Chương 599: Đại thư ký Vương tạo áp lực.
Mộng Nhập Hồng Hoang
06/02/2017
Đối với Ngô Hoài Nhân,
Trang Hải Đông cũng là người nhìn y lớn lên từng ngày. Khi còn bé Ngô
Hoài Nhân vô cùng thông minh lanh lợi, rất đáng yêu, rất được Trang Hải
Đông yêu thích, sau khi ông ta lên làm quan, vẫn duy trì thói quen cứ
hai năm một lần nhất định phải đến Ngô gia thăm thú, cũng là để nhìn Ngô Hoài Nhân lớn lên từng chút một. Theo ông ta thì Ngô Hoài Nhân vẫn là
một người tương đối tốt.
Giờ phút này, nghe thấy Ngô Hoài Nhân nói có người lại muốn bắt y, trong lòng Trang Hải Đông liền có chút không vui, bởi vì ông ta đã từng nói chuyện qua với người ở huyện Thuỵ Nguyên, nói về quan hệ của ông ta với người của Ngô gia, bọn họ cũng tương đối hiểu biết về nguyên nhân sâu xa đó.
Dưới tình huống như vậy, lại có người còn muốn bắt y, đây chính là không nể mặt ông ta rồi.
Đối với Trang Hải Đông mà nói, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến ông ta phải ra mặt, dù sao thì lòng người khó đoán, ông ta tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao người của huyện Thuỵ Nguyên muốn bắt y, nhưng ông ta có thể khẳng định một chuyện, việc bắt người này tuyệt đối không phải trò đùa, không ai dám vô duyên vô cớ đi bắt người, cho nên chuyện này nhất định ông ta phải hiểu rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Trang Hải Đông trầm giọng nói:
– Ừ, chuyện này chú đã biết, chú sẽ hỏi thăm một chút xem sao.
Nói đến đây, Ngô Hoài Nhân tự hiểu là y cũng nên cúp điện thoại rồi.
Ở đầu kia điện thoại, Trang Hải Đông cũng gọi Vương Liên Kỳ là Bí thư của ông ta qua rồi nói:
– Tiểu Vương, cậu đi dò hỏi một chút về chuyện đang xảy ra ở thôn Thất Lý Hà ở huyện Thuỵ Nguyên xem, xem thử rốt cuộc là ai đang muốn bắt Ngô Hoài Nhân, xem thử trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không.
Lời nói của Trang Hải Đông vô cùng ôn hoà, trong đó không có một chút ý định bao che nào, nhưng Tiểu Vương lại biết rõ mối quan hệ giữa cấp trên mình và Ngô gia, biết rằng cấp trên đối với Ngô gia vẫn có lòng cảm kích, hơn nữa cấp trên lại rất nhấn mạnh hai chữ “hiểu lầm” kia là đã có hàm chứa ý bảo vệ rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Liên Kỳ vội vàng nói:
– Được, lãnh đạo, vậy tôi lập tức đi xem thử một chút.
Vương Liên Kỳ bước ra khỏi phòng làm việc của Trang Hải Đông, đi tới phòng làm việc bên ngoài của mình, lập tức cầm lấy di động trực tiếp gọi cho Chủ tịch huyện Thuỵ Nguyên là Nguỵ Hoành Lâm. Gã và Nguỵ Hoành Lâm cũng tương đối thân thiết, gần như mỗi ngày lễ tết, Nguỵ Hoành Lâm đều mang theo một ít quà cáp đến biếu gã, cho nên gã đối với Nguỵ Hoành Lâm cũng có chút thiện cảm.
Điện thoại sau khi nối thông, Nguỵ Hoành Lâm có chút hơi kích động, y không ngờ Vương Liên Kỳ lại gọi điện thoại cho y, thanh âm có chút run rẩy:
– Đại Bí thư Vương, xin chào ngài.
