Chương 183
Đang cập nhập
25/04/2021
Trình Uyên gọi điện thoại cho rất nhiều người, mất rất
nhiều thời gian, Từ Chương nhẩm tính cho anh một chút,
chỉ tiền thưởng thôi là anh đã hứa ra mười tỷ rồi
Đương nhiên cũng không thể tính giá như vậy được, vì
đâu phải ai cũng có thể tìm thấy Bạch An Tương.
Gọi điện thoại xong, trời đã sắp tối.
Bạch Sĩ Câu vỗ lên vai Trình Uyên, thở dài
“ĐỪng nôn nóng, An Tương không sao đầu”
Tuy Trình Uyên không ngất xỉu, nhưng tâm trạng vẫn
không được tốt lắm, anh nói: “Câu này đáng lẽ phải là
con nói với bố mới đúng”
Bạch Sĩ Câu im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói bên tai
Trình Uyên: “Cẩn thận Tiêu Mục”
Trình Uyên không đáp lời.
Đối với anh, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn
Bạch An Tương cả.
Vào lúc này nói với anh bất cứ chuyện gì, anh đều nghe
không vào.
Trên người Trình Uyên trúng loại độc không biết tên kia,
tạm thời không thể lấy mạng của anh, nhưng sức khoẻ.
anh sẽ ngày càng suy yếu. Mỗi một lần ngất xiu đều sẽ
yếu đi một phần.
Anh vốn cảm thấy mình có thể khống chế được cảm xúc
của mình, ít nhất sẽ không ngất xiu nhiều như Bạch An
Tương, nhưng trên thực tế ngay sau khi biết cô mất tích,
anh đã ngất xỉu mấy lần rồi.
Thân thế tựa như bị kéo tơ bóc kén vậy, cảm thấy một
cơn gió thổi tới cũng có thể quật ngã anh.
Nhưng dù vậy, anh cũng không chịu ngồi yên.
Xe chạy trên khắp các con phố.
Bạch An Tương nổi tiếng rồi.
Chỉ trong một đêm đã trở thành người nổi tiếng, gần như:
ai cũng có một tấm ảnh chụp chân dung của cô, thậm
chí ngay cả màn hình khoá cũng đổi thành Bạch An
Tương.
Trong một đêm, gần như một nửa thành phố đều đang
†ìm người, tìm một người phụ nữ có giá trị một tỷ.
Đa số người đều nghĩ tỉ lệ của chuyện này lớn hơn trúng
xổ số rất nhiều.
“Điên hết rồi!”
Trong một căn hộ nào đó, Thẩm Trác tức giận quát to:
“Người của cả thành phố điên hết rồi!”
“Đó là vì một người phát điên trước” Ma Ốm nói.
Thẩm Trác chống hai tay trên lan can, đứng trước ban
công nhìn đám người điên ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh
đẹp trở nên dữ tợn.
Ma Ốm đứng sau lưng cô ta hơi lo lắng nói: “Nếu còn
tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ phát
hiện thôi”
“Vậy thì sao chứ?” Thẩm Trác đột nhiên quay đầu lại
quát hỏi.
Ma Ốm vội cúi đầu.
Sự quan tâm của Trình Uyên với Bạch An Tương vượt
khỏi dự tính của bọn họ, cũng khiến Thẩm Trác càng tức
giận hơn.
Lúc đầu, có lẽ cô ta có chút hứng thú với Trình Uyên.
Nhưng dần dần chút hứng thú kia biến thành sự bướng
bỉnh, chỉ vì không cam lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta muốn gì được đó, nhưng bây giờ,
chỉ là một người đàn ông mà cô ta cũng không có được,
hơn nữa ngay cả vẻ ngoài cô ta vẫn luôn tự hào cũng
không bằng Bạch An Tương.
Sao cô ta có thể cam lòng chứ?
Vì bị các doanh nghiệp lớn hợp tác với Long Thầm
Khang khống chế, Tập đoàn Tuấn Phong bị quản chế
khắp nơi, hơn nữa mấy sản nghiệp lớn chèo chống Tuấn
Phong cũng đã bị ngăn chặn lũng đoạn.
Tập đoàn Tuấn Phong tràn ngập nguy cơ.
Kim Kiệt hơi lo lắng gõ cửa phòng làm việc của Chủ tịch
HĐQT, Vương Tử Yên nghe thấy thì vội chạy ra nghênh
đón.
“Ông Kim, Chủ tịch không có ở đây” Vương Tử Yên nói.
Kim Ki: ¡ la lên: “Tập đoàn đã thế này rồi mà sao chủ
tịch có thể không ở đây chứ?”
Vương Tử Yên cũng hết cách, cô ta thở dài.
Vương Tử Yên không biết có nên khuyên Trình Uyên
không, dù sao người bị mất tích là vợ của người ta,
nhưng còn tiếp tục như vậy, tập đoàn thật sự chỉ còn
nước phá sản thôi.
“Tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch” Kim Kiệt nôn nóng thở
dài.
Ông ta chỉ mới lấy điện thoại ra thì Vương Tử Yên đã
ngăn lại: “Ông Kim, tốt nhất đừng gọi.”
Kim Kiệt nhíu mày hỏi: “Vì sao? Chúng ta cứ thế đứng
nhìn tập đoàn sụp đổ ư?”
Vương Tử Yên nói: “Bây giờ tâm trạng của Chủ tịch
không được tốt lắm”
“Tâm trạng không tốt” Kim Kiệt giận quá hoá cười,
không khỏi oán trách: “Tập đoàn phải chuyện thế
này, ai có thể vui vẻ được chứ? Phải biết rằng chúng ta là
làm công cho cậu ấy, doanh nghiệp là của nhà cậu ấy,
cậu ấy thì hay rồi, gây ra chuyện xong phủi tay không
thèm quan tâm tới, vậy chúng ta phải làm sao đây? Dù
xưởng thép có nhập khẩu khoáng thạch cũng cần cậu ấy
ký tên mà, một đống hàng hoá đã dừng ở cửa khẩu hai
ngày rồi, hai ngày đó, cậu ấy phải ký tên chứ”
Kim Kiệt lải nhải trách móc thậm chí là oán hận.
Nhưng lúc ông ta thở hổn hển rời đi thì vẫn nghe theo lời
khuyên của Vương Tử Yên, không có gọi điện cho Trình
Uyên.
Vì ông ta biết tâm trạng Trình Uyên đang không tốt, lúc
này gọi điện thoại không chừng sẽ bị chửi cho một trận.
“Thích làm thế nào thì làm, dù sao cũng là sản nghiệp
của nhà cậu ta” Kim Kiệt nghiến răng nói.
Mà lúc này, Trình Uyên đang bỏ xe đi bộ trên một con
đường náo nhiệt.
Anh đưa mắt nhìn đám người xung quanh mãi, hy vọng
phát hiện ra Bạch An Tương.
Có mấy lần anh nhìn thấy bóng lưng vài người giống với
Bạch An Tương, nhưng lúc anh chạy tới kéo lấy người
đó, đối phương quay đầu lại, anh mới biết mình nhận
lầm người, sau đó vội nói xin lỗi.
Lúc chạng vạng, một cơn mưa phùn kéo đến.
Trình Uyên đứng trong mưa, vẫn đưa mắt nhìn mọi
người vội vàng chạy đi vội vàng trú mưa và đang không
biết làm sao ở xung quanh.
Mưa càng lúc càng lớn, người trên đường cũng ngày
càng thưa thớt.
Mưa làm mờ tầm mắt, Trình Uyên bắt đầu thấy khó chịu,
cảm giác khiến anh vô cùng khó thở như trời đất quay
cuồng kéo tới.
Anh vội đỡ lấy biển quảng cáo bên cạnh, nhưng chút sức
lực còn lại không có cách nào chống đỡ được cả người
anh, cuối cùng không khỏi khuyu xuống dưới biển quảng
cáo.
Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Bỗng nhiên có một cây dù chặn đi hạt mưa đang rơi trên
người anh, Trình Uyên chậm rãi ngẩng đầu.
Mục Như Trăn nhìn anh u ám.
“Về thôi” Mục Như Trăn nói.
Trình Uyên không nhúc nhích.
Mục Như Trăn vội vàng nói: “Lúc này anh cố chấp như
thế có tác dụng gì sao?”
Trình Uyên vẫn không động đậy như trước.
Mục Như Trăn thở dài, khiến nhịp thở của mình ổn định
hơn: “Tôi và An Tương là bạn bè thân thiết nhất, không
thấy cậu ấy đâu tôi cũng rất sốt ruột, nhưng chúng ta sốt
ruột thì có tác dụng gì? Cậu ấy có thể trở về sao?”
Trình Uyên vẫn không động đậy như trước.
Mục Như Trăn tức đến ném ô đi, mặc cho nó quay.
cuồng trong mua.
Cô ta đội mưa chung với anh.
“Nếu An Tương trở về thấy anh thế này, chắc chắn cậu ấy
sẽ hối hận vì yêu tên ngu ngốc như anh!” Mục Như Trăn
quát Trình Uyên: “Anh nhìn xem anh bây giờ trông giống
cái gì chị
“Anh bây giờ giống như một con chó lang thang vậy!”
“Làm ơn đi, anh là một người đàn ông, anh mặc kệ công.
ty, bỏ luôn cả tập đoàn à? Tôi biết bây giờ tập đoàn của
các anh đang đối mặt với nguy cơ rất lớn, anh lại vì một
người phụ nữ mà không quan tâm đến chính sự, anh còn
là đàn ông cái gì chứ?”
Lời nói của Mục Như Trăn như từng con dao đâm vào.
ngực Trình Uyên, khiến anh đau đến khó thở.
Chính sự?
Trình Uyên cười vô cùng khó coi, anh đỡ lấy biển quảng
cáo, run rẩy đứng dậy, nước mưa lạnh như băng vô tình
rơi xuống người bọn họ.
“Cô nói tôi nghe xem cái gì là chính sự?” Anh hỏi Mục
Như Trăn.
*..” Mục Như Trăn.
Trình Uyên thật sự không còn chút sức lực nào nữa, anh
yếu ớt như một đứa bé mới biết đi vậy, cả sức để đứng
lên cũng không có, vì thể dứt khoát đặt mông ngồi
xuống mặt đất ướt đẫm nước mưa.
“Mấy năm nay tôi sống chẳng làm nên trò trống gì”
“Tôi không có ước mơ”
“An Tương có, gần như tất cả mọi người đều có.”
“Mấy ngày trước tôi cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu các
người đều có ước mơ, vậy tôi cũng nên có, nhưng..”
“Ước mơ của tôi là gì chứ?”
Mục Như Trăn cắn môi, bật thốt: “Là chuyện anh muốn
làm nhất”
“Chuyện tôi muốn làm nhất?” Trình Uyên hỏi lại, sau đó
cười gượng: “Bây giờ chuyện tôi muốn làm nhất, chính là
†ìm thấy An Tương”
nhiều thời gian, Từ Chương nhẩm tính cho anh một chút,
chỉ tiền thưởng thôi là anh đã hứa ra mười tỷ rồi
Đương nhiên cũng không thể tính giá như vậy được, vì
đâu phải ai cũng có thể tìm thấy Bạch An Tương.
Gọi điện thoại xong, trời đã sắp tối.
Bạch Sĩ Câu vỗ lên vai Trình Uyên, thở dài
“ĐỪng nôn nóng, An Tương không sao đầu”
Tuy Trình Uyên không ngất xỉu, nhưng tâm trạng vẫn
không được tốt lắm, anh nói: “Câu này đáng lẽ phải là
con nói với bố mới đúng”
Bạch Sĩ Câu im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói bên tai
Trình Uyên: “Cẩn thận Tiêu Mục”
Trình Uyên không đáp lời.
Đối với anh, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn
Bạch An Tương cả.
Vào lúc này nói với anh bất cứ chuyện gì, anh đều nghe
không vào.
Trên người Trình Uyên trúng loại độc không biết tên kia,
tạm thời không thể lấy mạng của anh, nhưng sức khoẻ.
anh sẽ ngày càng suy yếu. Mỗi một lần ngất xiu đều sẽ
yếu đi một phần.
Anh vốn cảm thấy mình có thể khống chế được cảm xúc
của mình, ít nhất sẽ không ngất xiu nhiều như Bạch An
Tương, nhưng trên thực tế ngay sau khi biết cô mất tích,
anh đã ngất xỉu mấy lần rồi.
Thân thế tựa như bị kéo tơ bóc kén vậy, cảm thấy một
cơn gió thổi tới cũng có thể quật ngã anh.
Nhưng dù vậy, anh cũng không chịu ngồi yên.
Xe chạy trên khắp các con phố.
Bạch An Tương nổi tiếng rồi.
Chỉ trong một đêm đã trở thành người nổi tiếng, gần như:
ai cũng có một tấm ảnh chụp chân dung của cô, thậm
chí ngay cả màn hình khoá cũng đổi thành Bạch An
Tương.
