Chương 79: Cưỡng chế bắt đi
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Lúc Ngưu Kiến Quốc cùng nhân viên tới Quan Sơn.
Liễu Kình Vũ đang đi cùng Đường Trí Dũng kiểm tra toàn thân ở bệnh viện thị trấn Quan Sơn. Trong lúc đánh nhau với bọn côn đồ, Đường Trí Dũng vì muốn bảo vệ Liễu Kình Vũ mà bị La Cương đánh cho một gậy vào lưng, làm gã nôn ra rất nhiều máu, sau đó ngất tại chỗ. Sau khi đánh cho bọn La Cương chạy hết, Liễu Kình Vũ liền đỡ Đường Trí Dũng lên xe, đích thân hắn lái xe đưa Đường Trí Dũng đến bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện thì Đường Trí Dũng tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm trong xe, Liễu Kình Vũ thì đang lái xe, gã vội vàng đòi lái xe, Liễu Kình Vũ liền nói:
- Đường Trí Dũng, cậu nằm yên đó cho tôi, đừng có cử động linh tinh. Lát nữa tới bệnh viện kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không.
Liễu Kình Vũ nói vậy, Đường Trí Dũng cũng không khách sáo, vì thực sự lúc đấy gã cảm thấy lưng mình đang nóng ran lên, y phải nằm nghiêng sang một bên.
Sau khi tới bệnh viện, chụp xquang và chẩn đoán xong thì đã xác nhận Đường Trí Dũng bị thương ở bên trong, ngoài phần da sau lưng của gã bị sưng phồng lên thì không có thương tích nào nữa, nhưng bác sĩ đề nghị Đường Trí Dũng thời gian này không nên vận động nhiều, cần phải tĩnh dưỡng.
Sau khi xác nhận Đường Trí Dũng không làm sao, Liễu Kình Vũ mới yên tâm được một chút. Hắn hiểu rõ, Phó chủ tịch thành phố Đường chắc chắn đã quyết tâm lắm thì mới cho Đường Trí Dũng xuống thị trấn làm lái xe cho hắn, hắn dù sao cũng không thể để Đường Trí Dũng phải chịu ấm ức, huống hồ gì hiện giờ Đường Trí Dũng đã một lòng đi theo hắn, hắn đương nhiên không thể để cậu ta chịu ấm ức rồi. Liễu Kình Vũ nghĩ tới bọn La Cương, hắn nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học, nếu không thì bọn chúng sẽ vẫn ngạo mạn, đấy không phải là một việc tốt đối với người dân của thị trấn Quan Sơn. Nhưng vấn đề khó khăn trước mắt đó là không thể huy động được lực lượng của Đồn công an, trong một thời gian ngắn chắc sẽ không giải quyết được vấn đề này. Mà dù sao hiện giờ người của Đồn công an đa phần là người của Thạch Chấn Cường, cứ cho là hắn huy động được người thì bọn họ cũng sẽ thông báo cho La Cương biết để đề phòng, như vậy thì hắn cũng chẳng thu được cái gì.
Hắn rốt cuộc phải làm gì mới giải quyết được bọn La Cương? Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Liễu Kình Vũ, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được đối pháp nào. Liễu Kình Vũ hiểu rõ, bọn La Cương giống như một con gián ghê tởm, nếu không giải quyết kịp thời, e rằng cả cái thị trấn Quan Sơn sẽ khó mà bình yên trở lại được. Mà vị Chủ tịch thị trấn là hắn thì khó mà ngày nào cũng tới giúp đỡ nhân dân chống lại cái Tập đoàn mà chỉ biết lợi ích coi trời bằng vung đó. Liễu Kình Vũ càng hiểu rõ, Tập đoàn Hải Duyệt dám lộng hành như vậy, chắc chắn có liên quan tới việc Thạch Chấn Cường không có hành động gì, ung dung ngồi nhìn để cho bọn chúng lộng hành, thậm chí có khi còn liên quan tới cả người ở trên Huyện, chỉ là hiện giờ trong tay Liễu Kình Vũ không có bằng chứng gì để khẳng định chuyện này.
Làm thế nào đây? Rốt cuộc là phải làm thế nào?
Cả buổi chiều, Liễu Kình Vũ không quay về phòng làm việc mà ở lại phòng bệnh cùng với Đường Trí Dũng và người dân thôn Du Thụ, một mặt để theo dõi bệnh tình của Đường Trí Dũng, mặt khác là để an ủi những người dân trong thôn bị đánh, để họ cảm nhận được sự quan tâm, sự bảo vệ của Đảng và Chính phủ đối với họ. Những người dân bị đánh cũng dần bình tĩnh lại sau khi được Liễu Kình Vũ an ủi và nói chuyện. Cùng lúc đó, tin tức Liễu Kình Vũ đơn thương độc mã đối đầu với lũ côn đồ của Tập đoàn Hải Duyệt được người thân trong thôn truyền tới, khiến cho lòng họ thấy rất cảm động và được an ủi. Bọn họ biết, vị Chủ tịch này mới đúng là vị Chủ tịch vì dân, vị Chủ tịch như thế này có thắp đèn đi tìm cũng khó mà tìm được.
Trời bắt đầu tối, đèn của bệnh viện thị trấn Quan Sơn được bật lên, những nhà xung quanh cũng sớm đã sáng đèn, khói bếp nghi ngút.
Liễu Kình Vũ bảo Hồng Tam Kim tới nhà ăn mua vài món ăn và ba bát cơm lớn, rồi họ ngồi quanh giường bệnh ăn.
Liễu Kình Vũ cười khổ nhìn Đường Trí Dũng nói:
- Trí Dũng, đáng lẽ tối nay định sẽ mời cậu một bữa cơm ngon lành, không ngờ sáng cậu mới tới đây, tối đã phải vào nằm viện rồi. Rượu thì thôi vậy, cậu ăn chút thức ăn đi, đợi cậu ra viện thì chúng ta sẽ ăn một bữa ra hồn.
Tuy Đường Trí Dũng đang ở trên giường bệnh, lưng thì vẫn đang nóng bỏng đau đớn, nhưng gã không hề hối hận vì những gì mình đã làm. Hơn nữa tuy đến Quan Sơn chưa được một ngày, nhưng nhìn thấy những việc mà Liễu Kình Vũ làm, trong lòng gã thấy rất cảm động. Gã biết, gã đã chọn đúng người. Tuy rằng cái tính ngạo mạn của Liễu Kình Vũ chưa chắc đã đi xa được ở trong chốn quan trường, nhưng gã không hối hận vì đã đi theo Liễu Kình Vũ. Gã sớm đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ là một người hết lòng vì dân, gã luôn luôn bội phục những người cán bộ như vậy. Cha của gã là Đường Kiến Quốc trước giờ vẫn luôn làm như vậy. Phong cách làm việc của Liễu Kình Vũ và cha gã rất giống nhau.
Ba người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không khí rất vui vẻ. Lúc Hồng Tam Kim biết Đường Trí Dũng là cán bộ cấp Phó phòng mà lại tình nguyện tới làm tài xế cho Liễu Kình Vũ, trong lòng Hồng Tam Kim thấy rất bất ngờ. Nhưng ông ta cũng đã quen với những bất ngờ kiểu như vậy, vì chỉ mới ở bên cạnh Liễu Kình Vũ ba tháng, nhưng ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện bất ngờ rồi, hiện giờ ông ta cũng dần quen với chuyện đó.
Đúng lúc mọi người gần ăn xong thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, bốn người mặc vest đen, sơ mi trắng, đi giày đen, mặt lạnh lùng bước vào, sau đó bốn người đứng đều hai bên, Ngưu Kiến Quốc ưỡn ngực bước vào.
Nhìn thấy Ngưu Kiến Quốc bước vào, Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim đều sửng sốt.
Ngưu Kiến Quốc lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu có hành vi đánh nhau với người dân, vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, hiện giờ Ủy ban kỉ luật chúng tôi chính thức tiến hành điều tra cậu. Bây giờ mời cậu cùng chúng tôi đi một chuyến.
Lúc đó Liễu Kình Vũ ngơ ngác, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn Ngưu Kiến Quốc nói:
- Chủ nhiệm Ngưu, có phải là ông nhầm rồi không? Bắt giam Liễu Kình Vũ tôi sao? Tôi đã vi phạm kỉ luật sao?
Ngưu Kiến Quốc có chút không kiên nhẫn nói:
- Cậu vi phạm hay không cậu nói là được sao? Có cán bộ nào mà nhận mình vi phạm kỉ luật đâu! Ít nói những lời thừa đi, lần này tôi tới đây là nhận quyết định của Hội nghị thường vụ Huyện ủy, bây giờ mời cậu đi cùng chúng tôi.
Liễu Kình Vũ không biết vì sao Ngưu Kiến Quốc lại bắt giam hắn, hắn lại càng không biết chuyện hắn bảo vệ người dân thôn Du Thụ lại bị người ta quay lại và chỉnh sửa, bóp méo sự thật. Nhưng Liễu Kình Vũ hiểu rõ, Ngưu Kiến Quốc nói đây là kết quả thu được của tập thể ủy viên thường vụ Huyện ủy, điều này đồng nghĩa với việc hắn phải đi cùng bọn họ rồi.
Tuy nhiên trong lòng Liễu Kình Vũ lại rất bình tĩnh, hắn không sợ bất cứ việc điều tra gì, vì vậy hắn đứng dậy nhìn Đường Trí Dũng một cái rồi nói với Hồng Tam Kim:
- Lão Hồng, theo ý kiến của bác sĩ, Đường Trí Dũng cần phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày. Mấy ngày này ông vất vả ở lại chăm sóc cậu ta một chút, tôi đi cùng với Chủ nhiệm Ngưu một chuyến. Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh về thôi.
Hồng Tam Kim gật đầu, nói:
- Chủ tịch Liễu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Đường Trí Dũng.
Ngưu Kiến Quốc nhếch mép cười, nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, không nên nói chắc chắn thế, những người bước vào phòng điều tra của chúng tôi, uống cà phê của chúng tôi, chẳng có mấy người ra được đâu.
Liễu Kình Vũ khinh thường cười một cái rồi bước ra ngoài.
Đường Trí Dũng nhìn Liễu Kình Vũ bước ra ngoài, lớn giọng nói:
- Đại ca, anh yên tâm, một người thực sự vì nhân dân thì sẽ không phải chịu hàm oan đâu. Con mắt của nhân dân rất tinh tường. Em nhất định sẽ khiến cho những người bắt anh đi phải đưa anh về.
Nghe Đường Trí Dũng nói vậy, Ngưu Kiến Quốc liếc nhìn Đường Trí Dũng một cái, thầm nghĩ: “Người trẻ bây giờ chỉ biết nói khoác, những lời như vậy mà cũng dám nói ra. Thật sự cho rằng Ủy ban kỉ luật chỉ là bù nhìn thôi sao. Hừ, tôi muốn xem xem cậu làm sao thực hiện cái lời hứa đó của mình”.
Liễu Kình Vũ tự mình bước ra khỏi viện, mấy người áo đen muốn kẹp giữa hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Liễu Kình Vũ nên bọn họ đều lùi xuống. Sát khí trên người Liễu Kình Vũ thực sự quá lớn, bọn họ không dám hành động bừa. Hơn nữa nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi thẳng về phía xe của Ủy ban kỉ luật, nên bọn họ cũng chỉ làm lấy lệ.
Liễu Kình Vũ mới bước lên xe của Ủy ban kỉ luật, đã nhìn thấy rất nhiều người dân của thôn Du Thụ chạy tới. Họ chạy tới chỗ Liễu Kình Vũ, vây quanh xe, trong đó có người tức giận nhìn thẳng mặt những người thuộc Ủy ban kỉ luật mà nói:
- Sao các người lại bắt Chủ tịch Liễu? Chủ tịch Liễu không phạm lỗi gì hết!
Ngưu Kiến Quốc nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng rất bất ngờ. Y không ngờ Liễu Kình Vũ lại có sức hiệu triệu như vậy, hắn không nói câu nào mà lại khiến cho nhiều người ra mặt giúp hắn vậy. Nhưng y là một con hồ ly xảo quyệt, y nhìn một lượt rồi trầm giọng nói:
- Thưa bà con, tôi là Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Ngưu Kiến Quốc, tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người hiện giờ, nhưng mọi người hãy yên tâm, Ủy ban kỉ luật chúng tôi là cơ quan của quốc gia, chúng tôi tuyệt đối không xử oan cho người tốt, nhưng chúng tôi cũng không bỏ qua một kẻ xấu nào. Lần này chúng tôi chỉ là đưa đồng chí Liễu Kình Vũ đi điều tra, nếu cậu ấy không có vấn đề gì thì chúng tôi nhất định sẽ thả cậu ấy ra.
Tuy nhiên mọi người không hề tin vào lời của Ngưu Kiến Quốc, tất cả đều nhìn Liễu Kình Vũ qua cửa kính xe, nói:
- Chủ tịch Liễu, có phải là bọn họ bắt ép ngài đi không? Ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không để bọn họ bắt ngài đi.
Liễu Kình Vũ mở cửa kính xe ra, cười nhìn những người dân chất phác, có chút cảm động nói:
- Bà con, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và quan tâm tôi. Mọi người hãy yên tâm, tôi chỉ là hợp tác với công việc điều tra của Ủy ban kỉ luật thôi, tôi chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Tôi hi vọng mọi người có thể đoàn kết với nhau trong việc bảo vệ khu đất gần núi Thúy Bình. Chỉ có như vậy mới khiến cho những thành phần vi phạm pháp luật không dám làm gì thôi.
Cuối cùng Liễu Kình Vũ vẫn bị những người của Ủy ban kỉ luật đưa đi, người dân đều nhìn theo bóng của chiếc xe, lâu sau vẫn chưa muốn rời đi. Nguy hiểm đầu tiên đối với Liễu Kình Vũ kể từ khi bước vào quan trường bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Liễu Kình Vũ đang đi cùng Đường Trí Dũng kiểm tra toàn thân ở bệnh viện thị trấn Quan Sơn. Trong lúc đánh nhau với bọn côn đồ, Đường Trí Dũng vì muốn bảo vệ Liễu Kình Vũ mà bị La Cương đánh cho một gậy vào lưng, làm gã nôn ra rất nhiều máu, sau đó ngất tại chỗ. Sau khi đánh cho bọn La Cương chạy hết, Liễu Kình Vũ liền đỡ Đường Trí Dũng lên xe, đích thân hắn lái xe đưa Đường Trí Dũng đến bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện thì Đường Trí Dũng tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm trong xe, Liễu Kình Vũ thì đang lái xe, gã vội vàng đòi lái xe, Liễu Kình Vũ liền nói:
- Đường Trí Dũng, cậu nằm yên đó cho tôi, đừng có cử động linh tinh. Lát nữa tới bệnh viện kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không.
Liễu Kình Vũ nói vậy, Đường Trí Dũng cũng không khách sáo, vì thực sự lúc đấy gã cảm thấy lưng mình đang nóng ran lên, y phải nằm nghiêng sang một bên.
Sau khi tới bệnh viện, chụp xquang và chẩn đoán xong thì đã xác nhận Đường Trí Dũng bị thương ở bên trong, ngoài phần da sau lưng của gã bị sưng phồng lên thì không có thương tích nào nữa, nhưng bác sĩ đề nghị Đường Trí Dũng thời gian này không nên vận động nhiều, cần phải tĩnh dưỡng.
Sau khi xác nhận Đường Trí Dũng không làm sao, Liễu Kình Vũ mới yên tâm được một chút. Hắn hiểu rõ, Phó chủ tịch thành phố Đường chắc chắn đã quyết tâm lắm thì mới cho Đường Trí Dũng xuống thị trấn làm lái xe cho hắn, hắn dù sao cũng không thể để Đường Trí Dũng phải chịu ấm ức, huống hồ gì hiện giờ Đường Trí Dũng đã một lòng đi theo hắn, hắn đương nhiên không thể để cậu ta chịu ấm ức rồi. Liễu Kình Vũ nghĩ tới bọn La Cương, hắn nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học, nếu không thì bọn chúng sẽ vẫn ngạo mạn, đấy không phải là một việc tốt đối với người dân của thị trấn Quan Sơn. Nhưng vấn đề khó khăn trước mắt đó là không thể huy động được lực lượng của Đồn công an, trong một thời gian ngắn chắc sẽ không giải quyết được vấn đề này. Mà dù sao hiện giờ người của Đồn công an đa phần là người của Thạch Chấn Cường, cứ cho là hắn huy động được người thì bọn họ cũng sẽ thông báo cho La Cương biết để đề phòng, như vậy thì hắn cũng chẳng thu được cái gì.
Hắn rốt cuộc phải làm gì mới giải quyết được bọn La Cương? Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Liễu Kình Vũ, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được đối pháp nào. Liễu Kình Vũ hiểu rõ, bọn La Cương giống như một con gián ghê tởm, nếu không giải quyết kịp thời, e rằng cả cái thị trấn Quan Sơn sẽ khó mà bình yên trở lại được. Mà vị Chủ tịch thị trấn là hắn thì khó mà ngày nào cũng tới giúp đỡ nhân dân chống lại cái Tập đoàn mà chỉ biết lợi ích coi trời bằng vung đó. Liễu Kình Vũ càng hiểu rõ, Tập đoàn Hải Duyệt dám lộng hành như vậy, chắc chắn có liên quan tới việc Thạch Chấn Cường không có hành động gì, ung dung ngồi nhìn để cho bọn chúng lộng hành, thậm chí có khi còn liên quan tới cả người ở trên Huyện, chỉ là hiện giờ trong tay Liễu Kình Vũ không có bằng chứng gì để khẳng định chuyện này.
Làm thế nào đây? Rốt cuộc là phải làm thế nào?
Cả buổi chiều, Liễu Kình Vũ không quay về phòng làm việc mà ở lại phòng bệnh cùng với Đường Trí Dũng và người dân thôn Du Thụ, một mặt để theo dõi bệnh tình của Đường Trí Dũng, mặt khác là để an ủi những người dân trong thôn bị đánh, để họ cảm nhận được sự quan tâm, sự bảo vệ của Đảng và Chính phủ đối với họ. Những người dân bị đánh cũng dần bình tĩnh lại sau khi được Liễu Kình Vũ an ủi và nói chuyện. Cùng lúc đó, tin tức Liễu Kình Vũ đơn thương độc mã đối đầu với lũ côn đồ của Tập đoàn Hải Duyệt được người thân trong thôn truyền tới, khiến cho lòng họ thấy rất cảm động và được an ủi. Bọn họ biết, vị Chủ tịch này mới đúng là vị Chủ tịch vì dân, vị Chủ tịch như thế này có thắp đèn đi tìm cũng khó mà tìm được.
Trời bắt đầu tối, đèn của bệnh viện thị trấn Quan Sơn được bật lên, những nhà xung quanh cũng sớm đã sáng đèn, khói bếp nghi ngút.
Liễu Kình Vũ bảo Hồng Tam Kim tới nhà ăn mua vài món ăn và ba bát cơm lớn, rồi họ ngồi quanh giường bệnh ăn.
Liễu Kình Vũ cười khổ nhìn Đường Trí Dũng nói:
- Trí Dũng, đáng lẽ tối nay định sẽ mời cậu một bữa cơm ngon lành, không ngờ sáng cậu mới tới đây, tối đã phải vào nằm viện rồi. Rượu thì thôi vậy, cậu ăn chút thức ăn đi, đợi cậu ra viện thì chúng ta sẽ ăn một bữa ra hồn.
Tuy Đường Trí Dũng đang ở trên giường bệnh, lưng thì vẫn đang nóng bỏng đau đớn, nhưng gã không hề hối hận vì những gì mình đã làm. Hơn nữa tuy đến Quan Sơn chưa được một ngày, nhưng nhìn thấy những việc mà Liễu Kình Vũ làm, trong lòng gã thấy rất cảm động. Gã biết, gã đã chọn đúng người. Tuy rằng cái tính ngạo mạn của Liễu Kình Vũ chưa chắc đã đi xa được ở trong chốn quan trường, nhưng gã không hối hận vì đã đi theo Liễu Kình Vũ. Gã sớm đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ là một người hết lòng vì dân, gã luôn luôn bội phục những người cán bộ như vậy. Cha của gã là Đường Kiến Quốc trước giờ vẫn luôn làm như vậy. Phong cách làm việc của Liễu Kình Vũ và cha gã rất giống nhau.
Ba người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không khí rất vui vẻ. Lúc Hồng Tam Kim biết Đường Trí Dũng là cán bộ cấp Phó phòng mà lại tình nguyện tới làm tài xế cho Liễu Kình Vũ, trong lòng Hồng Tam Kim thấy rất bất ngờ. Nhưng ông ta cũng đã quen với những bất ngờ kiểu như vậy, vì chỉ mới ở bên cạnh Liễu Kình Vũ ba tháng, nhưng ông ta đã trải qua rất nhiều chuyện bất ngờ rồi, hiện giờ ông ta cũng dần quen với chuyện đó.
Đúng lúc mọi người gần ăn xong thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, bốn người mặc vest đen, sơ mi trắng, đi giày đen, mặt lạnh lùng bước vào, sau đó bốn người đứng đều hai bên, Ngưu Kiến Quốc ưỡn ngực bước vào.
Nhìn thấy Ngưu Kiến Quốc bước vào, Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim đều sửng sốt.
Ngưu Kiến Quốc lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu có hành vi đánh nhau với người dân, vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, hiện giờ Ủy ban kỉ luật chúng tôi chính thức tiến hành điều tra cậu. Bây giờ mời cậu cùng chúng tôi đi một chuyến.
Lúc đó Liễu Kình Vũ ngơ ngác, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn Ngưu Kiến Quốc nói:
- Chủ nhiệm Ngưu, có phải là ông nhầm rồi không? Bắt giam Liễu Kình Vũ tôi sao? Tôi đã vi phạm kỉ luật sao?
Ngưu Kiến Quốc có chút không kiên nhẫn nói:
- Cậu vi phạm hay không cậu nói là được sao? Có cán bộ nào mà nhận mình vi phạm kỉ luật đâu! Ít nói những lời thừa đi, lần này tôi tới đây là nhận quyết định của Hội nghị thường vụ Huyện ủy, bây giờ mời cậu đi cùng chúng tôi.
Liễu Kình Vũ không biết vì sao Ngưu Kiến Quốc lại bắt giam hắn, hắn lại càng không biết chuyện hắn bảo vệ người dân thôn Du Thụ lại bị người ta quay lại và chỉnh sửa, bóp méo sự thật. Nhưng Liễu Kình Vũ hiểu rõ, Ngưu Kiến Quốc nói đây là kết quả thu được của tập thể ủy viên thường vụ Huyện ủy, điều này đồng nghĩa với việc hắn phải đi cùng bọn họ rồi.
Tuy nhiên trong lòng Liễu Kình Vũ lại rất bình tĩnh, hắn không sợ bất cứ việc điều tra gì, vì vậy hắn đứng dậy nhìn Đường Trí Dũng một cái rồi nói với Hồng Tam Kim:
- Lão Hồng, theo ý kiến của bác sĩ, Đường Trí Dũng cần phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày. Mấy ngày này ông vất vả ở lại chăm sóc cậu ta một chút, tôi đi cùng với Chủ nhiệm Ngưu một chuyến. Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh về thôi.
Hồng Tam Kim gật đầu, nói:
- Chủ tịch Liễu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Đường Trí Dũng.
Ngưu Kiến Quốc nhếch mép cười, nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, không nên nói chắc chắn thế, những người bước vào phòng điều tra của chúng tôi, uống cà phê của chúng tôi, chẳng có mấy người ra được đâu.
Liễu Kình Vũ khinh thường cười một cái rồi bước ra ngoài.
Đường Trí Dũng nhìn Liễu Kình Vũ bước ra ngoài, lớn giọng nói:
- Đại ca, anh yên tâm, một người thực sự vì nhân dân thì sẽ không phải chịu hàm oan đâu. Con mắt của nhân dân rất tinh tường. Em nhất định sẽ khiến cho những người bắt anh đi phải đưa anh về.
Nghe Đường Trí Dũng nói vậy, Ngưu Kiến Quốc liếc nhìn Đường Trí Dũng một cái, thầm nghĩ: “Người trẻ bây giờ chỉ biết nói khoác, những lời như vậy mà cũng dám nói ra. Thật sự cho rằng Ủy ban kỉ luật chỉ là bù nhìn thôi sao. Hừ, tôi muốn xem xem cậu làm sao thực hiện cái lời hứa đó của mình”.
Liễu Kình Vũ tự mình bước ra khỏi viện, mấy người áo đen muốn kẹp giữa hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Liễu Kình Vũ nên bọn họ đều lùi xuống. Sát khí trên người Liễu Kình Vũ thực sự quá lớn, bọn họ không dám hành động bừa. Hơn nữa nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi thẳng về phía xe của Ủy ban kỉ luật, nên bọn họ cũng chỉ làm lấy lệ.
Liễu Kình Vũ mới bước lên xe của Ủy ban kỉ luật, đã nhìn thấy rất nhiều người dân của thôn Du Thụ chạy tới. Họ chạy tới chỗ Liễu Kình Vũ, vây quanh xe, trong đó có người tức giận nhìn thẳng mặt những người thuộc Ủy ban kỉ luật mà nói:
- Sao các người lại bắt Chủ tịch Liễu? Chủ tịch Liễu không phạm lỗi gì hết!
Ngưu Kiến Quốc nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng rất bất ngờ. Y không ngờ Liễu Kình Vũ lại có sức hiệu triệu như vậy, hắn không nói câu nào mà lại khiến cho nhiều người ra mặt giúp hắn vậy. Nhưng y là một con hồ ly xảo quyệt, y nhìn một lượt rồi trầm giọng nói:
- Thưa bà con, tôi là Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Ngưu Kiến Quốc, tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người hiện giờ, nhưng mọi người hãy yên tâm, Ủy ban kỉ luật chúng tôi là cơ quan của quốc gia, chúng tôi tuyệt đối không xử oan cho người tốt, nhưng chúng tôi cũng không bỏ qua một kẻ xấu nào. Lần này chúng tôi chỉ là đưa đồng chí Liễu Kình Vũ đi điều tra, nếu cậu ấy không có vấn đề gì thì chúng tôi nhất định sẽ thả cậu ấy ra.
Tuy nhiên mọi người không hề tin vào lời của Ngưu Kiến Quốc, tất cả đều nhìn Liễu Kình Vũ qua cửa kính xe, nói:
- Chủ tịch Liễu, có phải là bọn họ bắt ép ngài đi không? Ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không để bọn họ bắt ngài đi.
Liễu Kình Vũ mở cửa kính xe ra, cười nhìn những người dân chất phác, có chút cảm động nói:
- Bà con, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và quan tâm tôi. Mọi người hãy yên tâm, tôi chỉ là hợp tác với công việc điều tra của Ủy ban kỉ luật thôi, tôi chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Tôi hi vọng mọi người có thể đoàn kết với nhau trong việc bảo vệ khu đất gần núi Thúy Bình. Chỉ có như vậy mới khiến cho những thành phần vi phạm pháp luật không dám làm gì thôi.
Cuối cùng Liễu Kình Vũ vẫn bị những người của Ủy ban kỉ luật đưa đi, người dân đều nhìn theo bóng của chiếc xe, lâu sau vẫn chưa muốn rời đi. Nguy hiểm đầu tiên đối với Liễu Kình Vũ kể từ khi bước vào quan trường bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.