Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 41: Cầu hôn bất ngờ
phong linh
01/05/2024
James cười ngặt nghẽo khi thấy Phương Nhi dán Salonpas đầy chân. Cô nổi cáu tiến tới xỉa giữa trán anh, hỏi:
- Còn cười được sao, vì ai mà em ra nông nỗi này?
Kéo cô vào lòng, anh thản nhiên đáp:
- Tại em lười vận động đấy chứ. Cho dù có bầu bí cũng không nên chỉ nằm 1 chỗ, không tốt cho thai nhi đâu.
Rồi chợt nhận ra, mặt James biến sắc. Anh hỏi, hơi hoảng hốt:
- Anh quên, em đang mang thai có được dùng cao dán không?
- Được mà, em hỏi bác sỹ rồi!
Thở phào nhẹ nhõm, James lôi cái gối để ra giữa giường rồi đỡ cô nằm xuống. Chèn gối bên trái, chèn gối bên phải cho Phương Nhi thấy thoải mái nhất xong đâu đó anh bắt đầu xoa bóp cho cô.
- Vợ ơi, dễ chịu không em?
- Đừng có gọi như thế! - Phương Nhi hấp tấp bịt miệng anh lại.
- Tại sao?
- Nói trước bước không qua!
James toét miệng cười:
- Vậy là em cũng sợ “không qua”? Em cũng mong chúng mình chính thức là vợ chồng đúng không?
Nhìn James 1 lúc lâu rồi cô hỏi:
- Nếu kết hôn rồi em vẫn được đi làm chứ?
- Đương nhiên! Em hỏi gì kì lạ vậy. Anh biết em yêu công việc của mình đến thế nào mà, chẳng có lí do gì để anh ngăn cản em làm việc hết.
1 nỗi xúc động dâng lên làm mắt cô cay cay. Nếu tính bài toán kinh tế thì Phương Nhi nghỉ làm còn có lợi hơn. Thuế thu nhập cá nhân mà James phải nộp nếu trừ đi khoản có người phụ thuộc thì còn nhiều gấp mấy lần lương của cô.
Dạo này James bắt Phương Nhi phải đến ăn trưa cùng anh. Hôm nào cô bận không tới được là y như rằng mặt James xụ ra 1 đống.
Trước đây, khi mới chỉ là bạn Phương Nhi thấy anh hơi cứng nhắc, đạo mạo, chững chạc không nghĩ anh lại trẻ con như vậy. Cái lí do James đưa ra để ép cô cùng ăn trưa cũng đến là buồn cười: khoe vợ chưa cưới.
Vậy là để phục vụ mục đích khoe khoang của James, 2 người chỉ toàn ăn ở mấy hàng ăn trên phố Hàng Bài, gần nơi anh làm việc. Bữa nay, sau khi ăn bít tết xong James đưa Phương Nhi tới Fresh Mochi ăn tráng miệng và ngay lập tức thấy hối hận khi phát hiện ra Diana trong bộ váy màu cam đang ngồi sát cửa sổ.
- Hay mình sang quán xôi ăn tráng miệng? - Anh gợi ý.
- Không, em thích ăn mochi! - Cô bướng bỉnh đáp.
Cố nén tiếng thở dài, James miễn cưỡng đưa Phương Nhi vào quán, khẽ gật nhẹ đầu chào Diane. Ngồi ngắm cô ăn là chính, anh không mấy ưa những thức ăn ngọt mà James cứ lo lo. Vừa ăn mắt Phương Nhi vừa dán chặt vào Diane.
Liệu hôn thê của anh có bồng bột làm ra chuyện gì đáng xấu hổ ngay giữa quán ăn không? Lần trước Diane đã chơi xấu cô, giờ Phương Nhi có trả đũa thì James thấy cũng hợp lí.
James biết rõ Diane luôn cố gắng ve vãn, tán tỉnh anh, khi nào cũng trưng ra bộ ngực siêu khủng vừa đi vừa lắc lư. Anh đương nhiên cũng thấy Diana hấp dẫn, James đâu có bị mù. Tuy nhiên anh không thích cái dáng đồng hồ cát của cô ta bằng thân hình mảnh mai của Phương Nhi.
Trông cô lúc nào cũng mỏng manh yếu đuối làm cho James luôn muốn được bảo vệ, được ôm cô thật chặt trong lòng. Cứ ở cạnh Phương Nhi là bản năng đàn ông trong anh được đánh thức và James thích điều đó. Cái cảm giác có 1 người hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào mình khiến cho cái tôi trong bất kì gã đàn ông nào cũng được ve vuốt.
James có nhu cầu cao, anh hiểu rõ điều ấy nhưng anh cũng là người có lí trí. Vả lại, James cực ghét tình công sở, công tư là 2 thứ nên được phân tách rạch ròi. Đặc biệt, có những việc dễ gây hiểu lầm, đi tong sự nghiệp như chơi, anh chả dại.
Tình ngay lí gian, dù cho James cố giữ khoảng cách nhưng Diane cứ tìm cách sà vào lòng anh như vậy thì biết đâu đấy đến 1 ngày kia cô ta sẽ phá tan sự nghiệp của anh mất. Bởi vậy, James đang nghĩ cách tống khứ Diana đi mà chưa được.
Nhìn Phương Nhi từ nãy tới giờ James có hơi sốt ruột. Ăn thì chẳng lo tập trung vào ăn cứ lo nhìn Diana. Miếng bánh ngậm trong mồm mãi chẳng chịu nhai. Cô mà là con gái anh thì James đã mắng cho 1 trận rồi.
- Này, lo ăn đi, ngậm lúng búng trong miệng mãi. Mắt nhìn thẳng vào anh đây này, cứ nhìn sang trái thế lác anh không chịu trách nhiệm đâu!
Phương Nhi cười bẽn lẽn như đứa trẻ biết mình phạm lỗi rồi nói 1 câu khiến James bất ngờ:
- Diana đẹp thật đấy!
Anh cố quan sát biểu cảm trên mặt cô để xem đó là lời khen thật lòng hay lời mỉa mai nhưng có vẻ như Phương Nhi ngưỡng mộ nhan sắc của Diana thật.
- Em thấy thế là đẹp?
- Anh cũng thấy vậy đúng không, đừng nói dối.
- Anh bảo không bao giờ?
- Có 1 chuyện em cứ thắc mắc, sao anh lại chọn em chứ không chọn Diana? Rõ ràng người Âu đẹp hơn người Á, mũi thẳng, mắt to, da trắng, cao ráo, người châu Á mặt tẹt tày, mũi gãy gập lại còn chẳng trắng gì cả.
James tròn mắt nhìn cô có đôi chút bất ngờ hồi lâu anh mới hỏi:
- Em là người phân biệt chủng tộc hả?
Phương Nhi nhăn mặt:
- Nói vớ va vớ vẩn. Nếu em là người da trắng nói vậy mới bị coi là kì thị chủng tộc, còn em là người da vàng nên có thể coi là nhận xét khách quan.
- Anh thích người châu Á, tay chân mềm mại, da dẻ mịn màng, mùi cơ thể rất dễ chịu làm anh lúc nào cũng muốn liếm.
Vừa nói James vừa nháy mắt với Phương Nhi rồi chồm người qua bàn anh thầm thì vào tai cô:
- Này, anh còn tận 30 phút nghỉ trưa, mình có nên qua chỗ anh 1 chút không nhỉ?
Mặt đỏ như quả cà chua chín Phương Nhi lắc đầu quầy quậy. Cô biết anh muốn ám chỉ điều gì. Làm bậy ngay tại phòng làm việc của James sao, lá gan cô bé lắm, chẳng dám chơi lớn vậy đâu.
Dùng ống hút cố uống hết li nước ép trái cây tươi ngon, Phương Nhi chợt thấy có gì vương vướng ở đáy cốc. Nhìn kĩ cô nhận ra có 1 cái nhẫn bạch kim nằm đó.
- Ăn uống hăng say quá rớt cả răng ra ngoài hả em?
Vừa cười James vừa hỏi cô. Rồi, rất mau lẹ anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi cốc nhựa, quì xuống trước mặt cô hỏi:
- Phương Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không?
Cô còn chưa kịp đáp lời James đã lồng chiếc nhẫn vào ngón vô danh của cô nói tiếp:
- Em mà không đồng ý thì cứ ngồi đây cho đến khi nói đồng ý thì thôi!
Rồi vẫn ở tư thế quì anh vươn người lên kéo Phương Nhi sát gần và hôn cô trong tiếng vỗ tay cổ vũ cũng như reo hò đầy phấn khích của đám đông quần chúng.
Thế này có tính là cầu hôn không? Từ đầu chí cuối Phương Nhi bị ép đến 1 từ “Không!” còn chẳng được mở miệng ra nói. Cô mà kết hôn với con bọ cạp gia trưởng, độc tài này thì suốt ngày sẽ bị nó uy hiếp thôi. Không ổn, cô phải nghĩ cách làm sao bẻ càng, cắt đuôi nó mới được.
Ngồi chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra, Diana có chút choáng váng. Cứ tưởng đâu sếp của cô ta chỉ muốn chơi bời đổi món, hóa ra James nghiêm túc. Cáu kỉnh bực dọc, Diane đùng đùng bỏ ra khỏi quán còn không quên sập cửa 1 cái thật mạnh.
- Còn cười được sao, vì ai mà em ra nông nỗi này?
Kéo cô vào lòng, anh thản nhiên đáp:
- Tại em lười vận động đấy chứ. Cho dù có bầu bí cũng không nên chỉ nằm 1 chỗ, không tốt cho thai nhi đâu.
Rồi chợt nhận ra, mặt James biến sắc. Anh hỏi, hơi hoảng hốt:
- Anh quên, em đang mang thai có được dùng cao dán không?
- Được mà, em hỏi bác sỹ rồi!
Thở phào nhẹ nhõm, James lôi cái gối để ra giữa giường rồi đỡ cô nằm xuống. Chèn gối bên trái, chèn gối bên phải cho Phương Nhi thấy thoải mái nhất xong đâu đó anh bắt đầu xoa bóp cho cô.
- Vợ ơi, dễ chịu không em?
- Đừng có gọi như thế! - Phương Nhi hấp tấp bịt miệng anh lại.
- Tại sao?
- Nói trước bước không qua!
James toét miệng cười:
- Vậy là em cũng sợ “không qua”? Em cũng mong chúng mình chính thức là vợ chồng đúng không?
Nhìn James 1 lúc lâu rồi cô hỏi:
- Nếu kết hôn rồi em vẫn được đi làm chứ?
- Đương nhiên! Em hỏi gì kì lạ vậy. Anh biết em yêu công việc của mình đến thế nào mà, chẳng có lí do gì để anh ngăn cản em làm việc hết.
1 nỗi xúc động dâng lên làm mắt cô cay cay. Nếu tính bài toán kinh tế thì Phương Nhi nghỉ làm còn có lợi hơn. Thuế thu nhập cá nhân mà James phải nộp nếu trừ đi khoản có người phụ thuộc thì còn nhiều gấp mấy lần lương của cô.
Dạo này James bắt Phương Nhi phải đến ăn trưa cùng anh. Hôm nào cô bận không tới được là y như rằng mặt James xụ ra 1 đống.
Trước đây, khi mới chỉ là bạn Phương Nhi thấy anh hơi cứng nhắc, đạo mạo, chững chạc không nghĩ anh lại trẻ con như vậy. Cái lí do James đưa ra để ép cô cùng ăn trưa cũng đến là buồn cười: khoe vợ chưa cưới.
Vậy là để phục vụ mục đích khoe khoang của James, 2 người chỉ toàn ăn ở mấy hàng ăn trên phố Hàng Bài, gần nơi anh làm việc. Bữa nay, sau khi ăn bít tết xong James đưa Phương Nhi tới Fresh Mochi ăn tráng miệng và ngay lập tức thấy hối hận khi phát hiện ra Diana trong bộ váy màu cam đang ngồi sát cửa sổ.
- Hay mình sang quán xôi ăn tráng miệng? - Anh gợi ý.
- Không, em thích ăn mochi! - Cô bướng bỉnh đáp.
Cố nén tiếng thở dài, James miễn cưỡng đưa Phương Nhi vào quán, khẽ gật nhẹ đầu chào Diane. Ngồi ngắm cô ăn là chính, anh không mấy ưa những thức ăn ngọt mà James cứ lo lo. Vừa ăn mắt Phương Nhi vừa dán chặt vào Diane.
Liệu hôn thê của anh có bồng bột làm ra chuyện gì đáng xấu hổ ngay giữa quán ăn không? Lần trước Diane đã chơi xấu cô, giờ Phương Nhi có trả đũa thì James thấy cũng hợp lí.
James biết rõ Diane luôn cố gắng ve vãn, tán tỉnh anh, khi nào cũng trưng ra bộ ngực siêu khủng vừa đi vừa lắc lư. Anh đương nhiên cũng thấy Diana hấp dẫn, James đâu có bị mù. Tuy nhiên anh không thích cái dáng đồng hồ cát của cô ta bằng thân hình mảnh mai của Phương Nhi.
Trông cô lúc nào cũng mỏng manh yếu đuối làm cho James luôn muốn được bảo vệ, được ôm cô thật chặt trong lòng. Cứ ở cạnh Phương Nhi là bản năng đàn ông trong anh được đánh thức và James thích điều đó. Cái cảm giác có 1 người hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào mình khiến cho cái tôi trong bất kì gã đàn ông nào cũng được ve vuốt.
James có nhu cầu cao, anh hiểu rõ điều ấy nhưng anh cũng là người có lí trí. Vả lại, James cực ghét tình công sở, công tư là 2 thứ nên được phân tách rạch ròi. Đặc biệt, có những việc dễ gây hiểu lầm, đi tong sự nghiệp như chơi, anh chả dại.
Tình ngay lí gian, dù cho James cố giữ khoảng cách nhưng Diane cứ tìm cách sà vào lòng anh như vậy thì biết đâu đấy đến 1 ngày kia cô ta sẽ phá tan sự nghiệp của anh mất. Bởi vậy, James đang nghĩ cách tống khứ Diana đi mà chưa được.
Nhìn Phương Nhi từ nãy tới giờ James có hơi sốt ruột. Ăn thì chẳng lo tập trung vào ăn cứ lo nhìn Diana. Miếng bánh ngậm trong mồm mãi chẳng chịu nhai. Cô mà là con gái anh thì James đã mắng cho 1 trận rồi.
- Này, lo ăn đi, ngậm lúng búng trong miệng mãi. Mắt nhìn thẳng vào anh đây này, cứ nhìn sang trái thế lác anh không chịu trách nhiệm đâu!
Phương Nhi cười bẽn lẽn như đứa trẻ biết mình phạm lỗi rồi nói 1 câu khiến James bất ngờ:
- Diana đẹp thật đấy!
Anh cố quan sát biểu cảm trên mặt cô để xem đó là lời khen thật lòng hay lời mỉa mai nhưng có vẻ như Phương Nhi ngưỡng mộ nhan sắc của Diana thật.
- Em thấy thế là đẹp?
- Anh cũng thấy vậy đúng không, đừng nói dối.
- Anh bảo không bao giờ?
- Có 1 chuyện em cứ thắc mắc, sao anh lại chọn em chứ không chọn Diana? Rõ ràng người Âu đẹp hơn người Á, mũi thẳng, mắt to, da trắng, cao ráo, người châu Á mặt tẹt tày, mũi gãy gập lại còn chẳng trắng gì cả.
James tròn mắt nhìn cô có đôi chút bất ngờ hồi lâu anh mới hỏi:
- Em là người phân biệt chủng tộc hả?
Phương Nhi nhăn mặt:
- Nói vớ va vớ vẩn. Nếu em là người da trắng nói vậy mới bị coi là kì thị chủng tộc, còn em là người da vàng nên có thể coi là nhận xét khách quan.
- Anh thích người châu Á, tay chân mềm mại, da dẻ mịn màng, mùi cơ thể rất dễ chịu làm anh lúc nào cũng muốn liếm.
Vừa nói James vừa nháy mắt với Phương Nhi rồi chồm người qua bàn anh thầm thì vào tai cô:
- Này, anh còn tận 30 phút nghỉ trưa, mình có nên qua chỗ anh 1 chút không nhỉ?
Mặt đỏ như quả cà chua chín Phương Nhi lắc đầu quầy quậy. Cô biết anh muốn ám chỉ điều gì. Làm bậy ngay tại phòng làm việc của James sao, lá gan cô bé lắm, chẳng dám chơi lớn vậy đâu.
Dùng ống hút cố uống hết li nước ép trái cây tươi ngon, Phương Nhi chợt thấy có gì vương vướng ở đáy cốc. Nhìn kĩ cô nhận ra có 1 cái nhẫn bạch kim nằm đó.
- Ăn uống hăng say quá rớt cả răng ra ngoài hả em?
Vừa cười James vừa hỏi cô. Rồi, rất mau lẹ anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi cốc nhựa, quì xuống trước mặt cô hỏi:
- Phương Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không?
Cô còn chưa kịp đáp lời James đã lồng chiếc nhẫn vào ngón vô danh của cô nói tiếp:
- Em mà không đồng ý thì cứ ngồi đây cho đến khi nói đồng ý thì thôi!
Rồi vẫn ở tư thế quì anh vươn người lên kéo Phương Nhi sát gần và hôn cô trong tiếng vỗ tay cổ vũ cũng như reo hò đầy phấn khích của đám đông quần chúng.
Thế này có tính là cầu hôn không? Từ đầu chí cuối Phương Nhi bị ép đến 1 từ “Không!” còn chẳng được mở miệng ra nói. Cô mà kết hôn với con bọ cạp gia trưởng, độc tài này thì suốt ngày sẽ bị nó uy hiếp thôi. Không ổn, cô phải nghĩ cách làm sao bẻ càng, cắt đuôi nó mới được.
Ngồi chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra, Diana có chút choáng váng. Cứ tưởng đâu sếp của cô ta chỉ muốn chơi bời đổi món, hóa ra James nghiêm túc. Cáu kỉnh bực dọc, Diane đùng đùng bỏ ra khỏi quán còn không quên sập cửa 1 cái thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.