Chương 225
Đang cập nhập
26/04/2021
“Bạn tôi mới tuyển được mấy em gái, cực kỳ xinh đẹp” Từ Đầu Trọc hưng phấn nói Trình Uyên nhìn thoáng qua nữ côn đồ, tức giận đáp: “Em gái
anh còn đang ở đây kìa”
Từ Đầu Trọc xua tay cười nói: “Đừng để ý đến nó, chúng ta đi thôi”
“Đi em gái anh” Trình Uyên rất cạn lời, đó là chuyện có để ý hay không sao? Em gái anh còn chưa trưởng thành mà lại đi nói chuyện này trước mặt em gái anh, thật đúng là.
Từ Đầu Trọc hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía em gái mình.
Nữ côn đồ ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Tôi cũng có thể đi à?2”
“Tạm biệt!” Trình Uyên cảm thấy mình thật sự không có tiếng nói chung với hai anh em này.
Rời khỏi quán bar Hương Tạ, lái xe về nhà.
Trình Uyên vốn cho rằng buổi tối có thể tâm sự với Bạch An Tương để xúc tiến tình cảm, ai ngờ Lý Nam Địch mãnh liệt yêu cầu muốn ngủ cùng Bạch An Tương, cô còn rất Vui Vẻ.
Hết cách, Trình Uyên chỉ có thể ngủ một mình trong phòng cho khách.
Hôm sau, sau khi đến Tuấn Phong, mấy người Vương Quân của Tập đoàn Gốc Thiên cũng đến đây.
Tổng cộng có ông chủ của bốn tập đoàn đến.
“Chủ tịch Trình, đây là hợp đồng xây dựng lại khu xưởng cũ của xưởng thực phẩm Hâm Hâm”
“Chủ tịch Trình, còn có cái này…”
Bốn người lần lượt giao hợp đồng lấy được.
trên buổi đấu giá cho Trình Uyên.
Thật ra đây cũng là chuyện Trình Uyên đã bàn trước với bọn họ sau khi Lý Nam Địch giải độc cho bọn họ.
Thật ra mấy ông chủ này cũng không có hứng thú với mấy miếng đất mình lấy được.
Còn với Tập đoàn Tuấn Phong, nó lại là mát xích quan trọng trong việc phát triển của Vịnh Ánh Trăng.
Đương nhiên Trình Uyên sẽ không từ chối.
“Được, mọi người yên tâm, tôi sẽ không khiến mọi người chịu thiệt thòi đâu” Trình Uyên nhận lấy hợp đồng n các ông với giá các ông đấu được cộng thêm năm phần trăm.”
“Ha ha… Chủ tịch Trình khách sáo quá”
“Đúng vậy đúng vậy, sau này Chủ tịch Trình cần gì cứ việc nói”
Ai cũng nói chuyện rất khách sáo, nhưng chẳng có ai từ chối năm phần trăm hấp dẫn này cả.
Trình Uyên cũng không để tâm đến chuyện này: “Trong vòng ba ngày, tôi sẽ kêu tài vụ chuyển tiền vào trong tài khoản của các người”
Mọi người vui vẻ liên tục gật đầu.
Sau khi khen qua khen lại một lúc, bọn họ mới rời đi.
Đợi mấy ông chủ đi rồi, Vương Tử Yên hơi lo lắng hỏi: “Khoản tiền này là từ vốn ban đầu của chúng ta hay là vay ngân hàng?”
Trình Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Vay đi”
‘Vương Tử Yên gật đầ đi ra ngoài.
ầm mấy hợp đồng Không lâu sau, Vương Tử Yên lại trở về, sắc mặt cô ta khá nặng nề “Chủ tịch, tôi thử liên lạc với mấy ngân hàng rồi, nhưng không biết vì sao bọn họ đều từ chối không cho chúng ta vay”
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nhíu mày.
“Có ý gì? Từ chối cho Tuấn Phong vay?”
“Phải”
Bao nhiêu năm nay, Tập đoàn Tuấn Phong vẫn rất có uy tín với ngân hàng, là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương, ngân hàng nào cũng muốn hợp tác với Tuấn Phong, nhưng không ngờ lần này lại bị từ chối.
“Đi điều tra xem” Trình Uyên ra lệnh.
“Phải làm sao đây?” Vương Tử Yên hỏi.
Tức giận thì tức giận, nhưng làm ăn vẫn phải làm, hơn nữa lúc một doanh nghiệp.
lớn bắt đầu một hạng mục, hoàn toàn không thể không dính dáng đến ngân hàng được.
Trình Uyên biết làm ăn khác với làm người, muốn như diều gặp gió trên việc làm ăn nhất định phải biết cách khéo đưa đẩy, biết xoay sở mọi bề, càng phải biết cúi đầu.
Anh bất đắc dĩ thở dài: “Còn có thể làm sao được? Liên lạc với Tống Triết giúp tôi, nói tối nay tôi mời ông ta ăn cơm”
“Vâng” Vương Tử Yên gật đầu.
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
‘Từ Chương sác mặt nặng nề xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Trình Uyên.
Nhìn thấy Từ Chương và vẻ mặt của ông, Trình Uyên không khỏi thấy căng thẳng.
“Tôi đã xét nghiệm thuốc cậu đưa lúc trước rồi” Từ Chương để một cái bình sứ lên bàn của Trình Uyên.
Người đàn ông đeo kính đưa thuốc cho.
Trình Uyên bị anh nhốt vào trong kho lạnh bỏ hoang ở bến tàu, đương nhiên thuốc giải này cũng rơi vào tay anh.
Anh không dám trực tiếp uống nó mà giao nó cho Từ Chương.
“Sao rồi? Có vấn đề gì không?” Trình Uyên hỏi.
Từ Chương nói: “Nếu tách riêng mỗi thành phần chứa trong thuốc này ra xem thì đều không có độc tính, nhưng cộng mấy loại lại với nhau sẽ chuyển biến thành một thành phần hoá học khiến trí nhớ bị suy nhược”
“Lúc trước tôi không nghĩ đến việc tổ hợp các thành phần lại với nhau, lần này cũng chỉ đột nhiên nghĩ tới, không ngờ..”
Nghe vậy, Trình Uyên lập tức trợn mắt há mồm.
Anh đột nhiên nhớ đến Bạch An Tương: “Cho nên viên thuốc giải cho vợ tôi uống lần trước…
Từ Chương nặng nề gật đầu.
Quả nhiên.
Việc mất trí nhớ của Bạch An Tương không phải tình cờ.
Viên thuốc trong bình sứ thật sự là thuốc giải, nhưng đồng thời cũng là một loại thuốc độc khác.
Bạch An Tương uống vào đã bị mất trí nhớ.
Sau khi hiểu ra điều này, trong lòng Trình Uyên chậm rãi dâng lên một ngọn lửa không tên.
Đầu tiên là Trần Thành, sau đó là người bỏ thuốc, rồi tới người đàn ông đeo kính, rốt cuộc chủ sau lưng bọn họ là?
Là ai muốn làm thế với mình?
Lúc trước người đàn ông đeo kính cũng nói chủ của bọn họ không hy vọng Trình Uyên rời khỏi thành phố Tân Dương, chỉ cần không rời khỏi anh sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nói cách khác, người kia không hy vọng Trình Uyên đi đến nơi khác.
Nơi khác là nơi nào?
Trình Uyên ngẫm nghĩ nơi mình có thể đến nhất là đâu?
Nhà họ Trình ở thủ đô?
Anh không chäc, nhưng cảm thấy đã rất gần rồi.
Nếu tất cả chuyện này thật sự là Trình Mạch gây ra, vậy có thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua cho “thằng em ruột” này của mình Không phải không muốn tôi đến thủ đô à?
Con mẹ nó, tôi cứ đi đấy, tôi muốn để các người biết kẻ làm hại đến người bên cạnh tôi nhất định phải trả giá đắt.
Từ Đầu Trọc xua tay cười nói: “Đừng để ý đến nó, chúng ta đi thôi”
“Đi em gái anh” Trình Uyên rất cạn lời, đó là chuyện có để ý hay không sao? Em gái anh còn chưa trưởng thành mà lại đi nói chuyện này trước mặt em gái anh, thật đúng là.
Từ Đầu Trọc hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía em gái mình.
Nữ côn đồ ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Tôi cũng có thể đi à?2”
“Tạm biệt!” Trình Uyên cảm thấy mình thật sự không có tiếng nói chung với hai anh em này.
Rời khỏi quán bar Hương Tạ, lái xe về nhà.
Trình Uyên vốn cho rằng buổi tối có thể tâm sự với Bạch An Tương để xúc tiến tình cảm, ai ngờ Lý Nam Địch mãnh liệt yêu cầu muốn ngủ cùng Bạch An Tương, cô còn rất Vui Vẻ.
Hết cách, Trình Uyên chỉ có thể ngủ một mình trong phòng cho khách.
Hôm sau, sau khi đến Tuấn Phong, mấy người Vương Quân của Tập đoàn Gốc Thiên cũng đến đây.
Tổng cộng có ông chủ của bốn tập đoàn đến.
“Chủ tịch Trình, đây là hợp đồng xây dựng lại khu xưởng cũ của xưởng thực phẩm Hâm Hâm”
“Chủ tịch Trình, còn có cái này…”
Bốn người lần lượt giao hợp đồng lấy được.
trên buổi đấu giá cho Trình Uyên.
Thật ra đây cũng là chuyện Trình Uyên đã bàn trước với bọn họ sau khi Lý Nam Địch giải độc cho bọn họ.
Thật ra mấy ông chủ này cũng không có hứng thú với mấy miếng đất mình lấy được.
Còn với Tập đoàn Tuấn Phong, nó lại là mát xích quan trọng trong việc phát triển của Vịnh Ánh Trăng.
Đương nhiên Trình Uyên sẽ không từ chối.
“Được, mọi người yên tâm, tôi sẽ không khiến mọi người chịu thiệt thòi đâu” Trình Uyên nhận lấy hợp đồng n các ông với giá các ông đấu được cộng thêm năm phần trăm.”
“Ha ha… Chủ tịch Trình khách sáo quá”
“Đúng vậy đúng vậy, sau này Chủ tịch Trình cần gì cứ việc nói”
Ai cũng nói chuyện rất khách sáo, nhưng chẳng có ai từ chối năm phần trăm hấp dẫn này cả.
Trình Uyên cũng không để tâm đến chuyện này: “Trong vòng ba ngày, tôi sẽ kêu tài vụ chuyển tiền vào trong tài khoản của các người”
Mọi người vui vẻ liên tục gật đầu.
Sau khi khen qua khen lại một lúc, bọn họ mới rời đi.
Đợi mấy ông chủ đi rồi, Vương Tử Yên hơi lo lắng hỏi: “Khoản tiền này là từ vốn ban đầu của chúng ta hay là vay ngân hàng?”
Trình Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Vay đi”
‘Vương Tử Yên gật đầ đi ra ngoài.
ầm mấy hợp đồng Không lâu sau, Vương Tử Yên lại trở về, sắc mặt cô ta khá nặng nề “Chủ tịch, tôi thử liên lạc với mấy ngân hàng rồi, nhưng không biết vì sao bọn họ đều từ chối không cho chúng ta vay”
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nhíu mày.
“Có ý gì? Từ chối cho Tuấn Phong vay?”
“Phải”
Bao nhiêu năm nay, Tập đoàn Tuấn Phong vẫn rất có uy tín với ngân hàng, là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương, ngân hàng nào cũng muốn hợp tác với Tuấn Phong, nhưng không ngờ lần này lại bị từ chối.
“Đi điều tra xem” Trình Uyên ra lệnh.
“Phải làm sao đây?” Vương Tử Yên hỏi.
Tức giận thì tức giận, nhưng làm ăn vẫn phải làm, hơn nữa lúc một doanh nghiệp.
lớn bắt đầu một hạng mục, hoàn toàn không thể không dính dáng đến ngân hàng được.
Trình Uyên biết làm ăn khác với làm người, muốn như diều gặp gió trên việc làm ăn nhất định phải biết cách khéo đưa đẩy, biết xoay sở mọi bề, càng phải biết cúi đầu.
Anh bất đắc dĩ thở dài: “Còn có thể làm sao được? Liên lạc với Tống Triết giúp tôi, nói tối nay tôi mời ông ta ăn cơm”
“Vâng” Vương Tử Yên gật đầu.
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
‘Từ Chương sác mặt nặng nề xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Trình Uyên.
Nhìn thấy Từ Chương và vẻ mặt của ông, Trình Uyên không khỏi thấy căng thẳng.
“Tôi đã xét nghiệm thuốc cậu đưa lúc trước rồi” Từ Chương để một cái bình sứ lên bàn của Trình Uyên.
Người đàn ông đeo kính đưa thuốc cho.
Trình Uyên bị anh nhốt vào trong kho lạnh bỏ hoang ở bến tàu, đương nhiên thuốc giải này cũng rơi vào tay anh.
Anh không dám trực tiếp uống nó mà giao nó cho Từ Chương.
“Sao rồi? Có vấn đề gì không?” Trình Uyên hỏi.
Từ Chương nói: “Nếu tách riêng mỗi thành phần chứa trong thuốc này ra xem thì đều không có độc tính, nhưng cộng mấy loại lại với nhau sẽ chuyển biến thành một thành phần hoá học khiến trí nhớ bị suy nhược”
“Lúc trước tôi không nghĩ đến việc tổ hợp các thành phần lại với nhau, lần này cũng chỉ đột nhiên nghĩ tới, không ngờ..”
Nghe vậy, Trình Uyên lập tức trợn mắt há mồm.
Anh đột nhiên nhớ đến Bạch An Tương: “Cho nên viên thuốc giải cho vợ tôi uống lần trước…
Từ Chương nặng nề gật đầu.
Quả nhiên.
Việc mất trí nhớ của Bạch An Tương không phải tình cờ.
Viên thuốc trong bình sứ thật sự là thuốc giải, nhưng đồng thời cũng là một loại thuốc độc khác.
Bạch An Tương uống vào đã bị mất trí nhớ.
Sau khi hiểu ra điều này, trong lòng Trình Uyên chậm rãi dâng lên một ngọn lửa không tên.
Đầu tiên là Trần Thành, sau đó là người bỏ thuốc, rồi tới người đàn ông đeo kính, rốt cuộc chủ sau lưng bọn họ là?
Là ai muốn làm thế với mình?
Lúc trước người đàn ông đeo kính cũng nói chủ của bọn họ không hy vọng Trình Uyên rời khỏi thành phố Tân Dương, chỉ cần không rời khỏi anh sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nói cách khác, người kia không hy vọng Trình Uyên đi đến nơi khác.
Nơi khác là nơi nào?
Trình Uyên ngẫm nghĩ nơi mình có thể đến nhất là đâu?
Nhà họ Trình ở thủ đô?
Anh không chäc, nhưng cảm thấy đã rất gần rồi.
Nếu tất cả chuyện này thật sự là Trình Mạch gây ra, vậy có thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua cho “thằng em ruột” này của mình Không phải không muốn tôi đến thủ đô à?
Con mẹ nó, tôi cứ đi đấy, tôi muốn để các người biết kẻ làm hại đến người bên cạnh tôi nhất định phải trả giá đắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.