Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 35: Vừa qua thái tuế lại dính tam tai
phong linh
25/03/2024
Phương Nhi đưa James ra sân bay để anh sang Thái Lan công tác 1 tuần. Lại 1 mớ nhớ chưa, rõ chưa, nghe chưa tuôn ào ào xuống đầu cô. Đúng là không nên yêu mấy thằng làm sếp, bệnh nghề nghiệp không sao sửa được.
Đúng cái lúc Phương Nhi bực mình đang định bật lại thì bất ngờ James ôm chặt cô.
- Hay là không đi nữa vậy. Xa nhau cả 1 tuần anh không chịu nổi mất!
Rồi chẳng đếm xỉa gì tới xung quanh, James hôn cô, hôn môi, hôn khắp mặt, hôn phía sau vành tai, hôn gáy rồi hôn dần xuống cổ. Phương Nhi vội vàng đẩy anh ra, mặt nóng rần rần.
Tính diễn cảnh nóng cho ai xem thế. Trợ lí của James đứng kế bên đang há hốc mồm hàm muốn rớt luôn ra ngoài vì những gì được chứng kiến mà anh cũng chẳng bận tâm.
- Chỉ có 1 tuần thôi, chịu khó đi anh! Mình sẽ liên lạc đều với nhau mà! - Phương Nhi vuốt ve cánh tay James nhẹ nhàng vỗ về.
- Ừ! - Anh đáp, mặt mũi tiu nghỉu, cố vùi đầu vào tóc cô lần cuối rồi mới lưu luyến rời đi.
1 tuần trôi qua vèo vèo, như thể người ta chưa nhận ra thì đã hết. Thời đại này đủ loại phương tiện liên lạc tối tân, có xa xôi cũng chẳng lo cách trở. Thoáng cái đã tới ngày James quay về.
Phương Nhi nhức đầu kinh khủng. Cô bị đau nửa đầu loại có tiền triệu, tức là trước khi cơn đau đến sẽ có dấu hiệu nhận biết, như trường hợp của cô sẽ thấy đốm sáng giống đèn hàn hiện ra.
Lần này chẳng có gì báo trước cơn đau cứ vậy mà tới lại đến quá nhanh. Nó tăng dần theo cấp số nhân, khi bước từ trên cầu thang xuống Phương Nhi đã đau tới không chịu nổi. Chẳng nghĩ ngợi nhiều cô tống viên thuốc giảm đau vào miệng.
Dịu, bà giúp việc thấy vậy phát hoảng ngăn lại:
- Cô đang bầu bí không thể dùng thuốc ấy được. Người ta ghi rõ ràng không dùng cho phụ nữ có thai kia mà!
- Kệ, 1 viên chắc chẳng sao đâu. Cháu phải ra sân bay đón James gấp, trễ rồi.
Nhưng Phương Nhi không đi đâu được hết, cơn đau quật ngã cô. Phương Nhi nôn thốc nôn tháo đầu lại càng đau hơn. Nó giống như 1 sự cộng hưởng: đau đầu dẫn đến buồn nôn, nôn xong lại đau đầu. Thậm chí chẳng còn bò nổi vào nhà vệ sinh để nôn, cô nôn luôn ra sàn.
1 tiếng động nhỏ cũng mang tới cơn đau đầu điên dại. Nôn. 1 cử động nhỏ cũng khiến đau đầu. Nôn. Dần dần, cô chẳng còn cảm nhận được gì xung quanh nữa.
Phương Nhi cứ 1 mực đòi được ra sân bay đón anh nên James chờ. 1 tiếng trôi qua rồi vẫn chẳng thấy cô đâu. Cái máy đếm phút mang thương hiệu Phương Nhi mà biết đến muộn sao? Bứt rứt, bất an, anh đã gọi cho cô vài cuộc từ nãy đến giờ mặc dù có hơi sợ làm cô mất tập trung khi lái xe.
Đang cố tự nhủ với bản thân rằng vì Phương Nhi đi trên đường ồn ào nên không nghe máy, tắc đường nên tới muộn thì James nhận được điện thoại từ bà Dịu:
- Cậu James, cô Nhi ốm nặng lắm!
- Ốm thế nào? - Anh hỏi lại, sợ đến điếng cả người, tai tự dưng ù đi.
- Cô ấy kêu đau đầu rồi nôn suốt.
- Gọi cấp cứu chưa?
- Chưa!
- Sao còn chưa gọi, mau gọi đi! - James nói như quát vào di động.
- Nhưng cô Nhi không muốn cử động, cứ hễ cử động là đầu đau lắm!
- Cấp cứu tới người ta khắc biết xử lí!
Bà giúp việc tắt máy rồi lại gọi lại:
- Mà cấp cứu số mấy ấy nhể?
Anh phát cáu. Mấy cái người Việt Nam này, số điện thoại gọi cấp cứu quan trọng đến vậy sao chẳng 1 ai nhớ cả.
James kiếm được 1 chiếc taxi tài xế chấp nhận cho anh lái. Vậy là James phóng như bay trên đường, tưởng như mình đang tham gia đua xe công thức 1.
Anh về tới nhà Phương Nhi vẫn nằm đó. Chạy vội lại gần cô, James giận muốn phát điên, sẵng giọng hỏi:
- Cấp cứu sao không đến?
- Họ chưa có xe!
- Sao lại để cô ấy nằm đất?
- Cô ấy muốn thế để cần thì nôn luôn. Mà cậu be bé cái mồm thôi, nói to cô ấy đau đầu.
Cuối cùng James quyết định tự mình chở Phương Nhi đi bệnh viện. Khi anh bế cô lên, Phương Nhi rên rỉ khe khẽ còn bà Dịu thì hét lên, người run lập cập:
- Máu, cậu ơi!
1 dòng máu từ từ chầm chậm từ hạ thể của cô chảy xuống. Sợ mất cả hồn James có cảm giác toàn thân đông cứng lại, hô hấp bắt đầu hỗn loạn không còn tự chủ được.
Lả đi trên tay anh Phương Nhi gần như không biết gì đang xảy ra xung quanh khi James đưa cô vào xe. Bà giúp việc để Phương Nhi nằm gối đầu lên chân mình tay giữ chặt thân hình gày yếu của cô để Phương Nhi khỏi ngã.
Được 1 lát cô cựa quậy muốn nôn. James bảo bà Dịu đang luống cuống tìm túi nilon:
- Không cần đâu, cứ để cô ấy nôn ra xe. Ngôn Tình Xuyên Không
Rồi anh nói với cô đầy ân cần:
- Nôn đi em! Chịu khó thêm 1 chút sắp tới nơi rồi.
Đứng đợi ngoài phòng cấp cứu mà James nhấp nha nhấp nhổm, ngồi chưa nóng đít đã đứng bật dậy, đi đi lại lại được vài vòng lại ngồi. Sao lâu quá vậy? Sao phải đóng cửa? Sao không cho anh vào? 1 đống câu hỏi dăng hàng chạy trong đầu làm James hoảng loạn. Khi anh tưởng sắp phát rồ thì cửa phòng cấp cứu bật mở.
- Bệnh nhân đã ổn định, người nhà có thể vào thăm. Cô ấy bị sảy thai, tôi rất tiếc.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tay bác sỹ khi thông báo về tình hình của cô cho anh mà James muốn sụp xuống đấy. Sảy thai ư? Đứa con này quan trọng với Phương Nhi biết bao. Cô sẵn sàng chia tay John để giữ con. Giờ anh biết nói sao với cô đây.
Tất cả đều là lỗi của James. Nếu Phương Nhi không lùi ngày khám thai để chờ anh về nước cùng đi thì thai nhi có vấn đề gì đã sớm được phát hiện. Nếu không cần ra đón James ở sân bay Phương Nhi có thể nằm nghỉ ngơi thảnh thơi chờ tới lúc cơn đau đầu qua đi, bệnh của cô đã không nặng đến vậy, Phương Nhi cũng không cần uống cái viên thuốc chết tiệt đó. Là anh, chính James đã hại cô.
Phương Nhi được chuyển tới khoa Sản nằm theo dõi thêm. Không còn phòng VIP VIP 1 người nằm chỉ còn phòng VIP thường 4 giường bệnh thêm giường dành cho người chăm sóc là 8. Anh đành miễn cưỡng chấp nhận, định bụng khi cô đỡ hơn 1 chút sẽ chuyển cô đến bệnh viện Phụ sản ngay.
Nhìn Phương Nhi người mỏng lét nằm như dán xuống giường James mới thấy cô gày đến mức nào, các mẹ bầu khác trông đều mỡ màng có da có thịt chẳng như cô, da thì xanh trong xanh lọc.
1 nỗi đau như cào cấu tim anh. Giấu mặt vào giữa 2 bàn tay to lớn, James bật khóc. Bất chợt có những ngón tay mềm mại chạm vào anh, Phương Nhi đã tỉnh.
- Sao thế hả anh? - Cô hỏi giọng nhỏ xíu, mắt chăm chú nhìn James.
- Không sao, anh lo lắng quá thôi. Thật may, em đã tỉnh lại.
- Muộn rồi, về nghỉ đi anh. Chuyến bay có vất vả lắm không? Em xin lỗi để anh phải lo lắng đến vậy.
Tới giờ này Phương Nhi vẫn nghĩ cho anh trước khi nghĩ đến bản thân. Không chịu thêm được nữa James đứng bật dậy chạy ra ngoài. Nếu còn ngồi lại anh sẽ khóc trước mặt cô, khóc trước mặt mọi người mất.
Đứng ngẩn ngơ nhìn xuống sân trước bệnh viện James suy nghĩ nát óc để xem có thể làm gì cho Phương Nhi.
Có nên gọi cho mẹ cô để bà tới chăm sóc Phương Nhi không? Rồi nhân cơ hội này mẹ con cô sẽ hóa giải mối bất hòa bấy lâu. Anh không biết giữa Phương Nhi và mẹ có mâu thuẫn gì nhưng lần nào nói tới mẹ giọng cô cũng đầy yêu thương, trìu mến. Có vẻ đây là 1 ý tưởng hay. Vậy làm thế đi.
Đúng cái lúc Phương Nhi bực mình đang định bật lại thì bất ngờ James ôm chặt cô.
- Hay là không đi nữa vậy. Xa nhau cả 1 tuần anh không chịu nổi mất!
Rồi chẳng đếm xỉa gì tới xung quanh, James hôn cô, hôn môi, hôn khắp mặt, hôn phía sau vành tai, hôn gáy rồi hôn dần xuống cổ. Phương Nhi vội vàng đẩy anh ra, mặt nóng rần rần.
Tính diễn cảnh nóng cho ai xem thế. Trợ lí của James đứng kế bên đang há hốc mồm hàm muốn rớt luôn ra ngoài vì những gì được chứng kiến mà anh cũng chẳng bận tâm.
- Chỉ có 1 tuần thôi, chịu khó đi anh! Mình sẽ liên lạc đều với nhau mà! - Phương Nhi vuốt ve cánh tay James nhẹ nhàng vỗ về.
- Ừ! - Anh đáp, mặt mũi tiu nghỉu, cố vùi đầu vào tóc cô lần cuối rồi mới lưu luyến rời đi.
1 tuần trôi qua vèo vèo, như thể người ta chưa nhận ra thì đã hết. Thời đại này đủ loại phương tiện liên lạc tối tân, có xa xôi cũng chẳng lo cách trở. Thoáng cái đã tới ngày James quay về.
Phương Nhi nhức đầu kinh khủng. Cô bị đau nửa đầu loại có tiền triệu, tức là trước khi cơn đau đến sẽ có dấu hiệu nhận biết, như trường hợp của cô sẽ thấy đốm sáng giống đèn hàn hiện ra.
Lần này chẳng có gì báo trước cơn đau cứ vậy mà tới lại đến quá nhanh. Nó tăng dần theo cấp số nhân, khi bước từ trên cầu thang xuống Phương Nhi đã đau tới không chịu nổi. Chẳng nghĩ ngợi nhiều cô tống viên thuốc giảm đau vào miệng.
Dịu, bà giúp việc thấy vậy phát hoảng ngăn lại:
- Cô đang bầu bí không thể dùng thuốc ấy được. Người ta ghi rõ ràng không dùng cho phụ nữ có thai kia mà!
- Kệ, 1 viên chắc chẳng sao đâu. Cháu phải ra sân bay đón James gấp, trễ rồi.
Nhưng Phương Nhi không đi đâu được hết, cơn đau quật ngã cô. Phương Nhi nôn thốc nôn tháo đầu lại càng đau hơn. Nó giống như 1 sự cộng hưởng: đau đầu dẫn đến buồn nôn, nôn xong lại đau đầu. Thậm chí chẳng còn bò nổi vào nhà vệ sinh để nôn, cô nôn luôn ra sàn.
1 tiếng động nhỏ cũng mang tới cơn đau đầu điên dại. Nôn. 1 cử động nhỏ cũng khiến đau đầu. Nôn. Dần dần, cô chẳng còn cảm nhận được gì xung quanh nữa.
Phương Nhi cứ 1 mực đòi được ra sân bay đón anh nên James chờ. 1 tiếng trôi qua rồi vẫn chẳng thấy cô đâu. Cái máy đếm phút mang thương hiệu Phương Nhi mà biết đến muộn sao? Bứt rứt, bất an, anh đã gọi cho cô vài cuộc từ nãy đến giờ mặc dù có hơi sợ làm cô mất tập trung khi lái xe.
Đang cố tự nhủ với bản thân rằng vì Phương Nhi đi trên đường ồn ào nên không nghe máy, tắc đường nên tới muộn thì James nhận được điện thoại từ bà Dịu:
- Cậu James, cô Nhi ốm nặng lắm!
- Ốm thế nào? - Anh hỏi lại, sợ đến điếng cả người, tai tự dưng ù đi.
- Cô ấy kêu đau đầu rồi nôn suốt.
- Gọi cấp cứu chưa?
- Chưa!
- Sao còn chưa gọi, mau gọi đi! - James nói như quát vào di động.
- Nhưng cô Nhi không muốn cử động, cứ hễ cử động là đầu đau lắm!
- Cấp cứu tới người ta khắc biết xử lí!
Bà giúp việc tắt máy rồi lại gọi lại:
- Mà cấp cứu số mấy ấy nhể?
Anh phát cáu. Mấy cái người Việt Nam này, số điện thoại gọi cấp cứu quan trọng đến vậy sao chẳng 1 ai nhớ cả.
James kiếm được 1 chiếc taxi tài xế chấp nhận cho anh lái. Vậy là James phóng như bay trên đường, tưởng như mình đang tham gia đua xe công thức 1.
Anh về tới nhà Phương Nhi vẫn nằm đó. Chạy vội lại gần cô, James giận muốn phát điên, sẵng giọng hỏi:
- Cấp cứu sao không đến?
- Họ chưa có xe!
- Sao lại để cô ấy nằm đất?
- Cô ấy muốn thế để cần thì nôn luôn. Mà cậu be bé cái mồm thôi, nói to cô ấy đau đầu.
Cuối cùng James quyết định tự mình chở Phương Nhi đi bệnh viện. Khi anh bế cô lên, Phương Nhi rên rỉ khe khẽ còn bà Dịu thì hét lên, người run lập cập:
- Máu, cậu ơi!
1 dòng máu từ từ chầm chậm từ hạ thể của cô chảy xuống. Sợ mất cả hồn James có cảm giác toàn thân đông cứng lại, hô hấp bắt đầu hỗn loạn không còn tự chủ được.
Lả đi trên tay anh Phương Nhi gần như không biết gì đang xảy ra xung quanh khi James đưa cô vào xe. Bà giúp việc để Phương Nhi nằm gối đầu lên chân mình tay giữ chặt thân hình gày yếu của cô để Phương Nhi khỏi ngã.
Được 1 lát cô cựa quậy muốn nôn. James bảo bà Dịu đang luống cuống tìm túi nilon:
- Không cần đâu, cứ để cô ấy nôn ra xe. Ngôn Tình Xuyên Không
Rồi anh nói với cô đầy ân cần:
- Nôn đi em! Chịu khó thêm 1 chút sắp tới nơi rồi.
Đứng đợi ngoài phòng cấp cứu mà James nhấp nha nhấp nhổm, ngồi chưa nóng đít đã đứng bật dậy, đi đi lại lại được vài vòng lại ngồi. Sao lâu quá vậy? Sao phải đóng cửa? Sao không cho anh vào? 1 đống câu hỏi dăng hàng chạy trong đầu làm James hoảng loạn. Khi anh tưởng sắp phát rồ thì cửa phòng cấp cứu bật mở.
- Bệnh nhân đã ổn định, người nhà có thể vào thăm. Cô ấy bị sảy thai, tôi rất tiếc.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tay bác sỹ khi thông báo về tình hình của cô cho anh mà James muốn sụp xuống đấy. Sảy thai ư? Đứa con này quan trọng với Phương Nhi biết bao. Cô sẵn sàng chia tay John để giữ con. Giờ anh biết nói sao với cô đây.
Tất cả đều là lỗi của James. Nếu Phương Nhi không lùi ngày khám thai để chờ anh về nước cùng đi thì thai nhi có vấn đề gì đã sớm được phát hiện. Nếu không cần ra đón James ở sân bay Phương Nhi có thể nằm nghỉ ngơi thảnh thơi chờ tới lúc cơn đau đầu qua đi, bệnh của cô đã không nặng đến vậy, Phương Nhi cũng không cần uống cái viên thuốc chết tiệt đó. Là anh, chính James đã hại cô.
Phương Nhi được chuyển tới khoa Sản nằm theo dõi thêm. Không còn phòng VIP VIP 1 người nằm chỉ còn phòng VIP thường 4 giường bệnh thêm giường dành cho người chăm sóc là 8. Anh đành miễn cưỡng chấp nhận, định bụng khi cô đỡ hơn 1 chút sẽ chuyển cô đến bệnh viện Phụ sản ngay.
Nhìn Phương Nhi người mỏng lét nằm như dán xuống giường James mới thấy cô gày đến mức nào, các mẹ bầu khác trông đều mỡ màng có da có thịt chẳng như cô, da thì xanh trong xanh lọc.
1 nỗi đau như cào cấu tim anh. Giấu mặt vào giữa 2 bàn tay to lớn, James bật khóc. Bất chợt có những ngón tay mềm mại chạm vào anh, Phương Nhi đã tỉnh.
- Sao thế hả anh? - Cô hỏi giọng nhỏ xíu, mắt chăm chú nhìn James.
- Không sao, anh lo lắng quá thôi. Thật may, em đã tỉnh lại.
- Muộn rồi, về nghỉ đi anh. Chuyến bay có vất vả lắm không? Em xin lỗi để anh phải lo lắng đến vậy.
Tới giờ này Phương Nhi vẫn nghĩ cho anh trước khi nghĩ đến bản thân. Không chịu thêm được nữa James đứng bật dậy chạy ra ngoài. Nếu còn ngồi lại anh sẽ khóc trước mặt cô, khóc trước mặt mọi người mất.
Đứng ngẩn ngơ nhìn xuống sân trước bệnh viện James suy nghĩ nát óc để xem có thể làm gì cho Phương Nhi.
Có nên gọi cho mẹ cô để bà tới chăm sóc Phương Nhi không? Rồi nhân cơ hội này mẹ con cô sẽ hóa giải mối bất hòa bấy lâu. Anh không biết giữa Phương Nhi và mẹ có mâu thuẫn gì nhưng lần nào nói tới mẹ giọng cô cũng đầy yêu thương, trìu mến. Có vẻ đây là 1 ý tưởng hay. Vậy làm thế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.