Chương 172: Khảo nghiệm
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Lúc này, Long Tường đứng ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, sau khi nghe thấy câu hỏi của Trịnh Bác Phương liền trầm xuống. Anh ta không ngờ, Trịnh Bác Phương lại thẳng thắn đưa một vấn đề sắc bén như thế. Liễu Kình Vũ còn trẻ tuổi, lý lịch lại đơn giản như vậy, có thể trả lời tốt vấn đề này sao. Hơn nữa anh ta cũng khá hiểu tính cách của lãnh đạo cũ. Tuy rằng bề ngoài lãnh đạo cũ nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nếu Liễu Kình Vũ trả lời không đến nơi đến chốn, chỉ e đến lúc đó lãnh đạo cũ tuyệt đối sẽ không ra tay trợ giúp Liễu Kình Vũ.
Cho nên, Long Tường đứng ở bên cạnh bắt đầu lo lắng.
Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ nghe thấy câu hỏi của Trịnh Bác Phương chỉ thản nhiên cười, vô cùng bình tĩnh nói:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, con ông cháu cha vốn chỉ là một hiện tượng bình thường. Bất luận ngành nào cũng đều có con ông cháu cha, thậm chí có cái gọi là thế gia. Nước Mĩ không phải cũng có cha làm Tổng Thống trước, con nối theo sau sao? Giống như lão Bush và tiểu Bush, bọn họ làm Tổng Thống cùng một thời đại, nhưng tại nước Mỹ, không mấy người cho rằng tiểu Bush làm được Tổng Thống là nhờ hoàn toàn vào nền tảng mạng lưới quan hệ và chính trị của lão Bush cả. Nhưng ở Hoa Hạ chúng ta, mọi người lại không hiểu điều này, một mặt là vì lịch sử văn hóa và tư duy khác biệt, mặt khác, cũng vì thật sự có một số cán bộ không bị kiềm chế trong vấn đề này. Điều này, có thể thấy được từ những tin tức mà truyền thông đưa tin về việc con cháu nhà quan được đề bạt vượt cấp, vi phạm quy định đề bạt.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp:
- Kỳ thật, chuyện con cháu nhà quan thừa kế nghiệp cha không chỉ xảy ra trong những địa khu kinh tế phát đạt, mà ở những địa khu kinh tế không phát triển như vùng Trung Tây bộ những người được chọn lựa tiến vào quan trường hoặc đơn vị tài chính đầu tiên, đa số là con cháu nhà quan. Hơn nữa bởi vì chức vị trong quan trường thì khan hiếm, số người cạnh tranh lại đông, thường chỉ có con cháu gia đình quyền quý ở địa phương mới có thể được chọn lựa vào những cương vị tương đối trọng yếu. Chuyện bất bình này thật sự càng ngày càng khiến mâu thuẫn giữa quan và dân trở nên gay gắt, cho nên khiến cho con cháu nhà quan trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trên thực tế, con cháu nhà quan không phải ai cũng là người xấu, nhưng con cháu nhà quan không phải ai cũng là người tốt. Một số con cháu nhà quan lợi dụng ưu thế từ bậc cha chú của mình, có những hành vi chiếm cướp đoạt tài sản, thí dụ như lợi dụng quyền thế của bậc cha chú để nắm giữ một số hạng mục công trình lớn, hay phê duyệt các loại văn kiện... Những hành vi này, khiến mâu thuẫn giữa dân và quan trở nên gay gắt. So với dân thường, cán bộ có hậu thuẫn lớn, ban đầu vốn có ưu thế cạnh tranh, nếu ngay cả con đường cạnh tranh bình thường duy nhất của dân chúng cũng bị biến chất hoặc không còn nữa, trở thành bị người có quyền cướp trắng. Như vậy, sẽ tạo ra mối nguy, không cần nói cũng biết.
Nói tới đây, sắc mặt của Liễu Kình Vũ trở nên nghiêm trọng hơn, nói tiếp:
- Nhất là ở một số địa phương, có người nhân cuộc thi tuyển công chức, trực tiếp đề bạt phân công cán bộ, có một số lãnh đạo công khai chọn người dùng người không khách quan. Quả thật, nếu con cháu nhà quan thông qua hình thức chọn lựa công khai công chính tiến vào quan trường, vậy dân chúng sẽ không nghi ngờ. Nhưng vấn đề là, sau mỗi lần đều có nhiều điểm khiến quần chúng nảy sinh nghi ngờ việc chọn lựa con cháu nhà quan có công chính công khai hay không. Có nơi thường nói năng mờ hồ, cùng dư luận chơi trò bịt mắt bắt dê, ngược lại càng khiến công chúng bức xúc hơn. Do đó càng làm lớn vấn đề này. Phó chủ tịch huyện Trịnh, đây chính là chút nhận thức thô thiển của tôi về vấn đề này, kính xin ngài chỉ giáo.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương rõ ràng có chút ngạc nhiên. Anh ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có cách giải thích sâu sắc về chuyện này như vậy. Điều này ngược lại càng khiến anh ta cảm thấy hứng thú hơn với Liễu Kình Vũ, anh ta muốn kiểm tra Liễu Kình Vũ một chút, liền cười nói:
- Liễu Kình Vũ, anh rất giỏi, có thể nhìn ra nguyên nhân chủ yếu của vấn đề này. Như vậy anh cũng đã biết, căn nguyên đằng sau hiện tượng này là ở đâu chứ.
