Điều Tuyệt Vời Nhất Chính Là Cậu
Chương 17
Hắc Dạ
22/01/2018
"Mẹ, con về rồi."
Tôi gọi mẹ nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, vào bếp mới thấy mẹ để lại một tờ giấy, hôm nay lại ra ngoài, lại về muộn. Mở tủ lạnh lấy một chai coca, Tằng Quân chắc bây giờ vẫn ở trong viện, em gái cậu ta, nói đúng hơn là cùng cha khác mẹ phải nhập viện. Nhắc tới phải nói, Tằng Quân mặc dù không thích người mẹ kế kia nhưng lại rất thương cô em gái này, con người cậu ta cũng thật kì quái, haizz tối nay lại một mình, vì ngày mai là chủ nhật nên tôi quyết định tối nay phải xử lí xong hết những cuốn truyện còn đọc dở.
Thời gian cứ như thế từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt một cái chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa là tốt nghiệp, một ngày của tôi xem ra ở trường là nhiều nhất, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối. Ngay cả Thiên Tỉ - Đại minh tinh cũng phải sắp xếp công việc để có thời gian lên lớp nhiều hơn.
Tôi nghe nói cậu ấy muốn đi Bắc Đại, học cùng trường với Vương Tuấn Khải, Tằng Quân đi Thanh Hoa, còn tôi, với thực lực của bản thân, xem ra chỉ có thể chọn một trường ở địa phương mà theo học. Vừa rồi Thiên Tỉ cậu ấy đi thi nghệ khảo, kết quả cũng không tồi.
"Thiên Tỉ, bài này giải thế nào?" Tôi chỉ chỉ bút vào bài toán khó hiểu kia.
"À, giải thế này."
Quan hệ của tôi và cậu ấy xem ra tốt hơn nhiều, có thể nói trong lớp tôi là bạn nữ duy nhất chơi cùng cậu ấy, à, có cả Miên Miên. Kết thúc lớp học buổi tối, về nhà mẹ đã đợi sẵn trên bàn ăn.
"Tiểu Ngọc, mau lại ăn cơm."
"Mẹ có một chuyện muốn bàn với con."
Tôi gác đũa, ngẩng đầu lên nhìn bà.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Mẹ có một người bạn ở bên Anh, mẹ có hỏi giúp con rồi, tốt nghiệp xong chúng ta cùng chuyển qua đó."
"Con không muốn du học." Tôi đứng dậy phản kháng.
Nhận thấy bản thân mình hơi quá đáng, tôi vội ngồi xuống.
"Mẹ, con thật sự không muốn đi, điều kiện trong nước chúng ta cũng rất tốt."
"Thôi, ăn cơm đi, sau đó tự mình suy nghĩ một chút rồi nói với mẹ ha!"
Du học, du học, du học có chuyện gì tốt chứ! Tối hôm qua tôi cứ trăn trở lăn qua lăn lại trên giường. Sáng hôm sau lên lớp với tâm trạng không tốt.
"Để tớ nói với mẹ giúp cậu, không muốn thì đừng đi."
"Cậu còn không biết mẹ tớ ư? Chuyện này không được để cho ai khác biết."
"Biết rồi!"
...
Cách kì thi cao khảo cũng chỉ còn 16 ngày, vậy là chỉ còn 16 ngày tôi được ở bên cậu, sau này không biết còn có thể gặp lại hay không.
"Như Ngọc, cậu định sau này học cái gì?" Cậu nói.
"Tớ..tớ định...học trung văn a."
"Oh, cậu thích đọc tiểu thuyết như vậy, học trung văn cũng được đấy."
Tôi mỉm cười, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Nếu như có thể tôi cũng muốn học trung văn.
...
Cao khảo là một kì thi vô cùng khắc nghiệt ở Trung Quốc, mỗi năm như thế này học sinh đều gặp áp lực không nhỏ. Tính đến nay trên toàn tỉnh đã có hai học sinh nhảy lầu tự sát, trong đó một học sinh đang được cấp cứu ở bệnh viện
"Này, tặng cậu."
Tôi nhận lấy cái vòng tay cậu đưa, đây là cái vòng tay thứ hai rồi, "Chúc cậu thi may mắn."
Chiếc vòng tay màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn, trong lúc viết bài vô tình tôi nhìn thấy ở cổ tay cậu cũng có một cái vòng màu đỏ giống hệt như cái của tôi. Thế rồi tôi vô thức mỉm cười, cẩn thận đeo vòng tay vào. Trên cổ tay trái của tôi bây giờ đã xuất hiện đến hai cái vòng, một cái màu đỏ, một cái màu trắng đen. Có điều cậu không biết tôi không thích đeo trang sức là mấy.
...
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái kì thi đó, cả người như được giải thoát vậy. Sau khi làm bài thi cuối cùng chúng tôi cùng tụ tập về lớp. Đây có lẻ là lần tụ họp cuối cùng. Lão Đoàn mặt phảng phất nét buồn nhưng vẫn cố gắng tỏ ra nghiêm khắc.
"Mấy anh chị bây giờ có thể thoải mái rồi đúng không nào? Thoát được lão Đoàn tôi đây xem như cực khổ rồi." Câu nói nghe có vẻ như là mắng chửi nhưng sau này có muốn nghe cũng không còn cơ hội nữa.
Ba năm cấp ba thực sự rất ngắn.
Lão Đoàn nói xong thì dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía chúng tôi, không biết từ khi nào mắt tôi đã đỏ hoe. Lấy hết dũng khí tôi đứng dậy bước về phía bục giảng.
"Thầy à, cảm ơn thầy đã chăm sóc chúng em. Những cuốn tiểu thuyết kia thầy cũng không cần trả lại nữa đâu. Thầy có thể..em có thể ôm thầy một cái không?"
Lão Đoàn đã rưng rưng nước mắt, tôi sà vào lòng thầy ôm lấy tấm thân đã sớm gầy yếu vì chúng tôi mà hao tâm. Sau đó cảm nhận được mấy vị bạn học liên tiếp đến ôm thầy tạo ra một vòng ôm lớn, cùng nhau thút thít gọi một tiếng "Lão sư."
Sau này, rất lấu rất lâu tôi mới biết ngày hôm đó phía sau tôi là Thiên Tỉ.
...
Kết thúc buổi liên hoan cuối cùng chúng tôi ai nấy đều lủi thủi ra về. Lấy can đảm hết mức có thể, tôi gọi Thiên Tỉ và bảo rằng có chuyện muốn nói với cậu.
"Thiên Tỉ, tớ có chuyển muốn nói."
Cậu đứng trước mặt tôi, vẫn là thân ảnh cao lớn quen thuộc che mất một phần ánh sáng mà sau này tôi chỉ có thể lẳng lặng rơi nước mắt quan sát qua màn hình.
"Ừ."
"Tớ sắp đi du học." Tôi cuối đầu không dám nhìn thẳng cậu, "Có một chuyện nữa tớ muốn nói với cậu..Tớ thích cậu..rất thích cậu."
Ngừng một lúc tôi nói tiếp, "Cậu có một chút...chỉ một chút thích tớ không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, thật lâu cũng không nghe thấy cậu trả lời, thấy cậu bỗng nhấp nháy môi, tôi vội lên tiếng.
"Cậu đừng nói, tớ đã biết câu trả lời rồi. Để tớ nhìn cậu một lát."
Nước mắt đã rơi xuống, tôi nở một nụ cười với cậu, "Tạm biệt, đừng quên, tớ sẽ luôn dõi theo cậu." Tôi bước về trước không nghoảnh đầu lại, "Cảm ơn cậu, chúc cậu có một tương lai thành công."
"Phan Như Ngọc." Vừa nghe thấy tiếng gọi tôi đứng khựng lại, "Đi đường bình an."
...
Thiên Tỉ, ở đây tuyết rơi rồi, rất đẹp, trời cũng rất lạnh, cậu đã mặc ấm chưa?
Thiên Tỉ, tớ rất nhớ cậu.
Thiên Tỉ, tiểu thuyết của tớ lại bị giáo viên tịch thu rồi.
Thiên Tỉ, nhìn xem cậu lại càng ngày càng đẹp trai rồi.
Thiên Tỉ, tớ mới phát hiện một nhà hàng Trung Quốc, sủi cảo ở đó làm rất ngon.
Thiên Tỉ...tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.
Đó là tôi trong năm đầu tiên ở Anh Quốc, kéo khăn choàng cổ chặt một chút, chỉnh ngay ngắn cái mủ len trên đầu. "Bùm" Pháo hoa đã được bắn lên, một năm nữa lại trôi qua.
Thiên Tỉ, năm nay chỉ có một mình tớ xem pháo hoa.
Thiên Tỉ cậu biết không?
Mười lăm tuổi năm đó chính là cậu.
Mười sáu tuổi năm đó cũng là cậu.
Mười bảy tuổi năm đó cũng là cậu.
Mười tám tuổi năm nay cũng là cậu.
Và, sau này...... cũng chính là cậu.
Cậu...chính là điều tuyệt vời nhất!
-------------------------------
Các cậu có muốn phần 2 không? Tớ định thi hk xong sẽ viết. Phần hai sẽ nói về sau này khi Như Ngọc quay lại về nước, câu chuyện giữa hai người họ lại bắt đầu được mở ra. Các cậu ủng hộ thì cmt cho tớ biết nhá.
Phần hai là: Điều tuyệt vời nhất chính là em
Tôi gọi mẹ nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, vào bếp mới thấy mẹ để lại một tờ giấy, hôm nay lại ra ngoài, lại về muộn. Mở tủ lạnh lấy một chai coca, Tằng Quân chắc bây giờ vẫn ở trong viện, em gái cậu ta, nói đúng hơn là cùng cha khác mẹ phải nhập viện. Nhắc tới phải nói, Tằng Quân mặc dù không thích người mẹ kế kia nhưng lại rất thương cô em gái này, con người cậu ta cũng thật kì quái, haizz tối nay lại một mình, vì ngày mai là chủ nhật nên tôi quyết định tối nay phải xử lí xong hết những cuốn truyện còn đọc dở.
Thời gian cứ như thế từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt một cái chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa là tốt nghiệp, một ngày của tôi xem ra ở trường là nhiều nhất, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối. Ngay cả Thiên Tỉ - Đại minh tinh cũng phải sắp xếp công việc để có thời gian lên lớp nhiều hơn.
Tôi nghe nói cậu ấy muốn đi Bắc Đại, học cùng trường với Vương Tuấn Khải, Tằng Quân đi Thanh Hoa, còn tôi, với thực lực của bản thân, xem ra chỉ có thể chọn một trường ở địa phương mà theo học. Vừa rồi Thiên Tỉ cậu ấy đi thi nghệ khảo, kết quả cũng không tồi.
"Thiên Tỉ, bài này giải thế nào?" Tôi chỉ chỉ bút vào bài toán khó hiểu kia.
"À, giải thế này."
Quan hệ của tôi và cậu ấy xem ra tốt hơn nhiều, có thể nói trong lớp tôi là bạn nữ duy nhất chơi cùng cậu ấy, à, có cả Miên Miên. Kết thúc lớp học buổi tối, về nhà mẹ đã đợi sẵn trên bàn ăn.
"Tiểu Ngọc, mau lại ăn cơm."
"Mẹ có một chuyện muốn bàn với con."
Tôi gác đũa, ngẩng đầu lên nhìn bà.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Mẹ có một người bạn ở bên Anh, mẹ có hỏi giúp con rồi, tốt nghiệp xong chúng ta cùng chuyển qua đó."
"Con không muốn du học." Tôi đứng dậy phản kháng.
Nhận thấy bản thân mình hơi quá đáng, tôi vội ngồi xuống.
"Mẹ, con thật sự không muốn đi, điều kiện trong nước chúng ta cũng rất tốt."
"Thôi, ăn cơm đi, sau đó tự mình suy nghĩ một chút rồi nói với mẹ ha!"
Du học, du học, du học có chuyện gì tốt chứ! Tối hôm qua tôi cứ trăn trở lăn qua lăn lại trên giường. Sáng hôm sau lên lớp với tâm trạng không tốt.
"Để tớ nói với mẹ giúp cậu, không muốn thì đừng đi."
"Cậu còn không biết mẹ tớ ư? Chuyện này không được để cho ai khác biết."
"Biết rồi!"
...
Cách kì thi cao khảo cũng chỉ còn 16 ngày, vậy là chỉ còn 16 ngày tôi được ở bên cậu, sau này không biết còn có thể gặp lại hay không.
"Như Ngọc, cậu định sau này học cái gì?" Cậu nói.
"Tớ..tớ định...học trung văn a."
"Oh, cậu thích đọc tiểu thuyết như vậy, học trung văn cũng được đấy."
Tôi mỉm cười, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Nếu như có thể tôi cũng muốn học trung văn.
...
Cao khảo là một kì thi vô cùng khắc nghiệt ở Trung Quốc, mỗi năm như thế này học sinh đều gặp áp lực không nhỏ. Tính đến nay trên toàn tỉnh đã có hai học sinh nhảy lầu tự sát, trong đó một học sinh đang được cấp cứu ở bệnh viện
"Này, tặng cậu."
Tôi nhận lấy cái vòng tay cậu đưa, đây là cái vòng tay thứ hai rồi, "Chúc cậu thi may mắn."
Chiếc vòng tay màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn, trong lúc viết bài vô tình tôi nhìn thấy ở cổ tay cậu cũng có một cái vòng màu đỏ giống hệt như cái của tôi. Thế rồi tôi vô thức mỉm cười, cẩn thận đeo vòng tay vào. Trên cổ tay trái của tôi bây giờ đã xuất hiện đến hai cái vòng, một cái màu đỏ, một cái màu trắng đen. Có điều cậu không biết tôi không thích đeo trang sức là mấy.
...
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái kì thi đó, cả người như được giải thoát vậy. Sau khi làm bài thi cuối cùng chúng tôi cùng tụ tập về lớp. Đây có lẻ là lần tụ họp cuối cùng. Lão Đoàn mặt phảng phất nét buồn nhưng vẫn cố gắng tỏ ra nghiêm khắc.
"Mấy anh chị bây giờ có thể thoải mái rồi đúng không nào? Thoát được lão Đoàn tôi đây xem như cực khổ rồi." Câu nói nghe có vẻ như là mắng chửi nhưng sau này có muốn nghe cũng không còn cơ hội nữa.
Ba năm cấp ba thực sự rất ngắn.
Lão Đoàn nói xong thì dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía chúng tôi, không biết từ khi nào mắt tôi đã đỏ hoe. Lấy hết dũng khí tôi đứng dậy bước về phía bục giảng.
"Thầy à, cảm ơn thầy đã chăm sóc chúng em. Những cuốn tiểu thuyết kia thầy cũng không cần trả lại nữa đâu. Thầy có thể..em có thể ôm thầy một cái không?"
Lão Đoàn đã rưng rưng nước mắt, tôi sà vào lòng thầy ôm lấy tấm thân đã sớm gầy yếu vì chúng tôi mà hao tâm. Sau đó cảm nhận được mấy vị bạn học liên tiếp đến ôm thầy tạo ra một vòng ôm lớn, cùng nhau thút thít gọi một tiếng "Lão sư."
Sau này, rất lấu rất lâu tôi mới biết ngày hôm đó phía sau tôi là Thiên Tỉ.
...
Kết thúc buổi liên hoan cuối cùng chúng tôi ai nấy đều lủi thủi ra về. Lấy can đảm hết mức có thể, tôi gọi Thiên Tỉ và bảo rằng có chuyện muốn nói với cậu.
"Thiên Tỉ, tớ có chuyển muốn nói."
Cậu đứng trước mặt tôi, vẫn là thân ảnh cao lớn quen thuộc che mất một phần ánh sáng mà sau này tôi chỉ có thể lẳng lặng rơi nước mắt quan sát qua màn hình.
"Ừ."
"Tớ sắp đi du học." Tôi cuối đầu không dám nhìn thẳng cậu, "Có một chuyện nữa tớ muốn nói với cậu..Tớ thích cậu..rất thích cậu."
Ngừng một lúc tôi nói tiếp, "Cậu có một chút...chỉ một chút thích tớ không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, thật lâu cũng không nghe thấy cậu trả lời, thấy cậu bỗng nhấp nháy môi, tôi vội lên tiếng.
"Cậu đừng nói, tớ đã biết câu trả lời rồi. Để tớ nhìn cậu một lát."
Nước mắt đã rơi xuống, tôi nở một nụ cười với cậu, "Tạm biệt, đừng quên, tớ sẽ luôn dõi theo cậu." Tôi bước về trước không nghoảnh đầu lại, "Cảm ơn cậu, chúc cậu có một tương lai thành công."
"Phan Như Ngọc." Vừa nghe thấy tiếng gọi tôi đứng khựng lại, "Đi đường bình an."
...
Thiên Tỉ, ở đây tuyết rơi rồi, rất đẹp, trời cũng rất lạnh, cậu đã mặc ấm chưa?
Thiên Tỉ, tớ rất nhớ cậu.
Thiên Tỉ, tiểu thuyết của tớ lại bị giáo viên tịch thu rồi.
Thiên Tỉ, nhìn xem cậu lại càng ngày càng đẹp trai rồi.
Thiên Tỉ, tớ mới phát hiện một nhà hàng Trung Quốc, sủi cảo ở đó làm rất ngon.
Thiên Tỉ...tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.
Đó là tôi trong năm đầu tiên ở Anh Quốc, kéo khăn choàng cổ chặt một chút, chỉnh ngay ngắn cái mủ len trên đầu. "Bùm" Pháo hoa đã được bắn lên, một năm nữa lại trôi qua.
Thiên Tỉ, năm nay chỉ có một mình tớ xem pháo hoa.
Thiên Tỉ cậu biết không?
Mười lăm tuổi năm đó chính là cậu.
Mười sáu tuổi năm đó cũng là cậu.
Mười bảy tuổi năm đó cũng là cậu.
Mười tám tuổi năm nay cũng là cậu.
Và, sau này...... cũng chính là cậu.
Cậu...chính là điều tuyệt vời nhất!
-------------------------------
Các cậu có muốn phần 2 không? Tớ định thi hk xong sẽ viết. Phần hai sẽ nói về sau này khi Như Ngọc quay lại về nước, câu chuyện giữa hai người họ lại bắt đầu được mở ra. Các cậu ủng hộ thì cmt cho tớ biết nhá.
Phần hai là: Điều tuyệt vời nhất chính là em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.