Điều May Mắn Giữa Đêm Trăng Ngày 13

Chương 2: Thân Thế

Song Yu Min

07/04/2024

Melan năm tuổi thần may mắn lại nhớ đến em, dưới sự bảo vệ của các anh trai, chị gái và sự sắp đặt của Kanya và bà Lin, sáu người được chuyển đến khu Tam Giác Vàng vang danh trên thế giới. Đồng hành cùng bọn họ còn có Satra con trai bà Lin.

Satra: "Thật không ngờ chúng ta lại ở gần nhau như thế đấy May!" Satra nhìn người phụ nữ trùm khăn và đeo bịt mắt một bên nói với giọng cười đầy chế nhạo.

Cả đám đang ngồi trên chiếc xe mười sáu chỗ, cả đoạn đường Kanya yên lặng, cô không ngờ mình lại gặp Satra và cũng không ngờ Satra là con trai của bà Lin.

Kanya: "Tôi cũng bất ngờ không kém, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này đấy Por."

Satra nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Không phải cô đã nói sẽ không bao giờ trở về nơi đó sao? Lần này không những về còn 1,2,3,4 thêm 4 đứa con nít này theo để làm gì? Sao định gây dựng lại sự nghiệp à hay là muốn về trả thù Chinda? Tôi không cần biết cô muốn làm gì nhưng cô tốt nhất nên an phận một chút, nếu không..."

Satra không nói nhưng mọi người đều hiểu câu nói tiếp theo là gì, sau đó Satra quay sang cầm chân Melan đang nằm ngủ trên tay bà Lin đung đưa qua lại, bà Lin tức giận đánh vào tay anh.

Bà Lin: "Bỏ ra, không thấy nó đang ngủ sao? Làm Melan thức bà đánh chết mày."

Satra: "Ôi, đau mẹ. Con mới là con trai của mẹ đấy, nó là ai mà mẹ làm gì lo cho nó dữ vậy?"

Satra bị đánh thì bỏ chân Melan xuống, tay sờ cằm như suy tư gì rồi quay sang Kanya.

"Đừng nói nó là con của cô nha, vậy cha nó là ai để tôi đoán xem.. là của Non, Path..."

"Hay là của thằng... Somchai." Khi nói đến tên Somchai Satra cố ý ép giọng xuống nói nhỏ vào lỗ tai Kanya.

Kanya lúc này không nhịn nữa dùng nắm đấm đấm thẳng vào mặt Satra nhưng bị Satra đỡ được, hai người đấu tay đôi trên xe, cô đánh tối né, tôi đánh trả cô đỡ. Bà Lin ngồi sau la oáng lên bảo bọn dừng lại, ông tài xế thì xem như không phải chuyện của mình cứ lái xe như thường. Chuyện này ông gặp như cơm bữa, chỉ cần không dùng chân, không rút súng ông cũng mặc kệ bọn họ. Bà Lin tức giận đưa Melan đang ngủ cho Bom từ ghế phía sau chồm người lên ghế trước, tập kích bất ngờ nắm đầu Satra kéo ngược về sau Kanya thấy có cơ hội đấm vào mặt Satra hai cái, rồi đấm thêm một cái vào bụng y thì mới dừng tay.



Satra ôm bùng rên rỉ: "Oái, mẹ ơi, hự, đau chết mất thôi."

Bà Lin thấy Satra đau đớn cũng không an ủi mà còn lớn tiếng mắng anh đáng đời, nên bị đau đến chết. Còn chưa kịp đợi bà mắng thêm thì Kanya như đến gì hốt hoảng nhìn về ghế sau nơi Bom đang ôm Melan, cô ôm lấy Melan vào lòng vỗ nhẹ vào mặt đánh thức con bé.

"Melan, mau tỉnh dậy, Melan, Melan,..."

Chỉ có Satra ôm bụng không hiểu chuyện gì, còn lại mọi người đều cố gắng đánh thức Melan dậy.

Satra thắc mắc: "Sao thế, làm gì thế, con bé bị sao?"

Hai mắt Bob đỏ lên: "Melan không được ngủ lâu như vậy, nếu ngủ nữa Melan sẽ chết."

Satra tuy không hiểu tại sao lại chết nhưng thấy ai cũng lo lắng anh cũng vỗ vào mặt Melan, thấy không có hiệu quả anh bắt đầu nhéo vào cánh tay và đùi con bé, Kanya cũng nhéo đến khi bên đùi phải Melan phát tím thì con bé khóc ré lên mới dừng lại. Bà Lin ôm tim ngã xuống ghế, mấy đứa bé cũng vui vẻ chọc cho Melan cười.

"Melan đau, Kanya, đau, đau.." Trên mặt là nước mắt, Melan mếu máo chỉ vào mấy vết bầm trên chân, rồi ôm lấy Kanya. Kanya ôm hôn vào tóc con bé, thổi thổi vào chỗ Melan chỉ.

"Hết đau, hết đau,... Melan ngoan, dì Kanya xin lỗi, lúc nãy Melan ngủ say, dì cũng ngủ nên không thấy Satra nhéo Melan, Melan đừng giận dì, để dì đánh Satra trả thù cho con có được không?"

"Oái, Kanya cô nói hình thế hả? Là một mình tôi nhéo à? Ôi, mẹ cũng làm mà, lúc nãy mẹ cũng đánh vào mặt Melan đấy, cô nhéo con bé đến bầm tím đấy, tôi chỉ có vài vết đỏ thôi. Melan nếu không tin thì hỏi mấy anh chị mày xem, không phải tao làm đâu." Satra nói.

Melan nhìn Kanya rồi nhìn bà Lin, cuối cùng là nhìn về các anh, Bob, Jargat, Bom đều đồng loạt chỉ tay về Satra, bà Lin cũng giả bộ lắc đầu như không tin được Satra lại đổ lỗi cho mình. Melan nhìn theo mấy ngón tay cũng giơ ngón chỏ chỉ về phía Satra.

"Hư, hư, chú hư,..." Miêng Melan lập lại vài từ.



Satra dùng tay cào tóc la oái. "Mấy người, oái cái quái gì thế này?"

Không ai để ý đến Satra đang phát điên cả, còn ông tài xế cười nhẹ rồi tiếp tục lái xe về phía trước. Sau khi cho bọn nhỏ ăn xong và để Melan ngồi cùng các anh chị ở băng phía sau, ba người lớn ngồi song song với nhau, trên xe ngoài tiếng cười đùa của bọn nhỏ thì băng trước chìm trong im lặng.

Satra thấy không ai muốn giải thích liền hỏi; "Mẹ không có gì để nói à, Melan là sao? Cách mẹ quan tâm và chăm sóc nó cứ như cháu ruột ấy? Nếu không phải mẹ đã năm mươi ba tuổi con còn tưởng nó là em gái con đấy."

Bà Lin tức giận tán vào đầu Satra: "Mày nói gì đó thằng điên."

Satra xoa đầu, bà Lin thở dài, người phụ nữ cao một mét bảy còng lưng lại như già thêm chục tuổi chậm rãi nói.

"Năm năm trước Melan được đưa đến nhà chung cùng với hai mươi đứa trẻ khác, tụi nó là lô hàng đến từ Trung Quốc, lúc đó nó chắc cũng khoản hai hay ba tháng tuổi là đứa nhỏ nhất trong đám trẻ ấy. Lúc nhận lấy Melan tao cũng bất ngờ vì trước giờ nhà chung không hề có trẻ nhỏ hơn một tuổi. Thằng Uol nói đây là hàng đắt giá bảo tao phải chăm sóc cẩn thận, tuy không biết thân phận thật sự nhưng nhìn bộ đồ và tấm lót thì tao cũng biết nó đến từ nơi mà chúng ta không thể với đến. Tao tách riêng Melan với mấy đứa khác ra chăm sóc nó hơn một tháng sau thì Uol trở về miệng chửi bọn chó má không giữ lời hứa, nó đến xem đứa bé rồi cầm hàng bỏ đi, trước khi đi nó để lại một trăm nghìn bath bảo phải lo cho Melan thật tốt rồi nó không trở lại lần nào nữa.

Ba tháng sau ông Saul đem đến cho tao thêm ba trăm nghìn bath nữa và một bức thư ngoài việc bảo tao phải lo cho Melan ra thì mọi việc phải nghe theo Chau, nếu ai hỏi thì nói nó là người Việt Nam, còn đồ lúc trước Melan mặc đến thì đốt đi đừng để ai biết. Tao làm theo, đốt hết tất cả luôn cả bức thư, lúc sao Chau đến bảo tao đưa Melan cho tụi ăn xin, nó cũng phải đi kiếm ăn nếu không mạng nó khó giữ, tao hỏi mãi chẳng ai trả lời cả, lúc đó nhận nuôi Melan cũng là vì số tiền thằng Uol đưa chứ có yêu thương gì nó.

Nhưng đêm Chau chết nó đến gặp tao, nó vuốt ve má Melan chừng lưu luyến lắm, nó nói có thể đây là lần cuối nó đến đây, có thể về sau nơi này sẽ có người quản lí mới, bảo tao phải giấu nhẹm việc Melan đi không được kể với ai là Melan do Uol đứa về nếu không mạng sống của mẹ con chúng ta khó giữ. Chau bảo nếu bảo vệ tốt Melan có thể sau này nó chính là bùa hộ mạng của chúng ta, Chau cũng nói nó đã sắp xếp rồi khi Melan được năm tuổi chúng ta sẽ được rời khỏi nhà chung."

"Chứ không phải đây là kế hoạch của mẹ và Kanya à. "Satra khó hiểu hỏi, nãy giờ lòng vòng quá đéo hiểu gì.

"Thì mày im để tao kể cho xong." Bà Lin tức giận quát.

"Khi tao dần lãng quên Melan thì ông Saul xuất hiện, ông đem theo một bức thư của Chau thì ra nó chưa chết. Nó đang ở Malaisia, nó nhờ ông Saul đem về một trăm nghìn bath và bảo tao đợi thời cơ đưa Melan đi, đến khu Tam Giác Vàng. Sở dĩ nó lo cho Melan vì khi Uol chết trong miệng cứ nhắc đến Melan và Ruang Rit, Chau nó nghi ngờ Melan là con gái của Ruang, mấy năm trước Ruang Rit bị phản bội rồi biến mất nên nó sợ nếu đem Melan ra sẽ bị khử nên giấu đi. Hai năm trước Ruang đã trở lại nhưng đang ở HongKong Chau nó không tiếp cận được, giờ Ruang đã trở lại Tam Giác Vàng, mọi chuyện đều được giải quyết, nó cũng đã nói cho Ruang về chuyện của Melan nên mới bảo tụi tao đem Melan đến. Chuyện là như vậy."

"Ôi mẹ ơi, cứ như mơ ấy, tại một khu nhà chung lại xuất hiện con gái của ông trùm lớn nhất Tam Giác Vàng, chúng ta là ân nhân của của con gái ông ấy. Mẹ, mẹ ơi, làm tốt lắm, vậy có nghĩa lành của chúng ta sắp đến, ha ha ha." Satra vui mừng mà cầm tay bà Lin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điều May Mắn Giữa Đêm Trăng Ngày 13

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook