Chương 189: Cái giá phải trả của việc chơi xấu
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Nhưng, lúc này, Hàn Minh Cường lại hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Trâu Hồng Thành.
Khi này Trâu Hồng Thành có chút luống cuống, ông ta biết rằng, hiện tại chỉ e Hàn Minh Cường đã không thèm đếm xỉa đến nữa rồi.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ kỳ nhìn chằm chằm vào Trâu Hồng Thành. Khi hắn nhìn thấy Trâu Hồng Thành nhìn về phía Hàn Minh Cường, hắn ngay lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra rồi. Trong lòng liền đề cao mức cảnh giác với Hàn Minh Cường. Liễu Kình Vũ biết rằng, từ tình huống trước mắt cho thấy, chỉ sợ hạng mục xử lý rác này đã được Hàn Minh Cường bày ra trước khi mình chưa tới nhậm chức. Người đó có thể bày ra cái bẫy này từ sớm như vậy, chứng minh tiểu tử này làm người vô cùng âm hiểm, lòng dạ khá là nham hiểm. Mấu chốt nhất chính là, người kia dường như căn bản cũng không có chút sơ hở, không ngờ lấy hạng mục như vậy để trải đường cho con đường làm quan thăng tiến của mình, lại có thể gây trở ngại cho con đường làm quan của người khác, người này thật quá âm hiểm quá vô sỉ rồi.
- Sao vậy, trong phòng hồ sơ có phần tài liệu này hay không? Anh là nhân viên quản lý chuyên phụ trách vấn đề này mà cũng không biết. Nếu vậy, tôi thấy anh thật sự không thích hợp đứng ở vị trí này nữa, cần điều chỉnh lại một chút mới được.
Sắc mặt Liễu Kình Vũ vô cùng bình tĩnh nói.
Trâu Hồng Thành nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, liền luống cuống. Đối với ông ta mà nói, tuy rằng đã hơn 40 tuổi vẫn chỉ là một nhân viên, nhưng có thể được làm ở phòng hồ sơ này cũng đã khá tốt rồi. Tuy rằng bình thường không nhiều bổng lộc, nhưng lại nhàn nhã. Hơn nữa con đường làm quan thăng tiến của ông ta sớm đã vô vọng rồi, ông ta cũng nguyện ý ở lại nơi này, rảnh rỗi thì lên mạng xem tin tức, chơi bài, cũng khá là thích.
Nhìn thầy Liễu Kình Vũ tức giận, ông ta vội vàng nói:
- Có, có, Trưởng phòng Liễu, phòng hồ sơ của chúng tôi có phần tài liệu này.
Liễu Kình Vũ bình tĩnh nói:
- Tìm tư liệu đó ra đây cho tôi.
Trâu Hồng Thành nhanh chóng tìm ra tư liệu giao cho Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cầm tư liệu lạnh lùng nhìn Trâu Hồng Thành nói:
- Trâu Hồng Thành, đã có phần tài liệu này, vì sao phần tài liệu này không có trong phần mục lục hướng dẫn tra cứu hiện tại? Anh có biết không chính là vì anh không xếp nói vào mục lục hướng dẫn tra cứu, cho nên hiện tại đã gây ra một sự kiện lớn có tính quần chúng rồi, trách nhiệm cũng không nhỏ. Đến lúc đó nếu truy tra xuống, chỉ sợ anh không chỉ không thể tiếp tục làm nhân viên phòng hồ sơ nữa, mà nếu kết quả không tốt sẽ bị khai trừ ra khỏi đơn vị. Liễu Kình Vũ tôi tuy rằng không muốn xử lý mạnh tay với anh, nhưng nếu chuyện này không có một lời giải thích hợp lý, tôi không ngại vì chuyện này phiền toái mà xử lý anh, tự anh suy nghĩ thật kỹ đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, Trâu Hồng Thành nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, ông ta thật sự hơi sợ. Ông ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự kiện có tính quần chúng, càng hiểu rõ rất nhiều lãnh đạo đều thích trốn tránh trách nhiệm, mà vấn đề lần này thực sự có quan hệ trực tiếp với mình. Nếu Liễu Kình Vũ đổ hết sự kiện lần này lên người mình, mình có thể sẽ bị khai trừ, thậm chí nghiêm trọng hơn. Nghĩ đến đây, ông ta bước nhanh tới bên cạnh Hàn Minh Cường, tóm chặt lấy cánh tay của Hàn Minh Cường nói:
- Phó phòng Hàn, ngài nhất định phải nói giúp tôi. Lúc trước nếu không phải ngài bảo tôi giấu phần hồ sơ này khỏi mục lục hướng dẫn tra cứu, tôi sẽ không làm như vậy. Phó phòng Hàn, xin ngài giúp tôi nói vài lời với Trưởng phòng Liễu đi.
Hàn Minh Cường nhìn Trâu Hồng Thành bị Liễu Kình Vũ dọa thành thế này, trong lòng thầm than một tiếng. Y càng không ngờ rằng hiện tại Trâu Hồng Thành bị Liễu Kình Vũ dọa sợ, lại lôi mình ra. Vốn y cũng nghĩ thay Trâu Hồng Thành nói vài lời, nhưng bây giờ Trâu Hồng Thành làm như vậy, y liền bình tĩnh nói:
- Đồng chí Trâu Hồng Thành, mong anh đừng ngậm máu phun người, Hàn Minh Cường tôi không rảnh rỗi giúp anh xử lý chuyện này đâu. Chuyện này đối với tôi có gì tốt. Nếu như trong vấn đề công tác anh mắc sai lầm thì có thể hiểu được, Trưởng phòng Liễu cũng sẽ không nghiêm khắc xử phạt anh quá mức. Nhưng nếu anh dám phỉ báng cả tôi, tôi sẽ dùng pháp luật để tố cáo anh.
Lúc Hàn Minh Cường nói chuyện, trên mặt đầy sát khí.
Bị Hàn Minh Cường dọa như vậy, Trâu Hồng Thành cũng rất sợ hãi. Hơn nữa Hàn Minh Cường có ảnh hưởng rất lớn ở Phòng Quản lý đô thị, ông ta thật sự có chút kiêng kị Hàn Minh Cường. Hơn nữa trong lời nói của Hàn Minh Cường cũng ám chỉ cho ông ta khá rõ ràng. Đây là đang ám chỉ nếu như mình thừa nhận là công tác của mình phạm sai lầm, chuyện này vẫn có thể dịu đi. Cho nên ông ta lập tức buông ra tay của Hàn Minh Cường luôn miệng nói:
- Phó phòng Hàn rất xin lỗi, là tôi nhớ lộn.
Nói tới đây, ông ta nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, thật sự rất xin lỗi, là tôi nhớ lộn, hiểu lầm Phó phòng Hàn rồi. Chuyện này đích thật là tôi phạm sai lầm trong công tác, kính xin Trưởng phòng Liễu và Phó phòng Hàn lượng thứ.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy bộ dạng nhu nhược này của Hàn Minh Cường, trong lòng đầy khinh thường. Loại người này là một trong những loại hắn ghét nhất, làm việc căn bản không chú ý nguyên tắc, nhìn thấy ích lợi sẽ không chút do dự nhào tới cắn một cái, nhìn thấy trách nhiệm có thể đẩy đi ngay, có thể trốn ngay, bắt nạt kẻ yếu, thuộc loại vô lại điển hình trong quan trường.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trâu Hồng Thành nói:
- Trâu Hồng Thành, anh đã thừa nhận là công tác của anh mắc phải sai lầm. Tôi thấy anh thật sự không thích hợp ở vị trí này nữa, tôi cũng không muốn vì sai lầm của anh mà lại phát sinh thêm mấy sự kiện có tính quần chúng. Anh không muốn lăn lộn trong quan trường, nhưng Liễu Kình Vũ tôi vẫn muốn lăn lộn thêm mấy năm nữa.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nói với Long Tường đi cùng:
- Long Tường, từ bây giờ tạm thời đình chỉ toàn bộ chức vụ của Trâu Hồng Thành ở trong Phòng. Anh lập tức tìm người tạm thời tiếp nhận phòng hồ sơ.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài, cũng không nhìn Trâu Hồng Thành lấy một cái.
Hàn Minh Cường cũng đi theo sau ra ngoài.
Lúc này, Trâu Hồng Thành liền tức giận rồi, nhìn về phía Hàn Minh Cường la lớn:
- Phó phòng Hàn, ngài nói giúp tôi vài lời đi...
Nhưng, đáp lại ông ta chỉ là một bóng lưng vô tình của Hàn Minh Cường.
Lúc này, Long Tường ở lại sau cùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trâu Hồng Thành nói:
- Lão Trâu à, không phải tôi nói anh rồi sao, làm người cần phải có điểm mấu chốt, cần có lập trường rõ ràng dứt khoát, cây cỏ đầu tường không dễ sống như vậy đâu.
Nói xong, Long Tường thở dài lắc đầu rời đi.
Liễu Kình Vũ sau khi lấy được hồ sơ, lập tức lên xe tới hiện trường sự kiện xử lý rác.
Ngồi trên xe, Liễu Kình Vũ nhanh chóng xem qua hồ sơ một lần, cũng may Liễu Kình Vũ có một trí nhớ kinh người, tuy rằng xem lướt qua, nhưng trước khi tới hiện trường dự án xử lý rác, hắn nắm khá vững về tình hình tổng thể của hồ sơ sự việc. Chính vì đã nắm chắc toàn diện sự việc, cho nên Liễu Kình Vũ nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Khi Liễu Kình Vũ đến phía ngoài hiện trường sự việc, liền nhìn thấy ở bên ngoài công trường rác thải lộ thiên, vài trăm người đang vây quanh ba người Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh, Từ Kiến Hoa, dường như đang kể lại những chuyện đã trải qua và kết quả sự việc cho ba người.
Vóc dáng Liễu Kình Vũ tương đối cao, cho nên hắn thấy rõ ràng, hiện trường không thấy bóng dáng của Phó Chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ. Hắn biết rằng, hiện tại thế cục chưa định, Mã Hoành Vĩ chỉ sợ sẽ không xuất đầu lộ diện. Nghĩ đến khả năng này, Liễu Kình Vũ tràn đầy khinh miệt đối với Mã Hoành Vĩ. Mã Hoành Vĩ này dù gì cũng là Phó Chủ tịch thành phố, phía dưới đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy ông ta đã đến đây lại không dám lộ diện. Có thể thấy được người này rất coi trọng con đường làm quan. Ngược lại, Hạ Quang Minh lại rất tốt, tuy rằng Hạ Quang Minh cũng có khuyết điểm như vậy, nhưng khi đã xảy ra chuyện trọng đại như vậy, dưới tình huống nguy hiểm như thế, ông ấy vẫn có gan ra mặt giải quyết chuyện này, dũng khí này rất đáng khen ngợi. Điều khiến Liễu Kình Vũ kính nể Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh hơn chính là ở hiện trường bên cạnh bọn họ, chỉ có vài viên cảnh sát để duy trì trật tự. Dưới tình huống như vậy bọn họ lại dám xâm nhập vào giữa quần chúng đang có chút xúc động phẫn nộ, dũng khí của bọn họ thật đáng kính nể.
Sau khi xuống xe, Liễu Kình Vũ tiến thẳng vào chỗ đám người, đi đến bên cạnh hai người Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh.
Lúc này, hai người bọn họ đang bị mọi người bao vây không ngừng kêu khổ, hai người bởi vì mệt mỏi ứng đối, trán đổ đầy mồ hôi.
Mặc dù loại chuyện này ở huyện cần được xử trí khẩn cấp, nhưng vấn đề ở chỗ hai người bây giờ đều không hiểu rõ tình hình cho lắm, cho nên lúc trả lời không dám dễ dàng hứa hẹn, chỉ có thể tạm thời áp dụng sách lược kéo dài.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi đến, bất kể là Hạ Chính Đức, hay là Hạ Quang Minh đều cảm thấy nhẹ lòng.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ là thuộc hạ của bọn họ, tuy rằng trong lòng bọn họ đều rõ, loại chuyện này theo lý thuyết hẳn là chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết. Nhưng hiện tại, trong lòng bọn họ lại sinh ra một tâm lý dựa dẫm không nên có vào Liễu Kình Vũ, dường như trong lòng bọn họ cho rằng Liễu Kình Vũ có lẽ có thể giải quyết chuyện này.
Lúc này, Liễu Kình Vũ tiến đến bên tai Hạ Chính Đức thấp giọng rỉ tai vài câu, Hạ Chính Đức lập tức la lớn:
- Các vị bà con, nhu cầu và vấn đề của mọi người tôi và Chủ tịch huyện Hạ đều đã biết, vị vừa tới đây chính là Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện, đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi tin mọi người hẳn đã nghe qua danh tiếng của anh ấy. Hiện tại đồng chí Liễu Kình Vũ đã mang đến tài liệu mới nhất có liên quan đến hạng mục xử lý rác thải này. Hiện tại tôi, Chủ tịch huyện Hạ, cùng đồng chí Liễu Kình Vũ cần bàn luận và thương lượng một chút về phương án giải quyết chuyện này, mọi người có thể tạm thời lui về phía sau một chút được hay không, để ba người chúng tôi thương lượng một chút. Mọi người yên tâm, tôi cam đoan với mọi người, bất kể thế nào, hôm nay huyện ủy và chính phủ chúng tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng.
Dân chúng thật ra đều phân rõ phải trái, bọn họ là những người thiện lương nhất đấy, nhất là đối với vị Trưởng phòng Quản lý đô thị mới nhậm chức Liễu Kình Vũ này, tất cả mọi người đều nghe danh. Nhất là sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức liền giảm đi một phần ba số nhân viên chấp pháp có thái độ sách nhiễu, chấp pháp không văn minh, gây ra chấn động lớn ở huyện Cảnh Lâm. Nhất là trong quá trình cắt giảm, Phòng Quản lý đô thị huyện tiến hành thu thập ý kiến của quần chúng trong phạm vi lớn, và cuối cùng kết quả xử lý cũng khiến dân chúng rất hài lòng. Lúc này, dân chúng đến từ thị trấn Quan Sơn cũng nói cho mọi người biết, Trưởng phòng Quản lý đô thị bây giờ chính là vị Chủ tịch thị trấn đã dẫn thị trấn Quan Sơn thoát khỏi tình trạng nghèo khó, mang đến cho thị trấn Quan Sơn hạng mục lớn của khu du lịch núi Thúy Bình. Cho nên, tuy rằng Liễu Kình Vũ chỉ là một Trưởng phòng Quản lý đô thị nho nhỏ, nhưng trong suy nghĩ dân chúng vị trí cũng khá cao, danh tiếng cũng lớn, vượt xa cả Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện.
Mấu chốt nhất chính là, trên người Liễu Kình Vũ ngưng tụ dân tâm và dân ý.
Khi này Trâu Hồng Thành có chút luống cuống, ông ta biết rằng, hiện tại chỉ e Hàn Minh Cường đã không thèm đếm xỉa đến nữa rồi.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ kỳ nhìn chằm chằm vào Trâu Hồng Thành. Khi hắn nhìn thấy Trâu Hồng Thành nhìn về phía Hàn Minh Cường, hắn ngay lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra rồi. Trong lòng liền đề cao mức cảnh giác với Hàn Minh Cường. Liễu Kình Vũ biết rằng, từ tình huống trước mắt cho thấy, chỉ sợ hạng mục xử lý rác này đã được Hàn Minh Cường bày ra trước khi mình chưa tới nhậm chức. Người đó có thể bày ra cái bẫy này từ sớm như vậy, chứng minh tiểu tử này làm người vô cùng âm hiểm, lòng dạ khá là nham hiểm. Mấu chốt nhất chính là, người kia dường như căn bản cũng không có chút sơ hở, không ngờ lấy hạng mục như vậy để trải đường cho con đường làm quan thăng tiến của mình, lại có thể gây trở ngại cho con đường làm quan của người khác, người này thật quá âm hiểm quá vô sỉ rồi.
- Sao vậy, trong phòng hồ sơ có phần tài liệu này hay không? Anh là nhân viên quản lý chuyên phụ trách vấn đề này mà cũng không biết. Nếu vậy, tôi thấy anh thật sự không thích hợp đứng ở vị trí này nữa, cần điều chỉnh lại một chút mới được.
Sắc mặt Liễu Kình Vũ vô cùng bình tĩnh nói.
Trâu Hồng Thành nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, liền luống cuống. Đối với ông ta mà nói, tuy rằng đã hơn 40 tuổi vẫn chỉ là một nhân viên, nhưng có thể được làm ở phòng hồ sơ này cũng đã khá tốt rồi. Tuy rằng bình thường không nhiều bổng lộc, nhưng lại nhàn nhã. Hơn nữa con đường làm quan thăng tiến của ông ta sớm đã vô vọng rồi, ông ta cũng nguyện ý ở lại nơi này, rảnh rỗi thì lên mạng xem tin tức, chơi bài, cũng khá là thích.
Nhìn thầy Liễu Kình Vũ tức giận, ông ta vội vàng nói:
- Có, có, Trưởng phòng Liễu, phòng hồ sơ của chúng tôi có phần tài liệu này.
Liễu Kình Vũ bình tĩnh nói:
- Tìm tư liệu đó ra đây cho tôi.
Trâu Hồng Thành nhanh chóng tìm ra tư liệu giao cho Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cầm tư liệu lạnh lùng nhìn Trâu Hồng Thành nói:
- Trâu Hồng Thành, đã có phần tài liệu này, vì sao phần tài liệu này không có trong phần mục lục hướng dẫn tra cứu hiện tại? Anh có biết không chính là vì anh không xếp nói vào mục lục hướng dẫn tra cứu, cho nên hiện tại đã gây ra một sự kiện lớn có tính quần chúng rồi, trách nhiệm cũng không nhỏ. Đến lúc đó nếu truy tra xuống, chỉ sợ anh không chỉ không thể tiếp tục làm nhân viên phòng hồ sơ nữa, mà nếu kết quả không tốt sẽ bị khai trừ ra khỏi đơn vị. Liễu Kình Vũ tôi tuy rằng không muốn xử lý mạnh tay với anh, nhưng nếu chuyện này không có một lời giải thích hợp lý, tôi không ngại vì chuyện này phiền toái mà xử lý anh, tự anh suy nghĩ thật kỹ đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, Trâu Hồng Thành nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, ông ta thật sự hơi sợ. Ông ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự kiện có tính quần chúng, càng hiểu rõ rất nhiều lãnh đạo đều thích trốn tránh trách nhiệm, mà vấn đề lần này thực sự có quan hệ trực tiếp với mình. Nếu Liễu Kình Vũ đổ hết sự kiện lần này lên người mình, mình có thể sẽ bị khai trừ, thậm chí nghiêm trọng hơn. Nghĩ đến đây, ông ta bước nhanh tới bên cạnh Hàn Minh Cường, tóm chặt lấy cánh tay của Hàn Minh Cường nói:
- Phó phòng Hàn, ngài nhất định phải nói giúp tôi. Lúc trước nếu không phải ngài bảo tôi giấu phần hồ sơ này khỏi mục lục hướng dẫn tra cứu, tôi sẽ không làm như vậy. Phó phòng Hàn, xin ngài giúp tôi nói vài lời với Trưởng phòng Liễu đi.
Hàn Minh Cường nhìn Trâu Hồng Thành bị Liễu Kình Vũ dọa thành thế này, trong lòng thầm than một tiếng. Y càng không ngờ rằng hiện tại Trâu Hồng Thành bị Liễu Kình Vũ dọa sợ, lại lôi mình ra. Vốn y cũng nghĩ thay Trâu Hồng Thành nói vài lời, nhưng bây giờ Trâu Hồng Thành làm như vậy, y liền bình tĩnh nói:
- Đồng chí Trâu Hồng Thành, mong anh đừng ngậm máu phun người, Hàn Minh Cường tôi không rảnh rỗi giúp anh xử lý chuyện này đâu. Chuyện này đối với tôi có gì tốt. Nếu như trong vấn đề công tác anh mắc sai lầm thì có thể hiểu được, Trưởng phòng Liễu cũng sẽ không nghiêm khắc xử phạt anh quá mức. Nhưng nếu anh dám phỉ báng cả tôi, tôi sẽ dùng pháp luật để tố cáo anh.
Lúc Hàn Minh Cường nói chuyện, trên mặt đầy sát khí.
Bị Hàn Minh Cường dọa như vậy, Trâu Hồng Thành cũng rất sợ hãi. Hơn nữa Hàn Minh Cường có ảnh hưởng rất lớn ở Phòng Quản lý đô thị, ông ta thật sự có chút kiêng kị Hàn Minh Cường. Hơn nữa trong lời nói của Hàn Minh Cường cũng ám chỉ cho ông ta khá rõ ràng. Đây là đang ám chỉ nếu như mình thừa nhận là công tác của mình phạm sai lầm, chuyện này vẫn có thể dịu đi. Cho nên ông ta lập tức buông ra tay của Hàn Minh Cường luôn miệng nói:
- Phó phòng Hàn rất xin lỗi, là tôi nhớ lộn.
Nói tới đây, ông ta nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, thật sự rất xin lỗi, là tôi nhớ lộn, hiểu lầm Phó phòng Hàn rồi. Chuyện này đích thật là tôi phạm sai lầm trong công tác, kính xin Trưởng phòng Liễu và Phó phòng Hàn lượng thứ.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy bộ dạng nhu nhược này của Hàn Minh Cường, trong lòng đầy khinh thường. Loại người này là một trong những loại hắn ghét nhất, làm việc căn bản không chú ý nguyên tắc, nhìn thấy ích lợi sẽ không chút do dự nhào tới cắn một cái, nhìn thấy trách nhiệm có thể đẩy đi ngay, có thể trốn ngay, bắt nạt kẻ yếu, thuộc loại vô lại điển hình trong quan trường.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trâu Hồng Thành nói:
- Trâu Hồng Thành, anh đã thừa nhận là công tác của anh mắc phải sai lầm. Tôi thấy anh thật sự không thích hợp ở vị trí này nữa, tôi cũng không muốn vì sai lầm của anh mà lại phát sinh thêm mấy sự kiện có tính quần chúng. Anh không muốn lăn lộn trong quan trường, nhưng Liễu Kình Vũ tôi vẫn muốn lăn lộn thêm mấy năm nữa.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nói với Long Tường đi cùng:
- Long Tường, từ bây giờ tạm thời đình chỉ toàn bộ chức vụ của Trâu Hồng Thành ở trong Phòng. Anh lập tức tìm người tạm thời tiếp nhận phòng hồ sơ.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài, cũng không nhìn Trâu Hồng Thành lấy một cái.
Hàn Minh Cường cũng đi theo sau ra ngoài.
Lúc này, Trâu Hồng Thành liền tức giận rồi, nhìn về phía Hàn Minh Cường la lớn:
- Phó phòng Hàn, ngài nói giúp tôi vài lời đi...
Nhưng, đáp lại ông ta chỉ là một bóng lưng vô tình của Hàn Minh Cường.
Lúc này, Long Tường ở lại sau cùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trâu Hồng Thành nói:
- Lão Trâu à, không phải tôi nói anh rồi sao, làm người cần phải có điểm mấu chốt, cần có lập trường rõ ràng dứt khoát, cây cỏ đầu tường không dễ sống như vậy đâu.
Nói xong, Long Tường thở dài lắc đầu rời đi.
Liễu Kình Vũ sau khi lấy được hồ sơ, lập tức lên xe tới hiện trường sự kiện xử lý rác.
Ngồi trên xe, Liễu Kình Vũ nhanh chóng xem qua hồ sơ một lần, cũng may Liễu Kình Vũ có một trí nhớ kinh người, tuy rằng xem lướt qua, nhưng trước khi tới hiện trường dự án xử lý rác, hắn nắm khá vững về tình hình tổng thể của hồ sơ sự việc. Chính vì đã nắm chắc toàn diện sự việc, cho nên Liễu Kình Vũ nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Khi Liễu Kình Vũ đến phía ngoài hiện trường sự việc, liền nhìn thấy ở bên ngoài công trường rác thải lộ thiên, vài trăm người đang vây quanh ba người Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh, Từ Kiến Hoa, dường như đang kể lại những chuyện đã trải qua và kết quả sự việc cho ba người.
Vóc dáng Liễu Kình Vũ tương đối cao, cho nên hắn thấy rõ ràng, hiện trường không thấy bóng dáng của Phó Chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ. Hắn biết rằng, hiện tại thế cục chưa định, Mã Hoành Vĩ chỉ sợ sẽ không xuất đầu lộ diện. Nghĩ đến khả năng này, Liễu Kình Vũ tràn đầy khinh miệt đối với Mã Hoành Vĩ. Mã Hoành Vĩ này dù gì cũng là Phó Chủ tịch thành phố, phía dưới đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy ông ta đã đến đây lại không dám lộ diện. Có thể thấy được người này rất coi trọng con đường làm quan. Ngược lại, Hạ Quang Minh lại rất tốt, tuy rằng Hạ Quang Minh cũng có khuyết điểm như vậy, nhưng khi đã xảy ra chuyện trọng đại như vậy, dưới tình huống nguy hiểm như thế, ông ấy vẫn có gan ra mặt giải quyết chuyện này, dũng khí này rất đáng khen ngợi. Điều khiến Liễu Kình Vũ kính nể Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh hơn chính là ở hiện trường bên cạnh bọn họ, chỉ có vài viên cảnh sát để duy trì trật tự. Dưới tình huống như vậy bọn họ lại dám xâm nhập vào giữa quần chúng đang có chút xúc động phẫn nộ, dũng khí của bọn họ thật đáng kính nể.
Sau khi xuống xe, Liễu Kình Vũ tiến thẳng vào chỗ đám người, đi đến bên cạnh hai người Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh.
Lúc này, hai người bọn họ đang bị mọi người bao vây không ngừng kêu khổ, hai người bởi vì mệt mỏi ứng đối, trán đổ đầy mồ hôi.
Mặc dù loại chuyện này ở huyện cần được xử trí khẩn cấp, nhưng vấn đề ở chỗ hai người bây giờ đều không hiểu rõ tình hình cho lắm, cho nên lúc trả lời không dám dễ dàng hứa hẹn, chỉ có thể tạm thời áp dụng sách lược kéo dài.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi đến, bất kể là Hạ Chính Đức, hay là Hạ Quang Minh đều cảm thấy nhẹ lòng.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ là thuộc hạ của bọn họ, tuy rằng trong lòng bọn họ đều rõ, loại chuyện này theo lý thuyết hẳn là chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết. Nhưng hiện tại, trong lòng bọn họ lại sinh ra một tâm lý dựa dẫm không nên có vào Liễu Kình Vũ, dường như trong lòng bọn họ cho rằng Liễu Kình Vũ có lẽ có thể giải quyết chuyện này.
Lúc này, Liễu Kình Vũ tiến đến bên tai Hạ Chính Đức thấp giọng rỉ tai vài câu, Hạ Chính Đức lập tức la lớn:
- Các vị bà con, nhu cầu và vấn đề của mọi người tôi và Chủ tịch huyện Hạ đều đã biết, vị vừa tới đây chính là Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện, đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi tin mọi người hẳn đã nghe qua danh tiếng của anh ấy. Hiện tại đồng chí Liễu Kình Vũ đã mang đến tài liệu mới nhất có liên quan đến hạng mục xử lý rác thải này. Hiện tại tôi, Chủ tịch huyện Hạ, cùng đồng chí Liễu Kình Vũ cần bàn luận và thương lượng một chút về phương án giải quyết chuyện này, mọi người có thể tạm thời lui về phía sau một chút được hay không, để ba người chúng tôi thương lượng một chút. Mọi người yên tâm, tôi cam đoan với mọi người, bất kể thế nào, hôm nay huyện ủy và chính phủ chúng tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng.
Dân chúng thật ra đều phân rõ phải trái, bọn họ là những người thiện lương nhất đấy, nhất là đối với vị Trưởng phòng Quản lý đô thị mới nhậm chức Liễu Kình Vũ này, tất cả mọi người đều nghe danh. Nhất là sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức liền giảm đi một phần ba số nhân viên chấp pháp có thái độ sách nhiễu, chấp pháp không văn minh, gây ra chấn động lớn ở huyện Cảnh Lâm. Nhất là trong quá trình cắt giảm, Phòng Quản lý đô thị huyện tiến hành thu thập ý kiến của quần chúng trong phạm vi lớn, và cuối cùng kết quả xử lý cũng khiến dân chúng rất hài lòng. Lúc này, dân chúng đến từ thị trấn Quan Sơn cũng nói cho mọi người biết, Trưởng phòng Quản lý đô thị bây giờ chính là vị Chủ tịch thị trấn đã dẫn thị trấn Quan Sơn thoát khỏi tình trạng nghèo khó, mang đến cho thị trấn Quan Sơn hạng mục lớn của khu du lịch núi Thúy Bình. Cho nên, tuy rằng Liễu Kình Vũ chỉ là một Trưởng phòng Quản lý đô thị nho nhỏ, nhưng trong suy nghĩ dân chúng vị trí cũng khá cao, danh tiếng cũng lớn, vượt xa cả Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện.
Mấu chốt nhất chính là, trên người Liễu Kình Vũ ngưng tụ dân tâm và dân ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.