình, ngực đã đau nhói, bị uy áp của Thái Thượng Lão Tổ đè cho bất tỉnh.
Thậm chí toàn bộ Thiên Huyền Tông đều cảm giác được, ngay cả Nguyên Anh kỳ Hóa Thần kỳ nhà mình đang ẩn cư tu luyện cũng sôi nổi bay vèo vèo lên đỉnh núi.
Sao lại thế này?! Đại Thừa kỳ cũng muốn động thủ à?! Có kẻ địch đến ăn hành à?
"......" Nghe nói sau khi lão tổ Lê gia nhìn thấy Diệu Diệu nằm trong lòng ngực Tam trưởng lão mới thu lại uy áp, tiến tới xem xét tình huống của Diệu Diệu.
Tình huống của Diệu Diệu đến tận sau này cũng không ai biết rõ, chỉ nghe nói lão tổ Lê gia xách Lê Diệu Diệu về Lê gia.
Lúc hắn tỉnh lại mọi chuyện cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, Lê gia phái một người đến nói với hắn, có lẽ tại đám ma khí kia, cho nên tu vi của hắn bị lùi lại.
... Vô nghĩa, thứ hắn tu luyện chính là thân thể của Thần Ma, ma khí trong cơ thể nhiều thì tất nhiên linh khí sẽ bị hao mòn.
Đương nhiên, theo lý thuyết nếu hắn vẫn tiếp tục hấp thu linh khí, tu vi vẫn sẽ từ từ tăng lên, nhưng khi ngẫm lại, tình huống ấy sẽ giúp hắn thoát khỏi thân phận chiến nô, không khiến người khác chú ý cũng không cần phải hầu hạ kẻ khác, đối với hắn thì đây chính là kết quả tốt nhất, liền mặc kệ tu vi bị rớt xuống.
Sau này lão tổ Lê gia bế quan, hắn thoát khỏi thân phận chiến nô, Lê Diệu Diệu thì không biết tung tích, hắn muốn làm gì thì làm, không ai quản đến, nếu gặp phải mấy người hầu khác của Lê gia, cũng không có ai để ý đến hắn.
—— Chỉ cần có người thì sẽ có giang hồ, người hầu đương nhiên cũng có, loại người không có tương lai triển vọng gì như hắn, tất cả đều lười quan tâm.
Đương nhiên, cũng không có ai bắt nạt hắn. Hắn từng là chiến nô, so với đám người hầu bình thường chỉ biết theo chân người khác thì đúng là một kẻ trời trời một người dưới đất, tất cả những kẻ từng ghen ghét với hắn khi thấy hắn gặp nạn, ngay lập tức ngo ngoe rục rịch; nhưng không ngờ nguyên nhân khiến hắn mất đi tu vi là bởi vì bảo vệ chủ nhân, cho dù người hầu bị thương vì chủ nhân cũng là điều hiển nhiên, nhưng nếu chủ nhân quá mức lương bạc cũng là điều không dễ nghe cho lắm, cho nên không có ai dám bắt nạt hắn dù chỉ một cọng tóc.
Dọc đường đi Tần Trường An luôn suy tư việc gì đó, cuối cùng hắn bị đưa tới một động phủ.
Động phủ này xây dựng trên núi, là vị trí linh khí nồng đậm nhất, động phủ rất phồn hoa, không giống nơi ở của một người tu đạo, thực chất giống với khuê phòng tiểu thư dưới nhân gian hơn, cái đệm mềm mại khiến người ta muốn nằm lên thử.
Một thiếu nữ làn da trắng nõn, cùng ánh mắt linh động đang lười biếng nằm dài trên bàn ăn, gương mặt nàng có chút trẻ con, thấy gã sai vặt mang người tiến vào, bèn vội vàng nuốt đồ ăn xuống bụng.
Bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn lại giữa họng, đến cả lông cũng dựng lên, vội vàng ngồi thẳng người, khụ một tiếng, "Thanh Nguyên đó sao?"
"...... Vâng, tiểu thư." Tần Trường An híp híp mắt, một chút không tình nguyện trong mắt trực tiếp bay về miền cực lạc.
Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại trên hai má bầu bĩnh của nàng, ngón tay giật giật, ý nguyện mười năm trước đột nhiên bùng cháy lên mãnh liệt như ngọn lửa cao nguyên.
...... Véo một cái chắc chắn rất là thoải mái.
Diệu Diệu không biết hắn đang nghĩ gì, mềm mại nói cảm ơn, "Năm đó đa tạ ngươi đã cứu ta."
Nàng biết đây là quy tắc ở nơi này, đây là chuyện mà một chiến nô nên làm, nhưng nàng cũng không thể coi chuyện này trở thành chuyện đương nhiên được...... không có một ai sinh ra, bắt buộc phải đối xử tốt với một người khác.
Tuy rằng Diệu Diệu là người đáng iu nhất thế giới nàaa(*/ω\*)
Đương nhiên, nàng cũng không định đi ra ngoài bô bô cái mồm coi mình thành chính nghĩa nói "mỗi người sinh ra đều bình đẳng", đây là loại tư tưởng sau này chứ không phải của cổ đại, bằng không còn chưa kịp nói lời cảm ơn, bản thân nàng sẽ bị coi là có người đoạt xá sau đó treo lên cao thiêu chết luôn chứ không nói đùa. Chính nàng tự làm là được ~
Đến nỗi chuyện lúc trước... Nàng nói là ra ngoài ngao du, thật ra là hôn mê ở trong bí địa của Lê gia mười năm.
—— Dựa theo bình thường mà nói, linh khí và ma khí chỉ là năng lượng của hai chủng loại, nếu bị ma khí hoặc linh khí đánh trúng, hậu quả sẽ không to tát là bao, nhiều nhất cũng chỉ bị thương mà thôi.
Cố tình hai người họ đều không giống người bình thường, Thanh Nguyên chính là ma khí và linh khí tổn thương lẫn nhau, tu vi mới chậm rãi giảm xuống; Diệu Diệu lại là lôi ma khí ra biến đổi thành linh khí cho mình dùng, tu vi ở bất tri bất giác liền bay bay bay bay không có đường về......
Dù sao đi nữa, sau khi nàng ngủ một giấc tỉnh lại, biến thành Kim Đan, nhưng tu vi của Thanh Nguyên lại chỉ đến Luyện Khí kỳ.....
Người ta đau lòng cho hắn lắm nhaa nhaa.
Diệu Diệu thương tiếc nhìn người phía dưới, hoảng hốt, cảm thấy hắn thật là đáng thương, vừa nhỏ yếu vừa bất lực.
Ân, thời điểm Diệu Diệu thể hiện tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.