Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 441: Mất tích

Đang cập nhập

29/05/2021

Bất ngờ lùi xe trên đường cao tốc, rồi xe gầm thét, lao vun vút về phía trước.

Mã Quân và Lý Tịnh Trúc đang ngồi trong xe sợ tới mức không biết chuyện gì xảy ra nên kinh hãi quá thắt dây an toàn cho chắc.

“Trình Uyên, anh điên rồi sao?”

Nhìn tốc độ 180km/h, Lý Tịnh Trúc hét lên.

Ngược lại, tuy sắc mặt Mã Quân có chút tái nhợt, nhưng lại có vẻ vô cùng thích thú, cười toe toét nói “wow, đã thật!”

Trình Uyên hoàn toàn không để ý đến màn trình diễn biểu cảm khác nhau của họ.

Anh cảm thấy mình không có nhìn lầm, người kia rõ ràng chính là Lý Túc.

Nhưng không phải Lý Túc đã chết rồi sao?

Anh đã tận mắt chứng kiến anh ấy chết.

Và … Lý Tịnh Trúc lúc đó cũng đã xác nhận như vậy.

Nhưng người đàn ông lái xe kia thật là giống như đúc.

Trình Uyên không còn cách nào xác mình được, nên anh đánh cần phải tự mình chạy theo kiểm chứng.

Đó là một chiếc xe thương vụ của Buick, và nó phát triển rất nhanh.

Nhưng mà, gần như Trình Uyên đạp chân ga đến mức cuối cùng, trong dòng xe đang lưu thông anh như đang nhảy lung tung trước bờ vực tử thần, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể , liền nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai xe.

Xe thương vụ Buick dường như có cảm nhận được điều gì đó, liền tăng tốc càng ngày càng nhanh, như muốn thoát khỏi Trình Uyên.

Cứ như vậy, hai chiếc xe rượt đuổi nhau kịch liệt trong nửa giờ, và cuối cùng …

Trên một đoạn đường thưa thớt vắng xe lưu thông, Trình Uyên lái xe ngang hàng với xe thương vụ Buick này, sau đó dồn sức lếch xe ép xe này vào trong lề đường, vừa mới ép xe cho vào mép bên lề đường.

“Kít kít…”

Sau một loạt cú hãm phanh, cả hai xe đều dừng lại.

Trong xe, Lý Tịnh Trúc sửng sốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng mới tinh, tim như muốn văng ra ngoài lồng ngực, khẽ nhếch miệng, nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào cả.

“thật là sảng khoái!” Mã Quân hưng phấn quá nhưng lại nắm chặt tay.

lồng ngực Trình Uyên dao động không thôi.

Anh đột nhiên không dám xuống xe.

Sau vài giây trôi qua, cửa xe của Buick thương vụ mở ra, Lý Túc từ trong xe nhảy xuống.

Áo khoác denim cộc tay lộ ra hình xăm háu ăn trên cẳng tay, thân dưới là quần da bó sát, mái tóc dài dường như đã nhiều ngày chưa gội.

Lý Túc lững thững châm một điếu thuốc, đi tới trước xe của Trình Uyên, sau đó một cước đá vào đằng sau đuôi xe của xe anh.

“Fuck you! Mẹ kiếp muốn chết hả?” Hắn gầm thét xe của Trình Uyên.

Trình Uyên mạnh mẽ đẩy cửa ra, nhảy xuống xe đối mặt với Lý Túc, nhìn thẳng anh ta.

Lý Túc đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt lại trở nên dữ tợn. “CMM, ngươi dám nhắm vào Lão Tử sao? oắt con, nói, ai phái ngươi tới?”



Trình Uyên kinh ngạc đến ngây người.

Người này trông gần giống hệt như Lý Túc, chỉ khác là ăn mặc và nói năng, hoàn toàn chính là một người khác.

Lý Tịnh Trúc đi theo xuống xe, nhìn thấy Lý Túc, cũng là sững đến ngây người.

“CMM ngươi bị ngu sao? Nói gì đi. . . này, không phải ngươi gan to lắm sao.” Lý Túc thấy Trình uyên không nói lời nào, đưa tay nắm chặt lấy cổ áo anh, vừa muốn nổi giận, vừa định tức giận thì đột nhiên nhìn thấy Lý Tịnh Trúc xuống xe, mắt hắn nhìn thẳng, miệng bên trong khói cũng rơi trên mặt đất.

Tịnh Trúc, đôi mắt như muốn rớt ra ngoài, và điếu thuốc trên miệng rơi xuống đất.

Trình Uyên bình tĩnh lại một chút do tâm tình hơi kích động, nhàn nhạt hỏi “Ngươi, không biết tôi sao?”

Nghe vậy, hai con mắt của Lý Túc Trúc được dán trên người Lý Tịnh Trúc giờ chuyển sang anh, và khinh thường nhìn Trình Uyên.

“ha ha, trí nhớ của Lão Tử không đươc tốt cho lắm, ta cũng chưa bao giờ nhớ tới mấy tên tiểu tốt vô danh như ngươi, cho nên ngươi có thể nhắc sơ qua để cho Lão Tử biết, nói không chừng Lão Tử vẫn nhớ ra được!” Lý Túc khóe miệng nhếch lên cười lạnh nói.

Giọng nói có phần tương tự, nhưng cái thần thái này, chênh lệch cách xa hàng vạn dặm.

trong lòng Trình Uyên rung động, bỗng nhiên hai vai xụi lơ, và dựa vai vào ngực hắn.

anh đột nhiên dùng lực, lập tức đẩy Lý Túc lui về phía sau mấy bước, rồi văng người vào Buick của mình “rầm” một tiếng.

“Thảo nê mã, muốn động thủ có phải không?” Lý Túc tức giận chỉ vào mặt Trình Uyên quát lên.( Thảo nê mã hay còn gọi là ngựa bùn cỏ: đây là từ địa phương của TQ hay chửi nhau và rất phổ biến trong tiếng Quan thoại, giống Đợ mú mày của VN viết tắt DMM xl vì em không thể văng tục ) Cảm giác mất mát vô bờ bến quét qua cơ thể Trình Uyên, anh đột nhiên trầm mặc xuống.

“Xin lỗi, tôi đã nhận nhầm người.”

Nói tiếng xin lỗi xong, anh quay lưng bước đi vào xe của mình.

Nhưng Lý Túc lại không buông tha truy đuổi theo mông của anh, “mẹ mày, một câu nhận lầm là xong hả? đem Lão tử làm trò hề sao?”

Trình Uyên ở bên trong xe của mình, liền đưa ra một cái thẻ đen ngoài cửa sổ “Trong đó có một trăm ngàn, mã là sáu số không.”

“CMM ngươi muốn mua chuộc Lão Tử sao, lão tử …” Lý Túc đang định tiếp tục tức giận, nhưng chợt nhận ra Trình Uyên nói cái thẻ này có một trăm ngàn, trên da mặt không khỏi co rúm lại. . “Lão …

Tôi làm sao có thể tin được ngươi?”

Lão Tử quá chướng tai gai mắt, lập tức biến thành tôi.

“Có điện thoại đó, không thể tự mình kiểm tra được sao?” Mã Quân ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, cảm thấy hắn không biết xấu hổ về chỉ số IQ của mình liền nói.

Nghe vậy, Lý Túc không quan tâm đến Mã Quân, chỉ vào Trình Uyên nói: ” Không cho ngươi đi, không cho phép ngươi đi!”

Trong lúc nói chuyện, hắn lấy điện thoại di động ra, kiểm tra cái thẻ.

Lý Tịnh Trúc cũng leo lên xe vẻ ngạc nhiên nói: “Quá giống đi.”

“Đáng tiếc là không phải.” Trình Uyên thần sắc ảm đạm thở dài..

Xe khởi động rời đi.

Điện thoại “Lý Túc” còn chưa bấm, nhìn thấy xe của Trình Uyên chuẩn bị lái đi, định nhanh chóng đuổi theo, nhưng đã quá muộn.

“Này, ngươi dừng lại …!”

Trơ mắt nhìn Trình Uyên cùng xe bọn anh khuất khỏi tầm mắt, “Lý Túc” đứng sững tại chỗ.







“Tôi đã kiểm tra anh ta vào ngày hôm đó, và anh ấy đã thật đã tắt thở.”

Trong xe, Lý Tịnh Trúc lẩm bẩm nói.

Lúc Lý Túc mất, cô đã từng kiểm tra qua, không chỉ cô mà còn có một tên bác sĩ khác nữa.

Trình Uyên coi như không tin những bác sĩ kia, nhưng lại rất tin tưởng Lý Tịnh Trúc.

Anh biết bọn hắn sẽ không nói dối.

Thế nhưng. . . quả thật rất giống.

“Lúc tôi đẩy anh ta, hai chiếc cúc áo trên người anh ta đứt ra, trên ngực cũng không có vết sẹo nào cả.” Trình Uyên cũng kinh ngạc nói.

anh nhớ tới Lý Túc bị bắn ba phát, trên người có ba lỗ máu.

Hơn nữa với thực lực của Lý Túc, Trình Uyên muốn đánh lén , đơn giản là không thể.

“Trên đời này, thật sự có người giống hệt nhau đến như vậy sao?” Lý Tịnh Trúc không khỏi có chút khó hiểu.

Trình Uyên cũng thở dài, châm một điếu thuốc hít một hơi thật dài. “Trở về tìm người kiểm tra đi, tôi chưa từng nghe anh ấy nói có huynh đệ.”

Lý Tịnh Trúc yên lặng gật đầu.

Còn Mã Quân phía sau thì bối rối không hiểu bọn họ nói gì.

“Ông chủ, nếu tôi đoán không lầm, ông đã cho quá nhiều.” Mã Quân.

Lý Tịnh Trúc tức giận trừng hắn một cái, “Câm miệng!”

“Ờ.” Cuối cùng cố gắng tìm được cảm giác có mặt, lập tức bị hét lên, Mã Quân lại đột nhiên gục đầu xuống.

Trình Uyên lái xe xuống ở ngã tư cao tốc tiếp theo.

Sau đó quay lại đường cao tốc và quay trở về.

Lái xe một đêm, cuối cùng anh cũng trở lại Tân Dương.

Khi xe vào Tam Thạch Thôn, anh thấy nhiều người nằm la liệt.

Trình Uyên sửng sốt.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

“Phiền phức bên ngoài đã giải quyết xong, bên trong ngươi tự mình xử lý đi.”

Cuộc gọi là của Trần Đông.

Khi rời đi, Trình Uyên yêu cầu Trần Đông và Bạch Long đến Tam Thạch Thôn để bảo vệ vợ và mẹ của mình.

Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Trình Uyên trong lòng giật mình, bên trong tự mình xử lý là sao?

Đến cửa nhà đậu xe bên ngoài, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cao Phú Quý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook