Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 19: Họp phụ huynh 1

Bát Nguyệt Trường An

17/10/2016

No. 86

Trương Bình không hề nuốt lời, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi và đầy hoang mang, vào buổi sáng hôm thứ hai khi diễn ra lễ chào cờ đã có cơ số phần tử đi lan truyền tin tức liên quan đến người đạt điểm cao nhất của mỗi môn thi. Tôi nghe nói có một vài bạn hôm thứ bảy chủ nhật đã bị gọi đến trường giúp hạch sát điểm số, bảng xếp hạng và lập ra tờ kết quả thi. Trong núi dây chuyền công việc chất chồng, kết quả thi như một loại sản phẩm từ máy in không ngừng được tuôn ra.

Tôi không hề muốn biết bản thân được bao nhiêu điểm, một chút cũng không quan tâm, thậm chí mong nó không có còn không kịp. Ai đó vô tình phóng hỏa phòng giáo viên đi, máy tính và giấy thi tất cả đều bị đốt thành tro, vậy thì thiên hạ hẳn thái bình.

Tôi lại một lần nữa nhấc cao ống máy, chụp loạn xung quanh tứ phương tám hướng.

Một đám người chụm lại với nhau xì xà xì xào, người ngồi giữa tôi nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy bóng lưng từ đằng sau, không nhầm thì là Sở Thiên Khoát, chỉ là có chút giống giống.

Có một bạn nữ cầm một cuốn sách, không biết là sách gì, cúi đầu đọc một cách hết sức chăm chú, hàng lông mày hơi nhíu lại, bởi vì sau lưng là một cậu con trai có đuôi tóc nhuộm đỏ tí ta tí tửng cứ nghịch bím tóc của cô bạn ấy.

Còn có rất nhiều bức ảnh mà có cự li mơ hồ đến thế nhưng vẫn đủ để nhận ra khuôn mặt, biểu cảm, từng cử chỉ nho nhỏ, từng hành động biểu cảm sinh động.

Tôi cúi đầu xuống, nhìn đến ngây người, trong biển người tạp nham, trong giây phút lại cảm thấy lòng bình yên lạ.

Sau này dù sao tôi cũng phải trải qua nhiều kì thi như thế nữa, đúng như Dư Hoài nói, đúng vậy, chúng ta rồi cũng sẽ quen cả thôi, quen đến mức không thể nhớ nổi điểm từng môn và kết quả xếp hạng của từng kì thi nữa. Chúng ta tự khắc cũng sẽ không nhớ đến một buổi sáng ngày thứ hai nọ, một buổi chào cờ không có chút đặc sắc nào.

Nhưng, tôi sẽ nhớ. Hình ảnh bọn họ đang dần đánh mất thanh xuân của chính mình, đều trong tay tôi cả. Tôi như một phú ông, giàu có nhất sân vận động trường vậy.

Tôi cười đến mức bản thân hiện lên trong mắt kẻ khác vô cùng bi tráng, chỉ là không có đủ dũng cảm để tự sướng lấy một kiểu.

Tôi ghi lại những năm tháng thanh xuân trong sáng của họ, đồng thời cũng gửi gắm thanh xuân đang dần mất mát, dần trôi vào lãng quên đó của mình, gửi vào từng tấm ảnh, từng tấm một.

No. 87

Thầy cô của bất cứ môn học nào, mỗi lần bước vào lớp đều bệ vệ bê một chồng đề cao ngất ngưởng, vội vội vàng vàng tiến vào, sau đó họ sẽ quét mắt quanh lớp học, ra hiệu với đại diện tiết đó rồi chuyển đống đề đó cho họ. Từ đó chẳng nói chẳng rằng, đứng dựa vào bục giảng nhìn đại biểu tiết chỉ huy một vài người khác, cùng nhau đi phát đề. Lớp học không ngừng phát ra tiếng xì xầm, nhưng, nếu nhìn kĩ một chút, hầu hết mọi người dường như không nói chuyện, vô cùng nghiêm túc, tràn đầy kì vọng và cũng xen chút lo sợ.

Thế nên tôi thấy vô cùng kì lạ, vậy âm thanh rì rầm kia là đến từ đâu?

Hàn Tự là đại diện tiết Toán, Trương Phong truyền một xấp dày cộm đề vào tay Hàn Tự, hai người mặc hết sức trang nghiêm, nhìn trang trọng chẳng khác gì một nghi thức truyền ngôi.

Toán là môn mà tôi thi thảm nhất, kết quả thi lại được phát cuối cùng. Vốn biết rõ bản thân không thể có kết quả cao được nhưng trong tâm khảm vẫn không ngừng cổ vũ, tiếp lửa cho bản thân, không mảy may vương vấn chút cảm xúc sụp đổ tang thương. Tôi vẫn luôn an ủi bản thân mình, Toán thì là Toán, xuống chó rồi lên voi, trải qua nỗi đau đớn nhất rồi, cũng là một cái phúc, những môn còn lại điểm có thể cao chút, không thể nào thấp hơn thế nữa.

Nhưng trong lúc Hàn Tự mang cái bản mặt lạnh băng băng, u ám như thần chết đến gần tôi, tôi vô thức túm lấy thứ gì đó xung quanh mình, không ngờ đó lại là tay của Dư Hoài!

Tôi có thể cảm nhận được cả tôi và Dư Hoài đều bị “chấn động”, khoảnh khắc thôi!

Tôi cũng không biết đó là do hành động của mình hay là do bàn tay lạnh như ma của mình nữa.

Ấy vậy mà cậu ấy không hề gỡ ra.

Khoảnh khắc ấy, cả não cũng ngưng “load” thông tin. Tờ đề nhẹ tựa lông hồng từ trên không trung đáp xuống mặt bàn, chẳng khác nào tấm lụa ba phân mà thái giám đưa cho nương nương bị đày vào lãnh cung, nhẹ nhàng thanh tao lại hết sức huênh hoang.

Tôi mồm chữ O, dùng hết phần lí trí còn sót lại nghếch đầu nhìn sang ô tên bên góc bên trái.

148?

No. 88



À, là của Dư Hoài.

Dư Hoài cau mày, dùng cánh tay phải đang rảnh với lấy bài kiểm tra, kéo về trước mặt mình, ngồi kiểm tra xem mất hai điểm ở chỗ nào, vừa lật giấy vừa nói: “Tay cậu sao mà lạnh thế hả? Chỉ là kì thi giữa kì thôi mà, có cần sợ đến thế không? Nhắm hai mắt lại không phải là xong rồi à?”

Tôi bực dọc quẳng cánh tay trái của câu ta ra nhưng cũng không biết phản bác thế nào, nhưng mà gây chuyện với cậu ta như vậy, ngược lại không còn căng thẳng nữa. Tay tuy vẫn còn lạnh nhưng không còn bị đông cứng nữa.

“Ngại quá!” Tôi cười mỉa: “Tôi… Không cố ý đâu!”

Ngoài nhìn thấy cánh tay cậu ta trượt xuống có chút không tự nhiên, giọng điệu vẫn vô cùng điềm đạm.

“Lạnh chết tôi rồi, lần sau không được như thế nữa.”

Tôi bĩu môi.

Lần sau không được như thế nữa rốt cuộc là không được nắm tay cậu ấy hay là không được nắm tay cậu ấy khi mà tay đang rất lạnh đây?

Nếu tay tôi ấm, chẳng lẽ là có thể…?

Khuôn mặt cậu ấy quá bình thản, làm tôi không thể không nghĩ ngợi lung tung. Cũng đúng lúc này, ba tờ bài kiểm tra như được gió thổi, bay đến trước mặt tôi.

Cái gì cũng không cần xem, kết quả thảm như vậy chắc chắn không thể cho ai xem, tôi bật chế độ cảnh giác cao độ, ôm lấy đống giấy, bò ra bàn, căng thẳng nhìn xung quanh.

Dư Hoài chớp chớp mắt, đang định nói gì đó, bỗng nhiên Giản Đơn đỏ mặt tía tai lại gần gọi tên tôi.

“…Cảnh Cảnh…cậu ôm bài kiểm tra của tớ làm cái gì thế… lúc nãy không cẩn thận, cậu trả cho tớ đi được không?”

Tôi cười cười, đẩy bài kiểm tra sang cho cô ấy.

Hóa ra không chỉ có mình tôi là có thể làm ra kết quả như vậy, quả đúng là người chị em có thể cùng chung hoạn nạn, tôi ngay từ đầu đã không nhìn lầm người mà.

No. 89

Vậy là một ngày giày vò thần kinh đã kết thúc, tôi gần như sắp tê dại rồi. Thầy lúc giảng đề phải dùng bút đỏ để ghi một cách cẩn thận, viết kín cả tờ giấy, chỗ nào cũng là chữ chữ của thầy, ô điểm màu đỏ cũng bị chết ngập trong biển chữ mực đỏ.

Ít nhất như thế nhìn cũng không quá đau mắt đớn lòng.

Bảng điểm cuối cùng cũng về tay, từ trái sang, bắt đầu là tên, tiếp đến là Toán học, Ngoại ngữ, Vật lí, Hóa học, một ô tổng điểm, tiếp theo là Lịch sử, Địa lí, Chính trị, và cuối cùng là tổng điểm.

Có thể nói, có hai ô tổng điểm nhưng quan trọng nhất là ô tổng điểm đầu tiên. Lịch sử, Địa lí, Chính trị chỉ là hình thức thế thôi, chứ cái quan trọng đó là mọi người đều phải học ban tự nhiên.

Tôi đột nhiên phát hiện ra người đứng đầu bảng xếp hạng là β. Tôi thật sự có chút thắc mắc, liếc nhìn về góc sau cùng bên phải, tổng điểm của cô ấy cũng đâu có cao chứ?

Chính lúc này, Trương Bình đứng trên bục giảng hắng hắng giọng: “Bảng xếp hạng của chúng ta… tôi và Từ Diên Lượng bàn bạc một chút, sử dụng kiểu sắp xếp ngẫu nhiên, không để bảng xếp hạng dã man như ngày xưa nữa. Những học sinh thích nghiên cứu thì có thể dựa vào ô tổng điểm ở bên phải mà xếp hạng, tôi cũng không hề phản đối đâu nhé, xem xem bản thân đang đứng thứ bao nhiêu, biết mình đứng ở đâu mà có động lực cố gắng. Tôi sẽ đọc top 3 nhé, đứng thứ nhất là Hàn Tự, thứ hai là Dư Hoài, thứ ba là Trương Tịnh Tịnh. Hàn Tự và Dư Hoài đều lọt vào top 30 của trường, mọi người cùng vỗ tay chúc mừng thành tích của hai bạn nào.”

Tôi thở phào một hơi. Mặc dù không xếp hạng, không có nghĩa là không tồn tại thứ tự trước sau. Nhưng ít nhất, đứng trước một tờ giấy kết quả thi chằng chịt chữ như thế này, phụ huynh cùng lắm cũng chỉ nhìn tổng điểm, ước chừng vị trí xếp hạng của con mình, không quá chi li tính toán. Thể diện của tôi, ở một mức nào đó cũng được bảo toàn. Tôi không kìm được mà nhìn Trương Bình đầy cảm kích.

Không ngờ thầy lại bắt được ánh mắt đó, liền đắc ý, rướn rướn cằm lên, tay gãi gãi tóc.

Tất nhiên tôi cũng nghe thấy tiếng rất nhiều người phàn nàn: “Làm trò gì thế không biết, lộn xộn thế này thì làm sao xếp hạng đây?”

Tôi im lặng. Không giống với kẻ chỉ muốn lấp liếm sự xấu hổ của bản thân đi, có rất nhiều người cảm thấy cách sắp xếp để che lấp thông tin cá nhân này làm lãng phí thời gian, sức lực của mọi người. Tôi muốn thay Trương Bình nói một tiếng công bằng, bênh vực thầy ấy nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.



Tôi vô cùng cảnh giác hỏi Dư Hoài: “Này, cậu thích cách xếp hạng như mọi khi hay như thế này?”

Cậu ấy đầu óc treo ngược cành cây: “Đối với tôi mà nói, cũng như nhau cả thôi!”

Tôi thở dài, đúng vậy, dù sao người ta cũng là trong top 3.

Cậu ấy quay người lại, nhìn tôi, mắt sáng long lanh, dường như nhớ đến chuyện gì đó vậy, nói: “Nhưng… thực ra vẫn là đừng sắp xếp thứ tự trước sau, chán chết được!”

Tôi ra sức gật đầu, mắt hơi cay: “Đúng rồi, đúng rồi… chán bỏ xừ.”

Cậu ta im lặng rất lâu, tự dưng tôi cảm thấy lòng bàn tay rất ấm.

Lần này là cậu ấy chủ động nắm lấy tay tôi, vô cùng cẩn thận, nói rất ra dáng người anh em tốt: “Sẽ tốt thôi, cứ từ từ.”

No. 90

Trong bữa cơm, bố tôi có hỏi về kết quả thi giữa kì, tôi không đáp, chỉ nói với ông, thứ tư họp phụ huynh, đúng 5 giờ.

Ông gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau lại tiếp tục gặng hỏi: “Có kết quả thi chưa thế?”

Tôi cứng họng, không phải không muốn nói với ông, mà là tôi không muốn trước mặt cô Tề và Trương Phàm nhắc đến kết quả thi bi thảm của tôi, không cần biết mất mặt ra sao, tôi chỉ để mất mặt trước người nhà. Dù có nói thế nào, bọn họ vẫn chỉ là… người ngoài!

Mâm cơm im lặng được mấy phút thì cô Tề đứng dậy múc canh, cười nói: “Vừa thi xong làm gì mà có nhanh thế chứ! Cảnh Cảnh, có cần canh không, cô múc cho con một bát?”

Tôi đưa bát sang bên đó, mỉm cười đầy cảm kích.

Tối đến, tôi nằm bò ra bàn, chẳng muốn làm bất cứ việc gì, cũng không đóng cửa, thấp thoáng nghe thấy bố và cô Tề nói chuyện, còn nghe thấy chút tạp âm của tiếng cách cách do cô Tề rửa bát tạo ra.

“Anh đi an ủi riêng Cảnh Cảnh đi, em nhận thấy con bé có chút không vui. Có em với Trương Phàm ở đây, con có nhiều lời muốn nói cũng không tài nào nói được đó.”

Cũng không biết trong lòng đang có những suy nghĩ như thế nào, bố tôi rất chậm chạp, càng là người thân, không có chuyện gì không kể cho nhau, hiểu nhau vô cùng, người này cho dù thế nào cũng không thể làm người ta cảm động.

Bố tôi đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, bỏ lại âm thanh của chiếc xe bốn bảnh của Trương Phàm và tiếng rửa bát của cô Tề, đặt lên bàn tôi một cốc sữa. Tôi vẫn nằm bò ra bàn, buồn bã nói một câu cảm ơn với ông.

“Thi… không như mong đợi hả?” Ông hỏi dò.

Tôi vâng một tiếng.

“…Đứng thứ bao nhiêu vậy?”

“Con cũng không làm, lớp con không làm bảng xếp hạng thành tích.”Vừa nói xong câu này, lại bày tỏ lòng cảm kích vô biên với Trương Bình.

“…Vậy thì…” Ông dường như không nói nữa, đứng dậy đi thong thả hai vòng, vỗ vỗ sau lưng tôi, sau đó vuốt vuốt đầu tôi, nói: “Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh. Không sao, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, dù sao khi vào trường con đã có cách biệt điểm số với người ta, cái này thì mình phải công nhận, từng bước từng bước một, hiểu không?”

Ông dịu dàng như vậy, còn tôi thì ngược lại, vì nén giận không bằng người khác mà ôm một bụng ai oán. Thật sự đã có một quãng thời gian tôi đổ tất cả tội lỗi, oán hận, hận bố mẹ đã ép tôi vào cái trường biến thái mà tôi đang phải theo học, ấy vậy mà khoảnh khắc này, tôi lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Con nhà người ta có thể làm cho bố mẹ nở mày nở mặt, vậy tại sao tôi lại làm không được điều đó chứ?

Tôi gật gật đầu, mũi cũng tắc, không dám mở miệng nói một lời, nghiêng mặt áp xuống bàn, ngọ nguậy thì đau một chút. Từng hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, từng giọt một, cất giấu trong khoảng không gian giữa má và mặt bàn, ông nhìn không thấy được.

“Nếu học ban tự nhiên thấy mệt mỏi quá, con cũng không cần vội. Qua năm nhất, chúng ta học ban xã hội, ngoan.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook