Chương 17: Bán Núi
Nhóc Lê Minh
22/05/2021
Phủ Tuyên Vương
Cố Hoài Dương đang nhàn nhã uống rượu nghe đàn, ngắm nhìn những đường cong mỹ miều trên cơ thể mỹ cơ đang nhảy múa, trong con ngươi chứa đầy dục vọng.
Tầm mắt hắn dừng lại trên bộ vị đẫy đà đang tưng bừng nhảy nhót một lúc lại dời xuống vòng eo con kiến của mỹ cơ đang cong người ra sau. Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh nữ tử đeo mạng che mặt có đôi mắt to tròn ngập nước, nàng ta cũng có vòng eo nhỏ bé mềm mại như thế, nhưng mà…
Ánh mắt Cố Hoài Dương chợt rơi xuống độ âm, cơn tức tưởng chừng đã nguôi ngoai lại bùng lên lần nữa. Mỹ cơ ban nãy còn xinh đẹp quyến rũ là thế, mà lúc này hắn lại cảm thấy thật chướng mắt.
Choanggggg….
Chén rượu trên tay bị Cố Hoài Dương tàn nhẫn ném xuống nền đá.
Mỹ cơ đang nhảy múa giật mình kinh hãi ngã xõng xoài trên đất.
"Vương gia tha mạng..."
"Lui xuống!!!" Cố Hoài Dương giận dữ nghiến răng nghiến lợi quát.
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia!…" Mỹ cơ liên tục nói lời cảm tạ run rẩy chạy trối chết. Nàng ta còn chẳng biết vì sao mình lại bị Vương gia ghét bỏ như vậy, chỉ một mực cắm đầu rời đi. Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hầu nữ gảy đàn mặt tái mét, ngay cả thở cũng không dám, cố gắng thu hẹp sự tồn tại của chính mình, không một tiếng động lẳng lặng lui xuống.
Đúng lúc này, một tên thị vệ dẫn theo một vị đại nhân mặc quan phục tam phẩm từ bên ngoài chạy vào, "Bẩm Vương gia, Vương đại nhân cầu kiến."
Vương đại nhân từ phía sau bước ra quỳ xuống, "Lão thần tham kiến Vương gia!"
"Có chuyện gì mau nói!" Cố Hoài Dương vẻ mặt lạnh băng liếc qua người Vương đại nhân.
Vương đại nhân run lên, đầu cúi càng thấp, "Bẩm… bẩm… Vương gia! Gần đây có tin đồn… Có một phú ông đào đá xây nhà đào ra vàng…" Vương Hải cảm thấy mình thật khổ, đi báo tin cho người ta mà còn phải treo cả tính mạng lên.
"Cái gì? Nói cho rõ ràng đi!"
"Bẩm Vương gia, cách kinh thành khoảng ba trăm dặm có một ngọn núi đá, vùng đó có một phú ông nói muốn xây dựng một phủ đệ bằng đá lớn nhất Minh Đức nên cho người lên núi đó đào đá. Sau nhiều ngày đào đá thì người mà lão thuê về làm việc phát hiện ra núi đó có vàng, bạc. Tin tức này đang làm điên đảo cả vùng đó."
Cố Hoài Dương nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm, "Ninh Thân Vương biết tin tức này chưa?"
Vương đại nhân run lên bần bật, "Bẩm… bẩm…"
"NÓI MAU!!!"
Choang…oang…ang….ngggg….
Bộ ấm trà trên bàn không cánh mà bay, đáp xuống ngay trước mặt Vương đại nhân.
Vương đại nhân suýt tè ra quần, mặt cắt không ra máu, một hơi nói không chút cà lăm nào nữa, "Bẩm Vương gia, Ninh Thân Vương đã biết, từ tối hôm qua đã bí mật rời khỏi Vương phủ, có lẽ là lúc này đã đến ngọn núi đá đó."
Hắn quả thật không dám nói lắp nữa.
"Một lũ vô dụng!!!"
Cố Hạo Nam sớm đã lên đường vậy mà đến tận bây giờ người của hắn mới chạy tới báo tin cho hắn. Cố Hoài Dương nội tâm phun hoả.
Lúc Cố Hoài Dương đến Thủy Lâm huyện, nơi có ngọn núi chứa huyền cơ thì ngay dưới chân núi, nơi con đường nhỏ dẫn lên núi, hàng ngàn người đang tụ tập tại đó.
Lúc này, nơi này đang diễn ra một cuộc đấu giá độc nhất vô nhị.
Đấu giá thôi mà mấy chục vị đại nhân đấu đá nhau đến suýt thì đầu rơi máu chảy. Bọn họ cào cấu nhau chẳng khác nào một lũ ô hợp ngoài chợ. Trên mặt không ít vị vẫn còn lưu lại dấu vết cấu xé. Cũng may, từ khi Ninh Thân Vương xuất hiện, tình trạng đó không còn xảy ra nữa.
Bọn họ nào dám tranh dành với Ninh Thân Vương. Tất cả đều im hơi lặng tiếng rút lui khỏi “đấu trường”.
Lão phú bà đứng bên cạnh lão phú ông, huých nhẹ khuỷu tay lão, thì thầm hỏi, "Này, Tiểu Thiên! Ngươi làm thế nào mà có được khế ước đất của ngọn núi này vậy?" Nàng tưởng một địa điểm như ngọn núi, dòng sông, biển đảo hẳn phải thuộc quyền quản lý, sử dụng của một quốc gia chứ? Sao vẫn tồn tại cái gọi là khế đất?
"Ta có cách của mình!" Lão phú ông nghiêng người ghé đầu nhỏ giọng đáp.
"Vậy ngươi làm sao mà làm được vàng, bạc trộn lẫn với đá như thế?" Lão phú ông lại hỏi lại.
Lão phú bà bĩu môi, "Ta cũng có cách của mình!"
Lão phú ông: "…"
Hai người này chính là Hạ Tiểu Hi và Cố Ngạo Thiên.
"Hai vị, những người khác đều đã rút lui, bổn Vương là người ra giá cuối cùng; hai trăm ngàn vạn lượng, ngọn núi này hẳn nên thuộc về ta đi!" Cố Hạo Nam thong dong nói với “phu thê” phú ông phú bà.
"Hai trăm ngàn vạn lượng???"
Lão phú bà trợn to mắt thốt lên một câu như thế rồi một tay chống gậy một tay liên tục đấm ngực, "Lão thiên gia có mắt, ngọn núi này là hàng mấy đời nam đinh trong dòng tộc chúng ta phải vùi thân nơi chiến trường để bảo vệ an nguy cho Minh Đức mới được tiên hoàng ân chuẩn ban cho ngọn núi này, vậy mà nay Vương gia người lại lấy quyền thế đè ép hai kẻ thân cô thế cô già yếu như chúng ta. Đúng là ức hiếp người quá đáng mà! À àaaah…" Lão phú bà khóc rống lên, rút ra chiếc khăn tay trong ngực chấm chấm mi mắt lau lệ.
Dân chúng vây quanh thấy thế lại xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ. Thỉnh thoảng lại có những lời chửi bới chẳng mấy hay ho.
Cố Ngạo Thiên nhìn thấy cảnh tượng này mà âm thầm than thở: trong số những dân chúng tụ tập tại nơi này liệu có bao nhiêu người thật sự là thường dân đến xem náo nhiệt?
Cố Hạo Nam bề ngoài nhìn qua vẫn rất ung dung tự tại nhưng trong lòng đã mài đao xoèn xoẹt: nếu như không phải nơi này có quá nhiều người tụ tập thì một Thân Vương như hắn sao còn phải đứng chỗ này để làm cái trò ra giá trả tiền thế này, hắn thiếu gì cách để lấy được ngọn núi này mà không mất một đồng?
Cố Ngạo Thiên nhẹ giật ống tay áo Hạ Tiểu Hi, "Hạ Tiểu Hi, ngươi đừng giở trò nữa, hai ngàn vạn lượng bạc không nhỏ đâu! Nhanh chóng đồng ý đi!"
Hạ Tiểu Hi liếc mắt xem thường, "Ngươi thì biết cái gì? Cả một ngọn núi bao la bát ngát thế này có thể đào ra được bao nhiêu là vàng bạc, nói không chừng, sâu bên trong là cả một mạch vàng đấy! Chỉ hai ngàn vạn lượng sao đủ?" Nhân vật quan trọng nhất còn chưa tới, kịch hay còn chưa mở màn sao có thể đã vội kết thúc?
Cố Ngạo Thiên muốn ngất. Hai ngàn vạn lượng mà nàng ta còn chê ít? Nàng ta còn tưởng đây là núi vàng núi bạc thật sao???
Hắn lại kéo ống tay áo Hạ Tiểu Hi muốn nói gì đó, nhưng vừa mới há miệng còn chưa kịp nói gì thì từ con đường nhỏ một nhóm người khác ngông nghênh đi tới. Một tên thị vệ hô lớn: "Tuyên Vương gia tớiiiii…!"
Dân chúng vây quanh lại lần nữa ồ ạt quỳ xuống.
Lão phú bà Hạ Tiểu Hi cũng lung lay thân mình chuẩn bị quỳ xuống thì bị lão phú ông Cố Ngạo Thiên giữ lấy không cho quỳ. Hạ Tiểu Hi ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn Cố Ngạo Thiên.
Cố Hoài Dương không thèm để ý đến phú ông phú bà bước đến trước mặt Ninh Thân Vương Cố Hạo Nam, ánh mắt bắn ra tia lửa.
Cố Hạo Nam cũng tức giận không kém. Rõ ràng hắn đã ra lệnh phong tỏa tin tức, vậy mà tin này nhanh như vậy đã đến tai Tuyên Vương.
Hai người này từ khi gặp nhau chưa từng nói với nhau câu nào nhưng trong ánh mắt không biết đã giao đấu với nhau qua bao nhiêu hiệp?
"Khụ, khụ!" Người cần tới đã tới, thời cơ cũng đã chín muồi, Hạ Tiểu Hi ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của hai người bọn họ.
"Tuyên Vương gia đại giá quang lâm hẳn cũng là vì “ngọn trân bảo” này. Hai vị đều là Vương gia tôn quý, chúng tiểu dân đều không thể nào đắc tội, ngọn núi này lại lớn như vậy chi bằng thế này: tiểu dân bán cho cả hai vị mỗi người một nửa!" Hạ Tiểu Hi đưa ra hai ngón tay, "Hai vị chỉ cần mỗi vị… một nghìn vạn lượng ……
…vàng!"
Cố Hoài Dương và Cố Hạo Nam nhảy cẫng lên, tròng mắt trợn to như gặp phải quỷ,
"CÁI GÌ CƠ???"
Đúng là ăn cướp mà! Mở miệng ra là đòi hai nghìn vạn lượng vàng.
Nước mắt lão phú bà lại bắt đầu tuôn ra ầm ầm như thác nước, "Ôi… nhi tử ta! Ôi…ca ca ta!…ô..ô ô…ồ…ố ố…hấc hấc!
Cố Ngạo Thiên còn khiếp sợ hơn hai người bọn hắn, bởi hắn biết rõ ngọn núi này căn bản không đáng một đồng. Vậy mà Hạ Tiểu Hi vừa há miệng là muốn một lần nuốt chửng hai ngàn vạn lượng. Còn là vàng, là vàng đấy!
Ánh mắt Cố Ngạo Thiên nhìn Hạ Tiểu Hi đang “thương tâm” gào khóc mà như đang nhìn thấy một con quái thú miệng lớn đang há cái miệng chảy đầy nước dãi ra như muốn nuốt chửng hai tên ngốc kia. Nhưng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hắn dần chuyển sang phát sáng như là nhìn thấy một báu vật.
Đúng vậy! Là báu vật!
Người này căn bản chính là một báu vật!
Kể từ giây phút đó, trong lòng Cố Ngạo Thiên đã bắt đầu tồn tại một loại hạt giống vô danh. Nó âm thầm nảy mầm, đâm chồi kết lá. Theo thời gian nó lớn lên, cành lá sinh sôi nảy nở, sự biến hoá cũng theo đó ngày một lớn dần, cho đến một ngày hắn phát hiện ra thì đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Rễ đã cắm quá sâu!
Cố Hoài Dương đang nhàn nhã uống rượu nghe đàn, ngắm nhìn những đường cong mỹ miều trên cơ thể mỹ cơ đang nhảy múa, trong con ngươi chứa đầy dục vọng.
Tầm mắt hắn dừng lại trên bộ vị đẫy đà đang tưng bừng nhảy nhót một lúc lại dời xuống vòng eo con kiến của mỹ cơ đang cong người ra sau. Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh nữ tử đeo mạng che mặt có đôi mắt to tròn ngập nước, nàng ta cũng có vòng eo nhỏ bé mềm mại như thế, nhưng mà…
Ánh mắt Cố Hoài Dương chợt rơi xuống độ âm, cơn tức tưởng chừng đã nguôi ngoai lại bùng lên lần nữa. Mỹ cơ ban nãy còn xinh đẹp quyến rũ là thế, mà lúc này hắn lại cảm thấy thật chướng mắt.
Choanggggg….
Chén rượu trên tay bị Cố Hoài Dương tàn nhẫn ném xuống nền đá.
Mỹ cơ đang nhảy múa giật mình kinh hãi ngã xõng xoài trên đất.
"Vương gia tha mạng..."
"Lui xuống!!!" Cố Hoài Dương giận dữ nghiến răng nghiến lợi quát.
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia!…" Mỹ cơ liên tục nói lời cảm tạ run rẩy chạy trối chết. Nàng ta còn chẳng biết vì sao mình lại bị Vương gia ghét bỏ như vậy, chỉ một mực cắm đầu rời đi. Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hầu nữ gảy đàn mặt tái mét, ngay cả thở cũng không dám, cố gắng thu hẹp sự tồn tại của chính mình, không một tiếng động lẳng lặng lui xuống.
Đúng lúc này, một tên thị vệ dẫn theo một vị đại nhân mặc quan phục tam phẩm từ bên ngoài chạy vào, "Bẩm Vương gia, Vương đại nhân cầu kiến."
Vương đại nhân từ phía sau bước ra quỳ xuống, "Lão thần tham kiến Vương gia!"
"Có chuyện gì mau nói!" Cố Hoài Dương vẻ mặt lạnh băng liếc qua người Vương đại nhân.
Vương đại nhân run lên, đầu cúi càng thấp, "Bẩm… bẩm… Vương gia! Gần đây có tin đồn… Có một phú ông đào đá xây nhà đào ra vàng…" Vương Hải cảm thấy mình thật khổ, đi báo tin cho người ta mà còn phải treo cả tính mạng lên.
"Cái gì? Nói cho rõ ràng đi!"
"Bẩm Vương gia, cách kinh thành khoảng ba trăm dặm có một ngọn núi đá, vùng đó có một phú ông nói muốn xây dựng một phủ đệ bằng đá lớn nhất Minh Đức nên cho người lên núi đó đào đá. Sau nhiều ngày đào đá thì người mà lão thuê về làm việc phát hiện ra núi đó có vàng, bạc. Tin tức này đang làm điên đảo cả vùng đó."
Cố Hoài Dương nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm, "Ninh Thân Vương biết tin tức này chưa?"
Vương đại nhân run lên bần bật, "Bẩm… bẩm…"
"NÓI MAU!!!"
Choang…oang…ang….ngggg….
Bộ ấm trà trên bàn không cánh mà bay, đáp xuống ngay trước mặt Vương đại nhân.
Vương đại nhân suýt tè ra quần, mặt cắt không ra máu, một hơi nói không chút cà lăm nào nữa, "Bẩm Vương gia, Ninh Thân Vương đã biết, từ tối hôm qua đã bí mật rời khỏi Vương phủ, có lẽ là lúc này đã đến ngọn núi đá đó."
Hắn quả thật không dám nói lắp nữa.
"Một lũ vô dụng!!!"
Cố Hạo Nam sớm đã lên đường vậy mà đến tận bây giờ người của hắn mới chạy tới báo tin cho hắn. Cố Hoài Dương nội tâm phun hoả.
Lúc Cố Hoài Dương đến Thủy Lâm huyện, nơi có ngọn núi chứa huyền cơ thì ngay dưới chân núi, nơi con đường nhỏ dẫn lên núi, hàng ngàn người đang tụ tập tại đó.
Lúc này, nơi này đang diễn ra một cuộc đấu giá độc nhất vô nhị.
Đấu giá thôi mà mấy chục vị đại nhân đấu đá nhau đến suýt thì đầu rơi máu chảy. Bọn họ cào cấu nhau chẳng khác nào một lũ ô hợp ngoài chợ. Trên mặt không ít vị vẫn còn lưu lại dấu vết cấu xé. Cũng may, từ khi Ninh Thân Vương xuất hiện, tình trạng đó không còn xảy ra nữa.
Bọn họ nào dám tranh dành với Ninh Thân Vương. Tất cả đều im hơi lặng tiếng rút lui khỏi “đấu trường”.
Lão phú bà đứng bên cạnh lão phú ông, huých nhẹ khuỷu tay lão, thì thầm hỏi, "Này, Tiểu Thiên! Ngươi làm thế nào mà có được khế ước đất của ngọn núi này vậy?" Nàng tưởng một địa điểm như ngọn núi, dòng sông, biển đảo hẳn phải thuộc quyền quản lý, sử dụng của một quốc gia chứ? Sao vẫn tồn tại cái gọi là khế đất?
"Ta có cách của mình!" Lão phú ông nghiêng người ghé đầu nhỏ giọng đáp.
"Vậy ngươi làm sao mà làm được vàng, bạc trộn lẫn với đá như thế?" Lão phú ông lại hỏi lại.
Lão phú bà bĩu môi, "Ta cũng có cách của mình!"
Lão phú ông: "…"
Hai người này chính là Hạ Tiểu Hi và Cố Ngạo Thiên.
"Hai vị, những người khác đều đã rút lui, bổn Vương là người ra giá cuối cùng; hai trăm ngàn vạn lượng, ngọn núi này hẳn nên thuộc về ta đi!" Cố Hạo Nam thong dong nói với “phu thê” phú ông phú bà.
"Hai trăm ngàn vạn lượng???"
Lão phú bà trợn to mắt thốt lên một câu như thế rồi một tay chống gậy một tay liên tục đấm ngực, "Lão thiên gia có mắt, ngọn núi này là hàng mấy đời nam đinh trong dòng tộc chúng ta phải vùi thân nơi chiến trường để bảo vệ an nguy cho Minh Đức mới được tiên hoàng ân chuẩn ban cho ngọn núi này, vậy mà nay Vương gia người lại lấy quyền thế đè ép hai kẻ thân cô thế cô già yếu như chúng ta. Đúng là ức hiếp người quá đáng mà! À àaaah…" Lão phú bà khóc rống lên, rút ra chiếc khăn tay trong ngực chấm chấm mi mắt lau lệ.
Dân chúng vây quanh thấy thế lại xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ. Thỉnh thoảng lại có những lời chửi bới chẳng mấy hay ho.
Cố Ngạo Thiên nhìn thấy cảnh tượng này mà âm thầm than thở: trong số những dân chúng tụ tập tại nơi này liệu có bao nhiêu người thật sự là thường dân đến xem náo nhiệt?
Cố Hạo Nam bề ngoài nhìn qua vẫn rất ung dung tự tại nhưng trong lòng đã mài đao xoèn xoẹt: nếu như không phải nơi này có quá nhiều người tụ tập thì một Thân Vương như hắn sao còn phải đứng chỗ này để làm cái trò ra giá trả tiền thế này, hắn thiếu gì cách để lấy được ngọn núi này mà không mất một đồng?
Cố Ngạo Thiên nhẹ giật ống tay áo Hạ Tiểu Hi, "Hạ Tiểu Hi, ngươi đừng giở trò nữa, hai ngàn vạn lượng bạc không nhỏ đâu! Nhanh chóng đồng ý đi!"
Hạ Tiểu Hi liếc mắt xem thường, "Ngươi thì biết cái gì? Cả một ngọn núi bao la bát ngát thế này có thể đào ra được bao nhiêu là vàng bạc, nói không chừng, sâu bên trong là cả một mạch vàng đấy! Chỉ hai ngàn vạn lượng sao đủ?" Nhân vật quan trọng nhất còn chưa tới, kịch hay còn chưa mở màn sao có thể đã vội kết thúc?
Cố Ngạo Thiên muốn ngất. Hai ngàn vạn lượng mà nàng ta còn chê ít? Nàng ta còn tưởng đây là núi vàng núi bạc thật sao???
Hắn lại kéo ống tay áo Hạ Tiểu Hi muốn nói gì đó, nhưng vừa mới há miệng còn chưa kịp nói gì thì từ con đường nhỏ một nhóm người khác ngông nghênh đi tới. Một tên thị vệ hô lớn: "Tuyên Vương gia tớiiiii…!"
Dân chúng vây quanh lại lần nữa ồ ạt quỳ xuống.
Lão phú bà Hạ Tiểu Hi cũng lung lay thân mình chuẩn bị quỳ xuống thì bị lão phú ông Cố Ngạo Thiên giữ lấy không cho quỳ. Hạ Tiểu Hi ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn Cố Ngạo Thiên.
Cố Hoài Dương không thèm để ý đến phú ông phú bà bước đến trước mặt Ninh Thân Vương Cố Hạo Nam, ánh mắt bắn ra tia lửa.
Cố Hạo Nam cũng tức giận không kém. Rõ ràng hắn đã ra lệnh phong tỏa tin tức, vậy mà tin này nhanh như vậy đã đến tai Tuyên Vương.
Hai người này từ khi gặp nhau chưa từng nói với nhau câu nào nhưng trong ánh mắt không biết đã giao đấu với nhau qua bao nhiêu hiệp?
"Khụ, khụ!" Người cần tới đã tới, thời cơ cũng đã chín muồi, Hạ Tiểu Hi ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của hai người bọn họ.
"Tuyên Vương gia đại giá quang lâm hẳn cũng là vì “ngọn trân bảo” này. Hai vị đều là Vương gia tôn quý, chúng tiểu dân đều không thể nào đắc tội, ngọn núi này lại lớn như vậy chi bằng thế này: tiểu dân bán cho cả hai vị mỗi người một nửa!" Hạ Tiểu Hi đưa ra hai ngón tay, "Hai vị chỉ cần mỗi vị… một nghìn vạn lượng ……
…vàng!"
Cố Hoài Dương và Cố Hạo Nam nhảy cẫng lên, tròng mắt trợn to như gặp phải quỷ,
"CÁI GÌ CƠ???"
Đúng là ăn cướp mà! Mở miệng ra là đòi hai nghìn vạn lượng vàng.
Nước mắt lão phú bà lại bắt đầu tuôn ra ầm ầm như thác nước, "Ôi… nhi tử ta! Ôi…ca ca ta!…ô..ô ô…ồ…ố ố…hấc hấc!
Cố Ngạo Thiên còn khiếp sợ hơn hai người bọn hắn, bởi hắn biết rõ ngọn núi này căn bản không đáng một đồng. Vậy mà Hạ Tiểu Hi vừa há miệng là muốn một lần nuốt chửng hai ngàn vạn lượng. Còn là vàng, là vàng đấy!
Ánh mắt Cố Ngạo Thiên nhìn Hạ Tiểu Hi đang “thương tâm” gào khóc mà như đang nhìn thấy một con quái thú miệng lớn đang há cái miệng chảy đầy nước dãi ra như muốn nuốt chửng hai tên ngốc kia. Nhưng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hắn dần chuyển sang phát sáng như là nhìn thấy một báu vật.
Đúng vậy! Là báu vật!
Người này căn bản chính là một báu vật!
Kể từ giây phút đó, trong lòng Cố Ngạo Thiên đã bắt đầu tồn tại một loại hạt giống vô danh. Nó âm thầm nảy mầm, đâm chồi kết lá. Theo thời gian nó lớn lên, cành lá sinh sôi nảy nở, sự biến hoá cũng theo đó ngày một lớn dần, cho đến một ngày hắn phát hiện ra thì đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Rễ đã cắm quá sâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.