Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 46: Tình ngay lí gian
phong linh
01/05/2024
John đã tắt máy lâu rồi mà Phương Nhi vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào cái di động. Tức đến run cả người. Cô đã biến thành 1 bà mẹ ích kỉ, chỉ nghĩ tới hạnh phúc bản thân, không quan tâm tới lợi ích của con mình. Mà kẻ kết tội là ai kia chứ, chính là cái gã đã bỏ mẹ con Phương Nhi ngay lập tức khi biết cô mang thai!
Bực bội, cô đứng lên, xoay người lại và đối mặt với gương mặt giận dữ của chồng.
- Hóa ra em vẫn thường xuyên liên lạc với thằng đó. Vậy mà dám bảo với anh không làm gì lén lút sau lưng anh cả!
James đang nói cái gì vậy, nếu đã nghe cuộc đối thoại của Phương Nhi và John thì phải hiểu và thông cảm cho cô chứ. Qui kết như thế cho cô chẳng phải là quá đáng quá sao.
- Không có! Em chẳng giữ liên lạc gì với anh ta hết!. truyen bjyx
- Không? Vậy thì vừa nãy là sao, em còn chối cãi được cơ à?
- John gọi cho em. Anh ấy chuyển thêm 20 ngàn đô cho em nên em gửi trả. Thế thôi!
Chẳng tin nửa lời cô nói, James nhìn Phương Nhi với ánh mắt phán xét sau đó hỏi 1 câu khiến cô thực sự bất ngờ:
- 2 người lén lút nối lại quan hệ từ bao giờ?
Đứng như trời trồng vì quá sửng sốt, Phương Nhi chẳng thốt ra nổi từ nào. James nhếch mép cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi. Như người ta thường bảo thời gian 2 năm kể từ lúc kết hôn là dễ li dị nhất thật chả sai chút nào. Lấy nhau chưa được bao lâu vợ chồng cô đã hục hặc chẳng vì lí do gì cho đáng.
Đã quá giờ ăn tối lâu rồi vẫn không thấy mặt mũi James đâu. Giờ Phương Nhi có thể hiểu vì sao phụ nữ hay bị trầm cảm sau sinh. Khóc hết nước mắt, cô ôm con lên giường ngủ cùng.
10 giờ 30 Michael Spencer 1 gã ở chung nhóm bia bọt với chồng Phương Nhi và John hồi trước gọi điện báo với cô James sẽ ngủ lại nhà anh ta.
Phương Nhi cáu điên lên. Bình thường vợ chồng giận nhau thì người vợ hay bỏ về nhà mẹ đẻ còn gia đình cô ngược lại, chồng dỗi bỏ nhà đi. Thôi mặc xác anh, đi đi cho khuất mắt.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng sáng sớm hôm sau Phương Nhi xuống nước đến nhà Michael làm lành trước. James chưa đi làm, xe ô tô vẫn còn trong gara nhưng Michael ra gặp cô với vẻ mặt đầy gượng gạo bảo rằng anh đã đi rồi.
Phương Nhi đi về, trong lòng bực dọc. Phải kiềm chế lắm cô mới không trút giận lên xe của chồng. Có lẽ trong lòng James đã luôn mặc định rằng cô và John là 1 cặp không thể tách rời nên dù cho Phương Nhi đã là vợ anh, trong đầu James vẫn cứ xếp cô bên cạnh John.
Chiều hôm ấy cô mang 1 túi quần áo và đồ dùng cá nhân của anh sang nhà Michael bảo với anh ta chuyển cho chồng với hi vọng James sẽ ló mặt ra. Nhưng không, chờ mãi không được cô đành bỏ về vừa đi vừa gặm nhấm nỗi tủi hờn.
Lách qua cánh cổng khép hờ James nhẹ chân đi vào nhà. Đang chiến tranh lạnh với vợ nên anh không muốn Phương Nhi biết anh quay về.
James sợ giáp mặt cô rồi lỡ có cãi cọ anh nóng giận không kiềm chế được lại nói ra những lời gây tổn thương cho cô. Vì vậy né đi là tốt nhất. Dù James biết rõ những điều mình nói rất vô lí, qui chụp cho Phương Nhi những điều cô chẳng hề làm nhưng cứ tức giận là anh lại tuôn ào ào ra không kìm được.
Bé David có những lúc rất khó ngủ. Khi ấy phải bế con đi vòng quanh nhà vỗ lưng và ru bé ngủ. Chính những rung động như vậy mới giúp David từ từ chìm vào giấc ngủ và bé cũng chỉ chịu để cho James làm. Do đó, giờ anh trở về nhà dỗ con ngủ.
1 tuần sau James quay về. Khi Phương Nhi bước vào phòng thì anh đang xếp đồ vào vali. Cô đứng chết lặng nhìn anh. Vậy là sao, li hôn à? Tốt thôi, có mẫu đơn li dị sẵn không nhỉ hay cô lại phải kể lể dông dài lí do chia tay? Lòng nghẹn đắng Phương Nhi hỏi chồng:
- Anh đang làm gì thế?
- Dọn đồ để đi công tác.
- Đi đâu, bao lâu?
- Úc, 1 tuần.
Sực nhớ ra cô hỏi dồn:
- Anh đi cùng trợ lí đúng không, đi cùng Diana? Thật ra đây mới là lí do chứ chuyện giữa em và John chỉ là cái cớ thôi nhỉ? Sao em ngu thế không biết, sự thực bày ra ngay trước mắt mà chẳng nhận ra.
James cau mày:
- Sự thật nào? Em đừng có mà suy diễn lung tung. Anh với Diana chả có gì với nhau hết, đâu có như em với John. Anh chỉ muốn tống cổ cô ta đi thôi.
Phương Nhi cười mỉa mai:
- Sao phải tống người ta đi? Anh ăn vụng xong thì chùi mép bằng cách ấy à?
- Em nói linh tinh đủ chưa? Đừng có mà hồ đồ. Ngoài em ra anh chả để ý đến người đàn bà nào cả!
Im lặng 1 lúc rồi cô yêu cầu:
- Cho em đi cùng!
Kinh ngạc nhìn Phương Nhi James hỏi lại:
- Đầu óc em có vấn đề à, xin thị thực nhập cảnh cho em sao được. Mà nếu được, em đi cùng anh thì con thế nào? Em không nghĩ đến con hả?
Cô hét lên:
- Vâng, tôi là như thế đấy, tôi là người mẹ tồi, ai cũng nghĩ như vậy về tôi. Anh đi đi, không cần quay lại đâu. Tôi sẽ gửi đơn li hôn cho anh qua đường bưu điện.
Nói xong, khóc tấm tức cô chạy vụt đi.
James sửng sốt. Phương Nhi vừa nói gì cơ, li hôn? Anh có ý định đó bao giờ? Quẳng đống quần áo sang 1 bên James vội vàng đuổi theo vợ nhưng cô đã vào phòng trẻ rồi khóa trái cửa.
Lững thững đi xuống nhà tìm chìa khóa anh ngẫm lại những gì Phương Nhi đã nói: “Tôi là người mẹ tồi, ai cũng nghĩ như vậy về tôi.” Anh có bao giờ nói thế đâu, mà còn ai khác nói nữa nhỉ?
Đi vào bếp James hỏi bà Dịu và cô bảo mẫu:
- Mấy bữa nay có ai đến chơi không? Dì Hoa? Nhu? Thuận?
- Không, chả có vị khách nào hết.
Có chìa khóa cũng không mở cửa được vì cô đã chốt bên trong. Gọi kiểu gì Phương Nhi cũng làm ngơ khiến cho anh càng lúc càng sốt ruột. Không thể để mọi chuyện dang dở kiểu này được, 1 tuần sau đi công tác về không khéo chẳng còn ai ở nhà đón chờ James. Nghĩ vậy, anh đi sang nhà hàng xóm.
Chẳng khó khăn gì mà James không trèo được từ ban công nhà hàng xóm sang nhà mình, chơi leo núi trong nhà bấy lâu lợi hại ghê, chuyển sang nghề đạo chích cũng được ấy chứ.
Phương Nhi đang nằm trong góc nhà. Đấy là thói quen của cô mỗi khi cảm thấy bất an. Nhìn thân hình gầy gò của cô tự dưng 1 nỗi xót xa dâng lên trong anh. Gày quá, sinh con xong cũng chẳng tích được tí mỡ nào, người gì da bụng dính vào da lưng.
Hình như lần này anh hơi quá đáng. Mà cũng tại Phương Nhi nữa. Ai đã nói tuyệt đối không làm gì sau lưng anh? Nếu James không phát hiện ra thì cô có tự kể không hay sẽ âm thầm nối lại mối quan hệ với John?
Chẳng hiểu sao James luôn cảm thấy thua kém John. Điều kiện của anh hơn đứt John, Phương Nhi cũng đã dần dần yêu anh, có lẽ mỗi ngày lại bồi thêm 1 chút. Vậy nhưng James luôn có cảm tưởng John không hỏi thì thôi chứ nếu cậu ta hỏi cô sẽ tung hê hết để chạy theo John.
Giữa Phương Nhi và John có 1 thứ chung: bé David. Chỉ cần cậu ta chấp nhận trở thành bố thôi, mà coi bộ John cũng bắt đầu muốn thế rồi, vậy là 3 người bọn họ John, Phương Nhi, David sẽ trở thành 1 gia đình trọn vẹn. Còn anh ra rìa. Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Bực bội, cô đứng lên, xoay người lại và đối mặt với gương mặt giận dữ của chồng.
- Hóa ra em vẫn thường xuyên liên lạc với thằng đó. Vậy mà dám bảo với anh không làm gì lén lút sau lưng anh cả!
James đang nói cái gì vậy, nếu đã nghe cuộc đối thoại của Phương Nhi và John thì phải hiểu và thông cảm cho cô chứ. Qui kết như thế cho cô chẳng phải là quá đáng quá sao.
- Không có! Em chẳng giữ liên lạc gì với anh ta hết!. truyen bjyx
- Không? Vậy thì vừa nãy là sao, em còn chối cãi được cơ à?
- John gọi cho em. Anh ấy chuyển thêm 20 ngàn đô cho em nên em gửi trả. Thế thôi!
Chẳng tin nửa lời cô nói, James nhìn Phương Nhi với ánh mắt phán xét sau đó hỏi 1 câu khiến cô thực sự bất ngờ:
- 2 người lén lút nối lại quan hệ từ bao giờ?
Đứng như trời trồng vì quá sửng sốt, Phương Nhi chẳng thốt ra nổi từ nào. James nhếch mép cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi. Như người ta thường bảo thời gian 2 năm kể từ lúc kết hôn là dễ li dị nhất thật chả sai chút nào. Lấy nhau chưa được bao lâu vợ chồng cô đã hục hặc chẳng vì lí do gì cho đáng.
Đã quá giờ ăn tối lâu rồi vẫn không thấy mặt mũi James đâu. Giờ Phương Nhi có thể hiểu vì sao phụ nữ hay bị trầm cảm sau sinh. Khóc hết nước mắt, cô ôm con lên giường ngủ cùng.
10 giờ 30 Michael Spencer 1 gã ở chung nhóm bia bọt với chồng Phương Nhi và John hồi trước gọi điện báo với cô James sẽ ngủ lại nhà anh ta.
Phương Nhi cáu điên lên. Bình thường vợ chồng giận nhau thì người vợ hay bỏ về nhà mẹ đẻ còn gia đình cô ngược lại, chồng dỗi bỏ nhà đi. Thôi mặc xác anh, đi đi cho khuất mắt.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng sáng sớm hôm sau Phương Nhi xuống nước đến nhà Michael làm lành trước. James chưa đi làm, xe ô tô vẫn còn trong gara nhưng Michael ra gặp cô với vẻ mặt đầy gượng gạo bảo rằng anh đã đi rồi.
Phương Nhi đi về, trong lòng bực dọc. Phải kiềm chế lắm cô mới không trút giận lên xe của chồng. Có lẽ trong lòng James đã luôn mặc định rằng cô và John là 1 cặp không thể tách rời nên dù cho Phương Nhi đã là vợ anh, trong đầu James vẫn cứ xếp cô bên cạnh John.
Chiều hôm ấy cô mang 1 túi quần áo và đồ dùng cá nhân của anh sang nhà Michael bảo với anh ta chuyển cho chồng với hi vọng James sẽ ló mặt ra. Nhưng không, chờ mãi không được cô đành bỏ về vừa đi vừa gặm nhấm nỗi tủi hờn.
Lách qua cánh cổng khép hờ James nhẹ chân đi vào nhà. Đang chiến tranh lạnh với vợ nên anh không muốn Phương Nhi biết anh quay về.
James sợ giáp mặt cô rồi lỡ có cãi cọ anh nóng giận không kiềm chế được lại nói ra những lời gây tổn thương cho cô. Vì vậy né đi là tốt nhất. Dù James biết rõ những điều mình nói rất vô lí, qui chụp cho Phương Nhi những điều cô chẳng hề làm nhưng cứ tức giận là anh lại tuôn ào ào ra không kìm được.
Bé David có những lúc rất khó ngủ. Khi ấy phải bế con đi vòng quanh nhà vỗ lưng và ru bé ngủ. Chính những rung động như vậy mới giúp David từ từ chìm vào giấc ngủ và bé cũng chỉ chịu để cho James làm. Do đó, giờ anh trở về nhà dỗ con ngủ.
1 tuần sau James quay về. Khi Phương Nhi bước vào phòng thì anh đang xếp đồ vào vali. Cô đứng chết lặng nhìn anh. Vậy là sao, li hôn à? Tốt thôi, có mẫu đơn li dị sẵn không nhỉ hay cô lại phải kể lể dông dài lí do chia tay? Lòng nghẹn đắng Phương Nhi hỏi chồng:
- Anh đang làm gì thế?
- Dọn đồ để đi công tác.
- Đi đâu, bao lâu?
- Úc, 1 tuần.
Sực nhớ ra cô hỏi dồn:
- Anh đi cùng trợ lí đúng không, đi cùng Diana? Thật ra đây mới là lí do chứ chuyện giữa em và John chỉ là cái cớ thôi nhỉ? Sao em ngu thế không biết, sự thực bày ra ngay trước mắt mà chẳng nhận ra.
James cau mày:
- Sự thật nào? Em đừng có mà suy diễn lung tung. Anh với Diana chả có gì với nhau hết, đâu có như em với John. Anh chỉ muốn tống cổ cô ta đi thôi.
Phương Nhi cười mỉa mai:
- Sao phải tống người ta đi? Anh ăn vụng xong thì chùi mép bằng cách ấy à?
- Em nói linh tinh đủ chưa? Đừng có mà hồ đồ. Ngoài em ra anh chả để ý đến người đàn bà nào cả!
Im lặng 1 lúc rồi cô yêu cầu:
- Cho em đi cùng!
Kinh ngạc nhìn Phương Nhi James hỏi lại:
- Đầu óc em có vấn đề à, xin thị thực nhập cảnh cho em sao được. Mà nếu được, em đi cùng anh thì con thế nào? Em không nghĩ đến con hả?
Cô hét lên:
- Vâng, tôi là như thế đấy, tôi là người mẹ tồi, ai cũng nghĩ như vậy về tôi. Anh đi đi, không cần quay lại đâu. Tôi sẽ gửi đơn li hôn cho anh qua đường bưu điện.
Nói xong, khóc tấm tức cô chạy vụt đi.
James sửng sốt. Phương Nhi vừa nói gì cơ, li hôn? Anh có ý định đó bao giờ? Quẳng đống quần áo sang 1 bên James vội vàng đuổi theo vợ nhưng cô đã vào phòng trẻ rồi khóa trái cửa.
Lững thững đi xuống nhà tìm chìa khóa anh ngẫm lại những gì Phương Nhi đã nói: “Tôi là người mẹ tồi, ai cũng nghĩ như vậy về tôi.” Anh có bao giờ nói thế đâu, mà còn ai khác nói nữa nhỉ?
Đi vào bếp James hỏi bà Dịu và cô bảo mẫu:
- Mấy bữa nay có ai đến chơi không? Dì Hoa? Nhu? Thuận?
- Không, chả có vị khách nào hết.
Có chìa khóa cũng không mở cửa được vì cô đã chốt bên trong. Gọi kiểu gì Phương Nhi cũng làm ngơ khiến cho anh càng lúc càng sốt ruột. Không thể để mọi chuyện dang dở kiểu này được, 1 tuần sau đi công tác về không khéo chẳng còn ai ở nhà đón chờ James. Nghĩ vậy, anh đi sang nhà hàng xóm.
Chẳng khó khăn gì mà James không trèo được từ ban công nhà hàng xóm sang nhà mình, chơi leo núi trong nhà bấy lâu lợi hại ghê, chuyển sang nghề đạo chích cũng được ấy chứ.
Phương Nhi đang nằm trong góc nhà. Đấy là thói quen của cô mỗi khi cảm thấy bất an. Nhìn thân hình gầy gò của cô tự dưng 1 nỗi xót xa dâng lên trong anh. Gày quá, sinh con xong cũng chẳng tích được tí mỡ nào, người gì da bụng dính vào da lưng.
Hình như lần này anh hơi quá đáng. Mà cũng tại Phương Nhi nữa. Ai đã nói tuyệt đối không làm gì sau lưng anh? Nếu James không phát hiện ra thì cô có tự kể không hay sẽ âm thầm nối lại mối quan hệ với John?
Chẳng hiểu sao James luôn cảm thấy thua kém John. Điều kiện của anh hơn đứt John, Phương Nhi cũng đã dần dần yêu anh, có lẽ mỗi ngày lại bồi thêm 1 chút. Vậy nhưng James luôn có cảm tưởng John không hỏi thì thôi chứ nếu cậu ta hỏi cô sẽ tung hê hết để chạy theo John.
Giữa Phương Nhi và John có 1 thứ chung: bé David. Chỉ cần cậu ta chấp nhận trở thành bố thôi, mà coi bộ John cũng bắt đầu muốn thế rồi, vậy là 3 người bọn họ John, Phương Nhi, David sẽ trở thành 1 gia đình trọn vẹn. Còn anh ra rìa. Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.