Vương Liên Kỳ cười nói:
– Chủ tịch Nguỵ, lần này tôi gọi điện thoại cho ông là có việc muốn làm phiền ông một chút.
Nguỵ Hoành Lâm vội vàng nói:
– Có gì mà phiền, có thể làm được việc gì cho Đại Bí thư Vương, đó là việc may mắn của tôi, có chuyện gì xin ngài cứ nói, chỉ cần tôi làm được, tuyệt đối sẽ không nói hai lời.
Vương Liên Kỳ nói:
– Là thế này, tôi nghe nói ở bên huyện Thuỵ Nguyên đang tổ chức lực lượng muốn bắt lấy Ngô Hoài Nhân, lãnh đạo của chúng tôi cũng đã biết chuyện này, cũng khá là chú ý đến việc này đấy, ông hỏi thử một chút về việc này xem sao.
Nguỵ Hoành Lâm sau khi nghe xong vô cùng ngạc nhiên. Y vẫn còn chưa nghe tin gì về chuyện này, nhưng y lại hiểu rõ rằng, cha con Ngô Hoài Nhân có mối quan hệ rất gần gũi với Trang Hải Đông, một thời gian ngắn trước khi Trang Hải Đông đến thăm Ngô gia thì y đã chủ động đến thăm hỏi cha con họ Ngô trước, chẳng qua là muốn nhờ cha con nhà họ Ngô có thể nói tốt cho y trước mặt Trang Hải Đông vài lời thôi.
Lúc này, sau khi nghe Vương Liên Kỳ nói xong, y lập tức trầm giọng nói:
– Được, Đại Bí thư Vương, tôi ngay lập tức sẽ đi tìm hiểu một chút về việc này, sẽ nhanh chóng có câu trả lời cho ngài.
Vương Liên Kỳ gật đầu:
– Tốt, Chủ tịch Nguỵ, vất vả cho ông rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Hoành Lâm lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an Huyện Khang Kiến Hùng, ngay lập tức tiền hỏi:
– Lão Khang à, ông có biết gì về chuyện có người muốn bắt Ngô Hoài Nhân hay không?
Khang Kiến Hùng nhìn thoáng qua Liễu Kình Vũ đang đứng bên cạnh, phát hiện ra Liễu Kình Vũ cũng đang nhìn gã, chỉ có thể hạ giọng nói:
– Chủ tịch Nguỵ, bây giờ tôi đang ở hiện trường, hiện giờ Ngô Hoài Nhân có chút chống đối việc hợp tác với cơ quan công an chúng tôi thi hành nhiệm vụ, Bí thư Liễu cũng có mặt ở hiện trường.
Lần này Khang Kiến Hùng vừa nói dứt lời, Nguỵ Hoành Lâm ở đầu bên kia điện thoại lập tức liền trợn tròn hai mắt, tức giận đến nỗi mũi thở phì phò, trong lòng thầm mắng: “ Bà nội cái bóng đó, Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, sao chỗ nào xảy ra chuyện gì xấu cũng có bóng của mày thế, tên tiểu tử mày rốt cuộc là đến huyện Thuỵ Nguyên của chúng ta làm gì, chẳng phải là tìm đến tận nơi để quấy rối sao?”
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Nguỵ Hoành Lâm lại nói:
– Lão Khang à, rối cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ông nói đơn giản cho tôi nghe một chút xem.
Khang Kiến Hùng liền đem chuyện đã xảy ra ngắn gọn nói lại một lần, Nguỵ Hoành Lâm nghe được chuyện người của thôn Thất Lý Hà vây đánh Liễu Kình Vũ, trên ót y lập tức đổ mồ hôi lạnh. Y cũng đâu phải kẻ ngốc, y hiểu rất rõ, nếu như lúc đó chẳng may Liễu Kình Vũ có xảy ra vấn đề gì, chủ tịch Huyện như y cũng không thể tránh được trách nhiệm liên quan.
Hơi bình tĩnh lại một chút, Nguỵ Hoành Lâm liền nói:
– Lão Khang này, ý của Bí thư Liễu là như thế nào?
Khang Kiến Hùng nói:
– Ý của Bí thư Liễu là muốn Ngô Hoài Nhân đi theo nhân viên công an chúng tôi quay trở lại đồn công an thị trấn Ngô Đông để phối hợp điều tra, cũng không phải là bắt ông ta, chỉ là phối hợp điều tra mà thôi, sau khi điều tra nếu không có việc gì thì liền có thể trở về rồi
Sau khi Nguỵ Hoành Lâm nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ đến huyện Thuỵ Nguyên chưa lâu, nhưng y hiểu rất rõ về Liễu Kình Vũ. Người thanh niên Liễu Kình Vũ này làm việc vô cùng có trình tự, chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc, chỉ cần Ngô Hoài Nhân vừa đi đến đồn công an, nếu như muốn trở về cũng là chuyện rất khó khăn, chuyện này y cũng không nghĩ là sẽ hỏi đến, nhưng Đại Bí thư Vương của Trang Hải Đông đã đích thân gọi điện thoại cho y, làm sao có thể để mất mặt được, hơn nữa một khi đã làm xong việc này thì hiệu quả còn tốt hơn việc biếu xén quà cáp cho Vương Liên Kỳ nữa.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Hoành Lâm hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Lão Khang, ông đưa điện thoại cho Bí thư Liễu đi, tôi muốn tán gẫu với Bí thư Liễu vài câu.
Khang Kiến Hùng lập tức liền đưa điện thoại cho Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, là điện thoại của Chủ tịch Nguỵ, ông ấy nói muốn tán gẫu với ngài vài câu.
Liễu Kình Vũ gật đầu, nhận lấy điện thoại nói:
– Chủ tịch Nguỵ, có việc gì không?
Nguỵ Hoành Lâm kiên trì nói:
– Bí thư Liễu, nghe nói bây giờ ngài đang ở thôn Thất Lý Hà, muốn để cho Ngô Hoài Nhân đi theo các đồng chí công an về đồn phối hợp điều tra đúng không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đúng vậy, xem ra tốc độ lan truyền của chuyện này cũng rất nhanh nha. Thế nào, đồng chí Nguỵ Hoành Lâm, ông có ý kiến gì khác về chuyện này sao? Hay là muốn triệu tập Hội nghị thường vụ để thảo luận một chút về việc này?
Trong lúc nói chuyện, giọng điệu của Liễu Kình Vũ tràn đầy mùi vị chế nhạo.
Nếu chỉ là việc nhỏ như vậy mà Nguỵ Hoành Lâm cũng phải náo loạn đến cả hội nghị thường vụ thì sau này chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ áp dụng các biện pháp xử lý nghiêm khắc hơn nữa.
Nguỵ Hoành Lâm vẫn còn rất sáng suốt, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, liền vội vàng giải thích:
– Bí thư Liễu, ngài hiểu lầm rồi, tôi đâu có ý này, lần này tôi chỉ muốn nói với ngài mấy chuyện bát quái về Ngô Hoài Nhân này thôi, Bí thư Liễu, không biết là ngài có biết không, Ngô gia và Trưởng ban Tổ chức Tỉnh uỷ Trang của chúng ta có quan hệ vô cùng tốt, Trưởng ban Trang cứ cách hai ba năm là lại về thăm Ngô gia một chuyến đó.
Nguỵ Hoành Lâm vô cùng bình tĩnh nói cho Liễu Kình Vũ nghe về mối quan hệ giữa hai nhà, không không đề cập đến việc Liễu Kình Vũ nên thả người, việc có chừng mực thế này thì y vẫn suy nghĩ vô cùng chính xác.
Sau khi Nguỵ Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Ồ, là như vậy sao, Trưởng ban Trang quả thật là một người rất coi trọng tình nghĩa, nếu tất cả những người làm quan chúng ta đều có thể giống như Trưởng ban Trang thì tốt quá. Nếu những người làm quan đều có thể nhớ rõ, chúng ta có thể lên làm quan đều là do sự tín nhiệm cuả tổ chức và nhân dân đối với tài năng của chúng ta mới có thể ngồi lên cái ghế này, chúng ta chỉ có thể cố gắng làm việc vì nhân dân, vậy thì mới có thể coi là còn một chút lương tâm
Liễu Kình Vũ cũng chỉ nói mỗi một nửa, câu tiếp theo cũng không hề nói tiếp, nhưng lại có thể đem tất cả những gì Nguỵ Hoành Lâm muốn nói sau đó chặn đứng lại. Thái độ của hắn đã vô cùng rõ ràng rồi, hắn có thể rất khâm phục Trưởng ban Trang là người có tình có nghĩa, nhưng lại không có bất kỳ quan hệ nào với việc hắn đang làm, ở vấn đề của Ngô Hoài Nhân, hắn không hề có ý định sẽ nhượng bộ và buông lỏng một chút nào.
Nguỵ Hoành Lâm đương nhiên là hiểu ý, liền cười khổ nói:
– Được rồi, tạm biệt Bí thư Liễu.
Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Hoành Lâm hơi trầm ngâm một chút, chuẩn bị lại câu chữ, sau đó gọi điện thoại cho Vương Liên Kỳ:
– Đại thư ký Vương, chuyện của Ngô Hoài Nhân tôi đã tìm hiểu rõ ràng, chuyện này là do đồng chí Liễu Kình Vũ – Bí thư huyện ủy huyện Thuỵ Nguyên chúng tôi chủ trì, vừa rồi tôi vừa mới gọi điện thoại cho ngài ấy, ngài ấy vẫn kiên trì giữ nguyên ý kiến của mình, ngài ấy còn nói Trưởng ban Trang là một người rất có tình có nghĩa, rất đáng khâm phục.
Nguỵ Hoành Lâm trực tiếp đẩy thẳng Liễu Kình Vũ ra, nhất là câu nói sau cùng, lại có dụng ý khá thâm sâu.
Vương Liên Kỳ nghe xong câu trả lời của Nguỵ Hoành Lâm, ngay lúc đó sắc mặt liền trầm xuống. Gã nghe rất rõ, Liễu Kình Vũ tuy rằng đang khen ngợi Trang Hải Đông, nhưng cũng không có ý định lùi bước trong chuyện này, đây cũng có nghĩa là, chủ ý này là của Trang Hải Đông, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn như cũ không muốn chừa lại cho Trang Hải Đông chút mặt mũi nào.
Vương Liên Kỳ cũng cảm giác được bản thân gã cũng có chút khó mà chấp nhận được, chuyện này nếu như làm không xong, cấp trên sẽ nghĩ sao về gã đây.
Nghĩ đến đây, Vương Liên Kỳ liền hỏi Nguỵ Hoành Lâm số điện thoại của Liễu Kình Vũ, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền được nối thông, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Xin chào, tôi là Liễu Kình Vũ.
Giọng Vương Liên Kỳ có chút tức giận nói:
– Xin chào đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi là thư ký của đồng chí Trang Hải Đông Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, tôi muốn hỏi anh một chút về việc có liên quan đến việc Bí thư chi bộ Ngô Hoài Nhân của thôn Thất Lý Hà bị bắt. Tôi muốn biết vì sao anh lại cho người bắt đồng chí Ngô Hoài Nhân, căn cứ vào tin tức tôi biết được, đồng chí Ngô Hoài Nhân ở thôn Thất Lý Hà luôn luôn tuân theo pháp luật, cúc cung tận tuỵ cho đến chết mới thôi, tại sao anh lại cho người bắt ông ta, có phải về phương diện này có hiểu lầm gì không?
Mặc dù lời nói tương đối nóng nảy, nhưng cũng chỉ là kỹ xảo nói chuyện của Vương Liên Kỳ thôi, tính toán của gã là dựa trên sự khiếp sợ của đối phương, sau đó chỉ để cho Liễu Kình Vũ một con đường lùi duy nhất, như vậy thì cả hai bên đều có cách giải quyết.
Giờ phút này, nghe thấy Ngô Hoài Nhân nói có người lại muốn bắt y, trong lòng Trang Hải Đông liền có chút không vui, bởi vì ông ta đã từng nói chuyện qua với người ở huyện Thuỵ Nguyên, nói về quan hệ của ông ta với người của Ngô gia, bọn họ cũng tương đối hiểu biết về nguyên nhân sâu xa đó.
Dưới tình huống như vậy, lại có người còn muốn bắt y, đây chính là không nể mặt ông ta rồi.
Đối với Trang Hải Đông mà nói, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến ông ta phải ra mặt, dù sao thì lòng người khó đoán, ông ta tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao người của huyện Thuỵ Nguyên muốn bắt y, nhưng ông ta có thể khẳng định một chuyện, việc bắt người này tuyệt đối không phải trò đùa, không ai dám vô duyên vô cớ đi bắt người, cho nên chuyện này nhất định ông ta phải hiểu rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Trang Hải Đông trầm giọng nói:
– Ừ, chuyện này chú đã biết, chú sẽ hỏi thăm một chút xem sao.
Nói đến đây, Ngô Hoài Nhân tự hiểu là y cũng nên cúp điện thoại rồi.
Ở đầu kia điện thoại, Trang Hải Đông cũng gọi Vương Liên Kỳ là Bí thư của ông ta qua rồi nói:
– Tiểu Vương, cậu đi dò hỏi một chút về chuyện đang xảy ra ở thôn Thất Lý Hà ở huyện Thuỵ Nguyên xem, xem thử rốt cuộc là ai đang muốn bắt Ngô Hoài Nhân, xem thử trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không.
Lời nói của Trang Hải Đông vô cùng ôn hoà, trong đó không có một chút ý định bao che nào, nhưng Tiểu Vương lại biết rõ mối quan hệ giữa cấp trên mình và Ngô gia, biết rằng cấp trên đối với Ngô gia vẫn có lòng cảm kích, hơn nữa cấp trên lại rất nhấn mạnh hai chữ “hiểu lầm” kia là đã có hàm chứa ý bảo vệ rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Liên Kỳ vội vàng nói:
– Được, lãnh đạo, vậy tôi lập tức đi xem thử một chút.
Vương Liên Kỳ bước ra khỏi phòng làm việc của Trang Hải Đông, đi tới phòng làm việc bên ngoài của mình, lập tức cầm lấy di động trực tiếp gọi cho Chủ tịch huyện Thuỵ Nguyên là Nguỵ Hoành Lâm. Gã và Nguỵ Hoành Lâm cũng tương đối thân thiết, gần như mỗi ngày lễ tết, Nguỵ Hoành Lâm đều mang theo một ít quà cáp đến biếu gã, cho nên gã đối với Nguỵ Hoành Lâm cũng có chút thiện cảm.
Điện thoại sau khi nối thông, Nguỵ Hoành Lâm có chút hơi kích động, y không ngờ Vương Liên Kỳ lại gọi điện thoại cho y, thanh âm có chút run rẩy:
– Đại Bí thư Vương, xin chào ngài.
Vương Liên Kỳ cười nói:
– Chủ tịch Nguỵ, lần này tôi gọi điện thoại cho ông là có việc muốn làm phiền ông một chút.
Nguỵ Hoành Lâm vội vàng nói:
– Có gì mà phiền, có thể làm được việc gì cho Đại Bí thư Vương, đó là việc may mắn của tôi, có chuyện gì xin ngài cứ nói, chỉ cần tôi làm được, tuyệt đối sẽ không nói hai lời.
Vương Liên Kỳ nói:
– Là thế này, tôi nghe nói ở bên huyện Thuỵ Nguyên đang tổ chức lực lượng muốn bắt lấy Ngô Hoài Nhân, lãnh đạo của chúng tôi cũng đã biết chuyện này, cũng khá là chú ý đến việc này đấy, ông hỏi thử một chút về việc này xem sao.
Nguỵ Hoành Lâm sau khi nghe xong vô cùng ngạc nhiên. Y vẫn còn chưa nghe tin gì về chuyện này, nhưng y lại hiểu rõ rằng, cha con Ngô Hoài Nhân có mối quan hệ rất gần gũi với Trang Hải Đông, một thời gian ngắn trước khi Trang Hải Đông đến thăm Ngô gia thì y đã chủ động đến thăm hỏi cha con họ Ngô trước, chẳng qua là muốn nhờ cha con nhà họ Ngô có thể nói tốt cho y trước mặt Trang Hải Đông vài lời thôi.
Lúc này, sau khi nghe Vương Liên Kỳ nói xong, y lập tức trầm giọng nói:
– Được, Đại Bí thư Vương, tôi ngay lập tức sẽ đi tìm hiểu một chút về việc này, sẽ nhanh chóng có câu trả lời cho ngài.
Vương Liên Kỳ gật đầu:
– Tốt, Chủ tịch Nguỵ, vất vả cho ông rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Hoành Lâm lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an Huyện Khang Kiến Hùng, ngay lập tức tiền hỏi:
– Lão Khang à, ông có biết gì về chuyện có người muốn bắt Ngô Hoài Nhân hay không?
Khang Kiến Hùng nhìn thoáng qua Liễu Kình Vũ đang đứng bên cạnh, phát hiện ra Liễu Kình Vũ cũng đang nhìn gã, chỉ có thể hạ giọng nói:
– Chủ tịch Nguỵ, bây giờ tôi đang ở hiện trường, hiện giờ Ngô Hoài Nhân có chút chống đối việc hợp tác với cơ quan công an chúng tôi thi hành nhiệm vụ, Bí thư Liễu cũng có mặt ở hiện trường.
Lần này Khang Kiến Hùng vừa nói dứt lời, Nguỵ Hoành Lâm ở đầu bên kia điện thoại lập tức liền trợn tròn hai mắt, tức giận đến nỗi mũi thở phì phò, trong lòng thầm mắng: “ Bà nội cái bóng đó, Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, sao chỗ nào xảy ra chuyện gì xấu cũng có bóng của mày thế, tên tiểu tử mày rốt cuộc là đến huyện Thuỵ Nguyên của chúng ta làm gì, chẳng phải là tìm đến tận nơi để quấy rối sao?”
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Nguỵ Hoành Lâm lại nói:
– Lão Khang à, rối cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ông nói đơn giản cho tôi nghe một chút xem.
Khang Kiến Hùng liền đem chuyện đã xảy ra ngắn gọn nói lại một lần, Nguỵ Hoành Lâm nghe được chuyện người của thôn Thất Lý Hà vây đánh Liễu Kình Vũ, trên ót y lập tức đổ mồ hôi lạnh. Y cũng đâu phải kẻ ngốc, y hiểu rất rõ, nếu như lúc đó chẳng may Liễu Kình Vũ có xảy ra vấn đề gì, chủ tịch Huyện như y cũng không thể tránh được trách nhiệm liên quan.
Hơi bình tĩnh lại một chút, Nguỵ Hoành Lâm liền nói:
– Lão Khang này, ý của Bí thư Liễu là như thế nào?
Khang Kiến Hùng nói:
– Ý của Bí thư Liễu là muốn Ngô Hoài Nhân đi theo nhân viên công an chúng tôi quay trở lại đồn công an thị trấn Ngô Đông để phối hợp điều tra, cũng không phải là bắt ông ta, chỉ là phối hợp điều tra mà thôi, sau khi điều tra nếu không có việc gì thì liền có thể trở về rồi
Sau khi Nguỵ Hoành Lâm nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ đến huyện Thuỵ Nguyên chưa lâu, nhưng y hiểu rất rõ về Liễu Kình Vũ. Người thanh niên Liễu Kình Vũ này làm việc vô cùng có trình tự, chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc, chỉ cần Ngô Hoài Nhân vừa đi đến đồn công an, nếu như muốn trở về cũng là chuyện rất khó khăn, chuyện này y cũng không nghĩ là sẽ hỏi đến, nhưng Đại Bí thư Vương của Trang Hải Đông đã đích thân gọi điện thoại cho y, làm sao có thể để mất mặt được, hơn nữa một khi đã làm xong việc này thì hiệu quả còn tốt hơn việc biếu xén quà cáp cho Vương Liên Kỳ nữa.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Hoành Lâm hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Lão Khang, ông đưa điện thoại cho Bí thư Liễu đi, tôi muốn tán gẫu với Bí thư Liễu vài câu.
Khang Kiến Hùng lập tức liền đưa điện thoại cho Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, là điện thoại của Chủ tịch Nguỵ, ông ấy nói muốn tán gẫu với ngài vài câu.
Liễu Kình Vũ gật đầu, nhận lấy điện thoại nói:
– Chủ tịch Nguỵ, có việc gì không?
Nguỵ Hoành Lâm kiên trì nói:
– Bí thư Liễu, nghe nói bây giờ ngài đang ở thôn Thất Lý Hà, muốn để cho Ngô Hoài Nhân đi theo các đồng chí công an về đồn phối hợp điều tra đúng không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đúng vậy, xem ra tốc độ lan truyền của chuyện này cũng rất nhanh nha. Thế nào, đồng chí Nguỵ Hoành Lâm, ông có ý kiến gì khác về chuyện này sao? Hay là muốn triệu tập Hội nghị thường vụ để thảo luận một chút về việc này?
Trong lúc nói chuyện, giọng điệu của Liễu Kình Vũ tràn đầy mùi vị chế nhạo.
Nếu chỉ là việc nhỏ như vậy mà Nguỵ Hoành Lâm cũng phải náo loạn đến cả hội nghị thường vụ thì sau này chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ áp dụng các biện pháp xử lý nghiêm khắc hơn nữa.
Nguỵ Hoành Lâm vẫn còn rất sáng suốt, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, liền vội vàng giải thích:
– Bí thư Liễu, ngài hiểu lầm rồi, tôi đâu có ý này, lần này tôi chỉ muốn nói với ngài mấy chuyện bát quái về Ngô Hoài Nhân này thôi, Bí thư Liễu, không biết là ngài có biết không, Ngô gia và Trưởng ban Tổ chức Tỉnh uỷ Trang của chúng ta có quan hệ vô cùng tốt, Trưởng ban Trang cứ cách hai ba năm là lại về thăm Ngô gia một chuyến đó.
Nguỵ Hoành Lâm vô cùng bình tĩnh nói cho Liễu Kình Vũ nghe về mối quan hệ giữa hai nhà, không không đề cập đến việc Liễu Kình Vũ nên thả người, việc có chừng mực thế này thì y vẫn suy nghĩ vô cùng chính xác.
Sau khi Nguỵ Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Ồ, là như vậy sao, Trưởng ban Trang quả thật là một người rất coi trọng tình nghĩa, nếu tất cả những người làm quan chúng ta đều có thể giống như Trưởng ban Trang thì tốt quá. Nếu những người làm quan đều có thể nhớ rõ, chúng ta có thể lên làm quan đều là do sự tín nhiệm cuả tổ chức và nhân dân đối với tài năng của chúng ta mới có thể ngồi lên cái ghế này, chúng ta chỉ có thể cố gắng làm việc vì nhân dân, vậy thì mới có thể coi là còn một chút lương tâm
Liễu Kình Vũ cũng chỉ nói mỗi một nửa, câu tiếp theo cũng không hề nói tiếp, nhưng lại có thể đem tất cả những gì Nguỵ Hoành Lâm muốn nói sau đó chặn đứng lại. Thái độ của hắn đã vô cùng rõ ràng rồi, hắn có thể rất khâm phục Trưởng ban Trang là người có tình có nghĩa, nhưng lại không có bất kỳ quan hệ nào với việc hắn đang làm, ở vấn đề của Ngô Hoài Nhân, hắn không hề có ý định sẽ nhượng bộ và buông lỏng một chút nào.
Nguỵ Hoành Lâm đương nhiên là hiểu ý, liền cười khổ nói:
– Được rồi, tạm biệt Bí thư Liễu.
Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Hoành Lâm hơi trầm ngâm một chút, chuẩn bị lại câu chữ, sau đó gọi điện thoại cho Vương Liên Kỳ:
– Đại thư ký Vương, chuyện của Ngô Hoài Nhân tôi đã tìm hiểu rõ ràng, chuyện này là do đồng chí Liễu Kình Vũ – Bí thư huyện ủy huyện Thuỵ Nguyên chúng tôi chủ trì, vừa rồi tôi vừa mới gọi điện thoại cho ngài ấy, ngài ấy vẫn kiên trì giữ nguyên ý kiến của mình, ngài ấy còn nói Trưởng ban Trang là một người rất có tình có nghĩa, rất đáng khâm phục.
Nguỵ Hoành Lâm trực tiếp đẩy thẳng Liễu Kình Vũ ra, nhất là câu nói sau cùng, lại có dụng ý khá thâm sâu.
Vương Liên Kỳ nghe xong câu trả lời của Nguỵ Hoành Lâm, ngay lúc đó sắc mặt liền trầm xuống. Gã nghe rất rõ, Liễu Kình Vũ tuy rằng đang khen ngợi Trang Hải Đông, nhưng cũng không có ý định lùi bước trong chuyện này, đây cũng có nghĩa là, chủ ý này là của Trang Hải Đông, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn như cũ không muốn chừa lại cho Trang Hải Đông chút mặt mũi nào.
Vương Liên Kỳ cũng cảm giác được bản thân gã cũng có chút khó mà chấp nhận được, chuyện này nếu như làm không xong, cấp trên sẽ nghĩ sao về gã đây.
Nghĩ đến đây, Vương Liên Kỳ liền hỏi Nguỵ Hoành Lâm số điện thoại của Liễu Kình Vũ, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền được nối thông, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Xin chào, tôi là Liễu Kình Vũ.
Giọng Vương Liên Kỳ có chút tức giận nói:
– Xin chào đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi là thư ký của đồng chí Trang Hải Đông Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, tôi muốn hỏi anh một chút về việc có liên quan đến việc Bí thư chi bộ Ngô Hoài Nhân của thôn Thất Lý Hà bị bắt. Tôi muốn biết vì sao anh lại cho người bắt đồng chí Ngô Hoài Nhân, căn cứ vào tin tức tôi biết được, đồng chí Ngô Hoài Nhân ở thôn Thất Lý Hà luôn luôn tuân theo pháp luật, cúc cung tận tuỵ cho đến chết mới thôi, tại sao anh lại cho người bắt ông ta, có phải về phương diện này có hiểu lầm gì không?
Mặc dù lời nói tương đối nóng nảy, nhưng cũng chỉ là kỹ xảo nói chuyện của Vương Liên Kỳ thôi, tính toán của gã là dựa trên sự khiếp sợ của đối phương, sau đó chỉ để cho Liễu Kình Vũ một con đường lùi duy nhất, như vậy thì cả hai bên đều có cách giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.