Điều Tuyệt Vời Nhất Chính Là Cậu
Chương 9
Hắc Dạ
13/08/2017
Hôm nay Thiên Tỉ đi học trở lại, không biết có phải vì thế mà tâm trạng tôi trở nên vui vẻ hơn không?
Tiếng chuông vào học đã điểm. Thế nhưng chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống không. Bất giác thở dài một cái, cậu có rất nhiều việc, tối hôm qua hình như chuyến bay bị hoãn, hôm nay không đi học cũng là điều đương nhiên.
Tiết đầu tiên là môn Vật lý. Khi chúng tôi sắp bắt đầu bài học mới thì ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, lại một học sinh đi trễ đây mà. Chỉ không ngờ cậu học sinh đi trễ đó lại là Thiên Tỉ. Giáo viên cũng không làm khó cậu chỉ bảo cậu lần sau đừng đi trễ nữa sau đó cho về chỗ. Có một điều tôi vẫn phải nói, giáo viên dạy Vật lý là fan của cậu ấy.
“Hôm qua cậu về trễ thế mà vẫn đi học sao?” Tôi quan tâm quay sang hỏi cậu.
“Tớ đã nói hôm nay tớ đi học.”
Giờ ra chơi rất nhanh lại đến, tôi nằm dài xuống bàn quay sang nhìn Thiên Tỉ.
“Thiên Tỉ, fan đang chờ phúc lợi hai mươi triệu của cậu đó.” Tôi vừa cười mong đợi vừa nói.
“Ừ.” Ơ , con người này có thể trả lời tôi nhiều hơn một chữ được không? Thật làm mất hứng tôi mà.
Dương Mặc Phong theo đúng hẹn hôm nay lại tới lớp tôi tìm Tằng Quân. Khi tôi theo thói quen đứng dậy đi làm “nhiệm vụ” chuyển lời của mình thì anh ấy đã vào tận bàn bảo muốn gặp tôi, còn nở thêm một nụ cười chết người ấy. Cả lớp ồ một tiếng rõ to khiến tôi ngại ra mặt. Tôi ước gì bây giờ dưới ghế có một cái hố sâu để tôi có thể chui xuống.
“Em làm sao vậy?” Anh hỏi tôi.
“Em không sao. Chỉ là..chỉ là...Mặc Phong sư huynh có thể để hôm khác không, hôm nay em không được khỏe lắm.” Tôi vừa nói vừa giả vờ xoa trán.
“Cũng được, vậy hôm khác. Có chuyện gì nhớ nói với anh.” Anh nói lời quan tâm tôi sau đó ra ngoài.
Khi Mặc Phong vừa khuất bóng tôi đã nằm gục xuống bàn, len lén quay sang nhìn Thiên Tỉ, cậu vẫn không có phản ứng gì. Một cảm giác bỗng dâng trào, là thất vọng chăng?
“Ngọc Ngọc, ngay từ đầu tớ đã nói mà, cậu và Phong ca có vấn đề.” Miên Miên lại bắt đầu lên cơn tò mò.
“Không như cậu nghĩ đâu. Tớ và anh ấy không có gì cả.” Tôi cố gắng mỉm cười giải thích với Miên Miên.
Tiếng chuông vào học vang lên, chưa bao giờ tôi thấy biết ơn như lúc này. Hai tiết học trôi qua trong sự nhàm chán và vô vị, đầu óc tôi chẳng để tâm vào bài học. Hình như Thiên Tỉ cũng quay sang nhìn tôi vài lần nhưng một lời cũng không nói. Tôi có cảm giác mình càng ngày càng ghét loại ánh mắt đó của cậu.
Giờ ăn trưa theo thường ngày tôi ngồi cùng với Tằng Quân, Thiên Dật và Miên Miên, thế nhưng hôm nay lại có thêm một người nữa là Dương Mặc Phong.
“Em đã khỏe hơn chưa.” Mặc Phong vừa ngồi xuống vừa hỏi tôi.
Tằng Quân nghe thấy vậy liền đặt tay lên trán tôi, ra vẻ như một người mẹ: “Con gái, con có chỗ nào không ổn à?”, cũng may tôi chưa ăn cơm nếu không đã bị sặc mất rồi.
