Chương 231: Giao đấu với tập đoàn Suzuki
Mộng Nhập Hồng Hoang
01/07/2015
Tần Duệ Tiệp cười khổ nói:
- Tất cả tin tức tôi có được cũng chỉ là một phần nhỏ, là lời đồn không chính thức từ những phân tích của những người Nhật Bản có tính dân tộc, tính quốc dân nói ra mà thôi. Không thể đưa ra đáp án chính xác. Dù sao, hiện tại thì chiến tranh vẫn chưa bùng nổ đó sao?
Lúc này, Liễu Kình Vũ ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Cách nói mà Tần Duệ Tiệp đưa ra tuy rằng có tương đối bảo thủ. Nhưng tôi có thể nói cho mọi người rõ rằng, khả năng này tuy chỉ là phân tích và suy đoán. Nhưng theo tình hình mẫu thuẫn, xung đột ngày càng kịch liệt giữa Nhật Bản và Trung Hoa chúng ta. Không loại trừ khả năng này sẽ ngày càng tăng. Hơn nữa, mọi người suy nghĩ một chút. Vào năm chiến tranh thế giới thứ hai, người Nhật Bản không chỉ phát động chiến tranh vi khuẩn, chiến tranh sinh hóa ở Trung Quốc. Thậm chí còn tổ chức và thành lập một Tổ bộ đội 731, chuyên dùng người Trung Quốc để tiến hành thí nghiệm các loại vi khuẩn.
Hiện tại mặc dù là thời hòa bình, người Nhật Bản không thể công khai sử dụng người Trung Quốc chúng ta để thí nghiệm, nhưng nếu nhờ thủ đoạn kinh tế, thông qua nhu cầu tiêu thụ đủ loại sản phẩm tiêu dùng cuả người Hoa, mà bọn chúng có thể thu thập được các số liệu thí nghiệm, kiểm nghiệm các loại hóa chất. Như vậy, một khi chiến tranh bùng nổ, thậm chí là gia tăng xung đột xảy ra, người Nhật Bản phải chẳng sẽ áp dụng thủ đoạn vô cùng cực đoan chăng? Cho nên, tại đây, tôi đề nghị các vị, nếu như có thể, tốt nhất không nên sử dụng và mua bán các loại sản phẩm, thực phẩm và hóa chất do công ty này sản xuất. Bằng không, có lẽ sẽ có một ngày chính mọi người còn không biết vì sao mà chết đấy.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói ra lời này, Triệu Vĩ Kiệt và Lý Tiểu Hà đều tái mặt ra.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên khoảng 46, 47 tuổi vẻ mặt phẫn nộ không cam lòng mở cửa phòng tiến vào.
Nhìn người đàn ông này đi tới, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Ông chủ Quách, chú sao thế? Ai chọc chú tức giận đến mức này thế?
Sau khi Quách Húc Đông vào cửa, “phịch” một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Liễu Kình Vũ, vẻ mặt đau buồn nói:
- Tiểu Liễu à, tôi biết cậu không phải người thường, mấy năm trước cậu cứu nhà hàng Tần Hải chúng tôi một lần. Lần này, chỉ e lại phải phiền cậu một lần nữa rồi.
Liễu Kình Vũ vội vàng đỡ ông chủ Quách đứng dậy. Sau khi mời ông ta ngồi xuống, liền trầm giọng hỏi:
- Ông chủ Quách, chú sao thế? Nhà hàng của chú không phải kinh doanh khá tốt đó sao? Còn có vấn đề gì vậy?
Quách Húc Đông vẻ mặt chua xót nói:
- Ôi, chính là vì nhà hàng chúng tôi kinh doanh tốt, nên mới có kiếp nạn ngày hôm nay. Tiểu Liễu, cậu còn nhớ ba gã Nhật Bản mấy năm trước mà cậu đá đi kia không?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Nhớ chứ, bọn chúng làm sao vậy?
Ông chủ Quách thống khổ nói:
- Từ lần chúng bị cậu đá đi, bọn chúng đúng là không dám sai phạm. Cũng yên ổn được được khoảng hai, ba năm. Nhưng hai năm trở lại đây, do chúng liên tiếp đầu tư vài dự án ở thành phố Nam Bình chúng ta, nên càng ngày càng hách dịch. Năm ngoái, chúng thỉnh thoảng mời khách ăn cơm ở nhà hàng của tôi. Đột nhiên nhớ tới chuyện mấy năm trước, nên bọn chúng liền đề xuất yêu cầu mua lại nhà hàng của tôi. Tiễu Liễu, Quách Húc Đông tôi mặc dù chỉ là một ông chủ nhỏ. Nhưng tôi cũng là người Hoa đây, làm sao tôi có thể đáp ứng yêu cầu thâu tóm nhà hàng này của ba cái người Nhật Bản đó chứ. Cho nên tôi kiên quyết không đồng ý.
Ba người Nhật Bản đó tức giận liền quyết định mua lại quán rượu Thiên Nguyên ở đối diện nhà hàng chúng tôi. Rồi dùng chiến thuật bán phá giá, hòng khiến việc buôn bán của chúng tôi sập tiệm. Tuy nhiên do giá của nhà hàng chúng tôi không phải quá cao, cho nên chiêu này của chúng không có hiệu quả. Sau đó chúng lại dùng chiêu trả lương cao hơn để cướp đi một đầu bếp giỏi nhất của chúng tôi. Cũng may, bình thường chúng tôi đều đặc biệt chú trọng bồi dưỡng đầu bếp dự bị, cho nên cũng không ảnh hưởng quá lớn đến việc buôn bán của nhà hàng. Tiếp đó chúng lại thông qua phía chính quyền, sử dụng thủ đoạn hòng thu mua nhà hàng của tôi, nhưng tôi có quan hệ khá tốt với Chủ tịch Lưu của quận Nam Thành trước đây. Cho nên bọn họ muốn cướp của tôi cũng không có cách nào. Có điều, năm tháng trước, chủ tịch quận Nam Thành đã thay người khác rồi, chủ tịch quận mới lại chính là đối thủ chính trị của Chủ tịch Lưu. Cho nên, nhà hàng của chúng tôi càng ngày càng khó khăn. Hôm nay, ba người Nhật Bản kia và con trai của Chủ tịch quận Nam Thành thành phố Nam Bình là Mã Hoa Lỗi cùng nhau tới đây. Mã Hoa Lỗi trực tiếp ngả bài với tôi, nói nếu hôm nay tôi không đem nhà hàng này bán cho ba người kia, Mã Hoa Lỗi sẽ dùng mọi thủ đoạn làm cho nhà hàng này phải đóng cửa. Hơn nữa có cả nhân viên công tác của phòng Y tế quận, Phòng Công thương, Phòng Thuế vụ đều đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu.
Sau khi nghe Quách Húc Đông nói xong, sắc mặt Liễu Kình Vũ trong thoáng chốc trầm hẳn xuống. Hắn thật không ngờ, đường đường là con trai của chủ tịch quận Nam Thành lại dám cấu kết với ba người Nhật Bản kia. Hơn nữa lại ngang nhiên liên thủ cùng chúng để ức hiếp đồng bào của mình. Liễu Kình Vũ không chút do dự đứng dậy nói:
- Đi, tôi với chú qua đó xem một chút. Tôi thật muốn xem xem, Mã Hoa Lỗi này rốt cuộc có phải người Hoa hay không? Tôi cũng muốn xem xem, trên đất Trung Quốc, vì sao ba người Nhật Bản này lại cả gan phách lối như vậy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lại xoay người lại nói với Tần Duệ Tiệp:
- Trưởng phòng Tần, mọi người cứ ăn trước, không cần chờ tôi. Một lát nữa tôi sẽ trở lại, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.
Tần Duệ Tiệp khẽ gật đầu, cô biết rằng, con người Liễu Kình Vũ này là người đầy nghĩa khí. Loại người như hắn, chỉ sợ đi tới đâu cũng không thể sống yên ổn. Đương nhiên, cô cũng không lo lắng lắm về Liễu Kình Vũ, vị Liễu Đại nhân này chỉ e cũng không dễ dàng chịu thua thiệt.
Liễu Kình Vũ đi theo Quách Húc Đông đến lầu 12. Lầu 12 chính là phòng làm việc của ông ta.
Vừa rồi sở dĩ ông ta có thể tìm ra được Liễu Kình Vũ là bởi ông ta nhận được tin nhắn từ hệ thống tổng đài tự động.
Quách Húc Đông từ sau khi được Liễu Kình Vũ cứu lần trước, đã mang ơn hắn. Cho nên dặn dò đặc biệt để lại cho Liễu Kình Vũ một gian phòng riêng. Hơn nữa ông ta cũng là một thương nhân khôn khéo. Ngay lúc đó ông ta đã nhìn ra được Liễu Kình Vũ có khí chất không tầm thường, cho nên, ông ta không chút do dự liền đặt cược một phen. Ông ta đánh cược sớm muộn gì cũng sẽ phải nhờ đến Liễu Kình Vũ. Cho nên, sau này ông ta lại tìm một công ty khai thác phần mềm khác, phát triển một phầm mềm nhỏ. Chỉ cần Liễu Kình Vũ bắt đầu dùng phòng 1101, quầy phục vụ sẽ khởi động Tool Software, lập tức gửi tin tức cho ông ta, để ông ta đích thân tiếp đãi.
Cho nên, khi ông ta đang gặp phải phiền phức, ức hiếp của Mã Hoa Lỗi và bọn Nhật Bản kia, vừa hay nhìn thấy tin nhắn, liền lấy lý do muốn đi vệ sinh. Rồi chạy tới tìm Liễu Kình Vũ, hi vọng hắn có thể lại giúp ông ta một lần. Kỳ thật, Liễu Kình Vũ có giúp không ông ta cũng không dám khẳng định. Nhưng ông ta không còn con đường nào khác. Hoặc là đem toàn bộ nhà hàng bán cho đối phương với giá rẻ hơn rất nhiều, hoặc là chờ đóng cửa, thậm chí là ngồi tù. Nhưng Quách Húc Đông thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vừa nghe được tin tức, liền đứng dậy giúp ông ta. Điều này làm cho Quách Húc Đông trong lòng đầy cảm kích. Đồng thời cũng may là ván cược năm nào của mình lại sáng suốt như vậy.
Khi Liễu Kình Vũ đi theo Quách Húc Đông vào phòng họp lầu 12, ba người Nhật Bản đang ngồi trong phòng họp nổi giận.
Suzuki Hika niwatori hung hăng ném gạt tàn thuốc trước mặt xuống đất, nhìn Tổng giám đốc nhà hàng đầy tức giận nói:
- Baka (tiếng Nhật có nghĩa là đồ ngu, ngu), ông chủ Quách Húc Đông của các người rốt cuộc chạy đi đâu? Lại dám lừa chúng ta ở đây nửa ngày mà không thèm xuất hiện. Nếu gã không ra đây thì đừng trách tập đoàn Suzuki chúng tôi không khách khí.
Ono Fuku buta ngồi bên cạnh cũng ra sức vỗ bàn hùa theo quát:
- Quách Húc Đông đâu rồi? Nếu thật sự không xuất hiện, chúng tôi sẽ đập tan cái nhà hàng này của các người đấy.
Bên cạnh ba người Nhật Bản đó, một người đàn ông khoảng 23- 24 tuổi ngồi đó. Trên người mặc một bộ Âu phục Minh Trị, thắt cà vạt Minh Trị, đeo một đôi giày da Minh Trị, trên tay còn cầm một cái di động nhỏ của Nhật Bản. Toàn thân trang bị toàn đồ Nhật Bản, mà ngay cả keo xịt tóc cũng là của Nhật Bản sản xuất. Người từng nghe về anh ta sẽ biết anh ta từng có hai năm du học tại Nhật Bản, có thể nói lưu loát tiếng Nhật. Người này chính là Mã Hoa Lỗi.
Lúc ba người Nhật kia đang nổi giận, Mã Hoa Lỗi vô cùng bình tĩnh ngồi ở đó, xoay xoay chén nước trước mặt, thần sắc vô cùng bình thản.
Lúc này, Tổng giám đốc nhà hàng là Từ Dung Dung vẻ mặt đầy ủy khuất. Bị ba người Nhật Bản kia mắng té tát, cô ta cũng từng nhìn Mã Hoa Lỗi cầu cứu. Nhưng Mã Hoa Lỗi dường như không thèm nhìn đến, ngồi đó xoay chén nước ra vẻ tinh tướng.
Lúc này, Liễu Kình Vũ theo Quách Húc Đông đi vào phòng họp.
Thấy ông chủ đã tới, Tổng giám đốc Từ Dung Dung vội vàng vừa khóc vừa chạy tới bên cạnh, nức nở nói:
- Quách tổng, cuối cùng ông cũng tới. Ba người Nhật Bản này thật quá ức hiếp người khác...huhuhu!
Từ Dung Dung cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, nhất là vừa rồi, cái tên Matsui shokujin kia còn lợi dụng cơ hội nói chuyện mà sàm sỡ ngực cô. Cô ra sức trốn tránh, cất tiếng thét chói tai gọi tất cả phục vụ bên ngoài cùng vào. Tên Matsui shokujin mới chịu buông tay. Tuy nhiên lúc này tên Matsui shokujin đã giựt đứt cúc áo trước ngực Từ Dung Dung ra rồi, khi cô chạy tới, hai tay ôm chặt ngực áo, tránh để chiếc áo bật ra, lộ nội y bên trong.
Liễu Kình Vũ vừa bước vào, nhìn thấy Từ Dung Dung ôm chặt ngực áo, nét mặt đau khổ, thì không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Từ Dung Dung không nhận ra Liễu Kình Vũ nên cũng không trả lời.
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc tựa hoa lê gặp mưa của Từ Dung Dung, sắc mặt Quách Húc Đông không khỏi trầm xuống hỏi:
- Từ Dung Dung, làm sao vậy?
Từ Dung Dung nức nở đem chuyện vừa bị tên Matsui shokujin sàm sỡ kể lại. Quách Húc Đông sau khi nghe xong, hoàn toàn nổi giận, hùng hổ vọt về phía tên Matsui shokujin nói:
- Tên Nhật Bản khốn kiếp nhà mày, lại dám động đến người phụ nữ của ông, tao liều mạng với mày.
Ngay lúc đó, Mã Hoa Lỗi vẫn ngồi ở đó ra vẻ tinh tướng, lạnh lùng nói:
- Quách Húc Đông, ông không muốn tán gia bại sản, hay ngồi tù mọt gông thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Cảnh sát vẫn đang chờ dưới lầu đó.
- Tất cả tin tức tôi có được cũng chỉ là một phần nhỏ, là lời đồn không chính thức từ những phân tích của những người Nhật Bản có tính dân tộc, tính quốc dân nói ra mà thôi. Không thể đưa ra đáp án chính xác. Dù sao, hiện tại thì chiến tranh vẫn chưa bùng nổ đó sao?
Lúc này, Liễu Kình Vũ ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Cách nói mà Tần Duệ Tiệp đưa ra tuy rằng có tương đối bảo thủ. Nhưng tôi có thể nói cho mọi người rõ rằng, khả năng này tuy chỉ là phân tích và suy đoán. Nhưng theo tình hình mẫu thuẫn, xung đột ngày càng kịch liệt giữa Nhật Bản và Trung Hoa chúng ta. Không loại trừ khả năng này sẽ ngày càng tăng. Hơn nữa, mọi người suy nghĩ một chút. Vào năm chiến tranh thế giới thứ hai, người Nhật Bản không chỉ phát động chiến tranh vi khuẩn, chiến tranh sinh hóa ở Trung Quốc. Thậm chí còn tổ chức và thành lập một Tổ bộ đội 731, chuyên dùng người Trung Quốc để tiến hành thí nghiệm các loại vi khuẩn.
Hiện tại mặc dù là thời hòa bình, người Nhật Bản không thể công khai sử dụng người Trung Quốc chúng ta để thí nghiệm, nhưng nếu nhờ thủ đoạn kinh tế, thông qua nhu cầu tiêu thụ đủ loại sản phẩm tiêu dùng cuả người Hoa, mà bọn chúng có thể thu thập được các số liệu thí nghiệm, kiểm nghiệm các loại hóa chất. Như vậy, một khi chiến tranh bùng nổ, thậm chí là gia tăng xung đột xảy ra, người Nhật Bản phải chẳng sẽ áp dụng thủ đoạn vô cùng cực đoan chăng? Cho nên, tại đây, tôi đề nghị các vị, nếu như có thể, tốt nhất không nên sử dụng và mua bán các loại sản phẩm, thực phẩm và hóa chất do công ty này sản xuất. Bằng không, có lẽ sẽ có một ngày chính mọi người còn không biết vì sao mà chết đấy.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói ra lời này, Triệu Vĩ Kiệt và Lý Tiểu Hà đều tái mặt ra.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên khoảng 46, 47 tuổi vẻ mặt phẫn nộ không cam lòng mở cửa phòng tiến vào.
Nhìn người đàn ông này đi tới, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Ông chủ Quách, chú sao thế? Ai chọc chú tức giận đến mức này thế?
Sau khi Quách Húc Đông vào cửa, “phịch” một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Liễu Kình Vũ, vẻ mặt đau buồn nói:
- Tiểu Liễu à, tôi biết cậu không phải người thường, mấy năm trước cậu cứu nhà hàng Tần Hải chúng tôi một lần. Lần này, chỉ e lại phải phiền cậu một lần nữa rồi.
Liễu Kình Vũ vội vàng đỡ ông chủ Quách đứng dậy. Sau khi mời ông ta ngồi xuống, liền trầm giọng hỏi:
- Ông chủ Quách, chú sao thế? Nhà hàng của chú không phải kinh doanh khá tốt đó sao? Còn có vấn đề gì vậy?
Quách Húc Đông vẻ mặt chua xót nói:
- Ôi, chính là vì nhà hàng chúng tôi kinh doanh tốt, nên mới có kiếp nạn ngày hôm nay. Tiểu Liễu, cậu còn nhớ ba gã Nhật Bản mấy năm trước mà cậu đá đi kia không?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Nhớ chứ, bọn chúng làm sao vậy?
Ông chủ Quách thống khổ nói:
- Từ lần chúng bị cậu đá đi, bọn chúng đúng là không dám sai phạm. Cũng yên ổn được được khoảng hai, ba năm. Nhưng hai năm trở lại đây, do chúng liên tiếp đầu tư vài dự án ở thành phố Nam Bình chúng ta, nên càng ngày càng hách dịch. Năm ngoái, chúng thỉnh thoảng mời khách ăn cơm ở nhà hàng của tôi. Đột nhiên nhớ tới chuyện mấy năm trước, nên bọn chúng liền đề xuất yêu cầu mua lại nhà hàng của tôi. Tiễu Liễu, Quách Húc Đông tôi mặc dù chỉ là một ông chủ nhỏ. Nhưng tôi cũng là người Hoa đây, làm sao tôi có thể đáp ứng yêu cầu thâu tóm nhà hàng này của ba cái người Nhật Bản đó chứ. Cho nên tôi kiên quyết không đồng ý.
Ba người Nhật Bản đó tức giận liền quyết định mua lại quán rượu Thiên Nguyên ở đối diện nhà hàng chúng tôi. Rồi dùng chiến thuật bán phá giá, hòng khiến việc buôn bán của chúng tôi sập tiệm. Tuy nhiên do giá của nhà hàng chúng tôi không phải quá cao, cho nên chiêu này của chúng không có hiệu quả. Sau đó chúng lại dùng chiêu trả lương cao hơn để cướp đi một đầu bếp giỏi nhất của chúng tôi. Cũng may, bình thường chúng tôi đều đặc biệt chú trọng bồi dưỡng đầu bếp dự bị, cho nên cũng không ảnh hưởng quá lớn đến việc buôn bán của nhà hàng. Tiếp đó chúng lại thông qua phía chính quyền, sử dụng thủ đoạn hòng thu mua nhà hàng của tôi, nhưng tôi có quan hệ khá tốt với Chủ tịch Lưu của quận Nam Thành trước đây. Cho nên bọn họ muốn cướp của tôi cũng không có cách nào. Có điều, năm tháng trước, chủ tịch quận Nam Thành đã thay người khác rồi, chủ tịch quận mới lại chính là đối thủ chính trị của Chủ tịch Lưu. Cho nên, nhà hàng của chúng tôi càng ngày càng khó khăn. Hôm nay, ba người Nhật Bản kia và con trai của Chủ tịch quận Nam Thành thành phố Nam Bình là Mã Hoa Lỗi cùng nhau tới đây. Mã Hoa Lỗi trực tiếp ngả bài với tôi, nói nếu hôm nay tôi không đem nhà hàng này bán cho ba người kia, Mã Hoa Lỗi sẽ dùng mọi thủ đoạn làm cho nhà hàng này phải đóng cửa. Hơn nữa có cả nhân viên công tác của phòng Y tế quận, Phòng Công thương, Phòng Thuế vụ đều đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu.
Sau khi nghe Quách Húc Đông nói xong, sắc mặt Liễu Kình Vũ trong thoáng chốc trầm hẳn xuống. Hắn thật không ngờ, đường đường là con trai của chủ tịch quận Nam Thành lại dám cấu kết với ba người Nhật Bản kia. Hơn nữa lại ngang nhiên liên thủ cùng chúng để ức hiếp đồng bào của mình. Liễu Kình Vũ không chút do dự đứng dậy nói:
- Đi, tôi với chú qua đó xem một chút. Tôi thật muốn xem xem, Mã Hoa Lỗi này rốt cuộc có phải người Hoa hay không? Tôi cũng muốn xem xem, trên đất Trung Quốc, vì sao ba người Nhật Bản này lại cả gan phách lối như vậy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lại xoay người lại nói với Tần Duệ Tiệp:
- Trưởng phòng Tần, mọi người cứ ăn trước, không cần chờ tôi. Một lát nữa tôi sẽ trở lại, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.
Tần Duệ Tiệp khẽ gật đầu, cô biết rằng, con người Liễu Kình Vũ này là người đầy nghĩa khí. Loại người như hắn, chỉ sợ đi tới đâu cũng không thể sống yên ổn. Đương nhiên, cô cũng không lo lắng lắm về Liễu Kình Vũ, vị Liễu Đại nhân này chỉ e cũng không dễ dàng chịu thua thiệt.
Liễu Kình Vũ đi theo Quách Húc Đông đến lầu 12. Lầu 12 chính là phòng làm việc của ông ta.
Vừa rồi sở dĩ ông ta có thể tìm ra được Liễu Kình Vũ là bởi ông ta nhận được tin nhắn từ hệ thống tổng đài tự động.
Quách Húc Đông từ sau khi được Liễu Kình Vũ cứu lần trước, đã mang ơn hắn. Cho nên dặn dò đặc biệt để lại cho Liễu Kình Vũ một gian phòng riêng. Hơn nữa ông ta cũng là một thương nhân khôn khéo. Ngay lúc đó ông ta đã nhìn ra được Liễu Kình Vũ có khí chất không tầm thường, cho nên, ông ta không chút do dự liền đặt cược một phen. Ông ta đánh cược sớm muộn gì cũng sẽ phải nhờ đến Liễu Kình Vũ. Cho nên, sau này ông ta lại tìm một công ty khai thác phần mềm khác, phát triển một phầm mềm nhỏ. Chỉ cần Liễu Kình Vũ bắt đầu dùng phòng 1101, quầy phục vụ sẽ khởi động Tool Software, lập tức gửi tin tức cho ông ta, để ông ta đích thân tiếp đãi.
Cho nên, khi ông ta đang gặp phải phiền phức, ức hiếp của Mã Hoa Lỗi và bọn Nhật Bản kia, vừa hay nhìn thấy tin nhắn, liền lấy lý do muốn đi vệ sinh. Rồi chạy tới tìm Liễu Kình Vũ, hi vọng hắn có thể lại giúp ông ta một lần. Kỳ thật, Liễu Kình Vũ có giúp không ông ta cũng không dám khẳng định. Nhưng ông ta không còn con đường nào khác. Hoặc là đem toàn bộ nhà hàng bán cho đối phương với giá rẻ hơn rất nhiều, hoặc là chờ đóng cửa, thậm chí là ngồi tù. Nhưng Quách Húc Đông thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vừa nghe được tin tức, liền đứng dậy giúp ông ta. Điều này làm cho Quách Húc Đông trong lòng đầy cảm kích. Đồng thời cũng may là ván cược năm nào của mình lại sáng suốt như vậy.
Khi Liễu Kình Vũ đi theo Quách Húc Đông vào phòng họp lầu 12, ba người Nhật Bản đang ngồi trong phòng họp nổi giận.
Suzuki Hika niwatori hung hăng ném gạt tàn thuốc trước mặt xuống đất, nhìn Tổng giám đốc nhà hàng đầy tức giận nói:
- Baka (tiếng Nhật có nghĩa là đồ ngu, ngu), ông chủ Quách Húc Đông của các người rốt cuộc chạy đi đâu? Lại dám lừa chúng ta ở đây nửa ngày mà không thèm xuất hiện. Nếu gã không ra đây thì đừng trách tập đoàn Suzuki chúng tôi không khách khí.
Ono Fuku buta ngồi bên cạnh cũng ra sức vỗ bàn hùa theo quát:
- Quách Húc Đông đâu rồi? Nếu thật sự không xuất hiện, chúng tôi sẽ đập tan cái nhà hàng này của các người đấy.
Bên cạnh ba người Nhật Bản đó, một người đàn ông khoảng 23- 24 tuổi ngồi đó. Trên người mặc một bộ Âu phục Minh Trị, thắt cà vạt Minh Trị, đeo một đôi giày da Minh Trị, trên tay còn cầm một cái di động nhỏ của Nhật Bản. Toàn thân trang bị toàn đồ Nhật Bản, mà ngay cả keo xịt tóc cũng là của Nhật Bản sản xuất. Người từng nghe về anh ta sẽ biết anh ta từng có hai năm du học tại Nhật Bản, có thể nói lưu loát tiếng Nhật. Người này chính là Mã Hoa Lỗi.
Lúc ba người Nhật kia đang nổi giận, Mã Hoa Lỗi vô cùng bình tĩnh ngồi ở đó, xoay xoay chén nước trước mặt, thần sắc vô cùng bình thản.
Lúc này, Tổng giám đốc nhà hàng là Từ Dung Dung vẻ mặt đầy ủy khuất. Bị ba người Nhật Bản kia mắng té tát, cô ta cũng từng nhìn Mã Hoa Lỗi cầu cứu. Nhưng Mã Hoa Lỗi dường như không thèm nhìn đến, ngồi đó xoay chén nước ra vẻ tinh tướng.
Lúc này, Liễu Kình Vũ theo Quách Húc Đông đi vào phòng họp.
Thấy ông chủ đã tới, Tổng giám đốc Từ Dung Dung vội vàng vừa khóc vừa chạy tới bên cạnh, nức nở nói:
- Quách tổng, cuối cùng ông cũng tới. Ba người Nhật Bản này thật quá ức hiếp người khác...huhuhu!
Từ Dung Dung cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, nhất là vừa rồi, cái tên Matsui shokujin kia còn lợi dụng cơ hội nói chuyện mà sàm sỡ ngực cô. Cô ra sức trốn tránh, cất tiếng thét chói tai gọi tất cả phục vụ bên ngoài cùng vào. Tên Matsui shokujin mới chịu buông tay. Tuy nhiên lúc này tên Matsui shokujin đã giựt đứt cúc áo trước ngực Từ Dung Dung ra rồi, khi cô chạy tới, hai tay ôm chặt ngực áo, tránh để chiếc áo bật ra, lộ nội y bên trong.
Liễu Kình Vũ vừa bước vào, nhìn thấy Từ Dung Dung ôm chặt ngực áo, nét mặt đau khổ, thì không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Từ Dung Dung không nhận ra Liễu Kình Vũ nên cũng không trả lời.
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc tựa hoa lê gặp mưa của Từ Dung Dung, sắc mặt Quách Húc Đông không khỏi trầm xuống hỏi:
- Từ Dung Dung, làm sao vậy?
Từ Dung Dung nức nở đem chuyện vừa bị tên Matsui shokujin sàm sỡ kể lại. Quách Húc Đông sau khi nghe xong, hoàn toàn nổi giận, hùng hổ vọt về phía tên Matsui shokujin nói:
- Tên Nhật Bản khốn kiếp nhà mày, lại dám động đến người phụ nữ của ông, tao liều mạng với mày.
Ngay lúc đó, Mã Hoa Lỗi vẫn ngồi ở đó ra vẻ tinh tướng, lạnh lùng nói:
- Quách Húc Đông, ông không muốn tán gia bại sản, hay ngồi tù mọt gông thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Cảnh sát vẫn đang chờ dưới lầu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.