Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Chương 28: "Chỉ sợ, tôi còn không lọt nổi vào mắt của cô ấy."
Tiêu Linh Thần Vũ
23/10/2023
Trở lại sảnh tiệc, Hoài An nghe phong phanh là có người mắt bị bỏng ớt,
có vẻ khá nghiêm trọng. Mấy người phục vụ đều lo sợ mà cuống lên, không
biết sao bị phát sinh chuyện này. Thế nên bữa tiệc này cũng chóng tàn,
mọi người đều lần lượt ra về.
Ông Michele lần lượt tiễn mọi người, lúc Hoài An đi ngang qua còn thì thầm: "Nhớ giúp tôi bảo quản viên đá đấy."
Hoài An bĩu môi: "Tất nhiên rồi thưa ngài." Cô quay sang nháy mắt với trợ lý Rive một cái, vẫy tay: "Goodbye!"
Rive cười đến híp mắt: "Tạm biệt thiên thần! Về cẩn thận nha.. a." Anh còn không quên gửi đến Hoài An một nụ hôn gió.
Một màn này hiển nhiên lọt vào mắt của vài người.
Trần Chí Huy hơi cau mày. Cảm giác như mình bị hố.
Đến nơi đậu xe, Hoài An quay lại nhìn người lẽo đẽo theo mình này giờ, chép miệng hỏi: "Đi theo tôi làm gì?"
Trần Chí Huy cười tà, đưa bản thiết kế trong tay cho cô: "Trả lại cô cái này. Đúng là thật tốn công vô ích."
Hoài An cầm lấy, bĩu môi: "Ồ! Là bản nháp thiết kế của tôi đây mà. Bản chính thức đã được gửi đến từ chiều rồi, vốn cầm cái này đi để làm màu chút vậy mà.."
Nói đến đây cô cười rồi lắc đầu tặc lưỡi: "Chậc, chậc.. không nghĩ chú có lòng tốt cầm hộ tôi về thế này đấy. Chắc tôi phải làm gì đó để cảm ơn chú mới được."
Trần Chí Huy: "..."
Tự nhiên thấy khó thở ghê. Hắn thở dài.
"Không cần cảm ơn. Chỉ là tiện tay mà thôi."
Hoài An nhìn hắn, nhịn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn bật cười khanh khách ra tiếng.
Trần Chí Huy: "..."
Giờ có vẻ cô lại cười nhiều rồi ha. Nhưng kiểu cười này.. thật mẹ nó đáng ghét.
Sau khi cơn cười qua đi. Hoài An vừa lên xe vừa nói: "Tôi muốn về rồi. Chú có muốn làm người bay không."
Trần Chí Huy đang đứng trước mũi xe, nghe Hoài An nói vậy thì dịch sang một bên. Hắn cá cô của hiện tại rất có gan làm thật. Cảm giác như là một kẻ mới từ trại thương điên bị xổng ra vậy.
Hoài An khởi động xe rồi lao đi trong tíc tắc. Trần Chí Huy híp mắt nhìn theo, xong cười cười: "Hy vọng cô có thể về nhà bình an."
* * *
Bị Hoài An từ chối, Đoàn Mạnh Quân chỉ đành chở tên Ngô Gia Kiệt về.
Vừa lên xe, anh cởi chiếc áo vest ra để lộ áo sơ mi bị đứt vài khuy áo. Ngô Gia Kiệt thấy thế thì nhíu mày hỏi: "Áo anh bị sao vậy?"
Đoàn Mạnh Quân không trả lời chỉ chuyên tâm lái xe.
Ngô Gia Kiệt bị ăn bơ: "..."
Hắn nhớ hình như là có một lúc không thấy Đoàn Mạnh Quân và Hoài An đâu, sau đó thì hai người này xuất hiện cùng nhau.
Chả có nhẽ..
Ngô Gia Kiệt bộ mặt đánh giá, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Có vẻ như tôi hiểu biết khá ít về trưởng quản lý của chúng ta thì phải?" Chưa nói đến Đoàn Mạnh Quân, thái độ của ông Michele tối nay nữa. Hắn có cảm giác như chỉ mình là người tối cổ vậy.
Đoàn Mạnh Quân lúc này mới liếc đến hắn, tiện tay mở màn hình led trên xe lên.
Ngô Gia Kiệt chăm chú nhìn màn hình đến cau mày: "Cô ta là.." Thông tin này lớn đến mức khó tin, hắn quay sang hỏi Đoàn Mạnh Quân: "Là thật?"
"Ừ"
Cái này không phải quá mức trâu bò à? Ngô Gia Kiệt tạm thời không tiếp thu nổi. Hắn nhắm mắt lại mấy phút, cuối cùng thốt lên: "Nếu cô ta giỏi như vậy thì sao lại đến công ty chúng ta làm trưởng quản lý quèn làm gì?"
"Chả lẽ.. cô ta có mục đích khác?"
Nhưng là mục đích gì mới được?
Ngô Gia Kiệt vuốt cằm suy tư rồi đột nhiên nhìn Đoàn Mạnh Quân: "Mục đích của cô ta là anh?"
"Nếu vậy không phải rất tốt sao?"
Da mặt Ngô Gia Kiệt giật giật. Tự hỏi là tốt chỗ nào chứ?
Mắt thấy Đoàn Mạnh Quân thở dài, giọng nói pha chút u buồn: "Chỉ sợ, tôi còn không lọt nổi vào mắt của cô ấy."
Ngô Gia Kiệt: "..."
Bớt lại giùm. Sao lại tự đi đánh giá bản thân thấp như thế. Đúng là nhức đầu thiệt chứ.
Hắn ôm đầu, kiểu hết nói nổi: "Anh lái xe nhanh một chút, tôi buồn ngủ."
Tinh thần của hắn lúc này rất cần được nghỉ ngơi. Thật không hiểu nổi sao Đoàn Mạnh Quân có thể dễ dàng nói yêu Hoài An như thế.
Ờ thì cô ta cũng có chút tài, chút nhan sắc đi. Nhưng anh mới gặp cô ta bao lâu chứ.
Bùa! Đúng! Chắc chắn là bị bỏ bùa rồi. Để lúc nào rảnh hắn phải đi tìm một thầy trừ tà mới được.
* * *
Hoài An lái xe đến một giao lộ thì bắt gặp ba chiếc xe màu đen đang lao đến rất nhanh. Cô nhấn ga tăng tốc, cảm giác phấn khích như đang chuẩn bị bước vào một trò chơi mạo hiểm.
Ba chiếc xe kia không nghĩ cô đột nhiên tăng tốc, nên lỡ để xe cô vượt ra khỏi vòng vây. Nhưng thấy hướng xe cô đi thì bọn họ cười khà khà. Con đường đó vừa vắng vừa hiểm trở, càng thích hợp để làm chuyện xấu.
Cảm giác như con mồi tự chui vào rọ khiến họ trở nên phấn khích, tăng tốc đuổi theo. Thế là một màn rượt đuổi trong đêm bắt đầu.
Mấy người đuổi theo chiếc xe của Hoài An lúc đầu thì hăng, nhưng lúc sau thì tự dưng cảm thấy sợ hãi.
Sườn núi dốc cheo leo lại còn lắm khúc cua. Bọn họ dù thông thuộc địa hình nhưng đi còn sợ. Thế mà chiếc xe kia thì càng ngày càng phóng như điên. Như muốn bán mạng cho tử thần không bằng.
Người thuê bọn họ bảo trong xe đó chỉ là một cô gái thôi mà. Nhưng sao bọn họ lại cảm thấy như đang đuổi theo một tay đua chuyên nghiệp, vừa điên lại vừa không sợ chết thế kia.
Ông Michele lần lượt tiễn mọi người, lúc Hoài An đi ngang qua còn thì thầm: "Nhớ giúp tôi bảo quản viên đá đấy."
Hoài An bĩu môi: "Tất nhiên rồi thưa ngài." Cô quay sang nháy mắt với trợ lý Rive một cái, vẫy tay: "Goodbye!"
Rive cười đến híp mắt: "Tạm biệt thiên thần! Về cẩn thận nha.. a." Anh còn không quên gửi đến Hoài An một nụ hôn gió.
Một màn này hiển nhiên lọt vào mắt của vài người.
Trần Chí Huy hơi cau mày. Cảm giác như mình bị hố.
Đến nơi đậu xe, Hoài An quay lại nhìn người lẽo đẽo theo mình này giờ, chép miệng hỏi: "Đi theo tôi làm gì?"
Trần Chí Huy cười tà, đưa bản thiết kế trong tay cho cô: "Trả lại cô cái này. Đúng là thật tốn công vô ích."
Hoài An cầm lấy, bĩu môi: "Ồ! Là bản nháp thiết kế của tôi đây mà. Bản chính thức đã được gửi đến từ chiều rồi, vốn cầm cái này đi để làm màu chút vậy mà.."
Nói đến đây cô cười rồi lắc đầu tặc lưỡi: "Chậc, chậc.. không nghĩ chú có lòng tốt cầm hộ tôi về thế này đấy. Chắc tôi phải làm gì đó để cảm ơn chú mới được."
Trần Chí Huy: "..."
Tự nhiên thấy khó thở ghê. Hắn thở dài.
"Không cần cảm ơn. Chỉ là tiện tay mà thôi."
Hoài An nhìn hắn, nhịn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn bật cười khanh khách ra tiếng.
Trần Chí Huy: "..."
Giờ có vẻ cô lại cười nhiều rồi ha. Nhưng kiểu cười này.. thật mẹ nó đáng ghét.
Sau khi cơn cười qua đi. Hoài An vừa lên xe vừa nói: "Tôi muốn về rồi. Chú có muốn làm người bay không."
Trần Chí Huy đang đứng trước mũi xe, nghe Hoài An nói vậy thì dịch sang một bên. Hắn cá cô của hiện tại rất có gan làm thật. Cảm giác như là một kẻ mới từ trại thương điên bị xổng ra vậy.
Hoài An khởi động xe rồi lao đi trong tíc tắc. Trần Chí Huy híp mắt nhìn theo, xong cười cười: "Hy vọng cô có thể về nhà bình an."
* * *
Bị Hoài An từ chối, Đoàn Mạnh Quân chỉ đành chở tên Ngô Gia Kiệt về.
Vừa lên xe, anh cởi chiếc áo vest ra để lộ áo sơ mi bị đứt vài khuy áo. Ngô Gia Kiệt thấy thế thì nhíu mày hỏi: "Áo anh bị sao vậy?"
Đoàn Mạnh Quân không trả lời chỉ chuyên tâm lái xe.
Ngô Gia Kiệt bị ăn bơ: "..."
Hắn nhớ hình như là có một lúc không thấy Đoàn Mạnh Quân và Hoài An đâu, sau đó thì hai người này xuất hiện cùng nhau.
Chả có nhẽ..
Ngô Gia Kiệt bộ mặt đánh giá, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Có vẻ như tôi hiểu biết khá ít về trưởng quản lý của chúng ta thì phải?" Chưa nói đến Đoàn Mạnh Quân, thái độ của ông Michele tối nay nữa. Hắn có cảm giác như chỉ mình là người tối cổ vậy.
Đoàn Mạnh Quân lúc này mới liếc đến hắn, tiện tay mở màn hình led trên xe lên.
Ngô Gia Kiệt chăm chú nhìn màn hình đến cau mày: "Cô ta là.." Thông tin này lớn đến mức khó tin, hắn quay sang hỏi Đoàn Mạnh Quân: "Là thật?"
"Ừ"
Cái này không phải quá mức trâu bò à? Ngô Gia Kiệt tạm thời không tiếp thu nổi. Hắn nhắm mắt lại mấy phút, cuối cùng thốt lên: "Nếu cô ta giỏi như vậy thì sao lại đến công ty chúng ta làm trưởng quản lý quèn làm gì?"
"Chả lẽ.. cô ta có mục đích khác?"
Nhưng là mục đích gì mới được?
Ngô Gia Kiệt vuốt cằm suy tư rồi đột nhiên nhìn Đoàn Mạnh Quân: "Mục đích của cô ta là anh?"
"Nếu vậy không phải rất tốt sao?"
Da mặt Ngô Gia Kiệt giật giật. Tự hỏi là tốt chỗ nào chứ?
Mắt thấy Đoàn Mạnh Quân thở dài, giọng nói pha chút u buồn: "Chỉ sợ, tôi còn không lọt nổi vào mắt của cô ấy."
Ngô Gia Kiệt: "..."
Bớt lại giùm. Sao lại tự đi đánh giá bản thân thấp như thế. Đúng là nhức đầu thiệt chứ.
Hắn ôm đầu, kiểu hết nói nổi: "Anh lái xe nhanh một chút, tôi buồn ngủ."
Tinh thần của hắn lúc này rất cần được nghỉ ngơi. Thật không hiểu nổi sao Đoàn Mạnh Quân có thể dễ dàng nói yêu Hoài An như thế.
Ờ thì cô ta cũng có chút tài, chút nhan sắc đi. Nhưng anh mới gặp cô ta bao lâu chứ.
Bùa! Đúng! Chắc chắn là bị bỏ bùa rồi. Để lúc nào rảnh hắn phải đi tìm một thầy trừ tà mới được.
* * *
Hoài An lái xe đến một giao lộ thì bắt gặp ba chiếc xe màu đen đang lao đến rất nhanh. Cô nhấn ga tăng tốc, cảm giác phấn khích như đang chuẩn bị bước vào một trò chơi mạo hiểm.
Ba chiếc xe kia không nghĩ cô đột nhiên tăng tốc, nên lỡ để xe cô vượt ra khỏi vòng vây. Nhưng thấy hướng xe cô đi thì bọn họ cười khà khà. Con đường đó vừa vắng vừa hiểm trở, càng thích hợp để làm chuyện xấu.
Cảm giác như con mồi tự chui vào rọ khiến họ trở nên phấn khích, tăng tốc đuổi theo. Thế là một màn rượt đuổi trong đêm bắt đầu.
Mấy người đuổi theo chiếc xe của Hoài An lúc đầu thì hăng, nhưng lúc sau thì tự dưng cảm thấy sợ hãi.
Sườn núi dốc cheo leo lại còn lắm khúc cua. Bọn họ dù thông thuộc địa hình nhưng đi còn sợ. Thế mà chiếc xe kia thì càng ngày càng phóng như điên. Như muốn bán mạng cho tử thần không bằng.
Người thuê bọn họ bảo trong xe đó chỉ là một cô gái thôi mà. Nhưng sao bọn họ lại cảm thấy như đang đuổi theo một tay đua chuyên nghiệp, vừa điên lại vừa không sợ chết thế kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.