Chương 2
Quái Đạo Hồng Đấu Bồng
22/07/2016
Lôi Khế Nhĩ chúc y ngủ ngon rồi tắt điện thoại. Hai người ở đây nhìn chằm chằm cậu, biểu tình cổ quái.
“Nhìn cái gì?” Lôi Khế Nhĩ vung tay trước mặt bọn họ.
“Vừa rồi là anh của cậu?”
“Đúng vậy a.”
“Cậu không biết là rất kỳ quái hay sao?” Ba Đốn hỏi.
“Kỳ quái chỗ nào?” Lôi Khế Nhĩ hỏi lại.
“Anh cậu rõ ràng đang ở nước ngoài, còn chăm chỉ gọi điện thoại đến kiểm tra, cũng không phải bạn gái.” Bao Đức tiếp lời, hắn cũng cảm thấy thật kỳ quái.
“Bạn gái còn không quản nhiều như thế!” Ba Đốn thêm vào, “Tôi nhớ rõ anh ấy cường lực phản đối cậu chơi cùng bạn bè, cậu xem, cậu còn phải nói dối anh ấy hiện tại ở nhà!”
Đúng vậy, bị phát hiện cậu sẽ chết chắc.
Lôi Khế Nhĩ dừng lại một chút, nói giúp Lý Ngang, “Anh là đang quan tâm tôi”
“Quan tâm quá mức. Ba mẹ tôi cũng sẽ không quản tôi như vậy.” Ba Đốn phản bác.
“Cậu chính là bị quản quá mức, mới có hai nhân cách!” Bao Đức nói trực tiếp, còn không quên trêu chọc, học giọng điệu nói chuyện của giáo sư, “Các trò nên học tập Lôi Khế Nhĩ lúc còn nhỏ phải biết khiêm tốn nhiều hơn.”
“Các cậu quả thật nên học tập tôi nhiều.” Lôi Khế Nhĩ cười nói.
Bao Đức sửng sốt một chút, nháy mắt không thể phản bác.
“Hơn nữa tôi không phải hai nhân cách, tôi là có cách xử thế của tôi. Các cậu còn quá nhỏ, không có biện pháp lý giải cảnh giới của tôi ngaz~~.” Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, ra vẻ thành thục.
“Nhỏ? Cậu không phải sinh cùng năm với chúng tôi sao?” Ba Đốn phun tào với cậu, nhiều lắm cũng chỉ kém mấy tháng.
“Tư tưởng bất đồng a!” Lôi Khế Nhĩ nói xong, bị hai người vây công, đòi đánh.
Giờ hẹn công thành đã đến, mọi người đều tự tản ra, mỗi người vào vị trí của mình, ba người trang bị đầy đủ, máy tính, tai nghe, microphone, thanh âm đánh bàn phím vang khắp phòng.
Thanh âm chỉ đạo cùng mắng chửi xen kẽ trong kênh, Ai ai ai công kích quá yếu, làm hại người kia thiếu chút nữa gục xuống, hai người chiếm kênh bắt đầu mắng chửi.
Bởi vì bất hòa, chiến thuật gì đều không thể phát huy, công thành hoang đường tuyên cáo thất bại.
Lôi Khế Nhĩ vừa thấy nhân vật của mình tử vong, tức điên, tháo tai nghe, ném mạnh lên ghế ngồi. Xoay người bước đi, cầm đàn vi-ô-lông của cậu, kéo đàn cho hả giận.
“Ai ai ai kia là ai gọi tới? Ồn ào như vậy!” Bao Đức nhìn chăm chú màn hình vừa chơi game vừa mắng, “Anh em các cậu cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi, không cần gây ồn ào tại nơi này ngaz, có hiểu quy củ hay không a! Ngày đầu tiên chơi game a!”
Ba Đốn cũng mắng vài câu, nhưng sức chiến đấu không khỏe được như Bao Đức, cuối cùng vẫn là giao cho Bao Đức oanh tạc đối phương. Thẳng đến khi đối phương chịu không nổi, rời khỏi trò chơi, hoả lực mới hơi chút ngừng.
Lôi Khế Nhĩ bên kia phẫn nộ kéo đàn, không có nghe di động đặt ở bên cạnh máy tính vang? Vang, có vài tin nhắn mới. Ba Đốn cầm di động đi tìm Lôi Khế Nhĩ, trong lúc thanh âm báo tin nhắn không ngừng vang, hắn đoán có hơn mười cái.
Cho dù là khuyến mãi gửi tin nhắn miễn phí, nhưng nhiều tin nhắn như vậy cũng sẽ khiến người khác khó chịu, đối phương có thể siêng năng như thế, dường như không yêu cầu Lôi Khế Nhĩ đáp lại y.
