Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 31: Những Nhân Vật Trọng Yêu Của Cái Bang

Ngọa Long Sinh

21/05/2013

Nữ lang áo trắng từ từ bước ra, thò tay vào bọc lấy cây đoản kiếm hào quang lấp lánh. Đỗ Thiên Ngạc giả bộ ngơ ngẩn, hé mắt nhìn trộm ra chính thanh đoản kiếm mà nữ lang áo trắng đã dùng để chỉ huy Thượng Quan Kỳ.

Nữ lang áo trắng đi thẳng tới bên Thanh Thành Song Kiếm từ từ đưa lưỡi kiếm lên khoa vào mặt hai đạo trưởng thành hình vòng tròn.

Lạ thay! Thanh Thành Song Kiếm lập tức đưa mắt đảo theo chiều mũi lưỡi gươm thiêng. Đột nhiên hai lão quát lên một tiếng thật to, vung song quyền lên đánh mạnh vào bệ thờ.

Hai luồng kình lực cực kỳ mãnh liệt giáng xuống đến binh một tiếng, bệ đá vỡ ra, cát bụi bay mù. Tấm thạch bản dùng làm bệ thờ bật tung lên đập vào pho tượng ở phía sau.

Quan Tam Thắng cùng Vương Càn nấp sau pho tượng, bị đất cát bay vào đầy người, nhưng sợ bại lộ hành tung không dám nhúc nhích, đành phải nín thở và nhắm mắt lại cho bụi khỏi bay vào.

Nữ lang áo trắng cười nói:

– Võ công hai người này thật là ghê gớm.

Người tiếng ấm ớ nói:

– Oai danh Thanh Thành Song Kiếm nổi tiếng giang hồ trên bốn mươi năm đến nay vẫn chưa suy giảm, người khác bị thế nào được. Quận chúa có hai vị cao thủ này phò tá thì bản lĩnh của quận chúa càng thêm quỷ khốc thần sầu. Bất luận là gặp hạng cường địch nào cũng không sợ nữa.

Nữ lang áo trắng tủm tim cười trỏ Thượng Quan Kỳ nói:

– Võ công anh chàng này đâu phải tay vừa, Quan Ngoại Tiên Thần vùng vẫy khắp chốn rừng xanh núi đỏ cũng là một cao thủ bậc nhất bên kia quan ải.

Mắt nàng bỗng nhìn vào mặt Viên Hiếu, trầm ngâm không nói gì, tựa hồ như để nhớ lại võ công của y Lẳng lặng hồi lâu rồi nàng nói tiếp:

– Anh chàng nửa người nửa vượn này, tuy ta chưa được xem y cùng ai đối chiến, nhưng ta chỉ quan sát thân pháp lẹ làng cũng đủ biết bản lĩnh y không chịu kém Thanh Thành Song Kiếm.

Gã nói ấm ớ dường như không tin lời nữ lang áo trắng, lắc đầu tủm tỉm cười nhưng không nói gì.

Nhà đại điện im lặng như tờ. Hồi lâu lại thấy nữ lang áo trắng thở dài nói:

– Thời kỳ ta ẩn náu ở Mẫn Trạch được vợ chồng Lôi Danh Viễn đối với ta rất tử tế. Nếu có thể tha mạng cho hai người này, thì ta cảm ơn ngươi lắm.

Người ấm ớ mình mặc áo dài như kiểu thầy đồ vội vàng đáp lễ nói:

– Quận chúa đã dạy, tôi ráng hết lòng đảm đương việc này.

Nữ lang áo trắng cười nói:

– Quân sư nói gì mà Vương gia chẳng nghe? Ngươi chỉ để ý cho một chút thì việc cứu hai người đó dễ như trở bàn tay.

Người ấm ớ bị nữ lang áo trắng phỉnh phờ, lấy làm khối trí cười ha hả nói:

– Quận chúa đã dạy, tại hạ dám chẳng hết lòng. Gặp cơ hội tôi xin thay mặt quận chúa, thỉnh mệnh Vương gia.

Nữ lang áo trắng cười nói:

– Việc nhờ quân sư đây sau này ta sẽ báo đáp.

Người ấm ớ trầm giọng nói:

– Quận chúa bảo trọng mình vàng, tôi xin cáo biệt.

Quan Tam Thắng cùng Vương Càn bị phiến đá bệ thờ đổ lệch nghiêng che khuất mất đi, không nhìn rõ cử động những người trong đại điện, chỉ nghe thấy tiếng chân người nhộn nhịp dường như số đông đã ra khỏi. Yên tĩnh trở lại hồi lâu, tiếng nữ lang lại vang lên:

– Kim tổng quản đã chuẩn bị thuyền bè chưa?

Kim Thiếu Hòa đáp:

– Chuẩn bị đã lâu rồi, chỉ còn chờ quận chúa đăng trình.

Nữ lang áo trắng nói:

– Chúng ta đi thôi!

Tiếng chân bước mỗi lúc một xa, nhà đại điện lại vắng tanh. Quan Tam Thắng khẽ đẩy phiến đá che trước mắt nhìn ra ngoài. Đèn đuốc vẫn sáng trưng nhưng không còn một bóng người nào nữa.

Vương Càn khẽ hỏi:

– Họ đi hết chưa?

Quan Tam Thắng vừa đẩy mạnh phiến đá vừa đáp:

– Họ đi cả rồi.

Đoạn rảo đứng dậy bước lẹ ra ngoài đại điện.

Vương Càn theo sau, đảo mắt nhìn khắp đại diện một lượt hỏi:

– Quan huynh có nhìn thấy diện mạo người áo xanh không?

Quan Tam Thắng đáp:

– Nói ra lại xấu hổ. Trừ Mẫn cô nương mà họ xưng hô là Quận chúa chi đó, tôi chẳng nhìn rõ diện mạo một ai.

Vương Càn cười nói:

– Quan huynh chẳng nên ân hận, tiểu đệ cũng chẳng nhìn rõ một ai.

Quan Tam Thắng trầm ngâm một lát rồi hỏi:

– Vương huynh bôn tẩu giang hồ đã nhiều có thấy môn phái võ lâm nào lại xưng hô nhau một cách kỳ quái như vậy chưa? Họ gọi nhau bằng Quận chúa bằng Vương gia chi chi đó, làm như họ đều là nhân vật cành vàng lá ngọc.

Vương Càn cười nói:

– Trên chốn giang hồ chuyện kỳ quái gì mà chả có. Tỷ dụ như Quan huynh được người ta tôn làm võ tướng, chẳng lẽ Quan huynh cũng là một viên chức vào hạng nhất phẩm triều đình ư?

Quan Tam Thắng nói:

– Cái chức võ tướng của tại hạ chẳng qua là tệ bang phong cho mà thôi, cũng chỉ xưng hô nhau tại Cái Bang.

Vương Càn nói:

– Đây cũng vậy. Họ có ý xưng Vương xưng Chúa để che mắt mọi người khỏi biết gốc gác Vương gia, quận chúa là ai thì ai cấm.

Quan Tam Thắng nói:

– Tại hạ bôn tẩu giang hồ mấy chục năm nay, chưa từng nghe thấy ai nói tới những nhân vật này bao giờ.

Lúc đó trời đã sáng rõ. Vương Càn nói:

– Quan huynh! Bây giờ có một việc chúng ta phải giải quyết ngay hay hãy để thong thả?

Quan Tam Thắng hỏi:

– Việc gì?

Vương Càn khẽ thở dài đáp:

– Quan huynh! Lúc tiểu đệ kiểm danh vào Ký Tử Bạ đã ngấm ngầm vận nội công để đề phòng. Nhưng giả tỷ nữ lang bôi thuốc độc không hương không sắc vào quản bút thì việc này rất là nghiêm trọng. Tôi e rằng lúc mọi người cầm bút ghi tên đều đã trúng độc cả rồi.

Quan Tam Thắng lắc đầu cười nói:

– Vương huynh thật quá lo xa ...

Vương Càn tủm tỉm cười đáp:

– Ban đầu tiểu đệ cũng không thèm để ý đến chuyện đó, nhưng vừa rồi trong nhà đại điện, tại hạ chợt nhìn thấy cây kiếm của nữ lang áo trắng thốt nhiên nghĩ ra một điều nghiêm trọng dị thường.

Quan Tam Thắng dường như bị Vương Càn lung lạc, cũng sinh nghi, biến sắc hỏi:

– Một lưỡi bảo kiếm ngắn nhỏ xíu như vậy không hiểu vì lẽ gì mà hai vị Thanh Thành Song Kiếm từng vùng vẫy giang hồ mấy chục năm trời, cũng phải cúi đầu tuân mệnh.

Vương Càn nói:

– Cái lo của tiểu đệ là ở chỗ đó. Thanh Thành Song Kiếm bị người làm cho thần trí mà loạn chưa có gì là lạ, mà lạ nhất ở chỗ lưỡi gươm bé nhỏ kia sao lại có một lực lượng biến người khác thành nô dịch. Tiểu đệ xưa nay không tin tà thuyết.

Nhưng từ lúc nhìn thấy cái lực lượng kỳ bí của cây kiếm...

Vương Càn đột nhiên không nói nữa, trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn Quan Tam Thắng hỏi:

– Quan huynh có tin rằng trên thế gian có tà thuật thông?

Quan Tam Thắng đáp:

– Tại hạ tuy đã nghe qua nhưng chưa được mắt thấy nên không tin điều ấy.

Vương Càn nói:

– Tiểu đệ cũng tin trên đời chẳng có ma tà gì hết và như vậy thì chỉ có một đường để giải thích vế phép màu của thanh đoản kiếm kia mà thôi.

Quan Tam Thắng chợt nhớ ra tay lục lâm đại đạo này, chẳng những võ công cao cường mà mưu trí lại cũng hơn người nữa, chứ chẳng phải ngẫu nhiên y nồi tiếng trong đám giang hồ được. Nghĩ vậy liền nói:

– Cao kiến của Vương huynh ra sao?

Vương Càn đáp:

– Trên lưỡi kiếm kia nhất định có bôi một chất thuốc độc cực kỳ khó kiếm, mà tính chất của nó lại vừa xung khắc vừa điều hòa với thuốc độc thường. Nó đã có tác dụng vừa xung khắc vừa điều hòa, nên người uống phải thuốc độc thần trí mê man, thì chất thuốc ở thanh bảo kiếm kiềm chế được chất thuốc họ đã uống vào. Do đó mà phát sinh lực lượng bắt người kia phải nô dịch. Nói tóm lại chất thuốc uống vào trong người bị chất thuốc trên lưỡi kiếm áp đảo được nên phải phục tùng.

Quan Tam Thắng khen rằng:

– Vương huynh thật là cao kiến. Tại hạ không sao bì kịp.

Vương Càn nói:

– Nếu tiểu đệ đoán không sai thì chúng ta trúng độc khá nặng rồi. Người dùng thuốc độc quả có tài năng như vậy thì trên giấy bút tất đã tẩm thuốc độc không sai. Lấy đấy mà suy thì chúng ta đều bị trúng độc khá nặng.

Quan Tam Thắng nghĩ một lúc rồi nói:

– Lời cao luận của Vương huynh khiến cho tôi như người trong chỗ tối được thấy ánh sáng.

Vương Càn cười nói:

– Quan huynh chẳng nên quá khiêm nhường. Tôi từng nghe đã lâu bên quí bang có chức quân sư Đường Toàn thần cơ diệu toán, đầy bụng kinh luân, chẳng biết có đúng không?

Quan Tam Thắng đáp:

– Ông quân sư đó thật người có tài nhưng rất kín đáo, tôi không thể hiểu được. Có điều các việc lớn nhỏ bên tệ bang đều do ông ta bày mưu lược. Mười mấy năm nay, một tay ông điều binh khiển tướng mà chưa bị thất bại trận nào.

Vương Càn mới hỏi:

– Chuyến này Quan huynh đến đây phải chăng là vâng mệnh Đường quân sư?

Quan Tam Thắng đáp:

– Mới đây tệ bang xảy ra một việc trọng đại. Quân sư tự mình điều động hai tay cao thủ đi lo liệu. Lúc tôi đến đây thì quân sư chưa về.

Vương Càn cười nói:

– Theo chỗ tôi biết thì quân sư Đường Toàn bên quí bang chẳng những ôm một bộc binh luân, lại còn thông minh tuyệt thế. Từ việc chiêm tinh, bói toán đến việc dùng thuốc, giải độc đều có chỗ độc đáo. Nếu trong thời hạn bốn ngày, Quan huynh về kịp quí bang, thì dù có trúng độc cũng không đáng lo ngại, vì Đường quân sư đã có kế giải độc.

Quan Tam Thắng nói:

– Tôi chưa từng nghe thấy ai nói quân sư tệ bang biết cách dùng độc và trị độc...

Vương Càn cười nói:

– Đúng rồi! Ông ta là người rất kín đáo, trước khi dùng đến, không bao giờ khoa trương nói ra.

Quan Tam Thắng lại hỏi:

– Sao Vương huynh lại biết kỹ đến thế?

Vương Càn cười đáp:

– Việc này nói ra dài lắm. Quan huynh thường gặp ông ta, vậy cứ hỏi ông sẽ rõ.



