Chương 6: Theo Dõi
Thời Tinh Thảo
10/09/2021
Editor: Ninh Nhiên
Hai người diễn kịch rất chân thật, phối hợp cũng phi thường ăn ý.
Phòng của Chu Túy Túy được thiết kế rất hoàn hảo, rất có ý tứ, thật sự vô cùng hưởng thụ.
Trong phòng còn đặc biệt bố trí một chiếc chiếu tatami [1] được đan bện chắc chắn, mặt trên bày một cái bàn trà nhỏ, hai bên đặt hai chiếc ghế nhỏ bằng gỗ mây, khi mới ngồi lên sẽ vang tiếng kẽo kẹt. Phía trên khu vực đó còn được lắp thêm một bộ đèn treo nhỏ phô ra phong vị cổ kính, nếu tắt hết đèn ở trong phòng đi, chỉ để lại hai ngọn đèn treo, toàn bộ căn phòng sẽ tăng thêm một loại mông lung mờ ảo, tạo ra một bầu không khí ái muội.
Vì để cho tự nhiên hơn một chút, hai người thật sự bê rượu đến, bắt đầu nhấm nháp, cùng nhau xiên xiên vẹo vẹo uống rượu.
Chu Túy Túy đem chiếc ghế mây kéo đến bên cạnh Thẩm Nam, cùng anh chen chúc vào một chỗ ngồi.
Thẩm Nam ngồi ở vị trí gần mép giường, bị Chu Túy Túy chặn hơn phân nửa thân mình...... Chu Túy Túy dán chặt vào người anh, nhấp môi ghé vào bên tai anh, dùng khí âm nói chuyện: "Bây giờ lên giường sao?"
"Không...... Đến phòng tắm trước." Thẩm Nam cũng kề sát vào bên tai của Chu Túy Túy, thấp giọng hỏi: "Nguồn điện trong phòng ở đâu?"
Chu Túy Túy: "......"
*
Ngồi trước máy tính bên kia, Báo ca nhìn hai người đang uống rượu ở đối diện, nhíu chặt mày.
Cường Tử đứng một bên nhìn, nuốt nước miếng: "Báo ca, nữ nhân này dáng người thật mẹ nó quá ngon đi!"
Trước lồi sau vểnh, dáng người đặc biệt tốt, đặc biệt là lúc khom lưng, đường cong cơ thể quả thật là làm người nhìn phải chảy máu mũi. Hơn nữa trong video, nữ nhân còn cố ý dán chặt vào người đàn ông, toàn bộ cơ thể đều treo ở trên người Thẩm Nam, liên da 蕅 chi [2]. Càng ngày càng nhiệt tình, rõ ràng cái gì cũng chưa thực hiện, nhưng hành động của hai người đều làm cho người xem phải tức giận, cảm giác như đến một lúc nào đó nhất định sẽ phát sinh một đoạn sự tình khó nói.
Báo ca nhìn một hồi, hô hấp cũng trở nên thô nặng vài phần.
"Đệt!" [3] Hắn nhìn về phía hai người đang càng lúc càng quá mức trên màn hình theo dõi, sau đó quay sang phía Cường Tử: "Mày ở lại đây theo dõi, tao đi tắm rửa một cái."
Cường Tử cười vô cùng đáng khinh: "Không thành vấn đề."
Chỉ là không quá hai giây, hình ảnh hai người đang triền miên bên nhau bỗng biến mất không thấy tăm hơi. Để lại cho Cường Tử là một cánh cửa phòng tắm đang bị đóng lại.
"Chết tiệt!" Hắn chửi thề một tiếng, cũng không nhịn được mà gấp gáp đi vào căn phòng bên cạnh.
*
Trong phòng tắm, Chu Túy Túy và Thẩm Nam vừa đi vào liền nhanh chóng tách ra.
Gương mặt của cô ửng hồng, nhìn qua giống như vừa đánh phấn má, lông mi khẽ run, trực tiếp ngồi lên trên bồn vệ sinh bên cạnh.
Thẩm Nam rũ mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Hai người ở trong phòng tắm đều tự mình bình tĩnh vài phút, Chu Túy Túy mới ra vẻ nhẹ nhàng, nhún vai đắc ý nhìn Thẩm Nam: "Vừa nãy tôi diễn thế nào?"
Thẩm Nam không hé răng.
Quanh hơi thở và trên cơ thể của anh, tất cả đều là mùi hương của cô, cô gái mềm mại như không xương, da thịt tinh tế, dáng người uyển chuyển...... Thời điểm dựa sát vào người anh, đường cong rõ ràng đều được phô bày ra, eo nhỏ thướt tha, tựa như chỉ cần anh nâng tay ôm chặt, là có thể đem toàn bộ nắm lấy.
Rất thon gọn, rất tinh tế, cũng rất mềm mại!
"Này!" Chu Túy Túy nhíu nhíu mày, dùng mũi chân đá Thẩm Nam một cái, không quá vui vẻ nói: "Trả lời đi."
"Cũng tạm."
Nghe vậy, Chu Túy Túy khó có thể tin nhìn anh, trở tay chỉ chỉ chính mình: "Anh dám nói cũng tạm?"
Cô đây chính là đã tích lũy kinh nghiệm qua nhiều năm, lần trước Thu Thu còn nói kỹ thuật diễn của cô rất tốt, nếu giả vờ diễn trò cũng có thể làm cho người khác tin là thật.
Thẩm Nam không trả lời vấn đề ngu ngốc này của cô, hầu kết lăn lăn thấp giọng nói: "Em tạo một chút tiếng động gì đó đi."
"Cái gì tiếng động?"
Thẩm Nam rũ mắt, từ trong túi móc ra một món đồ.
Chu Túy Túy nhìn thấy, ánh mắt thẳng tắp, quả thực là khó có thể tin được......
"Anh đây là?"
"Máy kiểm tra camera theo dõi." Thẩm Nam lời ít mà ý nhiều nói: "Phòng không lớn, lúc làm kiểm tra, máy kiểm tra sẽ phát ra một tiếng báo động nhỏ."
Nghe vậy, Chu Túy Túy lập tức hiểu ra.
Ý của Thẩm Nam là muốn cô tạo ra một chút tiếng động gì đó để lấn át đi âm thanh báo động của máy kiểm tra, tránh cho những người đang nghe lén bên kia phát hiện.
Suy nghĩ một lúc, Chu Túy Túy liền vặn mở vòi nước trong phòng tắm, tùy ý để nước chảy ào ào, mà Thẩm Nam cũng đang bận rộn công việc của chính mình.
Một hồi lâu sau, máy kiểm tra chỉ vừa phát ra âm thanh và đèn thông báo, Thẩm Nam liền tắt đi.
Chu Túy Túy nhìn thấy vậy, có chút giật mình: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Thẩm Nam trầm mặc một lát, rũ mắt chăm chú nhìn cô: "Không thể tùy tiện đem cái camera đó gỡ xuống."
Chu Túy Túy hiểu rõ gật gật đầu, ngồi ở trên bồn vệ sinh tự hỏi: "Đêm nay chúng ta phải ở lại trong phòng tắm?"
Thẩm Nam: "......"
Cô trên dưới đánh giá Thẩm Nam một chút, thì thầm nói: "Cũng không biết anh rốt cuộc đang làm cái gì." Cô suy nghĩ giây lát, nghĩ tới mấy cảnh tượng phá án linh tinh trong phim điện ảnh trên TV, tròng mắt đảo quanh đề nghị: "Đợi lát nữa anh đem tôi ôm đi ra ngoài...... Lên giường ngủ đi."
Ngủ rồi, mấy người bên kia chắc hẳn cũng sẽ không theo dõi nữa.
Đám người kia theo dõi bên này, đơn giản chỉ là vì đối với thân phận của Thẩm Nam vẫn còn một chút không rõ và một chút hoài nghi. Cho nên biện pháp tốt nhất có lẽ là cái gì cũng không làm, chỉ như một đôi vợ chồng bình thường là được.
Thẩm Nam ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô thật lâu, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
"Đừng nói những câu này." Chu Túy Túy vẫy vẫy tay: "Cái này cứ coi như tôi giúp anh, sau này anh giúp lại tôi cái gì đó là được rồi."
"Ừ."
Sau khi hai người thảo luận kỹ càng, ở trong phòng tắm chật chội đợi hơn một giờ đồng hồ mới chậm chạp trở lại trên giường, vừa bò lên trên giường liền kéo chăn đắp lại, ở dưới chăn hai người đều tự giác giữ một khoảng cách nhất định.
Chu Túy Túy thật sự rất mệt mỏi, diễn cùng Thẩm Nam cả một ngày, tuy rằng bây giờ ở bên cạnh xuất hiện thêm một người có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng là giường và phòng ngủ của chính mình, nên không lâu sau cô liền ngủ mất.
Mà Thẩm Nam...... Vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Không kể trong phòng có máy theo dõi, chỉ cần chú ý đến hương thơm thoang thoảng trong chăn do cơ thể của người con gái đang nằm bên cạnh tỏa ra, cũng đủ làm anh mất ngủ.
Hầu kết của anh chuyển động lên xuống, cưỡng bách chính mình đi vào giấc ngủ. Vừa mới nhắm mắt lại không lâu, bỗng nhiên người bên cạnh ban đầu vốn còn giữ khoảng cách với anh hiện tại đã lăn lại đây, duỗi tay ôm anh thì không nói, còn đem đôi chân thon dài gác lên eo của anh.
Thẩm Nam nhắm mắt, bình tĩnh một hồi lâu mới kiềm chế không đem người bên cạnh đẩy ra.
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, ở trong lòng mặc niệm thanh tâm chú.
Đêm dài đằng đẵng.
*
Chiều hôm sau, Thẩm Nam và Tiểu Đồng tập hợp lại, chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay.
Tiểu Đồng ánh mắt dò xét nhìn đội trưởng đang nhắm mắt ngồi ở trên ghế, lúc nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt của anh, có chút tò mò.
"Thẩm gia, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?"
Thẩm Nam không hé răng.
Tiểu Đồng tiếp tục nói thầm: "Tối hôm qua anh ngủ ở đâu vậy? Cũng không trở về quán trọ."
Vẫn là trầm mặc.
Tiểu Đồng đang lảm nhảm có chút bất đắc dĩ, duỗi tay gãi gãi đầu nói: "Thẩm gia, nếu bên kia phát hiện......"
Lời còn chưa nói xong, bên tai liền truyền đến hai chữ: "Sẽ không." Thẩm Nam mở mắt ra nhìn anh ta, trong ánh mắt là một mảnh trấn tĩnh, một chút dấu hiệu của sự buồn ngủ cũng không có.
Tiểu Đồng nghe xong, khuôn mặt trẻ trung lại non nớt tràn ngập chờ mong: "Chúng ta nhất định có thể thành công."
Anh ta tuổi còn trẻ, vốn dĩ không cùng một đơn vị quân đội với Thẩm Nam, chỉ là do trùng hợp nên mới trở thành người trong đội của Thẩm Nam. Trước kia ở trong đội, nhiệm vụ được giao không nhiều, dù sao cũng là người mới được đề lên, cho nên lúc này được đi theo Thẩm Nam, trong long liền tràn ngập hưng phấn cùng kích thích.
Cũng vì lí do đó, Tiểu Đồng mới không khiến cho đám người kia hoài nghi. Anh ta quá non nớt, so với sinh viên vừa mới tốt nghiệp rất giống nhau.
Đúng 6h30 chiều, Thẩm Nam mang theo Tiểu Đồng ra ngoài đi gặp mặt đối phương.
Thời điểm lên thuyền, Thẩm Nam liền móc di động ra, gửi tin nhắn thông báo cho Chu Túy Túy.
《Thẩm Nam》: Buổi tối sẽ trở về.
Sau khi gửi xong, rất tự giác tắt máy đi. Người đàn ông lái thuyền nhỏ đến đón bọn họ thấy vậy, cũng vừa lòng gật gật đầu. Không tồi, là người biết thức thời.
Đến giữa hồ có thể nhìn thấy xuất hiện thêm một con thuyền so với con thuyền này thì lớn một chút, người nọ kêu Thẩm Nam đổi thuyền, Tiểu Đồng muốn đi theo, người nọ cũng không hề ngăn cản.
Hai người đổi lên chiếc thuyền mới.
Con thuyền này không tính là quá lớn, nhưng ở nơi cổ trấn này mà nói, đã là số một số hai. Sau khi Thẩm Nam lên thuyền liền liếc mắt nhìn, trên thuyền có chín người.
Người đàn ông đã từng gặp ở quán rượu đang ngồi ở vị trí chính giữa, chân bắt chéo mở rộng, sau lưng có hai bảo tiêu đứng ở hai bên.
Nhìn thấy Thẩm Nam xuất hiện, Báo ca híp híp mắt, đem chân thả xuống, đứng lên cùng Thẩm Nam chào hỏi: "Thẩm gia?"
Thẩm Nam cười nhạt, hoàn toàn không thèm phản ứng với hắn ta, lập tức ngồi xuống đối diện. Anh ngước mắt, đáy mắt tràn đầy khinh miệt: "Anh là ông chủ?"
Báo ca lạnh mặt xuống, nhìn bàn tay của mình đang lơ lửng giữa không trung, cười gượng một tiếng, thật bình tĩnh thu tay cắm vào túi quần: "Muốn gặp ông chủ của chúng tôi, trước tiên phải qua kiểm tra mới được."
Nghe vậy, Thẩm Nam lạnh lùng liếc những người đang có mặt ở đây một cái, bày ra một bộ tư thế của người có tiền, đáy mắt tràn đầy vẻ không vui.
Tiểu Đồng đứng ở một bên, đối với đội trưởng của chính mình trong lòng phi thường rõ ràng, thay anh nói chuyện: "Nếu ông chủ của các người đã không có thành ý như vậy thì chuyện làm ăn lần này cũng không cần phải bàn bạc gì nữa."
Tiểu Đồng vừa nói xong, Thẩm Nam đã bày ra bộ dáng như muốn đứng dậy rời đi.
"Chờ một chút!" Báo ca vội vàng đem người gọi lại, lần này mới chính thức đối mặt với Thẩm Nam, dừng một chút nói: "Thẩm gia, chuyện làm ăn sẽ thương lượng thật tốt, chỉ cần bên ngài đưa ra yêu cầu, ông chủ của chúng tôi nhất định sẽ đem nguồn cung cấp tốt nhất chuyển giao."
Thẩm Nam nâng mí mắt, ngữ điệu lãnh đạm: "Phải không, đây là cách mà các người bàn chuyện làm ăn sao?"
Anh châm chọc cười: "Đồ vật tôi cần, không phải chỉ có các người mới có, nếu đã như vậy thì thôi không cần nói nữa."
Điệu bộ này của Thẩm Nam, ý muốn nói rõ nếu ông chủ của đối phương không lộ mặt, vậy chuyện làm ăn lần này không cần thiết phải bàn bạc thêm.
Nghe vậy, Báo ca liền đánh mắt cho Cường Tử, rồi sau đó nịnh nọt nói với bọn họ: "Thẩm gia, tạm thời đừng nóng nảy."
Thẩm Nam dừng một chút, vẫn không bớt giận, liền xoay người rời đi. Hoàn toàn không chừa lại một con đường sống, dù sao thân phận hiện tại của anh cũng là một lão đại có tiền, tính cách táo bạo, chuyện làm ăn có thể bàn bạc liền bàn bạc, không thể bàn bạc cũng không phải là việc gì hiếm lạ.
Hai người mới vừa đi được hai bước, Cường Tử liền trở về hồi báo tin tức cho Báo ca.
"Thẩm gia, không cần nóng nảy như vậy." Báo ca cười ha hả tiến lên, bày ra tư thế mời với anh: "Chúng ta ngồi xuống hảo hảo thương lượng. Chỉ cần ngài có tâm, ông chủ của chúng tôi cũng nhất định sẽ chân thành tiếp đãi!"
......
Chuyện làm ăn sau đó, thật sự có thể bàn bạc một cách vô cùng thỏa đáng.
*
Lúc Thẩm Nam trở lại quán rượu, Chu Túy Túy đang ở dưới lầu cùng Thu Thu tụ lại với nhau nhỏ giọng nói thầm, trên môi nở nụ cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Chờ anh đến gần hơn một chút liền nghe được một chuỗi âm thanh truyền ra, mới theo bản năng nhíu mày, nhìn về phía gương mặt tươi cười của cô, hoàn toàn trầm mặc.
Chu Túy Túy xem phim đến mê mẩn, trên mặt hoàn toàn không có bất luận biểu tình gì là không thích hợp, ngược lại là Thu Thu ở bên cạnh..... Bị đùa giỡn đến mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Nam ho một tiếng, nhắc nhở hai người.
Thu Thu trước hết hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Nam: "Anh...... Anh rễ đã trở lại?"
Thẩm Nam rũ mắt, nặng nề ừ một tiếng: "Đang làm cái gì?"
Chu Túy Túy nhướng mày cười, nhấn nút tạm dừng: "Anh không phải đều nghe được hay sao, còn hỏi?"
Thẩm Nam: "......"
Anh đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có một cô gái ở trước mặt chính mình xem phim AV mà vẫn tỏ ra đúng tình hợp lý như vậy, nhất thời bị Chu Túy Túy giận dỗi, một câu cũng nói không nên lời.
Chu Túy Túy câu môi cười, vỗ vỗ bả vai Thu Thu, nói: "Dáng người của nam chính này không tốt lắm, nữ chính cũng vậy, lần sau chị tìm người đẹp hơn cho em, bây giờ đi ngủ thôi."
Thu Thu: "...... Được ạ." Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng đáp ứng.
Chu Túy Túy cũng không nhìn Thẩm Nam, lập tức đi lên lầu trở về phòng. Tên đàn ông này muốn đi thì đi muốn tới thì tới, thật sự xem nơi này của cô là cái phòng trọ sao!
Thu Thu thấy vậy, nhỏ giọng nói một câu: "Chị ấy hình như đang tức giận."
Thẩm Nam nhướng mày, một tay cắm túi quần, ừ một tiếng: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, anh cũng đi lên lầu.
Mới vừa vào phòng, Thẩm Nam lại một lần nữa nghe thấy âm thanh ái muội vừa nghe được ở dưới lầu lúc nãy...... Anh nhìn về phía Chu Túy Túy, vẻ mặt không tán đồng: "Em còn không đi ngủ?"
Chu Túy Túy ậm ừ một tiếng: "Xem xong ngủ tiếp."
Thẩm Nam: "......"
Anh đứng ở một bên nhìn bộ phim cô đang xem, nhịn vài giây sau đó vẫn là không nhịn được, trực tiếp lạnh mặt, thanh âm giống như được bọc bởi một tầng băng sương: "Em ngày thường đều xem cái này?"
Chu Túy Túy dường như không cảm thấy đây là vấn đề lớn lao gì, khí thế bừng bừng không sợ chết nói: "Chẳng lẽ anh chưa từng xem qua?"
Đều là người trưởng thành, giả vờ ngây thơ cái gì chứ.
- -------
[1] Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản, có phần lõi được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau. Ngày nay, có khi người ta dùng sợi hóa học thay cho sợi rơm để tăng độ bền và độ cách nhiệt. Lớp ngoài nệm là chiếu cói bao bọc. Viền nệm được bọc bằng vải dệt nổi vân hoặc vải trơn.
[2] /莲肤蕅肢/ liên phu 蕅 chi: hmuhmu... mình không tìm được từ thích hợp để dịch cho mượt nên phía trên mình sẽ để nguyên bản cv nha. Nghĩa tạm hiểu là làn da như hoa sen, tay chân như củ sen, ý nói chị nhà xinh đẹp quyến rũ ngời ngời í ಥ◡ಥ
[3] /艹 – ǎo/ Thảo: từ ngữ mạng của giới trẻ TQ, tương tự như "Thảo nên mã, thao,..." mang nghĩa mắng chửi thô tục như: Đệt, fuck, ĐM,...
***
《Tác giả có lời muốn nói》:
Chú ý, đây là bộ truyện chủ yếu nói về cuộc sống sau hôn nhân, nói về tình yêu~ Là tiểu ngọt văn, cho nên những tình tiết khác của truyện có thể sẽ không được triển khai tỉ mỉ, hi vọng mọi người thông cảm. Yêu mọi người nhiều! <3
Hai người diễn kịch rất chân thật, phối hợp cũng phi thường ăn ý.
Phòng của Chu Túy Túy được thiết kế rất hoàn hảo, rất có ý tứ, thật sự vô cùng hưởng thụ.
Trong phòng còn đặc biệt bố trí một chiếc chiếu tatami [1] được đan bện chắc chắn, mặt trên bày một cái bàn trà nhỏ, hai bên đặt hai chiếc ghế nhỏ bằng gỗ mây, khi mới ngồi lên sẽ vang tiếng kẽo kẹt. Phía trên khu vực đó còn được lắp thêm một bộ đèn treo nhỏ phô ra phong vị cổ kính, nếu tắt hết đèn ở trong phòng đi, chỉ để lại hai ngọn đèn treo, toàn bộ căn phòng sẽ tăng thêm một loại mông lung mờ ảo, tạo ra một bầu không khí ái muội.
Vì để cho tự nhiên hơn một chút, hai người thật sự bê rượu đến, bắt đầu nhấm nháp, cùng nhau xiên xiên vẹo vẹo uống rượu.
Chu Túy Túy đem chiếc ghế mây kéo đến bên cạnh Thẩm Nam, cùng anh chen chúc vào một chỗ ngồi.
Thẩm Nam ngồi ở vị trí gần mép giường, bị Chu Túy Túy chặn hơn phân nửa thân mình...... Chu Túy Túy dán chặt vào người anh, nhấp môi ghé vào bên tai anh, dùng khí âm nói chuyện: "Bây giờ lên giường sao?"
"Không...... Đến phòng tắm trước." Thẩm Nam cũng kề sát vào bên tai của Chu Túy Túy, thấp giọng hỏi: "Nguồn điện trong phòng ở đâu?"
Chu Túy Túy: "......"
*
Ngồi trước máy tính bên kia, Báo ca nhìn hai người đang uống rượu ở đối diện, nhíu chặt mày.
Cường Tử đứng một bên nhìn, nuốt nước miếng: "Báo ca, nữ nhân này dáng người thật mẹ nó quá ngon đi!"
Trước lồi sau vểnh, dáng người đặc biệt tốt, đặc biệt là lúc khom lưng, đường cong cơ thể quả thật là làm người nhìn phải chảy máu mũi. Hơn nữa trong video, nữ nhân còn cố ý dán chặt vào người đàn ông, toàn bộ cơ thể đều treo ở trên người Thẩm Nam, liên da 蕅 chi [2]. Càng ngày càng nhiệt tình, rõ ràng cái gì cũng chưa thực hiện, nhưng hành động của hai người đều làm cho người xem phải tức giận, cảm giác như đến một lúc nào đó nhất định sẽ phát sinh một đoạn sự tình khó nói.
Báo ca nhìn một hồi, hô hấp cũng trở nên thô nặng vài phần.
"Đệt!" [3] Hắn nhìn về phía hai người đang càng lúc càng quá mức trên màn hình theo dõi, sau đó quay sang phía Cường Tử: "Mày ở lại đây theo dõi, tao đi tắm rửa một cái."
Cường Tử cười vô cùng đáng khinh: "Không thành vấn đề."
Chỉ là không quá hai giây, hình ảnh hai người đang triền miên bên nhau bỗng biến mất không thấy tăm hơi. Để lại cho Cường Tử là một cánh cửa phòng tắm đang bị đóng lại.
"Chết tiệt!" Hắn chửi thề một tiếng, cũng không nhịn được mà gấp gáp đi vào căn phòng bên cạnh.
*
Trong phòng tắm, Chu Túy Túy và Thẩm Nam vừa đi vào liền nhanh chóng tách ra.
Gương mặt của cô ửng hồng, nhìn qua giống như vừa đánh phấn má, lông mi khẽ run, trực tiếp ngồi lên trên bồn vệ sinh bên cạnh.
Thẩm Nam rũ mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Hai người ở trong phòng tắm đều tự mình bình tĩnh vài phút, Chu Túy Túy mới ra vẻ nhẹ nhàng, nhún vai đắc ý nhìn Thẩm Nam: "Vừa nãy tôi diễn thế nào?"
Thẩm Nam không hé răng.
Quanh hơi thở và trên cơ thể của anh, tất cả đều là mùi hương của cô, cô gái mềm mại như không xương, da thịt tinh tế, dáng người uyển chuyển...... Thời điểm dựa sát vào người anh, đường cong rõ ràng đều được phô bày ra, eo nhỏ thướt tha, tựa như chỉ cần anh nâng tay ôm chặt, là có thể đem toàn bộ nắm lấy.
Rất thon gọn, rất tinh tế, cũng rất mềm mại!
"Này!" Chu Túy Túy nhíu nhíu mày, dùng mũi chân đá Thẩm Nam một cái, không quá vui vẻ nói: "Trả lời đi."
"Cũng tạm."
Nghe vậy, Chu Túy Túy khó có thể tin nhìn anh, trở tay chỉ chỉ chính mình: "Anh dám nói cũng tạm?"
