Chương 60: Giao chiến dữ dội
Mộng Nhập Hồng Hoang
25/06/2015
Độc! Tiết Văn Long quả thật ác độc!
Liễu Kình Vũ muốn đánh đòn phủ đầu, y lại dựa vào thân phận Chủ tịch huyện của mình, thông qua quyền phát ngôn mà mình nắm giữ, trực tiếp đánh gãy chiêu ra đòn phủ đầu của Liễu Kình Vũ. Y xuất phát sau nhưng lại đến trước. Ngay tại hiện trường đề nghị phải bãi miễn Liễu Kình Vũ, mà tới cấp này, Liễu Kình Vũ căn bản không có quyền phát ngôn gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lúc này, Hạ Chính Đức sau khi nghe xong, mày nhíu chặt lại. Ông ta không ngờ, Tiết Văn Long lại không thèm quan tâm thân phận Chủ tịch huyện, cố tình ngắt lời Liễu Kình Vũ. Hơn nữa bày trò đó, đơn giản chỉ là bức Liễu Kình Vũ vào con đường chết. Mình nên làm như nào? Lúc này, Hạ Chính Đức có chút khó xử.
Nếu là một người bình thường, đối mặt với thế công mạnh mẽ như vậy của Tiết Văn Long, cho dù chân không nhũn ra, chỉ e cũng không dám nói gì. Huống chi lại trực tiếp cạnh tranh với chủ tịch huyện đại nhân cường thế này. Nhưng Liễu Kình Vũ vốn không phải người thường. Sau khi nghe Tiết Văn Long nói, Liễu Kình Vũ cũng ăn miếng trả miếng, lạnh lùng nói:
- Chủ tịch huyện Tiết, xem ra ngài thật sự bị những lời tôi vừa nói dọa sợ rồi. Thế nào, có phải bị tôi nói trúng tim đen rồi không. Ngài vội rống lên ngắt lời biện giải của tôi, đề nghị xử lý tôi, mục tiêu của ngài có phải là muốn phủ định mọi lời biện giải bình thường của tôi, trực tiếp đưa việc của tôi lên lãnh đạo cấp Huyện ủy các ngài thảo luận, từ đó phớt lờ đương sự là tôi? Đây là một chiêu cờ rất tàn nhẫn. Tuy nhiên chủ tịch huyện Tiết, ngài làm vậy dường như rất không hiên ngang, rất mất mặt. Dù gì ngài cũng đường đường là Chủ tịch huyện đại nhân, xảy ra việc trọng đại như vậy, thậm chí ngài luôn miệng nói tôi không làm tròn phận sự, cứ cho là ngài muốn xử lý tôi, dù sao cũng phải cho tôi cơ hội giải thích chứ?
Nói tới đây, trong ánh mắt Liễu Kình Vũ bắn ra hai đạo hàn quang, lạnh lùng nói:
- Nếu ngài không cho tôi cơ hội giải thích, chỉ có một khả năng, đó là chính ngài là người đứng sau điều khiển màn hãm hại vu oan cho tôi. Nếu không ngài phải sợ cái gì? Liễu Kình Vũ tôi không sợ ngài xử lý tôi, nhưng nếu ngài cứ mơ mơ hồ hồ gán cái tội danh là làm việc không đàng hoàng, vi phạm kỷ luật phải xử lý, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không phục. Hơn nữa tôi tin rằng các vị lãnh đạo Huyện ủy ngồi đây cũng không phải lũ ngốc, mọi người tới cùng bàn bạc. Cứ cho ngài muốn phán án tử hình cho một người, lúc phán quyết, chẳng phải cũng cần cho đối phương biện hộ một chút sao. Hơn nữa tôi còn đường đường là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn? Chủ tịch huyện Tiết, tôi sớm đã nghe nói ở huyện Cảnh Lâm ngài có thế lực khổng lồ, một tay che cả bầu trời, thậm chí còn có thể khống chế tất cả. Hôm nay xem ra, lời này dường như không phải tin đồn vô căn cứ. Hiện tại Bí thư Huyện ủy Hạ cũng có mặt, theo lý mà nói, liên quan tới việc xử lý cán bộ cấp thị trấn như tôi, dù sao ngài cũng nên xin chỉ thị Bí thư Hạ một chút đúng không? Ngoài ra, hôm nay Trưởng ban Vương của Ban tổ chức Huyện ủy cũng có mặt, việc tổ chức nhân sự có phải cũng nên bàn bạc với Trưởng ban Vương không? Ngài trực tiếp vỗ bàn quyết định, có phải quá vũ đoán, quá cường thế, quá không nể mặt những vị lãnh đạo Huyện ủy khác không?
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Lúc này Tiết Văn Long tức giận đến hai tay run lên, xanh cả mặt, muốn nổi đóa nhưng lại không thể không nhẫn nại. Vì y biết, hễ mình nổi giận, sẽ bị rơi vào cái bẫy mà Liễu Kình Vũ dùng lời lẽ dựng nên.
Hạ Chính Đức bên cạnh Tiết Văn Long nghe xong lời này của Liễu Kình Vũ, lập tức hai mắt sáng lên, âm thầm nắm chặt tay. Ông ta không thể ngờ, Liễu Kình Vũ gần như đã rơi vào đường cùng khó có thể thoát, lại dùng phương thức đường đường chính chính như vậy để tiến hành phản kích. Bên trong những lời nói vang dội kia của Liễu Kình Vũ, hắn không hề có ý trốn tránh, lại lần nữa điểm đúng chỗ mấu chốt, chỉ ra tim đen của Tiết Văn Long, thậm chí còn ám chỉ việc mình gặp phải có thể do Tiết Văn Long liên kết với người khác bố trí, ép y cho Liễu Kình Vũ cơ hội giải thích. Nếu không cho cơ hội giải thích, vậy có nghĩa Tiết Văn Long đã gián tiếp thừa nhận, lời của Liễu Kình Vũ là thật. Một khi Liễu Kình Vũ trực tiếp chỉ ra chân tướng, ra đòn phủ đầu, như vậy lại là một đòn cản đường đối với những hành động phía sau của Tiết Văn Long. Mà điểm lợi hại của Liễu Vũ Kình ở chỗ, hắn thông qua việc chỉ trích hình tượng ương ngạnh cứng rắn của Tiết Văn Long, kết hợp với việc Tiết Văn Long tự tiện quyết định, không để ý tới tình hình thực tế của các vị lãnh đạo khác, trực tiếp chỉ ra phong cách tự cao tự đại của Tiết Văn Long, trực tiếp thu hút sự cộng hưởng từ phía mọi người có mặt. Đặc biệt là theo như Liễu Kình Vũ nói, cũng trực tiếp cho mình và trưởng ban Vương một cơ hội thâm nhập vào việc này. Một hồi vừa nói vừa đánh liên tiếp, lại lập cạm bẫy, lại châm ngòi ly gián, đúng là có thể nói là một bài thuyết giáo rất có tính thuyết phục, mỗi chữ như châu ngọc.
Cao minh, đúng là cao minh. Trong lòng Hạ Chính Đức âm thầm trầm trồ khen ngợi Liễu Kình Vũ, ngoài miệng lúc này cũng nói:
- Phải, đồng chí Liễu Kình Vũ, vừa rồi cậu nói có phần kích động, có hơi quá. Sau này nhất định phải chú ý một chút. Tin vỉa hè như vậy không được đưa ra nói trước buổi họp nghiêm túc. Chủ tịch huyện Tiết là người như nào, các vị lãnh đạo Huyện ủy đều có công luận. Hơn nữa cậu là cấp dưới, lúc nói với lãnh đạo cấp trên cần chú ý giọng điệu.
Liễu Kình Vũ là người thông minh cỡ nào, nghe Hạ Chính Đức vừa nói vậy, ngay lập tức hiểu những lời tiếp theo của Hạ Chính Đức. Rõ ràng ông ta bật đèn xanh cho việc mình trực tiếp chống đối Tiết Văn Long, đồng thời cũng cung cấp một tấm đệm để thâm nhập sâu hơn vào việc này, cho nên hắn lập tức mượn cớ xuống thang nói:
- Vâng, bí thư Hạ nói rất đúng, vừa rồi tôi có chút kích động. Tôi xin lỗi Chủ tịch huyện Tiết, tôi tin ngài thân là Chủ tịch một huyện, chắc chắn sẽ không so đo với một nhân vật nhỏ như tôi. Tuy nhiên Bí thư Hạ, tôi hy vọng Chủ tịch Tiết sẽ cho tôi một cơ hội giải thích, cũng không thể khiến tôi giống Nhạc Phi, tội nhân chưa chắc có tội liền trực tiếp xử lý tôi vi phạm kỷ luật. Như vậy tôi có chết cũng không nhắm mắt. Hiện tại là xã hội pháp trị, các lãnh đạo ngày nào cũng hô pháp chế trị quốc, chủ tịch Tiết và các vị lãnh đạo cũng phải làm tấm gương tốt chứ đúng không?
Hạ Chính Đức lập tức nói thêm:
- Ừ, cậu nói đúng là có lý, xã hội pháp trị, nhất định phải chú ý pháp chế. Chủ tịch huyện Tiết, ông xem vừa rồi đồng chí Liễu Kình Vũ cũng đã nói xin lỗi, cũng xin phép được giải thích cho mình, chắc ông không từ chối đúng không?
Không thể không nói, Hạ Chính Đức ra tay rất đúng lúc. Lúc này khiến Tiết Văn Long có bậc thang để xuống, không đến nỗi bị Liễu Kình Vũ bức tới mức nổi giận. Trên thực tế lại giúp đỡ Liễu Kình Vũ, khiến Tiết Văn Long không nói được gì, có thể đường đường chính chính tham gia.
Lúc này, trước mặt rất nhiều người trong buổi họp, Tiết Văn Long cho dù có cường thế, kiêu ngạo cỡ nào cũng không thể không suy xét tới ảnh hưởng. Dù sao đây cũng không phải hội nghị thường vụ Huyện ủy, nơi này còn có lãnh đạo thị trấn Quan Sơn. Cho nên, mặc dù trong lòng y rất rõ Hạ Chính Đức cùng phe với Liễu Kình Vũ, cũng không cách nào tiến hành phản bác trực tiếp Hạ Chính Đức, đành âm thầm nuốt hận, có chút bực tức nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Được, Liễu Kình Vũ, nếu cậu đã đòi cơ hội giải thích, Chủ tịch huyện tôi chắc chắn phải phân rõ trái phải đúng không nào. Nhưng cậu nhớ kĩ, cho dù cậu có nói ba hoa chích chòe tới đâu, cuối cùng chỉ có sự thật mới có tác dụng. Hy vọng cậu có thể đưa ra những sự thật khiến mọi người sáng tỏ, không nên tiến hành suy đoán vô căn cứ, cứ cho là trinh thám, phân tích hợp lý tới đâu, đó vẫn chỉ là giả thiết.
Tiết Văn Long đầy kinh nghiệm sa trường, sao có thể để lại sơ hở cho Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ còn chưa nói, y đã trực tiếp chặn đứng góc độ mà Liễu Kình Vũ có thể tấn công. Vì y tin, sau đây chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ biện giải cho tội chứng của mình, mà hắn tuyệt đối không có bằng chứng để chứng minh, chỉ là phân tích. Vậy y trực tiếp gán Liễu Kình Vũ là phân tích cũng vô dụng, đến lúc đó Liễu Kình Vũ biện giải và không biện giải cũng chẳng khác gì nhau. Tuy nhiên mặc dù vậy, trong lòng Tiết Văn Long vẫn tức tới mức suýt phun máu. Vì một đòn tung ra đột nhiên này của Liễu Kình Vũ, trực tiếp khiến y phải nhường lại quyền chủ động, hiện tại chỉ có thể bị động xem Liễu Kình Vũ biện giải, mất cảm giác sảng khoái nắm trong tay tất cả, điều này là một đòn đả kích đối với vị Chủ tịch huyện rất oai phong này.
Liễu Kình Vũ rất thông minh, nghe Tiết Văn Long nói vậy, lập tức hiểu ý đối phương, tuy nhiên trong lòng hắn cũng đã có dự định của mình, cho nên lập tức trầm giọng:
- Được, không thành vấn đề, tôi hiểu ý của Chủ tịch Tiết. Các vị lãnh đạo, sau đây tôi xin biện giải cho mình. Vừa rồi Chủ tịch Tiết cứ luôn miệng bảo tôi không làm việc đàng hoàng, tôi cho rằng cái gọi là tội chứng của Chủ tịch Tiết hẳn là đống tài liệu chất cao như núi trên bàn tôi. Nhưng ở đây tôi có thể nói rõ cho các vị, bình thường thói quen làm việc của tôi là mỗi sáng sớm tới phòng làm việc, xử lý một chút những tài liệu cần phê chuẩn mỗi ngày. Sau đó tôi ra ngoài tới núi Thúy Bình tiến hành khảo sát thực địa, lúc tối về sẽ quay lại phòng làm việc, xử lý tài liệu trong cả một ngày, hôm sau lại một vòng như vậy. Tôi làm vậy, căn bản không tạo thành sai sót trong công việc, hơn nữa tôi đã dặn dò Phó chủ nhiệm Hồng Tam Kim phòng Đảng - Chính quyền, nếu có việc gì gấp, trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi sẽ trực tiếp ra chỉ thị. Hơn nữa tôi cũng đã liên hệ với Bí thư Thạch, có việc gì quan trọng có thể gọi tôi ngay, tôi sẽ tiến hành sắp xếp trước.
Mà sáng hôm nay trước khi lên đường, lúc tôi tới văn phòng, trên bàn cũng không có bất kỳ tài liệu nào cần tôi tiến hành xử lý. Điểm này, tôi tin tưởng đồng chí Vương Đông Dương hẳn rất rõ. Vì những tài liệu này trước tới nay đều do anh ta phụ trách mang tới. Các vị lãnh đạo nếu có nghi ngờ gì có thể trực tiếp hỏi anh ta. Đương nhiên, một số vị lãnh đạo sẽ chĩa vào đám tài liệu phủ đầy bụi trên bàn tôi, rằng bao lâu rồi tôi chưa phê tài liệu chỉ thị, xử lý công vụ. Như vậy tôi chỉ có thể nói vị lãnh đạo này, đầu anh bị lừa đá đi rồi à? Anh cứ tự nhìn bàn làm việc bằng thủy tinh trong phòng tôi, trên mặt đất, trên bàn trà, chỗ nào không có bụi ở trên? Chuyện đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, anh có thấy hơi xấu hổ không? Vẫn cứ là anh cố ý trực tiếp không nhìn thẳng vào? Cứ cho là anh muốn xử lý tôi, dù sao cũng phải đưa ra chứng cứ đúng một chút, cũng không thể vì văn kiện đầy bụi cùng với những lời nhìn có vẻ có lý, thực tế lại rất sơ hở, liền gán cho tôi cái mũ không làm việc đàng hoàng, thậm chí là vi phạm kỷ luật? Đảng chúng ta luôn yêu cầu thực sự cầu thị, Huyện ủy cũng luôn nhấn mạnh điểm này, lẽ nào ngài thực sự cầu thị như vậy? Lẽ nào các vị thực sự cầu thị như vậy?
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn hội trường lại trầm mặc. Ngay lúc mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ đã biện giải xong, Liễu Kình Vũ lại không sợ chết người, một câu khiến mọi người chấn động.
Liễu Kình Vũ muốn đánh đòn phủ đầu, y lại dựa vào thân phận Chủ tịch huyện của mình, thông qua quyền phát ngôn mà mình nắm giữ, trực tiếp đánh gãy chiêu ra đòn phủ đầu của Liễu Kình Vũ. Y xuất phát sau nhưng lại đến trước. Ngay tại hiện trường đề nghị phải bãi miễn Liễu Kình Vũ, mà tới cấp này, Liễu Kình Vũ căn bản không có quyền phát ngôn gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lúc này, Hạ Chính Đức sau khi nghe xong, mày nhíu chặt lại. Ông ta không ngờ, Tiết Văn Long lại không thèm quan tâm thân phận Chủ tịch huyện, cố tình ngắt lời Liễu Kình Vũ. Hơn nữa bày trò đó, đơn giản chỉ là bức Liễu Kình Vũ vào con đường chết. Mình nên làm như nào? Lúc này, Hạ Chính Đức có chút khó xử.
Nếu là một người bình thường, đối mặt với thế công mạnh mẽ như vậy của Tiết Văn Long, cho dù chân không nhũn ra, chỉ e cũng không dám nói gì. Huống chi lại trực tiếp cạnh tranh với chủ tịch huyện đại nhân cường thế này. Nhưng Liễu Kình Vũ vốn không phải người thường. Sau khi nghe Tiết Văn Long nói, Liễu Kình Vũ cũng ăn miếng trả miếng, lạnh lùng nói:
- Chủ tịch huyện Tiết, xem ra ngài thật sự bị những lời tôi vừa nói dọa sợ rồi. Thế nào, có phải bị tôi nói trúng tim đen rồi không. Ngài vội rống lên ngắt lời biện giải của tôi, đề nghị xử lý tôi, mục tiêu của ngài có phải là muốn phủ định mọi lời biện giải bình thường của tôi, trực tiếp đưa việc của tôi lên lãnh đạo cấp Huyện ủy các ngài thảo luận, từ đó phớt lờ đương sự là tôi? Đây là một chiêu cờ rất tàn nhẫn. Tuy nhiên chủ tịch huyện Tiết, ngài làm vậy dường như rất không hiên ngang, rất mất mặt. Dù gì ngài cũng đường đường là Chủ tịch huyện đại nhân, xảy ra việc trọng đại như vậy, thậm chí ngài luôn miệng nói tôi không làm tròn phận sự, cứ cho là ngài muốn xử lý tôi, dù sao cũng phải cho tôi cơ hội giải thích chứ?
Nói tới đây, trong ánh mắt Liễu Kình Vũ bắn ra hai đạo hàn quang, lạnh lùng nói:
- Nếu ngài không cho tôi cơ hội giải thích, chỉ có một khả năng, đó là chính ngài là người đứng sau điều khiển màn hãm hại vu oan cho tôi. Nếu không ngài phải sợ cái gì? Liễu Kình Vũ tôi không sợ ngài xử lý tôi, nhưng nếu ngài cứ mơ mơ hồ hồ gán cái tội danh là làm việc không đàng hoàng, vi phạm kỷ luật phải xử lý, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không phục. Hơn nữa tôi tin rằng các vị lãnh đạo Huyện ủy ngồi đây cũng không phải lũ ngốc, mọi người tới cùng bàn bạc. Cứ cho ngài muốn phán án tử hình cho một người, lúc phán quyết, chẳng phải cũng cần cho đối phương biện hộ một chút sao. Hơn nữa tôi còn đường đường là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn? Chủ tịch huyện Tiết, tôi sớm đã nghe nói ở huyện Cảnh Lâm ngài có thế lực khổng lồ, một tay che cả bầu trời, thậm chí còn có thể khống chế tất cả. Hôm nay xem ra, lời này dường như không phải tin đồn vô căn cứ. Hiện tại Bí thư Huyện ủy Hạ cũng có mặt, theo lý mà nói, liên quan tới việc xử lý cán bộ cấp thị trấn như tôi, dù sao ngài cũng nên xin chỉ thị Bí thư Hạ một chút đúng không? Ngoài ra, hôm nay Trưởng ban Vương của Ban tổ chức Huyện ủy cũng có mặt, việc tổ chức nhân sự có phải cũng nên bàn bạc với Trưởng ban Vương không? Ngài trực tiếp vỗ bàn quyết định, có phải quá vũ đoán, quá cường thế, quá không nể mặt những vị lãnh đạo Huyện ủy khác không?
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Lúc này Tiết Văn Long tức giận đến hai tay run lên, xanh cả mặt, muốn nổi đóa nhưng lại không thể không nhẫn nại. Vì y biết, hễ mình nổi giận, sẽ bị rơi vào cái bẫy mà Liễu Kình Vũ dùng lời lẽ dựng nên.
Hạ Chính Đức bên cạnh Tiết Văn Long nghe xong lời này của Liễu Kình Vũ, lập tức hai mắt sáng lên, âm thầm nắm chặt tay. Ông ta không thể ngờ, Liễu Kình Vũ gần như đã rơi vào đường cùng khó có thể thoát, lại dùng phương thức đường đường chính chính như vậy để tiến hành phản kích. Bên trong những lời nói vang dội kia của Liễu Kình Vũ, hắn không hề có ý trốn tránh, lại lần nữa điểm đúng chỗ mấu chốt, chỉ ra tim đen của Tiết Văn Long, thậm chí còn ám chỉ việc mình gặp phải có thể do Tiết Văn Long liên kết với người khác bố trí, ép y cho Liễu Kình Vũ cơ hội giải thích. Nếu không cho cơ hội giải thích, vậy có nghĩa Tiết Văn Long đã gián tiếp thừa nhận, lời của Liễu Kình Vũ là thật. Một khi Liễu Kình Vũ trực tiếp chỉ ra chân tướng, ra đòn phủ đầu, như vậy lại là một đòn cản đường đối với những hành động phía sau của Tiết Văn Long. Mà điểm lợi hại của Liễu Vũ Kình ở chỗ, hắn thông qua việc chỉ trích hình tượng ương ngạnh cứng rắn của Tiết Văn Long, kết hợp với việc Tiết Văn Long tự tiện quyết định, không để ý tới tình hình thực tế của các vị lãnh đạo khác, trực tiếp chỉ ra phong cách tự cao tự đại của Tiết Văn Long, trực tiếp thu hút sự cộng hưởng từ phía mọi người có mặt. Đặc biệt là theo như Liễu Kình Vũ nói, cũng trực tiếp cho mình và trưởng ban Vương một cơ hội thâm nhập vào việc này. Một hồi vừa nói vừa đánh liên tiếp, lại lập cạm bẫy, lại châm ngòi ly gián, đúng là có thể nói là một bài thuyết giáo rất có tính thuyết phục, mỗi chữ như châu ngọc.
Cao minh, đúng là cao minh. Trong lòng Hạ Chính Đức âm thầm trầm trồ khen ngợi Liễu Kình Vũ, ngoài miệng lúc này cũng nói:
- Phải, đồng chí Liễu Kình Vũ, vừa rồi cậu nói có phần kích động, có hơi quá. Sau này nhất định phải chú ý một chút. Tin vỉa hè như vậy không được đưa ra nói trước buổi họp nghiêm túc. Chủ tịch huyện Tiết là người như nào, các vị lãnh đạo Huyện ủy đều có công luận. Hơn nữa cậu là cấp dưới, lúc nói với lãnh đạo cấp trên cần chú ý giọng điệu.
Liễu Kình Vũ là người thông minh cỡ nào, nghe Hạ Chính Đức vừa nói vậy, ngay lập tức hiểu những lời tiếp theo của Hạ Chính Đức. Rõ ràng ông ta bật đèn xanh cho việc mình trực tiếp chống đối Tiết Văn Long, đồng thời cũng cung cấp một tấm đệm để thâm nhập sâu hơn vào việc này, cho nên hắn lập tức mượn cớ xuống thang nói:
- Vâng, bí thư Hạ nói rất đúng, vừa rồi tôi có chút kích động. Tôi xin lỗi Chủ tịch huyện Tiết, tôi tin ngài thân là Chủ tịch một huyện, chắc chắn sẽ không so đo với một nhân vật nhỏ như tôi. Tuy nhiên Bí thư Hạ, tôi hy vọng Chủ tịch Tiết sẽ cho tôi một cơ hội giải thích, cũng không thể khiến tôi giống Nhạc Phi, tội nhân chưa chắc có tội liền trực tiếp xử lý tôi vi phạm kỷ luật. Như vậy tôi có chết cũng không nhắm mắt. Hiện tại là xã hội pháp trị, các lãnh đạo ngày nào cũng hô pháp chế trị quốc, chủ tịch Tiết và các vị lãnh đạo cũng phải làm tấm gương tốt chứ đúng không?
Hạ Chính Đức lập tức nói thêm:
- Ừ, cậu nói đúng là có lý, xã hội pháp trị, nhất định phải chú ý pháp chế. Chủ tịch huyện Tiết, ông xem vừa rồi đồng chí Liễu Kình Vũ cũng đã nói xin lỗi, cũng xin phép được giải thích cho mình, chắc ông không từ chối đúng không?
Không thể không nói, Hạ Chính Đức ra tay rất đúng lúc. Lúc này khiến Tiết Văn Long có bậc thang để xuống, không đến nỗi bị Liễu Kình Vũ bức tới mức nổi giận. Trên thực tế lại giúp đỡ Liễu Kình Vũ, khiến Tiết Văn Long không nói được gì, có thể đường đường chính chính tham gia.
Lúc này, trước mặt rất nhiều người trong buổi họp, Tiết Văn Long cho dù có cường thế, kiêu ngạo cỡ nào cũng không thể không suy xét tới ảnh hưởng. Dù sao đây cũng không phải hội nghị thường vụ Huyện ủy, nơi này còn có lãnh đạo thị trấn Quan Sơn. Cho nên, mặc dù trong lòng y rất rõ Hạ Chính Đức cùng phe với Liễu Kình Vũ, cũng không cách nào tiến hành phản bác trực tiếp Hạ Chính Đức, đành âm thầm nuốt hận, có chút bực tức nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Được, Liễu Kình Vũ, nếu cậu đã đòi cơ hội giải thích, Chủ tịch huyện tôi chắc chắn phải phân rõ trái phải đúng không nào. Nhưng cậu nhớ kĩ, cho dù cậu có nói ba hoa chích chòe tới đâu, cuối cùng chỉ có sự thật mới có tác dụng. Hy vọng cậu có thể đưa ra những sự thật khiến mọi người sáng tỏ, không nên tiến hành suy đoán vô căn cứ, cứ cho là trinh thám, phân tích hợp lý tới đâu, đó vẫn chỉ là giả thiết.
Tiết Văn Long đầy kinh nghiệm sa trường, sao có thể để lại sơ hở cho Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ còn chưa nói, y đã trực tiếp chặn đứng góc độ mà Liễu Kình Vũ có thể tấn công. Vì y tin, sau đây chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ biện giải cho tội chứng của mình, mà hắn tuyệt đối không có bằng chứng để chứng minh, chỉ là phân tích. Vậy y trực tiếp gán Liễu Kình Vũ là phân tích cũng vô dụng, đến lúc đó Liễu Kình Vũ biện giải và không biện giải cũng chẳng khác gì nhau. Tuy nhiên mặc dù vậy, trong lòng Tiết Văn Long vẫn tức tới mức suýt phun máu. Vì một đòn tung ra đột nhiên này của Liễu Kình Vũ, trực tiếp khiến y phải nhường lại quyền chủ động, hiện tại chỉ có thể bị động xem Liễu Kình Vũ biện giải, mất cảm giác sảng khoái nắm trong tay tất cả, điều này là một đòn đả kích đối với vị Chủ tịch huyện rất oai phong này.
Liễu Kình Vũ rất thông minh, nghe Tiết Văn Long nói vậy, lập tức hiểu ý đối phương, tuy nhiên trong lòng hắn cũng đã có dự định của mình, cho nên lập tức trầm giọng:
- Được, không thành vấn đề, tôi hiểu ý của Chủ tịch Tiết. Các vị lãnh đạo, sau đây tôi xin biện giải cho mình. Vừa rồi Chủ tịch Tiết cứ luôn miệng bảo tôi không làm việc đàng hoàng, tôi cho rằng cái gọi là tội chứng của Chủ tịch Tiết hẳn là đống tài liệu chất cao như núi trên bàn tôi. Nhưng ở đây tôi có thể nói rõ cho các vị, bình thường thói quen làm việc của tôi là mỗi sáng sớm tới phòng làm việc, xử lý một chút những tài liệu cần phê chuẩn mỗi ngày. Sau đó tôi ra ngoài tới núi Thúy Bình tiến hành khảo sát thực địa, lúc tối về sẽ quay lại phòng làm việc, xử lý tài liệu trong cả một ngày, hôm sau lại một vòng như vậy. Tôi làm vậy, căn bản không tạo thành sai sót trong công việc, hơn nữa tôi đã dặn dò Phó chủ nhiệm Hồng Tam Kim phòng Đảng - Chính quyền, nếu có việc gì gấp, trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi sẽ trực tiếp ra chỉ thị. Hơn nữa tôi cũng đã liên hệ với Bí thư Thạch, có việc gì quan trọng có thể gọi tôi ngay, tôi sẽ tiến hành sắp xếp trước.
Mà sáng hôm nay trước khi lên đường, lúc tôi tới văn phòng, trên bàn cũng không có bất kỳ tài liệu nào cần tôi tiến hành xử lý. Điểm này, tôi tin tưởng đồng chí Vương Đông Dương hẳn rất rõ. Vì những tài liệu này trước tới nay đều do anh ta phụ trách mang tới. Các vị lãnh đạo nếu có nghi ngờ gì có thể trực tiếp hỏi anh ta. Đương nhiên, một số vị lãnh đạo sẽ chĩa vào đám tài liệu phủ đầy bụi trên bàn tôi, rằng bao lâu rồi tôi chưa phê tài liệu chỉ thị, xử lý công vụ. Như vậy tôi chỉ có thể nói vị lãnh đạo này, đầu anh bị lừa đá đi rồi à? Anh cứ tự nhìn bàn làm việc bằng thủy tinh trong phòng tôi, trên mặt đất, trên bàn trà, chỗ nào không có bụi ở trên? Chuyện đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, anh có thấy hơi xấu hổ không? Vẫn cứ là anh cố ý trực tiếp không nhìn thẳng vào? Cứ cho là anh muốn xử lý tôi, dù sao cũng phải đưa ra chứng cứ đúng một chút, cũng không thể vì văn kiện đầy bụi cùng với những lời nhìn có vẻ có lý, thực tế lại rất sơ hở, liền gán cho tôi cái mũ không làm việc đàng hoàng, thậm chí là vi phạm kỷ luật? Đảng chúng ta luôn yêu cầu thực sự cầu thị, Huyện ủy cũng luôn nhấn mạnh điểm này, lẽ nào ngài thực sự cầu thị như vậy? Lẽ nào các vị thực sự cầu thị như vậy?
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn hội trường lại trầm mặc. Ngay lúc mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ đã biện giải xong, Liễu Kình Vũ lại không sợ chết người, một câu khiến mọi người chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.