Nghe Trịnh Bác Phương hỏi vấn đề này, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một lúc. Hắn biết rằng, bài kiểm tra của Trịnh Bác Phương đối với mình đã bắt đầu từng bước nâng cao. Hắn thầm sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, sau đó mới trầm giọng nói:
- Kỳ thật, vấn đề này xét đến cùng vẫn là do quyền lực và lợi ích, quyền tiền qua lại với nhau, trong quan trường chuyện quan thương cấu kết, từ cổ chí kim đều là như thế. Sự qua lại giữa các quan viên, trong lúc vô hình đã hình thành một loại lợi ích, anh giúp tôi chút chuyện, tôi trả lại anh mối ân tình, dưới một hoàn cảnh quan trường tốt như vậy, con cháu nhà quan tất nhiên có được một mạng lưới quan hệ mà người thường không thể sánh được. Cái thiên phú làm quan này tất nhiên cũng tài trí hơn người, nhưng, trên thực tế, điều mà dân chúng để ý không phải là con cháu nhà quan được làm quan, được theo con đường chính trị hay không, mà là khi đi theo con đường chính trị, làm quan có thể quang minh hay không, có dám nhận giám sát hay không.
Cho nên, có lúc, tiêu điểm chú ý của dân chúng thường tập trung vào một số phương diện khác nhau của vấn đề này: Kỳ thi lựa chọn cán bộ sao lại xuất hiện nhiều con cái của cán bộ như vậy? Công tuyển và khảo hạch có thật tiến hành dưới nguyên tắc công bình, công khai, công chính hay không? Nếu không có một lời giải thích hợp lý, dân chúng sao có thể tin phục. Kỳ thật, dân chúng không hoàn toàn áp đặt, phủ nhận về con cháu nhà quan. Hơn nữa, hiện giờ trong xã hội, có rất nhiều con cháu nhà quan tài đức vẹn toàn, hiển hách khiến người khác phải chú ý, đạt được sự tín nhiệm của quần chúng nhân dân.
Tôi cho rằng, một xã hội văn minh tiến bộ hài hòa, đầu tiên cần mở rộng con đường thăng tiến, chỉ cần anh có học thức, có năng lực có cống hiến sẽ được xã hội tôn trọng và trọng dụng. Tuyệt đối không thể để cuộc thi tuyển công chức và phân công đề bạt cán bộ trở thành chỗ cho đám con cháu nhà quan công khai thị uy một cách ngang nhiên như vậy được. Nếu như vậy, cái gọi là phân công đề bạt phù hợp quy định và trình tự sẽ thật sự trở thành trò cười cho dân chúng mà thôi. Nhưng tôi tin, cùng với sự phát triển của đất nước, mọi mặt của đất nước sẽ không ngừng tiến bộ, chuyện này nhất định sẽ dần dần được giải quyết.
Nghe thấy những phân tích của Liễu Kình Vũ, ánh mắt Trịnh Bác Phương nhìn Liễu Kình Vũ thêm vài phần ấm ấp. Anh ta hiểu rõ, nếu Liễu Kình Vũ có thể hiểu được thế, như vậy khi làm việc, anh ta nhất định sẽ chú ý. Cho dù bản thân Liễu Kình Vũ không phải là con cháu nhà quan, nhưng anh ta tin, Liễu Kình Vũ chắc sẽ không phạm sai lầm trong chuyện này. Lơn nữa đối với lý tưởng của Long Tường, anh ta cũng hiểu rất rõ, Long Tường một mực khăng khăng đi theo Liễu Kình Vũ, điều này cũng chứng minh lý tưởng của Liễu Kình Vũ có điểm giống với Long Tường và với cả bản thân mình, chính là một lòng vì dân. Đã vậy, mình có thể giúp Liễu Kình Vũ một tay được.
Tuy rằng đã quyết định sẽ trợ giúp Liễu Kình Vũ giải quyết vấn đề nan giải lần này. Nhưng bởi vì hiện tại Trịnh Bác Phương vẫn còn rất hứng thú với Liễu Kình Vũ. Cho nên anh ta quyết định, tiếp tục kiểm tra Liễu Kình Vũ, vậy nên anh ta liền cười nói:
- Liễu Kình Vũ à, tôi thấy khi cậu mới bước vào cửa phòng có chút hứng thú với giá sách trong phòng làm việc của tôi. Nhất là anh còn rất chú ý đến một số trước tác bằng tiếng Anh trên giá sách của tôi. Anh có biết những quyển sách kia là gì không.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cũng biết một chút, hình như là viết về vấn đề kinh tế học.
Tuy rằng quyết định kiểm tra Liễu Kình Vũ một chút, nhưng trên thực tế, Trịnh Bác Phương cũng không ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì anh ta hiểu, những trước tác bằng tiếng Anh này không phải thứ người bình thường có thể xem hiểu đâu, mà Liễu Kình Vũ đứng cách xa như vậy lại có thể nhìn ra những cuốn sách kia viết về kinh tế học. Điều này đủ để chứng minh trước kia Liễu Kình Vũ hẳn là đã xem qua những trước tác này, ít nhất trình độ Anh ngữ của Liễu Kình Vũ cũng không tệ lắm. Nghĩ đến đây, Trịnh Bác Phương nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, anh đã xem qua những cuốn sách đó rồi chứ, vậy tôi muốn hỏi anh, đối với tình hình kinh tế trước mắt của Hoa Hạ và thế giới, anh có phân tích và phán đoán gì không? Anh cho rằng 10 năm sau, tình hình tài chính trên thế giới sẽ thay đổi như thế nào?
Kỳ thật, khi Trịnh Bác Phương hỏi vấn đề này, anh ta cũng không tin Liễu Kình Vũ có thể trả lời được. Bởi vì mấy vấn đề này anh ta cũng còn đang suy tư và đắn đo. Chẳng qua cảm thấy rất có hứng thú với Liễu Kình Vũ, anh ta cũng thuận miệng hỏi vậy mà thôi.
Nhưng, câu trả lời của Liễu Kình Vũ lại khiến anh ta chấn động.
