Chương 9
Tâm Lam
23/07/2013
Vũ Đồng ngủ một mạch đến sáu giờ hơn, cô vội vàng rời giường. Kính
Hoài sớm đã không còn ở đó và hành lý cũng đã được đưa đến đây.
Vũ Đồng nhanh chóng xếp hành lý rồi nhặt quần áo vào phòng tắm. Trong thời gian ngắn nhất tắm rửa xong.
Nhìn vào chính mình trong gương, sắc mặt đã hồng hào trở lại, da thịt cũng tỏa ra ánh bóng bóng, thoạt nhìn thì thấy cô có tinh thần hơn. Giấc ngủ quả nhiên là liều thuốc tốt nhất cho nhan sắc.
Sau khi đã xếp xong mọi thứ, Vũ Đồng hít sâu một hơi, cảm thấy lòng khó chịu cùng bất an đi xuống cầu thang. Sau khi tất cả, nơi này vẫn còn xa lạ với cô, cô cảm thấy như một kẻ xâm nhập đã cảm thấy khó chịu của cô cũng có một số sợ hãi.
Cô luôn luôn làm mọi chuyện một mình như người cô độc nhưng trong nông trại của Kính Hoài mọi người lại sống như một gia đình nên cô sợ cô không thể dung nhập được.
Vũ Đồng đi vào phòng ăn, trên bàn đã đầy món ngon tỏa hương ngào ngạt làm người khác nhỏ nước miếng nhưng lại không có ai cả. Ngọn đèn Vựng Hoàng(cái nỳ chắc là tên hãng đèn, tranh lười tra google = =) tỏa sáng ấm áp và quyến rũ, dưới ánh sáng đó chữ “gia” tỏa hương nồng đượm. Tất thảy khiến cô cảm thấy như mình đang trong mơ.
Đột nhiên cửa mở ra, Vũ Đồng vui vẻ quay lại – người đi vào là Ái Nguyên!
Vũ Đồng đầy thiện cảm cười với Ái Nguyên nhưng đáp lại cô là một nụ cười ngắn ngủi mà công thức. Sau đó họ chìm vào im lặng rất khó xử.
“Cô là mẹ của Niệm Dư!”- Ái Nguyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, hỏi thẳng cô với giọng điệu khẳng định nhiều hơn là còn ngờ vực.
Phút chốc Vũ Đồng hoảng loạn, không nghĩ tới việc hai người lần đầu trực tiếp nói chuyện với nhau lại chọn chủ đề nhạy cảm thế này. Cô bất ngờ một lúc không biết trả lời thế nào.
“Cô không nói tôi cũng biết, Kính Hoài đã từng nói với tôi về chuyện của cô. Tôi chỉ không hiểu cô đã đi nhiều năm như vậy, vì sao lại còn trở lại?”
Ái Nguyên nói không chút nể nang, giọng điệu như chất vấn làm Vũ Đồng lúng túng nhưng cô vẫn chỉ im lặng.
“Kính Hoài đã không vui trong nhiều năm nay vất vả lắm mới được một chút hạnh phúc, cô lại quay về quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy, cô làm tổn thương anh ấy một lần còn chưa đủ sao?”
Ái Nguyên nhấn mạnh, từng từ như những mũi tên tấn công Vũ Đồng cơ hồ làm cô không thể chống đỡ được.
“Tôi…tôi không có ý này, chưa bao giờ nghĩ rằng tôi làm tổn thương anh ấy. Tôi chỉ muốn trở lại để xem con tôi một chút thôi.”- Vũ Đồng trả lời, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Ái Nguyên lạnh lung liếc cô một cái rồi nói: “Niệm Dư cũng không biết cô là mẹ của nó, cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm lý nó, cô biết không? Bao nhiêu năm như vậy, cô mới nghĩ đến tình mẫu tử, cô không thấy là “hơi” muộn sao?”
Lời nói của cô ta lạnh, sắc như băng và vô cùng lợi hại, từng từ từng chữ đâm vào yếu điểm của Vũ Đồng. Đôi má hồng nhuận của cô đột nhiên trở nên nhợt nhạt .
“Tôi biết cô rất quan tâm đến Kính Hoài và Niệm Dư nhưng chuyện tình cảm giữa tôi và Kính Hoài cô không thể biết và hiểu hết được.”- Vũ Đồng nói lý.
“Chuyện tình cảm của cô và anh ấy đã xảy ra trước kia tôi không cần biết và cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết hai, ba năm nay, tôi và Kính Hoài, Niệm Dư đã rất vui vẻ. Chúng tôi cũng hiểu nhau và hòa hợp hoàn hảo. Tôi không muốn sự quay về của cô vì phá vỡ cuộc sống yên bình và hạnh phúc đó.”- Câu nói của Ái Nguyên hàm ý rõ ràng là muốn Vũ Đồng tốt nhất nên tránh xa họ.
Tâm can Vũ Đồng vừa chua xót vừa cay đắng, Ái Nguyên liên tục gọi thẳng tên Kính Hoài như họ đã rất gần gũi và thân mật mà Ái Nguyên lại một mực bảo vệ Kính Hoài càng làm cho cô thấy Ái Nguyên yêu Kính Hoài.
“Cô yêu anh ấy, phải không?”- Vũ Đồng nhìn thẳng vào Ái Nguyên, có đôi chút hoảng sợ.
Họ biết rất rõ rằng đang đề cập đến người nào.
Ái Nguyên không chút sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Đồng: “Ừ, tôi yêu anh ấy đấy, thì sao nào! yêu đã nhiều năm và cũng đã chờ đợi cùng ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn so với cô có thể.”- Lời nói của cô mạnh mẽ, vẻ mặt đắc ý và thản nhiên.
Vũ Đồng không bối rối. Cô không nghĩ mình yêu Kính Hoài ít hơn so với Ái Nguyên chỉ là cô không can đảm để nói ra như Ái Nguyên thôi, đó cũng chỉ là một lời thông báo của một vấn đề thôi.
Kính Hoài thì sao? Kính Hoài đối với Ái Nguyên như vậy hay không, Ái Nguyên thì lại nhiệt tình như vậy chẳng lẽ anh không có chút động tâm?
Vũ Đồng không khỏi có nghi ngờ. Bỗng dưng hình ảnh họ ân ân ái ái, tình tình tứ tứ trên bãi biển lại hiện lên trong tâm trí cô, tra tấn, vấy nát linh hồn cô!
Tôi chỉ là vô tình công kích cô thôi, chỉ hy vọng cô vì bọn họ một chút. Dù trước kia có tình cảm thì cũng đã là dĩ vãng rồi nên cô chỉ có thể làm vì lợi ích của cha con họ nhiều hơn nữa mà thôi. Sau khi tình yêu giữa cô và anh ấy qua đi thì nên buông tay là hơn tại sao lại còn níu kéo để tra tấn nhau!”- Ái Nguyên tinh tế quan sát những thay đổi trên khuôn mặt của cô.
Níu kéo ư? Đó là một từ khủng khiếp! Cô không mong trở thành gánh nặng trong mắt của người khác.
Cô không biết phải nói gì nữa cũng không có sức mở mồm ra tranh luận, chỉ ngồi giống như một bức tượng không nghe và không cảm nhận mọi việc xung quanh,.
Lúc này truyền đến tiếng bước chân nhịp nhịp nhảy chân sáo vừa nghe đã biết là của Niệm Dư. Vũ Đồng và Ái Nguyên trở lại vẻ trầm tư, thậm chí Vũ Đồng còn miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.
“Dì Tô, cô ngửi xem, cả người cháu đều có mùi thơm này.”- Niệm Dư nép vào lòng Vũ Đồng làm nũng.
Vũ Đồng làm bộ ngửi ngửi mái tóc của cô bé, ngập tràn cưng chiều trả lời: “Um, quả đúng là thơm ghê, ai giúp con tắm vậy?”
“Con tự mình tắm nha, dì chỉ ở cạnh giúp thôi.”-Niệm Dư tự hào.
Ánh Thần cẩn thận quan sát nét mặt của Vũ Đồng và Ái Nguyên gần như chắc chắn trước khi cô và Niệm Dư tới, giữa họ đã có cuộc nói chuyện không tốt đẹp mấy bởi vì cô có thể cảm thấy bầu không khí u ám rất khó hiểu.
Ái Nguyên yêu anh trai cô, ở đây từ lâu đã không còn là bí mật nữa mà nhiều người cũng vui mừng thay. Nhưng cô biết anh cô luôn luôn chỉ nhớ tới Vũ Đồng, ngay cả khi anh luôn miệng nói hận và căm ghét Vũ Đồng nhưng thường yêu và hận chỉ là hai mặt mâu thuẫn của một cảm xúc duy nhất mà thôi, không có yêu thì sao hận được!
Đối với Ái Nguyên, anh cô chỉ coi như em gái mà thôi, là do cô ấy ảo tưởng. Cô buồn thay cho Ái Nguyên nhưng là do Ái Nguyên cố tình không muốn hiểu, không muốn buông tay, từ bỏ hi vọng. Vì cái “cứng đầu” đó nên mới thành cảnh tình tay ba phức tạp hiện nay.
“Than ôi!”- Ánh Thần thở dài trong lòng. Những rắc rối này che mờ lý trí của người trong cuộc, vấn đề nan giải này chỉ một mình anh cô mới có giải pháp tháo gỡ mà thôi!
Nhắc tới ma quỷ, ma quỷ đến – Kính Hoài mặc một bộ quần áo sạch sẽ, vui vẻ vào phòng ăn.
“Mọi người đều chuẩn bị ăn đi!”
Sau đó anh ngồi xuống cạnh Vũ Đồng, ánh mắt nhìn cô đầy yêu thương và dịu dàng. “Tinh thần của em tốt hơn rồi, phải không? Có không thoải mái ở đâu không?”
Đối với sự ân cần của anh, mắt Vũ Đồng lại đỏ lên, vội nói: “Ngủ một giấc tốt hơn nhiều rồi, cả người đầy sức sống rồi.”- Giọng điệu hơi vội vàng và không được tự nhiên.
Kính Hoài âm thầm nhìn cô không nói gì.
Vũ Đồng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng anh sợ bị anh nhìn ra. “Tôi rất đói, chúng tôi ăn thôi!” Để chuyển hướng chú ý của anh, cô đã phải nói dối.
Trong thực tế, cô đã không còn cảm giác ngon miệng nữa, cuộc đối thoại vừa rồi với Ái Nguyên đã làm giảm sự thèm ăn của cô. Bây giờ ngay cả sơn hào hải vị đưa vào miệng, cô cũng thấy như sáp, không nuốt nổi.
Vũ Đồng miễn cưỡng ăn mỗi thứ một chút, nhưng trong lòng tràn ngập những suy nghĩ căng thẳng mà thức ăn trong dạ dày lại đang đưa lên đến tận cổ. Cô buồn nôn, vội vã chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo tựa như toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng theo ra luôn.
Ngay lập tức Kính Hoài chạy đến bên cô, giúp cô vỗ lưng rồi ôm lấy Vũ Đồng đang kiệt sức.
“Mọi người cứ ăn tiếp đi! Tôi đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi.”- Mặc cái nhìn đầy nghi hoặc của Ánh Thần và Ái Nguyên, Kính Hoài không giải thích già thêm bế Vũ Đồng đi thẳng lên tầng hai.
Ánh Thần tính táo lại, nếu cô đúng thì Vũ Đồng chắc chắn đã có thai. Trông anh cô như một cậu bé đang vô cùng lo lắng vì là thủ phạm khiến Vũ Đồng mang thai vậy.
” Cô ơi, dì Tô làm sao vậy? Cô ấy không bị bệnh chứ?”- Niệm Dư là trẻ con nên không hiểu, hỏi đầy quan tâm.
Ánh Thần không biết phải trả lời câu hỏi của cô bé như thế nào, liếc mắt nhìn Ái Nguyên một cái, thấy cô ta đang thất thần, biểu cảm không thể tin những gì vừa thấy. Cô rất thông cảm với Ái Nguyên nhưng tình cảm không có thể gượng ép,không thể cưỡng cầu. Cô cũng chỉ có thể thông cảm chứ cũng lực bất tòng tâm.
Bửa cơm liền như vậy kết thúc qua loa, ai cũng không thể ăn uống ngon miệng được. Niệm Dư luôn luôn háu ăn cũng không có tâm trạng ăn nhiều.
“Không biết giờ này dì Tô có sao nữa không?” – Niệm Dư hỏi Ánh Thần khi cô đang giúp cô bé thay áo ngủ.
Ánh thần thấy vẻ mặt Niệm Dư vẫn rất bất an liền an ủi cô bé: “ Bụng dì Tô không thoải mái chút thôi, sẽ mau khỏe vả lại còn có ba con chăm sóc nữa mà!”
Niệm Dư bớt lo lắng, gật đầu nằm xuống, tay gắt gao ôm búp bê vải, hai mắt vẫn mở to, không hề muốn ngủ.
Ánh thần nhìn thấy tình cảnh này không tránh trong long dấy lên chút đau lòng. Chỉ khi Niệm Dư khó ở, bị bệnh hay có cảm giác bất an, không vui mới có hành động như vậy. Người ta có câu mẹ con luôn có thần giao cách cảm! Cô là dì nhưng dù sao cũng không thể thay thế được vị trí của mẹ đẻ.
“Niệm Dư, dì hỏi con một vấn đề, con phải thành thật trả lời dì nhé!”- Ánh Thần ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn con bé.
Niệm Dư ra sức gật gật đầu.
“Niệm Dư có nghĩ là muốn có một người mẹ không?”
“Con muốn!”- Niệm Dư gật mạnh đầu.
Nếu ba con muốn dẫn một người mẹ trở về, con hy vọng ai sẽ là mẹ của con?”- Ánh Thần cẩn thận hỏi.
Niệm Dư cúi đầu trong chốc lát. “Con muốn dì Tô là mẹ con!”
“Thế còn dì Ái Nguyên thì sao?”- Ánh Thần lại hỏi.
“Dì Ái Nguyên rất tốt ┅┅ nhưng là ┅┅ con thích dì Tô hơn, khi dì ấy cười có hai má lúm đồng tiền giống con. Ba con nói mẹ con cũng có!”- Niệm Dư ngây thơ, hồn nhiên trả lời, giọng điệu thập phần kiên định.
Ánh Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang tràn ngập hy vọng, trong lòng cô thầm cầu nguyện chỉ mong lần này anh cô cùng Vũ Đồng có thể thuận lợi hợp lại cho Niệm Dư được một gia đình viên mãn.
Chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với Ái Nguyên. Cô ấy phải trả giá cho anh cùng Niệm Dư rất nhiều nhưng cô ấy cùng Niệm Dư vẫn có khoảng cách mỏng manh không có cách nào thân thiết giống như mẹ con ruột thịt được. Nhưng cũng không thể trách cô ấy, dù sao Niệm Dư cùng người đàn ông cô ấy yêu mến lại hướng về một người phụ nữ khác. Cô ấy lại là một người phụ nữ theo chủ nghĩa hoàn mỹ vả lại cũng là người có tính độc chiếm rất mạnh, hoàn toàn không có khả năng cô ấy sẽ phớt lờ tất cả!
Khi Ánh Thần lấy lại tinh thần thì Niệm Dư đã chìm vào giấc ngủ rồi, cô bật một ngọn đèn nhỏ rồi nhẹ nhàng đi ra.
RRR
Kính Hoài nấu một bát cháo cho Vũ Đồng, ngồi bên mép giường cho cô ăn từng miếng một. Vẻ mặt anh chăm chú, cử chỉ dịu dàng thân thiết như vậy làm cô cảm thấy có chút ngại ngùng, không được tự nhiên nhưng lại không thể cự tuyệt ý tốt của anh.
Nhớ lại trước đây Kính Hoài luôn chăm sóc cô rất cẩn thận, cho tới giờ đều là anh chủ động cho cô bất kể là vật chất hay tinh thần.
Nhưng chính cô lại chưa từng báo đáp cho anh thứ gì trừ —— Niệm Dư. Vũ Đồngtràn ngập hổ thẹn. Không như Ái Nguyên, cô quả thật chỉ biết làm tổn thương Kính Hoài và gây cho anh không ít phiền toái mà thôi.
Nhưng cô mà phải rời bỏ Kính Hoài như thế này thì cô thật sự rất luyến tiếc. Có nên đem anh giao cho Ái Nguyên để cho anh được được hạnh phúc hay không? Tiếng lòng cô không ngừng gào thét, miệng lại không hề ý thức húp hết bát cháo một cách sạch sẽ.
Kính Hoài đem bát đặt ở một bên, đem áo ngủ của cô ra chuẩn bị thay áo cho cô. Anh nhanh nhẹn cởi khuy áo trước ngực cô, bỗng dưng cô bừng tỉnh lại.
“Anh…anh muốn làm gì?”- Cô nghẹn ngào nhìn trân trối.
“Thay áo ngủ cho em!”
“Không… không cần, em tự mình thay là được rồi.”- Cô kích động nói, hai má nhẹ ửng hồng.
Đừng xấu hổ nữa, cơ thể của em mỗi một chỗ anh đều nhìn qua đến thuộc như lòng bàn tay rồi.”- Câu nói đơn giản nhưng lại tràn đầy sức mạnh khiến cô không để cự tuyệt được.
Vũ Đồng ngẩng đầu thả lỏng cơ thể để Kính Hoài tùy ý cởi quần áo giúp cô. Tay anh lơ đãng chạm phải nhũ hoa của cô. Vì đang mang thai mà nó trở nên vô cùng mẫn cảm, ở trong tay anh khẽ dựng lên đồng thời cô thấy một luồng run rẩy, cả người dâng lên một cảm giác khó tả.
Phảng phất cũng nhận thấy cảm giác của cô, tay Kính Hoài tạm dừng lại một chút, động tác trở nên thong thả. Anh hít thở dồn dập, mạch máu ở cổ đập liên hồi.
Không khí trong phòng đích nhất thời tràn ngập hơi thở mãnh liệt gắt gao của hai người.
Tay Vũ Đồng giống như có ý thức liền chậm rãi nâng lên. Hai mắt cô trong suốt, long lánh như một mảnh thủy tinh đẹp đẽ nhìn chăm chú vào Kính Hoài. Rồi những ngón tay ngà ngọc nhỏ bé của cô chậm chạp thăm dò khuôn mặt khôi ngô của anh. Men theo mi mắt đen của anh đến đôi mắt thâm trầm, xâu thẳm, sau đó trượt qua chiếc mũi thẳng rồi dừng lại ở đôi môi như cánh hoa nở nang nhưng đầy cương nghị của anh.
Trống ngực Kính Hoài đập liên hồi, cánh mũi anh phập phồng, miệng khẽ nhếch lên, truyền ra tiếng hít thở dồn dập, hai con ngươi long lánh phát ra tình cảm mãnh liệt khác thường.
Vũ Đồng không biết mình đang làm cái gì nữa nhưng lại không thể dừng lại được mà cô cũng không muốn dừng lại. Tay cô nhẹ nhàng khẽ vuốt ve cổ anh, hưởng thụ cảm giác động mạch ở cố anh đang đập lên dồn dập. Đang lúc bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển xuống vòm ngực kiên cố rộng lớn của anh thì bất ngờ ôm lấy cô.
Nếu em còn tiếp tục di chuyển xuống dưới như vậy anh cam đoan đêm nay em sẽ không được nghỉ ngơi nhiều đâu đấy!”- Ánh mắt anh nồng cháy, giọng nói khàn khàn
Vũ Đồng hoàn toàn không để ý tới cảnh cáo của anh, đôi mắt to tròn đáng yêu long lanh như ngọc gắt gao ngắm nhìn cơ thể anh. Tay cô nhu thuận để trong ngực anh, chậm rãi dùng đôi môi của mình tìm kiếm môi anh, chậm rãi chà xát rồi nhẹ nút lấy môi anh.
Hành động của cô đánh tan hoàn toàn sự tự chủ cuối cùng của Kính Hoài, anh gầm nhẹ một tiếng, đẩy cô ngã trên giường, mãnh liệt hôn môi cô, cánh tay thô lỗ cũng gắt gao ôm lấy cơ thể cô. Tách hai cánh môi cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng đem theo sức nóng của lửa thâm nhập khoang miệng ngọt ngào, không ngừng quấy nhiễu trong đó.
Vũ đồng chỉ cảm thấy cả người trở nên vô cùng khô nóng lại xụi lơ vô lực, cô phải vịn vào anh mặc cho những đòi hỏi cuồng mãnh của anh phóng tác.
Kính Hoài một tay ôm cô, kéo xát về phía mình, một tay anh vội vàng chụp lấy bầu ngực đẫy đà non mịn của cô không ngừng chà xát khiến nhũ hoa nhỏ nhắn không thể chịu được lại dựng lên. Từ sau khi mang thai, cơ thể cô trở nên phi thường mẫn cảm và yếu ớt căn bản không chống nổi cỗ nhiệt tình của anh. Hai gò má của cô ửng hồng, đôi môi chu sa hé mở, ánh mắt càng thêm diễm mị.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng kiều diễm của cô, Kính Hoài ập nhanh đến như thiên quân vạn mã. Anh vọi vã cởi hết quần áo trên người mình rồi sau đó chặt chẽ dè lên người cô. Tiếp xúc với cơ thể mềm mại của cô làm anh không tự chủ được thở ra một tiếng thỏa mãn.
“Nóng quá, Kính Hoài, em nóng quá, thật sự rất khó chịu.”- Vũ Đồng mơ hồ nói trong ý thức mơ hồ. Trong cơ thể cô có một cảm giác xa lạ, cơ dục vọng tràn về ồ ập như thủy triều làm cô chỉ mong mau chóng được giải thoát.
“Anh biết đợi một chút nữa là tốt rồi.”- Kính Hoài trấn an, liên tiếp rắc lên mặt cô trăm nghìn nụ hôn, vừa hôn cô một tay anh vừa di chuyển trên người cô, châm từng ngọn lửa tình mãnh liệt suốt cơ thể Vũ Đồng. Đến khi anh không kìm được nữa, xuôi theo cảm giác của chính mình, tiến vào hòa nhập trong cơ thể cô.
Anh ở trong cơ thể cô, dừng lại chốc lát xác định xem cô không có phản ứng gì không thoải mái rồi anh mới bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng hết mức, ôn nhu cử động từng chút một trong cô, một lần lại một lần! Rốt cuộc không thể thỏa mãn được, động tác của anh chuyển động nhanh hơn, thâm nhập sâu hơn vào cô, không để ý tới Vũ Đồng đang nhíu mày trước những cảm giác mãnh liệt đang kịch liệt tập kích cô.
Kính Hoài nóng như lửa khẩn trương tiến lên, không ngừng trong Vũ Đồng mà trúc rồi không kìm được mà gằn lên mấy tiếng.
Qua một hồi lâu bị trói buộc chặt chẽ trong nơi ấm áp, cuối cùng anh đê mê mà phóng ra như nước vỡ đê!
Khoái cảm mãnh liệt qua đi, toàn thân Vũ Đồng mềm yếu vô lực rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Kính Hoài vẫn ôm cô, tràn ngập yêu thương, chăm chú nhìn khuôn mặt còn dư âm cuộc hoan ái mà ửng hồng lên. Anh dịu dàng gạt những lọn tóc ẩm ướt trên trán cô. Sau đó chậm rãi di chuyển xuống đôi gò bóng loáng non mịn.
Nơi này của cô càng ngày cảng trở nên căng mọng, đó là nơi mà tương lai cô cho cục cưng ăn, là mảnh đất thần thánh. Nghĩ đến không lâu sau sắp có người cùng anh chia xẻ nơi xinh đẹp này khiến anh không khỏi cảm thấy có chút không cam tâm.
Ý tưởng ngây thơ này khiến cho chính anh cũng phải bật cười, anh biết mình có tính chiếm hữu rất mạnh hơn nữa hễ cứ liên quan tới Vũ Đồng là anh lại mất hết lý trí liền nhưng anh cùng chính đứa con mình chưa sinh ra của mình tranh giành tình cảm, nói ra không khéo người nghe sẽ cười sái quai hàm mất.
Tay anh trượt tới vùng bụng hơi nhô lên của cô, nơi này đang dưỡng dục một tiểu sinh mệnh làm anh thật vui sướng nhưng cũng cảm thấy sợ hãi tột cùng. Anh vẫn nhớ rõ nỗi đau đớn mà cô phải chịu khi sinh Niệm Dư. Cô đau suốt một ngày một đêm. Tiếng khóa, tiếng thét xuyên qua màng nhĩ anh, hung hăng tra tấn, càn quét tâm can anh. Anh thật sự không muốn lại làm cho cô chịu cái loại tra tấn đau khổ này nữa.
Kính Hoài âm thầm tự nhủ trong lòng quyết sau khi sinh xong đứa con này anh sẽ không làm cho Vũ Đồng mang thai nữa! Hơn nữa anh sẽ cố gắng làm cho cô tự nhiên đón nhận lời cầu hôn lần nữa của anh, không muốn lỗ mãn giống như bảy năm trước, vội vàng, gấp gáp cùng bá đạo dọa cho cô bỏ chạy đi mất.
Anh đem Vũ Đồng đang mơ màng ôm riết trong ngực. Kính Hoài phát ra một tiếng gằn thất bại, ngay cả khi đang ngủ cô cũng khơi dậy bao cảm giác trong anh.
