Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Chương 17: Chú chim nhỏ vọng tưởng cất cánh bay cao
Tiêu Linh Thần Vũ
05/10/2023
Cô gái bên cạnh nghe thấy tưởng bảo mình nhận nhầm Đoàn Mạnh Quân thì
quay qua nói: "Không nhầm đâu, tôi chắc chắn người đó thực sự chính là
Đoàn Mạnh Quân."
Lúc này Ngọc Hân đã không còn nghe lọt tai câu nào nữa, ánh mắt sắc lạnh như dao găm nhìn về phía Hoài An.
Đoàn Mạnh Quân ứng phó vài câu với một đám người, người nọ vừa đi người kia lại đến. Thật phiền muốn chết.
Quay lại nhìn thì Hoài An đã không thấy tăm hơi.
Cô gái này, vừa mới không để mắt tới một chút mà đã chuồn mất rồi.
Hoài An từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy có người đứng chờ mình sẵn. Chính là người đã dùng đôi mắt như dao găm nhìn cô rất lâu.
"Thì ra đúng là mày thật." Trần Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Hoài An nhún vai: "Chứ nãy giờ mày vẫn chưa biết là chị thật hả, em gái?"
"Em gái? Mày cũng xứng gọi tao là em gái à?"
"Ừ, công nhận. Lúc thốt ra từ đó cũng có hơi buồn nôn thật."
Ngọc Hân tức đến bật cười: "Ha, mấy năm trốn chui trốn lủi ở bên ngoài, mày đã học được cái thói láo xược rồi cơ à?"
Hoài An thở dài: "Cũng tạm thôi."
"Con nhãi ranh." Ngọc Hân nghiến răng ken két.
Mặc dù Hoài An đúng là chị họ của cô ta nhưng lại ít hơn cô ta mấy tuổi. Thế nên, trừ khi ở trước mặt người lớn trong nhà ra, chẳng bao giờ cô ta gọi Hoài An là chị cả.
Dường như thái độ nãy giờ của Hoài An khiến Ngọc Hân không hài lòng. Cô ta hùng hổ tiến lại gần Hoài An, tính nắm đầu cô.
Hoài An bắt lấy tay cô ta, kéo mạnh Ngọc Hân đập lưng vào tường, khiến cô ta đau đớn thét lên: "..."
Khoảnh khắc lưng đập vào tường, Trần Ngọc Hân cảm giác như xương cốt mình bị gãy tan. Cô ta ngồi bệt xuống, hơi thở trở nên nặng nề vì đau đớn, trợn ngược mắt không tin nổi nhìn Hoài An.
"Sao mày dám?"
"Có gì mà không dám chứ?" Hoài An bật cười, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống mà hỏi lại.
"Mày!"
Trần Ngọc Hân tức thở không ra hơi.
Trong trí nhớ của Trần Ngọc Hân, dù cô ta có đánh đập, bắt nạt, hành hạ Hoài An đến cỡ nào thì Hoài An cũng tuyệt nhiên không có một chút phản kháng. Lúc nào cũng chỉ biết co rúc như một con chó hoang đáng thương.
Vậy mà giờ đây Hoài An lại đánh trả cô ta. Con khốn này đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.
Đang thưởng thức cái khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ vì tức giận của Trần Ngọc Hân thì có tiếng bước chân nhanh đi tới.
Hoài An khẽ cau mày.
Chẳng nhẽ lúc có ý định vào xử lý cô. Trần Ngọc Hân không nên treo một cái biển miễn làm phiền ở ngoài à?
Chẳng giống tác phong thường ngày của cô ta chút nào.
Nhìn thấy người đi đến là ai thì Hoài An chép miệng. Thì ra là người một nhà cả.
Trần Chí Huy đi đến thấy tình cảnh trước mắt thì không mấy ngạc nhiên. Lúc không thấy bóng dáng hai người này đâu hắn đã sinh nghi rồi.
Nhưng dù sao ở đây cũng không thể gây ra sự việc gì nên hắn đành thở dài mà đi tìm.
Hắn đỡ Trần Ngọc Hân dậy, nhìn Hoài An nói: "Dù gì cũng là người một nhà lâu ngày không gặp. Sao vừa mới gặp lại đã đụng tay đụng chân rồi."
Được đỡ dậy xong thì cô ta cũng hất tay Trần Chí Huy ra, nhìn Hoài An nghiến răng cười nói: "Chị họ của chúng ta đi du học học được không ít bản lĩnh đâu. Đặc biệt là cũng biết đánh trả rồi đấy.
Mà cũng thật tội nghiệp. Không biết mấy năm qua chị họ giao du với bao nhiêu bạn bè xấu xa, đến nỗi tính cách có thể trở nên láo xược như vậy."
Hoài An bật cười khanh khách: "Đúng là đã học được không ít điều. Ngày tháng hẵng càng dài, nếu thích sau này chị sẽ từ từ dạy cho các em sau."
"Còn bây giờ thì chị không có thời gian tâm sự nói chuyện xưa với các em nữa. Thế nhé!" nói xong cô nhìn hai người kia một lượt rồi mỉm cười rời đi.
"Mày đứng lại."
Trần Ngọc Hân định đi lên túm Hoài An lại nhưng đã được Trần Chí Huy kéo trở về.
"Nơi này dù sao cũng không nên gây sự."
Trần Ngọc Hân bực mình hất tay Trần Chí Huy. Hắn cũng không nói gì. Tuy hai người là anh em ruột nhưng lại là cùng cha khác mẹ. Thế nên Trần Ngọc Hân cũng khinh thường hắn.
Cô ta gằn từng chữ: "Sao nó dám có thái độ xấc xược như vậy chứ?"
Trần Chí Huy cong khóe môi cười: "Chú chim nhỏ khi đã có đủ lông đủ cánh rồi, sẽ vọng tưởng có thể cất cánh bay cao."
Trần Ngọc Hân hừ lạnh: "Nó muốn bay? Cũng phải xem chủ nhân của nó có cho phép không đã.
Hừ, tưởng nó sẽ chui rúc ở xó xỉnh nào cả đời chứ? Vậy mà lại dám xuất hiện."
Cô ta đột nhiên quay sang hỏi Trần Chí Huy: "Mà sao lúc thấy con khốn đó không thấy anh có chút bất ngờ nào thế? Đừng nói là anh đã gặp cô ta trước rồi đấy nhé."
"Tất nhiên là không rồi. Chẳng qua là anh vẫn luôn trong tâm thế chờ cô ta xuất hiện thôi."
Đúng vậy! Ngay giây phút nhìn Trần Hoài An cô độc rời đi ở sân bay. Hắn đã biết, chắc chắn sẽ có một ngày cô quay trở lại rồi.
Trần Ngọc Hân nhìn hắn mỉa mai: "Không ngờ anh nhớ mong con khốn đó đến vậy đấy?"
Cô ta chậc lưỡi rồi lắc đầu: "Nhưng mà nó cũng không xấc láo được bao lâu đâu. Chỉ có lần này thôi. Tôi sẽ cho nó biết hậu quả của việc xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa." Nói rồi cô ta vừa cười lớn vừa đi ra ngoài.
Nhìn Trần Ngọc Hân rời đi. Trần Chí Huy cảm giác như mình đang nhìn một con ngu vậy.
Trần Hoài An của hiện tại đã khác xa trước kia rồi.
Lúc này Ngọc Hân đã không còn nghe lọt tai câu nào nữa, ánh mắt sắc lạnh như dao găm nhìn về phía Hoài An.
Đoàn Mạnh Quân ứng phó vài câu với một đám người, người nọ vừa đi người kia lại đến. Thật phiền muốn chết.
Quay lại nhìn thì Hoài An đã không thấy tăm hơi.
Cô gái này, vừa mới không để mắt tới một chút mà đã chuồn mất rồi.
Hoài An từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy có người đứng chờ mình sẵn. Chính là người đã dùng đôi mắt như dao găm nhìn cô rất lâu.
"Thì ra đúng là mày thật." Trần Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Hoài An nhún vai: "Chứ nãy giờ mày vẫn chưa biết là chị thật hả, em gái?"
"Em gái? Mày cũng xứng gọi tao là em gái à?"
"Ừ, công nhận. Lúc thốt ra từ đó cũng có hơi buồn nôn thật."
Ngọc Hân tức đến bật cười: "Ha, mấy năm trốn chui trốn lủi ở bên ngoài, mày đã học được cái thói láo xược rồi cơ à?"
Hoài An thở dài: "Cũng tạm thôi."
"Con nhãi ranh." Ngọc Hân nghiến răng ken két.
Mặc dù Hoài An đúng là chị họ của cô ta nhưng lại ít hơn cô ta mấy tuổi. Thế nên, trừ khi ở trước mặt người lớn trong nhà ra, chẳng bao giờ cô ta gọi Hoài An là chị cả.
Dường như thái độ nãy giờ của Hoài An khiến Ngọc Hân không hài lòng. Cô ta hùng hổ tiến lại gần Hoài An, tính nắm đầu cô.
Hoài An bắt lấy tay cô ta, kéo mạnh Ngọc Hân đập lưng vào tường, khiến cô ta đau đớn thét lên: "..."
Khoảnh khắc lưng đập vào tường, Trần Ngọc Hân cảm giác như xương cốt mình bị gãy tan. Cô ta ngồi bệt xuống, hơi thở trở nên nặng nề vì đau đớn, trợn ngược mắt không tin nổi nhìn Hoài An.
"Sao mày dám?"
"Có gì mà không dám chứ?" Hoài An bật cười, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống mà hỏi lại.
"Mày!"
Trần Ngọc Hân tức thở không ra hơi.
Trong trí nhớ của Trần Ngọc Hân, dù cô ta có đánh đập, bắt nạt, hành hạ Hoài An đến cỡ nào thì Hoài An cũng tuyệt nhiên không có một chút phản kháng. Lúc nào cũng chỉ biết co rúc như một con chó hoang đáng thương.
Vậy mà giờ đây Hoài An lại đánh trả cô ta. Con khốn này đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.
Đang thưởng thức cái khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ vì tức giận của Trần Ngọc Hân thì có tiếng bước chân nhanh đi tới.
Hoài An khẽ cau mày.
Chẳng nhẽ lúc có ý định vào xử lý cô. Trần Ngọc Hân không nên treo một cái biển miễn làm phiền ở ngoài à?
Chẳng giống tác phong thường ngày của cô ta chút nào.
Nhìn thấy người đi đến là ai thì Hoài An chép miệng. Thì ra là người một nhà cả.
Trần Chí Huy đi đến thấy tình cảnh trước mắt thì không mấy ngạc nhiên. Lúc không thấy bóng dáng hai người này đâu hắn đã sinh nghi rồi.
Nhưng dù sao ở đây cũng không thể gây ra sự việc gì nên hắn đành thở dài mà đi tìm.
Hắn đỡ Trần Ngọc Hân dậy, nhìn Hoài An nói: "Dù gì cũng là người một nhà lâu ngày không gặp. Sao vừa mới gặp lại đã đụng tay đụng chân rồi."
Được đỡ dậy xong thì cô ta cũng hất tay Trần Chí Huy ra, nhìn Hoài An nghiến răng cười nói: "Chị họ của chúng ta đi du học học được không ít bản lĩnh đâu. Đặc biệt là cũng biết đánh trả rồi đấy.
Mà cũng thật tội nghiệp. Không biết mấy năm qua chị họ giao du với bao nhiêu bạn bè xấu xa, đến nỗi tính cách có thể trở nên láo xược như vậy."
Hoài An bật cười khanh khách: "Đúng là đã học được không ít điều. Ngày tháng hẵng càng dài, nếu thích sau này chị sẽ từ từ dạy cho các em sau."
"Còn bây giờ thì chị không có thời gian tâm sự nói chuyện xưa với các em nữa. Thế nhé!" nói xong cô nhìn hai người kia một lượt rồi mỉm cười rời đi.
"Mày đứng lại."
Trần Ngọc Hân định đi lên túm Hoài An lại nhưng đã được Trần Chí Huy kéo trở về.
"Nơi này dù sao cũng không nên gây sự."
Trần Ngọc Hân bực mình hất tay Trần Chí Huy. Hắn cũng không nói gì. Tuy hai người là anh em ruột nhưng lại là cùng cha khác mẹ. Thế nên Trần Ngọc Hân cũng khinh thường hắn.
Cô ta gằn từng chữ: "Sao nó dám có thái độ xấc xược như vậy chứ?"
Trần Chí Huy cong khóe môi cười: "Chú chim nhỏ khi đã có đủ lông đủ cánh rồi, sẽ vọng tưởng có thể cất cánh bay cao."
Trần Ngọc Hân hừ lạnh: "Nó muốn bay? Cũng phải xem chủ nhân của nó có cho phép không đã.
Hừ, tưởng nó sẽ chui rúc ở xó xỉnh nào cả đời chứ? Vậy mà lại dám xuất hiện."
Cô ta đột nhiên quay sang hỏi Trần Chí Huy: "Mà sao lúc thấy con khốn đó không thấy anh có chút bất ngờ nào thế? Đừng nói là anh đã gặp cô ta trước rồi đấy nhé."
"Tất nhiên là không rồi. Chẳng qua là anh vẫn luôn trong tâm thế chờ cô ta xuất hiện thôi."
Đúng vậy! Ngay giây phút nhìn Trần Hoài An cô độc rời đi ở sân bay. Hắn đã biết, chắc chắn sẽ có một ngày cô quay trở lại rồi.
Trần Ngọc Hân nhìn hắn mỉa mai: "Không ngờ anh nhớ mong con khốn đó đến vậy đấy?"
Cô ta chậc lưỡi rồi lắc đầu: "Nhưng mà nó cũng không xấc láo được bao lâu đâu. Chỉ có lần này thôi. Tôi sẽ cho nó biết hậu quả của việc xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa." Nói rồi cô ta vừa cười lớn vừa đi ra ngoài.
Nhìn Trần Ngọc Hân rời đi. Trần Chí Huy cảm giác như mình đang nhìn một con ngu vậy.
Trần Hoài An của hiện tại đã khác xa trước kia rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.