Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 10: Dì hoa
phong linh
16/03/2024
Lăng lẽ quan sát John suốt thời gian sống trong nhà anh, bà Hà thấy khá hài lòng. Thằng người Mỹ này đúng là yêu con bà rất nhiều nên mặc cho mọi người xì xào cái Nhi ngủ với thằng li hôn nó vẫn bỏ ngoài tai còn đón con bà về tận tình chăm sóc.
Nhìn cách nó lo cho cái Nhi đi, ân cần, chu đáo. Dù là giữa đêm đánh xe ra tận ngoại ô mua cho con bà món ăn nó đòi, John cũng vui vẻ đi ngay. Mà cả việc đề nghị bà đến đây sống để chăm sóc cho Nhi nữa, rõ là bất tiện nó cũng chấp nhận.
John làm bà Hà nhớ tới chồng, ông lúc nào cũng chăm sóc bà rất tận tình. Hồi mới yêu nhau, bà bị sốt siêu vi vật vã nôn ọe tùm lum ông cũng chẳng ngại, 1 tay lo cho bà tất.
Bà nhớ mãi cái lần ngủ mê man trong cơn sốt hầm hập, mở mắt ra lần nào cũng vẫn thấy ông ngồi đấy khóc rưng rức làm bà cảm động vô cùng. Bởi vậy bà mới quyết tâm lấy ông mặc cho mọi người phản đối sao lại đi lấy thằng nhà quê.
Nay con bà gặp được John coi như là phúc phận của nó rồi còn gì. Bà cũng mong Phương Nhi đến với John tránh xa gã bố đơn thân kia. Ai đời gái tân điều kiện cái gì cũng tốt lại đi bập vào loại đã 1 đời vợ cho thiệt thòi đủ đường. Mà vợ cũ cậu ta đâu có bình thường, vừa điên vừa độc ác, đẩy người ta từ trên tầng cao xuống rồi thản nhiên đứng nhìn, thật đúng là sát nhân máu lạnh.
Chị ta hiện giờ đang bị tạm giam. Rồi với tội danh đấy chắc chắn còn bị giam dài dài. Tuy nhiên có bị giam rồi cũng hết giam, lỡ sau này chị ta ra khỏi tù tìm đến quậy tưng lên thì con bà biết phải làm sao. Hiền lành như nó đối phó gì nổi với cái ngữ ấy. Do đó kéo cái Nhi ra xa thật xa gã li hôn là hợp lý quá rồi.
John bước lại gần cô tay xoa xoa sờ sờ. Đấy đã thành thói quen của anh, tay lúc nào cũng táy máy chả bao giờ chịu để yên. Đánh mạnh vào tay anh cô bảo:
- Xê ra, cấm sờ vào hiện vật!
Anh cười tinh quái cho tay chui hẳn vào áo cô bóp mạnh. Tựa cằm trên vai cô, anh hỏi:
- Giờ em thích ăn gì để anh đi mua?
- Tắm!
Anh lắc đầu thở dài. Thật chịu thua cô luôn, hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo, có cái món ăn nào tên là “Tắm!” không. Tưởng anh nghe không rõ, sợ anh nhầm sang từ khác, cô lặp lại:
- Tắm!
Ừ thì tắm. Anh lăng xăng chuẩn bị, từ chối thẳng thừng khi mẹ cô bảo để đấy cho bà:
- Không! Việc của cháu, cháu muốn làm. Lâu rồi cháu chưa được chạm vào Nhi!
Đến thế thì mẹ của cô chỉ còn biết rút lui có trật tự nữa thôi.
Sau khi tỉ mẩn bọc những chỗ bó bột bằng ni lon, anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm. Lâu rồi không được vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, rút cuộc anh quên béng mất mục đích ban đầu. 2 cái bánh bao tròn xoe này, sờ vào thích ghê, bóp mãi không chán.
Nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt bùi tai nên cô để anh tắm cho mình. Thế nhưng cuối cùng anh làm cái gì đây, chờ đến nửa buổi vẫn chẳng chịu kì cọ giúp cô, cứ nghịch hết chỗ này đến chỗ nọ. Bực bội cô lấy cái gáo múc nước đập cho anh 1 cú vào đầu, hỏi:
- Thế có định giúp người ta tắm không đây, không giúp thì cút đi!
Anh nhăn nhó, vừa xoa sữa tắm lên lưng cô vừa ấm ức. Bạn gái mà như vậy bao giờ, anh tắm giúp cho nhưng vẫn bị bạo hành không thương tiếc.
