Chương 7:
Phương Tiểu Diêu
19/11/2021
Trải qua một phen tư tưởng đấu tranh kịch liệt, Kiều Tịch rốt cuộc giãy giụa buông tha, cả người ủ rũ chừng mấy ngày. Buổi chiều một mình ngồi ở trên khán đài của sân thể dục hóng gió, đột nhiên một bên vai bị người vỗ mạnh, quay đầu lập tức thấy khuôn mặt của Lục Tri Hiểu.
"Hế lô! Mời cô phát biểu cảm tưởng về bản thân một chút sau khi mới vừa thất tình đi!" Giậu đổ bìm leo chính là đang nói đến loại người này.
Kiều Tịch không có tức giận, trái lại ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ, "Nếu quả thật muốn hình dung mà nói, đại khái. . . Giống như là là một giấc mơ coi như khá đẹp."
Lục Tri Hiểu khó có được khoảng khắc không cười nhạo cô , mà lại ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt suy nghĩ sâu xa . Do dự một hồi, cậu ta hỏi, "Muốn buông bỏ à?"
"Ừ, nếu không còn có thể làm gì nữa?"
"Có muốn mượn bả vai tớ dựa vào một chút không?"
"Vậy tớ sẽ miễn cưỡng chấp nhận ý tốt của cậu."
Bờ vai của nam sinh rất lớn, còn thơm ngát. Kiều Tịch vùi mặt vào đó, như là thì thầm nói với bản thân , "Nghe nói rất lâu trước , cậu ta đã có người trong lòng, nếu như vậy, tại sao phải làm những chuyện dễ làm cho người ta hiểu lầm đến thế. . ."
"Coi như chính mình không may mắn đi, cuộc sống khó tránh khỏi một hai lần xui xẻo."
Kiều Tịch không nói lời nào nữa, bên tai là giọng hát ngâm nga, không khí êm dịu dường như làm cho cô ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm giác người bên cạnh xoay người hướng cô chặn lại , dọa cô giật nảy người . Mở mắt ra liền thấy nam sinh đang ôm cái ót đỏ chót, một quả bóng đá đang từ trên khán đài ngã lăn xuống.
Lục Tri Hiểu nghiến răng nghiến lợi, "Bị bóng đá trúng. . . Lại là cú sút xa. . ."
Trên sân vận động có vài nam sinh chạy tới, trong đó có mấy người hỏi Lục Tri Hiểu muốn vào phòng y tế xem thử hay không, hai người bên cạnh dường như đang nói đùa, " Chân pháp Lâm Tư Vi thật là chuẩn, hướng ngay cái ót của người ta để đá." " Sau này phải kêu cậu ta dùng chân chơi bóng rổ mới được ha ha."
Người cuối cùng chạy tới chính là Lâm Tư Vi.
Thủ phạm chỉ liếc mắt nhìn qua đây, ánh mắt nhàn nhạt không biết phải miêu tả như thế nào, anh sau đó chạy đến khán đài bên kia nhặt bóng đi. Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy như lòng ngực mình có ngọn lửa đang cháy hừng hực, cô đứng lên, đối đầu tên kia nói, "Này, mau xin lỗi đi chứ."
Lâm Tư Vi động tác trong nháy mắt hơi do dự hậu nhưng sau đó rất nhanh phục hồi lại.
"Này, Lâm Tư Vi, tớ kêu cậu mau xin lỗi!"
Người ở đầu bên kia chạy đi như không nghe thấy. Các nam sinh khác có chút lúng túng, nhao nhao giảng hòa nói muốn đưa Lục Tri Hiểu tống tới phòng y tế, nhưng cậu ta chỉ ở một bên xua tay, "Không cần không cần."
Lúc tan học, Kiều Tịch một mình úp mặt trên bàn học khóc lớn một hồi.
Đau lòng không chỉ là chuyện thất tình của bản thân, mà còn thêm chuyện người bạn thân của mình cũng bị khinh thường, kỳ thực mình ở trong mắt của anh ta vẫn luôn bé nhỏ không đáng để kể đến. Những giọt nước mắt tích tụ nhiều ngày như muốn vỡ bờ, không thể nào ngăn được
Thì ra từ đầu tới cuối đều là lỗi của cô.
