Chương 118: Khí phách Liễu Kình Vũ
Mộng Nhập Hồng Hoang
29/06/2015
Bao Thiên Dương không phải là tên ngốc, từ cách làm việc của Liễu Kình Vũ ông ta ngửi thấy mùi khác thường - Âm mưu!
Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ đang chuẩn bị âm mưu tại nơi đây?
Chẳng lẽ lần trước vụ Tiết Văn Long rơi đài Liễu Kình Vũ còn chưa mãn nguyện, tiếp theo còn muốn lật đổ mình hay sao?
Nhất thời, trong đầu Bao Thiên Dương quanh quẩn đủ loại ý nghĩ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn thấy Bao Thiên Dương im lặng không nói, liền lấn bước nói:
- Phó bí thư Bao, ngài xem xem việc này…
Câu sau Liễu Kình Vũ không nói hết, nhưng cũng để lại cho Bao Thiên Dương con đường lui. Hắn biết rõ, khi làm việc gì cũng phải chừa một con đường cho đối phương, đặc biệt khi đối phương lại là cấp trên của mình. Nếu đắc tội quá lớn với cấp trên, việc gì cũng căng thẳng thì cũng không phải là cách để giải quyết. Việc như vậy trước đây Liễu Kình Vũ ở Đại đội Nanh Sói Vũ cũng thường xuyên gặp phải khi làm nhiệm vụ cứu viện, và trong thời điểm nguy hiểm nhất định phải đấu trí đấu dũng, không thể chỉ làm bừa.
Bao Thiên Dương nhìn thấy Kiễu Kình Vũ chừa lại con đường cho bản thân, chân mày ông ta nhăn lại nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi hôm nay đến đây là dùng thân phận Phó Bí Thư huyện ủy xử lý vụ việc. Việc này đến lúc này có lẽ là đã trở nên lớn chuyện rồi, nhất định phải nhanh chóng giải quyết. Tôi tin rằng cậu cũng nhìn thấy, hiện trường có rất nhiều người bị đánh, đem những kẻ đánh người về phòng cảnh sát điều tra cũng không quá đáng chứ.
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
- Vâng, làm như vật tất nhiên là không quá đáng.
Liễu Kình Vũ lúc này lùi nhẹ một bước.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Bao Thiên Dương cũng khá sững sờ.
Nhưng mà những lời tiếp sau đó của hắn khiến cho Bao Thiên Dương tức điên.
Liễu Kình Vũ nói:
- Phó bí thư Bao, dựa vào tình trạng hiện trường mà nói, con trai ông Bao Hiểu Tinh, mấy người bọn họ lạm dụng thân phận sai khiến nhân viên phòng Quản lý đô thị cưỡng chế phá dỡ, huỷ hoại tài sản cá nhân, việc này đã là phạm tội nghiêm trọng rồi. Đám người Hoàng Đức Quảng đánh người đúng là phải điều tra, nhưng đám người Bao Hiểu Tinh tình nghi phạm tội nghiêm trọng cũng phải điều tra. Cho nên, nếu dẫn về Phòng cảnh sát thì cả bọn họ cũng phải đi theo, đồng thời chấp nhận điều tra. Ngài nói xem có đúng không?
Sắc mặt Bao Thiên Dương liền trầm xuống, ông ta không ngờ rằng Liễu Kình Vũ đã đợi ông ta ở đây, nhưng phản ứng của Bao Thiên Dương rất nhanh nhạy, lập tức nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu cũng thấy rằng, bốn người kia mặt mũi sưng tái, thậm chí trên người còn bị chảy máu, bây giờ lập tức phải đưa họ vào bệnh viện chữa trị, chứ không phải là điều tra.
Liễu Kình Vũ cười thản nhiên:
- Phó bí thư Bao, tôi không biết lúc nãy ngài có nghe được đám Hoàng Đức Quảng nói hay không, trong quá trình xảy ra xung đột, người ra tay trước không phải là đám Hoàng Đức Quảng mà là bốn người Bao Hiểu Tinh. Như vậy tức là, đám Bao Hiểu Tinh ra tay ẩu đả đám hoàng Đức Quảng. Cho nên, mặc dù đám Bao Hiểu Tinh bị thương, đám Hoàng Đức Quảng cũng bị thương không kém, nhưng chỉ là chấn thương bên trong, cho nên nếu đi bệnh viện chữa trị thì phải cùng nhau đi, chứ không thể do đám Bao Hiểu Tinh có người chống đỡ sau lưng mà được sự chăm sóc đặc biệt, như vậy thật là không công bằng rồi.
Liễu Kình Vũ mói vậy, Bao Thiên Dương không biết làm thế nào. Ông ta không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại càn quấy như vậy.
Nhưng mà Bao Thiê Dương đâu biết được rằng lúc này Liễu Kình Vũ cũng đang tức muốn điên lên. Anh em tốt của hắn bị người ta ức hiếp như vậy, Bao Thiên Dương còn ở đấy lải nhải, nếu không phải do bản thân đang trong quan trường, Liễu Kình Vũ nói cũng không nói, trực tiếp cho một cái đấm rồi.
Lúc này, Phó chủ tịch Từ Kiến Hoa một mực đứng bên cạnh im lặng không nói đột nhiên nảy ra một ý kiến, ông ta lập tức nói:
- Phó bí thư Bao, tôi cho rằng việc đánh người không thể chỉ nghe một phía, như vậy sẽ khó tránh chỉ nghe chỉ tin một phía, mọi người phải nói về chứng cứ. Bây giờ cho dù quá trình ra sao, kết quả vô cùng rõ ràng, đám Bao Hiểu Tinh bị đánh đến rất thảm, chỉ điểm này, đám Hoàng Đức Quảng khó có thể thoát khỏi liên quan, bị người ta điều tra là hợp tình hợp lý. Đương nhiên, nếu sau này có chứng cứ cho thấy đám người Bao Hiểu Tình ra tay trước thì lúc đó có thể điều tra lại từ đầu mà. Nhưng trước mắt cũng phải đảm bảo những người tình nghi không được chạy thoát.
Nghe Từ Kiến Hoa nói như vậy, Lục Chiêu trầm mặc nãy giờ đột nhiên lạnh lùng nói:
- Chạy? Chúng tôi tại sao phải chạy? Con trai các người phá dỡ nhà chúng tôi, xe ô tô của chúng tôi bị ép thành như một cái bánh, chúng tôi bị tổn thất lên đến mấy chục triệu, chúng tôi tại sao phải chạy?
Nghe Lục Chiêu nói như vậy, trong lòng của Từ Kiến Hoa đột nhiên run lên, mấy chục triệu nghe thấy rất rõ ràng. Cho đến bây giờ ông ta mới chú ý rằng con trai ông ta hiển nhiên phái người phá dỡ nhà người ta, hơn nữa những chiếc xe thể thao xa hoa bên ngoài bị ép thành phế liệu, khuôn mặt ông ta bắt đầu trở nên trắng bệch.
Lúc này đây, Bao Thiên Dương bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi. Ông ta nhìn thấy con trai bị đánh, gấp rút ra mặt cho con trai của mình mà quên đi quá trình xảy ra.
Vào lúc này, Lương Gia Nguyên đột nhiên lên tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi tin rằng các vị đều là người có thân phận, cũng như lúc nãy Phó chủ tịch Từ đã nói, tất cả cũng cần có bằng chứng. Cái này không thành vấn đề, chúng tôi sẽ đưa ra bằng chứng.
Nói xong, Lương Gia Nguyên hướng về phía một chiếc xe hơi cách đó không xa vẫy vẫy tay, cửa xe vừa mở ra, một thanh niên khoảng 20 tuổi trong tay cầm máy quáy đi đến, đưa cho Lương Gia Nguyên, nói:
- Anh Lương, từ lúc đối phương đến hiện trường, toàn cảnh đều được ghi lại ở đây.
Lương Gia Nguyên nhận máy quay, trực tiếp ấn nút phát video, sau đó đưa màn hình hướng về Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương nói:
- Hai vị lãnh đạo, các ngài xem xem, toàn bộ quá trình đều nằm trong đây.
Lần này, Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới phát hiện, con trai của bọn họ từ đầu đến cuối đều bị người ta đùa bỡn, người ta sớm có chuẩn bị, thậm chí còn sắp xếp người quay video để làm bằng chứng. Càng làm cho đám người Bao Thiên Dương khiếp sợ hơn là khả năng khác, đây rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, có thể đứng một bên nhìn nhà của mình bị người ta phá dỡ, nhưng không ra mặt ngăn chặn. Như vậy bọn họ tuyệt đối có toan tính. Sau lưng chuyện này đang có âm mưu thế nào?
Giờ phút này, thân là quan chức như Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa lập tức tỉnh táo rồi. Vị trí hiện tại của họ như ngày hôm nay không phải tự nhiên mà có, đặc biệt là Bao Thiên Dương, ông ta có thể trong vòng xoay của Tiết Văn Long mà bảo toàn cho bản thân, điều này cho thấy ông ta có khả năng tồn tại trong quan trường.
Cho nên, hai người chỉ đơn giản nhìn các đoạn video, xác nhận là chân thật, bọn họ đều không muốn làm lớn chuyện nữa. Nhưng hiện tại vấn đề đau đầu của họ là kết thúc như thế nào.
