Chương 295: Anh em tốt.
Mộng Nhập Hồng Hoang
13/08/2016
Gia Cát Phong đương nhiên hiểu ý của lão Đại, cười nói:
- Lão Đại, tôi cho rằng thằng nhóc Liễu Kình Vũ này mặc dù chủ yếu dùng chiêu lấy lui làm tiến, nhưng nó chơi chiêu này còn đặc sắc và đúng chất hơn anh năm đó. Có thể nói là một tên trúng ba đích, nhất kế tam thức.
- Nhất kế tam thức, là sao?
Lưu Phi cười hỏi.
Gia Cát Phong nói:
- Lần này mưu kế của Liễu Kình Vũ về mặt hình thức đúng là lấy lui làm tiến, đây là nhất kế. Tam thức để chỉ, trong kế này lại ẩn chứa ba mưu kế nhỏ khác, lần lượt là phô trương thanh thế, dụ địch vào hang, đảo khách thành chủ. Còn thứ lão Đại anh làm năm đó chỉ là lấy lui làm tiến thôi. Từ đó có thể thấy, thằng nhóc Liễu Kình Vũ này tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy.
Nói tới đây, Gia Cát Phong hơi dừng một chút, cười nói:
- Thằng nhóc này mặc dù ngoài mặt đúng là từ chức, mà nó từ chức đúng là vì trong lòng rất phẫn nộ. Cho nên nhiều người đều cho rằng Liễu Kình Vũ dùng kế lấy lui làm tiến. Thậm chí rất nhiều lãnh đạo và đối thủ của thành phố Thương Sơn cũng nhìn ra được. Cho nên, nhiều người đều cho rằng mình thông minh, thậm chí nhiều người đã từng nghĩ nhiều cách muốn ngăn cản Liễu Kình Vũ quay lại quan trường, để Liễu Kình Vũ mua dây buộc mình.
Nhưng những người đó vĩnh viễn không ngờ, đúng là Liễu Kình Vũ chơi trò lấy lui làm tiến, nhưng kế này trước tiên chính là ẩn chứa ý phô trương thanh thế. Chỉ có điều phần lớn người sẽ cho rằng Liễu Kình Vũ đang chơi trò lấy lui làm tiến mà thôi. Cho nên, lại mất đi sự phòng bị đối với Liễu Kình Vũ, mà đây lại là điều Liễu Kình Vũ muốn thấy nhất. Vì nó giở trò này quá lộ liễu, người khác cho rằng họ nhìn thấu Liễu Kình Vũ, nhưng lại không biết, điều này lại vừa hay tiện cho việc Liễu Kình Vũ âm thầm giở trò, do đó giảm bớt sự phòng bị của đối phương đối với Liễu Kình Vũ.
Hơn nữa từ biểu hiện của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi cho thấy, sự ăn ý của hai người có thể sánh với áo tiên không thấy vết chỉ khâu, khiến người khác chỉ biết đứng nhìn, không biết rút cục họ có lên kế hoạch và thống nhất trước không. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ thông qua việc âm thầm giở trò, khiến đối phương bị động, dần dần rơi vào trong trận địa của nó. Mà sở dĩ Liễu Kình Vũ tình nguyện để họ bắt, thậm chí là bắt vào trong Phòng Công an, e rằng mục đích chính là muốn dụ địch vào hang.
Sau khi Lưu Phi nghe phân tích của Gia Cát Phong, mỉm cười gật đầu, khá hài lòng với phân tích của ông bạn cũ. Tri kỉ là như thế nào? Đây mới là tri kỉ thực sự, có thể nghĩ cái mình nghĩ, lo cái mình lo.
Lúc này, Gia Cát Phong lại phân tích tiếp:
- Về phần tất cả mưu kế kia của Liễu Kình Vũ, có lẽ cũng đều là để thực hiện mục đích đảo khách thành chủ. Từ trước tới nay, do quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và mấy Ủy viên thường vụ thành ủy Thương Sơn là Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, Hàn Minh Huy không được tốt lắm, cho nên bốn người này rất không vừa mắt Liễu Kình Vũ, thậm chí lúc nào cũng gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ. Đương nhiên Liễu Kình Vũ biết rõ, trong lòng rất khó chịu.
Nhất là lần này, không ngờ Lý Đức Lâm đường đường là Chủ tịch thành phố lại rất vô liêm sỉ ngồi không hưởng lợi. Với tính cách của Liễu Kình Vũ, không chạy lên tát Lý Đức Lâm hai cái đã đủ chứng minh khả năng tự chủ của nó khá lợi hại. Mà Liễu Kình Vũ có thể mượn cơ hội này chơi trò đảo khách thành chủ. Chỉ e Lý Đức Lâm không thể lường được, bọn Trâu Hải Bằng càng khó có thể lường được. Tuy nhiên có một điểm, tôi nghĩ mãi không rõ, mục đích thực sự của việc Liễu Kình Vũ đảo khách thành chủ là gì? Lão Đại, anh thấy sao?
Phân tích đến cuối cùng, Gia Cát Phong không chút do dự đẩy vấn đề khó khăn nhất cho Lưu Phi.
Tới cấp bậc như Lưu Phi, đã không còn nhiều người dám đùa với ông ta, đặc biệt là với quan phẩm quan đức có thể gọi là quan trường mẫu mực của Lưu Phi. Mà uy danh hiển hách của Lưu Phi càng khiến người trong quan trường kinh hồn bạt vía. Phải biết rằng, vị lão Đại này chưa bao giờ nương tay với tham ô. Cho nên, dù là quan viên bình thường tố chất tâm lý rất tốt, kể cả những người cấp bậc khá cao, lúc đối diện với Lưu Phi, cũng khó chống lại được cỗ ngạo khí toát ra từ trên người Lưu Phi. Cho nên, tới cấp bậc như Lưu Phi, có những lúc khá cô đơn.
Tuy nhiên điều khiến Lưu Phi khá vui mừng là, đám anh em tốt kết bạn từ khi còn trẻ như tên mập Lưu Ung, Tiếu Cường, Từ Triết, Gia Cát Phong, Chu Kiếm Lôi lúc đối diện với mình vẫn không thay đổi bản chất, không vì cấp bậc ông ta cao mà trở nên khúm núm. Bất kể khi nào gặp nhau, anh em vẫn là anh em, lúc nên đùa vẫn đùa, lúc nên đánh vẫn đánh, điều này khiến Lưu Phi rất vui mừng.
Nhất là sau khi nghe Gia Cát Phong cuối cùng không ngờ đẩy vấn đề nan giải nhất cho mình, Lưu Phi cũng cười. Gia Cát Phong này là một tên lợi hại. Năm đó khi mình còn trẻ, Gia Cát Phong cũng đã biểu hiện rất lợi hại. Mà cùng với sự trưởng thành của mình, trí tuệ và sự khôn khéo của Gia Cát Phong cũng trưởng thành. Hơn nữa trưởng thành không kém gì mình, đây là một việc khiến ông ta vui mừng nhất.
Sau khi nghe Gia Cát Phong khiêu khích, Lưu Phi cười nói:
- Nếu tôi phân tích không sai, thằng nhóc Liễu Kình Vũ này đảo khách thành chủ, mục đích thật sự là để dễ dàng lôi kéo đám người đầu tư vào hạng mục của họ từ tỉnh Hà Tây về, bố trí ổn thỏa tài chính. Tôi từng nghiên cứu tình hình bên Tân Hoa. Theo kết quả tôi nghiên cứu, mặc dù hiện tại quận Tân Hoa không thiếu đất, nhưng lại thiếu đất dùng cho công
Nhất là vấn đề điều kiện nước, điện, giao thông và san lấp mặt bằng. Về phương diện này, vì nhiều năm quận Tân Hoa không có nhà đầu tư quy mô lớn đầu tư. Cho nên đất dùng cho việc đầu tư thi công đường giao thông, thi công đường điện, thi công đường nước, thi công san lấp mặt bằng đã ít lại càng ít. Liễu Kình Vũ chắc chắn rất lo lắng về điều này. Hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm, e rằng trước khi nó tới tỉnh Hà Tây đã bắt đầu nghĩ chuyện này rồi. Mà sau khi nó dẫn người quay về thành phố Thương Sơn, bố cục này rất có khả năng đã thành hình trong đầu nó.
Nếu tôi đoán không nhầm, chỉ e việc Lý Đức Lâm hoặc những người khác sớm muộn gì cũng ngồi không hưởng lợi đã nằm trong dự liệu của nó. Bằng không, nó cũng đã không từ chức dứt khoát như vậy.
Nghe Lưu Phi nói tới đây, Gia Cát Phong cười nói:
- Lão Đại, như vậy anh cho rằng Liễu Kình Vũ nên giải quyết vấn đề đất đai của hạng mục đầu tư như nào?
Lưu Phi cười nói:
- Cái này đơn giản, nếu tên nhóc này đủ tài trí, hẳn có thể nhắm vào mảnh đất Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn, thậm chí có thể suy xét tới việc làm Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao, cái này còn phải xem tài nghệ đàm phán của nó nữa.
Nghe xong phân tích của Lưu Phi, Gia Cát Phong mỉm cười, giơ ngón tay cái với Lưu Phi:
- Lão Đại đúng là lão Đại, xem ra làm quan đúng là cần mở rộng suy nghĩ, không thể chỉ để mắt tới một mẫu ruộng ba phần đất của mình.
Lưu Phi cũng cười:
- Hiện tại thằng nhóc Liễu Kình Vũ này biểu hiện khá tốt. Chúng ta cứ theo dõi tiếp, tôi muốn xem xem, nó có thể biến Thương Sơn thành nơi như nào. Nếu chỉ với biểu hiện hiện tại của nó, thì chưa thể khiến tôi có cảm giác lóa mắt.
Lúc nói lời này, không phải Lưu Phi đang nói đùa cợt gì, mà là nói ra suy nghĩ thật trong lòng ông ta. Càng tới cấp bậc như ông ta, kỳ vọng với con cũng càng cao, yêu cầu cũng càng nghiêm. Nhất là vốn bản thân ông ta đã là nhân vật phi phàm yêu nghiệt. Yêu cầu và cái nhìn của ông ta đương nhiên cao hơn người thường nhiều.
Gia Cát Phong chỉ có thể ở bên cạnh cười khổ. Ông ta biết rằng, chỉ có tình yêu sâu sắc mới có thể có trách nhiệm sát sao, yêu cầu nghiêm khắc.
Đúng lúc này, Lưu Phi vốn đang trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nói với Gia Cát Phong:
- Gia Cát Phong, cậu thanh niên Lưu Tiểu Phi cậu thấy sao?
Gia Cát Phong cười nói:
- Lão Đại, tôi rất có hứng thú với cậu Lưu Tiểu Phi này. Người thanh niên này năm đó ở Châu Phi đã cứu anh. Không ngờ qua mấy năm, hiện tại cậu ta lại không làm lính đánh thuê nữa mà về nước, tiến vào thương trường, còn trở thành Tổng giám đầu tư tập đoàn Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây. Đặc biệt lần này cậu ta và Liễu Kình Vũ phối hợp rất ăn ý trong sự kiện Liễu Kình Vũ từ chức, có thể nói là vô cùng ăn ý. Tôi thấy người thanh niên này rất giỏi. Hơn nữa từ thái độ của Liễu Kình Vũ đối với tiểu tử Lưu Tiểu Phi này thì thấy, giữa hai người rõ ràng là bạn bè bình đẳng. Hai người không ai phục ai, nhưng lại luôn thông cảm lẫn nhau. Người thanh niên này tôi rất tán thưởng.
Lão Đại, anh tuyệt đối không thể tưởng được, Lưu Tiểu Phi không chỉ là một tên lính đánh thuê xuất sắc nhất, biểu hiện trên thương trường, cũng có thể nói là rất nổi bật. Tôi và Tôn Quảng Diệu từng nghiên cứu rất nhiều vụ kinh doanh trên thương trường của Lưu Tiểu Phi ở tỉnh Hà Tây. Từ kết quả nghiên cứu có thể thấy, cậu Lưu Tiểu Phi này tuy còn trẻ, nhưng thủ đoạn thương chiến tuyệt đối là hạng nhất. Tuy hiện tại có vẻ còn hơi ngây ngô, nhưng đã biểu hiện ra khí phách của đại gia. Nếu đợi một thời gian, người thanh niên này chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao mới dần lên trên thương trường Trung Quốc.
Sau khi Lưu Phi nghe thấy đánh giá của Gia Cát Phong, khẽ gật đầu:
- Ừ, Lưu Tiểu Phi từng cứu mạng tôi, cũng từng bị thương vì tôi. Gia Cát Phong à, bình thường có thể chú ý tới người này hơn một chút được không. Nếu không phải sự việc quá nghiêm trọng thì không cần can thiệp vào hành động của cậu ta. Nhưng nếu có người dám có ý đồ dùng thủ đoạn uy hiếp tới tính mạng của cậu ta, cậu có thể nghĩ cách ra tay trợ giúp cậu ta một chút, coi như tôi báo đáp ơn cứu mạng của cậu ta đi.
Gia Cát Phong gật đầu.
Sau khi Gia Cát Phong rời khỏi, Lưu Phi lấy ra một vali mật mã vân tay sắp đặt rất tinh xảo. Sau khi nhập mật mã và vân tay, mở vali ra, lấy ra một quyển sổ mỏng, nhẹ mở ra. Bên trong có một trang giấy, trên trang giấy viết một dòng chữ. Mấy dòng trước Lưu Phi chỉ lướt qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hàng cuối cùng: “Nếu sinh con trai, tên của nó sẽ là Lưu Tiểu Phi…”
Mặt sau quyển sổ có câu đề tặng của Triệu Lăng Vi.
Sau khi đọc hết đoạn văn này, Lưu Phi không kìm được ngồi xuống ghế, chậm rãi nhắm mắt lại. Đã nhiều năm như vậy, Lưu Phi sớm đã quên nữ sát thủ hóa trang thành nhân viên phục vụ kia trông hình dáng như nào. Nhưng ông ta không thể nào quên được quyển sổ nữ sát thủ kia để lại, không thể quên từng chi tiết nhỏ của nữ sát thủ vốn định giết mình cuối cùng lần nào cũng cứu mình.
“Triệu Lăng Vi, hiện tại cô rốt cuộc đang làm gì. Lẽ nào Lưu Tiểu Phi là con tôi thật sao? Nếu vậy, vì sao cô chưa nói cho nó thân phận của tôi? Vì sao Lưu Tiểu Phi không biết tôi? Vì sao Lưu Tiểu Phi trông giống tôi vậy, còn tên là Lưu Tiểu Phi?
- Lão Đại, tôi cho rằng thằng nhóc Liễu Kình Vũ này mặc dù chủ yếu dùng chiêu lấy lui làm tiến, nhưng nó chơi chiêu này còn đặc sắc và đúng chất hơn anh năm đó. Có thể nói là một tên trúng ba đích, nhất kế tam thức.
- Nhất kế tam thức, là sao?
Lưu Phi cười hỏi.
Gia Cát Phong nói:
- Lần này mưu kế của Liễu Kình Vũ về mặt hình thức đúng là lấy lui làm tiến, đây là nhất kế. Tam thức để chỉ, trong kế này lại ẩn chứa ba mưu kế nhỏ khác, lần lượt là phô trương thanh thế, dụ địch vào hang, đảo khách thành chủ. Còn thứ lão Đại anh làm năm đó chỉ là lấy lui làm tiến thôi. Từ đó có thể thấy, thằng nhóc Liễu Kình Vũ này tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy.
Nói tới đây, Gia Cát Phong hơi dừng một chút, cười nói:
- Thằng nhóc này mặc dù ngoài mặt đúng là từ chức, mà nó từ chức đúng là vì trong lòng rất phẫn nộ. Cho nên nhiều người đều cho rằng Liễu Kình Vũ dùng kế lấy lui làm tiến. Thậm chí rất nhiều lãnh đạo và đối thủ của thành phố Thương Sơn cũng nhìn ra được. Cho nên, nhiều người đều cho rằng mình thông minh, thậm chí nhiều người đã từng nghĩ nhiều cách muốn ngăn cản Liễu Kình Vũ quay lại quan trường, để Liễu Kình Vũ mua dây buộc mình.
Nhưng những người đó vĩnh viễn không ngờ, đúng là Liễu Kình Vũ chơi trò lấy lui làm tiến, nhưng kế này trước tiên chính là ẩn chứa ý phô trương thanh thế. Chỉ có điều phần lớn người sẽ cho rằng Liễu Kình Vũ đang chơi trò lấy lui làm tiến mà thôi. Cho nên, lại mất đi sự phòng bị đối với Liễu Kình Vũ, mà đây lại là điều Liễu Kình Vũ muốn thấy nhất. Vì nó giở trò này quá lộ liễu, người khác cho rằng họ nhìn thấu Liễu Kình Vũ, nhưng lại không biết, điều này lại vừa hay tiện cho việc Liễu Kình Vũ âm thầm giở trò, do đó giảm bớt sự phòng bị của đối phương đối với Liễu Kình Vũ.
Hơn nữa từ biểu hiện của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi cho thấy, sự ăn ý của hai người có thể sánh với áo tiên không thấy vết chỉ khâu, khiến người khác chỉ biết đứng nhìn, không biết rút cục họ có lên kế hoạch và thống nhất trước không. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ thông qua việc âm thầm giở trò, khiến đối phương bị động, dần dần rơi vào trong trận địa của nó. Mà sở dĩ Liễu Kình Vũ tình nguyện để họ bắt, thậm chí là bắt vào trong Phòng Công an, e rằng mục đích chính là muốn dụ địch vào hang.
Sau khi Lưu Phi nghe phân tích của Gia Cát Phong, mỉm cười gật đầu, khá hài lòng với phân tích của ông bạn cũ. Tri kỉ là như thế nào? Đây mới là tri kỉ thực sự, có thể nghĩ cái mình nghĩ, lo cái mình lo.
Lúc này, Gia Cát Phong lại phân tích tiếp:
- Về phần tất cả mưu kế kia của Liễu Kình Vũ, có lẽ cũng đều là để thực hiện mục đích đảo khách thành chủ. Từ trước tới nay, do quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và mấy Ủy viên thường vụ thành ủy Thương Sơn là Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo, Hàn Minh Huy không được tốt lắm, cho nên bốn người này rất không vừa mắt Liễu Kình Vũ, thậm chí lúc nào cũng gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ. Đương nhiên Liễu Kình Vũ biết rõ, trong lòng rất khó chịu.
Nhất là lần này, không ngờ Lý Đức Lâm đường đường là Chủ tịch thành phố lại rất vô liêm sỉ ngồi không hưởng lợi. Với tính cách của Liễu Kình Vũ, không chạy lên tát Lý Đức Lâm hai cái đã đủ chứng minh khả năng tự chủ của nó khá lợi hại. Mà Liễu Kình Vũ có thể mượn cơ hội này chơi trò đảo khách thành chủ. Chỉ e Lý Đức Lâm không thể lường được, bọn Trâu Hải Bằng càng khó có thể lường được. Tuy nhiên có một điểm, tôi nghĩ mãi không rõ, mục đích thực sự của việc Liễu Kình Vũ đảo khách thành chủ là gì? Lão Đại, anh thấy sao?
Phân tích đến cuối cùng, Gia Cát Phong không chút do dự đẩy vấn đề khó khăn nhất cho Lưu Phi.
Tới cấp bậc như Lưu Phi, đã không còn nhiều người dám đùa với ông ta, đặc biệt là với quan phẩm quan đức có thể gọi là quan trường mẫu mực của Lưu Phi. Mà uy danh hiển hách của Lưu Phi càng khiến người trong quan trường kinh hồn bạt vía. Phải biết rằng, vị lão Đại này chưa bao giờ nương tay với tham ô. Cho nên, dù là quan viên bình thường tố chất tâm lý rất tốt, kể cả những người cấp bậc khá cao, lúc đối diện với Lưu Phi, cũng khó chống lại được cỗ ngạo khí toát ra từ trên người Lưu Phi. Cho nên, tới cấp bậc như Lưu Phi, có những lúc khá cô đơn.
Tuy nhiên điều khiến Lưu Phi khá vui mừng là, đám anh em tốt kết bạn từ khi còn trẻ như tên mập Lưu Ung, Tiếu Cường, Từ Triết, Gia Cát Phong, Chu Kiếm Lôi lúc đối diện với mình vẫn không thay đổi bản chất, không vì cấp bậc ông ta cao mà trở nên khúm núm. Bất kể khi nào gặp nhau, anh em vẫn là anh em, lúc nên đùa vẫn đùa, lúc nên đánh vẫn đánh, điều này khiến Lưu Phi rất vui mừng.
Nhất là sau khi nghe Gia Cát Phong cuối cùng không ngờ đẩy vấn đề nan giải nhất cho mình, Lưu Phi cũng cười. Gia Cát Phong này là một tên lợi hại. Năm đó khi mình còn trẻ, Gia Cát Phong cũng đã biểu hiện rất lợi hại. Mà cùng với sự trưởng thành của mình, trí tuệ và sự khôn khéo của Gia Cát Phong cũng trưởng thành. Hơn nữa trưởng thành không kém gì mình, đây là một việc khiến ông ta vui mừng nhất.
Sau khi nghe Gia Cát Phong khiêu khích, Lưu Phi cười nói:
- Nếu tôi phân tích không sai, thằng nhóc Liễu Kình Vũ này đảo khách thành chủ, mục đích thật sự là để dễ dàng lôi kéo đám người đầu tư vào hạng mục của họ từ tỉnh Hà Tây về, bố trí ổn thỏa tài chính. Tôi từng nghiên cứu tình hình bên Tân Hoa. Theo kết quả tôi nghiên cứu, mặc dù hiện tại quận Tân Hoa không thiếu đất, nhưng lại thiếu đất dùng cho công
Nhất là vấn đề điều kiện nước, điện, giao thông và san lấp mặt bằng. Về phương diện này, vì nhiều năm quận Tân Hoa không có nhà đầu tư quy mô lớn đầu tư. Cho nên đất dùng cho việc đầu tư thi công đường giao thông, thi công đường điện, thi công đường nước, thi công san lấp mặt bằng đã ít lại càng ít. Liễu Kình Vũ chắc chắn rất lo lắng về điều này. Hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm, e rằng trước khi nó tới tỉnh Hà Tây đã bắt đầu nghĩ chuyện này rồi. Mà sau khi nó dẫn người quay về thành phố Thương Sơn, bố cục này rất có khả năng đã thành hình trong đầu nó.
Nếu tôi đoán không nhầm, chỉ e việc Lý Đức Lâm hoặc những người khác sớm muộn gì cũng ngồi không hưởng lợi đã nằm trong dự liệu của nó. Bằng không, nó cũng đã không từ chức dứt khoát như vậy.
Nghe Lưu Phi nói tới đây, Gia Cát Phong cười nói:
- Lão Đại, như vậy anh cho rằng Liễu Kình Vũ nên giải quyết vấn đề đất đai của hạng mục đầu tư như nào?
Lưu Phi cười nói:
- Cái này đơn giản, nếu tên nhóc này đủ tài trí, hẳn có thể nhắm vào mảnh đất Khu công nghệ cao thành phố Thương Sơn, thậm chí có thể suy xét tới việc làm Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao, cái này còn phải xem tài nghệ đàm phán của nó nữa.
Nghe xong phân tích của Lưu Phi, Gia Cát Phong mỉm cười, giơ ngón tay cái với Lưu Phi:
- Lão Đại đúng là lão Đại, xem ra làm quan đúng là cần mở rộng suy nghĩ, không thể chỉ để mắt tới một mẫu ruộng ba phần đất của mình.
Lưu Phi cũng cười:
- Hiện tại thằng nhóc Liễu Kình Vũ này biểu hiện khá tốt. Chúng ta cứ theo dõi tiếp, tôi muốn xem xem, nó có thể biến Thương Sơn thành nơi như nào. Nếu chỉ với biểu hiện hiện tại của nó, thì chưa thể khiến tôi có cảm giác lóa mắt.
Lúc nói lời này, không phải Lưu Phi đang nói đùa cợt gì, mà là nói ra suy nghĩ thật trong lòng ông ta. Càng tới cấp bậc như ông ta, kỳ vọng với con cũng càng cao, yêu cầu cũng càng nghiêm. Nhất là vốn bản thân ông ta đã là nhân vật phi phàm yêu nghiệt. Yêu cầu và cái nhìn của ông ta đương nhiên cao hơn người thường nhiều.
Gia Cát Phong chỉ có thể ở bên cạnh cười khổ. Ông ta biết rằng, chỉ có tình yêu sâu sắc mới có thể có trách nhiệm sát sao, yêu cầu nghiêm khắc.
Đúng lúc này, Lưu Phi vốn đang trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nói với Gia Cát Phong:
- Gia Cát Phong, cậu thanh niên Lưu Tiểu Phi cậu thấy sao?
Gia Cát Phong cười nói:
- Lão Đại, tôi rất có hứng thú với cậu Lưu Tiểu Phi này. Người thanh niên này năm đó ở Châu Phi đã cứu anh. Không ngờ qua mấy năm, hiện tại cậu ta lại không làm lính đánh thuê nữa mà về nước, tiến vào thương trường, còn trở thành Tổng giám đầu tư tập đoàn Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây. Đặc biệt lần này cậu ta và Liễu Kình Vũ phối hợp rất ăn ý trong sự kiện Liễu Kình Vũ từ chức, có thể nói là vô cùng ăn ý. Tôi thấy người thanh niên này rất giỏi. Hơn nữa từ thái độ của Liễu Kình Vũ đối với tiểu tử Lưu Tiểu Phi này thì thấy, giữa hai người rõ ràng là bạn bè bình đẳng. Hai người không ai phục ai, nhưng lại luôn thông cảm lẫn nhau. Người thanh niên này tôi rất tán thưởng.
Lão Đại, anh tuyệt đối không thể tưởng được, Lưu Tiểu Phi không chỉ là một tên lính đánh thuê xuất sắc nhất, biểu hiện trên thương trường, cũng có thể nói là rất nổi bật. Tôi và Tôn Quảng Diệu từng nghiên cứu rất nhiều vụ kinh doanh trên thương trường của Lưu Tiểu Phi ở tỉnh Hà Tây. Từ kết quả nghiên cứu có thể thấy, cậu Lưu Tiểu Phi này tuy còn trẻ, nhưng thủ đoạn thương chiến tuyệt đối là hạng nhất. Tuy hiện tại có vẻ còn hơi ngây ngô, nhưng đã biểu hiện ra khí phách của đại gia. Nếu đợi một thời gian, người thanh niên này chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao mới dần lên trên thương trường Trung Quốc.
Sau khi Lưu Phi nghe thấy đánh giá của Gia Cát Phong, khẽ gật đầu:
- Ừ, Lưu Tiểu Phi từng cứu mạng tôi, cũng từng bị thương vì tôi. Gia Cát Phong à, bình thường có thể chú ý tới người này hơn một chút được không. Nếu không phải sự việc quá nghiêm trọng thì không cần can thiệp vào hành động của cậu ta. Nhưng nếu có người dám có ý đồ dùng thủ đoạn uy hiếp tới tính mạng của cậu ta, cậu có thể nghĩ cách ra tay trợ giúp cậu ta một chút, coi như tôi báo đáp ơn cứu mạng của cậu ta đi.
Gia Cát Phong gật đầu.
Sau khi Gia Cát Phong rời khỏi, Lưu Phi lấy ra một vali mật mã vân tay sắp đặt rất tinh xảo. Sau khi nhập mật mã và vân tay, mở vali ra, lấy ra một quyển sổ mỏng, nhẹ mở ra. Bên trong có một trang giấy, trên trang giấy viết một dòng chữ. Mấy dòng trước Lưu Phi chỉ lướt qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hàng cuối cùng: “Nếu sinh con trai, tên của nó sẽ là Lưu Tiểu Phi…”
Mặt sau quyển sổ có câu đề tặng của Triệu Lăng Vi.
Sau khi đọc hết đoạn văn này, Lưu Phi không kìm được ngồi xuống ghế, chậm rãi nhắm mắt lại. Đã nhiều năm như vậy, Lưu Phi sớm đã quên nữ sát thủ hóa trang thành nhân viên phục vụ kia trông hình dáng như nào. Nhưng ông ta không thể nào quên được quyển sổ nữ sát thủ kia để lại, không thể quên từng chi tiết nhỏ của nữ sát thủ vốn định giết mình cuối cùng lần nào cũng cứu mình.
“Triệu Lăng Vi, hiện tại cô rốt cuộc đang làm gì. Lẽ nào Lưu Tiểu Phi là con tôi thật sao? Nếu vậy, vì sao cô chưa nói cho nó thân phận của tôi? Vì sao Lưu Tiểu Phi không biết tôi? Vì sao Lưu Tiểu Phi trông giống tôi vậy, còn tên là Lưu Tiểu Phi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.