Chương 274: Đắn đo.
Mộng Nhập Hồng Hoang
08/08/2016
Trịnh Hiểu Thành rất không cam lòng
Y cho rằng Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đều là thương nhân, nhất định là thấy tiền liền sáng mắt, nhưng y lại quên mất một việc, thương nhân muốn lợi ích không phải là giả, nhưng là một thương nhân chân chính có tầm nhìn xa trông rộng, thứ mà bọn họ thực sự quan tâm lại là lợi ích lâu dài.
Trịnh Hiểu Thành đưa ra lời hứa hẹn như vậy, ngược lại khiến cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân càng thêm khinh thường y.
Lưu Tiểu Phi cười ha hả nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, thật sự thì tôi rất coi trọng một khu đất, chính là khu Quận ủy và UBND quận Tân Hoa của các vị, vị trí địa lí ở khu đó không chỉ có giao thông thuận lợi, các cơ sở vật chất trang thiết bị đầy đủ, hàng hóa sản xuất ra có thể trực tiếp đưa lên đường cao tốc rất gần, vận chuyển ra bên ngoài do dàng, không biết Chủ tịch quận Trịnh có nỡ từ bỏ thứ quý giá như vậy hay không.
Sửng sốt, chính là sửng sốt tột độ.
Trịnh Hiểu Thành thật không thể ngờ, Lưu Tiểu Phi lại đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lễ như vậy.
Chuyện nực cười, đừng nói là Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân chung vốn với nhau cũng không quá mấy trăm triệu, cứ coi như là bọn họ đầu tư một, hai tỷ, cho dù đầu tư lên tới hàng trăm tỷ, y cũng không dám hứa hẹn đem khu đất Quận ủy và UBND quận Tân Hoa kia bán đi, bởi vì y chẳng qua cũng chỉ là một chủ tịch quận nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa theo như bên trong lời nói của Lưu Tiểu Phi, y cảm thấy có chút thâm ý, rất rõ ràng, Lưu Tiểu Phi là đang đùa giỡn với mình.
Sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành âm trầm xuống, lạnh lùng nói với Lưu Tiểu Phi:
- Tổng giám đốc Lưu, quận Tân Hoa chúng tôi mang theo 120 phần thành ý tới đây bàn chuyện hợp tác cùng các vị, hy vọng các vị cũng có thể bỏ ra một chút thành ý, chúng ta đôi bên hẳn là quản những lĩnh vực khác nhau, tìm kiếm nhận thức chung, để có thể tìm ra điều kiện đạt thành hợp tác đôi bên đều có thể chấp nhận được.
Lưu Tiểu Phi thản nhiên cười, nói:
- Được, không thành vấn đề, nếu chủ tịch Trịnh đã nói vậy, cái đó cũng không thành vấn đề, chúng tôi thật sự rất muốn hợp tác với quận Tân Hoa, chỉ có điều chúng tôi hy vọng người đến bàn chuyện hợp tác với chúng tôi là Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp, mà không phải là những người khác. Chỉ cần bọn họ tới đàm phán với chúng tôi, chúng tôi sẽ không chút do dự mà đầu tư vào hạng mục lần này. Ông xem, điều kiện của chúng tôi vô cùng đơn giản, đối với chúng ta mà nói đôi bên đều có nhận thức chung.
Nghe được Lưu Tiểu Phi không ngờ lại đưa ra điều kiện như vậy, sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành có vẻ càng thêm khó coi. Y nắm thật chặt hai nắm đấm, hai chân của y đang run rẩy, y hận không thể xông lên hung hăng mà đánh cho Lưu Tiểu Phi một trận. Bởi vì đối với y mà nói, y hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết, thậm chí ngay cả Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng cán bộ đầu não đều tham dự vào, chính là vì muốn vùi dập Liễu Kình Vũ, cuối cùng phân chia thành tích của Liễu Kình Vũ, vậy mà bây giờ Lưu Tiểu Phi lại yêu cầu mình mời Liễu Kình Vũ tới thay thế mình bàn chuyện cùng với bọn họ, đó căn bản là điều không thể nào xảy ra. Không chỉ có y sẽ không đồng ý, Lý Đức Lâm cùng đám người Trâu Hải Bằng cũng tuyệt đối không đồng ý.
Giờ phút này, người tức giận nhất chính là Diêu Chiêm Phong. Gã có thể khôi phục lại chức vụ, trong lòng đã vô cùng đắc ý, hiện tại không thể ngờ Lưu Tiểu Phi căn bản không hề coi trọng một Trưởng phòng xúc tiến là gã, không muốn cùng đàm phán với gã, ngược lại lại nhắc tới Tần Duệ Tiệp, cái này căn bản là đang hắt nước vào mặt mình mà. Đây là một nỗi nhục lớn nhất của một Trưởng phòng xúc tiến đầu tư như gã. Cặp mắt của Diêu Chiêm Phong tràn đầy thù hằn nhìn Lưu Tiểu Phi.
Lúc này Lưu Tiểu Phi lại dựa lưng vào ghế dựa ngửa mặt lên, hai mắt nhắm lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không khí, lúc này bắt đầu giằng co mãnh liệt.
Trịnh Hiểu Thành không hổ là Chủ tịch quận, lòng dạ vẫn tương đối thâm sâu, y dùng chân đá Diêu Chiêm Phong một chút vì vẻ mặt lộ ra hết sức rõ ràng của Diêu Chiêm Phong, sau đó bản thân hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh một chút tâm tình kích động cùng phẫn nộ của mình, nhìn Lưu Tiểu Phi nói:
- Tổng giám đốc Lưu, lời đề nghị vừa rồi của anh, tôi hiện tại không có cách nào cho anh một câu trả lời khẳng định được. Bởi vì thứ nhất, Liễu Kình Vũ đã từ chức, đã không còn đủ tư cách để thay mặt quận Tân Hoa chúng tôi đi bàn bạc bất cứ chuyện gì nữa rồi, mà đồng chí Tần Duệ Tiệp bây giờ là Trưởng phòng cán bộ lão thành, không thể phụ trách việc thu hút vốn đầu tư, cho nên, tôi cho rằng chuyện nay chúng ta nên bàn bạc lại kỹ hơn một chút.
Nói tới đây, Trịnh Hiểu Thành dừng một chút, nói tiếp:
- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, nếu hai bên chúng ta nhất trí cùng mục tiêu thì phải thông qua hợp tác đôi bên cùng có lợi, chúng ta trước tiên có thể tạm thời gác chuyện lựa chọn này sang một bên hay không? Việc trước tiên chúng ta cần phải làm đó là xem xét xem chúng ta có thể đạt thành nhận thức chung gì đó hay không.
Nói xong, y lại lần nữa đưa ra hai bản hợp đồng riêng biệt đưa cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân nói:
- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, dựa theo bản hợp đồng chúng ta đã ký kết trước đây, sau khi trình lên cấp trên, chúng tôi đã định ra bản hợp đồng mới. Trong bản hợp đồng này, điều kiện ưu đãi của chúng tôi đối với nhà đầu tư các vị, bất kể là chính sách đầu tư, chính sách từ thuế thu nhập hay là chính sách sử dụng đất thổ cư và rất nhiều mặt khác đều tăng thêm rất nhiều điều kiện hậu đãi, các vị có thể xem trước một chút.
Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân nghe được Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, lập tức tiếp nhận bản hợp đồng mẫu mới xem xét.
Hai người tuy rằng không phải luật sư chuyên nghiệp, nhưng bản thân là nhân viên quản lí cấp cao của công ty, đối với vấn đề thẩm duyệt hợp đồng cũng tương đối tài giỏi, so với nhân viên chuyên nghiệp cũng không kém là bao nhiêu. Sau khi hai người xem xong bản hợp đồng mới này, bọn họ đều cảm nhận được Trịnh Hiểu Thành và quận Tân Hoa thực sự rất có thành ý.
Bản hợp đồng mới này so với bản hợp đồng đã ký trước đây với Liễu kình Vũ thì các khoản ưu đãi không chỉ hơn hẳn nửa phần hay một phần, mà là rất nhiều rất nhiều phần khác nhau. Có thể nói, dựa vào bản hợp đồng hợp tác mới này mà nói, bọn họ ít nhất cũng có thể tiết kiệm được mấy triệu tiền phí tổn, thậm chí xét về lâu dài, còn có thể đạt được nhiều hơn nữa.
Lưu Tiểu Phi đảo mắt, trên mặt vẻ cao ngạo khinh thường đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười ôn hòa:
- Chủ tịch quận Trịnh, từ bên trong bản hợp đồng này, tôi có thể nhận thấy thành ý của quận Tân Hoa, nhất là thành ý của Chủ tịch quận Trịnh. Tuy nhiên, ở các địa phương khác, chúng tôi cũng nhận được những ưu đãi tương tự giống như với bản hợp đồng của các vị, cho nên, có hợp tác với các vị hay không, chúng tôi còn phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
Nghe thấy Lưu Tiểu Phi nói như vậy, trong lòng Trịnh Hiểu Thành khinh thường cười lạnh một tiếng nói: “Con mẹ nó, Lưu Tiểu Phi này quả nhiên là một gian thương, đầu tiên nói muốn Liễu Kình Vũ đến đàm phán cùng với gã chỉ là làm bộ làm tịch thế thôi, mục đích cuối cùng cũng chỉ có một là vớt vát thêm càng nhiều lợi ích càng tốt. Tuy nhiên như vậy cũng rất hay, chỉ cần gã đồng ý đầu tư vào quận Tân Hoa chúng ta, để cho mình chút thành tích, mọi chuyện đều có thể nói được. Chờ các người rót tiền vốn đầu tư vào hạng mục, đến lúc đó để xem tôi sẽ dạy dỗ các người như thế nào”.
Tuy rằng trong lòng Trịnh Hiểu Thành nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra ý cười vô cùng chân thành, vẻ mặt bình thản cười nói:
- Tổng giám đốc Lưu à, anh không cần băn khoăn về vấn đề ưu đãi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục thương lượng chuyện này. Nếu không anh xem như vậy có được không, các vị hôm nay đừng đi, buổi tối hãy ở lại thương lượng một chút, xem các vị có chỗ nào không hài lòng với bản hợp đồng mẫu này của chúng tôi, có thể đánh dấu lại, buổi sáng ngày mai chúng ta lại tiếp tục đàm phán. Buổi trưa ngày hôm nay có thể tiếp đãi còn chưa được chu đáo, về mặt này quận Tân Hoa chúng tôi, bao gồm cả lãnh đạo Thành ủy đều rất áy náy, buổi tối quận Tân Hoa chúng tôi có mở tiệc chiêu đãi các vị, đến lúc đó lãnh đạo Thành Ủy của chúng tôi cũng tới tham dự, để biểu đạt sự coi trọng của thành phố Thương Sơn chúng tôi đối với lần hợp tác xong phương này, các vị thấy thế nào?
Lưu Tiểu Phi lộ ra bộ dạng vô cùng do dự, lập tức quay đầu nhìn Trần Long Bân nói:
- Lão Trần, ông thấy thế nào?
Trần Long Bân đối với ý đồ thật sự của Lưu Tiểu Phi làm sao lại không hiểu cho được, vừa thấy đã biết là Lưu Tiểu Phi là đang cố ý làm bộ làm tịch thế thôi, cho nên, ông ta cau mày trầm tư giây lát mới nói:
- Ừ, cứ như vậy đi. Tiểu Phi, nếu Chủ tịch quận và ban lãnh đạo thành phố Thương Sơn đã coi trọng chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể thất lễ được, buổi tối chúng ta cẩn thận bàn bạc lại một chút.
Nói tới đây, Trần Long Bân lại lộ ra vẻ mặt có chút khó xử nhìn Trịnh Hiểu Thành nói:
- Chỉ có điều Chủ tịch Trịnh à, tiệc chiêu đãi tối nay sợ rằng chúng tôi không thể tham dự, dù sao thì không công không hưởng lộc mà, ăn uống cũng khó nói chuyện. Hơn nữa buổi tối chúng tôi còn có một số việc đã được sắp xếp, tôi thấy như vậy đi, lúc nào có quyết định cuối cùng của hạng mục này, đến lúc đó cho dù các ông có không mời chúng tôi, chúng tôi cũng không để yên, ông thấy thế nào?
Trịnh Hiểu Thành nghe Trần Long Bân nói như vậy, tâm trạng lo âu liền được thả lỏng, chỉ cần hai người bọn họ đồng ý ở lại đây hôm nay, y liền có thêm phần chắc chắn nắm bắt được hạng mục này trong tay.
Trịnh Hiểu Thành cũng liền nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy cứ làm theo ý của hai vị đi. Vậy hai vị nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi không quấy rầy nữa, khoảng 9h sáng mai chúng tôi lại tới đàm phán một lần nữa, các vị thấy thế nào?
Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đồng thời gật gật đầu.
Lập tức, đám người Trịnh Hiểu Thành xoay người rời khỏi. Để biểu đạt thành ý, lần này này Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân tự mình tiễn đám người Trịnh Hiểu Thành ra cửa chính.
Trịnh Hiểu Thành, Dương Kiệt, Diêu Chiêm Phong sau khi ba người lên xe, trong lòng Dương Kiệt rất hào hứng, dùng sức khua chân múa tay loạn xạ nói:
- Chủ tịch quận, vẫn là ngài lợi hại, tại sao ngài lại có thể nhìn ra bọn họ phô trương thanh thế như vậy?
Dương Kiệt thế này cũng là nịnh nọt quá mức rồi, chỉ có điều gã nịnh hót một cách vô cùng thông minh, cũng không có trực tiếp khen thẳng, mà là đặt câu hỏi khiến cho Trịnh Hiểu Thành nói ra chỗ thật sự lợi hại của y. Người nào làm lãnh đạo không thích oai phong, không thích khoe khoang sự lợi hại của mình.
Nhất là sau khi Dương Kiệt hỏi xong, lại cố ý bày ra vẻ mặt tràn đầy hy vọng, mong chờ câu trả lời của Trịnh Hiểu Thành.
Trong lòng Trịnh Hiểu Thành thầm kêu tiếng thích thú, có thể làm cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đồng ý ở lại ngày mai cùng bọn họ tiếp tục đàm phán, cái này khiến cho y có cảm giác đạt được thành tựu. Y lập tức vô cùng đắc ý nói:
- Dương Kiệt à, cái này thật sự cũng không tính là tôi lợi hại gì, chẳng qua là tôi có chút hiểu biết đối với bọn thương nhân này thôi. Thương nhân ấy mà, luôn luôn vì lợi ích mà coi thường lễ nghĩa đấy, Mark không phả đã nói rồi sao, thương nhân có 200% lợi nhuận, liền dám làm bất cứ việc gì ngay cả dẫm đạp lên luật pháp. Huống chi Lưu Tiểu Phi bọn họ chẳng qua cũng chỉ là thương nhân bình thường mà thôi, cho bọn họ một chút mồi nhử ngon ngọt bọn họ liền mắc câu rồi…
Trong lúc Trịnh Hiểu Thành còn đang khoe khoang, sau khi Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đã trở về phòng khách sạn, Lưu Tiểu Phi trực tiếp bấm số điện thoại của Liễu Kình Vũ, cười nói:
- Liễu Kình Vũ, trong tay tôi có một bản hợp đồng mẫu do Trịnh Hiểu Thành đưa tới, không biết cậu có cảm thấy hứng thú không?
Y cho rằng Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đều là thương nhân, nhất định là thấy tiền liền sáng mắt, nhưng y lại quên mất một việc, thương nhân muốn lợi ích không phải là giả, nhưng là một thương nhân chân chính có tầm nhìn xa trông rộng, thứ mà bọn họ thực sự quan tâm lại là lợi ích lâu dài.
Trịnh Hiểu Thành đưa ra lời hứa hẹn như vậy, ngược lại khiến cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân càng thêm khinh thường y.
Lưu Tiểu Phi cười ha hả nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, thật sự thì tôi rất coi trọng một khu đất, chính là khu Quận ủy và UBND quận Tân Hoa của các vị, vị trí địa lí ở khu đó không chỉ có giao thông thuận lợi, các cơ sở vật chất trang thiết bị đầy đủ, hàng hóa sản xuất ra có thể trực tiếp đưa lên đường cao tốc rất gần, vận chuyển ra bên ngoài do dàng, không biết Chủ tịch quận Trịnh có nỡ từ bỏ thứ quý giá như vậy hay không.
Sửng sốt, chính là sửng sốt tột độ.
Trịnh Hiểu Thành thật không thể ngờ, Lưu Tiểu Phi lại đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lễ như vậy.
Chuyện nực cười, đừng nói là Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân chung vốn với nhau cũng không quá mấy trăm triệu, cứ coi như là bọn họ đầu tư một, hai tỷ, cho dù đầu tư lên tới hàng trăm tỷ, y cũng không dám hứa hẹn đem khu đất Quận ủy và UBND quận Tân Hoa kia bán đi, bởi vì y chẳng qua cũng chỉ là một chủ tịch quận nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa theo như bên trong lời nói của Lưu Tiểu Phi, y cảm thấy có chút thâm ý, rất rõ ràng, Lưu Tiểu Phi là đang đùa giỡn với mình.
Sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành âm trầm xuống, lạnh lùng nói với Lưu Tiểu Phi:
- Tổng giám đốc Lưu, quận Tân Hoa chúng tôi mang theo 120 phần thành ý tới đây bàn chuyện hợp tác cùng các vị, hy vọng các vị cũng có thể bỏ ra một chút thành ý, chúng ta đôi bên hẳn là quản những lĩnh vực khác nhau, tìm kiếm nhận thức chung, để có thể tìm ra điều kiện đạt thành hợp tác đôi bên đều có thể chấp nhận được.
Lưu Tiểu Phi thản nhiên cười, nói:
- Được, không thành vấn đề, nếu chủ tịch Trịnh đã nói vậy, cái đó cũng không thành vấn đề, chúng tôi thật sự rất muốn hợp tác với quận Tân Hoa, chỉ có điều chúng tôi hy vọng người đến bàn chuyện hợp tác với chúng tôi là Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp, mà không phải là những người khác. Chỉ cần bọn họ tới đàm phán với chúng tôi, chúng tôi sẽ không chút do dự mà đầu tư vào hạng mục lần này. Ông xem, điều kiện của chúng tôi vô cùng đơn giản, đối với chúng ta mà nói đôi bên đều có nhận thức chung.
Nghe được Lưu Tiểu Phi không ngờ lại đưa ra điều kiện như vậy, sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành có vẻ càng thêm khó coi. Y nắm thật chặt hai nắm đấm, hai chân của y đang run rẩy, y hận không thể xông lên hung hăng mà đánh cho Lưu Tiểu Phi một trận. Bởi vì đối với y mà nói, y hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết, thậm chí ngay cả Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng cán bộ đầu não đều tham dự vào, chính là vì muốn vùi dập Liễu Kình Vũ, cuối cùng phân chia thành tích của Liễu Kình Vũ, vậy mà bây giờ Lưu Tiểu Phi lại yêu cầu mình mời Liễu Kình Vũ tới thay thế mình bàn chuyện cùng với bọn họ, đó căn bản là điều không thể nào xảy ra. Không chỉ có y sẽ không đồng ý, Lý Đức Lâm cùng đám người Trâu Hải Bằng cũng tuyệt đối không đồng ý.
Giờ phút này, người tức giận nhất chính là Diêu Chiêm Phong. Gã có thể khôi phục lại chức vụ, trong lòng đã vô cùng đắc ý, hiện tại không thể ngờ Lưu Tiểu Phi căn bản không hề coi trọng một Trưởng phòng xúc tiến là gã, không muốn cùng đàm phán với gã, ngược lại lại nhắc tới Tần Duệ Tiệp, cái này căn bản là đang hắt nước vào mặt mình mà. Đây là một nỗi nhục lớn nhất của một Trưởng phòng xúc tiến đầu tư như gã. Cặp mắt của Diêu Chiêm Phong tràn đầy thù hằn nhìn Lưu Tiểu Phi.
Lúc này Lưu Tiểu Phi lại dựa lưng vào ghế dựa ngửa mặt lên, hai mắt nhắm lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không khí, lúc này bắt đầu giằng co mãnh liệt.
Trịnh Hiểu Thành không hổ là Chủ tịch quận, lòng dạ vẫn tương đối thâm sâu, y dùng chân đá Diêu Chiêm Phong một chút vì vẻ mặt lộ ra hết sức rõ ràng của Diêu Chiêm Phong, sau đó bản thân hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh một chút tâm tình kích động cùng phẫn nộ của mình, nhìn Lưu Tiểu Phi nói:
- Tổng giám đốc Lưu, lời đề nghị vừa rồi của anh, tôi hiện tại không có cách nào cho anh một câu trả lời khẳng định được. Bởi vì thứ nhất, Liễu Kình Vũ đã từ chức, đã không còn đủ tư cách để thay mặt quận Tân Hoa chúng tôi đi bàn bạc bất cứ chuyện gì nữa rồi, mà đồng chí Tần Duệ Tiệp bây giờ là Trưởng phòng cán bộ lão thành, không thể phụ trách việc thu hút vốn đầu tư, cho nên, tôi cho rằng chuyện nay chúng ta nên bàn bạc lại kỹ hơn một chút.
Nói tới đây, Trịnh Hiểu Thành dừng một chút, nói tiếp:
- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, nếu hai bên chúng ta nhất trí cùng mục tiêu thì phải thông qua hợp tác đôi bên cùng có lợi, chúng ta trước tiên có thể tạm thời gác chuyện lựa chọn này sang một bên hay không? Việc trước tiên chúng ta cần phải làm đó là xem xét xem chúng ta có thể đạt thành nhận thức chung gì đó hay không.
Nói xong, y lại lần nữa đưa ra hai bản hợp đồng riêng biệt đưa cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân nói:
- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, dựa theo bản hợp đồng chúng ta đã ký kết trước đây, sau khi trình lên cấp trên, chúng tôi đã định ra bản hợp đồng mới. Trong bản hợp đồng này, điều kiện ưu đãi của chúng tôi đối với nhà đầu tư các vị, bất kể là chính sách đầu tư, chính sách từ thuế thu nhập hay là chính sách sử dụng đất thổ cư và rất nhiều mặt khác đều tăng thêm rất nhiều điều kiện hậu đãi, các vị có thể xem trước một chút.
Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân nghe được Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, lập tức tiếp nhận bản hợp đồng mẫu mới xem xét.
Hai người tuy rằng không phải luật sư chuyên nghiệp, nhưng bản thân là nhân viên quản lí cấp cao của công ty, đối với vấn đề thẩm duyệt hợp đồng cũng tương đối tài giỏi, so với nhân viên chuyên nghiệp cũng không kém là bao nhiêu. Sau khi hai người xem xong bản hợp đồng mới này, bọn họ đều cảm nhận được Trịnh Hiểu Thành và quận Tân Hoa thực sự rất có thành ý.
Bản hợp đồng mới này so với bản hợp đồng đã ký trước đây với Liễu kình Vũ thì các khoản ưu đãi không chỉ hơn hẳn nửa phần hay một phần, mà là rất nhiều rất nhiều phần khác nhau. Có thể nói, dựa vào bản hợp đồng hợp tác mới này mà nói, bọn họ ít nhất cũng có thể tiết kiệm được mấy triệu tiền phí tổn, thậm chí xét về lâu dài, còn có thể đạt được nhiều hơn nữa.
Lưu Tiểu Phi đảo mắt, trên mặt vẻ cao ngạo khinh thường đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười ôn hòa:
- Chủ tịch quận Trịnh, từ bên trong bản hợp đồng này, tôi có thể nhận thấy thành ý của quận Tân Hoa, nhất là thành ý của Chủ tịch quận Trịnh. Tuy nhiên, ở các địa phương khác, chúng tôi cũng nhận được những ưu đãi tương tự giống như với bản hợp đồng của các vị, cho nên, có hợp tác với các vị hay không, chúng tôi còn phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
Nghe thấy Lưu Tiểu Phi nói như vậy, trong lòng Trịnh Hiểu Thành khinh thường cười lạnh một tiếng nói: “Con mẹ nó, Lưu Tiểu Phi này quả nhiên là một gian thương, đầu tiên nói muốn Liễu Kình Vũ đến đàm phán cùng với gã chỉ là làm bộ làm tịch thế thôi, mục đích cuối cùng cũng chỉ có một là vớt vát thêm càng nhiều lợi ích càng tốt. Tuy nhiên như vậy cũng rất hay, chỉ cần gã đồng ý đầu tư vào quận Tân Hoa chúng ta, để cho mình chút thành tích, mọi chuyện đều có thể nói được. Chờ các người rót tiền vốn đầu tư vào hạng mục, đến lúc đó để xem tôi sẽ dạy dỗ các người như thế nào”.
Tuy rằng trong lòng Trịnh Hiểu Thành nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra ý cười vô cùng chân thành, vẻ mặt bình thản cười nói:
- Tổng giám đốc Lưu à, anh không cần băn khoăn về vấn đề ưu đãi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục thương lượng chuyện này. Nếu không anh xem như vậy có được không, các vị hôm nay đừng đi, buổi tối hãy ở lại thương lượng một chút, xem các vị có chỗ nào không hài lòng với bản hợp đồng mẫu này của chúng tôi, có thể đánh dấu lại, buổi sáng ngày mai chúng ta lại tiếp tục đàm phán. Buổi trưa ngày hôm nay có thể tiếp đãi còn chưa được chu đáo, về mặt này quận Tân Hoa chúng tôi, bao gồm cả lãnh đạo Thành ủy đều rất áy náy, buổi tối quận Tân Hoa chúng tôi có mở tiệc chiêu đãi các vị, đến lúc đó lãnh đạo Thành Ủy của chúng tôi cũng tới tham dự, để biểu đạt sự coi trọng của thành phố Thương Sơn chúng tôi đối với lần hợp tác xong phương này, các vị thấy thế nào?
Lưu Tiểu Phi lộ ra bộ dạng vô cùng do dự, lập tức quay đầu nhìn Trần Long Bân nói:
- Lão Trần, ông thấy thế nào?
Trần Long Bân đối với ý đồ thật sự của Lưu Tiểu Phi làm sao lại không hiểu cho được, vừa thấy đã biết là Lưu Tiểu Phi là đang cố ý làm bộ làm tịch thế thôi, cho nên, ông ta cau mày trầm tư giây lát mới nói:
- Ừ, cứ như vậy đi. Tiểu Phi, nếu Chủ tịch quận và ban lãnh đạo thành phố Thương Sơn đã coi trọng chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thể thất lễ được, buổi tối chúng ta cẩn thận bàn bạc lại một chút.
Nói tới đây, Trần Long Bân lại lộ ra vẻ mặt có chút khó xử nhìn Trịnh Hiểu Thành nói:
- Chỉ có điều Chủ tịch Trịnh à, tiệc chiêu đãi tối nay sợ rằng chúng tôi không thể tham dự, dù sao thì không công không hưởng lộc mà, ăn uống cũng khó nói chuyện. Hơn nữa buổi tối chúng tôi còn có một số việc đã được sắp xếp, tôi thấy như vậy đi, lúc nào có quyết định cuối cùng của hạng mục này, đến lúc đó cho dù các ông có không mời chúng tôi, chúng tôi cũng không để yên, ông thấy thế nào?
Trịnh Hiểu Thành nghe Trần Long Bân nói như vậy, tâm trạng lo âu liền được thả lỏng, chỉ cần hai người bọn họ đồng ý ở lại đây hôm nay, y liền có thêm phần chắc chắn nắm bắt được hạng mục này trong tay.
Trịnh Hiểu Thành cũng liền nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy cứ làm theo ý của hai vị đi. Vậy hai vị nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi không quấy rầy nữa, khoảng 9h sáng mai chúng tôi lại tới đàm phán một lần nữa, các vị thấy thế nào?
Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đồng thời gật gật đầu.
Lập tức, đám người Trịnh Hiểu Thành xoay người rời khỏi. Để biểu đạt thành ý, lần này này Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân tự mình tiễn đám người Trịnh Hiểu Thành ra cửa chính.
Trịnh Hiểu Thành, Dương Kiệt, Diêu Chiêm Phong sau khi ba người lên xe, trong lòng Dương Kiệt rất hào hứng, dùng sức khua chân múa tay loạn xạ nói:
- Chủ tịch quận, vẫn là ngài lợi hại, tại sao ngài lại có thể nhìn ra bọn họ phô trương thanh thế như vậy?
Dương Kiệt thế này cũng là nịnh nọt quá mức rồi, chỉ có điều gã nịnh hót một cách vô cùng thông minh, cũng không có trực tiếp khen thẳng, mà là đặt câu hỏi khiến cho Trịnh Hiểu Thành nói ra chỗ thật sự lợi hại của y. Người nào làm lãnh đạo không thích oai phong, không thích khoe khoang sự lợi hại của mình.
Nhất là sau khi Dương Kiệt hỏi xong, lại cố ý bày ra vẻ mặt tràn đầy hy vọng, mong chờ câu trả lời của Trịnh Hiểu Thành.
Trong lòng Trịnh Hiểu Thành thầm kêu tiếng thích thú, có thể làm cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đồng ý ở lại ngày mai cùng bọn họ tiếp tục đàm phán, cái này khiến cho y có cảm giác đạt được thành tựu. Y lập tức vô cùng đắc ý nói:
- Dương Kiệt à, cái này thật sự cũng không tính là tôi lợi hại gì, chẳng qua là tôi có chút hiểu biết đối với bọn thương nhân này thôi. Thương nhân ấy mà, luôn luôn vì lợi ích mà coi thường lễ nghĩa đấy, Mark không phả đã nói rồi sao, thương nhân có 200% lợi nhuận, liền dám làm bất cứ việc gì ngay cả dẫm đạp lên luật pháp. Huống chi Lưu Tiểu Phi bọn họ chẳng qua cũng chỉ là thương nhân bình thường mà thôi, cho bọn họ một chút mồi nhử ngon ngọt bọn họ liền mắc câu rồi…
Trong lúc Trịnh Hiểu Thành còn đang khoe khoang, sau khi Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đã trở về phòng khách sạn, Lưu Tiểu Phi trực tiếp bấm số điện thoại của Liễu Kình Vũ, cười nói:
- Liễu Kình Vũ, trong tay tôi có một bản hợp đồng mẫu do Trịnh Hiểu Thành đưa tới, không biết cậu có cảm thấy hứng thú không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.