Lôi Khế Nhĩ hỏa thiêu đắc vượng[1] ánh mắt có hung quang. Ba Đốn rất sợ chính mình sẽ bị vạ lây, vô cùng cung kính đưa điện thoại di động qua. Chỉ thấy Lôi Khế Nhĩ giống như 1 nhà ảo thuật, thần thái liền thay đổi, cơn tức giận nháy mắt tiêu tán, khôi phục bộ dáng hiền lành ôn hòa, Ba Đốn trong lúc nhất thời nhìn đến trợn tròn mắt. Lôi Khế Nhĩ liếc hắn một cái, phất tay, đuổi hắn đi.
Đám người vừa đi, Lôi Khế Nhĩ mở ra tin nhắn, tất cả đều là Lý Ngang gửi, ngay từ đầu hỏi cậu vẫn đang chơi game sao, sau khi không thấy cậu hồi âm, chính là liên tiếp gửi tin nhắn đến.
Lôi Khế Nhĩ trả lời, khôi phục phong cách ôn thuần.
Lôi Khế Nhĩ nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười giờ, quả thật đã khuya. F quốc lệch bọn họ một giờ, bên Lý Ngang là hơn mười một giờ, bọn họ hôm nay cũng luyện tập đến khuya.
Nhưng một bên là vì trò chơi, một bên là vì công việc, Lý Ngang khẳng định so với cậu còn mệt hơn.
Lôi Khế Nhĩ nhắn tin qua, nhìn lại tin nhắn vừa gửi, cảm thấy không được lắm, hình như ở câu nói có ý thúc giục đối phương, chính mình muốn đi ngủ.
Lý Ngang ở đầu dây bên kia thật lâu cũng không nhắn lại, làm cho Lôi Khế Nhĩ cảm thấy thập phần khẩn trương.
Làm sao đây? Nói sai gì sao, y có thể sinh khí hay không? Khẳng định là rất tức giận.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, chấn động, sợ tới mức Lôi Khế Nhĩ thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại. Lôi Khế Nhĩ nhanh chóng đối hai người kia hô im lặng, đợi đến lúc im lặng đến chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu, cậu mới nhận cuộc gọi.
“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
Nghe thấy thanh âm tức giận của Lý Ngang, Lôi Khế Nhĩ tựa hồ có thể tưởng tượng bộ dáng người kia nghiêm khắc tàn khốc.
“Em sợ anh sinh khí. Em vừa mới nhắn tin… Không có ý gì khác, chính là không hy vọng anh quá mệt mỏi.” Lôi Khế Nhĩ giải thích, vuốt lông sư tử, hy vọng y có thể phát ra thanh âm thoải mái.
Lý Ngang hừ một tiếng, xem như chịu thua. Lôi Khế Nhĩ âm thầm hít một hơi, tâm tình thả lỏng.
“Anh cũng nghỉ sớm một chút.”
“Em muốn đi nghỉ.”
“Còn lắm điều?”
Lôi Khế Nhĩ nhanh chóng im lặng.
“Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Sư tử từ bi tha cho cậu một lần.
“Ngủ ngon.”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay nói chúc ngủ ngon với nhau, cũng là lần cuối cùng của hôm nay. Nếu như là buổi sáng, sẽ nói sớm an; nếu như là buổi chiều, sẽ nói ngọ an; nếu như là buổi tối sẽ nói ngủ ngon. Nhất là ngủ ngon, nếu là liên hệ thường xuyên, một ngày phải nói ngủ ngon nhiều lần. Đây đã là thói quen của bọn họ.
Lôi Khế Nhĩ tắt điện thoại, trở về “chiến khu”, hai người kia im lặng chơi một trò chơi đối chiến khác. Không phải là đánh nhau kịch liệt, cũng không phải game bắn nhau, mà là một game mới có tên là Zuma, thấy lộ tuyến của quả cầu đủ mọi màu sắc kia uốn lượn khúc chiết.
Cậu nhìn một chút, đối với trò Zuma không có hứng thú, rõ ràng lại trở về luyện đàn.
Nghe thấy lần thứ hai truyền đến tiếng đàn, Bao Đức nhắc nhở, “Đừng luyện, hiện tại đã muộn, tôi sợ bị hàng xóm phàn nàn”
Lôi Khế Nhĩ đành phải cất đàn vi-ô-lông, không luyện đàn, mở TV, chuyển kênh một cách nhàm chán, không có gì đáng xem, cuối cùng dừng ở kênh tin tức, xem thời sự có tin tức gì thú vị hay không.
Không nghĩ tới điều khiển từ xa dừng lại, liền xuất hiện tin tức nghệ thuật, TVđáng phát một vũ khúc Hung-ga-ry, phóng viên phỏng vấn đại chỉ huy Sử Đế Phân cùng Lý Ngang diễn xuất đàn vi-ô-lông. Tuyên truyền cho buổi lưu diễn tiếp theo ở F quốc
_Hết Chương 2_
✿Chú thích :
[1] Hỏa thiêu đắc vượng : lửa càng cháy càng mạnh, ý chỉ sự tức giận
“Nhìn cái gì?” Lôi Khế Nhĩ vung tay trước mặt bọn họ.
“Vừa rồi là anh của cậu?”
“Đúng vậy a.”
“Cậu không biết là rất kỳ quái hay sao?” Ba Đốn hỏi.
“Kỳ quái chỗ nào?” Lôi Khế Nhĩ hỏi lại.
“Anh cậu rõ ràng đang ở nước ngoài, còn chăm chỉ gọi điện thoại đến kiểm tra, cũng không phải bạn gái.” Bao Đức tiếp lời, hắn cũng cảm thấy thật kỳ quái.
“Bạn gái còn không quản nhiều như thế!” Ba Đốn thêm vào, “Tôi nhớ rõ anh ấy cường lực phản đối cậu chơi cùng bạn bè, cậu xem, cậu còn phải nói dối anh ấy hiện tại ở nhà!”
Đúng vậy, bị phát hiện cậu sẽ chết chắc.
Lôi Khế Nhĩ dừng lại một chút, nói giúp Lý Ngang, “Anh là đang quan tâm tôi”
“Quan tâm quá mức. Ba mẹ tôi cũng sẽ không quản tôi như vậy.” Ba Đốn phản bác.
“Cậu chính là bị quản quá mức, mới có hai nhân cách!” Bao Đức nói trực tiếp, còn không quên trêu chọc, học giọng điệu nói chuyện của giáo sư, “Các trò nên học tập Lôi Khế Nhĩ lúc còn nhỏ phải biết khiêm tốn nhiều hơn.”
“Các cậu quả thật nên học tập tôi nhiều.” Lôi Khế Nhĩ cười nói.
Bao Đức sửng sốt một chút, nháy mắt không thể phản bác.
“Hơn nữa tôi không phải hai nhân cách, tôi là có cách xử thế của tôi. Các cậu còn quá nhỏ, không có biện pháp lý giải cảnh giới của tôi ngaz~~.” Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, ra vẻ thành thục.
“Nhỏ? Cậu không phải sinh cùng năm với chúng tôi sao?” Ba Đốn phun tào với cậu, nhiều lắm cũng chỉ kém mấy tháng.
“Tư tưởng bất đồng a!” Lôi Khế Nhĩ nói xong, bị hai người vây công, đòi đánh.
Giờ hẹn công thành đã đến, mọi người đều tự tản ra, mỗi người vào vị trí của mình, ba người trang bị đầy đủ, máy tính, tai nghe, microphone, thanh âm đánh bàn phím vang khắp phòng.
Thanh âm chỉ đạo cùng mắng chửi xen kẽ trong kênh, Ai ai ai công kích quá yếu, làm hại người kia thiếu chút nữa gục xuống, hai người chiếm kênh bắt đầu mắng chửi.
Bởi vì bất hòa, chiến thuật gì đều không thể phát huy, công thành hoang đường tuyên cáo thất bại.
Lôi Khế Nhĩ vừa thấy nhân vật của mình tử vong, tức điên, tháo tai nghe, ném mạnh lên ghế ngồi. Xoay người bước đi, cầm đàn vi-ô-lông của cậu, kéo đàn cho hả giận.
“Ai ai ai kia là ai gọi tới? Ồn ào như vậy!” Bao Đức nhìn chăm chú màn hình vừa chơi game vừa mắng, “Anh em các cậu cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi, không cần gây ồn ào tại nơi này ngaz, có hiểu quy củ hay không a! Ngày đầu tiên chơi game a!”
Ba Đốn cũng mắng vài câu, nhưng sức chiến đấu không khỏe được như Bao Đức, cuối cùng vẫn là giao cho Bao Đức oanh tạc đối phương. Thẳng đến khi đối phương chịu không nổi, rời khỏi trò chơi, hoả lực mới hơi chút ngừng.
Lôi Khế Nhĩ bên kia phẫn nộ kéo đàn, không có nghe di động đặt ở bên cạnh máy tính vang? Vang, có vài tin nhắn mới. Ba Đốn cầm di động đi tìm Lôi Khế Nhĩ, trong lúc thanh âm báo tin nhắn không ngừng vang, hắn đoán có hơn mười cái.
Cho dù là khuyến mãi gửi tin nhắn miễn phí, nhưng nhiều tin nhắn như vậy cũng sẽ khiến người khác khó chịu, đối phương có thể siêng năng như thế, dường như không yêu cầu Lôi Khế Nhĩ đáp lại y.
Lôi Khế Nhĩ hỏa thiêu đắc vượng[1] ánh mắt có hung quang. Ba Đốn rất sợ chính mình sẽ bị vạ lây, vô cùng cung kính đưa điện thoại di động qua. Chỉ thấy Lôi Khế Nhĩ giống như 1 nhà ảo thuật, thần thái liền thay đổi, cơn tức giận nháy mắt tiêu tán, khôi phục bộ dáng hiền lành ôn hòa, Ba Đốn trong lúc nhất thời nhìn đến trợn tròn mắt. Lôi Khế Nhĩ liếc hắn một cái, phất tay, đuổi hắn đi.
Đám người vừa đi, Lôi Khế Nhĩ mở ra tin nhắn, tất cả đều là Lý Ngang gửi, ngay từ đầu hỏi cậu vẫn đang chơi game sao, sau khi không thấy cậu hồi âm, chính là liên tiếp gửi tin nhắn đến.
Lôi Khế Nhĩ nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười giờ, quả thật đã khuya. F quốc lệch bọn họ một giờ, bên Lý Ngang là hơn mười một giờ, bọn họ hôm nay cũng luyện tập đến khuya.
Nhưng một bên là vì trò chơi, một bên là vì công việc, Lý Ngang khẳng định so với cậu còn mệt hơn.
Lôi Khế Nhĩ nhắn tin qua, nhìn lại tin nhắn vừa gửi, cảm thấy không được lắm, hình như ở câu nói có ý thúc giục đối phương, chính mình muốn đi ngủ.
Lý Ngang ở đầu dây bên kia thật lâu cũng không nhắn lại, làm cho Lôi Khế Nhĩ cảm thấy thập phần khẩn trương.
Làm sao đây? Nói sai gì sao, y có thể sinh khí hay không? Khẳng định là rất tức giận.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, chấn động, sợ tới mức Lôi Khế Nhĩ thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại. Lôi Khế Nhĩ nhanh chóng đối hai người kia hô im lặng, đợi đến lúc im lặng đến chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu, cậu mới nhận cuộc gọi.
“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
Nghe thấy thanh âm tức giận của Lý Ngang, Lôi Khế Nhĩ tựa hồ có thể tưởng tượng bộ dáng người kia nghiêm khắc tàn khốc.
“Em sợ anh sinh khí. Em vừa mới nhắn tin… Không có ý gì khác, chính là không hy vọng anh quá mệt mỏi.” Lôi Khế Nhĩ giải thích, vuốt lông sư tử, hy vọng y có thể phát ra thanh âm thoải mái.
Lý Ngang hừ một tiếng, xem như chịu thua. Lôi Khế Nhĩ âm thầm hít một hơi, tâm tình thả lỏng.
“Anh cũng nghỉ sớm một chút.”
“Em muốn đi nghỉ.”
“Còn lắm điều?”
Lôi Khế Nhĩ nhanh chóng im lặng.
“Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Sư tử từ bi tha cho cậu một lần.
“Ngủ ngon.”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay nói chúc ngủ ngon với nhau, cũng là lần cuối cùng của hôm nay. Nếu như là buổi sáng, sẽ nói sớm an; nếu như là buổi chiều, sẽ nói ngọ an; nếu như là buổi tối sẽ nói ngủ ngon. Nhất là ngủ ngon, nếu là liên hệ thường xuyên, một ngày phải nói ngủ ngon nhiều lần. Đây đã là thói quen của bọn họ.
Lôi Khế Nhĩ tắt điện thoại, trở về “chiến khu”, hai người kia im lặng chơi một trò chơi đối chiến khác. Không phải là đánh nhau kịch liệt, cũng không phải game bắn nhau, mà là một game mới có tên là Zuma, thấy lộ tuyến của quả cầu đủ mọi màu sắc kia uốn lượn khúc chiết.
Cậu nhìn một chút, đối với trò Zuma không có hứng thú, rõ ràng lại trở về luyện đàn.
Nghe thấy lần thứ hai truyền đến tiếng đàn, Bao Đức nhắc nhở, “Đừng luyện, hiện tại đã muộn, tôi sợ bị hàng xóm phàn nàn”
Lôi Khế Nhĩ đành phải cất đàn vi-ô-lông, không luyện đàn, mở TV, chuyển kênh một cách nhàm chán, không có gì đáng xem, cuối cùng dừng ở kênh tin tức, xem thời sự có tin tức gì thú vị hay không.
Không nghĩ tới điều khiển từ xa dừng lại, liền xuất hiện tin tức nghệ thuật, TVđáng phát một vũ khúc Hung-ga-ry, phóng viên phỏng vấn đại chỉ huy Sử Đế Phân cùng Lý Ngang diễn xuất đàn vi-ô-lông. Tuyên truyền cho buổi lưu diễn tiếp theo ở F quốc
_Hết Chương 2_
✿Chú thích :
[1] Hỏa thiêu đắc vượng : lửa càng cháy càng mạnh, ý chỉ sự tức giận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.