Vũ Đồng lại làm chút tự chủ cuối cùng của anh biến mất lần nữa, trải qua cuộc hoan ái vừa rồi, anh rất muốn ôn hòa săn sóc cho cô nghỉ ngơi thế nhưng cô có vẻ không muốn tiếp nhận sự chăm sóc đó.
Lần thứ hai Kính Hoài vứt bỏ hết thảy mọi băn khoăn, động tác của anh dịu dàng, nhẹ nhàng, chậm chạp. Anh ôm cô, cảm thụ sức nặng của cô trong vòng tay anh! Chỉ như vậy thôi nhưng anh cũng đã rất phấn khởi rồi. Anh cẩn thận tách hai chân của cô ra, chậm rãi tiến vào…
Vũ Đồng không mở mắt chỉ cảm thấy thân thể nóng rực lên. Trong lúc mơ màng ngủ cô phảng phất vẫn cảm nhận được Kính Hoài tiếp tục cùng cô ôn tồn triền mien, giữa hai chân có một áp lực nóng bỏng như lửa,đầy sức mạnh nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ chịu nên cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Kính Hoài thấy biểu hiện như vậy của Vũ Đồng hiểu được cô có thể cảm nhận được anh đang ở trong cơ thể cô. Tay cô tự động ôm lấy anh, hai chân cũng xiết lại bên hông. Anh tà ác nghĩ phải bao lâu nữa cô mới có thể hoàn toàn tỉnh lại.
Lập tức anh bắt đầu dùng lực chuyển động, quả nhiên không bao lâu sau hai mắt Vũ Đồng bỗng mở ra, trừng mắt nhìn anh như không tin nổi việc đang diễn ra.
“Em…em…nghĩ là em đang mơ!”- Cô miễn cưỡng nói ra một câu rồi lại lập tức bị sự cường mãnh hữu lực chuyển động của anh quấy rầy ý thức.
“Có giấc mơ chân thật như vậy sao?”- Kính Hoài trêu ghẹo nói, tốc độ cũng nhanh hơn.
Vũ Đồng thở gấp một tiếng mệt nhọc. “Em…anh…không mệt sao? Em nghĩ anh muốn ngủ…” lời nói của cô đứt quãng không thể liền mạch.
“À đúng rồi! Chờ anh hoàn toàn thỏa mãn thì sẽ muốn ngũ thôi.”- Anh nói qua loa vài câu, đem toàn bộ sự chú ý cùng tinh lực tập trung ở động tác của anh.
Nhu cầu nóng bỏng mãnh liệt như lửa của anh khiến Vũ Đồng nhanh chóng khép hai mắt xuống, đôi mày nhíu lại, đồng phát ra âm thanh thở gấp, đứt quãng.
“Không thoải mái thì nói cho anh, anh sẽ không làm đau em.”- Cho dù đang trong lúc tình cảm mãnh liệt nhưng anh vẫn cẩn thận xem xét cô mỗi một cái biểu hiện của cô để chính mình không làm đau cô.
Một loạt âm thanh truyền đến khiến Vũ Đồng đang mơ màng tỉnh lại, cô dụi dụi mi mắt, lập tức nghe được tiếng nước rơi tí tách trong phòng tắm truyền đến, âm thanh đó lập tức khiến ý thức của cô nhất thời thanh tỉnh lại.
Trải qua đêm qua, cô cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể mình đều ngập tràn năng lượng. Nhưng cảm giác phấn chấn này lại khiến cô không muốn ra khỏi giường mà chỉ muốn nằm đó âm thầm hưởng thụ.
Trên giường ngủ còn lưu lại dấu vết cô gối lên tay anh ngủ đêm qua. Trên đó còn lưu lại chút hơi ấm cùng hương thơm đặc trưng của anh, cô lại nghĩ đến việc cô đã cùng anh kịch liệt đêm hôm qua. Cô cũng không nghĩ là mình nhiệt tình và chủ động như vậy, cũng không nghĩ sẽ có phản ứng như thế kia…
Cô còn mơ hồ nhớ chính mình đã kêu lên những tiếng khoái cảm như thế nào đêm qua, nghĩ tới đó cô không khỏi cảm thấy hai má nóng lên như có lửa đốt, cô xấu hổ vội rúc sâu vào dưới chăn hơn.
Khi cô đang chui vào chăn thì Kính Hoài đã ra khỏi phòng tắm, anh đang lấy áo sơ mi cùng quần bò ra khỏi tủ quần áo.
Tóc anh vẫn ướt át và đen nhánh như tơ làm cho Vũ Đồng lại muốn chạm vào. Cơ thể anh bóng loáng, rắn chắc, cơ bắp không những đẹp đẽ mà còn tràn đầy sức mạnh nữa.Thắt lưng bị vây quanh bởi một chiếc khăn tắm, cho dù cô chỉ nhìn thấy đường nét mập mờ nhưng không thể không thừa nhận là cô vì anh mà lỗi mất nhịp tim!
Kính Hoài rũ khỏi chiếc khăn tắm để mặc quần áo, chiếc lưng rắn chắc, cao ngất kéo đến đôi chân khỏe mạnh làm cô hoa cả mắt. Cô cũng không nghĩ việc ngắm nhìn anh lại kích thích vậy, điều đó khiến cô không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.
Như nhận thấy tia nhìn chăm chú của cô, Kính Hoài xoay người lại đáp trả cô bằng một nụ cười khiến người khác phải si mê.
“Em tỉnh rồi? vốn định để cho em ngủ nhiều hơn một lát.”- Ánh mắt cùng cơ thể anh tràn ngập ý tứ hàm xúc cùng ám chỉ mập mờ làm cô lại nhớ tới sự điên cuồng đêm qua.
Vũ Đồng vội nhìn đi nơi khác, không dám xem anh nữa. Trải qua đêm qua, đối mặt với anh lại làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Kính Hoài đi đến mép giường, một tay nhẹ nâng cằm của cô lên, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô. Sau đó anh lại mạnh mẽ phủ lên môi cô nụ hôn cuồng nhiệt nhưng không kém phần dịu dàng, tình cảm khiến cô cơ hồ không thể thở nổi.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình trong khi cô vẫn còn thở thở gấp.
“Tối hôm qua có làm đau em không?”- Kính Hoài nhẹ nhàng hỏi.
“Không… có. Em… không cảm thấy khó chịu hay đau đớn gì.”- Cô lắp bắp trả lời.
“Nếu tỉnh rồi thì cùng ăn sáng đi! Em nhanh rửa mặt, chải đầu đi. Anh xuống chuẩn bị bữa sáng thạt bổ dưỡng cho; em gầy thế phải ăn nhiều một ít.”- Anh thao thao bất tuyệt kể lể rồi ôm lấy cô.
“Anh làm gì vậy? Anh luôn tự ý làm những gì mình thích!”
Kính Hoài không trả lời, ôm cô đem vào phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng buông cô xuống.
“Cần anh phục vụ cho em không?”- Anh bỡn cợt vừa hỏi vừa dùng ánh mắt nhiệt tình tuần tra khắp trên người cô.
Dù cho hai người sớm đã ân ái nhiều lần nhưng Vũ Đồng vẫn không thể quen bị anh nhìn chăm chú không chút che dấu nào.
Cô bất giác dung hai tay bưng mặt để che đi đôi má sớm đã không chịu được ửng hồng thành một mảng.
“Không… không cần, em tự mình làm là được rồi.”- Cô trả lời vội vàng.
Kính Hoài nhịn cười, nhìn bộ dáng khẩn trương của cô hiện giờ thật sự không thể lien tưởng tới cô trong phản ứng nhiệt tình tối qua được. Cô vợ của anh thật sự là tổng hòa của những sự mâu thuẫn nhưng lại mê người; hồn nhiên nhưng lại quyến rũ. Anh vĩnh viễn cũng không thể quên dư vị đêm qua.
Một ngày nào đó anh cũng muốn đem nhiệt tình tiềm tàng trong cô hoàn toàn bùng nổ ra, có được cô toàn vẹn nhất!
“Nhanh lên đi! Đừng để bị cảm lạnh.”- Anh vỗ nhẹ vào cô, lập tức xoay người rời đi.
Vũ Đồng sửng sốt hồi lâu mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, bắt đầu làm vệ sinh. Ánh mắt Kính hòe tràn ngập yêu thương cùng dịu dàng khiến cô cảm thấy như Kính Hoài đang suy nghĩ gì, anh ấy lại tính toán gì đối với cô? Anh đối với cô còn có hay không một chút tình yêu?
