Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Chương 2: Hồi ức
Tiêu Linh Thần Vũ
03/10/2023
Vậy là cô chỉ đành lẻ loi một mình vác chiếc bụng đói đi đánh chén một bữa no nê rồi trở về ngủ. Tưởng rằng có thể nghỉ ngơi thật sảng khoái nhưng đâu ai mà ngờ hơn nửa đêm lại bị gọi hồn dậy bởi một cuộc gọi. Mơ màng nhận máy thì bên kia lạnh nhạt hỏi một câu làm cô dựng hết cả tóc gáy.
"Cô ta đâu?"
Nhận ra giọng ai cô bỗng tỉnh ngang. Còn ai ngoài ông chủ tập đoàn trang sức đá quý lớn nhất Việt Nam – Ngô Gia Kiệt, cũng là người tình tin đồn của Trần Hoài An. Nghe là biết ngay đang hỏi ai.
"Dạ, chị An đã về nước trước từ hôm qua rồi.."
Phận làm nhân viên nói chuyện với sếp lớn khiến giọng cô không tự chủ được hơi run.
Còn chưa nói hết câu bên kia đã lạnh lùng ngắt máy. Tính toán thời gian, cô hơi do dự một chút gọi điện cho chị Hoài An, cũng không có hi vọng nhiều là bên kia sẽ nghe.
Ai ngờ cuộc gọi được kết nối, còn chưa kịp định thần lại thì đã nhận về câu "Em thật phiền!" kèm với giọng nói vô cùng ghét bỏ rồi lại tiếng ngắt máy đầy lạnh lẽo.
Quỳnh Nga như chết lặng, không thể tin nổi mà nhìn điện thoại.
Phiền!
Cô phiền sao?
Ai mới thực sự là người bị làm phiền đây? Bây giờ ở Việt Nam là buổi sáng nhưng ở Anh là hai giờ đêm đó hai ông bà già.
Quỳnh Nga quăng điện thoại sang một bên, nằm xuống giường, mang trái tim đầy tổn thương cần tìm lại giấc ngủ để chữa lành, mặc kệ hai cái con người vô tâm kia.
* * *
Hoài An lái xe dừng lại trước một con hẻm rồi xuống đi bộ được một đoạn thì đã thấy một cửa tiệm hoa rực rỡ hiện ra ngay trước mắt.
Cô chủ tiệm đang đứng tưới nước cho hoa nhìn thấy Hoài An thì cười tít mắt, vẫy vẫy tay gọi.
"Đã đến rồi à!"
"Cháu chào cô, chúc cô buổi sáng vui vẻ!" Hoài An lễ phép đáp.
Cô Hoa cười, vào trong tiệm cầm ra một bó hoa cẩm tú cầu xanh lam nhạt đưa cho Hoài An.
"Dạo này thời tiết tốt, nên hoa đẹp lắm đấy. Cô đã chuẩn bị sẵn cho cháu rồi này, xem có đẹp không?"
Hoài An đón lấy: "Hoa của cô có khi nào là không đẹp đâu!"
Nghe vậy cô Hoa cười tít mắt, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô: "Cái con bé này!"
"À, phải rồi! Cháu đặt giúp cô đặt bộ trang sức mùa thu mới ra được không? Cô cũng đã nhờ người đặt trước rồi mà sợ tranh không kịp."
Hoài An bật cười: "Tất nhiên là được rồi."
"Con gái cô nó sắp đi lấy chồng, cháu biết mà, nó và cô đều rất thích các mẫu trang sức của cháu. Nên cô muốn mua tặng nó."
"Ơ thật ạ? Vậy cô gửi lời chúc phúc tới em ý hộ cháu với nhé! Cháu sẽ gửi bộ trang sức sớm nhất có thể tới cho cô."
"Ừm, cảm ơn cháu."
"Mới ngày nào không gặp, mà giờ con bé đã trưởng thành, đi lấy chồng rồi. Đúng là nhanh thật đấy!"
"Nhanh gì nữa, cũng đã bao năm rồi kia mà." nói rồi cô Hoa cầm tay Hoài An, xoa mu bàn tay cô.
"Còn cháu nữa đấy, An à! Cô với cháu cũng đã quen biết nhiều năm. Có thể nói, cô xem cháu như con gái ruột của mình vậy. Chỉ mong cháu có thể hạnh phúc. Cháu cũng nên tìm một bến đỗ cho riêng mình. Hay là.."
"Cháu cảm ơn cô, hiện tại cháu cũng đang rất vui vẻ và hạnh phúc mà." Hoài An cười cười đáp lại, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này trên người cô.
Đối diện với đôi mắt trong trẻo của Hoài An, cô Hoa chỉ đành thở dài trong lòng, muốn nói gì nữa lại thôi.
"Cũng không còn sớm nữa, cháu phải đi đây."
"Ừm, đi đi! Tuy giờ trời nắng nhưng có khi buổi chiều lại có mưa phùn đấy, nhớ cầm theo ô nhé."
"Vâng, cháu biết rồi, tạm biệt cô." Nói rồi Hoài An vẫy tay chào.
Nhìn bóng lưng người rời đi, nụ cười trên mặt cô Hoa cũng dần giãn ra, nhìn Hoài An rồi lại nhìn những bông hoa mình đang tưới, đều tươi mát đầy sức sống như nhau. Cô khẽ chạnh lòng lắc đầu.
Hoài An khẽ ôm bó hoa trong lòng nâng niu, thong thả đi ra khỏi ngõ. Có cơn gió lạnh thổi tới, thấm vào da khiến cô hơi rùng mình, nhưng rất nhanh đã được những tia nắng ấm áp xua tan đi. Cô khẽ hít vào một hơi, ngửi ngay thấy hương cốm nơi chóp mũi. Thấy nhớ nhớ cái hương vị đó cô liền đi mua một chút về.
Dạo bước trên con phố quen thuộc, ngắm những cái cây đang dần thay những chiếc lá vàng. Trên những chiếc lá vẫn còn đọng lại những hạt sương long lanh. Hoài An đưa tay ra, muốn hứng những tia nắng đang xuyên qua kẽ lá mà rơi xuống.
Cô tự thấy lòng nhẹ như mây. Tâm trạng cứ lơ lửng trôi dạt theo làn gió mát.
Cảnh vật ở đây bốn mùa thay đổi. Tuy mỗi năm lại mỗi khác chút, nhưng nó vẫn mang đậm hình bóng của nó trong tâm trí mỗi con người, vẫn luôn là như vậy.
Dường như cuộc sống tấp nập, bộn bề này chẳng có chút mảy may ảnh hưởng nào.
Những ký ức tươi đẹp của năm tháng ùa về như một cơn gió. Khẽ luồn lách, đánh thức nơi sâu nhất tâm hồn con người, làm sống dậy những thứ làm người ta khó quên.
"Cô ta đâu?"
Nhận ra giọng ai cô bỗng tỉnh ngang. Còn ai ngoài ông chủ tập đoàn trang sức đá quý lớn nhất Việt Nam – Ngô Gia Kiệt, cũng là người tình tin đồn của Trần Hoài An. Nghe là biết ngay đang hỏi ai.
"Dạ, chị An đã về nước trước từ hôm qua rồi.."
Phận làm nhân viên nói chuyện với sếp lớn khiến giọng cô không tự chủ được hơi run.
Còn chưa nói hết câu bên kia đã lạnh lùng ngắt máy. Tính toán thời gian, cô hơi do dự một chút gọi điện cho chị Hoài An, cũng không có hi vọng nhiều là bên kia sẽ nghe.
Ai ngờ cuộc gọi được kết nối, còn chưa kịp định thần lại thì đã nhận về câu "Em thật phiền!" kèm với giọng nói vô cùng ghét bỏ rồi lại tiếng ngắt máy đầy lạnh lẽo.
Quỳnh Nga như chết lặng, không thể tin nổi mà nhìn điện thoại.
Phiền!
Cô phiền sao?
Ai mới thực sự là người bị làm phiền đây? Bây giờ ở Việt Nam là buổi sáng nhưng ở Anh là hai giờ đêm đó hai ông bà già.
Quỳnh Nga quăng điện thoại sang một bên, nằm xuống giường, mang trái tim đầy tổn thương cần tìm lại giấc ngủ để chữa lành, mặc kệ hai cái con người vô tâm kia.
* * *
Hoài An lái xe dừng lại trước một con hẻm rồi xuống đi bộ được một đoạn thì đã thấy một cửa tiệm hoa rực rỡ hiện ra ngay trước mắt.
Cô chủ tiệm đang đứng tưới nước cho hoa nhìn thấy Hoài An thì cười tít mắt, vẫy vẫy tay gọi.
"Đã đến rồi à!"
"Cháu chào cô, chúc cô buổi sáng vui vẻ!" Hoài An lễ phép đáp.
Cô Hoa cười, vào trong tiệm cầm ra một bó hoa cẩm tú cầu xanh lam nhạt đưa cho Hoài An.
"Dạo này thời tiết tốt, nên hoa đẹp lắm đấy. Cô đã chuẩn bị sẵn cho cháu rồi này, xem có đẹp không?"
Hoài An đón lấy: "Hoa của cô có khi nào là không đẹp đâu!"
Nghe vậy cô Hoa cười tít mắt, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô: "Cái con bé này!"
"À, phải rồi! Cháu đặt giúp cô đặt bộ trang sức mùa thu mới ra được không? Cô cũng đã nhờ người đặt trước rồi mà sợ tranh không kịp."
Hoài An bật cười: "Tất nhiên là được rồi."
"Con gái cô nó sắp đi lấy chồng, cháu biết mà, nó và cô đều rất thích các mẫu trang sức của cháu. Nên cô muốn mua tặng nó."
"Ơ thật ạ? Vậy cô gửi lời chúc phúc tới em ý hộ cháu với nhé! Cháu sẽ gửi bộ trang sức sớm nhất có thể tới cho cô."
"Ừm, cảm ơn cháu."
"Mới ngày nào không gặp, mà giờ con bé đã trưởng thành, đi lấy chồng rồi. Đúng là nhanh thật đấy!"
"Nhanh gì nữa, cũng đã bao năm rồi kia mà." nói rồi cô Hoa cầm tay Hoài An, xoa mu bàn tay cô.
"Còn cháu nữa đấy, An à! Cô với cháu cũng đã quen biết nhiều năm. Có thể nói, cô xem cháu như con gái ruột của mình vậy. Chỉ mong cháu có thể hạnh phúc. Cháu cũng nên tìm một bến đỗ cho riêng mình. Hay là.."
"Cháu cảm ơn cô, hiện tại cháu cũng đang rất vui vẻ và hạnh phúc mà." Hoài An cười cười đáp lại, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này trên người cô.
Đối diện với đôi mắt trong trẻo của Hoài An, cô Hoa chỉ đành thở dài trong lòng, muốn nói gì nữa lại thôi.
"Cũng không còn sớm nữa, cháu phải đi đây."
"Ừm, đi đi! Tuy giờ trời nắng nhưng có khi buổi chiều lại có mưa phùn đấy, nhớ cầm theo ô nhé."
"Vâng, cháu biết rồi, tạm biệt cô." Nói rồi Hoài An vẫy tay chào.
Nhìn bóng lưng người rời đi, nụ cười trên mặt cô Hoa cũng dần giãn ra, nhìn Hoài An rồi lại nhìn những bông hoa mình đang tưới, đều tươi mát đầy sức sống như nhau. Cô khẽ chạnh lòng lắc đầu.
Hoài An khẽ ôm bó hoa trong lòng nâng niu, thong thả đi ra khỏi ngõ. Có cơn gió lạnh thổi tới, thấm vào da khiến cô hơi rùng mình, nhưng rất nhanh đã được những tia nắng ấm áp xua tan đi. Cô khẽ hít vào một hơi, ngửi ngay thấy hương cốm nơi chóp mũi. Thấy nhớ nhớ cái hương vị đó cô liền đi mua một chút về.
Dạo bước trên con phố quen thuộc, ngắm những cái cây đang dần thay những chiếc lá vàng. Trên những chiếc lá vẫn còn đọng lại những hạt sương long lanh. Hoài An đưa tay ra, muốn hứng những tia nắng đang xuyên qua kẽ lá mà rơi xuống.
Cô tự thấy lòng nhẹ như mây. Tâm trạng cứ lơ lửng trôi dạt theo làn gió mát.
Cảnh vật ở đây bốn mùa thay đổi. Tuy mỗi năm lại mỗi khác chút, nhưng nó vẫn mang đậm hình bóng của nó trong tâm trí mỗi con người, vẫn luôn là như vậy.
Dường như cuộc sống tấp nập, bộn bề này chẳng có chút mảy may ảnh hưởng nào.
Những ký ức tươi đẹp của năm tháng ùa về như một cơn gió. Khẽ luồn lách, đánh thức nơi sâu nhất tâm hồn con người, làm sống dậy những thứ làm người ta khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.