Cô đây chính là đã tích lũy kinh nghiệm qua nhiều năm, lần trước Thu Thu còn nói kỹ thuật diễn của cô rất tốt, nếu giả vờ diễn trò cũng có thể làm cho người khác tin là thật.
Thẩm Nam không trả lời vấn đề ngu ngốc này của cô, hầu kết lăn lăn thấp giọng nói: "Em tạo một chút tiếng động gì đó đi."
"Cái gì tiếng động?"
Thẩm Nam rũ mắt, từ trong túi móc ra một món đồ.
Chu Túy Túy nhìn thấy, ánh mắt thẳng tắp, quả thực là khó có thể tin được......
"Anh đây là?"
"Máy kiểm tra camera theo dõi." Thẩm Nam lời ít mà ý nhiều nói: "Phòng không lớn, lúc làm kiểm tra, máy kiểm tra sẽ phát ra một tiếng báo động nhỏ."
Nghe vậy, Chu Túy Túy lập tức hiểu ra.
Ý của Thẩm Nam là muốn cô tạo ra một chút tiếng động gì đó để lấn át đi âm thanh báo động của máy kiểm tra, tránh cho những người đang nghe lén bên kia phát hiện.
Suy nghĩ một lúc, Chu Túy Túy liền vặn mở vòi nước trong phòng tắm, tùy ý để nước chảy ào ào, mà Thẩm Nam cũng đang bận rộn công việc của chính mình.
Một hồi lâu sau, máy kiểm tra chỉ vừa phát ra âm thanh và đèn thông báo, Thẩm Nam liền tắt đi.
Chu Túy Túy nhìn thấy vậy, có chút giật mình: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Thẩm Nam trầm mặc một lát, rũ mắt chăm chú nhìn cô: "Không thể tùy tiện đem cái camera đó gỡ xuống."
Chu Túy Túy hiểu rõ gật gật đầu, ngồi ở trên bồn vệ sinh tự hỏi: "Đêm nay chúng ta phải ở lại trong phòng tắm?"
Thẩm Nam: "......"
Cô trên dưới đánh giá Thẩm Nam một chút, thì thầm nói: "Cũng không biết anh rốt cuộc đang làm cái gì." Cô suy nghĩ giây lát, nghĩ tới mấy cảnh tượng phá án linh tinh trong phim điện ảnh trên TV, tròng mắt đảo quanh đề nghị: "Đợi lát nữa anh đem tôi ôm đi ra ngoài...... Lên giường ngủ đi."
Ngủ rồi, mấy người bên kia chắc hẳn cũng sẽ không theo dõi nữa.
Đám người kia theo dõi bên này, đơn giản chỉ là vì đối với thân phận của Thẩm Nam vẫn còn một chút không rõ và một chút hoài nghi. Cho nên biện pháp tốt nhất có lẽ là cái gì cũng không làm, chỉ như một đôi vợ chồng bình thường là được.
Thẩm Nam ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô thật lâu, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
"Đừng nói những câu này." Chu Túy Túy vẫy vẫy tay: "Cái này cứ coi như tôi giúp anh, sau này anh giúp lại tôi cái gì đó là được rồi."
"Ừ."
Sau khi hai người thảo luận kỹ càng, ở trong phòng tắm chật chội đợi hơn một giờ đồng hồ mới chậm chạp trở lại trên giường, vừa bò lên trên giường liền kéo chăn đắp lại, ở dưới chăn hai người đều tự giác giữ một khoảng cách nhất định.
Chu Túy Túy thật sự rất mệt mỏi, diễn cùng Thẩm Nam cả một ngày, tuy rằng bây giờ ở bên cạnh xuất hiện thêm một người có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng là giường và phòng ngủ của chính mình, nên không lâu sau cô liền ngủ mất.
Mà Thẩm Nam...... Vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Không kể trong phòng có máy theo dõi, chỉ cần chú ý đến hương thơm thoang thoảng trong chăn do cơ thể của người con gái đang nằm bên cạnh tỏa ra, cũng đủ làm anh mất ngủ.
Hầu kết của anh chuyển động lên xuống, cưỡng bách chính mình đi vào giấc ngủ. Vừa mới nhắm mắt lại không lâu, bỗng nhiên người bên cạnh ban đầu vốn còn giữ khoảng cách với anh hiện tại đã lăn lại đây, duỗi tay ôm anh thì không nói, còn đem đôi chân thon dài gác lên eo của anh.
Thẩm Nam nhắm mắt, bình tĩnh một hồi lâu mới kiềm chế không đem người bên cạnh đẩy ra.
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, ở trong lòng mặc niệm thanh tâm chú.
Đêm dài đằng đẵng.
*
Chiều hôm sau, Thẩm Nam và Tiểu Đồng tập hợp lại, chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay.
Tiểu Đồng ánh mắt dò xét nhìn đội trưởng đang nhắm mắt ngồi ở trên ghế, lúc nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt của anh, có chút tò mò.
"Thẩm gia, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?"
Thẩm Nam không hé răng.
Tiểu Đồng tiếp tục nói thầm: "Tối hôm qua anh ngủ ở đâu vậy? Cũng không trở về quán trọ."
Vẫn là trầm mặc.
Tiểu Đồng đang lảm nhảm có chút bất đắc dĩ, duỗi tay gãi gãi đầu nói: "Thẩm gia, nếu bên kia phát hiện......"
Lời còn chưa nói xong, bên tai liền truyền đến hai chữ: "Sẽ không." Thẩm Nam mở mắt ra nhìn anh ta, trong ánh mắt là một mảnh trấn tĩnh, một chút dấu hiệu của sự buồn ngủ cũng không có.
Tiểu Đồng nghe xong, khuôn mặt trẻ trung lại non nớt tràn ngập chờ mong: "Chúng ta nhất định có thể thành công."
Anh ta tuổi còn trẻ, vốn dĩ không cùng một đơn vị quân đội với Thẩm Nam, chỉ là do trùng hợp nên mới trở thành người trong đội của Thẩm Nam. Trước kia ở trong đội, nhiệm vụ được giao không nhiều, dù sao cũng là người mới được đề lên, cho nên lúc này được đi theo Thẩm Nam, trong long liền tràn ngập hưng phấn cùng kích thích.
Cũng vì lí do đó, Tiểu Đồng mới không khiến cho đám người kia hoài nghi. Anh ta quá non nớt, so với sinh viên vừa mới tốt nghiệp rất giống nhau.
Đúng 6h30 chiều, Thẩm Nam mang theo Tiểu Đồng ra ngoài đi gặp mặt đối phương.
Thời điểm lên thuyền, Thẩm Nam liền móc di động ra, gửi tin nhắn thông báo cho Chu Túy Túy.
《Thẩm Nam》: Buổi tối sẽ trở về.
Sau khi gửi xong, rất tự giác tắt máy đi. Người đàn ông lái thuyền nhỏ đến đón bọn họ thấy vậy, cũng vừa lòng gật gật đầu. Không tồi, là người biết thức thời.
Đến giữa hồ có thể nhìn thấy xuất hiện thêm một con thuyền so với con thuyền này thì lớn một chút, người nọ kêu Thẩm Nam đổi thuyền, Tiểu Đồng muốn đi theo, người nọ cũng không hề ngăn cản.
Hai người đổi lên chiếc thuyền mới.
Con thuyền này không tính là quá lớn, nhưng ở nơi cổ trấn này mà nói, đã là số một số hai. Sau khi Thẩm Nam lên thuyền liền liếc mắt nhìn, trên thuyền có chín người.
Người đàn ông đã từng gặp ở quán rượu đang ngồi ở vị trí chính giữa, chân bắt chéo mở rộng, sau lưng có hai bảo tiêu đứng ở hai bên.
Nhìn thấy Thẩm Nam xuất hiện, Báo ca híp híp mắt, đem chân thả xuống, đứng lên cùng Thẩm Nam chào hỏi: "Thẩm gia?"
Thẩm Nam cười nhạt, hoàn toàn không thèm phản ứng với hắn ta, lập tức ngồi xuống đối diện. Anh ngước mắt, đáy mắt tràn đầy khinh miệt: "Anh là ông chủ?"
Báo ca lạnh mặt xuống, nhìn bàn tay của mình đang lơ lửng giữa không trung, cười gượng một tiếng, thật bình tĩnh thu tay cắm vào túi quần: "Muốn gặp ông chủ của chúng tôi, trước tiên phải qua kiểm tra mới được."
Nghe vậy, Thẩm Nam lạnh lùng liếc những người đang có mặt ở đây một cái, bày ra một bộ tư thế của người có tiền, đáy mắt tràn đầy vẻ không vui.
Tiểu Đồng đứng ở một bên, đối với đội trưởng của chính mình trong lòng phi thường rõ ràng, thay anh nói chuyện: "Nếu ông chủ của các người đã không có thành ý như vậy thì chuyện làm ăn lần này cũng không cần phải bàn bạc gì nữa."
Tiểu Đồng vừa nói xong, Thẩm Nam đã bày ra bộ dáng như muốn đứng dậy rời đi.
"Chờ một chút!" Báo ca vội vàng đem người gọi lại, lần này mới chính thức đối mặt với Thẩm Nam, dừng một chút nói: "Thẩm gia, chuyện làm ăn sẽ thương lượng thật tốt, chỉ cần bên ngài đưa ra yêu cầu, ông chủ của chúng tôi nhất định sẽ đem nguồn cung cấp tốt nhất chuyển giao."
Thẩm Nam nâng mí mắt, ngữ điệu lãnh đạm: "Phải không, đây là cách mà các người bàn chuyện làm ăn sao?"
Anh châm chọc cười: "Đồ vật tôi cần, không phải chỉ có các người mới có, nếu đã như vậy thì thôi không cần nói nữa."
Điệu bộ này của Thẩm Nam, ý muốn nói rõ nếu ông chủ của đối phương không lộ mặt, vậy chuyện làm ăn lần này không cần thiết phải bàn bạc thêm.
Nghe vậy, Báo ca liền đánh mắt cho Cường Tử, rồi sau đó nịnh nọt nói với bọn họ: "Thẩm gia, tạm thời đừng nóng nảy."
Thẩm Nam dừng một chút, vẫn không bớt giận, liền xoay người rời đi. Hoàn toàn không chừa lại một con đường sống, dù sao thân phận hiện tại của anh cũng là một lão đại có tiền, tính cách táo bạo, chuyện làm ăn có thể bàn bạc liền bàn bạc, không thể bàn bạc cũng không phải là việc gì hiếm lạ.
Hai người mới vừa đi được hai bước, Cường Tử liền trở về hồi báo tin tức cho Báo ca.
"Thẩm gia, không cần nóng nảy như vậy." Báo ca cười ha hả tiến lên, bày ra tư thế mời với anh: "Chúng ta ngồi xuống hảo hảo thương lượng. Chỉ cần ngài có tâm, ông chủ của chúng tôi cũng nhất định sẽ chân thành tiếp đãi!"
......
Chuyện làm ăn sau đó, thật sự có thể bàn bạc một cách vô cùng thỏa đáng.
*
Lúc Thẩm Nam trở lại quán rượu, Chu Túy Túy đang ở dưới lầu cùng Thu Thu tụ lại với nhau nhỏ giọng nói thầm, trên môi nở nụ cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Chờ anh đến gần hơn một chút liền nghe được một chuỗi âm thanh truyền ra, mới theo bản năng nhíu mày, nhìn về phía gương mặt tươi cười của cô, hoàn toàn trầm mặc.
Chu Túy Túy xem phim đến mê mẩn, trên mặt hoàn toàn không có bất luận biểu tình gì là không thích hợp, ngược lại là Thu Thu ở bên cạnh..... Bị đùa giỡn đến mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Nam ho một tiếng, nhắc nhở hai người.
Thu Thu trước hết hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Nam: "Anh...... Anh rễ đã trở lại?"
Thẩm Nam rũ mắt, nặng nề ừ một tiếng: "Đang làm cái gì?"
Chu Túy Túy nhướng mày cười, nhấn nút tạm dừng: "Anh không phải đều nghe được hay sao, còn hỏi?"
Thẩm Nam: "......"
Anh đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có một cô gái ở trước mặt chính mình xem phim AV mà vẫn tỏ ra đúng tình hợp lý như vậy, nhất thời bị Chu Túy Túy giận dỗi, một câu cũng nói không nên lời.
Chu Túy Túy câu môi cười, vỗ vỗ bả vai Thu Thu, nói: "Dáng người của nam chính này không tốt lắm, nữ chính cũng vậy, lần sau chị tìm người đẹp hơn cho em, bây giờ đi ngủ thôi."
Thu Thu: "...... Được ạ." Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng đáp ứng.
Chu Túy Túy cũng không nhìn Thẩm Nam, lập tức đi lên lầu trở về phòng. Tên đàn ông này muốn đi thì đi muốn tới thì tới, thật sự xem nơi này của cô là cái phòng trọ sao!
Thu Thu thấy vậy, nhỏ giọng nói một câu: "Chị ấy hình như đang tức giận."
Thẩm Nam nhướng mày, một tay cắm túi quần, ừ một tiếng: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, anh cũng đi lên lầu.
Mới vừa vào phòng, Thẩm Nam lại một lần nữa nghe thấy âm thanh ái muội vừa nghe được ở dưới lầu lúc nãy...... Anh nhìn về phía Chu Túy Túy, vẻ mặt không tán đồng: "Em còn không đi ngủ?"
Chu Túy Túy ậm ừ một tiếng: "Xem xong ngủ tiếp."
Thẩm Nam: "......"
Anh đứng ở một bên nhìn bộ phim cô đang xem, nhịn vài giây sau đó vẫn là không nhịn được, trực tiếp lạnh mặt, thanh âm giống như được bọc bởi một tầng băng sương: "Em ngày thường đều xem cái này?"
Chu Túy Túy dường như không cảm thấy đây là vấn đề lớn lao gì, khí thế bừng bừng không sợ chết nói: "Chẳng lẽ anh chưa từng xem qua?"
Đều là người trưởng thành, giả vờ ngây thơ cái gì chứ.
- -------
[1] Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản, có phần lõi được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau. Ngày nay, có khi người ta dùng sợi hóa học thay cho sợi rơm để tăng độ bền và độ cách nhiệt. Lớp ngoài nệm là chiếu cói bao bọc. Viền nệm được bọc bằng vải dệt nổi vân hoặc vải trơn.
[2] /莲肤蕅肢/ liên phu 蕅 chi: hmuhmu... mình không tìm được từ thích hợp để dịch cho mượt nên phía trên mình sẽ để nguyên bản cv nha. Nghĩa tạm hiểu là làn da như hoa sen, tay chân như củ sen, ý nói chị nhà xinh đẹp quyến rũ ngời ngời í ಥ◡ಥ
[3] /艹 – ǎo/ Thảo: từ ngữ mạng của giới trẻ TQ, tương tự như "Thảo nên mã, thao,..." mang nghĩa mắng chửi thô tục như: Đệt, fuck, ĐM,...
***
《Tác giả có lời muốn nói》:
Chú ý, đây là bộ truyện chủ yếu nói về cuộc sống sau hôn nhân, nói về tình yêu~ Là tiểu ngọt văn, cho nên những tình tiết khác của truyện có thể sẽ không được triển khai tỉ mỉ, hi vọng mọi người thông cảm. Yêu mọi người nhiều! <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.