Lần đầu Vũ Đồng nóng lòng muốn tin tưởng anh vẫn yêu mình như xưa nhưng khi nghĩ đến Ái Nguyên cô lại mất đi sự tin tưởng đó, cô sợ hãi Kính Hoài vẫn còn hận cô, vẫn chưa gạt bỏ việc của bảy năm trước kia.
Nhìn vào chính mình trong gương, sắc mặt đã hồng hào trở lại, da thịt cũng tỏa ra ánh bóng bóng, thoạt nhìn thì thấy cô có tinh thần hơn. Giấc ngủ quả nhiên là liều thuốc tốt nhất cho nhan sắc.
Sau khi đã xếp xong mọi thứ, Vũ Đồng hít sâu một hơi, cảm thấy lòng khó chịu cùng bất an đi xuống cầu thang. Sau khi tất cả, nơi này vẫn còn xa lạ với cô, cô cảm thấy như một kẻ xâm nhập đã cảm thấy khó chịu của cô cũng có một số sợ hãi.
Cô luôn luôn làm mọi chuyện một mình như người cô độc nhưng trong nông trại của Kính Hoài mọi người lại sống như một gia đình nên cô sợ cô không thể dung nhập được.
Vũ Đồng đi vào phòng ăn, trên bàn đã đầy món ngon tỏa hương ngào ngạt làm người khác nhỏ nước miếng nhưng lại không có ai cả. Ngọn đèn Vựng Hoàng(cái nỳ chắc là tên hãng đèn, tranh lười tra google = =) tỏa sáng ấm áp và quyến rũ, dưới ánh sáng đó chữ “gia” tỏa hương nồng đượm. Tất thảy khiến cô cảm thấy như mình đang trong mơ.
Đột nhiên cửa mở ra, Vũ Đồng vui vẻ quay lại – người đi vào là Ái Nguyên!
Vũ Đồng đầy thiện cảm cười với Ái Nguyên nhưng đáp lại cô là một nụ cười ngắn ngủi mà công thức. Sau đó họ chìm vào im lặng rất khó xử.
“Cô là mẹ của Niệm Dư!”- Ái Nguyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, hỏi thẳng cô với giọng điệu khẳng định nhiều hơn là còn ngờ vực.
Phút chốc Vũ Đồng hoảng loạn, không nghĩ tới việc hai người lần đầu trực tiếp nói chuyện với nhau lại chọn chủ đề nhạy cảm thế này. Cô bất ngờ một lúc không biết trả lời thế nào.
“Cô không nói tôi cũng biết, Kính Hoài đã từng nói với tôi về chuyện của cô. Tôi chỉ không hiểu cô đã đi nhiều năm như vậy, vì sao lại còn trở lại?”
Ái Nguyên nói không chút nể nang, giọng điệu như chất vấn làm Vũ Đồng lúng túng nhưng cô vẫn chỉ im lặng.
“Kính Hoài đã không vui trong nhiều năm nay vất vả lắm mới được một chút hạnh phúc, cô lại quay về quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy, cô làm tổn thương anh ấy một lần còn chưa đủ sao?”
Ái Nguyên nhấn mạnh, từng từ như những mũi tên tấn công Vũ Đồng cơ hồ làm cô không thể chống đỡ được.
“Tôi…tôi không có ý này, chưa bao giờ nghĩ rằng tôi làm tổn thương anh ấy. Tôi chỉ muốn trở lại để xem con tôi một chút thôi.”- Vũ Đồng trả lời, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Ái Nguyên lạnh lung liếc cô một cái rồi nói: “Niệm Dư cũng không biết cô là mẹ của nó, cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm lý nó, cô biết không? Bao nhiêu năm như vậy, cô mới nghĩ đến tình mẫu tử, cô không thấy là “hơi” muộn sao?”
Lời nói của cô ta lạnh, sắc như băng và vô cùng lợi hại, từng từ từng chữ đâm vào yếu điểm của Vũ Đồng. Đôi má hồng nhuận của cô đột nhiên trở nên nhợt nhạt .
“Tôi biết cô rất quan tâm đến Kính Hoài và Niệm Dư nhưng chuyện tình cảm giữa tôi và Kính Hoài cô không thể biết và hiểu hết được.”- Vũ Đồng nói lý.
“Chuyện tình cảm của cô và anh ấy đã xảy ra trước kia tôi không cần biết và cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết hai, ba năm nay, tôi và Kính Hoài, Niệm Dư đã rất vui vẻ. Chúng tôi cũng hiểu nhau và hòa hợp hoàn hảo. Tôi không muốn sự quay về của cô vì phá vỡ cuộc sống yên bình và hạnh phúc đó.”- Câu nói của Ái Nguyên hàm ý rõ ràng là muốn Vũ Đồng tốt nhất nên tránh xa họ.
Tâm can Vũ Đồng vừa chua xót vừa cay đắng, Ái Nguyên liên tục gọi thẳng tên Kính Hoài như họ đã rất gần gũi và thân mật mà Ái Nguyên lại một mực bảo vệ Kính Hoài càng làm cho cô thấy Ái Nguyên yêu Kính Hoài.
“Cô yêu anh ấy, phải không?”- Vũ Đồng nhìn thẳng vào Ái Nguyên, có đôi chút hoảng sợ.
Họ biết rất rõ rằng đang đề cập đến người nào.
Ái Nguyên không chút sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Đồng: “Ừ, tôi yêu anh ấy đấy, thì sao nào! yêu đã nhiều năm và cũng đã chờ đợi cùng ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn so với cô có thể.”- Lời nói của cô mạnh mẽ, vẻ mặt đắc ý và thản nhiên.
Vũ Đồng không bối rối. Cô không nghĩ mình yêu Kính Hoài ít hơn so với Ái Nguyên chỉ là cô không can đảm để nói ra như Ái Nguyên thôi, đó cũng chỉ là một lời thông báo của một vấn đề thôi.
Kính Hoài thì sao? Kính Hoài đối với Ái Nguyên như vậy hay không, Ái Nguyên thì lại nhiệt tình như vậy chẳng lẽ anh không có chút động tâm?
Vũ Đồng không khỏi có nghi ngờ. Bỗng dưng hình ảnh họ ân ân ái ái, tình tình tứ tứ trên bãi biển lại hiện lên trong tâm trí cô, tra tấn, vấy nát linh hồn cô!
Tôi chỉ là vô tình công kích cô thôi, chỉ hy vọng cô vì bọn họ một chút. Dù trước kia có tình cảm thì cũng đã là dĩ vãng rồi nên cô chỉ có thể làm vì lợi ích của cha con họ nhiều hơn nữa mà thôi. Sau khi tình yêu giữa cô và anh ấy qua đi thì nên buông tay là hơn tại sao lại còn níu kéo để tra tấn nhau!”- Ái Nguyên tinh tế quan sát những thay đổi trên khuôn mặt của cô.
Níu kéo ư? Đó là một từ khủng khiếp! Cô không mong trở thành gánh nặng trong mắt của người khác.
Cô không biết phải nói gì nữa cũng không có sức mở mồm ra tranh luận, chỉ ngồi giống như một bức tượng không nghe và không cảm nhận mọi việc xung quanh,.
Lúc này truyền đến tiếng bước chân nhịp nhịp nhảy chân sáo vừa nghe đã biết là của Niệm Dư. Vũ Đồng và Ái Nguyên trở lại vẻ trầm tư, thậm chí Vũ Đồng còn miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.
“Dì Tô, cô ngửi xem, cả người cháu đều có mùi thơm này.”- Niệm Dư nép vào lòng Vũ Đồng làm nũng.
Vũ Đồng làm bộ ngửi ngửi mái tóc của cô bé, ngập tràn cưng chiều trả lời: “Um, quả đúng là thơm ghê, ai giúp con tắm vậy?”
“Con tự mình tắm nha, dì chỉ ở cạnh giúp thôi.”-Niệm Dư tự hào.
Ánh Thần cẩn thận quan sát nét mặt của Vũ Đồng và Ái Nguyên gần như chắc chắn trước khi cô và Niệm Dư tới, giữa họ đã có cuộc nói chuyện không tốt đẹp mấy bởi vì cô có thể cảm thấy bầu không khí u ám rất khó hiểu.
Ái Nguyên yêu anh trai cô, ở đây từ lâu đã không còn là bí mật nữa mà nhiều người cũng vui mừng thay. Nhưng cô biết anh cô luôn luôn chỉ nhớ tới Vũ Đồng, ngay cả khi anh luôn miệng nói hận và căm ghét Vũ Đồng nhưng thường yêu và hận chỉ là hai mặt mâu thuẫn của một cảm xúc duy nhất mà thôi, không có yêu thì sao hận được!
Đối với Ái Nguyên, anh cô chỉ coi như em gái mà thôi, là do cô ấy ảo tưởng. Cô buồn thay cho Ái Nguyên nhưng là do Ái Nguyên cố tình không muốn hiểu, không muốn buông tay, từ bỏ hi vọng. Vì cái “cứng đầu” đó nên mới thành cảnh tình tay ba phức tạp hiện nay.
“Than ôi!”- Ánh Thần thở dài trong lòng. Những rắc rối này che mờ lý trí của người trong cuộc, vấn đề nan giải này chỉ một mình anh cô mới có giải pháp tháo gỡ mà thôi!
Nhắc tới ma quỷ, ma quỷ đến – Kính Hoài mặc một bộ quần áo sạch sẽ, vui vẻ vào phòng ăn.
“Mọi người đều chuẩn bị ăn đi!”
Sau đó anh ngồi xuống cạnh Vũ Đồng, ánh mắt nhìn cô đầy yêu thương và dịu dàng. “Tinh thần của em tốt hơn rồi, phải không? Có không thoải mái ở đâu không?”
Đối với sự ân cần của anh, mắt Vũ Đồng lại đỏ lên, vội nói: “Ngủ một giấc tốt hơn nhiều rồi, cả người đầy sức sống rồi.”- Giọng điệu hơi vội vàng và không được tự nhiên.
Kính Hoài âm thầm nhìn cô không nói gì.
Vũ Đồng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng anh sợ bị anh nhìn ra. “Tôi rất đói, chúng tôi ăn thôi!” Để chuyển hướng chú ý của anh, cô đã phải nói dối.
Trong thực tế, cô đã không còn cảm giác ngon miệng nữa, cuộc đối thoại vừa rồi với Ái Nguyên đã làm giảm sự thèm ăn của cô. Bây giờ ngay cả sơn hào hải vị đưa vào miệng, cô cũng thấy như sáp, không nuốt nổi.
Vũ Đồng miễn cưỡng ăn mỗi thứ một chút, nhưng trong lòng tràn ngập những suy nghĩ căng thẳng mà thức ăn trong dạ dày lại đang đưa lên đến tận cổ. Cô buồn nôn, vội vã chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo tựa như toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng theo ra luôn.
Ngay lập tức Kính Hoài chạy đến bên cô, giúp cô vỗ lưng rồi ôm lấy Vũ Đồng đang kiệt sức.
“Mọi người cứ ăn tiếp đi! Tôi đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi.”- Mặc cái nhìn đầy nghi hoặc của Ánh Thần và Ái Nguyên, Kính Hoài không giải thích già thêm bế Vũ Đồng đi thẳng lên tầng hai.
Ánh Thần tính táo lại, nếu cô đúng thì Vũ Đồng chắc chắn đã có thai. Trông anh cô như một cậu bé đang vô cùng lo lắng vì là thủ phạm khiến Vũ Đồng mang thai vậy.
” Cô ơi, dì Tô làm sao vậy? Cô ấy không bị bệnh chứ?”- Niệm Dư là trẻ con nên không hiểu, hỏi đầy quan tâm.
Ánh Thần không biết phải trả lời câu hỏi của cô bé như thế nào, liếc mắt nhìn Ái Nguyên một cái, thấy cô ta đang thất thần, biểu cảm không thể tin những gì vừa thấy. Cô rất thông cảm với Ái Nguyên nhưng tình cảm không có thể gượng ép,không thể cưỡng cầu. Cô cũng chỉ có thể thông cảm chứ cũng lực bất tòng tâm.
Bửa cơm liền như vậy kết thúc qua loa, ai cũng không thể ăn uống ngon miệng được. Niệm Dư luôn luôn háu ăn cũng không có tâm trạng ăn nhiều.
“Không biết giờ này dì Tô có sao nữa không?” – Niệm Dư hỏi Ánh Thần khi cô đang giúp cô bé thay áo ngủ.
Ánh thần thấy vẻ mặt Niệm Dư vẫn rất bất an liền an ủi cô bé: “ Bụng dì Tô không thoải mái chút thôi, sẽ mau khỏe vả lại còn có ba con chăm sóc nữa mà!”
Niệm Dư bớt lo lắng, gật đầu nằm xuống, tay gắt gao ôm búp bê vải, hai mắt vẫn mở to, không hề muốn ngủ.
Ánh thần nhìn thấy tình cảnh này không tránh trong long dấy lên chút đau lòng. Chỉ khi Niệm Dư khó ở, bị bệnh hay có cảm giác bất an, không vui mới có hành động như vậy. Người ta có câu mẹ con luôn có thần giao cách cảm! Cô là dì nhưng dù sao cũng không thể thay thế được vị trí của mẹ đẻ.
“Niệm Dư, dì hỏi con một vấn đề, con phải thành thật trả lời dì nhé!”- Ánh Thần ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn con bé.
Niệm Dư ra sức gật gật đầu.
“Niệm Dư có nghĩ là muốn có một người mẹ không?”
“Con muốn!”- Niệm Dư gật mạnh đầu.
Nếu ba con muốn dẫn một người mẹ trở về, con hy vọng ai sẽ là mẹ của con?”- Ánh Thần cẩn thận hỏi.
Niệm Dư cúi đầu trong chốc lát. “Con muốn dì Tô là mẹ con!”
“Thế còn dì Ái Nguyên thì sao?”- Ánh Thần lại hỏi.
“Dì Ái Nguyên rất tốt ┅┅ nhưng là ┅┅ con thích dì Tô hơn, khi dì ấy cười có hai má lúm đồng tiền giống con. Ba con nói mẹ con cũng có!”- Niệm Dư ngây thơ, hồn nhiên trả lời, giọng điệu thập phần kiên định.
Ánh Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang tràn ngập hy vọng, trong lòng cô thầm cầu nguyện chỉ mong lần này anh cô cùng Vũ Đồng có thể thuận lợi hợp lại cho Niệm Dư được một gia đình viên mãn.
Chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với Ái Nguyên. Cô ấy phải trả giá cho anh cùng Niệm Dư rất nhiều nhưng cô ấy cùng Niệm Dư vẫn có khoảng cách mỏng manh không có cách nào thân thiết giống như mẹ con ruột thịt được. Nhưng cũng không thể trách cô ấy, dù sao Niệm Dư cùng người đàn ông cô ấy yêu mến lại hướng về một người phụ nữ khác. Cô ấy lại là một người phụ nữ theo chủ nghĩa hoàn mỹ vả lại cũng là người có tính độc chiếm rất mạnh, hoàn toàn không có khả năng cô ấy sẽ phớt lờ tất cả!
Khi Ánh Thần lấy lại tinh thần thì Niệm Dư đã chìm vào giấc ngủ rồi, cô bật một ngọn đèn nhỏ rồi nhẹ nhàng đi ra.
RRR
Kính Hoài nấu một bát cháo cho Vũ Đồng, ngồi bên mép giường cho cô ăn từng miếng một. Vẻ mặt anh chăm chú, cử chỉ dịu dàng thân thiết như vậy làm cô cảm thấy có chút ngại ngùng, không được tự nhiên nhưng lại không thể cự tuyệt ý tốt của anh.
Nhớ lại trước đây Kính Hoài luôn chăm sóc cô rất cẩn thận, cho tới giờ đều là anh chủ động cho cô bất kể là vật chất hay tinh thần.
Nhưng chính cô lại chưa từng báo đáp cho anh thứ gì trừ —— Niệm Dư. Vũ Đồngtràn ngập hổ thẹn. Không như Ái Nguyên, cô quả thật chỉ biết làm tổn thương Kính Hoài và gây cho anh không ít phiền toái mà thôi.
Nhưng cô mà phải rời bỏ Kính Hoài như thế này thì cô thật sự rất luyến tiếc. Có nên đem anh giao cho Ái Nguyên để cho anh được được hạnh phúc hay không? Tiếng lòng cô không ngừng gào thét, miệng lại không hề ý thức húp hết bát cháo một cách sạch sẽ.
Kính Hoài đem bát đặt ở một bên, đem áo ngủ của cô ra chuẩn bị thay áo cho cô. Anh nhanh nhẹn cởi khuy áo trước ngực cô, bỗng dưng cô bừng tỉnh lại.
“Anh…anh muốn làm gì?”- Cô nghẹn ngào nhìn trân trối.
“Thay áo ngủ cho em!”
“Không… không cần, em tự mình thay là được rồi.”- Cô kích động nói, hai má nhẹ ửng hồng.
Đừng xấu hổ nữa, cơ thể của em mỗi một chỗ anh đều nhìn qua đến thuộc như lòng bàn tay rồi.”- Câu nói đơn giản nhưng lại tràn đầy sức mạnh khiến cô không để cự tuyệt được.
Vũ Đồng ngẩng đầu thả lỏng cơ thể để Kính Hoài tùy ý cởi quần áo giúp cô. Tay anh lơ đãng chạm phải nhũ hoa của cô. Vì đang mang thai mà nó trở nên vô cùng mẫn cảm, ở trong tay anh khẽ dựng lên đồng thời cô thấy một luồng run rẩy, cả người dâng lên một cảm giác khó tả.
Phảng phất cũng nhận thấy cảm giác của cô, tay Kính Hoài tạm dừng lại một chút, động tác trở nên thong thả. Anh hít thở dồn dập, mạch máu ở cổ đập liên hồi.
Không khí trong phòng đích nhất thời tràn ngập hơi thở mãnh liệt gắt gao của hai người.
Tay Vũ Đồng giống như có ý thức liền chậm rãi nâng lên. Hai mắt cô trong suốt, long lánh như một mảnh thủy tinh đẹp đẽ nhìn chăm chú vào Kính Hoài. Rồi những ngón tay ngà ngọc nhỏ bé của cô chậm chạp thăm dò khuôn mặt khôi ngô của anh. Men theo mi mắt đen của anh đến đôi mắt thâm trầm, xâu thẳm, sau đó trượt qua chiếc mũi thẳng rồi dừng lại ở đôi môi như cánh hoa nở nang nhưng đầy cương nghị của anh.
Trống ngực Kính Hoài đập liên hồi, cánh mũi anh phập phồng, miệng khẽ nhếch lên, truyền ra tiếng hít thở dồn dập, hai con ngươi long lánh phát ra tình cảm mãnh liệt khác thường.
Vũ Đồng không biết mình đang làm cái gì nữa nhưng lại không thể dừng lại được mà cô cũng không muốn dừng lại. Tay cô nhẹ nhàng khẽ vuốt ve cổ anh, hưởng thụ cảm giác động mạch ở cố anh đang đập lên dồn dập. Đang lúc bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển xuống vòm ngực kiên cố rộng lớn của anh thì bất ngờ ôm lấy cô.
Nếu em còn tiếp tục di chuyển xuống dưới như vậy anh cam đoan đêm nay em sẽ không được nghỉ ngơi nhiều đâu đấy!”- Ánh mắt anh nồng cháy, giọng nói khàn khàn
Vũ Đồng hoàn toàn không để ý tới cảnh cáo của anh, đôi mắt to tròn đáng yêu long lanh như ngọc gắt gao ngắm nhìn cơ thể anh. Tay cô nhu thuận để trong ngực anh, chậm rãi dùng đôi môi của mình tìm kiếm môi anh, chậm rãi chà xát rồi nhẹ nút lấy môi anh.
Hành động của cô đánh tan hoàn toàn sự tự chủ cuối cùng của Kính Hoài, anh gầm nhẹ một tiếng, đẩy cô ngã trên giường, mãnh liệt hôn môi cô, cánh tay thô lỗ cũng gắt gao ôm lấy cơ thể cô. Tách hai cánh môi cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng đem theo sức nóng của lửa thâm nhập khoang miệng ngọt ngào, không ngừng quấy nhiễu trong đó.
Vũ đồng chỉ cảm thấy cả người trở nên vô cùng khô nóng lại xụi lơ vô lực, cô phải vịn vào anh mặc cho những đòi hỏi cuồng mãnh của anh phóng tác.
Kính Hoài một tay ôm cô, kéo xát về phía mình, một tay anh vội vàng chụp lấy bầu ngực đẫy đà non mịn của cô không ngừng chà xát khiến nhũ hoa nhỏ nhắn không thể chịu được lại dựng lên. Từ sau khi mang thai, cơ thể cô trở nên phi thường mẫn cảm và yếu ớt căn bản không chống nổi cỗ nhiệt tình của anh. Hai gò má của cô ửng hồng, đôi môi chu sa hé mở, ánh mắt càng thêm diễm mị.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng kiều diễm của cô, Kính Hoài ập nhanh đến như thiên quân vạn mã. Anh vọi vã cởi hết quần áo trên người mình rồi sau đó chặt chẽ dè lên người cô. Tiếp xúc với cơ thể mềm mại của cô làm anh không tự chủ được thở ra một tiếng thỏa mãn.
“Nóng quá, Kính Hoài, em nóng quá, thật sự rất khó chịu.”- Vũ Đồng mơ hồ nói trong ý thức mơ hồ. Trong cơ thể cô có một cảm giác xa lạ, cơ dục vọng tràn về ồ ập như thủy triều làm cô chỉ mong mau chóng được giải thoát.
“Anh biết đợi một chút nữa là tốt rồi.”- Kính Hoài trấn an, liên tiếp rắc lên mặt cô trăm nghìn nụ hôn, vừa hôn cô một tay anh vừa di chuyển trên người cô, châm từng ngọn lửa tình mãnh liệt suốt cơ thể Vũ Đồng. Đến khi anh không kìm được nữa, xuôi theo cảm giác của chính mình, tiến vào hòa nhập trong cơ thể cô.
Anh ở trong cơ thể cô, dừng lại chốc lát xác định xem cô không có phản ứng gì không thoải mái rồi anh mới bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng hết mức, ôn nhu cử động từng chút một trong cô, một lần lại một lần! Rốt cuộc không thể thỏa mãn được, động tác của anh chuyển động nhanh hơn, thâm nhập sâu hơn vào cô, không để ý tới Vũ Đồng đang nhíu mày trước những cảm giác mãnh liệt đang kịch liệt tập kích cô.
Kính Hoài nóng như lửa khẩn trương tiến lên, không ngừng trong Vũ Đồng mà trúc rồi không kìm được mà gằn lên mấy tiếng.
Qua một hồi lâu bị trói buộc chặt chẽ trong nơi ấm áp, cuối cùng anh đê mê mà phóng ra như nước vỡ đê!
Khoái cảm mãnh liệt qua đi, toàn thân Vũ Đồng mềm yếu vô lực rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Kính Hoài vẫn ôm cô, tràn ngập yêu thương, chăm chú nhìn khuôn mặt còn dư âm cuộc hoan ái mà ửng hồng lên. Anh dịu dàng gạt những lọn tóc ẩm ướt trên trán cô. Sau đó chậm rãi di chuyển xuống đôi gò bóng loáng non mịn.
Nơi này của cô càng ngày cảng trở nên căng mọng, đó là nơi mà tương lai cô cho cục cưng ăn, là mảnh đất thần thánh. Nghĩ đến không lâu sau sắp có người cùng anh chia xẻ nơi xinh đẹp này khiến anh không khỏi cảm thấy có chút không cam tâm.
Ý tưởng ngây thơ này khiến cho chính anh cũng phải bật cười, anh biết mình có tính chiếm hữu rất mạnh hơn nữa hễ cứ liên quan tới Vũ Đồng là anh lại mất hết lý trí liền nhưng anh cùng chính đứa con mình chưa sinh ra của mình tranh giành tình cảm, nói ra không khéo người nghe sẽ cười sái quai hàm mất.
Tay anh trượt tới vùng bụng hơi nhô lên của cô, nơi này đang dưỡng dục một tiểu sinh mệnh làm anh thật vui sướng nhưng cũng cảm thấy sợ hãi tột cùng. Anh vẫn nhớ rõ nỗi đau đớn mà cô phải chịu khi sinh Niệm Dư. Cô đau suốt một ngày một đêm. Tiếng khóa, tiếng thét xuyên qua màng nhĩ anh, hung hăng tra tấn, càn quét tâm can anh. Anh thật sự không muốn lại làm cho cô chịu cái loại tra tấn đau khổ này nữa.
Kính Hoài âm thầm tự nhủ trong lòng quyết sau khi sinh xong đứa con này anh sẽ không làm cho Vũ Đồng mang thai nữa! Hơn nữa anh sẽ cố gắng làm cho cô tự nhiên đón nhận lời cầu hôn lần nữa của anh, không muốn lỗ mãn giống như bảy năm trước, vội vàng, gấp gáp cùng bá đạo dọa cho cô bỏ chạy đi mất.
Anh đem Vũ Đồng đang mơ màng ôm riết trong ngực. Kính Hoài phát ra một tiếng gằn thất bại, ngay cả khi đang ngủ cô cũng khơi dậy bao cảm giác trong anh.
Vũ Đồng lại làm chút tự chủ cuối cùng của anh biến mất lần nữa, trải qua cuộc hoan ái vừa rồi, anh rất muốn ôn hòa săn sóc cho cô nghỉ ngơi thế nhưng cô có vẻ không muốn tiếp nhận sự chăm sóc đó.
Lần thứ hai Kính Hoài vứt bỏ hết thảy mọi băn khoăn, động tác của anh dịu dàng, nhẹ nhàng, chậm chạp. Anh ôm cô, cảm thụ sức nặng của cô trong vòng tay anh! Chỉ như vậy thôi nhưng anh cũng đã rất phấn khởi rồi. Anh cẩn thận tách hai chân của cô ra, chậm rãi tiến vào…
Vũ Đồng không mở mắt chỉ cảm thấy thân thể nóng rực lên. Trong lúc mơ màng ngủ cô phảng phất vẫn cảm nhận được Kính Hoài tiếp tục cùng cô ôn tồn triền mien, giữa hai chân có một áp lực nóng bỏng như lửa,đầy sức mạnh nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ chịu nên cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Kính Hoài thấy biểu hiện như vậy của Vũ Đồng hiểu được cô có thể cảm nhận được anh đang ở trong cơ thể cô. Tay cô tự động ôm lấy anh, hai chân cũng xiết lại bên hông. Anh tà ác nghĩ phải bao lâu nữa cô mới có thể hoàn toàn tỉnh lại.
Lập tức anh bắt đầu dùng lực chuyển động, quả nhiên không bao lâu sau hai mắt Vũ Đồng bỗng mở ra, trừng mắt nhìn anh như không tin nổi việc đang diễn ra.
“Em…em…nghĩ là em đang mơ!”- Cô miễn cưỡng nói ra một câu rồi lại lập tức bị sự cường mãnh hữu lực chuyển động của anh quấy rầy ý thức.
“Có giấc mơ chân thật như vậy sao?”- Kính Hoài trêu ghẹo nói, tốc độ cũng nhanh hơn.
Vũ Đồng thở gấp một tiếng mệt nhọc. “Em…anh…không mệt sao? Em nghĩ anh muốn ngủ…” lời nói của cô đứt quãng không thể liền mạch.
“À đúng rồi! Chờ anh hoàn toàn thỏa mãn thì sẽ muốn ngũ thôi.”- Anh nói qua loa vài câu, đem toàn bộ sự chú ý cùng tinh lực tập trung ở động tác của anh.
Nhu cầu nóng bỏng mãnh liệt như lửa của anh khiến Vũ Đồng nhanh chóng khép hai mắt xuống, đôi mày nhíu lại, đồng phát ra âm thanh thở gấp, đứt quãng.
“Không thoải mái thì nói cho anh, anh sẽ không làm đau em.”- Cho dù đang trong lúc tình cảm mãnh liệt nhưng anh vẫn cẩn thận xem xét cô mỗi một cái biểu hiện của cô để chính mình không làm đau cô.
Một loạt âm thanh truyền đến khiến Vũ Đồng đang mơ màng tỉnh lại, cô dụi dụi mi mắt, lập tức nghe được tiếng nước rơi tí tách trong phòng tắm truyền đến, âm thanh đó lập tức khiến ý thức của cô nhất thời thanh tỉnh lại.
Trải qua đêm qua, cô cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể mình đều ngập tràn năng lượng. Nhưng cảm giác phấn chấn này lại khiến cô không muốn ra khỏi giường mà chỉ muốn nằm đó âm thầm hưởng thụ.
Trên giường ngủ còn lưu lại dấu vết cô gối lên tay anh ngủ đêm qua. Trên đó còn lưu lại chút hơi ấm cùng hương thơm đặc trưng của anh, cô lại nghĩ đến việc cô đã cùng anh kịch liệt đêm hôm qua. Cô cũng không nghĩ là mình nhiệt tình và chủ động như vậy, cũng không nghĩ sẽ có phản ứng như thế kia…
Cô còn mơ hồ nhớ chính mình đã kêu lên những tiếng khoái cảm như thế nào đêm qua, nghĩ tới đó cô không khỏi cảm thấy hai má nóng lên như có lửa đốt, cô xấu hổ vội rúc sâu vào dưới chăn hơn.
Khi cô đang chui vào chăn thì Kính Hoài đã ra khỏi phòng tắm, anh đang lấy áo sơ mi cùng quần bò ra khỏi tủ quần áo.
Tóc anh vẫn ướt át và đen nhánh như tơ làm cho Vũ Đồng lại muốn chạm vào. Cơ thể anh bóng loáng, rắn chắc, cơ bắp không những đẹp đẽ mà còn tràn đầy sức mạnh nữa.Thắt lưng bị vây quanh bởi một chiếc khăn tắm, cho dù cô chỉ nhìn thấy đường nét mập mờ nhưng không thể không thừa nhận là cô vì anh mà lỗi mất nhịp tim!
Kính Hoài rũ khỏi chiếc khăn tắm để mặc quần áo, chiếc lưng rắn chắc, cao ngất kéo đến đôi chân khỏe mạnh làm cô hoa cả mắt. Cô cũng không nghĩ việc ngắm nhìn anh lại kích thích vậy, điều đó khiến cô không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.
Như nhận thấy tia nhìn chăm chú của cô, Kính Hoài xoay người lại đáp trả cô bằng một nụ cười khiến người khác phải si mê.
“Em tỉnh rồi? vốn định để cho em ngủ nhiều hơn một lát.”- Ánh mắt cùng cơ thể anh tràn ngập ý tứ hàm xúc cùng ám chỉ mập mờ làm cô lại nhớ tới sự điên cuồng đêm qua.
Vũ Đồng vội nhìn đi nơi khác, không dám xem anh nữa. Trải qua đêm qua, đối mặt với anh lại làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Kính Hoài đi đến mép giường, một tay nhẹ nâng cằm của cô lên, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô. Sau đó anh lại mạnh mẽ phủ lên môi cô nụ hôn cuồng nhiệt nhưng không kém phần dịu dàng, tình cảm khiến cô cơ hồ không thể thở nổi.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình trong khi cô vẫn còn thở thở gấp.
“Tối hôm qua có làm đau em không?”- Kính Hoài nhẹ nhàng hỏi.
“Không… có. Em… không cảm thấy khó chịu hay đau đớn gì.”- Cô lắp bắp trả lời.
“Nếu tỉnh rồi thì cùng ăn sáng đi! Em nhanh rửa mặt, chải đầu đi. Anh xuống chuẩn bị bữa sáng thạt bổ dưỡng cho; em gầy thế phải ăn nhiều một ít.”- Anh thao thao bất tuyệt kể lể rồi ôm lấy cô.
“Anh làm gì vậy? Anh luôn tự ý làm những gì mình thích!”
Kính Hoài không trả lời, ôm cô đem vào phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng buông cô xuống.
“Cần anh phục vụ cho em không?”- Anh bỡn cợt vừa hỏi vừa dùng ánh mắt nhiệt tình tuần tra khắp trên người cô.
Dù cho hai người sớm đã ân ái nhiều lần nhưng Vũ Đồng vẫn không thể quen bị anh nhìn chăm chú không chút che dấu nào.
Cô bất giác dung hai tay bưng mặt để che đi đôi má sớm đã không chịu được ửng hồng thành một mảng.
“Không… không cần, em tự mình làm là được rồi.”- Cô trả lời vội vàng.
Kính Hoài nhịn cười, nhìn bộ dáng khẩn trương của cô hiện giờ thật sự không thể lien tưởng tới cô trong phản ứng nhiệt tình tối qua được. Cô vợ của anh thật sự là tổng hòa của những sự mâu thuẫn nhưng lại mê người; hồn nhiên nhưng lại quyến rũ. Anh vĩnh viễn cũng không thể quên dư vị đêm qua.
Một ngày nào đó anh cũng muốn đem nhiệt tình tiềm tàng trong cô hoàn toàn bùng nổ ra, có được cô toàn vẹn nhất!
“Nhanh lên đi! Đừng để bị cảm lạnh.”- Anh vỗ nhẹ vào cô, lập tức xoay người rời đi.
Vũ Đồng sửng sốt hồi lâu mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, bắt đầu làm vệ sinh. Ánh mắt Kính hòe tràn ngập yêu thương cùng dịu dàng khiến cô cảm thấy như Kính Hoài đang suy nghĩ gì, anh ấy lại tính toán gì đối với cô? Anh đối với cô còn có hay không một chút tình yêu?
Lần đầu Vũ Đồng nóng lòng muốn tin tưởng anh vẫn yêu mình như xưa nhưng khi nghĩ đến Ái Nguyên cô lại mất đi sự tin tưởng đó, cô sợ hãi Kính Hoài vẫn còn hận cô, vẫn chưa gạt bỏ việc của bảy năm trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.