Chương 15: Một Lời Hứa
Nhóc Lê Minh
10/05/2021
Trên lầu hai của một tửu lâu, Tiểu Toàn công công đứng ngoài cửa cau mày nhìn Tiểu Hồng đang đứng một bên ăn vụng một cái bánh bao nhân thịt, mùi thơm nức mũi lan ra đến cả chỗ hắn đứng.
Từ khi nào mà hoàng thượng lại qua lại với những người không có phép tắc thế này?
Hai hôm nay Tiểu Hồng bị Hạ Tiểu Hi cấm thịt làm nàng cảm thấy vô cùng uất ức. Rõ ràng nàng đã làm như lời tiểu thư dặn, nàng đã mua loại thuốc tốt nhất, tiêu tốn không ít ngân lượng đâu! Ai biết được thuốc kia chất lượng cũng kém như vậy chứ! Báo hại nàng không có tiền mua đồ ăn vặt, lại mua nhầm đồ dổm.
Tiểu Hồng lại không thể sống thiếu thịt nên dù là chỉ bị cấm thịt ba ngày nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhân lúc tiểu thư không chú ý lén lút ăn vụng một chút cho đỡ thèm.
Bên trong phòng, Cố Ngạo Thiên ngồi đối diện Hạ Tiểu Hi, ở giữa vẫn là một bàn rượu thịt đầy đủ sơn hào hải vị, toàn những món mà ngay cả những kẻ có tiền như các phu nhân quyền quý nhìn thấy cũng phải trố mắt.
Nàng ta thật sự rất có tiền a…
Cố Ngạo Thiên thật sự ghen tị với Hạ Tiểu Hi rồi.
Hạ Tiểu Hi nhìn thấy vầng thâm quanh mắt Cố Ngạo Thiên, nàng khẽ cười, hỏi, "Ngươi hẳn là đã mất ngủ cả đêm về chuyện hạn hán của miền Bắc hằng năm?"
"Ngươi đang chê cười ta sao?"
Cố Ngạo Thiên không không hề khách khí cầm đũa lên, nhắm ngay bông Tuyết liên trắng muốt được làm từ thịt cá Mặt Trăng ở giữa bàn tiệc.
"Thế nào? Không thể?" Hạ Tiểu Hi cũng nhấc đũa, trong tròng mắt đều là ý cười.
"Ta lo lắng cho những người ta yêu quý thì có gì phải xấu hổ. Nếu có thể nghĩ ra được biện pháp giúp miền Bắc khỏi chịu nạn hạn hán thì dù có mất ngủ thêm mấy đêm nữa ta cũng bằng lòng."
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, "Xì! Có mỗi việc cỏn con thế này mà ngươi còn phải thức trắng đêm như vậy để suy nghĩ thì ngươi còn tính toán gì đến chuyện làm quan lớn?"
Chuyện cỏn con???
Cố Ngạo Thiên muốn nổ đoá, hắn trừng mắt lên, "Chuyện cỏn con ư? Ngươi có biết vì cái chuyện “cỏn con” này mà đã mấy đời vua Minh Đức triều, hàng trăm quan viên văn võ, hàng ngàn vạn dân chúng phải bao năm vật lộn để chống đỡ cho qua thời gian hạn hán chỉ mấy tháng mà tưởng chừng như kéo dài cả mấy năm mà không một ai tìm ra được biện pháp hữu hiệu giải quyết cái vấn đề “cỏn con” này không? Ngươi có giỏi thì thay bọn họ giải quyết vấn đề “cỏn con” này trước rồi hẵng nói!"
Hạ Tiểu Hi bị phản ứng quá kích động của Cố Ngạo Thiên làm cho giật mình, nàng chột dạ gắp lên một miếng thịt nhét vào miệng, nhồm nhoàm hỏi, "Nếu ta thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề này thì ngươi định làm thế nào?"
"Làm thế nào là ý gì?"
Cố Ngạo Thiên hơi hồ nghi ngước mắt nhìn Hạ Tiểu Hi hỏi, "Ngươi thực sự có biện pháp???"
Hạ Tiểu Hi gật gật đầu, "Biện pháp ta nghĩ tới thực ra rất đơn giản, cũng rất phổ biến. Chỉ có điều…"
Cố Ngạo Thiên chăm chú nhìn nàng, "Chỉ có điều gì cơ?"
