Chương 27: Gả
Nhóc Lê Minh
07/07/2021
Lời hứa hẹn rồi cũng tới thời điểm nên thực hiện.
Phía tây ngoại thành, tại ngôi biệt viện nhỏ xinh đẹp, một màu đỏ tươi rực rỡ, chữ Hỉ đỏ dán khắp cả tòa viện. Hạ Tiểu Hi mặc Hỉ phục đỏ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên bàn trang điểm cau mày nhìn nam nhân cũng đang mặc Hỉ bào bên cạnh, "Không phải nói gả cho ta rồi sao? Chỉ cần tổ chức một bữa tiệc ở đây rồi bái đường luôn là được, sao còn bắt ta trùm khăn voan, ngồi kiệu hoa, như vậy có khác nào là ta gả cho chàng đâu???"
Cố Ngạo Thiên dịu dàng đưa tay vuốt cho phẳng chữ xuyên trên trán nàng, mỉm cười, "Ngày thành hôn không nên cau mày như vậy, không may mắn! Người ta thành thân không phải là đều ngồi kiệu đi một vòng khắp thôn làng sao? Chúng ta cũng nên làm theo mới tốt. Còn có lễ bái đường nữa, đều phải làm đúng quy củ, không nên qua quít như vậy."
Cố Ngạo Thiên trong lòng vui như tết, hắn có lẽ là Tân Lang duy nhất từ trước tới nay được thấy mặt Tân Nương trước giờ làm lễ bái đường.
"Nhưng mà..." Hạ Tiểu Hi cứ cảm thấy có cái gì sai sai.
"Không nhưng nhị gì hết! Ngoan! Nghe lời ta!" Cố Ngạo Thiên không cho phép phản kháng, trực tiếp ngắt lời nàng, rồi quay sang ra lệnh cho Tiểu Hồng. "Nhanh trùm khăn voan lên cho nàng ấy đi! Giờ lành sắp tới rồi."
"Ồ..ồ..! Vâng!" Tiểu Hồng ngốc nghếch gật đầu làm theo. Nàng cũng là lần đầu tiên chứng kiến chuyện lạ thế này! Tân Lang vào tận phòng Tân Nương đón dâu!
Hạ Tiểu Hi sau khi đội lên khăn voan liền được Cố Ngạo Thiên cõng lên trên lưng, từng bước từng bước cõng nàng lên kiệu hoa.
Đội kèn trống đi trước vui vẻ tấu lên bản nhạc bất hủ, Tiểu Hồng đi bên cạnh kiệu hoa, bên cạnh nàng còn có bốn gã hộ vệ mặt không cảm xúc.
Đoàn rước dâu càng đi càng hăng, càng lúc càng tiến gần kinh thành. Tiểu Hồng càng ngày càng cảm thấy không ổn, con đường này nhìn thế nào cũng không giống là đang đi vòng quanh thôn làng a.. Sao càng đi càng xa thế này??? Nàng cứ cảm giác thấp thỏm không yên, cho tới khi đến trước cánh cổng to lớn đầy uy nghiêm của hoàng cung, Tiểu Hồng lạnh cả sống lưng. Nàng muốn nhanh chóng báo cho tiểu thư nhà nàng biết có điều bất thường. Nàng vừa nhấc lên một chân tiến về phía mành kiệu, miệng đồng thời há ra định gọi Hạ Tiểu Hi, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì toàn thân lập tức bị một luồng khí lạnh từ bốn phía phóng thẳng tới bủa vây lấy nàng. Bốn tên hộ vệ cùng dùng cặp mắt đầy sát khí nhìn Tiểu Hồng, kiếm trong tay đã ở tư thế sẵn sàng, chỉ cần nàng ho he một tiếng thì một nháy mắt thôi đầu sẽ lìa khỏi cổ. Tiểu Hồng miệng câm nín, cái tay đang giơ ra định vén mành kiệu cũng từ rút về, nàng hoàn toàn không dám manh động.
Đám quan viên trong triều trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Đế ngồi trên yên ngựa đón Hoàng Hậu vào cung. Vua một nước tiến hành lập hậu, mà từ khi thông báo cho tới khi đón Hoàng Hậu vào cung chỉ qua một đêm. Như vậy mà cũng được sao?
Tuyên Vương nhìn sang Ninh Thân Vương bên cạnh, nghiêng đầu hỏi, "Hắn ta đang làm cái quái gì vậy? Đây là nghiêm túc sao?" Không phải lại đang giở trò gì chứ???
Ninh Thân Vương lắc đầu, "Không biết! Ngươi có tin tức gì về vị ngồi trong kiệu hoa sao?"
Tuyên Vương cũng lắc đầu, "Không có! Không phải là tìm đại một người đối phó cho qua đấy chứ???" Nhưng mà chuyện lập Hậu đã lâu bọn họ không còn nhắc tới nữa. Sao lúc này đột nhiên hắn lại quyết định lập Hậu?
"Phía Thái Hậu thì sao?"
"Thái Hậu từ khi Cố Ngạo Thiên lên ngôi, bà ta đã vào trong phật đường tĩnh tâm không hề hỏi đến chính sự rồi, nói không chừng giờ này đã tu thành chính quả rồi đấy!"
Thái Hậu mặc bộ y phục làm bằng vải thô quỳ trước một tượng phật to lớn, tay gõ mõ, tay cầm tràng chuỗi, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm kinh phật, tai lắng nghe Từ cô cô thuật lại chuyện lập Hậu trọng đại nhưng lại bị Hoàng Thượng làm thành như thế.
Thái Hậu nghe xong không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Bà vẫn không quên được ánh mắt con trai bà nhìn bà vào lúc ấy. Trái tim bà dường như sụp đổ. Bà biết, cả đời này bà thật sự đã mất đi đứa con này.
Tận mắt nhìn thấy một người thân làm thê tử lại tự tay lấy đi hơi thở cuối cùng của phu quân. Hắn liệu còn tin tưởng vào nữ nhân?
Chỉ cần là người hắn muốn cưới, dù có là ai, thân phận có bao nhiêu hèn mọn bà cũng không bao giờ phản đối. Mẫu thân như bà.. không xứng! Nhưng những việc bà từng làm.. bà không hối hận. Dù có thể quay ngược thời gian, cho bà lựa chọn lại, bà vẫn sẽ làm như vậy. Bởi nếu bà không ra tay, sớm muộn cũng sẽ có người ra tay, nhưng như thế kết cục sẽ là cả gia tộc của bà cũng phải chôn cùng. Không có cuộc chiến nào là cuộc chiến không có máu tanh, huống gì là cuộc chiến tranh đoạt vương quyền!
Tiểu Hồng bị bốn tên hộ vệ đằng đằng sát khí kẹp chặt ngoài cửa không cho nhúc nhích động đậy. Mặt nàng mếu máo sắp khóc tới nơi nhưng bốn gã này vẫn không hề cho nàng chút thương tiếc nào. Tiểu thư! Người đừng trách em. Không phải em vô dụng, là tại bọn họ quân số quá đông!
Hạ Tiểu Hi đầu đội khăn voan, trong tầm mắt lúc nào cũng một màu đỏ tươi, hoàn toàn như một con rối gỗ, bảo đi thì đi, bảo đứng thì đứng. Cả ngày bị mấy nghi thức rườm rà cùng bộ Hỉ phục nặng nề hành hạ đến tơi bời, toàn thân đều đau nhức, nàng không nhịn nổi dựa lưng vào thành giường muốn chợp mắt một chút, nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay. Cho tới khi nàng mơ hồ có cảm giác có con sâu đang mon men bò qua bò lại trên người nàng. Hạ Tiểu Hi có chút tức giận xua xua tay muốn đuổi nó đi, nhưng con sâu này thật sự quá lì lợm, đuổi chỗ này lại bò qua chỗ khác, trên mặt, trên cổ, trước ngực, trên đùi.. không chỗ nào mà nó không ghé thăm.
Cố Ngạo Thiên nhân cơ hội nàng đang ngủ say lén ăn đậu hũ, bị Hạ Tiểu Hi cho ăn mấy cọng hành vẫn không hề chùn bước, chỉ nhoẻn miệng cười một cách đầy sủng nịch rồi xem như không có chuyện gì tiếp tục hành trình khám phá. Hạ Tiểu Hi cảm thấy không đúng lắm, bỗng nhiên nàng sực tỉnh, hai mắt đột ngột mở ra, trừng trừng nhìn kẻ vô lại đang vùi đầu trước ngực nàng. "Chàng đang làm gì vậy?"
"Động phòng a.." Cố Ngạo Thiên thấy nàng đã tỉnh thì nở một nụ cười xấu xa rồi tiếp tục vùi đầu vào ngực nàng, hai cái tay hư hỏng mò vào trong vạt áo tìm kiếm. Hạ Tiểu Hi bị hành động của hắn làm cho hốt hoảng. Nàng túm lấy cái tay không có quy củ đang làm loạn của hắn, "Từ từ đã, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi, còn có.. còn có.. không phải chàng nói phải làm đúng quy củ sao?" Đám nam nhân này đều là một lũ khốn nạn, bình thường lúc chưa đoạt được thì giả vờ tử tế, đến lúc cưới được rồi mới lòi mặt ra.
"Để sau! Để sau đi!" Cố Ngạo Thiên không thèm ngẩng đầu đáp, cả người đều dán lên trên người Hạ Tiểu Hi. Hạ Tiểu Hi đột nhiên bị đè, lại nghe mấy câu kia làm nàng khóc không ra nước mắt: Tên khốn này thật giỏi giả nai ăn thịt hổ. Bình thường tỏ ra là một thư sinh yếu đuối, vậy mà bây giờ đè nàng thở không ra hơi, nàng có dùng bao nhiêu sức cũng không thể tách hắn ra khỏi người mình. Cái tay hư đốn của hắn vẫn tiếp tục lộng hành. Y phục trên người nàng bị rơi mất lúc nào không hay.
"Tiểu Thiên Tử! Chàng bỏ tay ra!"
"Chàng làm cái gì vậy.. Y phục của ta.."
"Á. Á..! Cái tay của chàng để ở đâu vậy?"
"Không phải chỗ đó!!! Á.. Tên khốn kiếp.. Chàng còn không mau dừng lại.. có tin ta đánh vỡ đầu chàng???"
"Aaaaaaaa......."
Từ tẩm cung của Hoàng Đế không ngừng truyền ra âm thanh la hét chửi rủa của Hoàng Hậu. Tiểu Hồng cùng đám thị vệ và hai hàng dài ma ma cung nữ đang cúi đầu bên ngoài thi nhau vuốt mồ hôi trán.
Một đêm náo nhiệt qua đi. Bên ngoài, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, ma ma cung nữ xếp thành hàng dài cúi đầu đứng dưới cái nắng ban trưa, thỉnh thoảng một vài ma ma đứng đầu lại kéo dài cổ ngó vào bên trong xem Hoàng Hậu đã tỉnh chưa mà không một ai dám lên tiếng đánh thức nàng. Vừa mới sáng sớm, trước khi thượng triều, Hoàng Thượng đã căn dặn bọn họ không được đánh thức nàng. Ngay cả Hoàng Thượng mà còn bị mắng cho ngập đầu, suốt cả một đêm cũng nghe thấy nửa câu phản kháng, mới sáng mở mắt đã kiếm cớ thượng triều để chạy trốn, phận làm nô như bọn họ nào có lá gan lớn như vậy.
Trên Long Sàng rộng lớn, Hạ Tiểu Hi bị ánh nắng chói chang làm cho khó chịu, đôi mắt vẫn nhập nhèm chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa định lật người ngồi dậy thì bị cơn đau làm cho nhe răng trợn mắt. Toàn thân nàng như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, khắp từ đầu đến chân không chỗ nào là không đau nhức. Nhớ lại những tình tiết đêm qua làm nàng tức đến nghiến răng. "Tên khốn kiếp..." Nàng rống lên một tiếng làm một đám ma ma cung nữ bên ngoài giật bắn mình, sau khi phục hồi tinh thần, các cung nữ nối đuôi nhau theo gót chân ma ma đẩy cửa bước vào. Tiểu Hồng đang ngồi một góc ngủ gật cũng giật mình tỉnh lại, theo phản xạ phóng vào trong phòng.
Đột nhiên từ đâu chui ra một đám người đếm không hết như vậy, dù là ai đi nữa cũng không khỏi bàng hoàng. Hạ Tiểu Hi đứng hình mất một lúc. "Đây.. đây.. đây là có chuyện gì?"
"Tiểu..Tiểu thư! Người tỉnh rồi." Tiểu Hồng sau khi chạy vào thì chột dạ đứng từ xa cúi đầu không dám lại gần, hai cái chân căng thẳng cọ cọ vào nhau.
Hạ Tiểu Hi nhìn đám cung nữ đang quỳ gối trước mặt, lại nhìn căn phòng rộng lớn xa hoa lộng lẫy đầy lạ lẫm, rồi quay sang nhìn Tiểu Hồng, "Tiểu Hồng... Đây là đâu?"
Tiểu Hồng xoắn xoắn ngón tay, ánh mắt né tránh, lắp bắp, "Ho.. Hoàng.. Hoàng cung!"
"Hoàng cung??? Ta sao lại ở trong Hoàng cung?" Hạ Tiểu Hi trợn mắt lên không dám tin.
Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt. Nàng cũng đâu có biết!!!
Qua một lúc sau...
"Á....."
Cố Ngạo Thiên đang ngồi trong Nghị Sự phòng cắn cắn ống bút, hắn còn chưa nghĩ ra cách để đối mặt với nàng, thì bị tiếng thét kinh thiên kia làm cho giật mình, cái bút trên miệng cũng tự động rơi xuống. "Thảm rồi!!! Nàng phát hiện ra rồi!"
Phía tây ngoại thành, tại ngôi biệt viện nhỏ xinh đẹp, một màu đỏ tươi rực rỡ, chữ Hỉ đỏ dán khắp cả tòa viện. Hạ Tiểu Hi mặc Hỉ phục đỏ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên bàn trang điểm cau mày nhìn nam nhân cũng đang mặc Hỉ bào bên cạnh, "Không phải nói gả cho ta rồi sao? Chỉ cần tổ chức một bữa tiệc ở đây rồi bái đường luôn là được, sao còn bắt ta trùm khăn voan, ngồi kiệu hoa, như vậy có khác nào là ta gả cho chàng đâu???"
Cố Ngạo Thiên dịu dàng đưa tay vuốt cho phẳng chữ xuyên trên trán nàng, mỉm cười, "Ngày thành hôn không nên cau mày như vậy, không may mắn! Người ta thành thân không phải là đều ngồi kiệu đi một vòng khắp thôn làng sao? Chúng ta cũng nên làm theo mới tốt. Còn có lễ bái đường nữa, đều phải làm đúng quy củ, không nên qua quít như vậy."
Cố Ngạo Thiên trong lòng vui như tết, hắn có lẽ là Tân Lang duy nhất từ trước tới nay được thấy mặt Tân Nương trước giờ làm lễ bái đường.
"Nhưng mà..." Hạ Tiểu Hi cứ cảm thấy có cái gì sai sai.
"Không nhưng nhị gì hết! Ngoan! Nghe lời ta!" Cố Ngạo Thiên không cho phép phản kháng, trực tiếp ngắt lời nàng, rồi quay sang ra lệnh cho Tiểu Hồng. "Nhanh trùm khăn voan lên cho nàng ấy đi! Giờ lành sắp tới rồi."
"Ồ..ồ..! Vâng!" Tiểu Hồng ngốc nghếch gật đầu làm theo. Nàng cũng là lần đầu tiên chứng kiến chuyện lạ thế này! Tân Lang vào tận phòng Tân Nương đón dâu!
Hạ Tiểu Hi sau khi đội lên khăn voan liền được Cố Ngạo Thiên cõng lên trên lưng, từng bước từng bước cõng nàng lên kiệu hoa.
Đội kèn trống đi trước vui vẻ tấu lên bản nhạc bất hủ, Tiểu Hồng đi bên cạnh kiệu hoa, bên cạnh nàng còn có bốn gã hộ vệ mặt không cảm xúc.
Đoàn rước dâu càng đi càng hăng, càng lúc càng tiến gần kinh thành. Tiểu Hồng càng ngày càng cảm thấy không ổn, con đường này nhìn thế nào cũng không giống là đang đi vòng quanh thôn làng a.. Sao càng đi càng xa thế này??? Nàng cứ cảm giác thấp thỏm không yên, cho tới khi đến trước cánh cổng to lớn đầy uy nghiêm của hoàng cung, Tiểu Hồng lạnh cả sống lưng. Nàng muốn nhanh chóng báo cho tiểu thư nhà nàng biết có điều bất thường. Nàng vừa nhấc lên một chân tiến về phía mành kiệu, miệng đồng thời há ra định gọi Hạ Tiểu Hi, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì toàn thân lập tức bị một luồng khí lạnh từ bốn phía phóng thẳng tới bủa vây lấy nàng. Bốn tên hộ vệ cùng dùng cặp mắt đầy sát khí nhìn Tiểu Hồng, kiếm trong tay đã ở tư thế sẵn sàng, chỉ cần nàng ho he một tiếng thì một nháy mắt thôi đầu sẽ lìa khỏi cổ. Tiểu Hồng miệng câm nín, cái tay đang giơ ra định vén mành kiệu cũng từ rút về, nàng hoàn toàn không dám manh động.
Đám quan viên trong triều trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Đế ngồi trên yên ngựa đón Hoàng Hậu vào cung. Vua một nước tiến hành lập hậu, mà từ khi thông báo cho tới khi đón Hoàng Hậu vào cung chỉ qua một đêm. Như vậy mà cũng được sao?
Tuyên Vương nhìn sang Ninh Thân Vương bên cạnh, nghiêng đầu hỏi, "Hắn ta đang làm cái quái gì vậy? Đây là nghiêm túc sao?" Không phải lại đang giở trò gì chứ???
Ninh Thân Vương lắc đầu, "Không biết! Ngươi có tin tức gì về vị ngồi trong kiệu hoa sao?"
Tuyên Vương cũng lắc đầu, "Không có! Không phải là tìm đại một người đối phó cho qua đấy chứ???" Nhưng mà chuyện lập Hậu đã lâu bọn họ không còn nhắc tới nữa. Sao lúc này đột nhiên hắn lại quyết định lập Hậu?
"Phía Thái Hậu thì sao?"
"Thái Hậu từ khi Cố Ngạo Thiên lên ngôi, bà ta đã vào trong phật đường tĩnh tâm không hề hỏi đến chính sự rồi, nói không chừng giờ này đã tu thành chính quả rồi đấy!"
Thái Hậu mặc bộ y phục làm bằng vải thô quỳ trước một tượng phật to lớn, tay gõ mõ, tay cầm tràng chuỗi, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm kinh phật, tai lắng nghe Từ cô cô thuật lại chuyện lập Hậu trọng đại nhưng lại bị Hoàng Thượng làm thành như thế.
Thái Hậu nghe xong không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Bà vẫn không quên được ánh mắt con trai bà nhìn bà vào lúc ấy. Trái tim bà dường như sụp đổ. Bà biết, cả đời này bà thật sự đã mất đi đứa con này.
Tận mắt nhìn thấy một người thân làm thê tử lại tự tay lấy đi hơi thở cuối cùng của phu quân. Hắn liệu còn tin tưởng vào nữ nhân?
Chỉ cần là người hắn muốn cưới, dù có là ai, thân phận có bao nhiêu hèn mọn bà cũng không bao giờ phản đối. Mẫu thân như bà.. không xứng! Nhưng những việc bà từng làm.. bà không hối hận. Dù có thể quay ngược thời gian, cho bà lựa chọn lại, bà vẫn sẽ làm như vậy. Bởi nếu bà không ra tay, sớm muộn cũng sẽ có người ra tay, nhưng như thế kết cục sẽ là cả gia tộc của bà cũng phải chôn cùng. Không có cuộc chiến nào là cuộc chiến không có máu tanh, huống gì là cuộc chiến tranh đoạt vương quyền!
Tiểu Hồng bị bốn tên hộ vệ đằng đằng sát khí kẹp chặt ngoài cửa không cho nhúc nhích động đậy. Mặt nàng mếu máo sắp khóc tới nơi nhưng bốn gã này vẫn không hề cho nàng chút thương tiếc nào. Tiểu thư! Người đừng trách em. Không phải em vô dụng, là tại bọn họ quân số quá đông!
Hạ Tiểu Hi đầu đội khăn voan, trong tầm mắt lúc nào cũng một màu đỏ tươi, hoàn toàn như một con rối gỗ, bảo đi thì đi, bảo đứng thì đứng. Cả ngày bị mấy nghi thức rườm rà cùng bộ Hỉ phục nặng nề hành hạ đến tơi bời, toàn thân đều đau nhức, nàng không nhịn nổi dựa lưng vào thành giường muốn chợp mắt một chút, nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay. Cho tới khi nàng mơ hồ có cảm giác có con sâu đang mon men bò qua bò lại trên người nàng. Hạ Tiểu Hi có chút tức giận xua xua tay muốn đuổi nó đi, nhưng con sâu này thật sự quá lì lợm, đuổi chỗ này lại bò qua chỗ khác, trên mặt, trên cổ, trước ngực, trên đùi.. không chỗ nào mà nó không ghé thăm.
Cố Ngạo Thiên nhân cơ hội nàng đang ngủ say lén ăn đậu hũ, bị Hạ Tiểu Hi cho ăn mấy cọng hành vẫn không hề chùn bước, chỉ nhoẻn miệng cười một cách đầy sủng nịch rồi xem như không có chuyện gì tiếp tục hành trình khám phá. Hạ Tiểu Hi cảm thấy không đúng lắm, bỗng nhiên nàng sực tỉnh, hai mắt đột ngột mở ra, trừng trừng nhìn kẻ vô lại đang vùi đầu trước ngực nàng. "Chàng đang làm gì vậy?"
"Động phòng a.." Cố Ngạo Thiên thấy nàng đã tỉnh thì nở một nụ cười xấu xa rồi tiếp tục vùi đầu vào ngực nàng, hai cái tay hư hỏng mò vào trong vạt áo tìm kiếm. Hạ Tiểu Hi bị hành động của hắn làm cho hốt hoảng. Nàng túm lấy cái tay không có quy củ đang làm loạn của hắn, "Từ từ đã, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi, còn có.. còn có.. không phải chàng nói phải làm đúng quy củ sao?" Đám nam nhân này đều là một lũ khốn nạn, bình thường lúc chưa đoạt được thì giả vờ tử tế, đến lúc cưới được rồi mới lòi mặt ra.
"Để sau! Để sau đi!" Cố Ngạo Thiên không thèm ngẩng đầu đáp, cả người đều dán lên trên người Hạ Tiểu Hi. Hạ Tiểu Hi đột nhiên bị đè, lại nghe mấy câu kia làm nàng khóc không ra nước mắt: Tên khốn này thật giỏi giả nai ăn thịt hổ. Bình thường tỏ ra là một thư sinh yếu đuối, vậy mà bây giờ đè nàng thở không ra hơi, nàng có dùng bao nhiêu sức cũng không thể tách hắn ra khỏi người mình. Cái tay hư đốn của hắn vẫn tiếp tục lộng hành. Y phục trên người nàng bị rơi mất lúc nào không hay.
"Tiểu Thiên Tử! Chàng bỏ tay ra!"
"Chàng làm cái gì vậy.. Y phục của ta.."
"Á. Á..! Cái tay của chàng để ở đâu vậy?"
"Không phải chỗ đó!!! Á.. Tên khốn kiếp.. Chàng còn không mau dừng lại.. có tin ta đánh vỡ đầu chàng???"
"Aaaaaaaa......."
Từ tẩm cung của Hoàng Đế không ngừng truyền ra âm thanh la hét chửi rủa của Hoàng Hậu. Tiểu Hồng cùng đám thị vệ và hai hàng dài ma ma cung nữ đang cúi đầu bên ngoài thi nhau vuốt mồ hôi trán.
Một đêm náo nhiệt qua đi. Bên ngoài, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, ma ma cung nữ xếp thành hàng dài cúi đầu đứng dưới cái nắng ban trưa, thỉnh thoảng một vài ma ma đứng đầu lại kéo dài cổ ngó vào bên trong xem Hoàng Hậu đã tỉnh chưa mà không một ai dám lên tiếng đánh thức nàng. Vừa mới sáng sớm, trước khi thượng triều, Hoàng Thượng đã căn dặn bọn họ không được đánh thức nàng. Ngay cả Hoàng Thượng mà còn bị mắng cho ngập đầu, suốt cả một đêm cũng nghe thấy nửa câu phản kháng, mới sáng mở mắt đã kiếm cớ thượng triều để chạy trốn, phận làm nô như bọn họ nào có lá gan lớn như vậy.
Trên Long Sàng rộng lớn, Hạ Tiểu Hi bị ánh nắng chói chang làm cho khó chịu, đôi mắt vẫn nhập nhèm chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa định lật người ngồi dậy thì bị cơn đau làm cho nhe răng trợn mắt. Toàn thân nàng như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, khắp từ đầu đến chân không chỗ nào là không đau nhức. Nhớ lại những tình tiết đêm qua làm nàng tức đến nghiến răng. "Tên khốn kiếp..." Nàng rống lên một tiếng làm một đám ma ma cung nữ bên ngoài giật bắn mình, sau khi phục hồi tinh thần, các cung nữ nối đuôi nhau theo gót chân ma ma đẩy cửa bước vào. Tiểu Hồng đang ngồi một góc ngủ gật cũng giật mình tỉnh lại, theo phản xạ phóng vào trong phòng.
Đột nhiên từ đâu chui ra một đám người đếm không hết như vậy, dù là ai đi nữa cũng không khỏi bàng hoàng. Hạ Tiểu Hi đứng hình mất một lúc. "Đây.. đây.. đây là có chuyện gì?"
"Tiểu..Tiểu thư! Người tỉnh rồi." Tiểu Hồng sau khi chạy vào thì chột dạ đứng từ xa cúi đầu không dám lại gần, hai cái chân căng thẳng cọ cọ vào nhau.
Hạ Tiểu Hi nhìn đám cung nữ đang quỳ gối trước mặt, lại nhìn căn phòng rộng lớn xa hoa lộng lẫy đầy lạ lẫm, rồi quay sang nhìn Tiểu Hồng, "Tiểu Hồng... Đây là đâu?"
Tiểu Hồng xoắn xoắn ngón tay, ánh mắt né tránh, lắp bắp, "Ho.. Hoàng.. Hoàng cung!"
"Hoàng cung??? Ta sao lại ở trong Hoàng cung?" Hạ Tiểu Hi trợn mắt lên không dám tin.
Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt. Nàng cũng đâu có biết!!!
Qua một lúc sau...
"Á....."
Cố Ngạo Thiên đang ngồi trong Nghị Sự phòng cắn cắn ống bút, hắn còn chưa nghĩ ra cách để đối mặt với nàng, thì bị tiếng thét kinh thiên kia làm cho giật mình, cái bút trên miệng cũng tự động rơi xuống. "Thảm rồi!!! Nàng phát hiện ra rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.