Chương 13: Thư Sinh Chân Yếu Tay Mềm
Nhóc Lê Minh
06/05/2021
Hạ Tiểu Hi tiến thêm mấy bước về phía Cố Ngạo Thiên, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau mấy bước thì sau lưng vang lên giọng nói giận dữ của Tiêu thị vệ: "Lục soát thật kỹ cho ta! Kẻ nào phản kháng đều đem bắt lại, nhất định phải tìm ra ả!"
Chết tiệt!!! Tiểu Hồng tham chết bầm! Không cho nàng nhịn đói mấy hôm thì không thể hả giận!
Hạ Tiểu Hi nghiến răng ken két, không kịp nghĩ ngợi nhiều, túm lấy tay Cố Ngạo Thiên kéo hắn chạy đi.
Cố Ngạo Thiên bị Hạ Tiểu Hi kéo đi không những không phản kháng gì, ngược lại tốc độ của hắn còn có xu thế nhanh hơn Hạ Tiểu Hi vài phần, gần như chạy được một lúc thì đã chuyển thành hắn kéo nàng chạy từ khi nào không ai hay. Hắn cũng nhận ra Tiêu thị vệ là thị vệ hầu cận của Cố Hoài Dương. Hắn đương nhiên không thể để Tiêu thị vệ trông thấy hắn.
Đám thị vệ thấy bên này có động tĩnh thì lập tức đuổi theo. Trời quá tối mà chợ lại đông người, nên chẳng mấy chốc bọn họ đã để mất dấu.
Cố Ngạo Thiên và Hạ Tiểu Hi dựa lưng vào một vách tường trong hẻm nhỏ tối om thở hổn hển nhìn nhau cười.
"Chúng ta đã gặp nhau ba lần mà vẫn chưa biết tên nhau, ta tên Hạ Tiểu Hi, vậy còn ngươi? Ngươi tên gì, giới thiệu một chút đi?" Hạ Tiểu Hi huých nhẹ cánh tay Cố Ngạo Thiên, nháy mắt đầy tinh nghịch.
Ách!!! Họ Hạ? Cố Ngạo Thiên chột dạ sờ sờ mũi,
"Gọi ta Tiểu Thiên là được!"
Ngươi không có họ sao? Hạ Tiểu Hi âm thầm bĩu môi, nhưng mà cũng không sao, dù sao bọn họ không phải là thân quen gì.
Thôi được rồi! Tiểu Thiên thì Tiểu Thiên!
Tiểu Thiên à, một thư sinh như ngươi ăn gì mà chạy nhanh thế?"
Thiếu chút nữa kéo lìa cánh tay ta rồi!
Vừa nhắc đến ăn Cố Ngạo Thiên lại cảm thấy đói bụng, cái bụng cũng rất phối hợp kêu ọt ọt mấy tiếng. Cố Ngạo Thiên xấu hổ ôm lấy bụng quay mặt đi. Hạ Tiểu Hi ha hả cười lớn, "Ngươi vẫn chưa ăn tối sao? Thật trùng hợp là ta cũng chưa ăn. Chúng ta đã có duyên như thế thì cùng nhau uống vài chén thế nào?"
"Ta…không có tiền!" Cố Ngạo Thiên cúi đầu, mím mím môi, mặt đỏ như trái cà chua chín, thật may là bọn họ đang ở trong hẻm tối.
"Không sao, ta có tiền!" Hạ Tiểu Hi hào sảng mời.
Hạ Tiểu Hi cùng Cố Ngạo Thiên ngồi trong một quán cơm, trên bàn bày biện đầy thức ăn ngon.
Cố Ngạo Thiên nhìn một mâm đầy rượu thịt mà lòng đau như cắt, hắn là một hoàng đế mà một bữa ăn còn không bằng một nữ nhân bình thường, đã bao lâu rồi hắn không được ăn bữa ăn thịnh soạn thế này? Thiên hạ chỉ biết hoàng đế ngồi trên cao đầy quyền uy, nào biết hắn bị bức đến cảnh ngộ ngay cả một bữa cơm cũng không có tiền để mời người ta.
Hạ Tiểu Hi nhìn thấy cặp mắt sáng quắc nhìn bàn thức ăn cùng vẻ mặt tiếc nuối đầy mâu thuẫn của Cố Ngạo Thiên mà khoé miệng co quắp: Tiểu thư sinh nghèo đến nỗi chưa từng được ăn ngon như vậy sao?
"Khụ! Hôm nay ta mời, ngươi cứ yên tâm mà ăn, ta có tiền!"
"Ngươi thật sự có tiền sao?" Cố Ngạo Thiên cặp mắt mông lung nhìn Hạ Tiểu Hi.
"Thật sự! Ta có tiền mà!" Nhìn bộ dáng thèm mà không dám ăn này của hắn Hạ Tiểu Hi thật sự đau đầu.
Cố Ngạo Thiên bị tiền bức cho điên rồi, hoàn toàn không cần mặt mũi nữa, hai mắt lóe lên đầy tham lam, "Rất nhiều sao? Ngươi làm thế nào để có tiền vậy?"
Hạ Tiểu Hi nét mặt cổ quái, "Ngươi nghèo lắm sao?"
Cố Ngạo Thiên không biết xấu hổ gật đầu như giã tỏi, "Ân, ta rất nghèo!"
Hạ Tiểu Hi có chút hồ nghi nhìn hắn một lượt từ trên xuống; y phục sạch sẽ, da dẻ trắng trẻo, bàn tay, khuôn mặt, dáng người vừa nhìn là biết chưa từng phải làm gì vất vả, "Vậy bình thường ngươi làm gì kiếm sống?" Đừng nói là… Phi! Phi! Phi! Không thể nào!
Cố Ngạo Thiên mặc kệ ánh mắt đánh giá của Hạ Tiểu Hi cầm lấy đũa gắp lên miếng bào ngư thơm phức định cho vào miệng thì bị câu hỏi của nàng làm cho cứng đờ, hắn ngậm miệng lại thả miếng bào ngư vào chén, đầu cúi thấp, "Ta chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm thì có thể làm gì ngoài việc viết sách vẽ tranh kiếm vài hạt gạo sống qua ngày chứ!"
"Ừm…! Vậy công việc viết sách vẽ tranh của ngươi có vẻ cũng không tồi a!" Có thể nuôi được ngươi có bộ dáng xinh đẹp trắng trẻo thế này thì dù có phải viết sách cả đời ta cũng muốn.
"Một mình ta vẫn có thể sống qua ngày được. Có điều…" Cố Ngạo Thiên tròng mắt đảo một vòng: Có nên nói ra không nhỉ? Thôi kệ đi! Biết đâu được nàng ta thật sự có cách kiếm ra tiền!
"Có điều gì cơ?" Hạ Tiểu Hi hơi tò mò.
"Có điều gia quyến ta ở miền Bắc hằng năm đều phải chịu nạn hạn hán hoành hành, ta lại không giúp gì được cho bọn họ. Ta…quá vô dụng!" Cố Ngạo Thiên khổ sở cúi đầu, mím môi.
"Gia quyến ngươi ở tận miền Bắc sao? Sao ngươi không đưa họ đến Kinh thành?"
"Đó chính là nơi quê cha đất tổ của chúng ta, sao có thể nói rời đi là rời đi được. Còn có cả hàng xóm láng giềng, bằng hữu thân quen cũng sinh sống ở đó từ nhỏ, ngươi có thể đều chuyển bọn họ đi sao?" Cố Ngạo Thiên đỏ mắt trừng nàng.
Ách! Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi mà! "Ngươi chẳng phải cũng đang ở đây đó thôi!"
Hạ Tiểu Hi gắp miếng rau cho vào miệng. Cố Ngạo Thiên cũng ngồi xuống gắp lên miếng bào ngư ban nãy. Thái độ hờ hững nói: "Ta vốn muốn đến kinh thành thi cử lấy chút công danh trợ giúp cho quê nhà, nào biết muốn công danh không phải cứ có trí tuệ là được mà còn cần tay chân phải dài, hà bao phải vừa to vừa nặng, ô dù cũng phải vững chắc!"
"Thiên hạ không phải đã có hoàng đế lo sao? Ngươi bận tâm nhiều thế làm gì?"
"Trời cao hoàng đế xa!" Cố Ngạo Thiên nói không biết thẹn.
Hắn hoàn toàn hết hi vọng vào Hạ Tiểu Hi rồi, một mực cúi đầu ăn. Trước cứ lấp đầy bụng đã rồi tính sau.
Hạ Tiểu Hi cũng biết đến sự ảnh hưởng của trận hạn hán năm ngoái, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi một cách chân thành: "Nếu huynh làm quan rồi thì huynh sẽ làm gì để giúp bá tánh miền Bắc khỏi nạn hạn hán?"
Cố Ngạo Thiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hạ Tiểu Hi. Đúng vậy, làm sao để giúp bá tánh tránh khỏi nạn hạn hán?
Hắn từ trước tới giờ chỉ biết muốn giúp bá tánh cần nhất là tiền, vậy có tiền rồi thì phải làm gì? Chẳng lẽ lại đưa tiền cho đám quan bụng cao hơn ngực kia mua thực phẩm và vận chuyển nước đến miền Bắc giống với cách làm năm ngoái? Cách làm này chỉ là cách xử lý tạm thời, không thể giải quyết được triệt để vấn đề, rồi tới năm sau mùa khô lại tới, lại là một vòng luẩn quẩn.
Cố Ngạo Thiên cúi đầu trầm tư, nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Hạ Tiểu Hi thấy hắn chẳng thèm để ý đến đồ ăn nữa mà ngồi tập trung suy nghĩ như vậy thì liên tục gắp thức ăn vào chén hắn, "Nào, ăn đi, ăn đi! Ngươi một cái thư sinh suy nghĩ đến những việc này thì cũng có ích lợi gì? Ngươi nghĩ ra biện pháp rồi cũng đâu có đủ quyền lực thực hiện. Ngươi đi tìm quan trên, ngay cả cửa chưa chắc đã vào được chứ nói gì đến gặp mặt." Nàng nhét đôi đũa vào tay hắn, "Trước hết là lấp đầy cái bụng trống rỗng của ngươi đi đã."
Cố Ngạo Thiên ăn vào miệng đều là sơn hào hải vị mà chẳng cảm nhận được chút mùi vị gì. Mãi đến lúc hắn trở về Hoàng cung, nằm trên long sàng rộng lớn, trong đầu vẫn luẩn quẩn vấn đề này. Cố Ngạo Thiên lăn qua lộn lại trên long sàng suốt một đêm vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Tiểu Toàn công công nhìn hai vòng đen quanh mắt Cố Ngạo Thiên mà giật bắn mình. Hắn hoảng hốt tiến lại gần liên tục tung ra một loạt dấu hỏi, "Hoàng thượng! Người đây là có chuyện gì vậy? Suốt đêm qua Người không ngủ sao? Là có chỗ nào không khỏe hay sao? Hay là để nô tài đi một chuyến gọi thái y tới bắt mạch cho Người một chút? Hoặc là…"
"DỪNG!!!" Cố Ngạo Thiên không nghe nổi nữa, hắn day day hai bên huyệt thái dương, "Sắp tới giờ thượng triều rồi, mau đem nước lại đây!"
Tiểu Toàn nhanh chóng phục vụ Cố Ngạo Thiên rửa mặt chải đầu, chẳng mấy chốc Cố Ngạo Thiên đã mang theo cặp mắt gấu trúc thượng triều.
Cố Ngạo Thiên ngồi trên long ỷ chống cằm nhìn đám quần thần dưới điện mà trong lòng sôi sục lửa giận: Một đám khốn nạn!!! Lần tới có cơ hội, không lột đi mấy tầng da của các người, ta không mang họ Cố!
Mấy vị quan đứng hàng đầu tiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là ý cười hả hê: Hoàng thượng mấy ngày này hẳn là đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi!
Bọn họ cũng thấy quầng thâm quanh mắt Cố Ngạo Thiên.
Chết tiệt!!! Tiểu Hồng tham chết bầm! Không cho nàng nhịn đói mấy hôm thì không thể hả giận!
Hạ Tiểu Hi nghiến răng ken két, không kịp nghĩ ngợi nhiều, túm lấy tay Cố Ngạo Thiên kéo hắn chạy đi.
Cố Ngạo Thiên bị Hạ Tiểu Hi kéo đi không những không phản kháng gì, ngược lại tốc độ của hắn còn có xu thế nhanh hơn Hạ Tiểu Hi vài phần, gần như chạy được một lúc thì đã chuyển thành hắn kéo nàng chạy từ khi nào không ai hay. Hắn cũng nhận ra Tiêu thị vệ là thị vệ hầu cận của Cố Hoài Dương. Hắn đương nhiên không thể để Tiêu thị vệ trông thấy hắn.
Đám thị vệ thấy bên này có động tĩnh thì lập tức đuổi theo. Trời quá tối mà chợ lại đông người, nên chẳng mấy chốc bọn họ đã để mất dấu.
Cố Ngạo Thiên và Hạ Tiểu Hi dựa lưng vào một vách tường trong hẻm nhỏ tối om thở hổn hển nhìn nhau cười.
"Chúng ta đã gặp nhau ba lần mà vẫn chưa biết tên nhau, ta tên Hạ Tiểu Hi, vậy còn ngươi? Ngươi tên gì, giới thiệu một chút đi?" Hạ Tiểu Hi huých nhẹ cánh tay Cố Ngạo Thiên, nháy mắt đầy tinh nghịch.
Ách!!! Họ Hạ? Cố Ngạo Thiên chột dạ sờ sờ mũi,
"Gọi ta Tiểu Thiên là được!"
Ngươi không có họ sao? Hạ Tiểu Hi âm thầm bĩu môi, nhưng mà cũng không sao, dù sao bọn họ không phải là thân quen gì.
Thôi được rồi! Tiểu Thiên thì Tiểu Thiên!
Tiểu Thiên à, một thư sinh như ngươi ăn gì mà chạy nhanh thế?"
Thiếu chút nữa kéo lìa cánh tay ta rồi!
Vừa nhắc đến ăn Cố Ngạo Thiên lại cảm thấy đói bụng, cái bụng cũng rất phối hợp kêu ọt ọt mấy tiếng. Cố Ngạo Thiên xấu hổ ôm lấy bụng quay mặt đi. Hạ Tiểu Hi ha hả cười lớn, "Ngươi vẫn chưa ăn tối sao? Thật trùng hợp là ta cũng chưa ăn. Chúng ta đã có duyên như thế thì cùng nhau uống vài chén thế nào?"
"Ta…không có tiền!" Cố Ngạo Thiên cúi đầu, mím mím môi, mặt đỏ như trái cà chua chín, thật may là bọn họ đang ở trong hẻm tối.
"Không sao, ta có tiền!" Hạ Tiểu Hi hào sảng mời.
Hạ Tiểu Hi cùng Cố Ngạo Thiên ngồi trong một quán cơm, trên bàn bày biện đầy thức ăn ngon.
Cố Ngạo Thiên nhìn một mâm đầy rượu thịt mà lòng đau như cắt, hắn là một hoàng đế mà một bữa ăn còn không bằng một nữ nhân bình thường, đã bao lâu rồi hắn không được ăn bữa ăn thịnh soạn thế này? Thiên hạ chỉ biết hoàng đế ngồi trên cao đầy quyền uy, nào biết hắn bị bức đến cảnh ngộ ngay cả một bữa cơm cũng không có tiền để mời người ta.
Hạ Tiểu Hi nhìn thấy cặp mắt sáng quắc nhìn bàn thức ăn cùng vẻ mặt tiếc nuối đầy mâu thuẫn của Cố Ngạo Thiên mà khoé miệng co quắp: Tiểu thư sinh nghèo đến nỗi chưa từng được ăn ngon như vậy sao?
"Khụ! Hôm nay ta mời, ngươi cứ yên tâm mà ăn, ta có tiền!"
"Ngươi thật sự có tiền sao?" Cố Ngạo Thiên cặp mắt mông lung nhìn Hạ Tiểu Hi.
"Thật sự! Ta có tiền mà!" Nhìn bộ dáng thèm mà không dám ăn này của hắn Hạ Tiểu Hi thật sự đau đầu.
Cố Ngạo Thiên bị tiền bức cho điên rồi, hoàn toàn không cần mặt mũi nữa, hai mắt lóe lên đầy tham lam, "Rất nhiều sao? Ngươi làm thế nào để có tiền vậy?"
Hạ Tiểu Hi nét mặt cổ quái, "Ngươi nghèo lắm sao?"
Cố Ngạo Thiên không biết xấu hổ gật đầu như giã tỏi, "Ân, ta rất nghèo!"
Hạ Tiểu Hi có chút hồ nghi nhìn hắn một lượt từ trên xuống; y phục sạch sẽ, da dẻ trắng trẻo, bàn tay, khuôn mặt, dáng người vừa nhìn là biết chưa từng phải làm gì vất vả, "Vậy bình thường ngươi làm gì kiếm sống?" Đừng nói là… Phi! Phi! Phi! Không thể nào!
Cố Ngạo Thiên mặc kệ ánh mắt đánh giá của Hạ Tiểu Hi cầm lấy đũa gắp lên miếng bào ngư thơm phức định cho vào miệng thì bị câu hỏi của nàng làm cho cứng đờ, hắn ngậm miệng lại thả miếng bào ngư vào chén, đầu cúi thấp, "Ta chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm thì có thể làm gì ngoài việc viết sách vẽ tranh kiếm vài hạt gạo sống qua ngày chứ!"
"Ừm…! Vậy công việc viết sách vẽ tranh của ngươi có vẻ cũng không tồi a!" Có thể nuôi được ngươi có bộ dáng xinh đẹp trắng trẻo thế này thì dù có phải viết sách cả đời ta cũng muốn.
"Một mình ta vẫn có thể sống qua ngày được. Có điều…" Cố Ngạo Thiên tròng mắt đảo một vòng: Có nên nói ra không nhỉ? Thôi kệ đi! Biết đâu được nàng ta thật sự có cách kiếm ra tiền!
"Có điều gì cơ?" Hạ Tiểu Hi hơi tò mò.
"Có điều gia quyến ta ở miền Bắc hằng năm đều phải chịu nạn hạn hán hoành hành, ta lại không giúp gì được cho bọn họ. Ta…quá vô dụng!" Cố Ngạo Thiên khổ sở cúi đầu, mím môi.
"Gia quyến ngươi ở tận miền Bắc sao? Sao ngươi không đưa họ đến Kinh thành?"
"Đó chính là nơi quê cha đất tổ của chúng ta, sao có thể nói rời đi là rời đi được. Còn có cả hàng xóm láng giềng, bằng hữu thân quen cũng sinh sống ở đó từ nhỏ, ngươi có thể đều chuyển bọn họ đi sao?" Cố Ngạo Thiên đỏ mắt trừng nàng.
Ách! Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi mà! "Ngươi chẳng phải cũng đang ở đây đó thôi!"
Hạ Tiểu Hi gắp miếng rau cho vào miệng. Cố Ngạo Thiên cũng ngồi xuống gắp lên miếng bào ngư ban nãy. Thái độ hờ hững nói: "Ta vốn muốn đến kinh thành thi cử lấy chút công danh trợ giúp cho quê nhà, nào biết muốn công danh không phải cứ có trí tuệ là được mà còn cần tay chân phải dài, hà bao phải vừa to vừa nặng, ô dù cũng phải vững chắc!"
"Thiên hạ không phải đã có hoàng đế lo sao? Ngươi bận tâm nhiều thế làm gì?"
"Trời cao hoàng đế xa!" Cố Ngạo Thiên nói không biết thẹn.
Hắn hoàn toàn hết hi vọng vào Hạ Tiểu Hi rồi, một mực cúi đầu ăn. Trước cứ lấp đầy bụng đã rồi tính sau.
Hạ Tiểu Hi cũng biết đến sự ảnh hưởng của trận hạn hán năm ngoái, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi một cách chân thành: "Nếu huynh làm quan rồi thì huynh sẽ làm gì để giúp bá tánh miền Bắc khỏi nạn hạn hán?"
Cố Ngạo Thiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hạ Tiểu Hi. Đúng vậy, làm sao để giúp bá tánh tránh khỏi nạn hạn hán?
Hắn từ trước tới giờ chỉ biết muốn giúp bá tánh cần nhất là tiền, vậy có tiền rồi thì phải làm gì? Chẳng lẽ lại đưa tiền cho đám quan bụng cao hơn ngực kia mua thực phẩm và vận chuyển nước đến miền Bắc giống với cách làm năm ngoái? Cách làm này chỉ là cách xử lý tạm thời, không thể giải quyết được triệt để vấn đề, rồi tới năm sau mùa khô lại tới, lại là một vòng luẩn quẩn.
Cố Ngạo Thiên cúi đầu trầm tư, nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Hạ Tiểu Hi thấy hắn chẳng thèm để ý đến đồ ăn nữa mà ngồi tập trung suy nghĩ như vậy thì liên tục gắp thức ăn vào chén hắn, "Nào, ăn đi, ăn đi! Ngươi một cái thư sinh suy nghĩ đến những việc này thì cũng có ích lợi gì? Ngươi nghĩ ra biện pháp rồi cũng đâu có đủ quyền lực thực hiện. Ngươi đi tìm quan trên, ngay cả cửa chưa chắc đã vào được chứ nói gì đến gặp mặt." Nàng nhét đôi đũa vào tay hắn, "Trước hết là lấp đầy cái bụng trống rỗng của ngươi đi đã."
Cố Ngạo Thiên ăn vào miệng đều là sơn hào hải vị mà chẳng cảm nhận được chút mùi vị gì. Mãi đến lúc hắn trở về Hoàng cung, nằm trên long sàng rộng lớn, trong đầu vẫn luẩn quẩn vấn đề này. Cố Ngạo Thiên lăn qua lộn lại trên long sàng suốt một đêm vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Tiểu Toàn công công nhìn hai vòng đen quanh mắt Cố Ngạo Thiên mà giật bắn mình. Hắn hoảng hốt tiến lại gần liên tục tung ra một loạt dấu hỏi, "Hoàng thượng! Người đây là có chuyện gì vậy? Suốt đêm qua Người không ngủ sao? Là có chỗ nào không khỏe hay sao? Hay là để nô tài đi một chuyến gọi thái y tới bắt mạch cho Người một chút? Hoặc là…"
"DỪNG!!!" Cố Ngạo Thiên không nghe nổi nữa, hắn day day hai bên huyệt thái dương, "Sắp tới giờ thượng triều rồi, mau đem nước lại đây!"
Tiểu Toàn nhanh chóng phục vụ Cố Ngạo Thiên rửa mặt chải đầu, chẳng mấy chốc Cố Ngạo Thiên đã mang theo cặp mắt gấu trúc thượng triều.
Cố Ngạo Thiên ngồi trên long ỷ chống cằm nhìn đám quần thần dưới điện mà trong lòng sôi sục lửa giận: Một đám khốn nạn!!! Lần tới có cơ hội, không lột đi mấy tầng da của các người, ta không mang họ Cố!
Mấy vị quan đứng hàng đầu tiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là ý cười hả hê: Hoàng thượng mấy ngày này hẳn là đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi!
Bọn họ cũng thấy quầng thâm quanh mắt Cố Ngạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.