Quan Tam Thắng không tiện hỏi vặn, liền cười nói:

– Có phải bây giờ bọn ta còn đuổi theo bọn Thiết Mộc đại sư không?

Vương Càn đứng phắt dậy nói:

– Phải đuổi theo chứ. Mười mấy mạng bản lĩnh vào bậc nhất võ lâm há phải chuyện đùa.

Nói rồi chạy ngay.

Quan Tam Thắng rảo bước chạy theo vừa cười vừa nói:

– Tôi xem Vương huynh là người tâm địa còn nhân đức hơn tôi. Thế mà người đời gọi Vương huynh là lục lâm đại đạo thì thật oan uổng quá.

Vương Càn cười nói:

– Bất luận nghề gì cũng có kẻ hay người dở. Quan huynh nên nhớ rằng trong những tên đại đạo cũng có người rất đạo đức.

Quan Tam Thắng than rằng:

– Trước tôi chưa biết Vương huynh, thường nghe người nói:

thủ đoạn Vương huynh rất thâm độc. Bữa nay thấy đây, tôi mới hiểu rằng những lời đồn đại toàn là láo toét.

Vương Càn cười nói:

– Tại hạ có điều không giống Quan huynh. Quan huynh trên có Bang chúa cai quản, dưới có đệ tử quan chiêm, nhất cử nhất động đều phải vào khuôn phép, còn tại hạ đây chỉ có một mình, phiêu lưu bốn bể. Bất luận việc gì muốn làm thế nào thì làm, không người câu thúc đã chẳng kể tình là lại không đếm xỉa gì đến Vương pháp nữa, hoàn toàn làm theo ý muốn.

Mấy câu nói hào sảng này khiến cho Quan Tam Thắng phải than thầm:

“Vương Càn tuy là một tên đại đạo mà thật ra những hành động ngoài chuyện tự ý hoành hành không phải là không có lòng hào hiệp. Vậy thì đại hiệp hay đại đạo khó lòng phân biệt được”.

Quan Tam Thắng còn đương nghĩ ngợi bỗng thấy Vương Càn kéo tay áo mình khẽ bảo:

– Quan huynh! Chúng ta ẩn mình đi.

Nói rồi nhảy vào trong bụi cỏ rậm.

Quan Tam Thắng vẫn giữ địa vị mình không chịu chui vào bụi cỏ như Vương Càn. Ông còn đang phân vân nhìn qua ngó lại, bỗng bên tai nghe tiếng vó ngựa dồn dập, mà lạ thay, mới trong nháy mắt tiếng vó ngựa chỉ còn cách Quan Tam Thắng mấy trượng.

Bấy giờ vầng thái dương đã lộ hẳn ra chân trời đang xua đuổi bóng tối. Quan Tam Thắng không kịp lẩn tránh, quay đầu nhìn ra thì thấy cưỡi trên lưng một con ngựa lớn sắc xanh, một người mặc áo dài, đầu đội nón lá. Chiếc áo dài rộng thùng thình che trên sườn ngựa lấp lánh cả hai chân người cưỡi.

Con thanh mã ngẩng đầu lên mà chạy, lướt bên Quan Tam Thắng song người không cúi xuống, tựa hồ như không biết bên đường có ai đứng đó. Con thanh mã đi khỏi rồi, tuy Quan Tam Thắng chú nhìn mà cũng không trông rõ mặt để đoán xem ai.

Bỗng nghe tiếng Vương Càn khẽ thở dài, đứng dậy quay lại hỏi:

– Quan huynh! Quan huynh có nhìn rõ người đó không?

Quan Tam Thắng lắc đầu đáp:

– Tôi rất lưu tâm mà không nhìn rõ.

Vương Càn cười nói:

– Đúng vậy! Tiểu đệ cũng đồng cảm tưởng với Quan huynh. Dường như gã biến đổi cách ngồi trên lưng ngựa, để người ta không tài nào nhớ được lối cưỡi ngựa của gã.

Ngừng một lát, Vương Càn lại nói tiếp:

– Dường như trên lưng con thanh mã không có yên ngựa...

Quan Tam Thắng chợt nhớ ra nói:

– Phải đấy! Cả vế đùi gã cũng không lộ ra.

Vương Càn cười nói:

– Tựa hồ như gã ngồi xếp bằng trên lưng ngựa thì phải.

Hai người hỏi chuyện nhau, đoán mãi không ra ai mà cũng không nhớ được tí gì về bộ dạng con người này, chỉ đoán quanh đoán quẩn mà thôi. Một điều lạ hơn nữa là cả hai người có điểm nhìn rõ mà không có cách nào diễn tả lại phân minh được. Có điều nếu gặp lại gã lần nữa là lập tức nhận được ra ngay.

Dường như gã có một kiều cách không giống ai trên thế gian.

Xa xa vẳng nghe tiếng sóng bì bõm ngoài sông vọng lại. Quan Tam Thắng đang trầm ngâm nghĩ ngợi, tiếng sóng khiến y sực nhớ đến lời nữ lang áo trắng nói trong nhà đại điện là nàng sắp cưỡi thuyền đi nơi khác. Nếu muốn tìm bọn Thiết Mộc đại sư thì phải làm sao tìm được trước khi nữ lang áo trắng rời khỏi nơi này.

Y quay ra nhìn Vương Càn thì gã cũng đang đưa mắt nhìn ra phương trời, tựa hồ như để nhớ lại điều gì.

Quan Tam Thắng rảo bước đến bên khẽ nói:

– Vương huynh! Chúng ta phải đi tìm ngay.

Vương Càn vẫn bâng khuâng nhìn ra phương trời hỏi vẩn vơ:

– Lão già đó ngồi xếp bằng trên lưng ngựa?

Quan Tam Thắng chưa kịp trả lời, thốt nhiên có hai bóng người chạy nhanh như chớp chạy đến. Vương Càn ngoảnh đầu nhìn ra thấy hai người đồng phục. Cả hai cùng mặc áo dài đen, chân đi giày vải gai nhưng thân thể vạm vỡ, đeo chéo trên lưng một bọc dải bằng vải vàng. Vừa trông đã biết ngay là người Cái Bang.

Hai người còn ở đằng xa đã chắp tay chào Quan Tam Thắng:

– Quan gia!

Quan Tam Thắng hỏi:

– Chi đó? Có phải đại giá Bang chúa đến không?

Gã bên tả mặt nhọ như trôn nồi là một đại hàn to đầu bụng phệ nói:

– Cả Bang chúa cùng Đường gia đều đến cả.

Quan Tam Thắng tủm tỉm cười nói:

– Hà! Cả lão quân sư nữa. Thế thì hay lắm!

Vương Càn khẽ hỏi:

– Xin hỏi Quan huynh đây có phải là Nhị Kiệt Thiết Vệ và Thần Hình đó chăng?

Quan Tam Thắng đáp:

– Vương huynh đoán việc như thần, tại hạ rất là khâm phục...

Quan Tam Thắng ngừng một lút tựa hồ như biết mình tán tụng quá đỗi vội chữa:

– Vương huynh chắc đã biết hai vị này?

Vương Càn cười nói:

– Chưa! Song Thiết vệ, Thần Hình nổi tiếng giang hồ, tuy tiểu đệ chưa gặp nhưng được nghe đại danh đã lâu.

Quan Tam Thắng tủm tỉm cười nói:

– Tại hạ xin giới thiệu với Vương huynh.

Vừa nói vừa trỏ đại hán mặt đen, đầu to bụng phệ nói:

– Đây là Chu Đại Chí biệt hiệu Thiết Vệ.

Vương Càn chắp tay cười nói:

– Tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Quan Tam Thắng lại trỏ đại hán mé hữu mặt đỏ tía nói:

– Vị này là Thần Hình Bách Công Bảo.

Vương Càn nói:

– Tôi thường được nghe trên chốn giang hồ đồn đại Bách huynh có tài ngày đi hàng tám trăm dặm, rất lấy làm ngưỡng mộ, nay được hội kiến thật là may mắn.

Quan Tam Thắng lại trỏ Vương Càn giới thiệu:

– Vị này tiếng tăm lừng lẫy miệt Giang Nam đại hiệu là Dạ Ưng Tử Vương Càn.

Chu Đại Chí đột nhiên ưỡn bụng phệ nói:

– Có phải là Vương Càn đã sát hại các đệ tử bổn bang không?

Vương Càn thấy gã lộ vẻ tức giận, nghĩ thầm:

– Gã này có vẻ thô lỗ, mình chẳng nên tranh khôn với gã.

Liền chắp tay mỉm cười nói:

– Chu huynh chả nên đa nghi, tiểu đệ đã trình bày cùng Quan huynh về việt này.

Chu Đại Chí đột nhiên tiến lại gần nói:

– Bang chúa chúng tôi đã ra lệnh cho thuộc hạ truy nã ông. Cảm phiền đại giá đến yết kiến Bang chúa tôi.

