Chương 418: Cuộc gặp bất giờ giữa không trung.
Mộng Nhập Hồng Hoang
08/09/2016
Đàm Kiệt lần này mất mặt, bực bội nhưng không dám nói. Uất ức, gã vội
gọi điện thoại cho bạn bè, hỏi thăm tình hình của Liễu Kình Vũ. Một khi
đã quyết định báo thù, gã phải biết Liễu Kình Vũ đang làm gì.
Với người dân tỉnh Bạch Vân, thân thế Liễu Kình Vũ là điều vô cùng bí mật, nhưng với những người trong hội Đàm Kiệt, họ chẳng lạ gì chuyện của hắn. Khi gã biết Liễu Kình Vũ đang làm việc ở thị xã Đông Giang tỉnh Bạch Vân, trong mắt gã lập tức bùng lên ngọn lửa căm tức:
- Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, thật chẳng ngờ mày lại chạy về Đông Giang. Thật là đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm. Đông Giang là địa bàn của anh em tao. Lần này mày chết chắc rồi Liễu Kình Vũ ạ!
Nói xong, Đàm Kiệt đến bệnh viện xử lý một chút vết thương trên mặt rồi gọi điện thoại cho Trình Thiên Hoành - một anh em tốt trong hội, hẹn gặp tại một quán trà.
Trình Thiên Hoành là một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi. Vừa thấy Đàm Kiệt mặt mũi bầm dập, ngớ người, cố tình làm ra vẻ đùng đùng phẫn nộ, nói:
- Đàm thiếu gia, sao thế này? Thằng nào dám động tới anh?
Trình Thiên Hoàng sở dĩ phải tỏ vẻ như vậy bởi trong hội này, gã ta cũng chỉ là thành viên “vòng ngoài”, được vào hội cũng là nhờ có bạn bè tiến cử, lại có tiền có của nên mới vào nổi hội Đàm Kiệt. Bọn này thông qua một số dự án hợp tác để gia tăng mối quan hệ huynh đệ.
Đàm Kiệt đương nhiên hiểu rõ tâm lý bọn Trình Thiên Hoành. Gã tuy là hạng con ông cháu cha nhưng đầu óc tư duy cũng đủ dùng. Gã hiểu rõ mục đích của bọn Trình Thiên Hoành ngày ngày vây quanh gã, chẳng qua vì lợi lộc nên mới gắn kết với nhau như thế.
Đàm Kiệt buồn bực nói:
- Lão Trình à, lần này tôi thua một vố đau. Anh phải báo thù này cho tôi.
Trình Thiên Hoành sửng sốt:
- Đàm thiếu gia không trêu tôi chứ? Chuyện anh giải quyết không được sao tôi giải quyết cho được?
Đàm Kiết khoát tay nói:
- Lão Trình, anh đừng vội từ chối, cứ nghe tôi nói hết đã. Kẻ khiến tôi thua đau lần này chạy đến Đông Giang nhà anh rồi. Hắn tên Liễu Kình Vũ, hình như là là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các anh. Tên này đánh đấm được lắm, tôi đánh không lại hắn, kết quả là bị hắn cho một trận bầm dập. Đánh xong hắn bỏ chạy luôn. Tôi nghe nói anh ở Đông Giang này cũng có tiếng nói lắm, không biết có trút cơn giận này hộ anh em được không? Tôi nhất định sẽ không bao giờ quên nghĩa khí này của anh.
Đàm Kiệt tuyệt nhiên không nói với Trình Thiên Hoành thân thế thực của Liễu Kình Vũ, vì gã muốn lợi dụng . Nếu nói thực cho biết thân phận Liễu Kình Vũ, không chừng tên nhãi này bị dọa xanh mặt mất. Hơn nữa, Đàm Kiệt hiểu rõ, Trình Thiên Hoành nhìn bề ngoài tuy có vẻ quang minh chính đại lắm, nhưng thực ra là hạng lòng lang dạ sói, không từ thủ đoạn. Nhớ lại ngày trước, để gã giúp giành được dự án đường cao tốc thị xã Đông Giang, tên này thậm chí còn tặng gã cô gái mà chính mình yêu thích nhất.
Nghe Đàm Kiệt nhắc đến Liễu Kình Vũ, Trình Thiên Hoành đột nhiên hai mắt lửa giận phừng phừng:
- Liễu Kình Vũ, là Liễu Kình Vũ dám động đến anh sao?
Đàm Kiệt gật đầu nhẹ.
- Được rồi, Đàm thiếu gia, chuyện này để tôi lo. Không giấu gì anh, trước đây tôi với Liễu Kình Vũ cũng đã từng đụng độ. Anh chắc cũng biết thị xã Đông Giang sắp đấu thầu lại dự án đường cao tốc mà chúng tôi đã nhận lần trước chứ? Công ty xây dựng Thiên Hoành chúng tôi đã lo lót từ trên xuống dưới, chỉ đợi đấu thầu lần hai xong là nắm chắc. Ai dè tên Liễu Kình Vũ này tự dưng chen ngang, làm mọi trò cản trở dự án rồi đấu thầu lại. Rút cục, dự án ấy tới giờ vẫn chưa khởi công lại được.
Hơn nữa, trước khi nhậm chức, hắn ta còn tự mình đến khảo sát thực địa tiết diện đường cao tốc, làm tôi phải bỏ biết bao nhiêu tiền của huy động bao nhiêu nhân viên phá hết nền đường, hủy bỏ chứng cứ. Vậy nên tôi với hắn ta thù cũng sâu như biển.
Đàm Kiệt nghe xong, nhấc chén trà cười nói:
- Được lắm, rất thẳng thắn. Lão Trình, tôi với anh lấy trà thay rượu, cạn ly!
Trình Thiên Hoành giơ chén lên một hơi uống cạn, rồi cười nói:
- Đàm thiếu gia, nghe nói gần đây nông nghiệp đang có dự án hỗ trợ máy nông cụ cho nông thôn, ngân sách hỗ trợ cho tỉnh Bạch Vân chúng tôi đã quyết chưa?
Đàm Kiệt trong bụng thầm cười nhạt, ngoài miệng vẫn cười nói:
- Ừ, chuyện này đã quyết định rồi, khoảng 200 triệu. Sao? Anh có hứng với dự án này chăng?
Trình Thiên Hoành vội cười nói:
- Không dám không dám, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Định nhờ Đàm thiếu gia giúp một tay, húp miếng canh thôi mà.
Đàm Kiệt biết, tên Trình Thiên Hoành này kiếm được tiền thì chắc chắn sẽ không nương tay, còn cực kì tham lam. Nếu thực muốn giúp mình, không cho chút lợi lộc chắc cũng không xong. Gã đảo mắt rồi cười:
- Thế này đi, dự án này của tinh Bạch Vân tôi sẽ tìm một công ty hợp tác với Thiên Hoành các anh, hai bên chia 5 – 5 mà làm. Bốn dự án của công ty anh, tôi lấy hai phần lợi nhuận, anh thấy thế nào?
Trình Thiên Hoành nghe xong thì miệng cười hớn hở, vì biết nửa dự án là cả một trăm triệu tiền vốn. Tới lúc ấy, chỉ cần động tay là kiếm được sáu bảy chục triệu ngon lành. Trừ đi hai phần cho Đàm Kiệt, kiểu gì vẫn có bốn, năm chục triệu. Vả lại, dự án kiểu này dễ ăn vô cùng, cơ bản sẽ chẳng để lại hậu họa gì. Vậy nên lập tức chủ động nâng chén trà nói:
- Được, không thành vấn đề. Đa tạ Đàm thiếu gia đã giúp đỡ.
Đàm Kiệt nâng chén trà nói:
- Tôi giúp lão Trình anh là chuyện chắc chắn phải làm rồi. Nhưng tôi cũng có một yêu cầu. Tới cuối năm nay, tôi không hi vọng lại nhìn thấy Liễu Kình Vũ ở Yến Kinh nữa.
Trình Thiên Hoành nghe Đàm Kiệt nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, biết ý Đàm Kiệt là mong mình xử gọn Liễu Kình Vũ. Vụ này có vẻ mạo hiểm quá. Nhưng nghĩ tới khoản lời bốn, năm chục triệu sắp vào túi, y thấy bình tĩnh lại. Kiếm vài thằng diệt gọn Liễu Kình Vũ cùng lắm mất tám trăm, một triệu, thậm chí chẳng phải ra mặt. Vụ làm ăn này xem ra vẫn hời. Y nói dứt khoát:
- Không thành vấn đề. Dự án này làm xong, chuyện Đàm thiếu gia nói tôi xin đảm bảo.
Sau đó, hai người bàn thêm ít chuyện vặt vãnh nữa, rồi chủ khách cùng hoan hỉ ra về.
Nghỉ Quốc khánh, Liễu Kình Vũ tụ họp với mấy anh em tốt trong hội. Ngày nào cũng chè chén không ngớt, anh em vui vẻ vô cùng. Duy có một điều đáng tiếc, Tào Thục Tuệ thời gian này đang tham gia huấn luyện mật nên không thể xuất hiện ở thành phố Yến Kinh. Điều này cũng làm Liễu Kình Vũ thấy nhẹ nhõm. Nếu không, hắn cũng chẳng biết phải đối mặt với Tào Thục Tuệ thế nào.
Dù sao hắn cũng đã cảm thấy, vị trí của Mộ Dung Thiện Tuyết trong lòng mình đang ngày càng quan trọng. Nghỉ Quốc khánh, gần như ngày nào hắn cũng gọi điện cho Mộ Dung Thiện Tuyết, thậm chí còn lái xe đón Mộ Dung Thiện Tuyết ra ngoài ăn hai lần. Tuy Mộ Dung Thiện Tuyết đối với hắn rất lạnh nhạt, chỉ như người qua đường, nhưng Mộ Dung Thiện Tuyết đã nể mặt hắn mà đi, điều này đủ khiến hắn mãn nguyện lắm rồi.
Chiều ngày 6 tháng 10, Liễu Kình Vũ lên máy bay về tỉnh Bạch Vân.
Liễu Kình Vũ ngồi khoang hạng nhất, ngay phía trái lối đi trong máy bay. Ngồi phía bên kia lối đi, không ai khác mà chính là Trình Thiên Hoành.
Tất nhiên, Liễu Kình Vũ không biết Trình Thiên Hoành, Trình Thiên Hoành cũng không quen Liễu Kình Vũ.
Máy bay cất cánh được khoảng hơn 20 phút, hành trình đã ổn định, một tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn, mang đồ ăn và thức uống cho từng hành khách.
Liễu Kình Vũ vô tình ngẩng đầu nhìn cô tiếp viên, bất chợt ngỡ ngàng. Vì hắn đột nhiên phát hiện, cô tiếp viên này rất có khí chất, vô cùng xinh đẹp.
Cô tiếp viên tuổi khoảng hai mươi, cao phải đến 1m77, khuôn mặt trái xoan điển hình, mắt phượng mày ngài, lông mi đen dài, làn da trắng mịn nõn nà. Nói về diện mạo, so với Tào Thục Tuệ không phân cao thấp. Dưới bộ đồng phục tiếp viên hàng không, bộ ngực nhô cao như chực phá toạc bộ đồng phục, thân hình nóng bỏng đẫy đà. Hơn nữa lúc này, cô tiếp viên hàng không miệng cười tươi tắn mang đồ ăn thức uống cho từng hành khách, khiến đường cong nóng bỏng lộ ra không sót chỗ nào.
Trên khuôn mặt cô tiếp viên hàng không có nét kiêu ngạo phát ra từ nội tâm như Tào Thục Tuệ, cũng không có nét đẹp tỏa ra từ tâm hồn như Mộ Dung Thiện Tuyết. Cô ấy đứng đó như một đóa hoa lan nhẹ nhàng, hương thơm ngây ngất nhưng không quá nồng. Đặc biệt nụ cười của cô như gió xuân tháng ba, đủ làm say lòng người, khiến người ta cứ tự nhiên mà bị ảnh hưởng bởi cô, tự nhiên mà cảm nhận được sự chân thành của cô.
Dọc theo lối đi, gần như mỗi hành khách nam đều không tự chủ được mà đưa mắt ngắm nhìn thân thể cô nàng. Cô tiếp viên hàng không dường như đã quen với tình huống này, nên với mỗi hành khách, cô đều mỉm cười điềm tĩnh và chân thành.
Nhìn thấy vậy, Liễu Kình Vũ gật đầu nhè nhẹ, nghĩ thầm: “Cô tiếp viên hàng không này cũng chuyên nghiệp đấy. Nếu là Tào Thục Tuệ, không biết bao nhiêu đàn ông bị cô ấy cho một trận nhừ tử rồi”.
Khi cô tiếp viên đi sang phía Liễu Kình Vũ, cô tươi cười đưa cho Liễu Kình Vũ một phần đồ ăn, một cốc nước cam. Liễu Kình Vũ cười và cảm ơn. Đáp lại, cô tiếp viên hàng không tặng hắn một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này, đến lượt Trình Thiên Hoành.
Khi ấy, mắt Trình Thiên Hoành đang dán chặt vào vòng một của cô tiếp viên hàng không, ánh mắt nhìn thẳng lộ liễu.
Tuy y đã gặp không ít gái đẹp, nhưng trước giờ chưa từng gặp được người đẹp cao cấp nào như cô tiếp viên hàng không này. Đặc biệt con mắt ngắm gái vô số như Trình Thiên Hoành chỉ nhìn là biết, cô tiếp viên này chắc chắn là gái trinh. Trong lòng y đã thầm quyết định, nhất định phải cua được cô nàng tiếp viên hàng không này.
Lúc này, cô tiếp viên hàng không bắt gặp ánh mắt của Trình Thiên Hoành đang nhắm thẳng ngực mình, thì mỉm cười một cách chuyên nghiệp:
- Chào ngài, ngài muốn dùng gì?
Trình Thiên Hoành nói:
- Giống anh ta.
Vừa nói, y vừa chỉ tay về phía Liễu Kình Vũ.
Cô tiếp viên đưa đồ ăn và thêm một cốc nước cam cho Trình Thiên Hoành.
Lúc Trình Thiên Hoành đỡ cốc nước cam, cố tình động tay, nước cam đổ đầy ra quần y.
Với người dân tỉnh Bạch Vân, thân thế Liễu Kình Vũ là điều vô cùng bí mật, nhưng với những người trong hội Đàm Kiệt, họ chẳng lạ gì chuyện của hắn. Khi gã biết Liễu Kình Vũ đang làm việc ở thị xã Đông Giang tỉnh Bạch Vân, trong mắt gã lập tức bùng lên ngọn lửa căm tức:
- Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, thật chẳng ngờ mày lại chạy về Đông Giang. Thật là đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm. Đông Giang là địa bàn của anh em tao. Lần này mày chết chắc rồi Liễu Kình Vũ ạ!
Nói xong, Đàm Kiệt đến bệnh viện xử lý một chút vết thương trên mặt rồi gọi điện thoại cho Trình Thiên Hoành - một anh em tốt trong hội, hẹn gặp tại một quán trà.
Trình Thiên Hoành là một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi. Vừa thấy Đàm Kiệt mặt mũi bầm dập, ngớ người, cố tình làm ra vẻ đùng đùng phẫn nộ, nói:
- Đàm thiếu gia, sao thế này? Thằng nào dám động tới anh?
Trình Thiên Hoàng sở dĩ phải tỏ vẻ như vậy bởi trong hội này, gã ta cũng chỉ là thành viên “vòng ngoài”, được vào hội cũng là nhờ có bạn bè tiến cử, lại có tiền có của nên mới vào nổi hội Đàm Kiệt. Bọn này thông qua một số dự án hợp tác để gia tăng mối quan hệ huynh đệ.
Đàm Kiệt đương nhiên hiểu rõ tâm lý bọn Trình Thiên Hoành. Gã tuy là hạng con ông cháu cha nhưng đầu óc tư duy cũng đủ dùng. Gã hiểu rõ mục đích của bọn Trình Thiên Hoành ngày ngày vây quanh gã, chẳng qua vì lợi lộc nên mới gắn kết với nhau như thế.
Đàm Kiệt buồn bực nói:
- Lão Trình à, lần này tôi thua một vố đau. Anh phải báo thù này cho tôi.
Trình Thiên Hoành sửng sốt:
- Đàm thiếu gia không trêu tôi chứ? Chuyện anh giải quyết không được sao tôi giải quyết cho được?
Đàm Kiết khoát tay nói:
- Lão Trình, anh đừng vội từ chối, cứ nghe tôi nói hết đã. Kẻ khiến tôi thua đau lần này chạy đến Đông Giang nhà anh rồi. Hắn tên Liễu Kình Vũ, hình như là là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các anh. Tên này đánh đấm được lắm, tôi đánh không lại hắn, kết quả là bị hắn cho một trận bầm dập. Đánh xong hắn bỏ chạy luôn. Tôi nghe nói anh ở Đông Giang này cũng có tiếng nói lắm, không biết có trút cơn giận này hộ anh em được không? Tôi nhất định sẽ không bao giờ quên nghĩa khí này của anh.
Đàm Kiệt tuyệt nhiên không nói với Trình Thiên Hoành thân thế thực của Liễu Kình Vũ, vì gã muốn lợi dụng . Nếu nói thực cho biết thân phận Liễu Kình Vũ, không chừng tên nhãi này bị dọa xanh mặt mất. Hơn nữa, Đàm Kiệt hiểu rõ, Trình Thiên Hoành nhìn bề ngoài tuy có vẻ quang minh chính đại lắm, nhưng thực ra là hạng lòng lang dạ sói, không từ thủ đoạn. Nhớ lại ngày trước, để gã giúp giành được dự án đường cao tốc thị xã Đông Giang, tên này thậm chí còn tặng gã cô gái mà chính mình yêu thích nhất.
Nghe Đàm Kiệt nhắc đến Liễu Kình Vũ, Trình Thiên Hoành đột nhiên hai mắt lửa giận phừng phừng:
- Liễu Kình Vũ, là Liễu Kình Vũ dám động đến anh sao?
Đàm Kiệt gật đầu nhẹ.
- Được rồi, Đàm thiếu gia, chuyện này để tôi lo. Không giấu gì anh, trước đây tôi với Liễu Kình Vũ cũng đã từng đụng độ. Anh chắc cũng biết thị xã Đông Giang sắp đấu thầu lại dự án đường cao tốc mà chúng tôi đã nhận lần trước chứ? Công ty xây dựng Thiên Hoành chúng tôi đã lo lót từ trên xuống dưới, chỉ đợi đấu thầu lần hai xong là nắm chắc. Ai dè tên Liễu Kình Vũ này tự dưng chen ngang, làm mọi trò cản trở dự án rồi đấu thầu lại. Rút cục, dự án ấy tới giờ vẫn chưa khởi công lại được.
Hơn nữa, trước khi nhậm chức, hắn ta còn tự mình đến khảo sát thực địa tiết diện đường cao tốc, làm tôi phải bỏ biết bao nhiêu tiền của huy động bao nhiêu nhân viên phá hết nền đường, hủy bỏ chứng cứ. Vậy nên tôi với hắn ta thù cũng sâu như biển.
Đàm Kiệt nghe xong, nhấc chén trà cười nói:
- Được lắm, rất thẳng thắn. Lão Trình, tôi với anh lấy trà thay rượu, cạn ly!
Trình Thiên Hoành giơ chén lên một hơi uống cạn, rồi cười nói:
- Đàm thiếu gia, nghe nói gần đây nông nghiệp đang có dự án hỗ trợ máy nông cụ cho nông thôn, ngân sách hỗ trợ cho tỉnh Bạch Vân chúng tôi đã quyết chưa?
Đàm Kiệt trong bụng thầm cười nhạt, ngoài miệng vẫn cười nói:
- Ừ, chuyện này đã quyết định rồi, khoảng 200 triệu. Sao? Anh có hứng với dự án này chăng?
Trình Thiên Hoành vội cười nói:
- Không dám không dám, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Định nhờ Đàm thiếu gia giúp một tay, húp miếng canh thôi mà.
Đàm Kiệt biết, tên Trình Thiên Hoành này kiếm được tiền thì chắc chắn sẽ không nương tay, còn cực kì tham lam. Nếu thực muốn giúp mình, không cho chút lợi lộc chắc cũng không xong. Gã đảo mắt rồi cười:
- Thế này đi, dự án này của tinh Bạch Vân tôi sẽ tìm một công ty hợp tác với Thiên Hoành các anh, hai bên chia 5 – 5 mà làm. Bốn dự án của công ty anh, tôi lấy hai phần lợi nhuận, anh thấy thế nào?
Trình Thiên Hoành nghe xong thì miệng cười hớn hở, vì biết nửa dự án là cả một trăm triệu tiền vốn. Tới lúc ấy, chỉ cần động tay là kiếm được sáu bảy chục triệu ngon lành. Trừ đi hai phần cho Đàm Kiệt, kiểu gì vẫn có bốn, năm chục triệu. Vả lại, dự án kiểu này dễ ăn vô cùng, cơ bản sẽ chẳng để lại hậu họa gì. Vậy nên lập tức chủ động nâng chén trà nói:
- Được, không thành vấn đề. Đa tạ Đàm thiếu gia đã giúp đỡ.
Đàm Kiệt nâng chén trà nói:
- Tôi giúp lão Trình anh là chuyện chắc chắn phải làm rồi. Nhưng tôi cũng có một yêu cầu. Tới cuối năm nay, tôi không hi vọng lại nhìn thấy Liễu Kình Vũ ở Yến Kinh nữa.
Trình Thiên Hoành nghe Đàm Kiệt nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, biết ý Đàm Kiệt là mong mình xử gọn Liễu Kình Vũ. Vụ này có vẻ mạo hiểm quá. Nhưng nghĩ tới khoản lời bốn, năm chục triệu sắp vào túi, y thấy bình tĩnh lại. Kiếm vài thằng diệt gọn Liễu Kình Vũ cùng lắm mất tám trăm, một triệu, thậm chí chẳng phải ra mặt. Vụ làm ăn này xem ra vẫn hời. Y nói dứt khoát:
- Không thành vấn đề. Dự án này làm xong, chuyện Đàm thiếu gia nói tôi xin đảm bảo.
Sau đó, hai người bàn thêm ít chuyện vặt vãnh nữa, rồi chủ khách cùng hoan hỉ ra về.
Nghỉ Quốc khánh, Liễu Kình Vũ tụ họp với mấy anh em tốt trong hội. Ngày nào cũng chè chén không ngớt, anh em vui vẻ vô cùng. Duy có một điều đáng tiếc, Tào Thục Tuệ thời gian này đang tham gia huấn luyện mật nên không thể xuất hiện ở thành phố Yến Kinh. Điều này cũng làm Liễu Kình Vũ thấy nhẹ nhõm. Nếu không, hắn cũng chẳng biết phải đối mặt với Tào Thục Tuệ thế nào.
Dù sao hắn cũng đã cảm thấy, vị trí của Mộ Dung Thiện Tuyết trong lòng mình đang ngày càng quan trọng. Nghỉ Quốc khánh, gần như ngày nào hắn cũng gọi điện cho Mộ Dung Thiện Tuyết, thậm chí còn lái xe đón Mộ Dung Thiện Tuyết ra ngoài ăn hai lần. Tuy Mộ Dung Thiện Tuyết đối với hắn rất lạnh nhạt, chỉ như người qua đường, nhưng Mộ Dung Thiện Tuyết đã nể mặt hắn mà đi, điều này đủ khiến hắn mãn nguyện lắm rồi.
Chiều ngày 6 tháng 10, Liễu Kình Vũ lên máy bay về tỉnh Bạch Vân.
Liễu Kình Vũ ngồi khoang hạng nhất, ngay phía trái lối đi trong máy bay. Ngồi phía bên kia lối đi, không ai khác mà chính là Trình Thiên Hoành.