Trong một đêm, gần như một nửa thành phố đều đang
†ìm người, tìm một người phụ nữ có giá trị một tỷ.
Đa số người đều nghĩ tỉ lệ của chuyện này lớn hơn trúng
xổ số rất nhiều.
“Điên hết rồi!”
Trong một căn hộ nào đó, Thẩm Trác tức giận quát to:
“Người của cả thành phố điên hết rồi!”
“Đó là vì một người phát điên trước” Ma Ốm nói.
Thẩm Trác chống hai tay trên lan can, đứng trước ban
công nhìn đám người điên ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh
đẹp trở nên dữ tợn.
Ma Ốm đứng sau lưng cô ta hơi lo lắng nói: “Nếu còn
tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ phát
hiện thôi”
“Vậy thì sao chứ?” Thẩm Trác đột nhiên quay đầu lại
quát hỏi.
Ma Ốm vội cúi đầu.
Sự quan tâm của Trình Uyên với Bạch An Tương vượt
khỏi dự tính của bọn họ, cũng khiến Thẩm Trác càng tức
giận hơn.
Lúc đầu, có lẽ cô ta có chút hứng thú với Trình Uyên.
Nhưng dần dần chút hứng thú kia biến thành sự bướng
bỉnh, chỉ vì không cam lòng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta muốn gì được đó, nhưng bây giờ,
chỉ là một người đàn ông mà cô ta cũng không có được,
hơn nữa ngay cả vẻ ngoài cô ta vẫn luôn tự hào cũng
không bằng Bạch An Tương.
Sao cô ta có thể cam lòng chứ?
Vì bị các doanh nghiệp lớn hợp tác với Long Thầm
Khang khống chế, Tập đoàn Tuấn Phong bị quản chế
khắp nơi, hơn nữa mấy sản nghiệp lớn chèo chống Tuấn
Phong cũng đã bị ngăn chặn lũng đoạn.
Tập đoàn Tuấn Phong tràn ngập nguy cơ.
Kim Kiệt hơi lo lắng gõ cửa phòng làm việc của Chủ tịch
HĐQT, Vương Tử Yên nghe thấy thì vội chạy ra nghênh
đón.
“Ông Kim, Chủ tịch không có ở đây” Vương Tử Yên nói.
Kim Ki: ¡ la lên: “Tập đoàn đã thế này rồi mà sao chủ
tịch có thể không ở đây chứ?”
Vương Tử Yên cũng hết cách, cô ta thở dài.
Vương Tử Yên không biết có nên khuyên Trình Uyên
không, dù sao người bị mất tích là vợ của người ta,
nhưng còn tiếp tục như vậy, tập đoàn thật sự chỉ còn
nước phá sản thôi.
“Tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch” Kim Kiệt nôn nóng thở
dài.
Ông ta chỉ mới lấy điện thoại ra thì Vương Tử Yên đã
ngăn lại: “Ông Kim, tốt nhất đừng gọi.”
Kim Kiệt nhíu mày hỏi: “Vì sao? Chúng ta cứ thế đứng
nhìn tập đoàn sụp đổ ư?”
Vương Tử Yên nói: “Bây giờ tâm trạng của Chủ tịch
không được tốt lắm”
“Tâm trạng không tốt” Kim Kiệt giận quá hoá cười,
không khỏi oán trách: “Tập đoàn phải chuyện thế
này, ai có thể vui vẻ được chứ? Phải biết rằng chúng ta là
làm công cho cậu ấy, doanh nghiệp là của nhà cậu ấy,
cậu ấy thì hay rồi, gây ra chuyện xong phủi tay không
thèm quan tâm tới, vậy chúng ta phải làm sao đây? Dù
xưởng thép có nhập khẩu khoáng thạch cũng cần cậu ấy
ký tên mà, một đống hàng hoá đã dừng ở cửa khẩu hai
ngày rồi, hai ngày đó, cậu ấy phải ký tên chứ”
Kim Kiệt lải nhải trách móc thậm chí là oán hận.
Nhưng lúc ông ta thở hổn hển rời đi thì vẫn nghe theo lời
khuyên của Vương Tử Yên, không có gọi điện cho Trình
Uyên.
Vì ông ta biết tâm trạng Trình Uyên đang không tốt, lúc
này gọi điện thoại không chừng sẽ bị chửi cho một trận.
“Thích làm thế nào thì làm, dù sao cũng là sản nghiệp
của nhà cậu ta” Kim Kiệt nghiến răng nói.
Mà lúc này, Trình Uyên đang bỏ xe đi bộ trên một con
đường náo nhiệt.
Anh đưa mắt nhìn đám người xung quanh mãi, hy vọng
phát hiện ra Bạch An Tương.
Có mấy lần anh nhìn thấy bóng lưng vài người giống với
Bạch An Tương, nhưng lúc anh chạy tới kéo lấy người
đó, đối phương quay đầu lại, anh mới biết mình nhận
lầm người, sau đó vội nói xin lỗi.
Lúc chạng vạng, một cơn mưa phùn kéo đến.
Trình Uyên đứng trong mưa, vẫn đưa mắt nhìn mọi
người vội vàng chạy đi vội vàng trú mưa và đang không
biết làm sao ở xung quanh.
Mưa càng lúc càng lớn, người trên đường cũng ngày
càng thưa thớt.
Mưa làm mờ tầm mắt, Trình Uyên bắt đầu thấy khó chịu,
cảm giác khiến anh vô cùng khó thở như trời đất quay
cuồng kéo tới.
Anh vội đỡ lấy biển quảng cáo bên cạnh, nhưng chút sức
lực còn lại không có cách nào chống đỡ được cả người
anh, cuối cùng không khỏi khuyu xuống dưới biển quảng
cáo.
Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Bỗng nhiên có một cây dù chặn đi hạt mưa đang rơi trên
người anh, Trình Uyên chậm rãi ngẩng đầu.
Mục Như Trăn nhìn anh u ám.
“Về thôi” Mục Như Trăn nói.
Trình Uyên không nhúc nhích.
Mục Như Trăn vội vàng nói: “Lúc này anh cố chấp như
thế có tác dụng gì sao?”
Trình Uyên vẫn không động đậy như trước.
Mục Như Trăn thở dài, khiến nhịp thở của mình ổn định
hơn: “Tôi và An Tương là bạn bè thân thiết nhất, không
thấy cậu ấy đâu tôi cũng rất sốt ruột, nhưng chúng ta sốt
ruột thì có tác dụng gì? Cậu ấy có thể trở về sao?”
Trình Uyên vẫn không động đậy như trước.
Mục Như Trăn tức đến ném ô đi, mặc cho nó quay.
cuồng trong mua.
Cô ta đội mưa chung với anh.
“Nếu An Tương trở về thấy anh thế này, chắc chắn cậu ấy
sẽ hối hận vì yêu tên ngu ngốc như anh!” Mục Như Trăn
quát Trình Uyên: “Anh nhìn xem anh bây giờ trông giống
cái gì chị
“Anh bây giờ giống như một con chó lang thang vậy!”
“Làm ơn đi, anh là một người đàn ông, anh mặc kệ công.
ty, bỏ luôn cả tập đoàn à? Tôi biết bây giờ tập đoàn của
các anh đang đối mặt với nguy cơ rất lớn, anh lại vì một
người phụ nữ mà không quan tâm đến chính sự, anh còn
là đàn ông cái gì chứ?”
Lời nói của Mục Như Trăn như từng con dao đâm vào.
ngực Trình Uyên, khiến anh đau đến khó thở.
Chính sự?
Trình Uyên cười vô cùng khó coi, anh đỡ lấy biển quảng
cáo, run rẩy đứng dậy, nước mưa lạnh như băng vô tình
rơi xuống người bọn họ.
“Cô nói tôi nghe xem cái gì là chính sự?” Anh hỏi Mục
Như Trăn.
*..” Mục Như Trăn.
Trình Uyên thật sự không còn chút sức lực nào nữa, anh
yếu ớt như một đứa bé mới biết đi vậy, cả sức để đứng
lên cũng không có, vì thể dứt khoát đặt mông ngồi
xuống mặt đất ướt đẫm nước mưa.
“Mấy năm nay tôi sống chẳng làm nên trò trống gì”
“Tôi không có ước mơ”
“An Tương có, gần như tất cả mọi người đều có.”
“Mấy ngày trước tôi cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu các
người đều có ước mơ, vậy tôi cũng nên có, nhưng..”
“Ước mơ của tôi là gì chứ?”
Mục Như Trăn cắn môi, bật thốt: “Là chuyện anh muốn
làm nhất”
“Chuyện tôi muốn làm nhất?” Trình Uyên hỏi lại, sau đó
cười gượng: “Bây giờ chuyện tôi muốn làm nhất, chính là
†ìm thấy An Tương”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.