Dạ Ưng Tử Vương Càn biến sắc nói:

– Chu huynh muốn mời tiểu đệ đi hay là bất buộc tiểu đệ phải đi?

Chu Đại Chí đáp:

– Bất luận là mời hay là bắt buộc, đại giá không đi không xong.

Vương Càn biến sắc nói:

– Nếu tại hạ không đi thì sao?

Chu Đại Chí trừng mắt lớn tiếng nói:

– Không chịu đi thì bắt đi chứ sao?

Vương Càn quay lại nhìn Quan Tam Thắng nói:

– Tiểu đệ từng nghe đại danh Thiết Vệ, một mình giữ ải mười người không qua được...

Quan Tam Thắng xua tay nói:

– Vương huynh bất tất phải nhiều lời với y. Có tại hạ đây, y không dám càn rỡ đâu.

Đoạn quay sang nhìn thẳng vào mặt Chu Đại Chí quát:

– Vương huynh đây là bạn ta, các ngươi còn vô lễ sẽ chiếu luật bản bang trị tội.

Chu Đại Chí rùng mình khoanh tay nói lại với Vương Càn:

– Tiểu đệ không biết đại giá đã cùng Quan gia kết bạn:

Xin đại gia rộng lượng cho.

Vương Càn thấy gã thay đổi thái độ một cách đột ngột thì trong bụng vừa khen thầm pháp luật nghiêm minh của Cái Bang, vừa buồn cười, cũng khoanh tay đáp lễ nói:

– Không dám! Tiểu đệ có điều chi mạo phạm, mong Chu huynh miễn trách.

Quan Tam Thắng nói:

– Bang chúa tệ bang đã đến. Tại hạ phải đi bái yết để bẩm về những việc mắt thấy tai nghe mấy bữa nay. Nếu Vương huynh mắc bận thì xin tùy tiện.

Vương Càn tủm tỉm cười nói:

– Tiểu đệ muốn cùng Quan huynh đến bái yết Bang chúa quí bang có tiện không?



Quan Tam Thắng đáp:

– Vương huynh chịu đi thì còn gì hay bằng!

Chu Đại Chí cười ha hả nói:

– Nếu các hạ nói trước cùng đi thì tại hạ đã không đến nỗi thất ngôn.

Vương Càn nói:

– Tiểu đệ đi đây là giữ địa vị bằng hữu với Quan huynh. Nếu để Chu huynh áp bức phải đi thì lại khác. Tiểu đệ đến yết kiến Bang chúa quí bang để giải thích về những điểm hiểu lầm ngày trước.

Quan Tam Thắng sợ hai người đan lại câu chuyện có thể đưa đến xích mích, vội ngắt lời hỏi Chu Đại Chí:

– Bang chúa hiện giờ ở đâu? Dẫn chúng ta đi ngay!

Chu Đại Chí quay lại trỏ vào một khu rừng rậm nói:

– Ở trong căn nhà tranh tại khu rừng kia.

Quan Tam Thắng nói:

– Hiện có việc rất gấp, bọn ta phải tới bái kiến Bang chúa ngay, để xin người định đoạt.

Nói xong rảo bước đi về phía khu rừng rậm. Vương Càn nghe tiếng Thần Hình đã lâu, ngấm ngầm để ý nhìn bước chân gã. Nhưng chỉ thấy gã đi thong thả theo sau Quan Tam Thắng. Bộ pháp cũng như người thường, chẳng có chi khác lạ.

Vương Càn liền ngầm tăng gia cước lực, tốc độ rất mau, vượt lên trước Quan Tam Thắng.

Quan Tam Thắng đưa mắt nhìn thấy Vương Càn đi nhanh như chớp cũng toan bước mau nhưng lại nghĩ thầm:

“Mình ở địa vị võ tướng, chẳng lẽ lại chấp với y”.

Quan Tam Thắng nghĩ như vậy cảm thấy trong lòng bình tĩnh, quay đầu lại đưa mắt cho Thần Hình Bách Công Bảo. Thật ra không cần cái đưa mắt đó, Bách Công Bảo cũng đã bước mau. Gã đã biệt hiệu là Thần Hình thì bước chân tất phải khác người. Gã bước một bước xa đến bốn năm trượng. Người gã theo nhịp bước chân chuyển động.

Cứ trông gã đi không lấy gì làm nhanh. Có điều bước chân dài, mỗi lần đầu cúi xuống rồi ngẩng lên đã đi được quảng đường khá xa.