Tôi nói với Mặc Phong mình không sao, sau đó cùng mọi người vừa nói chuyện vui vẻ vừa ăn cơm.
Tôi thật sự không có ghét Mặc Phong, nói đúng hơn là rất thích nữa nhưng không phải về phương diện kia, tôi hơi nhạy cảm với phương diện đó một chút.
Rất nhanh đã tới giờ học buổi chiều, rồi tới giờ tan học. Hôm nay lớp tôi lại bị lão Đoàn giữ lại thêm mười phút để giải quyết xong bài tập. Tôi thì cực kì không thích kiểu này một chút nào, nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không thể không ở lại.
Khi tôi và Tằng Quân ra về thì trường chỉ còn lác đác vài học sinh. Tôi nghĩ ngay đến một người, như vậy thì cậu ấy sẽ không bị làm phiền, có thể nhanh chóng đi về rồi.
Từ xa có một học sinh nam chạy tới nói với Tằng Quân cái gì đó, chỉ thấy sau đó Tằng Quân bảo tôi về trước sau đó đi về phía nhà đa năng của trường. Chắc lại là bóng rổ, nhưng hôm nay cũng không phải lịch tập mà. Tôi vừa nghĩ bâng quơ vừa đi về phía nhà xe, bỗng nhiên thấy trước mặt có người, tôi liền né sang một bên nhường chỗ cho họ, thế nhưng không biết tại sao họ cứ đi theo tôi. Vừa ngước mặt lên đã ăn một cái tát đau điếng cả người. Tôi thề đây là lần đầu tiên có người tát tôi đấy, đến cả mẹ cũng chưa từng tát tôi như thế. Với bản tính của tôi thì có thể để yên sao? Tôi liền trả lại chủ nhân của cái tát đó một cái không kém, người trước mặt như tức điên lên.
“Tôi có quen mấy người sao?” Tôi tức giận nói.
Người con gái trước mặt liền gọi hai nữ sinh đi sau cô ta đến bắt tôi lại, tôi cố gắng vùng vẫy nhưng sức của tôi làm sao bì lại với sức của hai nữ sinh ấy.
Nói một hồi thì ra là vì Dương Mặc Phong, cô ta bảo vì tôi mà Mặc Phong bỏ rơi cô ta. Người như Mặc Phong sư huynh mà lại đi để ý một người như cô ta. Xem ra là tự mình đa tình đây. Cô ta lại tát thêm cho tôi một tát nữa. Vừa tát vừa hăm dọa.
“Tao nói lần cuối mày phải tránh xa Mặc Phong của tao ra.”
Khi tưởng chừng cái tát thứ ba lại buông xuống thì ngay giữa chừng bỗng dừng lại. Lúc ấy không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai nữ sinh buông tôi ra, sau đó cùng người con gái đã tát tôi vội bỏ đi, tôi chỉ nghe họ loáng thoáng kêu: “Thiên...Thiên Tỉ.”
Ngước nhìn lên vị ân nhân đã giúp tôi, đúng là cậu, tôi phủi bụi trên lớp váy đứng dậy nhìn cậu mỉm cười.
“Cảm ơn cậu.”
“Bị như thế vẫn có thể cười, cậu là đồ ngốc hay sao!” Cậu chau mày.
“Trước đó tớ cũng đã tát lại họ môt cái.”
Tôi đi lại ghế đá gần đó ngồi xuống, lấy khăn giấy và gương ra xem. Không may da mặt tôi rất mỏng là loại da độc, chỉ một vết côn trùng cắn cũng phải hơn một tuần mới hết ửng đỏ. Mà cái tát này...mặt tôi còn in năm dấu tay đấy. Tôi khẽ sờ vào.
“Á, đau quá.” Lúc bị đánh cũng không thấy đau như thế.
Thiên Tỉ ngồi xuống kế bên tôi, mở cặp lấy ra một lọ thuốc.
“Cái này chắc sẽ có hiệu quả. Lúc bị thương do tập nhảy tớ cũng hay dùng.”
Tôi nhìn cậu nhưng không nhận lấy, tôi dùng rồi thì cậu làm sao?
“Tớ có rất nhiều, cái này chỉ đem theo phòng thôi. Không cần trả lại.” Cậu như đoán được điều tôi đang nghĩ.
Tôi nhận lấy lọ thuốc, “Cái này có hiệu quả liền không? Mẹ tớ mà thấy là phiền phức lắm.”
Thiên Tỉ bật cười nhìn tôi, “Không phải thuốc tiên đâu, hiệu quả ngay tức thì, làm gì có chuyện đó.”
“Tại sao giờ này cậu chưa về?” Tôi hỏi cậu.
“Có thể là do kẹt xe. Cậu mau bôi lên đi, sẽ đỡ đau.”
Tôi mở nắp lọ thuốc, lại nhìn xuống tay tôi, do phủi bụi trên váy lúc nãy nên hơi bẩn, ngập ngừng một chút định lấy khăn giấy lau đi thì người kế bên lên tiếng.
“Để tớ...giúp cậu.”
Tôi bất ngờ khi nghe được câu nói đó, mở mắt to ngước lên nhìn cậu, tôi cứ nhìn cậu như thế cho đến khi cậu nói: “Không được nói với ai.”, lúc ấy tôi mới mang theo một chút ngại ngùng và ấm áp thu hồi ánh mắt của mình.
Mọi người thường nói, bí mật chính là những thứ con người không muốn nói ra, chỉ muốn dấu tận sâu trong tim. Bởi, một khi đã là bí mật không nên nói không phải khiến người khác đau lòng thì cũng khiến chính mình đau lòng. Thế nhưng còn có một loại bí mật vẫn rất đỗi ngọt ngào!
Lần thứ hai, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu, có lẽ đó chính là thứ ấm áp nhất mà tôi được trải qua!
...
Cũng đã trễ nên tôi quyết định ngồi đợi Tằng Quân, Thiên Tỉ đã về trước. Khi Tằng Quân chạy đến, cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi.
“Cậu vẫn còn ở đây à?”, sau đó nhìn thấy một bên má của tôi sưng lên lo lắng hỏi, “Cậu làm sao? Ai đánh cậu, tớ đi dạy dỗ cho tên đó một trận.” Tằng Quân hình như đã tức giận.
“Tớ không sao, mau nghĩ cách giúp tớ làm sao nói với mẹ!” Tôi cầu cứu Tằng Quân.
Tằng Quân không trả lời tôi, cậu ta cứ hỏi chuyện này là ai làm, nguyên nhân tại sao. Đến khi tôi nói nguyên nhân chính là Dương Mặc Phong, còn người đánh thì tôi không biết, cậu ta tức giận đòi ngay lập tức đến nhà tìm Dương Mặc Phong nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại. Về tới nhà, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói với mẹ thế nào. Lo lắng đi sau Tằng Quân, cậu ấy đến giờ vẫn chưa lên tiếng về việc này.
“Về trễ thế, mau vào ăn cơm, Tằng Quân hôm nay ở lại nhé!” Tiếng mẹ tôi từ trong bếp vọng ra.
Ngồi xuống bàn ăn, cuối cùng mẹ tôi cũng thấy vết sưng đỏ trên mặt, bà đau lòng có phần tức giận nói: “Tiểu Ngọc, con làm sao thế? Ai đánh con?”
Tằng Quân nãy giờ im lặng mới lên tiếng: “Dì à, là lỗi của con...”
...
“Này, cậu cũng thật thông minh đấy.” Tôi vừa tiễn Tằng Quân ra cổng vừa nói.
“Tớ là ai hả? Cậu phải hậu đãi tớ đấy!” Tằng Quân lại bắt đầu lên mặt rồi.
Kể ra thì lần này cũng phải cảm ơn cậu ta, lấy nguyên nhân đổi thành cậu ta, thì tình thế cũng khác, mẹ tôi chỉ có thể nói tôi cẩn thận và những nữ sinh kia thật không có học thức, còn nhỏ đã lo yêu đương. Thế nhưng nhớ lại vẻ mặt của Tằng Quân lúc nãy khi nói câu: “Cũng vì thích cháu nên mới tìm Tiểu Ngọc gây sự.”, tôi lại không nhịn được mà cười lớn.
Tiếng chuông vào học đã điểm. Thế nhưng chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống không. Bất giác thở dài một cái, cậu có rất nhiều việc, tối hôm qua hình như chuyến bay bị hoãn, hôm nay không đi học cũng là điều đương nhiên.
Tiết đầu tiên là môn Vật lý. Khi chúng tôi sắp bắt đầu bài học mới thì ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, lại một học sinh đi trễ đây mà. Chỉ không ngờ cậu học sinh đi trễ đó lại là Thiên Tỉ. Giáo viên cũng không làm khó cậu chỉ bảo cậu lần sau đừng đi trễ nữa sau đó cho về chỗ. Có một điều tôi vẫn phải nói, giáo viên dạy Vật lý là fan của cậu ấy.
“Hôm qua cậu về trễ thế mà vẫn đi học sao?” Tôi quan tâm quay sang hỏi cậu.
“Tớ đã nói hôm nay tớ đi học.”
Giờ ra chơi rất nhanh lại đến, tôi nằm dài xuống bàn quay sang nhìn Thiên Tỉ.
“Thiên Tỉ, fan đang chờ phúc lợi hai mươi triệu của cậu đó.” Tôi vừa cười mong đợi vừa nói.
“Ừ.” Ơ , con người này có thể trả lời tôi nhiều hơn một chữ được không? Thật làm mất hứng tôi mà.
Dương Mặc Phong theo đúng hẹn hôm nay lại tới lớp tôi tìm Tằng Quân. Khi tôi theo thói quen đứng dậy đi làm “nhiệm vụ” chuyển lời của mình thì anh ấy đã vào tận bàn bảo muốn gặp tôi, còn nở thêm một nụ cười chết người ấy. Cả lớp ồ một tiếng rõ to khiến tôi ngại ra mặt. Tôi ước gì bây giờ dưới ghế có một cái hố sâu để tôi có thể chui xuống.
“Em làm sao vậy?” Anh hỏi tôi.
“Em không sao. Chỉ là..chỉ là...Mặc Phong sư huynh có thể để hôm khác không, hôm nay em không được khỏe lắm.” Tôi vừa nói vừa giả vờ xoa trán.
“Cũng được, vậy hôm khác. Có chuyện gì nhớ nói với anh.” Anh nói lời quan tâm tôi sau đó ra ngoài.
Khi Mặc Phong vừa khuất bóng tôi đã nằm gục xuống bàn, len lén quay sang nhìn Thiên Tỉ, cậu vẫn không có phản ứng gì. Một cảm giác bỗng dâng trào, là thất vọng chăng?
“Ngọc Ngọc, ngay từ đầu tớ đã nói mà, cậu và Phong ca có vấn đề.” Miên Miên lại bắt đầu lên cơn tò mò.
“Không như cậu nghĩ đâu. Tớ và anh ấy không có gì cả.” Tôi cố gắng mỉm cười giải thích với Miên Miên.
Tiếng chuông vào học vang lên, chưa bao giờ tôi thấy biết ơn như lúc này. Hai tiết học trôi qua trong sự nhàm chán và vô vị, đầu óc tôi chẳng để tâm vào bài học. Hình như Thiên Tỉ cũng quay sang nhìn tôi vài lần nhưng một lời cũng không nói. Tôi có cảm giác mình càng ngày càng ghét loại ánh mắt đó của cậu.
Giờ ăn trưa theo thường ngày tôi ngồi cùng với Tằng Quân, Thiên Dật và Miên Miên, thế nhưng hôm nay lại có thêm một người nữa là Dương Mặc Phong.
“Em đã khỏe hơn chưa.” Mặc Phong vừa ngồi xuống vừa hỏi tôi.
Tằng Quân nghe thấy vậy liền đặt tay lên trán tôi, ra vẻ như một người mẹ: “Con gái, con có chỗ nào không ổn à?”, cũng may tôi chưa ăn cơm nếu không đã bị sặc mất rồi.
Tôi nói với Mặc Phong mình không sao, sau đó cùng mọi người vừa nói chuyện vui vẻ vừa ăn cơm.
Tôi thật sự không có ghét Mặc Phong, nói đúng hơn là rất thích nữa nhưng không phải về phương diện kia, tôi hơi nhạy cảm với phương diện đó một chút.
Rất nhanh đã tới giờ học buổi chiều, rồi tới giờ tan học. Hôm nay lớp tôi lại bị lão Đoàn giữ lại thêm mười phút để giải quyết xong bài tập. Tôi thì cực kì không thích kiểu này một chút nào, nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không thể không ở lại.
Khi tôi và Tằng Quân ra về thì trường chỉ còn lác đác vài học sinh. Tôi nghĩ ngay đến một người, như vậy thì cậu ấy sẽ không bị làm phiền, có thể nhanh chóng đi về rồi.
Từ xa có một học sinh nam chạy tới nói với Tằng Quân cái gì đó, chỉ thấy sau đó Tằng Quân bảo tôi về trước sau đó đi về phía nhà đa năng của trường. Chắc lại là bóng rổ, nhưng hôm nay cũng không phải lịch tập mà. Tôi vừa nghĩ bâng quơ vừa đi về phía nhà xe, bỗng nhiên thấy trước mặt có người, tôi liền né sang một bên nhường chỗ cho họ, thế nhưng không biết tại sao họ cứ đi theo tôi. Vừa ngước mặt lên đã ăn một cái tát đau điếng cả người. Tôi thề đây là lần đầu tiên có người tát tôi đấy, đến cả mẹ cũng chưa từng tát tôi như thế. Với bản tính của tôi thì có thể để yên sao? Tôi liền trả lại chủ nhân của cái tát đó một cái không kém, người trước mặt như tức điên lên.
“Tôi có quen mấy người sao?” Tôi tức giận nói.
Người con gái trước mặt liền gọi hai nữ sinh đi sau cô ta đến bắt tôi lại, tôi cố gắng vùng vẫy nhưng sức của tôi làm sao bì lại với sức của hai nữ sinh ấy.
Nói một hồi thì ra là vì Dương Mặc Phong, cô ta bảo vì tôi mà Mặc Phong bỏ rơi cô ta. Người như Mặc Phong sư huynh mà lại đi để ý một người như cô ta. Xem ra là tự mình đa tình đây. Cô ta lại tát thêm cho tôi một tát nữa. Vừa tát vừa hăm dọa.
“Tao nói lần cuối mày phải tránh xa Mặc Phong của tao ra.”
Khi tưởng chừng cái tát thứ ba lại buông xuống thì ngay giữa chừng bỗng dừng lại. Lúc ấy không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai nữ sinh buông tôi ra, sau đó cùng người con gái đã tát tôi vội bỏ đi, tôi chỉ nghe họ loáng thoáng kêu: “Thiên...Thiên Tỉ.”
Ngước nhìn lên vị ân nhân đã giúp tôi, đúng là cậu, tôi phủi bụi trên lớp váy đứng dậy nhìn cậu mỉm cười.
“Cảm ơn cậu.”
“Bị như thế vẫn có thể cười, cậu là đồ ngốc hay sao!” Cậu chau mày.
“Trước đó tớ cũng đã tát lại họ môt cái.”
Tôi đi lại ghế đá gần đó ngồi xuống, lấy khăn giấy và gương ra xem. Không may da mặt tôi rất mỏng là loại da độc, chỉ một vết côn trùng cắn cũng phải hơn một tuần mới hết ửng đỏ. Mà cái tát này...mặt tôi còn in năm dấu tay đấy. Tôi khẽ sờ vào.
“Á, đau quá.” Lúc bị đánh cũng không thấy đau như thế.
Thiên Tỉ ngồi xuống kế bên tôi, mở cặp lấy ra một lọ thuốc.
“Cái này chắc sẽ có hiệu quả. Lúc bị thương do tập nhảy tớ cũng hay dùng.”
Tôi nhìn cậu nhưng không nhận lấy, tôi dùng rồi thì cậu làm sao?
“Tớ có rất nhiều, cái này chỉ đem theo phòng thôi. Không cần trả lại.” Cậu như đoán được điều tôi đang nghĩ.
Tôi nhận lấy lọ thuốc, “Cái này có hiệu quả liền không? Mẹ tớ mà thấy là phiền phức lắm.”
Thiên Tỉ bật cười nhìn tôi, “Không phải thuốc tiên đâu, hiệu quả ngay tức thì, làm gì có chuyện đó.”
“Tại sao giờ này cậu chưa về?” Tôi hỏi cậu.
“Có thể là do kẹt xe. Cậu mau bôi lên đi, sẽ đỡ đau.”
Tôi mở nắp lọ thuốc, lại nhìn xuống tay tôi, do phủi bụi trên váy lúc nãy nên hơi bẩn, ngập ngừng một chút định lấy khăn giấy lau đi thì người kế bên lên tiếng.
“Để tớ...giúp cậu.”
Tôi bất ngờ khi nghe được câu nói đó, mở mắt to ngước lên nhìn cậu, tôi cứ nhìn cậu như thế cho đến khi cậu nói: “Không được nói với ai.”, lúc ấy tôi mới mang theo một chút ngại ngùng và ấm áp thu hồi ánh mắt của mình.
Mọi người thường nói, bí mật chính là những thứ con người không muốn nói ra, chỉ muốn dấu tận sâu trong tim. Bởi, một khi đã là bí mật không nên nói không phải khiến người khác đau lòng thì cũng khiến chính mình đau lòng. Thế nhưng còn có một loại bí mật vẫn rất đỗi ngọt ngào!
Lần thứ hai, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu, có lẽ đó chính là thứ ấm áp nhất mà tôi được trải qua!
...
Cũng đã trễ nên tôi quyết định ngồi đợi Tằng Quân, Thiên Tỉ đã về trước. Khi Tằng Quân chạy đến, cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi.
“Cậu vẫn còn ở đây à?”, sau đó nhìn thấy một bên má của tôi sưng lên lo lắng hỏi, “Cậu làm sao? Ai đánh cậu, tớ đi dạy dỗ cho tên đó một trận.” Tằng Quân hình như đã tức giận.
“Tớ không sao, mau nghĩ cách giúp tớ làm sao nói với mẹ!” Tôi cầu cứu Tằng Quân.
Tằng Quân không trả lời tôi, cậu ta cứ hỏi chuyện này là ai làm, nguyên nhân tại sao. Đến khi tôi nói nguyên nhân chính là Dương Mặc Phong, còn người đánh thì tôi không biết, cậu ta tức giận đòi ngay lập tức đến nhà tìm Dương Mặc Phong nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại. Về tới nhà, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói với mẹ thế nào. Lo lắng đi sau Tằng Quân, cậu ấy đến giờ vẫn chưa lên tiếng về việc này.
“Về trễ thế, mau vào ăn cơm, Tằng Quân hôm nay ở lại nhé!” Tiếng mẹ tôi từ trong bếp vọng ra.
Ngồi xuống bàn ăn, cuối cùng mẹ tôi cũng thấy vết sưng đỏ trên mặt, bà đau lòng có phần tức giận nói: “Tiểu Ngọc, con làm sao thế? Ai đánh con?”
Tằng Quân nãy giờ im lặng mới lên tiếng: “Dì à, là lỗi của con...”
...
“Này, cậu cũng thật thông minh đấy.” Tôi vừa tiễn Tằng Quân ra cổng vừa nói.
“Tớ là ai hả? Cậu phải hậu đãi tớ đấy!” Tằng Quân lại bắt đầu lên mặt rồi.
Kể ra thì lần này cũng phải cảm ơn cậu ta, lấy nguyên nhân đổi thành cậu ta, thì tình thế cũng khác, mẹ tôi chỉ có thể nói tôi cẩn thận và những nữ sinh kia thật không có học thức, còn nhỏ đã lo yêu đương. Thế nhưng nhớ lại vẻ mặt của Tằng Quân lúc nãy khi nói câu: “Cũng vì thích cháu nên mới tìm Tiểu Ngọc gây sự.”, tôi lại không nhịn được mà cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.