Hạ Tiểu Hi cong mắt mỉm cười, "Chỉ có điều, ngươi lấy gì ra để đổi? Ta xưa nay không buôn bán lỗ vốn!"
"Ta không có tiền!" Cố Ngạo Thiên chưa gì đã chặt đứt ý nghĩ kiếm tiền của người khác.
Ách, "Ta biết ngươi không có tiền, thứ ta muốn cũng không phải tiền!"
"Vậy ngươi muốn gì?" Cố Ngạo Thiên cau mày.
"Một lời hứa!" Trong mắt Hạ Tiểu Hi loé lên tia gian xảo, "Vô điều kiện giúp ta một việc! Thế nào? Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói ra biện pháp ngay bây giờ."
Một lời hứa?
Cố Ngạo Thiên trầm ngâm một lúc rồi kiên nghị gật đầu, "Được, ta đồng ý hứa với ngươi! Ngươi nói đi."
Hạ Tiểu Hi trong lòng nở hoa, "Tốt lắm! Nam tử Hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời đấy!"
Cố Ngạo Thiên không thèm so đo với lời nàng nói, một hoàng đế như hắn mà còn phải đi làm cái chuyện nuốt lời đó sao? Dù sao cũng chỉ là giúp nàng ta làm một việc, có việc gì còn lớn lao hơn cái vấn đề nan giải trước mắt chứ?
"Chẳng phải là trong mỗi một nhà đều có một cái lu chứa nước sao? Chỉ cần làm một cái lu thật lớn đủ để trữ nước cho bọn họ dùng trong thời gian không có mưa đấy là được." Hạ Tiểu Hi ngắn gọn nói ra biện pháp của mình.
Cố Ngạo Thiên cả người đều ỉu xìu xuống, "Ngươi nói thật dễ nghe! Muốn làm ra một cái lu đủ cho mấy trăm ngàn hộ dân có nước uống thì còn có thể, nhưng còn hàng ngàn vạn thửa hoa màu, ruộng nương phải làm thế nào? Không có nước sẽ không có lương thực, rốt cục bá tánh cũng sẽ rơi vào khốn cảnh."
"Vậy thì làm một cái thật lớn, lớn tới khi nào đủ để nhấn chìm cả một huyện mới thôi!" Hạ Tiểu Hi càng cười đến vô lại.
Cái lu ấy phải lớn tới mức nào chứ? Vả lại cái lu kia phải làm bằng chất liệu gì mới chứa được một lượng nước lớn như vậy trong thời gian dài?"
"Biển cả có bao nhiêu rộng lớn? Nó thì làm bằng chất liệu gì?"
Tròng mắt Cố Ngạo Thiên sáng lên. "Ý ngươi là…"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ tạo ra một cái hồ chứa nước thật lớn, mùa mưa không lo lũ, mùa khô không lo thiếu nước!"
Trong đầu Cố Ngạo Thiên như đang vẽ ra một khung cảnh người dân miền Bắc nở rộ nụ cười trên môi khi nhìn ngắm cảnh nước chảy vào ruộng nương trong mùa hạn hán. Tới mùa mưa, nước mưa lại ào ào đổ về cái lu mà hắn xây nên, chuẩn bị sẵn nguồn nước cho mùa khô tiếp theo. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ làm lòng hắn sục sôi.
Nhưng để làm ra được một cái hồ lớn như vậy thì cần rất nhiều tiền. Không. Là rất rất rất rất nhiều, cực kỳ nhiều, nhiều đến nỗi, vị vua thất bại như hắn thì cả đời này cũng đừng mơ kiếm ra được. Cứ liên quan đến tiền là Cố Ngạo Thiên như một kẻ vô dụng.
"Biện pháp này của ngươi có vẻ rất khả quan đấy! Ngươi có kế hoạch cụ thể nào để thực thi biện pháp này không?"
"Điều cần làm trước mắt là phải tìm được một quan lớn có quyền lực có năng lực chỉ đạo mạnh mẽ chịu trách nhiệm đứng ra khởi công, có nguồn nhân lực hùng hậu, và phải có nguồn ngân sách dồi dào."
Hạ Tiểu Hi ngồi chéo chân cầm lấy cái đùi gà gặm một cách hồn nhiên, không chút nào để ý hình tượng.
Quyền lực có, nhân lực cũng có, nhưng mà ngân sách thì… Hài!!! Vẫn là cần phải có tiền!
Cố Ngạo Thiên đang cảm thấy ảo não thì nghe Hạ Tiểu Hi vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói, "Thực ra thì chỉ cần có một quan lớn chịu đứng ra giúp chúng ta nữa là được!" Sâu trong mắt lóe lên một tia ác ý. Nhớ đến tên Vương gia chết tiệt hại nàng mỗi lần đều phải chạy trốn đến nỗi hai bắp đùi đều đau nhức mấy ngày mới khỏi. Trò vui thế này không kéo hắn chơi cùng thì quá uổng rồi!
Nghĩa là sao? Chẳng lẽ… "Ngươi có cách kiếm ra tiền???" Cố Ngạo Thiên kích động bật dậy khỏi ghế.
"Đương nhiên! Ngươi không biết đó thôi, ta giỏi nhất chính là kiếm tiền đấy!" Hạ Tiểu Hi nghịch ngợm đá lông mày với Cố Ngạo Thiên. Nàng biết, đám quan hám lợi kia đương nhiên sẽ không chịu bỏ tiền túi ra để giúp kẻ khác. Với lại, nếu không có tiết mục này thì trò vui sao có thể mở màn?
Cố Ngạo Thiên muốn ngất. Ta lại thấy ngươi giỏi nhất là hoá trang thì đúng hơn!
Cố Ngạo Thiên sau khi trở về cung, nghĩ đến phương pháp kiếm tiền mà buổi chiều Hạ Tiểu Hi nói qua, khoé miệng hắn hoàn toàn không hạ xuống được.
Không nghĩ tới, buổi sáng hắn còn đang hận không có cơ hội chỉnh chết đám người đáng ghét kia, vậy mà nhanh như vậy thời cơ đã đến.
Nữ nhân này vậy mà cũng thật mưu mô xảo quyệt!
Cố Ngạo Thiên như nhìn thấy một tia sáng rẽ ra bóng tối ló lên từ cuối chân trời.
Tiểu Toàn công công không biết vị tiểu công tử kia đã nói gì với hoàng thượng mà từ sau khi ra khỏi tửu lâu, khoé môi hoàng thượng đã bị cố định treo lên, chưa một lần hạ xuống. Tiểu Toàn nhìn khuôn mặt tươi không cần tưới của Cố Ngạo Thiên mà trong lòng thở dài.
Nhìn cái tình hình này thì đêm nay hoàng thượng lại thức trắng đêm nữa rồi!
Từ khi nào mà hoàng thượng lại qua lại với những người không có phép tắc thế này?
Hai hôm nay Tiểu Hồng bị Hạ Tiểu Hi cấm thịt làm nàng cảm thấy vô cùng uất ức. Rõ ràng nàng đã làm như lời tiểu thư dặn, nàng đã mua loại thuốc tốt nhất, tiêu tốn không ít ngân lượng đâu! Ai biết được thuốc kia chất lượng cũng kém như vậy chứ! Báo hại nàng không có tiền mua đồ ăn vặt, lại mua nhầm đồ dổm.
Tiểu Hồng lại không thể sống thiếu thịt nên dù là chỉ bị cấm thịt ba ngày nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhân lúc tiểu thư không chú ý lén lút ăn vụng một chút cho đỡ thèm.
Bên trong phòng, Cố Ngạo Thiên ngồi đối diện Hạ Tiểu Hi, ở giữa vẫn là một bàn rượu thịt đầy đủ sơn hào hải vị, toàn những món mà ngay cả những kẻ có tiền như các phu nhân quyền quý nhìn thấy cũng phải trố mắt.
Nàng ta thật sự rất có tiền a…
Cố Ngạo Thiên thật sự ghen tị với Hạ Tiểu Hi rồi.
Hạ Tiểu Hi nhìn thấy vầng thâm quanh mắt Cố Ngạo Thiên, nàng khẽ cười, hỏi, "Ngươi hẳn là đã mất ngủ cả đêm về chuyện hạn hán của miền Bắc hằng năm?"
"Ngươi đang chê cười ta sao?"
Cố Ngạo Thiên không không hề khách khí cầm đũa lên, nhắm ngay bông Tuyết liên trắng muốt được làm từ thịt cá Mặt Trăng ở giữa bàn tiệc.
"Thế nào? Không thể?" Hạ Tiểu Hi cũng nhấc đũa, trong tròng mắt đều là ý cười.
"Ta lo lắng cho những người ta yêu quý thì có gì phải xấu hổ. Nếu có thể nghĩ ra được biện pháp giúp miền Bắc khỏi chịu nạn hạn hán thì dù có mất ngủ thêm mấy đêm nữa ta cũng bằng lòng."
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, "Xì! Có mỗi việc cỏn con thế này mà ngươi còn phải thức trắng đêm như vậy để suy nghĩ thì ngươi còn tính toán gì đến chuyện làm quan lớn?"
Chuyện cỏn con???
Cố Ngạo Thiên muốn nổ đoá, hắn trừng mắt lên, "Chuyện cỏn con ư? Ngươi có biết vì cái chuyện “cỏn con” này mà đã mấy đời vua Minh Đức triều, hàng trăm quan viên văn võ, hàng ngàn vạn dân chúng phải bao năm vật lộn để chống đỡ cho qua thời gian hạn hán chỉ mấy tháng mà tưởng chừng như kéo dài cả mấy năm mà không một ai tìm ra được biện pháp hữu hiệu giải quyết cái vấn đề “cỏn con” này không? Ngươi có giỏi thì thay bọn họ giải quyết vấn đề “cỏn con” này trước rồi hẵng nói!"
Hạ Tiểu Hi bị phản ứng quá kích động của Cố Ngạo Thiên làm cho giật mình, nàng chột dạ gắp lên một miếng thịt nhét vào miệng, nhồm nhoàm hỏi, "Nếu ta thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề này thì ngươi định làm thế nào?"
"Làm thế nào là ý gì?"
Cố Ngạo Thiên hơi hồ nghi ngước mắt nhìn Hạ Tiểu Hi hỏi, "Ngươi thực sự có biện pháp???"
Hạ Tiểu Hi gật gật đầu, "Biện pháp ta nghĩ tới thực ra rất đơn giản, cũng rất phổ biến. Chỉ có điều…"
Cố Ngạo Thiên chăm chú nhìn nàng, "Chỉ có điều gì cơ?"
Hạ Tiểu Hi cong mắt mỉm cười, "Chỉ có điều, ngươi lấy gì ra để đổi? Ta xưa nay không buôn bán lỗ vốn!"
"Ta không có tiền!" Cố Ngạo Thiên chưa gì đã chặt đứt ý nghĩ kiếm tiền của người khác.
Ách, "Ta biết ngươi không có tiền, thứ ta muốn cũng không phải tiền!"
"Vậy ngươi muốn gì?" Cố Ngạo Thiên cau mày.
"Một lời hứa!" Trong mắt Hạ Tiểu Hi loé lên tia gian xảo, "Vô điều kiện giúp ta một việc! Thế nào? Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói ra biện pháp ngay bây giờ."
Một lời hứa?
Cố Ngạo Thiên trầm ngâm một lúc rồi kiên nghị gật đầu, "Được, ta đồng ý hứa với ngươi! Ngươi nói đi."
Hạ Tiểu Hi trong lòng nở hoa, "Tốt lắm! Nam tử Hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời đấy!"
Cố Ngạo Thiên không thèm so đo với lời nàng nói, một hoàng đế như hắn mà còn phải đi làm cái chuyện nuốt lời đó sao? Dù sao cũng chỉ là giúp nàng ta làm một việc, có việc gì còn lớn lao hơn cái vấn đề nan giải trước mắt chứ?
"Chẳng phải là trong mỗi một nhà đều có một cái lu chứa nước sao? Chỉ cần làm một cái lu thật lớn đủ để trữ nước cho bọn họ dùng trong thời gian không có mưa đấy là được." Hạ Tiểu Hi ngắn gọn nói ra biện pháp của mình.
Cố Ngạo Thiên cả người đều ỉu xìu xuống, "Ngươi nói thật dễ nghe! Muốn làm ra một cái lu đủ cho mấy trăm ngàn hộ dân có nước uống thì còn có thể, nhưng còn hàng ngàn vạn thửa hoa màu, ruộng nương phải làm thế nào? Không có nước sẽ không có lương thực, rốt cục bá tánh cũng sẽ rơi vào khốn cảnh."
"Vậy thì làm một cái thật lớn, lớn tới khi nào đủ để nhấn chìm cả một huyện mới thôi!" Hạ Tiểu Hi càng cười đến vô lại.
Cái lu ấy phải lớn tới mức nào chứ? Vả lại cái lu kia phải làm bằng chất liệu gì mới chứa được một lượng nước lớn như vậy trong thời gian dài?"
"Biển cả có bao nhiêu rộng lớn? Nó thì làm bằng chất liệu gì?"
Tròng mắt Cố Ngạo Thiên sáng lên. "Ý ngươi là…"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ tạo ra một cái hồ chứa nước thật lớn, mùa mưa không lo lũ, mùa khô không lo thiếu nước!"
Trong đầu Cố Ngạo Thiên như đang vẽ ra một khung cảnh người dân miền Bắc nở rộ nụ cười trên môi khi nhìn ngắm cảnh nước chảy vào ruộng nương trong mùa hạn hán. Tới mùa mưa, nước mưa lại ào ào đổ về cái lu mà hắn xây nên, chuẩn bị sẵn nguồn nước cho mùa khô tiếp theo. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ làm lòng hắn sục sôi.
Nhưng để làm ra được một cái hồ lớn như vậy thì cần rất nhiều tiền. Không. Là rất rất rất rất nhiều, cực kỳ nhiều, nhiều đến nỗi, vị vua thất bại như hắn thì cả đời này cũng đừng mơ kiếm ra được. Cứ liên quan đến tiền là Cố Ngạo Thiên như một kẻ vô dụng.
"Biện pháp này của ngươi có vẻ rất khả quan đấy! Ngươi có kế hoạch cụ thể nào để thực thi biện pháp này không?"
"Điều cần làm trước mắt là phải tìm được một quan lớn có quyền lực có năng lực chỉ đạo mạnh mẽ chịu trách nhiệm đứng ra khởi công, có nguồn nhân lực hùng hậu, và phải có nguồn ngân sách dồi dào."
Hạ Tiểu Hi ngồi chéo chân cầm lấy cái đùi gà gặm một cách hồn nhiên, không chút nào để ý hình tượng.
Quyền lực có, nhân lực cũng có, nhưng mà ngân sách thì… Hài!!! Vẫn là cần phải có tiền!
Cố Ngạo Thiên đang cảm thấy ảo não thì nghe Hạ Tiểu Hi vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói, "Thực ra thì chỉ cần có một quan lớn chịu đứng ra giúp chúng ta nữa là được!" Sâu trong mắt lóe lên một tia ác ý. Nhớ đến tên Vương gia chết tiệt hại nàng mỗi lần đều phải chạy trốn đến nỗi hai bắp đùi đều đau nhức mấy ngày mới khỏi. Trò vui thế này không kéo hắn chơi cùng thì quá uổng rồi!
Nghĩa là sao? Chẳng lẽ… "Ngươi có cách kiếm ra tiền???" Cố Ngạo Thiên kích động bật dậy khỏi ghế.
"Đương nhiên! Ngươi không biết đó thôi, ta giỏi nhất chính là kiếm tiền đấy!" Hạ Tiểu Hi nghịch ngợm đá lông mày với Cố Ngạo Thiên. Nàng biết, đám quan hám lợi kia đương nhiên sẽ không chịu bỏ tiền túi ra để giúp kẻ khác. Với lại, nếu không có tiết mục này thì trò vui sao có thể mở màn?
Cố Ngạo Thiên muốn ngất. Ta lại thấy ngươi giỏi nhất là hoá trang thì đúng hơn!
Cố Ngạo Thiên sau khi trở về cung, nghĩ đến phương pháp kiếm tiền mà buổi chiều Hạ Tiểu Hi nói qua, khoé miệng hắn hoàn toàn không hạ xuống được.
Không nghĩ tới, buổi sáng hắn còn đang hận không có cơ hội chỉnh chết đám người đáng ghét kia, vậy mà nhanh như vậy thời cơ đã đến.
Nữ nhân này vậy mà cũng thật mưu mô xảo quyệt!
Cố Ngạo Thiên như nhìn thấy một tia sáng rẽ ra bóng tối ló lên từ cuối chân trời.
Tiểu Toàn công công không biết vị tiểu công tử kia đã nói gì với hoàng thượng mà từ sau khi ra khỏi tửu lâu, khoé môi hoàng thượng đã bị cố định treo lên, chưa một lần hạ xuống. Tiểu Toàn nhìn khuôn mặt tươi không cần tưới của Cố Ngạo Thiên mà trong lòng thở dài.
Nhìn cái tình hình này thì đêm nay hoàng thượng lại thức trắng đêm nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.