Chương 283: Đột nhiên
Đang cập nhập
22/05/2021
Đi ra khỏi văn phòng chủ tịch, Long Học Viễn lấy điện thoại di động ra, vừa đi vừa bấm số.
“Này, có chuyện rồi, Trình Uyên không có…”
“Bùm!”
Long Học Viễn còn chưa kịp nói xong, một cái nắm đấm đột nhiên đánh ở bên trên đầu hắn, trực tiếp đánh cho Long Học Viễn đang đi bay nhanh đập vào tường, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.
Bạch Long xuất hiện ở trước mặt hắn, cầm điện thoại đưa lên tai.
Có một sự im lặng nhẹ trong điện thoại.
Bạch Long chỉ có thể nghe thở hổn hển.
Đánh giá độ dày của hơi thở, đây là một phụ nữ.
…
Tập Đoàn Cẩm Đông cách đó không xa, tại một chiếc xe bên đường.
Nữ Phượng đang cầm điện thoại, vẻ mặt rất trầm ngâm nghe đầu dây bên kia yên lặng im ắng.
Cô chỉ nghe được một câu, Trình Uyên không có …
không có cái gì?
Không trở về, hay là không mất trí nhớ?
Cô không cúp máy vì muốn nghe giọng nói đầu dây bên kia có phải là Trình Uyên hay không.
Tuy nhiên, bên kia cũng im lặng.
Đột nhiên, cô có một linh cảm chẳng lành.
Bỗng nhiên, một anh sáng trắng như muốn thiêu đốt chiếu vào mặt cô.
Một chiếc ô tô ngược chiều đột ngột bật đèn pha, “chít chít …” một loạt tiếng vang của bánh xe vang lên,sau đó nó phi nước đại như một con ngựa hoang đứt cương, lao vùn vụt tới.
Nữ Phượng đáy lòng trầm xuống,vì biết mình trúng kế Bạch Long nghe cô cầm điện thoại di động thở hổn hển, đơn giản chính là muốn kéo dài thời gian..
Kết quả là vị trí tín hiệu của cô đã được tìm thấy.
Nữ Phượng không kịp suy nghĩ, vứt điện thoại nhảy xuống xe, lăn khỏi chỗ đó.
“bùm!”
Hai xe va chạm, xe của cô bị tông trực diện rồi trượt đi một đoạn dài.
Nữ Phượng lăn tròn khỏi ra bảy tám thước, ngẩng đầu lên, trước mặt hiện ra một tòa tháp cao to.
Trần Đông cau mày, lẩm bẩm “Nữ?”
Nhìn đến Trần Đông cao hai mét Nữ Phượng đột nhiên có một loại ảo giác.
Cô chỉ cao 1m 65 đứng cùng Trần Đông chẳng khác gì người lớn dắt trẻ con.
“Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, hay là để ta phải ra tay?” Trần Đông nhẹ giọng hỏi.
Nữ Phượng nghiêm nghị đột nhiên thay đổi khung cảnh đang vẻ tranh lúc này, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười xinh đẹp với Trần Đông.
“Thế nào, Thiết Hán như Trần Đông đây, có thể đánh phụ nữ sao?”
Sau đó cô ta đứng lên uy hiếp anh rồi đến gần Trần Đông, đồng thời duỗi ngón tay ngọc ngà của mình chạm vào bộ ngực rắn chắc của anh.
Tuy nhiên, cổ tay của cô bất ngờ bị Trần Đông tóm lại.
“Nếu biết ta, ngươi cũng nên biết nghề nghiệp của ta.”
Trần Đông lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Nữ Phượng đột nhiên thay đổi.
Trần Đông là kẻ giết người.
Kẻ giết người không có bất kz rào cản tâm lý nào với phụ nữ.
Thế là móng tay của cô bỗng dài ra.
Sau đó, anh đột ngột cong người về phía sau, và cô ta định đâm thủng bàn tay của Trần Đông đang giữ cổ tay cô.
Trần đông phản ứng cũng nhanh, trực tiếp buông tay của Nữ Phượng ra, sau đó liền xuất một cước hướng về phía mặt của cô tung ra.
Anh không thể cho Nữ Phượng đâm trúng, bởi vì đây đều là những nơi có chứa độc.
Nữ Phượng giơ tay đỡ chân Trần Đông nhưng cũng bị va chạm cực mạnh,liền bị văng lùi lại bảy tám bước.
Hai cánh tay có vẻ mảnh khảnh như bị tê dại sau pha đó.
Trần Đông không muốn cho cô thời gian hít thở, liền ngay sau đó phi thân vọt tới.
Cũng đúng lúc này.
“Vèo!”
Một luồng sáng màu bạc, giống như nửa vầng trăng, chém về phía Trần Đông.
Trần Đông thân hình đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng xoay người sang một bên.
Một nhát đao đã gọt sạch một phần lớn tóc của anh .
Một người đàn ông trong bộ đồ màu đen với một cây đao bên cạnh xuất hiện trước mặt Trần Đông.
Cây đao của hắn ta quá to, giống như cây đao của người Đường cổ đại.
“cô đi trước đi, tôi sẽ chặn hắn.” người mặc đồ đen này mạnh miệng nói với nữ phượng.
Trần Đông khẽ nhíu mày “Ngươi là ai?”
“Miêu Địa đệ nhất đao vương”
Đúng vậy, đây là Miêu Địa, đệ nhất đao vương bị Lý Túc một cước nằm chõng xoài.
Kể từ sau sự việc đó, sự kiêu ngạo của đao Vương tiên sinh này đã biến mất, nhưng hắn ta trở nên thận trọng hơn lúc trước.
Cũng như đối mặt với Trần Đông trước mắt đây, hắn không dám có bất kz khinh thường nào.
Cao thủ của Tân Dương vượt xa khỏi dự tính ban đầu của hắn.
Nữ Phượng nhìn thật sâu về Trần Đông một chút, không có nói nhảm gì nữa, xoay người chạy vào trong bóng đêm.
Trần Đông muốn đuổi theo, nhưng cây đao trực tiếp chặn ở trước mặt.
Bất đắc dĩ, anh chỉ còn có thể là rút cây loan đao trong ngực của mình ra.
…
…
Trong một căn phòng nào đó ở Tập Đoàn Cẩm Đông.
Một chậu nước lạnh dội lên mặt Long Học Viễn.
Run lập cập, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn thấy rằng đã bị trói vào một cái ghế.
Ngồi đối diện với hắn là Trình Uyên, phía sau hắn là Vương Hinh Duyệt.
“Ngươi thật sự không có mất trí nhớ.” Long Học Viễn trầm giọng nói.
Trình Uyên thở dài nói: “Quả thực ta cũng không có việc gì muốn hỏi ngươi. Không bằng trực tiếp giết cho xong.”
Nghe vậy, sắc mặt Long Học Viễn đại biến, ánh mắt đột nhiên rơi vào Vương Hinh Duyệt.
“Ra tay!” hắn ra lệnh cho Vương Hinh Duyệt.
Trình Uyên con mắt chợt co rút lại, quay đầu nhìn Vương Hinh Duyệt, Vương Hinh Duyệt hiển nhiên cũng là giật mình.
Trình Uyên nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hinh Duyệt chỉ thấy là sự nghi ngờ.
Sau đó anh lại nhìn về phía Long Học Viễn, lộ ra vẻ khinh thường, “ngươi đang muốn Hinh Duyệt giết ta sao?
Ta cũng phục ngươi đấy. ta thật sự muốn biết ngươi nghĩ thế nào về Hinh Duyệt là …
“Phập!”
thân thể Trình Uyên đột nhiên chùn bước.
Sau đó anh cúi đầu từ từ nhìn vào ngực mình.
Một con dao xuyên qua lưng anh và mũi dao đáng sợ này lộ ra khỏi ngực anh với một chút máu tươi.
Trình Uyên ngẩng đầu lên không tin rồi quay đầu nhìn Vương Hinh Duyệt.
Vẻ mặt Vương Hinh Duyệt tê dại, nhưng đôi môi khẽ run lên, nhanh chóng thả bàn tay đang cầm dao ra, không khỏi lui về vài bước.
Cô biểu hiện như một người vô tội.
Long Học Viễn cười, mười phần cười hết cỡ.
“Ngươi không nghĩ đến phải không, Vương Hinh Duyệt từ lâu đã là của ta. Không chỉ Vương Hinh Duyệt, Thời Dương bên cạnh ngươi cũng là bị ta khống chế.”
“Trong cơ thể của bọn hắn có một loại gọi là phệ tâm trùng hạ thảo, nên mọi lời nói, việc làm của chúng đều nằm dưới sự giám sát của ta, nhưng nếu chúng không dám nghe lời, con sâu sẽ cắn nát trái tim của chúng”.
Trình Uyên chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu đau lòng “hèn hạ!”
“Hừ hừ …” Long Học Viễn hừ lạnh một tiếng, ” hèn hạ?
Cho dù là hèn hạ thì đã sao, hiện tại ta cũng nghĩ đã thông, sẽ đùa với ngươi một chút,rồi trực tiếp giết ngươi,lúc đó ta cũng có thể coi như đã báo thù rửa hận cho cha ta cùng người anh của ta. “
“Trong chuyện báo thù này, cho tới bây giờ ta không hề có cân nhắc qua cái gì là hèn hạ hay là không hèn hạ.”
“Ngươi muốn đấu với ta?”
“Còn non và xanh lắm!”
Trình Uyên nằm rụt xuống đất, thân thể run rẩy mấy lần.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trình Uyên, Long Học Viễn càng cười nhiều hơn, hắn đột nhiên nhìn Vương Hinh Duyệt “cô còn làm sao vậy? còn không mau cởi trói cho ta.”
Vương Hinh Duyệt lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đi tới sau lưng Long Học Viễn, hai tay run rẩy giúp hắn ta cởi dây.
Thời điểm sợi dây được cởi ra, Long Học Viễn đem Vương Hinh Duyệt ôm vào trong lòng, Vương Hinh Duyệt đang sợ hãi đột nhiên hoảng hốt.
“mỹ nhân của ta thật là xinh đẹp.” Long Học Viễn nhìn chằm chằm Vương Hinh Duyệt với nụ cười xấu xa, trực tiếp duỗi một tay lên đùi cô.
Vương Hinh Duyệt hoảng sợ, cô giãy dụa muốn đẩy Long Học Viễn ra khỏi người cô.
Long Học Viễn thấy Vương Hinh Duyệt chật vật, sắc mặt chợt trầm xuống “cô không dám nghe lời sao?”
Vương Hinh Duyệt thân thể mềm mại khẽ chấn động rồi không dám nhúc nhích nữa.
Long Học Viễn lạnh lùng nói, “Trình Uyên bây giờ ngươi không nên chết vội, ta chính là muốn để ngươi tận mắt chứng kiến, ta chơi cô trợ Lý xinh đẹp của ngươi như thế nào.”
“Này, có chuyện rồi, Trình Uyên không có…”
“Bùm!”
Long Học Viễn còn chưa kịp nói xong, một cái nắm đấm đột nhiên đánh ở bên trên đầu hắn, trực tiếp đánh cho Long Học Viễn đang đi bay nhanh đập vào tường, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.
Bạch Long xuất hiện ở trước mặt hắn, cầm điện thoại đưa lên tai.
Có một sự im lặng nhẹ trong điện thoại.
Bạch Long chỉ có thể nghe thở hổn hển.
Đánh giá độ dày của hơi thở, đây là một phụ nữ.
…
Tập Đoàn Cẩm Đông cách đó không xa, tại một chiếc xe bên đường.
Nữ Phượng đang cầm điện thoại, vẻ mặt rất trầm ngâm nghe đầu dây bên kia yên lặng im ắng.
Cô chỉ nghe được một câu, Trình Uyên không có …
không có cái gì?
Không trở về, hay là không mất trí nhớ?
Cô không cúp máy vì muốn nghe giọng nói đầu dây bên kia có phải là Trình Uyên hay không.
Tuy nhiên, bên kia cũng im lặng.
Đột nhiên, cô có một linh cảm chẳng lành.
Bỗng nhiên, một anh sáng trắng như muốn thiêu đốt chiếu vào mặt cô.
Một chiếc ô tô ngược chiều đột ngột bật đèn pha, “chít chít …” một loạt tiếng vang của bánh xe vang lên,sau đó nó phi nước đại như một con ngựa hoang đứt cương, lao vùn vụt tới.
Nữ Phượng đáy lòng trầm xuống,vì biết mình trúng kế Bạch Long nghe cô cầm điện thoại di động thở hổn hển, đơn giản chính là muốn kéo dài thời gian..
Kết quả là vị trí tín hiệu của cô đã được tìm thấy.
Nữ Phượng không kịp suy nghĩ, vứt điện thoại nhảy xuống xe, lăn khỏi chỗ đó.
“bùm!”
Hai xe va chạm, xe của cô bị tông trực diện rồi trượt đi một đoạn dài.
Nữ Phượng lăn tròn khỏi ra bảy tám thước, ngẩng đầu lên, trước mặt hiện ra một tòa tháp cao to.
Trần Đông cau mày, lẩm bẩm “Nữ?”
Nhìn đến Trần Đông cao hai mét Nữ Phượng đột nhiên có một loại ảo giác.
Cô chỉ cao 1m 65 đứng cùng Trần Đông chẳng khác gì người lớn dắt trẻ con.
“Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, hay là để ta phải ra tay?” Trần Đông nhẹ giọng hỏi.
Nữ Phượng nghiêm nghị đột nhiên thay đổi khung cảnh đang vẻ tranh lúc này, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười xinh đẹp với Trần Đông.
“Thế nào, Thiết Hán như Trần Đông đây, có thể đánh phụ nữ sao?”
Sau đó cô ta đứng lên uy hiếp anh rồi đến gần Trần Đông, đồng thời duỗi ngón tay ngọc ngà của mình chạm vào bộ ngực rắn chắc của anh.
Tuy nhiên, cổ tay của cô bất ngờ bị Trần Đông tóm lại.
“Nếu biết ta, ngươi cũng nên biết nghề nghiệp của ta.”
Trần Đông lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Nữ Phượng đột nhiên thay đổi.
Trần Đông là kẻ giết người.
Kẻ giết người không có bất kz rào cản tâm lý nào với phụ nữ.
Thế là móng tay của cô bỗng dài ra.
Sau đó, anh đột ngột cong người về phía sau, và cô ta định đâm thủng bàn tay của Trần Đông đang giữ cổ tay cô.
Trần đông phản ứng cũng nhanh, trực tiếp buông tay của Nữ Phượng ra, sau đó liền xuất một cước hướng về phía mặt của cô tung ra.
Anh không thể cho Nữ Phượng đâm trúng, bởi vì đây đều là những nơi có chứa độc.
Nữ Phượng giơ tay đỡ chân Trần Đông nhưng cũng bị va chạm cực mạnh,liền bị văng lùi lại bảy tám bước.
Hai cánh tay có vẻ mảnh khảnh như bị tê dại sau pha đó.
Trần Đông không muốn cho cô thời gian hít thở, liền ngay sau đó phi thân vọt tới.
Cũng đúng lúc này.
“Vèo!”
Một luồng sáng màu bạc, giống như nửa vầng trăng, chém về phía Trần Đông.
Trần Đông thân hình đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng xoay người sang một bên.
Một nhát đao đã gọt sạch một phần lớn tóc của anh .
Một người đàn ông trong bộ đồ màu đen với một cây đao bên cạnh xuất hiện trước mặt Trần Đông.
Cây đao của hắn ta quá to, giống như cây đao của người Đường cổ đại.
“cô đi trước đi, tôi sẽ chặn hắn.” người mặc đồ đen này mạnh miệng nói với nữ phượng.
Trần Đông khẽ nhíu mày “Ngươi là ai?”
“Miêu Địa đệ nhất đao vương”
Đúng vậy, đây là Miêu Địa, đệ nhất đao vương bị Lý Túc một cước nằm chõng xoài.
Kể từ sau sự việc đó, sự kiêu ngạo của đao Vương tiên sinh này đã biến mất, nhưng hắn ta trở nên thận trọng hơn lúc trước.
Cũng như đối mặt với Trần Đông trước mắt đây, hắn không dám có bất kz khinh thường nào.
Cao thủ của Tân Dương vượt xa khỏi dự tính ban đầu của hắn.
Nữ Phượng nhìn thật sâu về Trần Đông một chút, không có nói nhảm gì nữa, xoay người chạy vào trong bóng đêm.
Trần Đông muốn đuổi theo, nhưng cây đao trực tiếp chặn ở trước mặt.
Bất đắc dĩ, anh chỉ còn có thể là rút cây loan đao trong ngực của mình ra.
…
…
Trong một căn phòng nào đó ở Tập Đoàn Cẩm Đông.
Một chậu nước lạnh dội lên mặt Long Học Viễn.
Run lập cập, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn thấy rằng đã bị trói vào một cái ghế.
Ngồi đối diện với hắn là Trình Uyên, phía sau hắn là Vương Hinh Duyệt.
“Ngươi thật sự không có mất trí nhớ.” Long Học Viễn trầm giọng nói.
Trình Uyên thở dài nói: “Quả thực ta cũng không có việc gì muốn hỏi ngươi. Không bằng trực tiếp giết cho xong.”
Nghe vậy, sắc mặt Long Học Viễn đại biến, ánh mắt đột nhiên rơi vào Vương Hinh Duyệt.
“Ra tay!” hắn ra lệnh cho Vương Hinh Duyệt.
Trình Uyên con mắt chợt co rút lại, quay đầu nhìn Vương Hinh Duyệt, Vương Hinh Duyệt hiển nhiên cũng là giật mình.
Trình Uyên nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hinh Duyệt chỉ thấy là sự nghi ngờ.
Sau đó anh lại nhìn về phía Long Học Viễn, lộ ra vẻ khinh thường, “ngươi đang muốn Hinh Duyệt giết ta sao?
Ta cũng phục ngươi đấy. ta thật sự muốn biết ngươi nghĩ thế nào về Hinh Duyệt là …
“Phập!”
thân thể Trình Uyên đột nhiên chùn bước.
Sau đó anh cúi đầu từ từ nhìn vào ngực mình.
Một con dao xuyên qua lưng anh và mũi dao đáng sợ này lộ ra khỏi ngực anh với một chút máu tươi.
Trình Uyên ngẩng đầu lên không tin rồi quay đầu nhìn Vương Hinh Duyệt.
Vẻ mặt Vương Hinh Duyệt tê dại, nhưng đôi môi khẽ run lên, nhanh chóng thả bàn tay đang cầm dao ra, không khỏi lui về vài bước.
Cô biểu hiện như một người vô tội.
Long Học Viễn cười, mười phần cười hết cỡ.
“Ngươi không nghĩ đến phải không, Vương Hinh Duyệt từ lâu đã là của ta. Không chỉ Vương Hinh Duyệt, Thời Dương bên cạnh ngươi cũng là bị ta khống chế.”
“Trong cơ thể của bọn hắn có một loại gọi là phệ tâm trùng hạ thảo, nên mọi lời nói, việc làm của chúng đều nằm dưới sự giám sát của ta, nhưng nếu chúng không dám nghe lời, con sâu sẽ cắn nát trái tim của chúng”.
Trình Uyên chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu đau lòng “hèn hạ!”
“Hừ hừ …” Long Học Viễn hừ lạnh một tiếng, ” hèn hạ?
Cho dù là hèn hạ thì đã sao, hiện tại ta cũng nghĩ đã thông, sẽ đùa với ngươi một chút,rồi trực tiếp giết ngươi,lúc đó ta cũng có thể coi như đã báo thù rửa hận cho cha ta cùng người anh của ta. “
“Trong chuyện báo thù này, cho tới bây giờ ta không hề có cân nhắc qua cái gì là hèn hạ hay là không hèn hạ.”
“Ngươi muốn đấu với ta?”
“Còn non và xanh lắm!”
Trình Uyên nằm rụt xuống đất, thân thể run rẩy mấy lần.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trình Uyên, Long Học Viễn càng cười nhiều hơn, hắn đột nhiên nhìn Vương Hinh Duyệt “cô còn làm sao vậy? còn không mau cởi trói cho ta.”
Vương Hinh Duyệt lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đi tới sau lưng Long Học Viễn, hai tay run rẩy giúp hắn ta cởi dây.
Thời điểm sợi dây được cởi ra, Long Học Viễn đem Vương Hinh Duyệt ôm vào trong lòng, Vương Hinh Duyệt đang sợ hãi đột nhiên hoảng hốt.
“mỹ nhân của ta thật là xinh đẹp.” Long Học Viễn nhìn chằm chằm Vương Hinh Duyệt với nụ cười xấu xa, trực tiếp duỗi một tay lên đùi cô.
Vương Hinh Duyệt hoảng sợ, cô giãy dụa muốn đẩy Long Học Viễn ra khỏi người cô.
Long Học Viễn thấy Vương Hinh Duyệt chật vật, sắc mặt chợt trầm xuống “cô không dám nghe lời sao?”
Vương Hinh Duyệt thân thể mềm mại khẽ chấn động rồi không dám nhúc nhích nữa.
Long Học Viễn lạnh lùng nói, “Trình Uyên bây giờ ngươi không nên chết vội, ta chính là muốn để ngươi tận mắt chứng kiến, ta chơi cô trợ Lý xinh đẹp của ngươi như thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.