Liễu Kình Vũ trầm tư khoảng một phút mới trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện, Trịnh bởi vì tôi cũng từng học qua về tài chính, cho nên, đối với mấy vấn đề này của anh, tôi xin nói qua về cái nhìn của tôi về tình hình trước mắt. Tôi cho rằng, muốn nói đến tình hình kinh tế và tài chính của thế giới và Hoa Hạ, không thể không đề cập tới nước Mĩ, càng không thể không đề cập tới món nợ tổng sản lượng khổng lồ gần 60 tỷ đô la của nước Mĩ. Dựa theo tốc độ gia tăng lãi suất, tổng sản lượng nước Mĩ nợ rất có thể sẽ đạt mốc 100 tỷ đô la Mỹ vào năm 2022. Hơn nữa hiện tại trợ cấp xã hội và bảo hiểm y tế của nước Mĩ còn thiếu hụt rất nhiều. Cho nên lúc này, nước Mĩ sẽ không chút do dự lựa chọn in ấn tiền mặt quy mô lớn để giảm bớt áp lực nợ nần. Đến lúc đó, đồng đô la Mỹ rất có thể sẽ sụp đổ.
Nhưng, hiện nay trên thế giới không có bất kỳ một loại tiền nào có thể thay thế cho đồng đô la Mỹ. Cho nên lúc này, vàng sẽ lại trở thành hàng hóa trao đổi là điều không thể tránh né. Nhưng, bởi vì vàng, cây trụ cột từ chế độ trước, hiện nay đã có những thiếu sót rất lớn, đặc biệt là sản lượng khó có thể vượt qua tốc độ tăng trưởng của kinh tế thế giới. Cho nên, lúc này, điều tất yếu cần phải làm là các quốc gia trên thế giới phải tìm kiếm một loại tiền tệ mới có tính toàn cầu, để tránh xuất hiện tình trạng giống như đô la Mĩ khiến quốc gia chứa nhiều đô la Mĩ nhất thế giới lâm vào tình cảnh nợ nần tổn thất lớn như vậy.
Nghe Liễu Kình Vũ nói những điều này, ánh mắt của Trịnh Bác Phương liền mở to, bởi vì những điều Liễu Kình Vũ nói, anh ta cũng từng nghiên cứu qua, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành. Nhưng những gì Liễu Kình Vũ nói, anh ta cũng không thể phủ nhận, rất có thể sẽ phát sinh tình huống như Liễu Kình Vũ nói.
Cho nên, Trịnh Bác Phương trầm giọng hỏi:
- Vậy anh cho rằng, nếu đến lúc đó loại tiền sẽ trở thành tiền tệ chung của thế giới, sẽ là dạng gì đây chứ?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Nói thật, tôi thật sự không hy vọng nhìn thấy ngày đó, nhưng lại không thể không can đảm phân tích và dự đoán trước. Tôi cho rằng, nếu quả thật có một ngày như vậy, rất có thể sẽ xuất hiện một loại tiền carbon giống như tổ hợp hoàn mỹ giữa nước Mĩ và các quốc gia phương Tây.
Trịnh Bác Phương ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao lại là tiền carbon chứ.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, không biết ngài có để ý không, những năm gần đây, nước Mĩ cầm đầu các quốc gia tư bản phương Tây, chủ ý bọn họ luôn đặt ở vấn đề tiền vàng và tuyên truyền về số lượng CO2 trong khí quyển. Để đạt được mục tiêu này, bọn họ thậm chí tự mình thiết lập thí nghiệm PM2. 5 ở Hoa Hạ chúng ta, tiến hành đơn phương tuyên bố số liệu về PM2. 5, buộc chúng ta không thể không tuyên bố số liệu. Nói thật, số liệu bảo vệ môi trường của quốc gia chúng ta thật sự có liên quan tới nước Mĩ và những quốc gia phương Tây đó sao? Không có, nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy, bởi vì mục tiêu của bọn họ là muốn trong tương lai khi đồng đô la Mỹ sụp đổ, sẽ đem số CO2 thải ra kia tài chính hóa, tiền hóa.
Hơn nữa nguy hiểm hơn chính là, trong một thời gian dài tuyên truyền với quy mô lớn, vấn đề CO2 đã bị đắp nặn trở thành chuyện cấp bách nhất trên thế giới, thậm chí được đẩy lên đến mức liên quan tới sự tồn vong của thế giới, kể từ đó, bọn họ đã chặt chẽ khống chế thế giới. Nếu ai phản đối giảm CO2, cũng sẽ bị gán với tội danh phản nhân loại, thậm chí phản trái đất. Mà Hoa Hạ chúng ta, bây giờ và mấy chục năm trong tương lai đều đang trong giai đoạn phát triển với tốc độ cao, giai đoạn này lượng CO2 được thải ra rất nhiều. Lúc này, nước Mĩ và các quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây sẽ tạo ra các quy định, yêu cầu thực thi hạn chế CO2, hạn chế tiền hóa. Nếu chúng ta không khuất phục theo bọn họ, bọn họ sẽ áp dụng một số chính sách như là đánh thuế mậu dịch quốc tế về lượng CO2, đánh thuế tất cả các mặt hàng thương phẩm. Từ đó khiến cho nước ta bị lạm phát nghiêm trọng, trên diện rộng sẽ giảm bớt tiềm lực phát triển kinh tế của nước ta.
Mà nước ta hiện nay đang tích cực thực thi chiến lược nhân dân tệ quốc tế hóa, một phần nguyên nhân cũng là vì suy xét đến việc nếu chẳng may đô la Mĩ sụp đổ, chúng ta nên ứng phó như thế nào. Có thể nói, với việc nước Mĩ cầm đầu các quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây về lĩnh vực tiền trong tương lai, trong nhiều lĩnh vực khác nắm giữ quyền phát ngôn sớm đã và đang âm thầm suy tính đến những vấn đề có liên quan của mấy chục năm sau. Nhưng chúng ta cẩn thận suy nghĩ một chút liền phát hiện các quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây, bọn họ phát triển mấy trăm năm, hiện tại phát triển xong rồi, ô nhiễm xong rồi, hiện tại có tiền, thực lực rồi, ngược lại lại yêu cầu Trung Quốc chúng ta phải phát triển dựa theo tiêu chuẩn bọn họ đề ra. Điều này thật quá không công bằng, quá âm hiểm quá hắc ám quá độc ác, mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, vẫn là tiếp tục thống lĩnh toàn cầu, bóc lột toàn cầu.
Tôi cho rằng, ô nhiễm môi trường nhất định phải kiểm soát. Hơn nữa còn phải kiểm soát chặt chẽ, không gian sinh tồn của con cháu Hoa Hạ chúng ta trong tương lai đó. Nhưng, tôi cho là chúng ta kiểm soát phải kiểm soát, nhưng tuyệt đối không thể dựa theo những tiêu chuẩn mà nước Mĩ và những quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây đó định ra. Chúng ta có thể tham khảo một quan niệm kiểm soát của bọn họ, nhưng không thể để người khác khống chế, phủ định tương lai. Một khi đô la Mĩ sụp đổ, bọn họ đưa ra loại tiền carbon này, thành quả phát triển mấy thập niên của Hoa Hạ chúng ta chắc chắn lại bị nước Mĩ và các nước khác bóc lột, lại phải phát triển lại trong vài thập niên nữa. Đương nhiên, đến lúc đó, cho dù bọn họ không đề ra hình thức tiền carbon, cũng sẽ đề ra một số hình thức bóc lột khác. Nhớ năm đó, phương Tây dùng súng ống khống chế toàn cầu, hiện tại bọn chúng dùng tài chính, dùng biến đổi gien khống chế toàn cầu. Chỉ sợ về sau, bọn họ sẽ còn dùng nhiều phương pháp nữa để khống chế toàn cầu.
Đương nhiên, đó chỉ là nhận định của cá nhân tôi, trong đó cũng có tham khảo ý kiến của một số nhà kinh tế học. Nếu có gì không đúng, kính xin Phó chủ tịch huyện Trịnh chỉ giáo. Đương nhiên, những quan điểm và nhận định lại chỉ là đại biểu cho cách nhìn hiện tại của tôi, không loại trừ sau này sẽ có cách nhìn không giống như hiện giờ nữa.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương hoàn toàn ngây dại.
Anh ta thật sự không ngờ, Liễu Kình Vũ chỉ là một Trưởng phòng Quản lý đô thị lại có thể đưa ra được những đạo lý sâu xa về lĩnh vực tài chính, tiền, kinh tế thế giới như vậy, thật sự rất chấn động.
Kỳ thật, Trịnh Bác Phương đâu biết rằng, trước kia Liễu Kình Vũ lúc rảnh rỗi thường thích cùng cha mình, Lưu Phi, và một trong hai bậc thầy chuyên gia về tài chính Wall Street, Tôn Quảng Diệu thảo luận về tình hình quốc tế nhất là tình hình tài chính, kết hợp với những gì mình học được để lý giải.
Lúc này, thái độ của Trịnh Bác Phương với Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn thay đổi, bất kể Liễu Kình Vũ có thân phận ra sao, từ lời nói này, anh ta có thể nhìn ra Liễu Kình Vũ một vị cán bộ son sắt một lòng vì nước vì dân.
Sau khi trầm ngâm một lát, Trịnh Bác Phương liền nói với Liễu Kình Vũ:
- Tiểu Liễu, những phân tích và phán đoán của anh về kinh tế, tài chính và thậm chí là thế cục quốc tế thật khiến tôi kinh ngạc. Thật không ngờ, anh chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng Quản lý đô thị nho nhỏ, lại có tầm nhìn xa trông rộng như vậy. Vốn tôi chỉ muốn hỏi anh hai vấn đề này thôi, nhưng hiện tại tôi lại muốn hỏi anh thêm một vấn đề nữa. Anh cho rằng, Hoa Hạ chúng ta sẽ gặp phải thế cục như thế nào? Quan hệ giữa chúng ta cùng Nhật Bản sẽ phát triển theo hướng nào?
Nghe Trịnh Bác Phương nhắc tới vấn đề này, Liễu Kình Vũ cũng không trả lời ngay, mà trầm tư một chút rồi mới lên tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, tôi cho là hiện tại chúng ta đang đối mặt với một tình hình quốc tế hết sức phức tạp, cũng có thể gặp phải sự khiêu chiến. Tất cả đều có liên quan đến nước Mĩ, nhưng trên thực tế, nước Mĩ cũng chỉ là một công cụ trong tay của bầy cá sấu lớn quốc tế tư bản mà thôi, chẳng qua chỉ là một người phát ngôn mà thôi, Châu Âu và nước Mĩ mặc dù dường như thường xuyên xảy ra xung đột. Trên thực tế đây chẳng qua chỉ là một loại đạn khói mà thôi, bởi vì sau lưng bọn họ đều có người khống chế, bao gồm cả đại chiến thế giới lần thứ nhất và lần hai, một số nhóm cá sấu lớn tư bản quốc tế vì ích lợi của mình, vì muốn thao túng cả thế giới trong tay mà gây ra chiến tranh. Về phần Nhật Bản, tôi chỉ có thể nói đây là một quốc gia rất thực tế, cũng là một quốc gia nhỏ, nhưng từ xưa đến nay luôn đầy dã tâm, đối với bọn họ, chỉ có thể dùng nắm đấm để nói. Khi nào chúng ta có thể giống nước Mĩ đánh bại bọn họ, bọn họ mới có thể thực sự cúi đầu trước Hoa Hạ chúng ta, cũng chỉ có lúc đó, chúng ta mới có thể thực sự chung sống hòa bình với bọn họ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương gật gật đầu, vẻ mặt hưng phấn đứng dậy, đi tới bắt tay Liễu Kình Vũ thật chặt nói:
- Được, tốt lắm, Tiểu Liễu à, anh thật sự rất khá. Chỉ cần sau này tôi luyện trong quan trường, tương lai tất thành châu bảo. Lại đây, qua bên này ngồi đi, giờ tôi sẽ giúp anh phân tích một chút, xem anh nên đối phó với mối nguy khống chế dự toán tài chính lần này của Hàn Minh Cường như thế nào. Kỳ thật, nhiều khi, anh chỉ cần nghĩ kỹ một chút, sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề.
Cho nên, Long Tường đứng ở bên cạnh bắt đầu lo lắng.
Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ nghe thấy câu hỏi của Trịnh Bác Phương chỉ thản nhiên cười, vô cùng bình tĩnh nói:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, con ông cháu cha vốn chỉ là một hiện tượng bình thường. Bất luận ngành nào cũng đều có con ông cháu cha, thậm chí có cái gọi là thế gia. Nước Mĩ không phải cũng có cha làm Tổng Thống trước, con nối theo sau sao? Giống như lão Bush và tiểu Bush, bọn họ làm Tổng Thống cùng một thời đại, nhưng tại nước Mỹ, không mấy người cho rằng tiểu Bush làm được Tổng Thống là nhờ hoàn toàn vào nền tảng mạng lưới quan hệ và chính trị của lão Bush cả. Nhưng ở Hoa Hạ chúng ta, mọi người lại không hiểu điều này, một mặt là vì lịch sử văn hóa và tư duy khác biệt, mặt khác, cũng vì thật sự có một số cán bộ không bị kiềm chế trong vấn đề này. Điều này, có thể thấy được từ những tin tức mà truyền thông đưa tin về việc con cháu nhà quan được đề bạt vượt cấp, vi phạm quy định đề bạt.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp:
- Kỳ thật, chuyện con cháu nhà quan thừa kế nghiệp cha không chỉ xảy ra trong những địa khu kinh tế phát đạt, mà ở những địa khu kinh tế không phát triển như vùng Trung Tây bộ những người được chọn lựa tiến vào quan trường hoặc đơn vị tài chính đầu tiên, đa số là con cháu nhà quan. Hơn nữa bởi vì chức vị trong quan trường thì khan hiếm, số người cạnh tranh lại đông, thường chỉ có con cháu gia đình quyền quý ở địa phương mới có thể được chọn lựa vào những cương vị tương đối trọng yếu. Chuyện bất bình này thật sự càng ngày càng khiến mâu thuẫn giữa quan và dân trở nên gay gắt, cho nên khiến cho con cháu nhà quan trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trên thực tế, con cháu nhà quan không phải ai cũng là người xấu, nhưng con cháu nhà quan không phải ai cũng là người tốt. Một số con cháu nhà quan lợi dụng ưu thế từ bậc cha chú của mình, có những hành vi chiếm cướp đoạt tài sản, thí dụ như lợi dụng quyền thế của bậc cha chú để nắm giữ một số hạng mục công trình lớn, hay phê duyệt các loại văn kiện... Những hành vi này, khiến mâu thuẫn giữa dân và quan trở nên gay gắt. So với dân thường, cán bộ có hậu thuẫn lớn, ban đầu vốn có ưu thế cạnh tranh, nếu ngay cả con đường cạnh tranh bình thường duy nhất của dân chúng cũng bị biến chất hoặc không còn nữa, trở thành bị người có quyền cướp trắng. Như vậy, sẽ tạo ra mối nguy, không cần nói cũng biết.
Nói tới đây, sắc mặt của Liễu Kình Vũ trở nên nghiêm trọng hơn, nói tiếp:
- Nhất là ở một số địa phương, có người nhân cuộc thi tuyển công chức, trực tiếp đề bạt phân công cán bộ, có một số lãnh đạo công khai chọn người dùng người không khách quan. Quả thật, nếu con cháu nhà quan thông qua hình thức chọn lựa công khai công chính tiến vào quan trường, vậy dân chúng sẽ không nghi ngờ. Nhưng vấn đề là, sau mỗi lần đều có nhiều điểm khiến quần chúng nảy sinh nghi ngờ việc chọn lựa con cháu nhà quan có công chính công khai hay không. Có nơi thường nói năng mờ hồ, cùng dư luận chơi trò bịt mắt bắt dê, ngược lại càng khiến công chúng bức xúc hơn. Do đó càng làm lớn vấn đề này. Phó chủ tịch huyện Trịnh, đây chính là chút nhận thức thô thiển của tôi về vấn đề này, kính xin ngài chỉ giáo.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương rõ ràng có chút ngạc nhiên. Anh ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có cách giải thích sâu sắc về chuyện này như vậy. Điều này ngược lại càng khiến anh ta cảm thấy hứng thú hơn với Liễu Kình Vũ, anh ta muốn kiểm tra Liễu Kình Vũ một chút, liền cười nói:
- Liễu Kình Vũ, anh rất giỏi, có thể nhìn ra nguyên nhân chủ yếu của vấn đề này. Như vậy anh cũng đã biết, căn nguyên đằng sau hiện tượng này là ở đâu chứ.
Nghe Trịnh Bác Phương hỏi vấn đề này, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một lúc. Hắn biết rằng, bài kiểm tra của Trịnh Bác Phương đối với mình đã bắt đầu từng bước nâng cao. Hắn thầm sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, sau đó mới trầm giọng nói:
- Kỳ thật, vấn đề này xét đến cùng vẫn là do quyền lực và lợi ích, quyền tiền qua lại với nhau, trong quan trường chuyện quan thương cấu kết, từ cổ chí kim đều là như thế. Sự qua lại giữa các quan viên, trong lúc vô hình đã hình thành một loại lợi ích, anh giúp tôi chút chuyện, tôi trả lại anh mối ân tình, dưới một hoàn cảnh quan trường tốt như vậy, con cháu nhà quan tất nhiên có được một mạng lưới quan hệ mà người thường không thể sánh được. Cái thiên phú làm quan này tất nhiên cũng tài trí hơn người, nhưng, trên thực tế, điều mà dân chúng để ý không phải là con cháu nhà quan được làm quan, được theo con đường chính trị hay không, mà là khi đi theo con đường chính trị, làm quan có thể quang minh hay không, có dám nhận giám sát hay không.
Cho nên, có lúc, tiêu điểm chú ý của dân chúng thường tập trung vào một số phương diện khác nhau của vấn đề này: Kỳ thi lựa chọn cán bộ sao lại xuất hiện nhiều con cái của cán bộ như vậy? Công tuyển và khảo hạch có thật tiến hành dưới nguyên tắc công bình, công khai, công chính hay không? Nếu không có một lời giải thích hợp lý, dân chúng sao có thể tin phục. Kỳ thật, dân chúng không hoàn toàn áp đặt, phủ nhận về con cháu nhà quan. Hơn nữa, hiện giờ trong xã hội, có rất nhiều con cháu nhà quan tài đức vẹn toàn, hiển hách khiến người khác phải chú ý, đạt được sự tín nhiệm của quần chúng nhân dân.
Tôi cho rằng, một xã hội văn minh tiến bộ hài hòa, đầu tiên cần mở rộng con đường thăng tiến, chỉ cần anh có học thức, có năng lực có cống hiến sẽ được xã hội tôn trọng và trọng dụng. Tuyệt đối không thể để cuộc thi tuyển công chức và phân công đề bạt cán bộ trở thành chỗ cho đám con cháu nhà quan công khai thị uy một cách ngang nhiên như vậy được. Nếu như vậy, cái gọi là phân công đề bạt phù hợp quy định và trình tự sẽ thật sự trở thành trò cười cho dân chúng mà thôi. Nhưng tôi tin, cùng với sự phát triển của đất nước, mọi mặt của đất nước sẽ không ngừng tiến bộ, chuyện này nhất định sẽ dần dần được giải quyết.
Nghe thấy những phân tích của Liễu Kình Vũ, ánh mắt Trịnh Bác Phương nhìn Liễu Kình Vũ thêm vài phần ấm ấp. Anh ta hiểu rõ, nếu Liễu Kình Vũ có thể hiểu được thế, như vậy khi làm việc, anh ta nhất định sẽ chú ý. Cho dù bản thân Liễu Kình Vũ không phải là con cháu nhà quan, nhưng anh ta tin, Liễu Kình Vũ chắc sẽ không phạm sai lầm trong chuyện này. Lơn nữa đối với lý tưởng của Long Tường, anh ta cũng hiểu rất rõ, Long Tường một mực khăng khăng đi theo Liễu Kình Vũ, điều này cũng chứng minh lý tưởng của Liễu Kình Vũ có điểm giống với Long Tường và với cả bản thân mình, chính là một lòng vì dân. Đã vậy, mình có thể giúp Liễu Kình Vũ một tay được.
Tuy rằng đã quyết định sẽ trợ giúp Liễu Kình Vũ giải quyết vấn đề nan giải lần này. Nhưng bởi vì hiện tại Trịnh Bác Phương vẫn còn rất hứng thú với Liễu Kình Vũ. Cho nên anh ta quyết định, tiếp tục kiểm tra Liễu Kình Vũ, vậy nên anh ta liền cười nói:
- Liễu Kình Vũ à, tôi thấy khi cậu mới bước vào cửa phòng có chút hứng thú với giá sách trong phòng làm việc của tôi. Nhất là anh còn rất chú ý đến một số trước tác bằng tiếng Anh trên giá sách của tôi. Anh có biết những quyển sách kia là gì không.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cũng biết một chút, hình như là viết về vấn đề kinh tế học.
Tuy rằng quyết định kiểm tra Liễu Kình Vũ một chút, nhưng trên thực tế, Trịnh Bác Phương cũng không ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì anh ta hiểu, những trước tác bằng tiếng Anh này không phải thứ người bình thường có thể xem hiểu đâu, mà Liễu Kình Vũ đứng cách xa như vậy lại có thể nhìn ra những cuốn sách kia viết về kinh tế học. Điều này đủ để chứng minh trước kia Liễu Kình Vũ hẳn là đã xem qua những trước tác này, ít nhất trình độ Anh ngữ của Liễu Kình Vũ cũng không tệ lắm. Nghĩ đến đây, Trịnh Bác Phương nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, anh đã xem qua những cuốn sách đó rồi chứ, vậy tôi muốn hỏi anh, đối với tình hình kinh tế trước mắt của Hoa Hạ và thế giới, anh có phân tích và phán đoán gì không? Anh cho rằng 10 năm sau, tình hình tài chính trên thế giới sẽ thay đổi như thế nào?
Kỳ thật, khi Trịnh Bác Phương hỏi vấn đề này, anh ta cũng không tin Liễu Kình Vũ có thể trả lời được. Bởi vì mấy vấn đề này anh ta cũng còn đang suy tư và đắn đo. Chẳng qua cảm thấy rất có hứng thú với Liễu Kình Vũ, anh ta cũng thuận miệng hỏi vậy mà thôi.
Nhưng, câu trả lời của Liễu Kình Vũ lại khiến anh ta chấn động.
Liễu Kình Vũ trầm tư khoảng một phút mới trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện, Trịnh bởi vì tôi cũng từng học qua về tài chính, cho nên, đối với mấy vấn đề này của anh, tôi xin nói qua về cái nhìn của tôi về tình hình trước mắt. Tôi cho rằng, muốn nói đến tình hình kinh tế và tài chính của thế giới và Hoa Hạ, không thể không đề cập tới nước Mĩ, càng không thể không đề cập tới món nợ tổng sản lượng khổng lồ gần 60 tỷ đô la của nước Mĩ. Dựa theo tốc độ gia tăng lãi suất, tổng sản lượng nước Mĩ nợ rất có thể sẽ đạt mốc 100 tỷ đô la Mỹ vào năm 2022. Hơn nữa hiện tại trợ cấp xã hội và bảo hiểm y tế của nước Mĩ còn thiếu hụt rất nhiều. Cho nên lúc này, nước Mĩ sẽ không chút do dự lựa chọn in ấn tiền mặt quy mô lớn để giảm bớt áp lực nợ nần. Đến lúc đó, đồng đô la Mỹ rất có thể sẽ sụp đổ.
Nhưng, hiện nay trên thế giới không có bất kỳ một loại tiền nào có thể thay thế cho đồng đô la Mỹ. Cho nên lúc này, vàng sẽ lại trở thành hàng hóa trao đổi là điều không thể tránh né. Nhưng, bởi vì vàng, cây trụ cột từ chế độ trước, hiện nay đã có những thiếu sót rất lớn, đặc biệt là sản lượng khó có thể vượt qua tốc độ tăng trưởng của kinh tế thế giới. Cho nên, lúc này, điều tất yếu cần phải làm là các quốc gia trên thế giới phải tìm kiếm một loại tiền tệ mới có tính toàn cầu, để tránh xuất hiện tình trạng giống như đô la Mĩ khiến quốc gia chứa nhiều đô la Mĩ nhất thế giới lâm vào tình cảnh nợ nần tổn thất lớn như vậy.
Nghe Liễu Kình Vũ nói những điều này, ánh mắt của Trịnh Bác Phương liền mở to, bởi vì những điều Liễu Kình Vũ nói, anh ta cũng từng nghiên cứu qua, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành. Nhưng những gì Liễu Kình Vũ nói, anh ta cũng không thể phủ nhận, rất có thể sẽ phát sinh tình huống như Liễu Kình Vũ nói.
Cho nên, Trịnh Bác Phương trầm giọng hỏi:
- Vậy anh cho rằng, nếu đến lúc đó loại tiền sẽ trở thành tiền tệ chung của thế giới, sẽ là dạng gì đây chứ?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Nói thật, tôi thật sự không hy vọng nhìn thấy ngày đó, nhưng lại không thể không can đảm phân tích và dự đoán trước. Tôi cho rằng, nếu quả thật có một ngày như vậy, rất có thể sẽ xuất hiện một loại tiền carbon giống như tổ hợp hoàn mỹ giữa nước Mĩ và các quốc gia phương Tây.
Trịnh Bác Phương ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao lại là tiền carbon chứ.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, không biết ngài có để ý không, những năm gần đây, nước Mĩ cầm đầu các quốc gia tư bản phương Tây, chủ ý bọn họ luôn đặt ở vấn đề tiền vàng và tuyên truyền về số lượng CO2 trong khí quyển. Để đạt được mục tiêu này, bọn họ thậm chí tự mình thiết lập thí nghiệm PM2. 5 ở Hoa Hạ chúng ta, tiến hành đơn phương tuyên bố số liệu về PM2. 5, buộc chúng ta không thể không tuyên bố số liệu. Nói thật, số liệu bảo vệ môi trường của quốc gia chúng ta thật sự có liên quan tới nước Mĩ và những quốc gia phương Tây đó sao? Không có, nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy, bởi vì mục tiêu của bọn họ là muốn trong tương lai khi đồng đô la Mỹ sụp đổ, sẽ đem số CO2 thải ra kia tài chính hóa, tiền hóa.
Hơn nữa nguy hiểm hơn chính là, trong một thời gian dài tuyên truyền với quy mô lớn, vấn đề CO2 đã bị đắp nặn trở thành chuyện cấp bách nhất trên thế giới, thậm chí được đẩy lên đến mức liên quan tới sự tồn vong của thế giới, kể từ đó, bọn họ đã chặt chẽ khống chế thế giới. Nếu ai phản đối giảm CO2, cũng sẽ bị gán với tội danh phản nhân loại, thậm chí phản trái đất. Mà Hoa Hạ chúng ta, bây giờ và mấy chục năm trong tương lai đều đang trong giai đoạn phát triển với tốc độ cao, giai đoạn này lượng CO2 được thải ra rất nhiều. Lúc này, nước Mĩ và các quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây sẽ tạo ra các quy định, yêu cầu thực thi hạn chế CO2, hạn chế tiền hóa. Nếu chúng ta không khuất phục theo bọn họ, bọn họ sẽ áp dụng một số chính sách như là đánh thuế mậu dịch quốc tế về lượng CO2, đánh thuế tất cả các mặt hàng thương phẩm. Từ đó khiến cho nước ta bị lạm phát nghiêm trọng, trên diện rộng sẽ giảm bớt tiềm lực phát triển kinh tế của nước ta.
Mà nước ta hiện nay đang tích cực thực thi chiến lược nhân dân tệ quốc tế hóa, một phần nguyên nhân cũng là vì suy xét đến việc nếu chẳng may đô la Mĩ sụp đổ, chúng ta nên ứng phó như thế nào. Có thể nói, với việc nước Mĩ cầm đầu các quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây về lĩnh vực tiền trong tương lai, trong nhiều lĩnh vực khác nắm giữ quyền phát ngôn sớm đã và đang âm thầm suy tính đến những vấn đề có liên quan của mấy chục năm sau. Nhưng chúng ta cẩn thận suy nghĩ một chút liền phát hiện các quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây, bọn họ phát triển mấy trăm năm, hiện tại phát triển xong rồi, ô nhiễm xong rồi, hiện tại có tiền, thực lực rồi, ngược lại lại yêu cầu Trung Quốc chúng ta phải phát triển dựa theo tiêu chuẩn bọn họ đề ra. Điều này thật quá không công bằng, quá âm hiểm quá hắc ám quá độc ác, mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, vẫn là tiếp tục thống lĩnh toàn cầu, bóc lột toàn cầu.
Tôi cho rằng, ô nhiễm môi trường nhất định phải kiểm soát. Hơn nữa còn phải kiểm soát chặt chẽ, không gian sinh tồn của con cháu Hoa Hạ chúng ta trong tương lai đó. Nhưng, tôi cho là chúng ta kiểm soát phải kiểm soát, nhưng tuyệt đối không thể dựa theo những tiêu chuẩn mà nước Mĩ và những quốc gia tư bản chủ nghĩa phương Tây đó định ra. Chúng ta có thể tham khảo một quan niệm kiểm soát của bọn họ, nhưng không thể để người khác khống chế, phủ định tương lai. Một khi đô la Mĩ sụp đổ, bọn họ đưa ra loại tiền carbon này, thành quả phát triển mấy thập niên của Hoa Hạ chúng ta chắc chắn lại bị nước Mĩ và các nước khác bóc lột, lại phải phát triển lại trong vài thập niên nữa. Đương nhiên, đến lúc đó, cho dù bọn họ không đề ra hình thức tiền carbon, cũng sẽ đề ra một số hình thức bóc lột khác. Nhớ năm đó, phương Tây dùng súng ống khống chế toàn cầu, hiện tại bọn chúng dùng tài chính, dùng biến đổi gien khống chế toàn cầu. Chỉ sợ về sau, bọn họ sẽ còn dùng nhiều phương pháp nữa để khống chế toàn cầu.
Đương nhiên, đó chỉ là nhận định của cá nhân tôi, trong đó cũng có tham khảo ý kiến của một số nhà kinh tế học. Nếu có gì không đúng, kính xin Phó chủ tịch huyện Trịnh chỉ giáo. Đương nhiên, những quan điểm và nhận định lại chỉ là đại biểu cho cách nhìn hiện tại của tôi, không loại trừ sau này sẽ có cách nhìn không giống như hiện giờ nữa.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương hoàn toàn ngây dại.
Anh ta thật sự không ngờ, Liễu Kình Vũ chỉ là một Trưởng phòng Quản lý đô thị lại có thể đưa ra được những đạo lý sâu xa về lĩnh vực tài chính, tiền, kinh tế thế giới như vậy, thật sự rất chấn động.
Kỳ thật, Trịnh Bác Phương đâu biết rằng, trước kia Liễu Kình Vũ lúc rảnh rỗi thường thích cùng cha mình, Lưu Phi, và một trong hai bậc thầy chuyên gia về tài chính Wall Street, Tôn Quảng Diệu thảo luận về tình hình quốc tế nhất là tình hình tài chính, kết hợp với những gì mình học được để lý giải.
Lúc này, thái độ của Trịnh Bác Phương với Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn thay đổi, bất kể Liễu Kình Vũ có thân phận ra sao, từ lời nói này, anh ta có thể nhìn ra Liễu Kình Vũ một vị cán bộ son sắt một lòng vì nước vì dân.
Sau khi trầm ngâm một lát, Trịnh Bác Phương liền nói với Liễu Kình Vũ:
- Tiểu Liễu, những phân tích và phán đoán của anh về kinh tế, tài chính và thậm chí là thế cục quốc tế thật khiến tôi kinh ngạc. Thật không ngờ, anh chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng Quản lý đô thị nho nhỏ, lại có tầm nhìn xa trông rộng như vậy. Vốn tôi chỉ muốn hỏi anh hai vấn đề này thôi, nhưng hiện tại tôi lại muốn hỏi anh thêm một vấn đề nữa. Anh cho rằng, Hoa Hạ chúng ta sẽ gặp phải thế cục như thế nào? Quan hệ giữa chúng ta cùng Nhật Bản sẽ phát triển theo hướng nào?
Nghe Trịnh Bác Phương nhắc tới vấn đề này, Liễu Kình Vũ cũng không trả lời ngay, mà trầm tư một chút rồi mới lên tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, tôi cho là hiện tại chúng ta đang đối mặt với một tình hình quốc tế hết sức phức tạp, cũng có thể gặp phải sự khiêu chiến. Tất cả đều có liên quan đến nước Mĩ, nhưng trên thực tế, nước Mĩ cũng chỉ là một công cụ trong tay của bầy cá sấu lớn quốc tế tư bản mà thôi, chẳng qua chỉ là một người phát ngôn mà thôi, Châu Âu và nước Mĩ mặc dù dường như thường xuyên xảy ra xung đột. Trên thực tế đây chẳng qua chỉ là một loại đạn khói mà thôi, bởi vì sau lưng bọn họ đều có người khống chế, bao gồm cả đại chiến thế giới lần thứ nhất và lần hai, một số nhóm cá sấu lớn tư bản quốc tế vì ích lợi của mình, vì muốn thao túng cả thế giới trong tay mà gây ra chiến tranh. Về phần Nhật Bản, tôi chỉ có thể nói đây là một quốc gia rất thực tế, cũng là một quốc gia nhỏ, nhưng từ xưa đến nay luôn đầy dã tâm, đối với bọn họ, chỉ có thể dùng nắm đấm để nói. Khi nào chúng ta có thể giống nước Mĩ đánh bại bọn họ, bọn họ mới có thể thực sự cúi đầu trước Hoa Hạ chúng ta, cũng chỉ có lúc đó, chúng ta mới có thể thực sự chung sống hòa bình với bọn họ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương gật gật đầu, vẻ mặt hưng phấn đứng dậy, đi tới bắt tay Liễu Kình Vũ thật chặt nói:
- Được, tốt lắm, Tiểu Liễu à, anh thật sự rất khá. Chỉ cần sau này tôi luyện trong quan trường, tương lai tất thành châu bảo. Lại đây, qua bên này ngồi đi, giờ tôi sẽ giúp anh phân tích một chút, xem anh nên đối phó với mối nguy khống chế dự toán tài chính lần này của Hàn Minh Cường như thế nào. Kỳ thật, nhiều khi, anh chỉ cần nghĩ kỹ một chút, sẽ tìm được cách giải quyết vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.