Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Chương 4: Quan Hệ Vợ Chồng

Thời Tinh Thảo

10/09/2021

???? Editor: Ninh Nhiên ????

Từ cuối cùng, chính là dùng ngữ khí khẳng định để nói.

Trong ánh mắt của Chu Túy Túy tràn đầy giảo hoạt, đắc ý nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam không phải không biết bà xã của mình là kiểu người thế nào, cô mạnh dạn còn rất thẳng thắn, rất ít khi ngượng ngùng xoắn xít, ngay cả lúc trước việc bọn họ kết hôn, cũng là cô đưa ra quyết định.

Anh ngồi ở trên ghế, híp mắt nhìn người con gái cách đó không xa.

Cô khoác một cái áo choàng, tóc xoăn dài, ngồi ở trên giường vẻ mặt lười biếng tùy ý, mặt mày còn mang theo sự hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh, xuống chút nữa.... Môi đỏ giương lên, đặc biệt hút tình.

So với lúc anh nhìn thấy cô vào buổi sáng thì sắc môi càng quyến rũ hơn.

Đột nhiên, Thẩm Nam liền nghĩ tới bộ dáng của cô vừa nãy khi bị chính mình đè ở trên người, ánh mắt anh trầm xuống, hầu kết chuyển động, dưới ánh mắt chăm chú của Chu Túy Túy, anh đứng dậy đi về phía cô.

"Anh..... Muốn làm gì?"

Nghịch ngợm qua đi, Chu Túy Túy mới hậu tri hậu giác [1] phản ứng lại.... Chuyện gì có liên quan phương diện kia của đàn ông, tuyệt đối không được nghi ngờ, mà cô vừa nãy, lại như không hề sợ chết mà trêu chọc anh.

Thẩm Nam hơi nhướng mày, khóe môi gợi lên một nụ cười: "Em nói xem?"

Anh như có thâm ý mà hỏi cô, sự ám chỉ rất mạnh.

Nói dứt lời, còn nghiêng nghiêng đầu, hai tay chống ở bên hông người Chu Túy Túy, khí thế vô cùng áp bách đem cô vòng lại bên trong, thời điểm Thẩm Nam thật sự hành động, Chu Túy Túy hoàn toàn không đủ năng lực để phản kích.

Lúc anh sáp tới gần cô, hô hấp nặng đi vài phần, hàm dưới căng chặt, phảng phất như Chu Túy Túy mà nói thêm một câu nào nữa..... Anh sẽ lập tức cho cô thấy được thế nào mới thật sự gọi là: Cứng!

Chu Túy Túy nghẹn lời, ánh mắt né tránh rũ xuống, dùng sức đẩy anh ra, từ trên giường bò xuống, mang giày đứng ở một bên, quay đầu nhìn sang người đàn ông phía trước, lạnh nhạt nói: "Bây giờ anh định làm thế nào?"

Giờ phút này, cũng chỉ có thể nói sang chuyện khác để cứu vớt chính mình.

Quả nhiên, đề tài này vừa bắt đầu, Thẩm Nam cũng không đùa cô nữa.

Ánh mắt của anh nặng nề nhìn chằm chằm Chu Túy Túy thật lâu, trầm mặc một hồi, nói: "Khả năng phải kéo em dính vào việc này rồi."

Đây là lựa chọn mà anh không muốn thực hiện nhất.

Chu Túy Túy a một tiếng, gật gật đầu, cũng không quá bận tâm: "Chỉ cần bảo đảm tôi không bị thương là tốt rồi."

Nghe vậy, Thẩm Nam nhìn cô cười một tiếng, nói hai từ để trấn an cô: "Yên tâm."

Anh tuyệt đối sẽ không để cô bị thương.

Chu Túy Túy nghe vậy, đôi mắt lóe sáng, lãnh đạm nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Hai người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, không tiếng động đối diện nhau.

Chu Túy Túy suy nghĩ nói: "Nếu diễn kịch, phải làm thật một chút." Cô nhìn Thẩm Nam: "Buổi chiều anh không có việc gì chứ?"

"Không có."

Dù có cũng sẽ thành không có.

Chu Túy Túy ngừng một chút, tính toán thời gian: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Thoải mái thả lỏng?"

Cô nghĩ, hai người dù sao cũng là vợ chồng. Nếu phải diễn kịch, vậy thì càng phải chân thật một chút, hôm nay là Lễ Tình Nhân, chung quy cũng không đến mức hai vợ chồng cả ngày hôm nay đều không thèm ra khỏi cửa.

Tuy rằng ——

Không ra khỏi cửa dường như cũng có thể lý giải được.

Nhưng tưởng tượng đến lý do bọn họ không ra cửa, Chu Túy Túy liền cảm thấy 囧. [2]

Vẫn là ra cửa thích hợp hơn, chứng minh một chút bọn họ cũng không có ở trên giường trải qua một ngày.

Thẩm Nam gật đầu: "Được."

Nói xong, Chu Túy Túy liền muốn thay quần áo đi ra ngoài.

"Đợi lát nữa."

"Sao vậy?" Cô dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam né tránh ánh mắt của cô, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí lãnh đạm: "Hiện tại còn chưa phải lúc."

Chu Túy Túy kinh ngạc chớp mắt một cái, lúc đầu còn chưa hiểu rõ ý tứ của những lời này, chờ sau khi cô từ trong tủ lấy ra quần áo cần thay, đột nhiên sửng sốt, sau đó cong eo đỡ cửa tủ quần áo đang mở bắt đầu cười thật lớn!

Thẩm Nam: "......"

Lỗ tai của anh không thể tránh khỏi mà đỏ lên một chút.

Sau khi Chu Túy Túy cười đủ rồi, mới cầm quần áo ra ngoài, yên lặng đi về phía phòng tắm bên kia, lúc đã đến trước cửa phòng tắm, cô cười khanh khách nhìn về phía Thẩm Nam chớp đôi mắt, giả bộ là một cô gái nhỏ không rành thế sự, dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Thẩm đội trưởng, có phải anh đang lo lắng nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài, người khác sẽ cảm thấy thời gian của anh quá ngắn hay không?"

Nói xong, Chu Túy Túy cũng sợ hãi, thoắt một cái chui vào phòng tắm, tranh thủ trước khi Thẩm Nam kịp tiến lại đây thu thập cô, phanh một tiếng đem cửa đóng lại.



Thẩm Nam nhìn cánh cửa bị đóng mạnh đến mức có chút run lắc, tức giận đến bật cười.

*

Hơn một giờ sau, Chu Túy Túy và Thẩm Nam quang minh chính đại ra cửa hẹn hò.

Thu Thu nhìn bà chủ ăn mặc xinh đẹp, vô cùng hút mắt. Lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh bà chủ, Thu Thu ngây cả người, vội vàng gọi lớn: "Xin chào anh rễ, em là Thu Thu."

Thẩm Nam thần sắc lạnh lùng, mặt vô biểu tình ừ một tiếng: "Xin chào."

Thu Thu bị hơi thở lạnh nhạt này làm cho rét lạnh, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Chị Túy Túy, hai người muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?"

"Ừm." Chu Túy Túy cong môi cười, "Ra ngoài đi dạo một chút, anh ấy lâu rồi không trở về nên đối với nơi này vẫn chưa quen thuộc lắm."

Lời này, là nói cho Thu Thu nghe, cũng là nói cho những người khác nghe.

Thu Thu há miệng thở dốc, hậu tri hậu giác à một tiếng, tươi cười vui vẻ, cô cong cong đôi mắt cho hai người đề nghị: "Hôm nay là Lễ Tình Nhân, hai người mau đi đi, bên ngoài có rất nhiều cửa hàng đều đang làm hoạt động."

"Được, đi đây." Chu Túy Túy nhìn xung quanh một vòng, mấy người đàn ông lúc nãy đều đã rời đi.

Cô dừng một chút, nhắc nhở Thu Thu: "Vậy chị đi trước, buổi tối sẽ trở về."

Nghe vậy, Thu Thu nhìn cô chớp chớp mắt, sung sướng đáp lời: "Được."

Ra khỏi quán rượu, khung cảnh trên đường quả nhiên rất phồn hoa. Đi về phía trước một chút, so với buổi sáng càng náo nhiệt hơn.

Vốn dĩ giữa Chu Túy Túy và Thẩm Nam lúc đi đường vẫn còn giữ một chút khoảng cách, không xa không gần, nhìn qua cũng xem như là người quen, nhưng nếu nói về quan hệ của họ có phải vợ chồng hay không, còn phải chờ quan sát thêm.

Đang đi về phía trước, bỗng nhiên tay của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Bàn tay kia rất lớn, so với nữ giới thì khác biệt hoàn toàn, lòng bàn tay và các khớp ngón tay đều có các vết chai, rất thô ráp, thời điểm mười ngón tay đan vào nhau, có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Chu Túy Túy rũ mắt nhìn xuống, cảm nhận được bàn tay kia liên tục truyền đến một nguồn nhiệt vô cùng ấm áp, cô lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam dùng ngón tay nhéo nhẹ hổ khẩu [3] của cô, ám chỉ rất rõ.

Phía sau có người đang đi theo bọn họ.

Chu Túy Túy hiểu rõ, cũng liền mặc anh tùy ý hành động. Ngược lại cô còn thuận theo, rất tự nhiên mà lôi kéo Thẩm Nam đi về bên trái, rồi lại chạy sang bên phải, tay vẫn không hề buông lỏng.

Thẩm Nam ban đầu không có cảm giác gì quá lớn, chỉ cảm thấy làn da của nam giới so với nữ giới kém hơn rất nhiều.... Bàn tay mà anh đang nắm lấy vừa nhỏ nhắn lại vô cùng tinh tế, xúc cảm mịn màng. Chu Túy Túy ngày thường đối với bản thân vô cùng để ý, cô là người đặc biệt yêu thích cái đẹp, tuy rằng công việc nặng nhọc nào cũng làm, nhưng cô vẫn không quên chăm chút cho bản thân, một bước cũng không thể thiếu.

Huống chi cô còn sống ở cổ trấn, cổ trấn nước non trong lành, ánh mặt trời chói sáng, hàng năm cũng ít khi ra cửa, làn da lại càng thêm nõn nà, trắng sáng như ngọc.

Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, rồi lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

......

Phía sau, người đàn ông mặc áo đen bám theo bọn họ một đoạn, sau đó xoay người trở về.

Nhà trọ 'Hoan Nghênh'(*) cũng chính là nhà trọ bên cạnh 'Túy liễu cân nhĩ tẩu'(*), có mấy người đàn ông ở trong một căn phòng, bộ dáng biếng nhát.

(*) 'Hoan Nghênh', 'Túy liễu cân nhĩ tẩu' (tạm dịch: cơn say đi cùng bạn): đây là tên nhà trọ và tên quán rượu do Chu Túy Túy mở.

Báo ca nhìn người đàn ông vừa trở lại, nhướng mày: "Xác định hai người họ là quan hệ vợ chồng?"

"Không sai, bọn họ đang ở trên đường cùng nhau dạo phố, quang minh chính đại."

Nghe vậy, Báo ca nhíu mày, dời mắt nhìn sang Cường Tử đang ở bên cạnh.

Cường Tử hiểu rõ, cười bỉ ổi, liếm liếm môi nói: "Báo ca, lúc em trèo lên nóc nhà quan sát.... Hai người họ quả thật là đang ở trên giường củi khô lửa bốc." Hắn nhớ lại hình ảnh mà chính mình nhìn thấy lúc đó, híp mắt vẻ mặt thèm nhỏ dãi: "Không thể không nói.... Dáng người của nữ nhân kia mẹ nó rất đẹp, trắng đến chói mắt..... Giọng nói cũng thật mềm...."

Báo ca trừng mắt liếc hắn ta một cái, ngữ khí răn dạy: "Nhìn chút tiền đồ này của mày xem." Nhưng sau khi mắng xong, hắn lại nghĩ đến dáng người của Chu Túy Túy, cũng xuy một tiếng, thật sự là một vưu vật.[4]

Hắn nhìn về phía hai người khác được giao đi tìm hiểu tin tức, nói: "Đã hỏi thăm xung quanh chưa?"

Một người bên cạnh nói: "Hỏi qua rồi, nghe nói người đàn ông đó đúng thật là hàng năm ở bên ngoài làm việc, có rất ít người biết được bà chủ quán trọ đã kết hôn, bất quá thật sự có người đã từng gặp qua người đàn ông kia."

"Hửm?" Báo ca ngồi thẳng lên, có chút ngoài ý muốn: "Trước kia đã từng tới?"

"Đúng vậy."

Báo ca trầm ngâm, ngón tay gõ trên mặt bàn, đây là thói quen của hắn khi tự hỏi.

Cường Tử nhìn, ngữ khí nóng vội nói: "Báo ca, cái đó khẳng định không sai! Hơn nữa chúng ta chỉ tới đây để nói chuyện làm ăn, trước kia cũng từng điều tra qua, người này xác thật là vẫn luôn làm buôn lậu ngà voi và linh dương giác (sừng)! Em thấy là, sẽ không có vấn đề gì lớn!"

"Mày thì biết cái gì!" Báo ca tát hắn một cái: "Cùng bên kia liên hệ, 7 giờ tối ngày mai gặp mặt nói chuyện."

"Vâng ạ."

*

Thời gian cả một buổi trưa, Chu Túy Túy đều cùng Thẩm Nam ở trên phố đi dạo.

Người kia đi rồi, Thẩm Nam liền buông tay cô ra.

Chu Túy Túy nhìn bàn tay của mình, sau đó lạnh nhạt liếc Thẩm Nam, một bên cúi xuống chọn đồ của tiệm bán hàng rong nhỏ, một bên không chút để ý hỏi: "Thẩm đội trưởng, anh làm như vậy có chút không phúc hậu nha, dùng xong liền ném."

Thẩm Nam nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không hé răng.



Chu Túy Túy nhún vai, đối với người đàn ông không thú vị này cô thật sự không biết phải làm thế nào.

Cô cười tủm tỉm nhìn cô bé trước mặt, cầm lên một cây trâm hỏi: "Cái này bán thế nào?"

Cô bé tóc thắt bím, nhìn cô: "Chị Túy Túy, chị thích thì tặng cho chị."

"Vậy không được!" Chu Túy Túy duỗi tay vỗ vỗ đầu cô bé: "Bao nhiêu tiền, chị mua hai cái, thuận tiện mua về cho Thu Thu một cây, em cảm thấy Thu Thu sẽ thích cái nào?"

"Cái này đi."

"Cũng không tệ lắm."

Chu Túy Túy chọn hai cây trâm, vừa định lấy điện thoại ra để quét mã trả tiền, bên cạnh liền có một bàn tay vươn tới, cầm tờ một trăm đưa cho cô bé trước mặt.

Tiểu cô nương nhìn Chu Túy Túy, không dám nhận.

Chu Túy Túy cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt có chút kinh ngạc: "Em nhận đi, anh ấy là chồng của chị."

"A.... vâng ạ."

Sau khi thanh toán xong, Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam, giơ hai cây trâm trong tay lên, một chút cũng không khách khí: "Cảm ơn anh."

Thẩm Nam nhìn gương mặt tươi cười của cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Một lát sau, Chu Túy Túy muốn ngồi nghỉ một chút, Thẩm Nam tất nhiên cũng theo cô.

Hai người tiến vào một tiệm bánh ngọt, sau khi chọn món xong Chu Túy Túy chỉ chỉ: "Tôi đi vệ sinh một chút."

Kết quả liền đi mất vài phút, khi quay lại chỗ ngồi, trên chiếc ghế đối diện Thẩm Nam đã có một người phụ nữ ngồi xuống, có điều bản thân anh..... giống như căn bản không phát hiện ra, chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại.

Chu Túy Túy nhướng mi, không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông kia, dáng ngồi so với tư thế khi đang ở trong quân đội giống nhau như đúc, không thể không nói.... Thẩm Nam lớn lên xác thật không tồi, là hình mẫu lý tưởng của phái nữ dù nhỏ hay lớn, cả người đều tạo cho người ta cảm giác rất ngạnh lãng [5], nam nhân thuộc kiểu này.... Hormone nam tính tràn ngập, hơn nữa dáng người lại rất đẹp, đường cong lưu sướng, cho dù đang mặc quần áo cũng có thể cảm nhận được.

Nghĩ đến dáng người đã được quần áo che đậy kia, Chu Túy Túy nhẹ nâng khóe miệng, đi về phía vị trí chỗ ngồi của mình.

Cô vừa đến gần, người phụ nữ ngồi đối diện liền hồ nghi liếc nhìn cô một cái.

Chu Túy Túy hơi hơi mỉm cười, ngồi ở bên cạnh cô ta, chống tay lên mặt bàn nhìn người đàn ông ngồi đối diện: "Anh đẹp trai, đi một mình sao?"

Thẩm Nam lúc này mới từ điện thoại ngẩng đầu lên, cho cô một ánh mắt.

"Đừng lãnh đạm như vậy, làm quen kết bạn một chút đi." Chu Túy Túy quăng cho Thẩm Nam một cái nhìn vô cùng quyến rũ.

Thẩm Nam vẫn thờ ơ như cũ, cứ như vậy an tĩnh nhìn cô.

Cô gái bên cạnh thấy vậy, nhịn không được lên tiếng: "Tỷ muội, việc này cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau chứ?" Tốt xấu gì cũng là cô ta nhìn trúng người đàn ông này trước.

Nghe vậy, Chu Túy Túy cong cong môi, cười giống như một con hồ ly nhỏ: "Như thế nào mới là thứ tự đến trước và sau?"

Người phụ nữ bên cạnh hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, không muốn cùng cô thảo luận chuyện này, ngược lại muốn khuyên Chu Túy Túy từ bỏ: "Anh đẹp trai này sẽ không kết bạn với cô đâu.... Anh ta dường như tính cách có chút lạnh nhạt. Tôi nói với anh ta mười câu, anh ta cũng không thèm trả lời lại tôi một câu."

"Phải không?" Chu Túy Túy trên dưới đánh giá cô ta một chút, cho nhận xét: "Cô không phải là loại hình anh ấy thích."

"Vậy cô biết anh ta thích loại hình gì sao?"

"Anh ấy thích kiểu người như tôi." Chu Túy Túy trở tay chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt tự tin.

Người phụ nữ kia khẽ hừ một tiếng: "Tôi mới không tin, anh ta còn không phải không thèm để ý đến cô sao."

Nghe vậy, Chu Túy Túy trầm tư gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt, nhìn Thẩm Nam trêu chọc: "Hình như đúng thật là có chút.... lãnh đạm, có thể là do đối với nữ nhân không có hứng thú."

Cô gái bên cạnh dường như vừa định nói thêm gì đó, người đàn ông ngồi đối diện bỗng nhiên ngước mắt nhìn Chu Túy Túy, giọng điệu gợi cảm, ngữ khí ái muội: "Anh có lãnh đạm hay không, em còn không biết sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

MC phỏng vấn: Xin hỏi, hai người rốt cuộc là ai lãnh đạm.

Túy Túy: Tôi không lãnh đạm, tôi nhiệt tình như lửa.

Thẩm gia: Nghe em.

Tác giả: Đối với Túy Túy anh có lãnh đạm không?

Thẩm gia: Hận không thể chết ở trên người cô ấy.

***

[1] Hậu tri hậu giác - 后知后觉: độ nhạy cảm đối với sự việc, là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ "tri" (nhận thức) tới "giác" (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

[2] 囧 - /Jiǒng/: Xấu hổ, phiền muộn, không biết làm sao.

[3] Hổ khẩu: eo bàn tay, gan bàn tay, khoảng giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

[4] Vưu vật - 尤物: người ưu tú, tuyệt diệu (thường chỉ người con gái xinh đẹp tuyệt sắc).

[5] Ngạnh lãng: mạnh mẽ, cứng rắn, lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điều Lãng Mạn Của Anh Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook