Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 51: Giải quyết mọi việc bằng nắm đấm
phong linh
01/05/2024
Cứ có thời gian rảnh là James ngồi hàng giờ để xem camera an ninh gắn ngoài cổng nhằm nắm tình hình, như anh bảo. Cuối cùng có vẻ như anh đã tìm ra được vấn đề cốt lõi.
- Đức là kẻ bôi nhọ em đấy, em có biết không?
- Em cũng lờ mờ đoán ra.
- Và em chọn cách im lặng không chia xẻ với anh?
- Tại vì dạo này anh nóng tính lắm, em sợ anh không kiềm chế nổi lại đi động tay động chân với người ta. Hứa với em là anh sẽ không làm gì đi, tránh tiếp xúc là tốt nhất.
- Chịu thôi, anh không thể hứa việc anh không làm được. Ngay lúc này anh chỉ muốn đập vỡ sọ hắn ra.
Để chồng mình không đi đập vỡ sọ ai đó, khi nào Phương Nhi cũng phải để ý tách 2 người bọn họ ra. Đúng là nhiệm vụ bất khả thi bởi vì là hàng xóm sát vách, tránh việc chạm mặt nhau làm sao nổi.
Giờ thì James còn phát hiện ra thêm Minh Đức gạ tình cô nữa nên lúc nào tâm trạng anh cũng nặng nề u ám. Phương Nhi có cảm tưởng chồng của mình biến thành quả bom nổ chậm rồi, nổ lúc nào chỉ là vấn đề thời gian.
Trưa chủ nhật vợ chồng cô đưa nhau đi ăn về thì gặp Minh Đức. Phương Nhi sợ đến run cả người khi thấy bộ mặt tối đen của chồng, cố tự trấn an mình rằng ngay trước mặt cô thì James chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu.
Mặt mũi hằm hằm anh nói với Minh Đức với giọng đe dọa:
- Mày khôn hồn thì tránh xa vợ tao ra, tao cảnh báo rồi đấy. Nếu không có hậu quả gì đừng có trách tao là không nói trước. Phương Nhi là gái đã có chồng, đừng ve vãn cô ấy nữa!
Nhếch mép cười mỉa mai, Minh Đức đốp lại:
- Vợ chồng? Sao tao không thấy giống nhỉ? Tao chỉ thấy cai ngục với tù nhân thôi.
Rồi anh ta phủi mông bỏ đi.
Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của James Phương Nhi sợ đến toát mồ hôi hột. Lầm lầm lì lì anh đưa cô vào nhà rồi bỏ đi đâu mất.
Chập tối Phương Nhi nhận được cuộc điện thoại của công an phường yêu cầu đến bảo lãnh cho chồng. Cô đã cố quản anh mà không quản nổi, quyết tâm đập vỡ sọ Minh Đức của James thật là sắt đá.
Ra tới nơi cô thấy chồng ngồi thảnh thơi trên ghế, gương mặt nhìn đầy biếng nhác, 1 tay gác ra đằng sau. Minh Đức thì chẳng được như thế, mặt anh ta sưng vù, méo mó, biến dạng. James chơi đấm bốc từ nhỏ, kẻ nào ngu lại đi dây vào anh thì chỉ tự chuốc họa vào thân thôi.
Đầy lo lắng, Phương Nhi chạy đến sờ nắn khắp người chồng, giọng nhão ra như sắp òa khóc tới nơi, hỏi dồn dập:
- Anh có làm sao không? Anh có bị thương không? Anh có thấy đau ở đâu không?
Nhoẻn miệng cười với cô, James cầm lấy tay Phương Nhi, ngửa lòng bàn tay ra dịu dàng hôn lên đó. Rồi kéo cô lại gần, anh úp mặt vào bụng Phương Nhi, chẳng thèm đếm xỉa gì đến mọi người xung quanh.
Mặt đỏ bừng, cô vội đẩy chồng ra rồi kéo ghế ngồi cạnh anh. Để James tự tung tự tác thêm chút nữa chắc có cả phim nóng để quay.
Công an yêu cầu Phương Nhi thuyết phục chồng đồng ý hòa giải. Nhìn thì có thể thấy rõ James đánh người ta tả tơi bầm dập. Các đồng chí cán bộ không định làm to chuyện nhưng anh chẳng chịu kí giấy hòa giải thì cũng hết cách. Tuy nhiên ai tài thì đi mà thuyết phục James chứ Phương Nhi thì chịu rồi, vượt quá khả năng của cô.
Mặt lạnh như tiền anh nói với cậu công an trẻ măng đang ngồi đối diện:
- Không đời nào tôi lại đi hòa giải với cái loại khốn đấy. Hắn ta tìm cách ve vãn vợ tôi rồi còn đi nói xấu tung tin thất thiệt về cô ấy mà anh lại bảo tôi bắt tay hòa giải sao? Tay tôi là để đấm hắn, không rảnh để làm việc khác!
Có mấy nữ cảnh sát thập thò bên ngoài vừa để hóng chuyện vừa tranh thủ ngắm trai đẹp nhìn chồng cô với ánh mắt ngưỡng mộ như thể anh là soái ca từ trong truyện ngôn tình bước ra vậy. Nằm trong chăn mới biết chăn có rận, người ngoài nhìn vào thấy hay thật là hay còn người trong cuộc như Phương Nhi chỉ thấy 1 cục phiền phức to đùng.
- Muốn kiện cũng được, tôi sẽ liên lạc với luật sư ngay! - James nói rồi đứng dậy bỏ về.
Nháy mắt với cậu công an đang mở mắt tròn xoe như đang xem phim hay cô thì thầm:
- Để mình kí thay có được không?
Ngay tức thì anh quay ngoắt lại, gần như bế bổng cô lên nói đầy bực bội:
- Đi về! Anh vừa nói gì em không nghe rõ sao?
Thật may Phương Nhi đã kịp đặt bút kí rồi. Chồng cô thích ngủ trong phòng tạm giam chắc, ngông nghênh, ngang ngược.
Từ trụ sở công an phường về tới nhà 2 vợ chồng cô đi cạnh nhau mà chẳng nói nửa lời. Anh giận cái gì mới được chứ người giận là Phương Nhi mới phải. Tuy nhiên cô chẳng chú ý lắm đến điều ấy, cô bận tâm thứ khác. Không biết James có bị thương không, dù có đi đấm người ta cũng đâu tránh khỏi bị người ta đấm lại.
Ngồi lặng lẽ ở 1 góc nhà anh nhìn cô như bị thôi miên. Phương Nhi đang lui cui chuẩn bị nước tắm cho James nhưng cũng không quên để mắt tới chồng. Thái độ kì quặc của chồng làm cô có chút lo ngại. Từ nãy đến giờ chẳng hé răng nói 1 lời, cứ như bị cụt lưỡi mất rồi vậy.
- Mình ơi! - Cô dịu dàng gọi.
- Dạ!
À tốt rồi, vẫn còn biết phản ứng. Phương Nhi thở phào nhẹ nhõm.
- Vào tắm thôi anh.
Uể oải đứng dậy, tiến lại gần cô James hỏi, giọng khào khào như bị viêm họng:
- Sống với anh giống như tù giam lỏng à?
Cô giật mình, sững sờ nhìn chồng. Hóa ra anh đang băn khoăn vì việc này. Ôm chặt cánh tay James Phương Nhi ngước nhìn anh đầy tin cậy nói 1 cách chắc nịch:
- Không có! Anh đừng suy nghĩ về điều Minh Đức nói nữa, mục đích của anh ta là chọc giận anh mà! Nếu anh tin thì rõ là trúng kế hắn rồi!
Ủ rũ gục đầu xuống vai cô, James nói đầy ân hận:
- Chắc là đúng đấy, nhận xét khách quan của người ngoài cuộc. Cho anh xin lỗi, có lẽ anh đã không chăm sóc tốt cho em bấy lâu nay. Đừng ghét anh được không, anh sẽ sửa sai mà! Anh cần em lắm, nên đừng rời xa anh!
Nếu nói ai cần ai hơn thì chắc là cô rồi. Vậy người sợ bị bỏ phải là Phương Nhi chứ. Cô đã quen có James ở bên, được anh quan tâm săn sóc. Ngay cả bé David cũng được anh lo cho rất chu toàn.
Leo vào bồn tắm cô ngồi đối diện với anh. Cắn nhẹ lên vành tai cô James đưa lưỡi vòng quanh làm Phương Nhi nhột nhột. Anh hôn cô tới tấp từ cổ xuống thấp dần. Phương Nhi rùng mình, cơn hưng phấn lan từ đỉnh đầu xuống tận những ngón chân.
Nhanh chóng cởi bỏ áo váy trên người Phương Nhi ngồi xuống. Cậu nhỏ của James đã được đánh thức từ lúc nào dựng thẳng đứng đi vào thật sâu trong cô mang tới 1 cảm giác vừa thốn vừa sướng. Quấn chặt lấy nhau cả anh và cô cùng chuyển động nhịp nhàng.
2 cơ thể nóng hừng hực, ướt đẫm chẳng biết là do nước tắm hay mồ hôi. James cười, thì thầm vào tai Phương Nhi:
- 2 vợ chồng mình đun sôi nước tắm luôn này em!
- Đức là kẻ bôi nhọ em đấy, em có biết không?
- Em cũng lờ mờ đoán ra.
- Và em chọn cách im lặng không chia xẻ với anh?
- Tại vì dạo này anh nóng tính lắm, em sợ anh không kiềm chế nổi lại đi động tay động chân với người ta. Hứa với em là anh sẽ không làm gì đi, tránh tiếp xúc là tốt nhất.
- Chịu thôi, anh không thể hứa việc anh không làm được. Ngay lúc này anh chỉ muốn đập vỡ sọ hắn ra.
Để chồng mình không đi đập vỡ sọ ai đó, khi nào Phương Nhi cũng phải để ý tách 2 người bọn họ ra. Đúng là nhiệm vụ bất khả thi bởi vì là hàng xóm sát vách, tránh việc chạm mặt nhau làm sao nổi.
Giờ thì James còn phát hiện ra thêm Minh Đức gạ tình cô nữa nên lúc nào tâm trạng anh cũng nặng nề u ám. Phương Nhi có cảm tưởng chồng của mình biến thành quả bom nổ chậm rồi, nổ lúc nào chỉ là vấn đề thời gian.
Trưa chủ nhật vợ chồng cô đưa nhau đi ăn về thì gặp Minh Đức. Phương Nhi sợ đến run cả người khi thấy bộ mặt tối đen của chồng, cố tự trấn an mình rằng ngay trước mặt cô thì James chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu.
Mặt mũi hằm hằm anh nói với Minh Đức với giọng đe dọa:
- Mày khôn hồn thì tránh xa vợ tao ra, tao cảnh báo rồi đấy. Nếu không có hậu quả gì đừng có trách tao là không nói trước. Phương Nhi là gái đã có chồng, đừng ve vãn cô ấy nữa!
Nhếch mép cười mỉa mai, Minh Đức đốp lại:
- Vợ chồng? Sao tao không thấy giống nhỉ? Tao chỉ thấy cai ngục với tù nhân thôi.
Rồi anh ta phủi mông bỏ đi.
Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của James Phương Nhi sợ đến toát mồ hôi hột. Lầm lầm lì lì anh đưa cô vào nhà rồi bỏ đi đâu mất.
Chập tối Phương Nhi nhận được cuộc điện thoại của công an phường yêu cầu đến bảo lãnh cho chồng. Cô đã cố quản anh mà không quản nổi, quyết tâm đập vỡ sọ Minh Đức của James thật là sắt đá.
Ra tới nơi cô thấy chồng ngồi thảnh thơi trên ghế, gương mặt nhìn đầy biếng nhác, 1 tay gác ra đằng sau. Minh Đức thì chẳng được như thế, mặt anh ta sưng vù, méo mó, biến dạng. James chơi đấm bốc từ nhỏ, kẻ nào ngu lại đi dây vào anh thì chỉ tự chuốc họa vào thân thôi.
Đầy lo lắng, Phương Nhi chạy đến sờ nắn khắp người chồng, giọng nhão ra như sắp òa khóc tới nơi, hỏi dồn dập:
- Anh có làm sao không? Anh có bị thương không? Anh có thấy đau ở đâu không?
Nhoẻn miệng cười với cô, James cầm lấy tay Phương Nhi, ngửa lòng bàn tay ra dịu dàng hôn lên đó. Rồi kéo cô lại gần, anh úp mặt vào bụng Phương Nhi, chẳng thèm đếm xỉa gì đến mọi người xung quanh.
Mặt đỏ bừng, cô vội đẩy chồng ra rồi kéo ghế ngồi cạnh anh. Để James tự tung tự tác thêm chút nữa chắc có cả phim nóng để quay.
Công an yêu cầu Phương Nhi thuyết phục chồng đồng ý hòa giải. Nhìn thì có thể thấy rõ James đánh người ta tả tơi bầm dập. Các đồng chí cán bộ không định làm to chuyện nhưng anh chẳng chịu kí giấy hòa giải thì cũng hết cách. Tuy nhiên ai tài thì đi mà thuyết phục James chứ Phương Nhi thì chịu rồi, vượt quá khả năng của cô.
Mặt lạnh như tiền anh nói với cậu công an trẻ măng đang ngồi đối diện:
- Không đời nào tôi lại đi hòa giải với cái loại khốn đấy. Hắn ta tìm cách ve vãn vợ tôi rồi còn đi nói xấu tung tin thất thiệt về cô ấy mà anh lại bảo tôi bắt tay hòa giải sao? Tay tôi là để đấm hắn, không rảnh để làm việc khác!
Có mấy nữ cảnh sát thập thò bên ngoài vừa để hóng chuyện vừa tranh thủ ngắm trai đẹp nhìn chồng cô với ánh mắt ngưỡng mộ như thể anh là soái ca từ trong truyện ngôn tình bước ra vậy. Nằm trong chăn mới biết chăn có rận, người ngoài nhìn vào thấy hay thật là hay còn người trong cuộc như Phương Nhi chỉ thấy 1 cục phiền phức to đùng.
- Muốn kiện cũng được, tôi sẽ liên lạc với luật sư ngay! - James nói rồi đứng dậy bỏ về.
Nháy mắt với cậu công an đang mở mắt tròn xoe như đang xem phim hay cô thì thầm:
- Để mình kí thay có được không?
Ngay tức thì anh quay ngoắt lại, gần như bế bổng cô lên nói đầy bực bội:
- Đi về! Anh vừa nói gì em không nghe rõ sao?
Thật may Phương Nhi đã kịp đặt bút kí rồi. Chồng cô thích ngủ trong phòng tạm giam chắc, ngông nghênh, ngang ngược.
Từ trụ sở công an phường về tới nhà 2 vợ chồng cô đi cạnh nhau mà chẳng nói nửa lời. Anh giận cái gì mới được chứ người giận là Phương Nhi mới phải. Tuy nhiên cô chẳng chú ý lắm đến điều ấy, cô bận tâm thứ khác. Không biết James có bị thương không, dù có đi đấm người ta cũng đâu tránh khỏi bị người ta đấm lại.
Ngồi lặng lẽ ở 1 góc nhà anh nhìn cô như bị thôi miên. Phương Nhi đang lui cui chuẩn bị nước tắm cho James nhưng cũng không quên để mắt tới chồng. Thái độ kì quặc của chồng làm cô có chút lo ngại. Từ nãy đến giờ chẳng hé răng nói 1 lời, cứ như bị cụt lưỡi mất rồi vậy.
- Mình ơi! - Cô dịu dàng gọi.
- Dạ!
À tốt rồi, vẫn còn biết phản ứng. Phương Nhi thở phào nhẹ nhõm.
- Vào tắm thôi anh.
Uể oải đứng dậy, tiến lại gần cô James hỏi, giọng khào khào như bị viêm họng:
- Sống với anh giống như tù giam lỏng à?
Cô giật mình, sững sờ nhìn chồng. Hóa ra anh đang băn khoăn vì việc này. Ôm chặt cánh tay James Phương Nhi ngước nhìn anh đầy tin cậy nói 1 cách chắc nịch:
- Không có! Anh đừng suy nghĩ về điều Minh Đức nói nữa, mục đích của anh ta là chọc giận anh mà! Nếu anh tin thì rõ là trúng kế hắn rồi!
Ủ rũ gục đầu xuống vai cô, James nói đầy ân hận:
- Chắc là đúng đấy, nhận xét khách quan của người ngoài cuộc. Cho anh xin lỗi, có lẽ anh đã không chăm sóc tốt cho em bấy lâu nay. Đừng ghét anh được không, anh sẽ sửa sai mà! Anh cần em lắm, nên đừng rời xa anh!
Nếu nói ai cần ai hơn thì chắc là cô rồi. Vậy người sợ bị bỏ phải là Phương Nhi chứ. Cô đã quen có James ở bên, được anh quan tâm săn sóc. Ngay cả bé David cũng được anh lo cho rất chu toàn.
Leo vào bồn tắm cô ngồi đối diện với anh. Cắn nhẹ lên vành tai cô James đưa lưỡi vòng quanh làm Phương Nhi nhột nhột. Anh hôn cô tới tấp từ cổ xuống thấp dần. Phương Nhi rùng mình, cơn hưng phấn lan từ đỉnh đầu xuống tận những ngón chân.
Nhanh chóng cởi bỏ áo váy trên người Phương Nhi ngồi xuống. Cậu nhỏ của James đã được đánh thức từ lúc nào dựng thẳng đứng đi vào thật sâu trong cô mang tới 1 cảm giác vừa thốn vừa sướng. Quấn chặt lấy nhau cả anh và cô cùng chuyển động nhịp nhàng.
2 cơ thể nóng hừng hực, ướt đẫm chẳng biết là do nước tắm hay mồ hôi. James cười, thì thầm vào tai Phương Nhi:
- 2 vợ chồng mình đun sôi nước tắm luôn này em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.