Điểu La

Chương 4

Hoa Hoa Liễu

11/11/2021

Từ lần viên phòng không thành, vài ngày liên tiếp mẹ chồng đều mặt nặng mày nhẹ với A La, bởi vì không thể chấp nhận sự thật rằng đứa con trai của mình không thể sinh con, nên cứ ra sức dày vò nàng. Lúc trước cho dù người trong thôn bàn luận dị nghị ra sao, nhiều lắm bà ta chỉ mắng nàng vài câu, bây giờ thì lại thường xuyên cầm chổi hoặc củi đánh nàng, toàn bộ những công việc dơ bẩn trong nhà đều do nàng làm, cho dù nàng đã làm xong rồi bà ta cũng giày vò bắt nàng làm thêm cái gì đó, có như vậy mới có thể giảm cơn tức trong lòng.

A La cứ cảm thấy, một ngày nào đó chắc có lẽ mình sẽ bị đánh đến chết.

Nàng không sợ chết, nàng chỉ không cam lòng, vì cớ gì nàng sinh ra phải gánh chịu những khổ sở này, bị cha mẹ bán đi, bị mẹ chồng làm ngược đãi, trượng phu thì không thể bảo vệ được nàng, ngay cả cho nàng một đứa nhỏ cũng không được,  cuộc sống thế này, cuộc sống thế này…. than ôi, khi nào mới có thể kết thúc đây.

Ban đêm, A La chất lại đống củi, quét tước phòng bếp, rồi còn phải đem bồn tiểu của cha mẹ chồng và Chí Quý ra rửa, hoàn tất công việc nhà, đã mệt toát mồ hôi.

Nàng đang tính đi tắm rửa một cái, lại phát hiện ra nước trong lu đã gần hết. Gần đây mẹ chồng vì muốn đày ải nàng nên dùng nước vô cùng nhiều, chưa được nửa ngày đã xài hết lu, sau đó sai nàng ra sông gánh nước.

A La sờ vết thương trên vai, còn chưa kết mài, chỉ có thể gánh nước bằng một bên vai. Đường đêm không dễ đi, trên người nàng lại có vết thương, mẹ chồng rõ ràng là muốn nàng chịu khổ đến tận cùng.

Trong lòng A La chết lặng, đang muốn ra cửa thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Nàng hồ nghi đi đến trước sân, nhìn qua khe cửa.

Là Phùng bà bà.

Tim A La cơ hồ nhảy dựng, gấp gáp nhìn lại phía sau, thấy đèn trong phòng cha mẹ chồng đã tắt, hẳn là hai người đã nghỉ ngơi rồi, nhưng không biết đã ngủ hay chưa.

Nàng thả chậm động tác, nhẹ nhàng mở cửa sân ra, thấp giọng hỏi Phùng bà bà đang ở bên ngoài: “Phùng bà bà, sao bà lại tới đây?”

Phùng bà bà thấp giọng nói: “Thu xếp một chút, đi qua chỗ ta một chuyến, nhanh lên.”

Nói xong, bà ấy vội vàng xoay người đi mất.

A La giật mình ngây ngốc nhìn bóng dáng Phùng bà bà, trong lòng như có viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, kích động mãi không bình tĩnh lại được, nàng biết, Phùng bà bà đã sắp xếp giúp nàng được rồi.

Sắp xếp được rồi.

Nam nhân, đứa bé, lối thoát, tương lai.

Trái tim A La đập mạnh, nàng nhìn lên bầu trời tối đen, nhìn vào khoảng sân trống rỗng, lại nhìn ra bóng đêm mờ mịt bên ngoài, nàng cũng không biết chính mình đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy hết thảy đều khác thường ngày, mọi thứ dường như đang yên lặng thay đổi, thời gian cũng dường như trở nên cấp bách hơn.

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của nàng.

A La cầm lấy đòn gánh và thùng nước, thần sắc khó lường đi ra khỏi sân.



Nàng gánh nước về, nấu nước tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ, tóc cũng được chải gọn gàng, không có trâm, nàng bèn cột lại bằng dây buộc tóc đơn giản, sau đó nhân lúc trời tối, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía nhà Phùng bà bà.

Sau nửa đêm, Dương Kiêu bị đánh thức.

Cách vách tiếng rên rỉ của nữ nhân, ván giường kêu kẽo kẹt, tiếng nam nhân thở dốc nặng nề, nghe từng đợt động tĩnh làm cho cả người khô nóng.

Dương Kiêu rời giường, lần mò đến ấm trà đã sớm nguội lạnh trên bàn, tự rót cho mình một chén, chỉ cảm thấy thằng nhãi Trương Thành Hải này thật không nói lý, đầu hôm đã làm một trận, như thế nào sau nửa đêm lại còn làm nữa? Còn làm cho người khác không thể ngủ?

Trong lòng đang bực bội, cửa phòng bỗng nhiên từ từ mở ra, một thân hình nữ tử nhỏ xinh đang cúi đầu đi vào.

Trong bóng tối mờ ảo, Dương Kiêu không thấy rõ dung mạo của đối phương, dáng người như một nàng dâu nhỏ trẻ tuổi, chắc là nữ nhân mà Phùng bà bà đã giúp hắn an bài, hắn liền không khách khí, duỗi tay tới kéo người kia vào trong lồng ngực, ấn lên trên giường chuẩn bị làm chuyện đó.

Đối phương rõ ràng tức khắc co rúm lại, như là không biết nên làm gì, nhưng cũng không có phản kháng, phản ứng cực kỳ trúc trắc.

Dương Kiêu ngửi được mùi hương mát mẻ, đoán chắc đối phương  vừa mới tắm xong, trong lòng thật vừa ý, đưa tay sờ đến thắt lưng của đối phương, chỉ cảm thấy vòng eo nhỏ nhắn, sờ vào đặc biệt mềm mại mịn màng.

Tay hắn tham lam đi xuống, liền nghe được tiếng hít thở kiềm chế lại hoảng loạn của nữ nhân, không khỏi bật cười: “Lần đầu tiên à?”

Nếu là thôn phụ có kinh nghiệm thì chắc hẳn sẽ không có kiểu phản ứng này, đây chắc là cô dâu vừa thành thân không bao lâu, tuổi trẻ e thẹn nên mới mất tự nhiên và khẩn trương như vậy.

A La ấp úng “ừm” một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Hai người một là vì phát tiết, một là vì tìm đường sống, chỉ làm vì nhu cầu mà thôi, vốn không cần nói chuyện với nhau. Dương Kiêu không hề nhiều lời, cởi quần áo của cá hai, đi thẳng vào vấn đề.

Hắn tách hai chân của nàng ra, lỗ mãng mà tiến vào, chỗ đó lại khô khốc ngoài ý muốn, nửa bước cũng khó vào.

Trong lòng Dương Kiêu thấy lạ, lại cảm thấy nữ nhân dưới thân mình căng chặt, như là khẩn trương sợ hãi đến cực điểm, tim hắn không khỏi run lên.

Hắn nhíu mày, thử tiến vào một lần nữa, nữ nhân dưới thân có vẻ là đau rất dữ dội, phát ra một tiếng hô khẽ, lại cuống quít che miệng lại, trong bóng đêm chỉ nghe thấy hô hấp dồn dập của nàng.

Dương Kiêu rốt cuộc cũng nhận ra có chỗ nào không đúng, hắn lập tức rời khỏi người nàng, trán lấm tấm mồ hôi, thấp giọng hỏi  nữ nhân trên giường: “Ngươi là lần đầu tiên à?”

Lần đầu tiên này, ý là không phải lần đầu tiên kia.

A La không biết phải trả lời như thế nào, cắn môi không lên tiếng.

Dương Kiêu im lặng một lát, cuối cùng nhặt quần áo lên rời đi, hắn rõ ràng không muốn dính dáng đến chuyện phiền toái này.



A La đang ngẩn ngơ ở trên giường, thấy hắn mở cửa đang muốn rời đi thì vừa thẹn vừa cuống, cảm thấy hi vọng cuối cùng của mình cũng sắp đi rồi.. Đầu óc nàng trống rỗng, cả người cơ hồ không nghĩ được gì, chỉ xoay người nhảy xuống giường, gắt gao ôm lấy tay nam nhân, nức nở cầu xin: “Đừng… đừng đi! Van xin ngươi.”

Trên người nàng không mặc quần áo, cứ vậy không chút cố kỵ ôm lấy hắn, giống như ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bất luận như thế nào cũng không buông tay.

Dương Kiêu cả người cứng đờ, không dám quay đầu lại, có chút khó chịu nói: “Ta chỉ ra đây chơi một chút cho thống khoái, không dám làm ô nhục sự trong sạch của cô nương.”

“Sống còn không sống nổi nữa, trong sạch có lợi ích gì chứ?” Nước mắt A La thấm vào lưng của hắn, “Cầu xin ngài thương xót, chỉ cần có thể mang thai, ta nhất định sẽ không dám dây dưa với ngài.”

Giọng nàng nức nở, ngữ khí hèn mọn, nghe hết sức đáng thương.

Dương Kiêu không phải tâm địa sắt đá, huống hồ việc này quả thật không hề thiệt thòi, mới vừa rồi đứng dậy đi là vì cảm thấy mình chỉ đi mua vui, thật sự không đáng hủy hoại trong sạch của một cô nương, lúc này nghe A La cầu xin như vậy, hắn không nhịn được xoay người nhìn nàng.

Vừa xoay lại, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân trước mắt… Nữ nhân này, ước chừng mới mười sáu mười bảy tuổi, thật sự còn rất trẻ tuổi non nớt, thân hình tuy rằng gầy yếu, nhưng cũng không mất đi dáng vẻ nhỏ nhắn  mềm mại của thiếu nữ, nàng cúi đầu khẽ nghẹn ngào, không thể thấy rõ khuôn mặt. Mà sở dĩ Dương Kiêu sững sốt là bởi vì trên người nàng đầy vết xanh tím, trên vai còn có một vết thương vẫn rướm máu, không thua gì những vết thương thê thảm của bọn họ do thao luyện trong binh doanh.

Hắn muốn hỏi nàng vết thương này vì sao mà có, nhưng mới mở miệng lại thôi.

Những vết thương nông sâu không đều nhau, hiển nhiên không phải do một lần mà có, nữ nhân trong thôn nếu không sinh được con ở nhà bị đánh đập ức hiếp cũng không phải là chuyện lạ gì, hắn cần gì phải đâm vào nỗi đau của nàng. Huống hồ, nàng rõ ràng trinh trắng, lại bị dồn ép đến mức phải tới địa phương thế này, nhất định là vạn bất đắc dĩ, thật sự không còn cách nào.

Dương Kiêu thừa nhận bản thân cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng thấy hoàn cảnh của thiếu nữ này, vẫn khó tránh khỏi sinh ra vài phần thương tiếc.

Ánh trăng yên lặng soi sáng nửa căn phòng, chiếu vào da dẻ tuyết trắng của nữ nhân, trắng càng thêm trắng, còn những vết ứ bầm trông càng dữ tợn.

Dương Kiêu không đành lòng nhìn thêm, họ nhẹ một tiếng, một lần nữa khép cửa phòng lại.

Trong phòng lại trở về với bóng tối, hai người không nhìn rõ biểu tình của nhau, thính giác lúc này trở nên càng nhạy cảm.

Hắn hơi xấu hổ thấp giọng hỏi: “Ngươi… muốn có một đứa bé à?”

A La cũng biết dáng vẻ của mình bất nhã, nhưng vẫn không dám buông hắn ra, cắn cắn môi, rầu rĩ mà gật đầu.

Trong bóng đêm, nàng nghe thấy nam nhân cười một tiếng, như là trêu trọc mình: “Chuyện hời này ta làm sao dám nhận không đây.”

Tiếp theo, nàng cảm giác được lòng bàn tay bị hắn nhét vào vật gì đó, là một khối nhỏ nhỏ, trơn bóng, như là…..ngân lượng?

Nàng hoảng sợ, cảm thấy mình không nên nhận nhiều tiền như vậy, có điều không chờ nàng phản ứng lại, thì cả người đã bị bế lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điểu La

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook