Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 21: Thoát rồi!
phong linh
16/03/2024
Lẽo đẽo đi theo sau lưng Phương Nhi John rất muốn hỏi cặn kẽ mọi chuyện nhưng lại sợ làm cho cô nổi cáu. Đến khi thấy cô lấy chiếc túi du lịch ra bắt đầu xếp đồ đạc vào thì anh phát hoảng nhảy tới giữ tay Phương Nhi lại:
- Em định làm gì thế hả?
- Em phải tới ở nhà Huy 1 thời gian chăm sóc cho anh ta!
Mặt John tái xám, anh cau có:
- Sao phải đi? Sao lại là em? Thuê người giúp việc, thuê y tá riêng, thuê hộ lý cho anh ta là được rồi. Anh không muốn em đi, không muốn! - Vừa nói John vừa ôm Phương Nhi thật chặt như thể làm vậy sẽ ngăn cản được cô.
Gỡ tay anh ra cô vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay John, an ủi:
- Dăm ba bữa gì đấy thôi, anh đừng lo lắng quá. Lát nữa anh đèo em đi được không, em để xe ở bệnh viện rồi?
Im lặng không đáp lại, John lùi ra sau ngồi lên giường nhìn cô tất bật soạn sửa. Khi Phương Nhi quay lại tính dặn dò anh vài việc trong nhà thì đã chẳng còn thấy John đâu.
Đang chăm chú đọc tin tức trên mạng, ngẩng đầu lên Huy hơi giật mình khi thấy John đứng sừng sững trước mặt. Nheo mắt nhìn John ấp úng nói lời xin lỗi rồi anh ta cười khẩy:
- Cái gì cũng có hiệu lực của nó, đã quá thời gian lâu rồi, lời xin lỗi không được chấp thuận.
- Vậy tôi cần làm gì để anh bỏ qua cho tôi? - Cố ghìm cơn nóng giận đang bùng lên khi nghe giọng điệu khiêu khích của Huy, anh ôn tồn hỏi.
- Nếu cậu biến đi cho khuất mắt tôi thì chắc là mọi chuyện sẽ nhanh chóng chìm xuống thôi. Thế nào, làm được không, quay về đất nước của cậu ấy?
John thật muốn đấm cho dập nát cái bộ mặt kẻng trai đểu giả đang dương dương tự đắc của Huy. Tuy nhiên anh đã gây rắc rối đủ rồi, giờ còn tạo ra thêm 1 vụ hành hung người nữa thì chỉ khổ cho cô thôi. Nghĩ vậy John đành ôm hận, đi thật nhanh ra khỏi phòng bệnh của Huy. Nếu còn ở lại thêm 1 giây nào nữa anh không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh.
Bước xuống cầu thang, Phương Nhi ngạc nhiên thấy John đang lúi húi cắt cắt xay xay trong bếp. Tiến lại gần, cô thấy anh đổ nước cốt của ớt, dầu gió xanh và nước hành tây vào lọ nước hoa.
- Anh đang làm gì đấy? - Phương Nhi tò mò hỏi.
- Tạo vũ khí phòng thân cho em. Đây là bình xịt hơi cay, còn đây là bình xịt dạng bột. - John nói, đưa cho cô hộp phấn rôm trẻ em.
Ngần ngừ 1 lúc rồi cô cầm hộp phấn rôm lắc lắc.
- Nó chứa bột hạt tiêu và kim tuyến. Lợi hại lắm, em thử đi. - Vừa giải thích, John vừa nhìn cô đầy mong chờ.
Quả thật là sáng tạo, trong đầu bạn trai cô nghĩ toàn những điều chẳng giống ai. Không muốn làm anh buồn, Phương Nhi cất cả 2 bình xịt vào túi.
- Cảm ơn anh. Giờ đưa em đến bệnh viện nhé!
Mang vẻ mặt đầy hối lỗi, Huy nhìn cô, hỏi nhỏ:
- Em không mắng anh à? Anh xin lỗi, vì anh nên em mới lâm vào tình cảnh này.
Nhìn thằng bé 6 tuổi, ấy nhầm 26 tuổi đứng mếu máo trước mặt Phương Nhi khẽ thở dài. Bạn trai của cô đấy, thật có lớn mà không có khôn.
Phương Nhi chuyển đến ở trong nhà Huy làm ôsin tạm thời.Việc nhà cũng chẳng có gì nhiều vì đã có cả đống máy móc hỗ trợ: máy rửa bát, máy giặt, robot hút bụi và lau sàn. Từ đầu cô cũng đã biết rồi, chẳng qua anh ta muốn đòi hỏi ngang ngược để làm khó cô thôi.
Chân của Huy thật ra cũng không bị nặng gì cho lắm, John nói có lẽ là đúng, anh ta chỉ giả vờ thôi. Từ hôm đầu tiên xuất viện không tự đi được phải ngồi xe lăn đến nay dùng nạng Huy đã có thể đi lại trong nhà, chắc cô sắp được tự do.
Mục đích của Huy khi bắt cô ở trong nhà mình là gì nhỉ, đến giờ Phương Nhi cũng chẳng rõ. Anh ta chưa làm gì hại cô, cũng không tỏ thái độ gì quá đáng như Phương Nhi đã lo sợ. Hay muốn làm rồi lại không nỡ? Cô đang mong được dùng tới bình xịt hơi cay John làm cho nhưng chẳng có cơ hội nào.
Đang định đi về phòng Phương Nhi quay ngoắt lại. Ở đâu ra vũng nước giữa nhà thế này? Con robot vẫn chạy ngang chạy dọc đâu rồi, Huy mà dẫm phải thì phiền phải biết.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, cô chỉ thoáng thấy 1 bóng đen lướt qua thì Huy đã bước chân lên chỗ nước trên sàn rồi ngã. Thật là 1 nghệ sỹ ba lê đại tài, ngã đẹp quá, vừa hay mặt úp vào ngực cô, lực cũng không quá mạnh không xô cho Phương Nhi bổ ngửa về sau.
2 tay Huy vòng quanh người ôm lấy eo cô, miệng thì rõ ràng đang làm gì đó trên ngực Phương Nhi. Bực dọc, cô cố đẩy anh ta ra.
- Đủ rồi, Huy, anh không lùi ra là em lên gối đấy!
Rõ ràng là Huy đang cười, cô nghe thấy những tiếng khùng khục trong cổ họng. Anh ta ôm cô càng chặt hơn, đôi môi ẩm ướt lướt qua da Phương Nhi khiến cô rùng mình.
Dãy giụa hồi lâu cô đã thấm mệt, đấm đá Huy không có tác dụng, khoảng cách quá gần. Khi Phương Nhi đang tuyệt vọng thì nghe tiếng chuông cửa.
Ban đầu Huy chỉ định giả vờ ngã rồi ôm Phương Nhi chút thôi nhưng bản năng dẫn dắt, anh ta không ngừng lại được. Máu chảy rần rật trong người, hưng phấn vô cùng, đang tính cởi chiếc váy Phương Nhi đang mặc ra thì Huy nghe tiếng chuông cửa bấm dồn dập.
“Cái chuông chết tiệt, đúng là loại phản chủ! Có lẽ từ giờ mình nên tắt mẹ nó đi!” Chửi thầm trong bụng Huy miễn cưỡng buông Phương Nhi ra. Tiếng chuông cửa làm anh ta giật mình cũng khiến cho ham muốn nãy giờ tắt ngúm.
Vội vã như kẻ trộm bị bắt quả tang Huy xoay người tập tễnh lết về phía cửa. Tuy vừa hoảng sợ vừa tức giận nhưng nhìn dáng vẻ của Huy Phương Nhi lại không nỡ. Cô đành đi sau Huy, đề phòng anh ta bị ngã.
Người bấm chuông dồn dập nãy giờ là bố của Huy. Ông hơi khựng lại lúc nhìn thấy cô đứng sau lưng anh ta, bối rối, kinh ngạc. Huy khó chịu ra mặt khi thấy bố, càng điên tiết hơn vì ông nhìn Phương Nhi. Ngăn cô chào hỏi bố mình, anh ta bảo:
- Tối nay em về nhà đi nhé!
Chẳng cần đợi Huy nói Phương Nhi đã định đi rồi. Sau chuyện ban nãy có họa điên cô mới ở lại. Bước nhanh ra thang máy Phương Nhi còn nghe tiếng cãi vã của bố con Huy ở phía sau.
Lao ra cổng đón Phương Nhi mặt John trắng bệch. Rõ ràng có chuyện bất thường cô mới đột ngột về nhà như thế này. Anh lắp bắp, nói không nên hơi:
- S…sao, c…có chuyện gì?
Để John khỏi lo lắng vô ích nhỡ đâu lại làm ra những việc khó lường, cô nhỏ nhẹ:
- Không sao cả, Huy muốn ở riêng với bố nên em về!
Rồi cô nói thêm:
- Em muốn tắm!
Khi cô bước vào đã có 1 bồn tắm đầy bọt được đánh chờ sẵn. Nhẹ nhàng ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, Phương Nhi để cho John kì cọ giúp mình. Vuốt ve thân hình gợi cảm của cô, anh đưa tay bóp bộ ngực tròn đầy rồi nói giọng áy náy:
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Vì anh mà em phải chịu vất vả!
- Nếu đã biết vậy từ nay trở đi đừng có chơi ngu nữa. Dùng cái đầu mà nghĩ trước khi hành động. Cũng may Huy không kiện cáo gì chứ nếu anh gặp chuyện em biết phải làm sao. Với em anh quan trọng vô cùng, anh hiểu không?
Thấy John im thin thít không nói câu nào cô quay lại phía anh.Chẳng hiểu những lời của Phương Nhi có lọt được vào tai anh không, mắt anh sáng rực đang dán chặt vào cơ thể cô. Phương Nhi thở dài, thôi kệ, đằng nào mọi thứ cũng ổn rồi, có lẽ vậy.
- Em định làm gì thế hả?
- Em phải tới ở nhà Huy 1 thời gian chăm sóc cho anh ta!
Mặt John tái xám, anh cau có:
- Sao phải đi? Sao lại là em? Thuê người giúp việc, thuê y tá riêng, thuê hộ lý cho anh ta là được rồi. Anh không muốn em đi, không muốn! - Vừa nói John vừa ôm Phương Nhi thật chặt như thể làm vậy sẽ ngăn cản được cô.
Gỡ tay anh ra cô vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay John, an ủi:
- Dăm ba bữa gì đấy thôi, anh đừng lo lắng quá. Lát nữa anh đèo em đi được không, em để xe ở bệnh viện rồi?
Im lặng không đáp lại, John lùi ra sau ngồi lên giường nhìn cô tất bật soạn sửa. Khi Phương Nhi quay lại tính dặn dò anh vài việc trong nhà thì đã chẳng còn thấy John đâu.
Đang chăm chú đọc tin tức trên mạng, ngẩng đầu lên Huy hơi giật mình khi thấy John đứng sừng sững trước mặt. Nheo mắt nhìn John ấp úng nói lời xin lỗi rồi anh ta cười khẩy:
- Cái gì cũng có hiệu lực của nó, đã quá thời gian lâu rồi, lời xin lỗi không được chấp thuận.
- Vậy tôi cần làm gì để anh bỏ qua cho tôi? - Cố ghìm cơn nóng giận đang bùng lên khi nghe giọng điệu khiêu khích của Huy, anh ôn tồn hỏi.
- Nếu cậu biến đi cho khuất mắt tôi thì chắc là mọi chuyện sẽ nhanh chóng chìm xuống thôi. Thế nào, làm được không, quay về đất nước của cậu ấy?
John thật muốn đấm cho dập nát cái bộ mặt kẻng trai đểu giả đang dương dương tự đắc của Huy. Tuy nhiên anh đã gây rắc rối đủ rồi, giờ còn tạo ra thêm 1 vụ hành hung người nữa thì chỉ khổ cho cô thôi. Nghĩ vậy John đành ôm hận, đi thật nhanh ra khỏi phòng bệnh của Huy. Nếu còn ở lại thêm 1 giây nào nữa anh không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh.
Bước xuống cầu thang, Phương Nhi ngạc nhiên thấy John đang lúi húi cắt cắt xay xay trong bếp. Tiến lại gần, cô thấy anh đổ nước cốt của ớt, dầu gió xanh và nước hành tây vào lọ nước hoa.
- Anh đang làm gì đấy? - Phương Nhi tò mò hỏi.
- Tạo vũ khí phòng thân cho em. Đây là bình xịt hơi cay, còn đây là bình xịt dạng bột. - John nói, đưa cho cô hộp phấn rôm trẻ em.
Ngần ngừ 1 lúc rồi cô cầm hộp phấn rôm lắc lắc.
- Nó chứa bột hạt tiêu và kim tuyến. Lợi hại lắm, em thử đi. - Vừa giải thích, John vừa nhìn cô đầy mong chờ.
Quả thật là sáng tạo, trong đầu bạn trai cô nghĩ toàn những điều chẳng giống ai. Không muốn làm anh buồn, Phương Nhi cất cả 2 bình xịt vào túi.
- Cảm ơn anh. Giờ đưa em đến bệnh viện nhé!
Mang vẻ mặt đầy hối lỗi, Huy nhìn cô, hỏi nhỏ:
- Em không mắng anh à? Anh xin lỗi, vì anh nên em mới lâm vào tình cảnh này.
Nhìn thằng bé 6 tuổi, ấy nhầm 26 tuổi đứng mếu máo trước mặt Phương Nhi khẽ thở dài. Bạn trai của cô đấy, thật có lớn mà không có khôn.
Phương Nhi chuyển đến ở trong nhà Huy làm ôsin tạm thời.Việc nhà cũng chẳng có gì nhiều vì đã có cả đống máy móc hỗ trợ: máy rửa bát, máy giặt, robot hút bụi và lau sàn. Từ đầu cô cũng đã biết rồi, chẳng qua anh ta muốn đòi hỏi ngang ngược để làm khó cô thôi.
Chân của Huy thật ra cũng không bị nặng gì cho lắm, John nói có lẽ là đúng, anh ta chỉ giả vờ thôi. Từ hôm đầu tiên xuất viện không tự đi được phải ngồi xe lăn đến nay dùng nạng Huy đã có thể đi lại trong nhà, chắc cô sắp được tự do.
Mục đích của Huy khi bắt cô ở trong nhà mình là gì nhỉ, đến giờ Phương Nhi cũng chẳng rõ. Anh ta chưa làm gì hại cô, cũng không tỏ thái độ gì quá đáng như Phương Nhi đã lo sợ. Hay muốn làm rồi lại không nỡ? Cô đang mong được dùng tới bình xịt hơi cay John làm cho nhưng chẳng có cơ hội nào.
Đang định đi về phòng Phương Nhi quay ngoắt lại. Ở đâu ra vũng nước giữa nhà thế này? Con robot vẫn chạy ngang chạy dọc đâu rồi, Huy mà dẫm phải thì phiền phải biết.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, cô chỉ thoáng thấy 1 bóng đen lướt qua thì Huy đã bước chân lên chỗ nước trên sàn rồi ngã. Thật là 1 nghệ sỹ ba lê đại tài, ngã đẹp quá, vừa hay mặt úp vào ngực cô, lực cũng không quá mạnh không xô cho Phương Nhi bổ ngửa về sau.
2 tay Huy vòng quanh người ôm lấy eo cô, miệng thì rõ ràng đang làm gì đó trên ngực Phương Nhi. Bực dọc, cô cố đẩy anh ta ra.
- Đủ rồi, Huy, anh không lùi ra là em lên gối đấy!
Rõ ràng là Huy đang cười, cô nghe thấy những tiếng khùng khục trong cổ họng. Anh ta ôm cô càng chặt hơn, đôi môi ẩm ướt lướt qua da Phương Nhi khiến cô rùng mình.
Dãy giụa hồi lâu cô đã thấm mệt, đấm đá Huy không có tác dụng, khoảng cách quá gần. Khi Phương Nhi đang tuyệt vọng thì nghe tiếng chuông cửa.
Ban đầu Huy chỉ định giả vờ ngã rồi ôm Phương Nhi chút thôi nhưng bản năng dẫn dắt, anh ta không ngừng lại được. Máu chảy rần rật trong người, hưng phấn vô cùng, đang tính cởi chiếc váy Phương Nhi đang mặc ra thì Huy nghe tiếng chuông cửa bấm dồn dập.
“Cái chuông chết tiệt, đúng là loại phản chủ! Có lẽ từ giờ mình nên tắt mẹ nó đi!” Chửi thầm trong bụng Huy miễn cưỡng buông Phương Nhi ra. Tiếng chuông cửa làm anh ta giật mình cũng khiến cho ham muốn nãy giờ tắt ngúm.
Vội vã như kẻ trộm bị bắt quả tang Huy xoay người tập tễnh lết về phía cửa. Tuy vừa hoảng sợ vừa tức giận nhưng nhìn dáng vẻ của Huy Phương Nhi lại không nỡ. Cô đành đi sau Huy, đề phòng anh ta bị ngã.
Người bấm chuông dồn dập nãy giờ là bố của Huy. Ông hơi khựng lại lúc nhìn thấy cô đứng sau lưng anh ta, bối rối, kinh ngạc. Huy khó chịu ra mặt khi thấy bố, càng điên tiết hơn vì ông nhìn Phương Nhi. Ngăn cô chào hỏi bố mình, anh ta bảo:
- Tối nay em về nhà đi nhé!
Chẳng cần đợi Huy nói Phương Nhi đã định đi rồi. Sau chuyện ban nãy có họa điên cô mới ở lại. Bước nhanh ra thang máy Phương Nhi còn nghe tiếng cãi vã của bố con Huy ở phía sau.
Lao ra cổng đón Phương Nhi mặt John trắng bệch. Rõ ràng có chuyện bất thường cô mới đột ngột về nhà như thế này. Anh lắp bắp, nói không nên hơi:
- S…sao, c…có chuyện gì?
Để John khỏi lo lắng vô ích nhỡ đâu lại làm ra những việc khó lường, cô nhỏ nhẹ:
- Không sao cả, Huy muốn ở riêng với bố nên em về!
Rồi cô nói thêm:
- Em muốn tắm!
Khi cô bước vào đã có 1 bồn tắm đầy bọt được đánh chờ sẵn. Nhẹ nhàng ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, Phương Nhi để cho John kì cọ giúp mình. Vuốt ve thân hình gợi cảm của cô, anh đưa tay bóp bộ ngực tròn đầy rồi nói giọng áy náy:
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Vì anh mà em phải chịu vất vả!
- Nếu đã biết vậy từ nay trở đi đừng có chơi ngu nữa. Dùng cái đầu mà nghĩ trước khi hành động. Cũng may Huy không kiện cáo gì chứ nếu anh gặp chuyện em biết phải làm sao. Với em anh quan trọng vô cùng, anh hiểu không?
Thấy John im thin thít không nói câu nào cô quay lại phía anh.Chẳng hiểu những lời của Phương Nhi có lọt được vào tai anh không, mắt anh sáng rực đang dán chặt vào cơ thể cô. Phương Nhi thở dài, thôi kệ, đằng nào mọi thứ cũng ổn rồi, có lẽ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.