Tất nhiên, Liễu Kình Vũ không biết Trình Thiên Hoành, Trình Thiên Hoành cũng không quen Liễu Kình Vũ.
Máy bay cất cánh được khoảng hơn 20 phút, hành trình đã ổn định, một tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn, mang đồ ăn và thức uống cho từng hành khách.
Liễu Kình Vũ vô tình ngẩng đầu nhìn cô tiếp viên, bất chợt ngỡ ngàng. Vì hắn đột nhiên phát hiện, cô tiếp viên này rất có khí chất, vô cùng xinh đẹp.
Cô tiếp viên tuổi khoảng hai mươi, cao phải đến 1m77, khuôn mặt trái xoan điển hình, mắt phượng mày ngài, lông mi đen dài, làn da trắng mịn nõn nà. Nói về diện mạo, so với Tào Thục Tuệ không phân cao thấp. Dưới bộ đồng phục tiếp viên hàng không, bộ ngực nhô cao như chực phá toạc bộ đồng phục, thân hình nóng bỏng đẫy đà. Hơn nữa lúc này, cô tiếp viên hàng không miệng cười tươi tắn mang đồ ăn thức uống cho từng hành khách, khiến đường cong nóng bỏng lộ ra không sót chỗ nào.
Trên khuôn mặt cô tiếp viên hàng không có nét kiêu ngạo phát ra từ nội tâm như Tào Thục Tuệ, cũng không có nét đẹp tỏa ra từ tâm hồn như Mộ Dung Thiện Tuyết. Cô ấy đứng đó như một đóa hoa lan nhẹ nhàng, hương thơm ngây ngất nhưng không quá nồng. Đặc biệt nụ cười của cô như gió xuân tháng ba, đủ làm say lòng người, khiến người ta cứ tự nhiên mà bị ảnh hưởng bởi cô, tự nhiên mà cảm nhận được sự chân thành của cô.
Dọc theo lối đi, gần như mỗi hành khách nam đều không tự chủ được mà đưa mắt ngắm nhìn thân thể cô nàng. Cô tiếp viên hàng không dường như đã quen với tình huống này, nên với mỗi hành khách, cô đều mỉm cười điềm tĩnh và chân thành.
Nhìn thấy vậy, Liễu Kình Vũ gật đầu nhè nhẹ, nghĩ thầm: “Cô tiếp viên hàng không này cũng chuyên nghiệp đấy. Nếu là Tào Thục Tuệ, không biết bao nhiêu đàn ông bị cô ấy cho một trận nhừ tử rồi”.
Khi cô tiếp viên đi sang phía Liễu Kình Vũ, cô tươi cười đưa cho Liễu Kình Vũ một phần đồ ăn, một cốc nước cam. Liễu Kình Vũ cười và cảm ơn. Đáp lại, cô tiếp viên hàng không tặng hắn một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này, đến lượt Trình Thiên Hoành.
Khi ấy, mắt Trình Thiên Hoành đang dán chặt vào vòng một của cô tiếp viên hàng không, ánh mắt nhìn thẳng lộ liễu.
Tuy y đã gặp không ít gái đẹp, nhưng trước giờ chưa từng gặp được người đẹp cao cấp nào như cô tiếp viên hàng không này. Đặc biệt con mắt ngắm gái vô số như Trình Thiên Hoành chỉ nhìn là biết, cô tiếp viên này chắc chắn là gái trinh. Trong lòng y đã thầm quyết định, nhất định phải cua được cô nàng tiếp viên hàng không này.
Lúc này, cô tiếp viên hàng không bắt gặp ánh mắt của Trình Thiên Hoành đang nhắm thẳng ngực mình, thì mỉm cười một cách chuyên nghiệp:
- Chào ngài, ngài muốn dùng gì?
Trình Thiên Hoành nói:
- Giống anh ta.
Vừa nói, y vừa chỉ tay về phía Liễu Kình Vũ.
Cô tiếp viên đưa đồ ăn và thêm một cốc nước cam cho Trình Thiên Hoành.
Lúc Trình Thiên Hoành đỡ cốc nước cam, cố tình động tay, nước cam đổ đầy ra quần y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.