Chương 415
Đang cập nhập
29/05/2021
Trước mộ có hoa mới, nghĩ đến là của Mục Tư Nhã mang tới.
Trình Uyên đặt mông ngồi xuống trước mộ Lý Túc, đem bó hoa của mình đặt cạnh bó hoa của Mục Tư Nhã mới đem tới.
“Anh à, có lẽ Tư Nhã cũng đã nói với anh là em đã trả thù anh rồi đúng không.”
Những ngày đó bên trong tù, Trình Uyên không ngừng nghĩ sau khi đi ra ngoài, đến trước Mộ Lý Túc, hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.
Nhưng sau khi thực sự ngồi “bên nhau”, anh bỗng không biết phải nói gì.
Anh châm hai điếu thuốc, một điếu đặt trên bia mộ của Lý Túc, điếu còn lại ngậm trong miệng, cùng anh trai của mình hút thuốc.
Nghĩ tới cái gì thì thản nhiên nói cái đó, có lẽ, không có gì có thể giấu được giữa anh em.
“em cũng đã điều tra ra, bao năm qua, hóa ra tiền lương của anh đã tài trợ cho ba đứa trẻ ở miền núi. Anh yên tâm đi, em sẽ tiếp tục hỗ trợ các em đó dưới danh nghĩa của anh. Nghe nói một người trong số đó sắp tốt nghiệp đại học.
chờ khi nào người đó tốt nghiệp đại học xong, em sẽ sắp xếp cho người đó một công việc tốt.
“
“em sẽ thay anh chăm sóc cho vợ của anh, á … không phải kiểu chăm sóc như anh nghĩ ấy đâu, dù sao … anh cũng yên nghĩ đi nha.”
“sợi dây chuyền anh đưa cho em thật sự có chút quỷ dị…”
…
…
Từ xa, Thẩm Lệ nhìn thấy Trình Uyên đang ngồi trước một cái mộ, sau đó nhếch mép nói những chuyện nào đó, một hồi lại nhếch mép cười thâm thúy nào đó, kiểu như người bị dở hơi cười nói lung tung.
Đôi mắt đổ dồn về anh và ngôi mộ, nó trông rất có xúc đọng, và tràn đầy tang thương.
trong lòng Thẩm Lệ cũng dấy lên một vẻ trang nghiêm không rõ lý do vì sao.
“ngôi mộ đó của ai?” Cô hỏi.
Hoàng Đại Cường đứng sau lưng cô nói: “Lý Túc, anh trai tốt của chủ tịch chúng tôi.”
“hắn chết như thế nào?”
“vì cứu chủ tịch của chúng tôi, hắn đã bị Phương Thanh Yến giết chết.” Hoàng Đại Cường thở dài.
Nghe vậy, Thẩm Lệ khẽ nhíu mày.
Thật lâu sau, cô thở dài, rồi hỏi tiếp “Phương Thanh Yến không dễ để chọc đến, hắn ta vậy mà thật sự đụng vào chuyện này, tôi thật sự rất tò mò, Trình Uyên làm sao có thể khiêu khích hắn được?”
Hoàng Đại Cường không trả lời cho cô.
Thẩm Lệ đột nhiên nở nụ cười. “nhưng mà, tôi rất muốn nhìn thấy Trình Uyên bị Phương Thanh Yến hành hạ. Hẳn là sẽ rất tuyệt.”
Hoàng Đại Cường nhìn Thẩm Lệ thật sâu, rồi lắc đầu.
Bị giam nhiều ngày, tin tức của Thẩm Lệ bị phong tỏa, tự nhiên không biết được Phương Thanh Yến đã từng giao đấu với Trình Uyên, thậm chí toàn bộ Phương gia của bọn họ đều bị Trình Uyên chơi xỏ, đương nhiên cũng có Thẩm gia nữa. cũng nằm trong số đó.
“Phương Thanh Yến đối với cô xem trọng vậy sao?” Hoàng Đại Cường cười hỏi.
Thẩm Lệ cười giễu cợt, nói “Đương nhiên, Trình Uyên cùng với Phương Thanh Yến hoàn toàn không cùng đẳng cấp, Phương Thanh Yến cùng đẳng cấp với anh tôi thôi, Trình Uyên còn kém xa.”
Quả thật không cùng đẳng cấp thật, Hoàng Đại Cường nghĩ thầm.
Qua khoảng một giờ, Trình Uyên phủi phủ cái mông của mình, rồi đưa hai người bọn họ ra khỏi Ngõ Phú Quý này, tiếp tục lái xe lên đường.
Trong vòng một tiếng rưỡi, bọn họ đã đến Tỉnh Giang Bắc.
Xe đậu ở bờ sông Tỉnh Giang Bắc, Trình Uyên gọi cho Thẩm Hoa.
Ngay sau đó, hai chiếc Mercedes màu đen cũng đến bờ sông này.
Thẩm Hoa bước xuống trước ở chiếc xe đầu tiên.
Trình Uyên nói với Thẩm Lệ, “Đi đi.”
Thẩm Lệ thần sắc ngạo mạn liếc Trình Uyên một cái, cũng không có nóng lòng thoát khỏi phạm vi “móng vuốt quỷ” của anh, mà nhếch mép, nói “anh nhìn thấy anh trai tôi, anh có sợ không?”
Trình Uyên hơi giật mình.
Thẩm Lệ lại giễu cợt cười nói: “quả thật anh không nên tự mình đem tôi trả lại, bởi vì đây là địa bàn của chúng tôi, cho nên, chuyện của chúng ta trước đây có nên tất toán với nhau tại đây không?”
Trình Uyên đặt mông ngồi xuống trước mộ Lý Túc, đem bó hoa của mình đặt cạnh bó hoa của Mục Tư Nhã mới đem tới.
“Anh à, có lẽ Tư Nhã cũng đã nói với anh là em đã trả thù anh rồi đúng không.”
Những ngày đó bên trong tù, Trình Uyên không ngừng nghĩ sau khi đi ra ngoài, đến trước Mộ Lý Túc, hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.
Nhưng sau khi thực sự ngồi “bên nhau”, anh bỗng không biết phải nói gì.
Anh châm hai điếu thuốc, một điếu đặt trên bia mộ của Lý Túc, điếu còn lại ngậm trong miệng, cùng anh trai của mình hút thuốc.
Nghĩ tới cái gì thì thản nhiên nói cái đó, có lẽ, không có gì có thể giấu được giữa anh em.
“em cũng đã điều tra ra, bao năm qua, hóa ra tiền lương của anh đã tài trợ cho ba đứa trẻ ở miền núi. Anh yên tâm đi, em sẽ tiếp tục hỗ trợ các em đó dưới danh nghĩa của anh. Nghe nói một người trong số đó sắp tốt nghiệp đại học.
chờ khi nào người đó tốt nghiệp đại học xong, em sẽ sắp xếp cho người đó một công việc tốt.
“
“em sẽ thay anh chăm sóc cho vợ của anh, á … không phải kiểu chăm sóc như anh nghĩ ấy đâu, dù sao … anh cũng yên nghĩ đi nha.”
“sợi dây chuyền anh đưa cho em thật sự có chút quỷ dị…”
…
…
Từ xa, Thẩm Lệ nhìn thấy Trình Uyên đang ngồi trước một cái mộ, sau đó nhếch mép nói những chuyện nào đó, một hồi lại nhếch mép cười thâm thúy nào đó, kiểu như người bị dở hơi cười nói lung tung.
Đôi mắt đổ dồn về anh và ngôi mộ, nó trông rất có xúc đọng, và tràn đầy tang thương.
trong lòng Thẩm Lệ cũng dấy lên một vẻ trang nghiêm không rõ lý do vì sao.
“ngôi mộ đó của ai?” Cô hỏi.
Hoàng Đại Cường đứng sau lưng cô nói: “Lý Túc, anh trai tốt của chủ tịch chúng tôi.”
“hắn chết như thế nào?”
“vì cứu chủ tịch của chúng tôi, hắn đã bị Phương Thanh Yến giết chết.” Hoàng Đại Cường thở dài.
Nghe vậy, Thẩm Lệ khẽ nhíu mày.
Thật lâu sau, cô thở dài, rồi hỏi tiếp “Phương Thanh Yến không dễ để chọc đến, hắn ta vậy mà thật sự đụng vào chuyện này, tôi thật sự rất tò mò, Trình Uyên làm sao có thể khiêu khích hắn được?”
Hoàng Đại Cường không trả lời cho cô.
Thẩm Lệ đột nhiên nở nụ cười. “nhưng mà, tôi rất muốn nhìn thấy Trình Uyên bị Phương Thanh Yến hành hạ. Hẳn là sẽ rất tuyệt.”
Hoàng Đại Cường nhìn Thẩm Lệ thật sâu, rồi lắc đầu.
Bị giam nhiều ngày, tin tức của Thẩm Lệ bị phong tỏa, tự nhiên không biết được Phương Thanh Yến đã từng giao đấu với Trình Uyên, thậm chí toàn bộ Phương gia của bọn họ đều bị Trình Uyên chơi xỏ, đương nhiên cũng có Thẩm gia nữa. cũng nằm trong số đó.
“Phương Thanh Yến đối với cô xem trọng vậy sao?” Hoàng Đại Cường cười hỏi.
Thẩm Lệ cười giễu cợt, nói “Đương nhiên, Trình Uyên cùng với Phương Thanh Yến hoàn toàn không cùng đẳng cấp, Phương Thanh Yến cùng đẳng cấp với anh tôi thôi, Trình Uyên còn kém xa.”
Quả thật không cùng đẳng cấp thật, Hoàng Đại Cường nghĩ thầm.
Qua khoảng một giờ, Trình Uyên phủi phủ cái mông của mình, rồi đưa hai người bọn họ ra khỏi Ngõ Phú Quý này, tiếp tục lái xe lên đường.
Trong vòng một tiếng rưỡi, bọn họ đã đến Tỉnh Giang Bắc.
Xe đậu ở bờ sông Tỉnh Giang Bắc, Trình Uyên gọi cho Thẩm Hoa.
Ngay sau đó, hai chiếc Mercedes màu đen cũng đến bờ sông này.
Thẩm Hoa bước xuống trước ở chiếc xe đầu tiên.
Trình Uyên nói với Thẩm Lệ, “Đi đi.”
Thẩm Lệ thần sắc ngạo mạn liếc Trình Uyên một cái, cũng không có nóng lòng thoát khỏi phạm vi “móng vuốt quỷ” của anh, mà nhếch mép, nói “anh nhìn thấy anh trai tôi, anh có sợ không?”
Trình Uyên hơi giật mình.
Thẩm Lệ lại giễu cợt cười nói: “quả thật anh không nên tự mình đem tôi trả lại, bởi vì đây là địa bàn của chúng tôi, cho nên, chuyện của chúng ta trước đây có nên tất toán với nhau tại đây không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.