Bà Hà bận đi theo chăm sóc con bỏ chồng ở nhà 1 mình tức phát điên. Ông rất yêu bà chăm sóc nâng niu nhưng ngược lại ông muốn bà cũng như vậy chỉ chú ý đến mình không dành tình cảm hay sự săn sóc cho ai khác, dù đó là con Nhi hư hỏng bất hiếu hay gia đình, người thân của bà.
Mỗi lần bà mua thứ gì hay nấu món gì mang sang bên ngoại ông cũng đều hậm hực không hài lòng. Ông luôn so bì tỵ nạnh sao bà mua cái này nấu cái kia cho con Nhi. Thế giới chỉ có ông và bà thôi, không ai khác được quyền xen vào giữa.
Sao bà không làm được như ông, từ khi lấy bà chuyển lên Hà Nội ông gần như cắt đứt hẳn có thèm liên lạc gì với người nhà ở quê đâu. Giờ thì bà lại chạy theo để hầu con Nhi. Mặc kệ nó chứ, nó có nằm liệt trên giường không nhúc nhíc được đâu, thân nó nó lo chứ.
Đang ngồi cau có nhăn nhó thì ông nghe tiếng chuông cửa. Hoa, em vợ ông bước vào, người thơm phức nước hoa.
- Anh ở nhà có 1 mình sao, chị đâu?
Hoa là dì của cô, người đã dọa bố mẹ sẽ chặt chân cô nếu cô quay về nhà, không sống tiếp với ông bà ngoại. Dì rất đẹp cũng như mẹ cô rất đẹp, 2 vẻ đẹp khác hẳn nhau như thể tính cách hiển hiện lên trên khuôn mặt.
Mẹ cô trông nhu mì hiền thục còn dì trông cực kì sắc sảo và điêu toa. Không chỉ có câu dọa suông ấy mà còn bao nhiêu việc khác dì làm khiến cho cuộc sống của cô ở nhà bà ngoại trở nên vô cùng khốn khổ, ngay cả dựng chuyện dì cũng chẳng ngại ngần.
Khi cô đem cái thắc mắc to đùng đi hỏi mẹ, rằng vì đâu dì lại ghét cô thì nhận được câu trả lời gây sốc:
- Dì thích bố mày!
Như cô đã kể, truyền thống gia đình cô là kết hôn muộn, dì Hoa cũng không phải ngoại lệ. Khi cô mới về sống ở nhà ông bà dì chưa có ai. Mà ai dám lại gần dì, thời gian đó dì đang còn bận lập hội lập nhóm, kéo bè kéo đảng đấu đá tưng bừng ở nơi làm việc, bận rộn vô cùng.
Mẹ kể lúc mẹ đưa bố về ra mắt, phụ nữ trong nhà, ý là bà ngoại và dì, sững sờ không nói nên lời vì bố quá đẹp trai. Cái này cô nghĩ mẹ cô phóng đại, chứ như cô thấy bố cô có đẹp gì đâu, nét giống đàn bà thảo nào tính như đàn bà. Đàn ông gì da trắng môi hồng mồm nhỏ tí. Cô thích đàn ông da ngăm đen, mặt góc cạnh, nhìn phải phong trần chút mới đẹp.
Mẹ cô đưa bố cô về ra mắt rồi thi thoảng bô đến nhà chơi. Qua sông thì phải lụy đò, lúc đấy bố nịnh nọt ông bà ngoại ghê lắm, chưa trở mặt như về sau này. Nói cho công bằng bố cô cực kì tháo vát, đồ điện, đồ gỗ hỏng hóc bố sửa được tất, không như cậu của cô công tử bột, thay cái bóng đèn còn chẳng biết.
Lúc ấy dì Hoa đang là sinh viên nhìn thấy anh rể tương lai hoàn hảo như vậy thì phải lòng ngay. Bất chấp bố cô đang là đối tượng của chị mình, không quan tâm, dì vẫn lao vào tán tỉnh.
Đương nhiên dì bị từ chối. Bố cô yêu mẹ cô, dù cho đấy là thứ tình yêu bệnh hoạn sở hữu nhưng ông không yêu ai khác, không để ý tới ai khác.
Và thế là thất tình không đạt được điều mình muốn, dì Hoa ôm hận. Về sau chứng kiến chị mình có gia đình nhỏ hạnh phúc dì càng hận hơn. Mà mối hận lớn quá thì phải trút lên đâu đó chứ, cứ để tích tụ mãi trong người phát nổ thì gay. May quá, có cô ngay đây rồi, xả thôi. Đúng là lợi đủ đường, vừa thỏa mãn sở thích hành hạ người khác vừa gửi được thông điệp cho bà chị gái đáng ghét.
Nhìn cách nó lo cho cái Nhi đi, ân cần, chu đáo. Dù là giữa đêm đánh xe ra tận ngoại ô mua cho con bà món ăn nó đòi, John cũng vui vẻ đi ngay. Mà cả việc đề nghị bà đến đây sống để chăm sóc cho Nhi nữa, rõ là bất tiện nó cũng chấp nhận.
John làm bà Hà nhớ tới chồng, ông lúc nào cũng chăm sóc bà rất tận tình. Hồi mới yêu nhau, bà bị sốt siêu vi vật vã nôn ọe tùm lum ông cũng chẳng ngại, 1 tay lo cho bà tất.
Bà nhớ mãi cái lần ngủ mê man trong cơn sốt hầm hập, mở mắt ra lần nào cũng vẫn thấy ông ngồi đấy khóc rưng rức làm bà cảm động vô cùng. Bởi vậy bà mới quyết tâm lấy ông mặc cho mọi người phản đối sao lại đi lấy thằng nhà quê.
Nay con bà gặp được John coi như là phúc phận của nó rồi còn gì. Bà cũng mong Phương Nhi đến với John tránh xa gã bố đơn thân kia. Ai đời gái tân điều kiện cái gì cũng tốt lại đi bập vào loại đã 1 đời vợ cho thiệt thòi đủ đường. Mà vợ cũ cậu ta đâu có bình thường, vừa điên vừa độc ác, đẩy người ta từ trên tầng cao xuống rồi thản nhiên đứng nhìn, thật đúng là sát nhân máu lạnh.
Chị ta hiện giờ đang bị tạm giam. Rồi với tội danh đấy chắc chắn còn bị giam dài dài. Tuy nhiên có bị giam rồi cũng hết giam, lỡ sau này chị ta ra khỏi tù tìm đến quậy tưng lên thì con bà biết phải làm sao. Hiền lành như nó đối phó gì nổi với cái ngữ ấy. Do đó kéo cái Nhi ra xa thật xa gã li hôn là hợp lý quá rồi.
John bước lại gần cô tay xoa xoa sờ sờ. Đấy đã thành thói quen của anh, tay lúc nào cũng táy máy chả bao giờ chịu để yên. Đánh mạnh vào tay anh cô bảo:
- Xê ra, cấm sờ vào hiện vật!
Anh cười tinh quái cho tay chui hẳn vào áo cô bóp mạnh. Tựa cằm trên vai cô, anh hỏi:
- Giờ em thích ăn gì để anh đi mua?
- Tắm!
Anh lắc đầu thở dài. Thật chịu thua cô luôn, hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo, có cái món ăn nào tên là “Tắm!” không. Tưởng anh nghe không rõ, sợ anh nhầm sang từ khác, cô lặp lại:
- Tắm!
Ừ thì tắm. Anh lăng xăng chuẩn bị, từ chối thẳng thừng khi mẹ cô bảo để đấy cho bà:
- Không! Việc của cháu, cháu muốn làm. Lâu rồi cháu chưa được chạm vào Nhi!
Đến thế thì mẹ của cô chỉ còn biết rút lui có trật tự nữa thôi.
Sau khi tỉ mẩn bọc những chỗ bó bột bằng ni lon, anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm. Lâu rồi không được vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, rút cuộc anh quên béng mất mục đích ban đầu. 2 cái bánh bao tròn xoe này, sờ vào thích ghê, bóp mãi không chán.
Nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt bùi tai nên cô để anh tắm cho mình. Thế nhưng cuối cùng anh làm cái gì đây, chờ đến nửa buổi vẫn chẳng chịu kì cọ giúp cô, cứ nghịch hết chỗ này đến chỗ nọ. Bực bội cô lấy cái gáo múc nước đập cho anh 1 cú vào đầu, hỏi:
- Thế có định giúp người ta tắm không đây, không giúp thì cút đi!
Anh nhăn nhó, vừa xoa sữa tắm lên lưng cô vừa ấm ức. Bạn gái mà như vậy bao giờ, anh tắm giúp cho nhưng vẫn bị bạo hành không thương tiếc.
Bà Hà bận đi theo chăm sóc con bỏ chồng ở nhà 1 mình tức phát điên. Ông rất yêu bà chăm sóc nâng niu nhưng ngược lại ông muốn bà cũng như vậy chỉ chú ý đến mình không dành tình cảm hay sự săn sóc cho ai khác, dù đó là con Nhi hư hỏng bất hiếu hay gia đình, người thân của bà.
Mỗi lần bà mua thứ gì hay nấu món gì mang sang bên ngoại ông cũng đều hậm hực không hài lòng. Ông luôn so bì tỵ nạnh sao bà mua cái này nấu cái kia cho con Nhi. Thế giới chỉ có ông và bà thôi, không ai khác được quyền xen vào giữa.
Sao bà không làm được như ông, từ khi lấy bà chuyển lên Hà Nội ông gần như cắt đứt hẳn có thèm liên lạc gì với người nhà ở quê đâu. Giờ thì bà lại chạy theo để hầu con Nhi. Mặc kệ nó chứ, nó có nằm liệt trên giường không nhúc nhíc được đâu, thân nó nó lo chứ.
Đang ngồi cau có nhăn nhó thì ông nghe tiếng chuông cửa. Hoa, em vợ ông bước vào, người thơm phức nước hoa.
- Anh ở nhà có 1 mình sao, chị đâu?
Hoa là dì của cô, người đã dọa bố mẹ sẽ chặt chân cô nếu cô quay về nhà, không sống tiếp với ông bà ngoại. Dì rất đẹp cũng như mẹ cô rất đẹp, 2 vẻ đẹp khác hẳn nhau như thể tính cách hiển hiện lên trên khuôn mặt.
Mẹ cô trông nhu mì hiền thục còn dì trông cực kì sắc sảo và điêu toa. Không chỉ có câu dọa suông ấy mà còn bao nhiêu việc khác dì làm khiến cho cuộc sống của cô ở nhà bà ngoại trở nên vô cùng khốn khổ, ngay cả dựng chuyện dì cũng chẳng ngại ngần.
Khi cô đem cái thắc mắc to đùng đi hỏi mẹ, rằng vì đâu dì lại ghét cô thì nhận được câu trả lời gây sốc:
- Dì thích bố mày!
Như cô đã kể, truyền thống gia đình cô là kết hôn muộn, dì Hoa cũng không phải ngoại lệ. Khi cô mới về sống ở nhà ông bà dì chưa có ai. Mà ai dám lại gần dì, thời gian đó dì đang còn bận lập hội lập nhóm, kéo bè kéo đảng đấu đá tưng bừng ở nơi làm việc, bận rộn vô cùng.
Mẹ kể lúc mẹ đưa bố về ra mắt, phụ nữ trong nhà, ý là bà ngoại và dì, sững sờ không nói nên lời vì bố quá đẹp trai. Cái này cô nghĩ mẹ cô phóng đại, chứ như cô thấy bố cô có đẹp gì đâu, nét giống đàn bà thảo nào tính như đàn bà. Đàn ông gì da trắng môi hồng mồm nhỏ tí. Cô thích đàn ông da ngăm đen, mặt góc cạnh, nhìn phải phong trần chút mới đẹp.
Mẹ cô đưa bố cô về ra mắt rồi thi thoảng bô đến nhà chơi. Qua sông thì phải lụy đò, lúc đấy bố nịnh nọt ông bà ngoại ghê lắm, chưa trở mặt như về sau này. Nói cho công bằng bố cô cực kì tháo vát, đồ điện, đồ gỗ hỏng hóc bố sửa được tất, không như cậu của cô công tử bột, thay cái bóng đèn còn chẳng biết.
Lúc ấy dì Hoa đang là sinh viên nhìn thấy anh rể tương lai hoàn hảo như vậy thì phải lòng ngay. Bất chấp bố cô đang là đối tượng của chị mình, không quan tâm, dì vẫn lao vào tán tỉnh.
Đương nhiên dì bị từ chối. Bố cô yêu mẹ cô, dù cho đấy là thứ tình yêu bệnh hoạn sở hữu nhưng ông không yêu ai khác, không để ý tới ai khác.
Và thế là thất tình không đạt được điều mình muốn, dì Hoa ôm hận. Về sau chứng kiến chị mình có gia đình nhỏ hạnh phúc dì càng hận hơn. Mà mối hận lớn quá thì phải trút lên đâu đó chứ, cứ để tích tụ mãi trong người phát nổ thì gay. May quá, có cô ngay đây rồi, xả thôi. Đúng là lợi đủ đường, vừa thỏa mãn sở thích hành hạ người khác vừa gửi được thông điệp cho bà chị gái đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.