Cũng không biết qua bao lâu, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
"Đừng khóc."
Kiều Tịch cho là mình xuất hiện ảo giác, ngẩng đầu liền thấy bản mặt thèm đòn của Lâm Tư Vi. Nỗi buồn của cô lại bị người khác phát hiện, cô càng thêm khó chịu.
Cô lấy tay lau nước mắt, một bên lầm bầm mắng, "Đồ khốn nạn."
Nam sinh trầm mặc không nói lời nào.
"Máu lạnh, không có lương tâm!"
"Nếu như mắng tớ cậu có thể dễ chịu hơn, vậy cậu cứ mắng chửi tiếp đi."
"Cậu thực sự không có thuốc chữa mà."
". . ."
"Tớ chỉ muốn thân thiết với cậu một chút thôi, cậu còn làm thế với tớ à?"
Nam sinh không nói gì.
"Đó là nụ hôn đầu của tớ đấy." Nụ hôn đầu của nữ sinh chẳng lẽ không quý trọng sao.
"Đó cũng là nụ hôn đầu của tớ." Giọng nói nam sinh nhàn nhạt.
"Tớ cũng không muốn phát sinh loại chuyện đó, huống hồ tớ cũng tạ tội với cậu rồi. Cậu còn muốn tớ làm thế nào nữa, muốn tớ đem trả lại nụ hôn đầu cho cậu à?" Kiều Tịch ngẩng đầu lên, hít mũi một cái, "Mặc dù tớ biết là tớ không đúng, nhưng việc thích cậu là sai lầm lớn đến như vậy à?"
Giọng nói vừa rơi xuống, thời gian dường như bị đóng băng.
Một lúc lâu sau, nam sinh trầm giọng hỏi, "Cậu vừa nói cái gì?"
Kiều Tịch ngẩn người, do dự mở miệng, "Tớ biết là tớ không đúng. . ."
"Câu phía sau."
"Hả, à việc thích cậu là sai lầm lớn đến như vậy. . ."
"Cậu thích tớ?"
Kiều Tịch đại não chưa kịp load, thì ra từ trước đến giờ, đối phương còn không biết cô thích anh
"Thế. . . Vậy tại sao. . . Cậu ngày đó ở trước mặt tớ, lại gọi tên Lục Tri Hiểu?"
"Hế lô! Mời cô phát biểu cảm tưởng về bản thân một chút sau khi mới vừa thất tình đi!" Giậu đổ bìm leo chính là đang nói đến loại người này.
Kiều Tịch không có tức giận, trái lại ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ, "Nếu quả thật muốn hình dung mà nói, đại khái. . . Giống như là là một giấc mơ coi như khá đẹp."
Lục Tri Hiểu khó có được khoảng khắc không cười nhạo cô , mà lại ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt suy nghĩ sâu xa . Do dự một hồi, cậu ta hỏi, "Muốn buông bỏ à?"
"Ừ, nếu không còn có thể làm gì nữa?"
"Có muốn mượn bả vai tớ dựa vào một chút không?"
"Vậy tớ sẽ miễn cưỡng chấp nhận ý tốt của cậu."
Bờ vai của nam sinh rất lớn, còn thơm ngát. Kiều Tịch vùi mặt vào đó, như là thì thầm nói với bản thân , "Nghe nói rất lâu trước , cậu ta đã có người trong lòng, nếu như vậy, tại sao phải làm những chuyện dễ làm cho người ta hiểu lầm đến thế. . ."
"Coi như chính mình không may mắn đi, cuộc sống khó tránh khỏi một hai lần xui xẻo."
Kiều Tịch không nói lời nào nữa, bên tai là giọng hát ngâm nga, không khí êm dịu dường như làm cho cô ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm giác người bên cạnh xoay người hướng cô chặn lại , dọa cô giật nảy người . Mở mắt ra liền thấy nam sinh đang ôm cái ót đỏ chót, một quả bóng đá đang từ trên khán đài ngã lăn xuống.
Lục Tri Hiểu nghiến răng nghiến lợi, "Bị bóng đá trúng. . . Lại là cú sút xa. . ."
Trên sân vận động có vài nam sinh chạy tới, trong đó có mấy người hỏi Lục Tri Hiểu muốn vào phòng y tế xem thử hay không, hai người bên cạnh dường như đang nói đùa, " Chân pháp Lâm Tư Vi thật là chuẩn, hướng ngay cái ót của người ta để đá." " Sau này phải kêu cậu ta dùng chân chơi bóng rổ mới được ha ha."
Người cuối cùng chạy tới chính là Lâm Tư Vi.
Thủ phạm chỉ liếc mắt nhìn qua đây, ánh mắt nhàn nhạt không biết phải miêu tả như thế nào, anh sau đó chạy đến khán đài bên kia nhặt bóng đi. Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy như lòng ngực mình có ngọn lửa đang cháy hừng hực, cô đứng lên, đối đầu tên kia nói, "Này, mau xin lỗi đi chứ."
Lâm Tư Vi động tác trong nháy mắt hơi do dự hậu nhưng sau đó rất nhanh phục hồi lại.
"Này, Lâm Tư Vi, tớ kêu cậu mau xin lỗi!"
Người ở đầu bên kia chạy đi như không nghe thấy. Các nam sinh khác có chút lúng túng, nhao nhao giảng hòa nói muốn đưa Lục Tri Hiểu tống tới phòng y tế, nhưng cậu ta chỉ ở một bên xua tay, "Không cần không cần."
Lúc tan học, Kiều Tịch một mình úp mặt trên bàn học khóc lớn một hồi.
Đau lòng không chỉ là chuyện thất tình của bản thân, mà còn thêm chuyện người bạn thân của mình cũng bị khinh thường, kỳ thực mình ở trong mắt của anh ta vẫn luôn bé nhỏ không đáng để kể đến. Những giọt nước mắt tích tụ nhiều ngày như muốn vỡ bờ, không thể nào ngăn được
Thì ra từ đầu tới cuối đều là lỗi của cô.
Cũng không biết qua bao lâu, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
"Đừng khóc."
Kiều Tịch cho là mình xuất hiện ảo giác, ngẩng đầu liền thấy bản mặt thèm đòn của Lâm Tư Vi. Nỗi buồn của cô lại bị người khác phát hiện, cô càng thêm khó chịu.
Cô lấy tay lau nước mắt, một bên lầm bầm mắng, "Đồ khốn nạn."
Nam sinh trầm mặc không nói lời nào.
"Máu lạnh, không có lương tâm!"
"Nếu như mắng tớ cậu có thể dễ chịu hơn, vậy cậu cứ mắng chửi tiếp đi."
"Cậu thực sự không có thuốc chữa mà."
". . ."
"Tớ chỉ muốn thân thiết với cậu một chút thôi, cậu còn làm thế với tớ à?"
Nam sinh không nói gì.
"Đó là nụ hôn đầu của tớ đấy." Nụ hôn đầu của nữ sinh chẳng lẽ không quý trọng sao.
"Đó cũng là nụ hôn đầu của tớ." Giọng nói nam sinh nhàn nhạt.
"Tớ cũng không muốn phát sinh loại chuyện đó, huống hồ tớ cũng tạ tội với cậu rồi. Cậu còn muốn tớ làm thế nào nữa, muốn tớ đem trả lại nụ hôn đầu cho cậu à?" Kiều Tịch ngẩng đầu lên, hít mũi một cái, "Mặc dù tớ biết là tớ không đúng, nhưng việc thích cậu là sai lầm lớn đến như vậy à?"
Giọng nói vừa rơi xuống, thời gian dường như bị đóng băng.
Một lúc lâu sau, nam sinh trầm giọng hỏi, "Cậu vừa nói cái gì?"
Kiều Tịch ngẩn người, do dự mở miệng, "Tớ biết là tớ không đúng. . ."
"Câu phía sau."
"Hả, à việc thích cậu là sai lầm lớn đến như vậy. . ."
"Cậu thích tớ?"
Kiều Tịch đại não chưa kịp load, thì ra từ trước đến giờ, đối phương còn không biết cô thích anh
"Thế. . . Vậy tại sao. . . Cậu ngày đó ở trước mặt tớ, lại gọi tên Lục Tri Hiểu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.