Bách Công Bảo chỉ cúi xuống ngẩng lên mấy cái đã kịp Dạ Ưng Tử Vương Càn. Khi vào đến ven rừng thì gã tranh tiên Vương Càn được nửa bước.

Vương Càn dừng lại, khoanh tay cười nói:

– Biệt hiệu Thần Hình quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu đệ phục lắm.

Bách Công Bảo nói:

– Các hạ quá khen.

Rồi gã vào rừng trước để thông báo.

Bang chúa Cái Bang uy danh lừng lẫy khắp thiên hạ. Song Vương Càn chỉ nghe tiếng chứ chưa từng biết mặt. Đứng lại bìa rừng chứ không vào theo Bách Công Bảo.

Chỉ trong khoảnh khắc, Quan Tam Thắng cùng Thiết Vệ Chu Đại Chí cũng đến nơi.

Quan Tam Thắng chấp tay cười nói:

– Xin mời Vương huynh!

Vương Càn mời:

– Quan huynh đi trước cho.

Quan Tam Thắng dắt tay Vương Càn nói:

– Chúng ta cùng đi.

Hai người rảo bước vào rừng. Đi chừng bốn năm mươi trượng, quả nhiên thấy một tòa nhà tranh ở giữa rừng.

Một chuỗi cười ha hả từ nhà tranh vọng ra nói:

– Qúi khách từ xa đến chơi, anh em chưa kịp tiếp đón thật là khiếm lễ.

Tiếng nói chưa dứt bỗng thấy một người chừng bốn chục tuổi diện mạo thanh tú bước ra, mình mặc áo trường bào sắc vàng. Người này tướng mạo rất hiền hòa nhưng cặp mắt chuyển động coi rất oai nghiêm.

Vương Càn vội vàng tiến đến trước khom lưng nói:

– Chắc đại gia là lãnh tụ Cái Bang tức Âu Dương Bang chúa tiếng tăm vang dội khắp giang hồ.

Đại hán cười đáp:

– Đó là hư danh, thật không xứng đáng chút nào.

Vương Càn nói:

– Bang chúa phong độ nho nhã kính trọng bậc hiền năng, khiêm tốn cùng kẻ sĩ. Thế mới biết nghe tên không bằng thấy mặt.

Lúc đó Quan Tam Thắng cũng khoanh tay thi lễ nói:

– Bái kiến Bang chúa!

Đại hán áo vàng không đáp lễ, tủm tỉm cười nói:

– Chắc ngươi vất vả lắm.

Rồi khoanh tay nói với Vương Càn:

– Xin mời Vương huynh vào trong này ngồi chơi.

Vương Càn thấy Âu Dương Bang chúa danh đồn khắp thiên hạ, oai dậy chốn Trung Nguyên mà đối với mình lễ độ như vậy trong lòng rất là cảm kích, gã khom lưng đáp lễ nói:

– Bang chúa rất mực khiêm cung, tiểu đệ cảm kích vô cùng.

Đoạn rảo bước đi vào nhà tranh.

Tòa nhà này không có người ở từ lâu, song vẫn được quét tước rất sạch sẽ.

Giữa nhà đặt bốn cỗ trường kỷ bằng trúc. Một vị nho sinh đứng tuổi mình mặc áo lam, đầu quấn khăn lượt, tay cầm quạt lông đứng trước cửa.

Vương Càn bước vào, nho sinh cong mình thi lễ nói:

– Vương huynh vẫn mạnh giỏi chứ? Còn nhớ anh em không?

Vương Càn bước tới cầm tay nói:

– Đường huynh đệ vẫn khỏe mạnh. Mười năm trời xa cách, nay mới lại được gặp.

Vị nho sinh này chính là quân sư Cái Bang tên gọi Đường Toàn. Đường Toàn đảo mắt nhìn từ Vương Càn đến Quan Tam Thắng rồi nói:

– Hai vị có cảm thấy trong mình khó chịu chăng?

Quan Tam Thắng giật mình nghĩ thầm:

Ông quân sư này xưa nay nói năng vẫn cẩn thận, quyết không buột miệng hàm hồ. Nghĩ vậy liền hỏi lại:

– Sao? Quân sư thấy tôi trúng độc chăng?

Đường Toàn từ từ gật đầu đáp:

– Đúng rồi! Quan huynh bị trúng rất nặng nữa là khác.

Quan Tam Thắng đằng hắng rồi hỏi lại:

– Quân sư liệu tôi còn sống được mười ngày nữa không?

Đường Toàn phe phẩy quạt lông cười nói:

– Tiểu đệ chưa rõ cát hung đâu dám đoán càn đến sự sống chết. Có điều tôi trông sắc mặt hai vị thì thứ thuốc độc này sau ba ngày vẫn chưa lên cơn. Ta hãy đề cập đến những việc sau khi tương biệt rồi sẽ bàn tới chuyện trúng độc cũng chưa muộn.

Quan Tam Thắng cười nói:

– Quân sư quả có biệt tài. Hèn chi người ta có câu:

“Thầy tú không ra khỏi cửa mà biết hết việc thiên hạ”, không phải là lời nói hão huyền.

Đường Toàn mời Vương Càn ngồi. An tọa rồi, Vương Càn nói với Bang chúa:

– Tiểu đệ cùng quí bang có chỗ hiểu lầm cần phải giải bày...

Đại hán áo vàng phớt một nụ cười nói:

– Tệ bang đã tra rõ vụ này. Lỗi là ở đệ tử bổn bang, không liên can gì đến Vương huynh.

Quan Tam Thắng nói:

– Tiểu đệ vâng mệnh Bang chúa mà làm không nên việc đành cam chịu trách phạt.

Đường Toàn phe phẩy quạt lông, cười nói:

– Lỗi là ở nơi tiểu đệ không biết điều động. Lẽ nào trách đến Quan huynh được.

Quan Tam Thắng hỏi:

– Đường huynh bảo sao?

Đường Toàn đáp:

– Cái chết của Mẫn lão anh hùng cực kỳ nghiêm trọng mà đệ lại cho là thường, đem lòng khinh địch, nên mới bị thua trọn bàn.

Quan Tam Thắng cúi đầu không nói gì nữa.

Đường Toàn thấy Quan Tam Thắng có vẻ không vui, khẽ phe phẩy quạt lông nói tiếp:

– Lời tiểu đệ vừa nói, không có ý gì coi thường Quan huynh, đúng là tại đệ bố trí không được kín đáo, không biết tiên liệu sự việc xoay chiều đến thế. Quan huynh mới đi khỏi, tiểu đệ vào yết kiến Bang chúa xong đã biết ngay là mình thất sách. Quan huynh dù võ nghệ tuyệt luân, song cường địch lại không đấu sức, Quan huynh không được chuẩn bị từ trước, làm sao tránh khỏi điều sơ hở. Vì vậy tiểu đệ cố mời Bang chúa đại giá thân chinh đến đây. Một là để viếng cố nhân, hai là để điều tra cho rõ trắng đen. Sau khi tới đây mới biết việc này nghiêm trọng hơn những sự dự liệu của tiểu đệ rất nhiều.

Đường Toàn khẽ thở dài rồi tiếp:

– Thật là một bọn kình địch mà Đường Toàn này bình sinh chưa từng gặp bao giờ. Vụ này náo động đến khắp cả các bạn hữu giang hồ.

Quan Tam Thắng nghe y nói tựa hồ như đã qua bên Mẫn Trạch liền hỏi:

– Quân sư đã phái người đi điều tra rồi ư?

Đường Toàn lắc đầu cười nói:

– Chưa. Gần tới cấm địa, tiểu đệ biết ngay tình hình nghiêm trọng, liền cùng Bang chúa hóa trang trà trộn vào khu phụ cận Mẫn Trạch, thấy cảnh tượng thê lương đầy sát khí...

Quan Tam Thắng nói:

– Sao tiên sinh đứng ngoài đã biết, chắc quân sư có tài tiên tri.

Đường Toàn nói:

– Tiểu đệ làm gì có tài tiên tri, mà khắp trên cõi đời này chưa dễ có một ai.

Chẳng qua tiều đệ phân tích kỹ càng rồi phán đoán mà thôi.

Quan Tam Thắng nói:

– Vậy là quân sư đã tới Mẫn Trạch rồi.

Đường Toàn cười nói:

– Bang chúa cùng tiểu đệ quả đã đến Mẫn Trạch nhưng mới xem xét đại khái dự đoán cát hung, còn phải chờ Quan huynh thuật kỹ lại.

Quan Tam Thắng thở dài đáp:

– Lời tú tài quả đúng đó. Phen này tiểu đệ chỉ có một điều an ủi là vụ này không những liên quan đến một mình Cái Bang mà thôi, nó bao quát cả những tay cao thủ các phái lớn như Thiết Mộc, Phàm Mộc phái Thiếu Lâm, Song Kiếm phái Thanh Thành, thậm chí đến cả Huỳnh Sơn Phí Công Lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điệu Sáo Mê Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook