Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 13: Em ở đâu thì anh ở đó

phong linh

16/03/2024

Hệ thống trường tư thục của cậu cô có 10 trường nhưng chỉ có 2 trường ở Hà Nội, 8 cái còn lại ở những tỉnh thành miền Bắc khác.

Đại bản doanh nơi có phòng làm việc chính của cậu nằm ở trường đầu tiên cậu lập ra, chẳng biết có phải mang ý nghĩa tinh thần không, hay do trên địa chỉ có ghi cơ sở 1, cơ sở 2 chứ thực ra phòng ốc bé tí.

Cô cũng có 1 phòng riêng. Chuyện, cô là quản lý tài chính cho cả 10 trường cơ mà, chẳng phải dạng vừa đâu. Tuy nhiên cô không thích ở trong phòng mình, không chỉ bởi vì nó hơi nhỏ.

Phương Nhi là người quảng giao, vui vẻ hòa đồng nên ai cũng thích cô. Cô ở trong phòng 1 chút là đã có người thò đầu vào gọi í ới rủ ra ngoài nên thường cô đem máy tính xách tay ra phòng giáo viên ngồi làm việc luôn.

Trường vừa có giáo viên mới. Là John chứ ai, cũng chẳng cần phải ngạc nhiên quá, anh từng nói với mẹ Phương Nhi rằng cô ở đâu thì anh ở đó mà.

Sau khi cô ôm đồ đạc bỏ đi, anh lồng lộn tìm cô khắp nơi nhưng không tìm ra nổi. Cô cứ như biết đánh hơi vậy, anh xuất hiện ở chỗ nào là cô né chỗ ấy. Tuy nhiên ở nơi làm việc thì trốn sao nổi. Do đó nhờ vào sự hậu thuẫn ngấm ngầm của cậu cô Jonh đã chặn hậu được Phương Nhi.

Hóa ra trước đây cậu có hỏi cô về việc đưa anh vào dạy ở trường chỉ là để thăm dò ý kiến thôi chứ thật ra cậu đã quyết rồi. Phương Nhi có cảm giác như người thân của mình lập mưu với nhau để đẩy cô đi lấy chồng. Có quả bom nổ chậm là cô trong nhà chắc mọi người hoảng lắm, cô giờ đã quá 30 rồi mà.

Đúng vậy, sinh nhật cô vừa mới qua ít lâu. Cũng chẳng có gì để kể, đừng mong đợi, không có bữa tiệc sinh nhật nào đâu. Cô ghét sinh nhật của mình. Với lại khi cô còn bé không ai tổ chức sinh nhật cho cô hết nên tiệc sinh nhật đối với cô như là 1 thứ hoang đường, không có thực vậy.

Lần này cũng chẳng khác gì, về tới cổng thấy anh đang lúi húi chuẩn bị cho bữa tiệc là cô quay xe đi thẳng.

Đây là trường đầu tiên cậu của cô lập ra, tức là trường phổ thông trung học, về sau mới thêm trường trung học cơ sở và tiểu học thì phải thuê phòng ốc gần đấy. John có lớp dạy ở cả 3 khối trường nhưng lúc nào cũng thấy anh có mặt ở đây.

Anh bám dính lấy cô không rời, lẽo đẽo đi theo cô, năn nỉ, xin xỏ mong cô tha thứ. Vậy là dần dần mưa lâu thấm đất, cô bắt đầu nguôi ngoai không còn giận anh nữa, cũng coi như việc anh ở bên cạnh cô là điều hiển nhiên.

Được đằng chân lân đằng đầu, anh trở nên dạn dĩ hơn, ngang nhiên ôm cô hoặc vuốt mái tóc dài của cô đầy âu yếm. Tự nhiên đến trơ trẽn đôi khi anh hôn cô chẳng ngại ngùng gì mặc kệ mọi người ở đầy xung quanh.

Ai cũng biết chuyện tình yêu như tiểu thuyết giữa cô và John nên trước cảnh chướng tai gai mắt cũng không hề phản ứng, thậm chí còn cười cười hỏi cô lúc nào cho ăn kẹo.

Chẳng phải cô đang bị quấy rối tình dục nơi công sở đây hay sao, sao mọi người đều lờ đi thế. Đáng lẽ thấy anh hôn cô cũng nên góp ý rằng đừng có làm ra những hành động đó ở nơi công cộng, rằng phải biết giữ thuần phong mỹ tục chứ.



Hình như cô quên mất cái gì ấy nhỉ, cô có phòng riêng mà, cứ vào đấy rồi chốt cửa lại thôi.

Có thể làm thế để đối phó với 1 tên mặt dày như anh sao? Cứ thử đi, anh sẽ gõ cửa, à không, chính xác là đập cửa cho tới khi cô mở mới thôi. Và rồi đẩy cô vào phòng, John sẽ làm những chuyện quá đáng mà bình thường chẳng bao giờ anh làm vậy. Cô kêu à, tự nhiên đi, cô ngượng chứ anh có ngượng đâu.

Thật ra cũng tại cô cả, nếu cô cương quyết đuổi John đi thì anh đã chẳng thể lấn lướt. Tuy nhiên cô cần anh, dù không chịu thừa nhận nhưng trong tận sâu trong đáy lòng mình cô biết rõ điều đó.

Gặp tai nạn rồi bị bố đuổi đi, Phương Nhi chới với như bị đẩy xuống vực sâu. Cô không muốn phải ở 1 mình, cô cần ai đấy kề bên, cô cần 1 bờ vai vững chãi để dựa vào. Và John, trừ những lúc bộc phát làm những trò xuẩn ngốc, còn thì bình thường anh thực sự là 1 nơi đáng tin cậy để dựa dẫm.

Dù cô đã bỏ qua cho lỗi lầm của anh, giờ 2 người đã chính thức yêu nhau Phương Nhi cũng không chịu quay về sống cùng John, mặc cho anh trổ hết tài nghệ ra để thuyết phục. Thật là 1 kẻ cứng đầu cứng cổ ít ai bằng, nói với cô cứ như nước đổ lá khoai.

Để cô sống trong cái nhà trọ bé xíu ấy sao Jonh yên tâm cho được. Xinh đẹp hơ hớ lại 1 thân 1 mình lỡ đâu có gã nào nảy sinh lòng tà dâm thì sao, ai ở bên cạnh kịp thời bảo vệ cô đây.

Khu trọ không có biện pháp an ninh gì, phòng cô thuê cũng vậy, cửa nẻo thì lỏng lẻo, thiếu an toàn, dù anh đã gia cố thêm nhiều vẫn chẳng thấy an tâm, lúc nào cũng lo ngay ngáy. Do đó, kiếm hết cớ này đến cớ nọ John luôn giữ Phương Nhi ở nhà mình nhiều nhất có thể.

Đang đứng trước gương nhìn thấy anh bước vào phòng cô nhảy bổ đến, hỏi đầy bực bội:

- John! Anh cố tình phải không?

Biết thừa cô đang đề cập tới điều gì nhưng anh vẫn vờ vịt:

- Cố tình gì cơ?

Chìa cổ ra trước mặt John, Phương Nhi hậm hực:

- Anh để lại đầy vết trên cổ em đây này, giờ làm sao em mặc áo hở cổ được hả?

Anh cười nhăn nhở:



- Ừ, chắc tại anh hưng phấn quá đà!

- Hưng phấn! - Phương Nhi đay lại. - Thế sao chỉ để lại toàn vết trên cổ hả? Phía dưới còn đầy chỗ, sao anh không “hưng phấn” ở đó đi? Là anh cố tình đánh dấu chủ quyền lên em thì có.

Trưng ra 1 bộ mặt ngây thơ, John đáp:

- Bên dưới cũng có mà, kiểm tra ngực em đi!

Cái tên mặt dầy này chẳng biết xấu hổ là gì, đã bị nói trúng vẫn cố cãi chày cãi cối. Nhìn thấy cô mặt hằm hằm anh vội vàng xoa dịu:

- Thì cũng có đau đâu, em để vài hôm là nó hết thôi!

Phương Nhi nhún vai, cười nhạt:

- Tốt thôi, cấm vận! Đợi đến khi nào hết hẵng hay!

John giãy nảy lên, thế này thì hỏng bét. Anh chạy lại tính ôm cô vào lòng nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh đi chỗ khác rồi đứng trừng mắt dọa anh.

Nuốt nước bọt, anh xuống nước nài nỉ:

- Thôi để anh mua đền cho em mấy cái áo nhé. Anh sẽ để ý hơn, từ giờ không làm vậy nữa.

Nhìn dáng vẻ cún con biết lỗi của John, cô thở dài, ai bảo cô đi yêu loại trẻ con này làm gì, chọn người nhiều tuổi hơn, chững chạc, già dặn thì không chịu cơ. Tiến lại gần nép người vào anh, Phương Nhi nói nhỏ nhẹ:

- Nhớ không được tái phạm đâu đấy!

Xiết chặt thân hình mảnh dẻ của cô, John ậm ừ trong họng, miệng nở 1 nụ cười khoái chí. Dự định của anh là đi cùng Phương Nhi mua vài cái áo, sau đó tiện thể, chỉ là tiện thể thôi, ghé qua hàng đồ lót mua vài bộ các kiểu độc lạ khác nhau. Chỉ mới nghĩ tới đã thấy phấn khích quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook