Chương 168
Đang cập nhập
25/04/2021
BỊ chỉnh phục Tiền Thành giả vỡ như không nghe thấy, cho nên không trả lời người bệnh tt kia.
Chí là khöe miệng anh ta lại lơ đãng hơi nhếch lên.
“Chúng ta đi con đường khác nhau, nhưng mã nếu có một.
ngây chủng ta lại đi trên một con đưỡng giống nhau, vậy cậu sẽ làm thể nào đây?” Tiền Thành thăm nghĩ trong lòng.
Khi nghĩ đến chuyện này, anh ta không chú ý rầng mình đã chủ động tách hai người ra hai phe khác nhau.
`Vi Tiền Thành đi theo Trình Uyên, nhất định sẽ là kẻ địch! Không đúng, tại sao mình lại phải chọn con đường nây?’ Huống hồ tại sao mình lại nghĩ đến Trình Uyên? “Cuối cùng mình vẫn phải giết anh ta” Trần Thành tỉnh táo, lại không kiềm được tức giận, sát thủ chuyên nghiệp phải có tố chất cơ bản của sát thú chuyên nghiệp, anh ta cám thấy: mình hơi bị tào lao ‘Long Thầm Khang?” “Tin tức ở sân bay cho biết, Long Thằm Khang về nước từ.
ngày mũng chín” Trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập.
đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên nhận được điện thoại của Thời “Sách, thông báo tài liệu lần trước cậu ta tìm hiểu được về Long Thầm Khang Nghe Thời Sách báo cáo xong, Trình Uyên không kiềm được.
nhíu mày: “An Tương trúng độc từ ngày mùng năm, nói cách khác, người bỏ thuốc độc chưa chắc đã cũng một bọn với Long Thăm Khang” Đang nghĩ đến đây, Thời Sách đẩy cửa bước vào.
Thời Sách mc quần bò rách, đi đến trước mặt Trình Uyên, cười hìhl đặt hai chiếc điện thoại di động lên bàn làm việc “rước mặt anh “Ông chủ, đều ở đây cả rồi” Trình Uyên nhịn Thời Sách chăm chăm, sau đó lc đầu than thở: “Chuột, cậu cảm thấy quay về làm nghề cũ rất sung sướng sao?” Thời Sách đắc ý gật gủ, nhưng sau đó cậu ta cảm giác được sắc mặt Trình Uyên không ổn lầm, Nụ cười dần dần tắt đi, Thời Sách ấm ức nối: “Ông chủ, không phái anh báo tối… Trộm sao?” “Đúng” Trình Uyên cũng không phủ nhận, nhưng vẫn lắc đầu Tôi bảo cậu ăn trộm thì cậu ăn trộm, điều này thể hiện sự: phục tùng với tôi và năng lực hoàn thành công việc của chính.
cậu, nhưng đỗ cũng không phái là chuyện gì đáng khoe.
khoang cả, cho nên, cậu không nên phẩn khích như vậy” Thời Sách rất rối râm.
Trình Uyên tiếp tục nói: “Sau này tôi sẽ cổ gắng hạn chế cho cậu (tlàm, trước đó tôi cũng từng đồng ý với cậu, nếu cậu đi theo tôi, tôi sẽ cố gắng không đế cậu đi làm chuyện vi phạm pháp luật” “Cậu cũng sắp ba mươi rồi, đi theo tôi tương lai cũng Không tô, thậm chí côn giảu có hơn ông chú nhồ bình thưởng, cho niên, tôi hy vọng cậu có thể bỏ được bộ dạng của tên trộm vặt móc túi này” Thời Sách tỏ vẻ khó xử nói: “Chuyện này rất mâu thuần” “Không mâu thuẫn chút nào, chẳng qua chỉ là cậu bị chính cậu gò bó mà thổi” Trình Uyên nói: “Cậu cảm thấy là tôi bảo cậu đi ăn trộm, cho nên sau khi cậu thành công cậu hẳn nên vui mững, mã tôi cũng không nên phê bỉnh cậu đúng không?” “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phê bình chuyện cậu lãm cho.
ð, mã chí là thải độ sau khi lâm xong chuyện này” Thời Sách như đang suy nghĩ gì đó.
Trình Uyên nói: “Đi xuống tự mình suy nghĩ cẩn thận những gì tôi nối đi” _ “Cậu đi đi” Trình Uyên vẫy tay.
“Thời Sách gật đầu với Trình Uyên, xoay người chuẩn bị rời đi “Chuột Trình Uyên đột nhiên gọi cậu ta lại Thời Sách nghỉ ngỡ nhìn về phía Trỉnh Uyên.
“Gần đây mẹ cậu có khỏe không?” Trình Uyên hồi “Thời Sách cười nôi: “Uống thuốc đứng hạn mẹ tôi cũng giống như người bình thường vậy, chuyện này cũng nhờ ông chủ rmẽi bác sĩ giới nhất cho mẹ tối, sau này chuyện của ông chú chính là chuyện cúa tôi, Chuột vì ông chú có chết cũng Không ngại” Trình Uyên cười mắng; “Cút út cút, tôi nối da gà rồi nè, mau cút đi Thời Sách lại lập tức cười hìhì như lúc vừa mới đi vào: “Được.
thối” Trình Uyên không kiềm được cười ự giễu, đột nhiên có cảm giác như làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trình tiết vậy.
C6 điều, trong lòng anh thật sự hy vọng những điều tốt đẹp cho Thời Sách, đủ sao anh cũng đã trải qua mũi vị gia định đơn thãn.
Hai cái điện thoại đều đã bị Thời Sách phá khóa, không cần.
mật mã, Trình Uyên tiện tay mở một cái ra, nhìn trong danh sách những cuộc gọi đi, có một số điện thoại lạ Sau đó lại mỡ một chiếc kháo ra, cũng là một số điện thoại lạ t6 điều hai số điện thoại lạ này lại không giống nhau, điều này khiến Trình Uyên hơi nghỉ ngờ, chẳng lẽ mình đoán sai sao? Hai chiếc điện thoại di đông, một là của Bạch Vĩnh Minh, sau khi anh ta rời đi, Thời Sách đi theo, sau khi anh ta gọi xong.
cuộc điện thoại đầu tiên, Thời Sách tranh thủ cơ hội ăn trộm.
điện thoại di động của anh ta.
Sau khi xong việc, Thời Sách gọi điện thoại cho Trình Uyên, Trình Uyên dùng Wechat thông báo cho Kim Kiệt, có thể thả người kia ra rồi Vi vậy Thời Sách quay về lại ăn trộm điện thoại đi động của người theo dõi Trình Uyên kia “Trình Uyên cảm thấy người theo dõi anh và Bạch Vĩnh Minh hẳn là cùng mmột người phái đến, người kia hẳn là Thẩm Trác Nhưng bây giờ lại xuất hiện hai đấy số.
Anhim lặng một lắt, sau đó dùng điện thoại di động cúa mình bấm một dãy số.
nỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóal” “Tình Uyên nhíu mày, sau đó lại gọi một dãy số kháo.
Sau khi điện thoại được kết nổi, Trinh Uyên không nối gì, anh đang đợi đối phương nói trước.
Nhưng mà, người ở đầu bên kia điện thoại dường như cũng đang đợi Trình Uyên lên tiếng tước, vì vây hai bên cũng bắt đầu không nói gì mà chỡ đợi “Túi tút tú. Mấy giãy đồng hồ qua đi, bên kia cánh giác, điện thoại bị ngất Ngay sau đó Trình Uyên lại gọi cho Kim Kiệt, bảo ông ta nghĩ cách thông qua quan hệ, điều tra tên tuổi của chủ hai số máy.
này thông qua phòng buôn bán di động.
“Trước khi Kim Kiệt đi, Trnh Uyên hỏi: “Ông có quen biết cô gãi nào tên là Thẩm Trác không?” Trình Uyên nghĩ, nếu đã có thể sử dụng Bạch Vĩnh Minh, lai lịch chắc chắn không tầm thường, mà Kim Kiệt lần lộn ở.
“Tuấn Phong nhiều năm như vậy, hẳn là cũng quen biết một số người trong giới thượng lưu.
Nhưng Kim Kiệt nhu mây rất lâu vẫn lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nổi bao giờ: Khi chạng vạng sắp tan tầm, Trình Uyên rời khỏi Tuấn Phong, đi ô tô về phía Vịnh Ánh Trăng, Cùng lúc đó, Vương Tử Yên cũng về đến chỗ ở của mình.
©õ ta vừa về đến cửa đã nhìn thấy một cảnh tượng rất nóng bỏng Lý Nam Địch không mặc gi chỉ quấn một chiếc khãn tâm, nấm trên ghế số pha ôm một tủi đồ ăn vặt thật to, xem tỉ vi.
Hai cắng chân trắng vềnh lên, đường như đang luyện tập một động tác yoga nào đó có độ khó cao vậy, Ôi chao! Sao cậu có thể buông thả như vậy?” Vương Tử Yên.
kinh ngạc than thở.
Lý Nam Địch thấy Vương Tử Yên quay về, cảm thán nói: “Thật nhằm chân quả, cả ngày không có việc gì… Ôi, Tử Yên, cậu giúp tớ tìm một công việc nhé” ‘Vương Tử Yên nghe vậy sửng sốt mội lất Lý Nam Địch rất thông minh, từ việc cô ta có thể nhìn thấu.
Trình Uyên côn để lại chiêu sau đã không khó nhận ra, cho niên Vương Tử Yên đột nhiên nghĩ đến, nếu đổ cô ta đến Tuấn Phong, không biết chứng có thể giúp đỡ Trình Uyên rất nhiều Chẳng qua Lại nhìn Lý Nam Địch cởi mỡ như thể này, Vương Tử Yên lắc đầu: Hay là cậu cứ nghĩ ngơi trước đi” Lý Nam Địch bïu mỗi, nhưng có ta nhanh chồng nghĩ đến điều g,*vụt” một cái bật dậy, quỹ trên ghế sõ pha hồi Vương Tử Yên: “À phải rồi, không phải cậu nói hôm nay Chủ tịch của các cậu định nhường chức saơ? Kết quả thế nào? Thật sự nhường chúc tồi hả?” ‘ương Tứ Yên cười nói: “Thật sự bị cậu đoán đúng tồi” Sau đó cô ta kể lại oàn bộ quá trình một lần, lúe nổi vẻ mặt đầy sùng bãi.
Sau khi Lý Nam Địch nghe xong bĩu môi, th đãi: “Tiêu rồi!” “Cö nghĩa là sao? ái gì có nghĩa là sao, nhìn khi người nào đó nhắc đến người nào đồ kia, người nào đó vẻ mật si mê như vậy, thật không thế chịu nổi mà… Tớ thấy cậu đó, đã bị anh ta chính phục tồi”
Chí là khöe miệng anh ta lại lơ đãng hơi nhếch lên.
“Chúng ta đi con đường khác nhau, nhưng mã nếu có một.
ngây chủng ta lại đi trên một con đưỡng giống nhau, vậy cậu sẽ làm thể nào đây?” Tiền Thành thăm nghĩ trong lòng.
Khi nghĩ đến chuyện này, anh ta không chú ý rầng mình đã chủ động tách hai người ra hai phe khác nhau.
`Vi Tiền Thành đi theo Trình Uyên, nhất định sẽ là kẻ địch! Không đúng, tại sao mình lại phải chọn con đường nây?’ Huống hồ tại sao mình lại nghĩ đến Trình Uyên? “Cuối cùng mình vẫn phải giết anh ta” Trần Thành tỉnh táo, lại không kiềm được tức giận, sát thủ chuyên nghiệp phải có tố chất cơ bản của sát thú chuyên nghiệp, anh ta cám thấy: mình hơi bị tào lao ‘Long Thầm Khang?” “Tin tức ở sân bay cho biết, Long Thằm Khang về nước từ.
ngày mũng chín” Trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập.
đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên nhận được điện thoại của Thời “Sách, thông báo tài liệu lần trước cậu ta tìm hiểu được về Long Thầm Khang Nghe Thời Sách báo cáo xong, Trình Uyên không kiềm được.
nhíu mày: “An Tương trúng độc từ ngày mùng năm, nói cách khác, người bỏ thuốc độc chưa chắc đã cũng một bọn với Long Thăm Khang” Đang nghĩ đến đây, Thời Sách đẩy cửa bước vào.
Thời Sách mc quần bò rách, đi đến trước mặt Trình Uyên, cười hìhl đặt hai chiếc điện thoại di động lên bàn làm việc “rước mặt anh “Ông chủ, đều ở đây cả rồi” Trình Uyên nhịn Thời Sách chăm chăm, sau đó lc đầu than thở: “Chuột, cậu cảm thấy quay về làm nghề cũ rất sung sướng sao?” Thời Sách đắc ý gật gủ, nhưng sau đó cậu ta cảm giác được sắc mặt Trình Uyên không ổn lầm, Nụ cười dần dần tắt đi, Thời Sách ấm ức nối: “Ông chủ, không phái anh báo tối… Trộm sao?” “Đúng” Trình Uyên cũng không phủ nhận, nhưng vẫn lắc đầu Tôi bảo cậu ăn trộm thì cậu ăn trộm, điều này thể hiện sự: phục tùng với tôi và năng lực hoàn thành công việc của chính.
cậu, nhưng đỗ cũng không phái là chuyện gì đáng khoe.
khoang cả, cho nên, cậu không nên phẩn khích như vậy” Thời Sách rất rối râm.
Trình Uyên tiếp tục nói: “Sau này tôi sẽ cổ gắng hạn chế cho cậu (tlàm, trước đó tôi cũng từng đồng ý với cậu, nếu cậu đi theo tôi, tôi sẽ cố gắng không đế cậu đi làm chuyện vi phạm pháp luật” “Cậu cũng sắp ba mươi rồi, đi theo tôi tương lai cũng Không tô, thậm chí côn giảu có hơn ông chú nhồ bình thưởng, cho niên, tôi hy vọng cậu có thể bỏ được bộ dạng của tên trộm vặt móc túi này” Thời Sách tỏ vẻ khó xử nói: “Chuyện này rất mâu thuần” “Không mâu thuẫn chút nào, chẳng qua chỉ là cậu bị chính cậu gò bó mà thổi” Trình Uyên nói: “Cậu cảm thấy là tôi bảo cậu đi ăn trộm, cho nên sau khi cậu thành công cậu hẳn nên vui mững, mã tôi cũng không nên phê bỉnh cậu đúng không?” “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phê bình chuyện cậu lãm cho.
ð, mã chí là thải độ sau khi lâm xong chuyện này” Thời Sách như đang suy nghĩ gì đó.
Trình Uyên nói: “Đi xuống tự mình suy nghĩ cẩn thận những gì tôi nối đi” _ “Cậu đi đi” Trình Uyên vẫy tay.
“Thời Sách gật đầu với Trình Uyên, xoay người chuẩn bị rời đi “Chuột Trình Uyên đột nhiên gọi cậu ta lại Thời Sách nghỉ ngỡ nhìn về phía Trỉnh Uyên.
“Gần đây mẹ cậu có khỏe không?” Trình Uyên hồi “Thời Sách cười nôi: “Uống thuốc đứng hạn mẹ tôi cũng giống như người bình thường vậy, chuyện này cũng nhờ ông chủ rmẽi bác sĩ giới nhất cho mẹ tối, sau này chuyện của ông chú chính là chuyện cúa tôi, Chuột vì ông chú có chết cũng Không ngại” Trình Uyên cười mắng; “Cút út cút, tôi nối da gà rồi nè, mau cút đi Thời Sách lại lập tức cười hìhì như lúc vừa mới đi vào: “Được.
thối” Trình Uyên không kiềm được cười ự giễu, đột nhiên có cảm giác như làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trình tiết vậy.
C6 điều, trong lòng anh thật sự hy vọng những điều tốt đẹp cho Thời Sách, đủ sao anh cũng đã trải qua mũi vị gia định đơn thãn.
Hai cái điện thoại đều đã bị Thời Sách phá khóa, không cần.
mật mã, Trình Uyên tiện tay mở một cái ra, nhìn trong danh sách những cuộc gọi đi, có một số điện thoại lạ Sau đó lại mỡ một chiếc kháo ra, cũng là một số điện thoại lạ t6 điều hai số điện thoại lạ này lại không giống nhau, điều này khiến Trình Uyên hơi nghỉ ngờ, chẳng lẽ mình đoán sai sao? Hai chiếc điện thoại di đông, một là của Bạch Vĩnh Minh, sau khi anh ta rời đi, Thời Sách đi theo, sau khi anh ta gọi xong.
cuộc điện thoại đầu tiên, Thời Sách tranh thủ cơ hội ăn trộm.
điện thoại di động của anh ta.
Sau khi xong việc, Thời Sách gọi điện thoại cho Trình Uyên, Trình Uyên dùng Wechat thông báo cho Kim Kiệt, có thể thả người kia ra rồi Vi vậy Thời Sách quay về lại ăn trộm điện thoại đi động của người theo dõi Trình Uyên kia “Trình Uyên cảm thấy người theo dõi anh và Bạch Vĩnh Minh hẳn là cùng mmột người phái đến, người kia hẳn là Thẩm Trác Nhưng bây giờ lại xuất hiện hai đấy số.
Anhim lặng một lắt, sau đó dùng điện thoại di động cúa mình bấm một dãy số.
nỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóal” “Tình Uyên nhíu mày, sau đó lại gọi một dãy số kháo.
Sau khi điện thoại được kết nổi, Trinh Uyên không nối gì, anh đang đợi đối phương nói trước.
Nhưng mà, người ở đầu bên kia điện thoại dường như cũng đang đợi Trình Uyên lên tiếng tước, vì vây hai bên cũng bắt đầu không nói gì mà chỡ đợi “Túi tút tú. Mấy giãy đồng hồ qua đi, bên kia cánh giác, điện thoại bị ngất Ngay sau đó Trình Uyên lại gọi cho Kim Kiệt, bảo ông ta nghĩ cách thông qua quan hệ, điều tra tên tuổi của chủ hai số máy.
này thông qua phòng buôn bán di động.
“Trước khi Kim Kiệt đi, Trnh Uyên hỏi: “Ông có quen biết cô gãi nào tên là Thẩm Trác không?” Trình Uyên nghĩ, nếu đã có thể sử dụng Bạch Vĩnh Minh, lai lịch chắc chắn không tầm thường, mà Kim Kiệt lần lộn ở.
“Tuấn Phong nhiều năm như vậy, hẳn là cũng quen biết một số người trong giới thượng lưu.
Nhưng Kim Kiệt nhu mây rất lâu vẫn lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nổi bao giờ: Khi chạng vạng sắp tan tầm, Trình Uyên rời khỏi Tuấn Phong, đi ô tô về phía Vịnh Ánh Trăng, Cùng lúc đó, Vương Tử Yên cũng về đến chỗ ở của mình.
©õ ta vừa về đến cửa đã nhìn thấy một cảnh tượng rất nóng bỏng Lý Nam Địch không mặc gi chỉ quấn một chiếc khãn tâm, nấm trên ghế số pha ôm một tủi đồ ăn vặt thật to, xem tỉ vi.
Hai cắng chân trắng vềnh lên, đường như đang luyện tập một động tác yoga nào đó có độ khó cao vậy, Ôi chao! Sao cậu có thể buông thả như vậy?” Vương Tử Yên.
kinh ngạc than thở.
Lý Nam Địch thấy Vương Tử Yên quay về, cảm thán nói: “Thật nhằm chân quả, cả ngày không có việc gì… Ôi, Tử Yên, cậu giúp tớ tìm một công việc nhé” ‘Vương Tử Yên nghe vậy sửng sốt mội lất Lý Nam Địch rất thông minh, từ việc cô ta có thể nhìn thấu.
Trình Uyên côn để lại chiêu sau đã không khó nhận ra, cho niên Vương Tử Yên đột nhiên nghĩ đến, nếu đổ cô ta đến Tuấn Phong, không biết chứng có thể giúp đỡ Trình Uyên rất nhiều Chẳng qua Lại nhìn Lý Nam Địch cởi mỡ như thể này, Vương Tử Yên lắc đầu: Hay là cậu cứ nghĩ ngơi trước đi” Lý Nam Địch bïu mỗi, nhưng có ta nhanh chồng nghĩ đến điều g,*vụt” một cái bật dậy, quỹ trên ghế sõ pha hồi Vương Tử Yên: “À phải rồi, không phải cậu nói hôm nay Chủ tịch của các cậu định nhường chức saơ? Kết quả thế nào? Thật sự nhường chúc tồi hả?” ‘ương Tứ Yên cười nói: “Thật sự bị cậu đoán đúng tồi” Sau đó cô ta kể lại oàn bộ quá trình một lần, lúe nổi vẻ mặt đầy sùng bãi.
Sau khi Lý Nam Địch nghe xong bĩu môi, th đãi: “Tiêu rồi!” “Cö nghĩa là sao? ái gì có nghĩa là sao, nhìn khi người nào đó nhắc đến người nào đồ kia, người nào đó vẻ mật si mê như vậy, thật không thế chịu nổi mà… Tớ thấy cậu đó, đã bị anh ta chính phục tồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.