Nhưng mà, sự việc phát triển thường thường không theo ý muốn. Tuy rằng Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương hai người muốn ngay lập tức kết thúc, nhưng mọi người lại không để mắt đến một nhân vật mấu chốt —— Mã Tiểu Cương. Vị thiếu gia này là con của Phó chủ tịch thành phố quản lý đô thị Mã Hoành Vỹ, quyền lực Phó chủ tịch Mã với các đơn vị rất lớn.
Trong lúc Bao Thiên Dương, Từ Kiến Hoa và Liễu Kình Vũ đang tiến hành can thiệp thì Mã Tiểu Cương đã gọi cho cha mình, đem chuyện bản thân đang ở huyện Cảnh Lâm bị người ta đánh nói hết. Mã Hoành Vĩ là người hay bao che cho con, nghe con trai nói vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Một cuộc điện thoại gọi cho Chủ tịch huyện Cảnh Lâm Hà Minh Quang, mắng một trận. Bởi vì Hạ Quang Minh và Mã Hoành Vĩ vốn là đều thuộc phe Lý Đức Lâm, hơn nữa Mã Hoành Vĩ lại đã từng là lãnh đạo của Hạ Quang Minh, cho nên Hạ Quang Minh chỉ có thể nín nhịn, sau khi bị mắng xong mới cẩn thận hỏi lại:
- Lãnh đạo, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mã Hoành Vĩ lúc này mới đem chuyện con mình ở huyện Cảnh Lâm bị đánh nói với Hạ Quang Minh một lần, sau đó tức giận nói:
- Tiểu Hạ, tôi mặc kệ cậu làm thế nào, nhất định phải bắt những kẻ đánh người ấy chịu trừng phạt. Con trai tôi không thể chịu đánh oan uổng.
Hạ Quang Minh gấp rút trả lời:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng bắt chúng lại.
Sau đó, Hạ Quang Minh lập tức gọi điện cho Trưởng phòng cảnh sát Bạch Trường Hỉ, ra lệnh lập tức bắt người. Đáng lẽ Bạch Trường Hỉ còn dự tính chọn vị trí trung lập, nhưng không ngờ Chủ tịch huyện lại gọi cho y, hơn nữa gần đây y lại vừa theo phía Hạ Quang Minh. Rơi vào đường cùng, y chỉ còn cách gọi cho cấp dưới yêu cầu bắt người.
Nhận được cuộc gọi của Trưởng phòng, viên cảnh sát phụ trách dẫn đội chỉ có thể chấp hành theo lệnh, vừa đi đến chỗ đám người Hoảng Đức Quảng vừa nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, thật xin lỗi, Trưởng phòng của tôi đã ra lệnh, lập tức bắt người.
Anh bạn này vừa nói xong, Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh lại can dự vào chuyện này. Bọn họ đột nhiên phát hiện, thế cục đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bọn họ rồi.
Giờ khắc này, Liễu Kình Vũ hoàn toàn nổi giận.
Hắn cũng thật không ngờ, một việc nhỏ như vậy, thân là Chủ tịch Huyện Cảnh Lâm, Hạ Quang Minh lại cố ý xen vào, còn đích thân hạ lệnh.
Bất kể như thế nào, Liễu Kình Vũ đều tuyệt đối không cho phép người nào ức hiếp anh em của mình ngay trước mặt mình.
Liễu Kình Vũ tiến về phía trước hai bước, trực tiếp ngăn cản viên cảnh sát, lạnh lùng nói:
- Mấy anh khoan hành động đã, ai là người đã ra lệnh cho các anh bắt người? Tôi sẽ khiến họ phải rút lại lời vừa nói.
Chấn động! Câu nói của Liễu Kình Vũ vừa dứt, Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương, cả đám cảnh sát tại hiện trường đều bị chấn động.
Câu nói này của Liễu Kình Vũ quá kiêu ngạo rồi. Hắn phải biết rằng người hạ lệnh là Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh đấy!
Liễu Kình Vũ dựa vào cái gì khiến ông ta rút lại lệnh?
Trong lúc nhất thời, tất cà những người có mặt đều nhìn Liễu Kình Vũ, muốn biết tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào.
Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ đang chuẩn bị âm mưu tại nơi đây?
Chẳng lẽ lần trước vụ Tiết Văn Long rơi đài Liễu Kình Vũ còn chưa mãn nguyện, tiếp theo còn muốn lật đổ mình hay sao?
Nhất thời, trong đầu Bao Thiên Dương quanh quẩn đủ loại ý nghĩ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn thấy Bao Thiên Dương im lặng không nói, liền lấn bước nói:
- Phó bí thư Bao, ngài xem xem việc này…
Câu sau Liễu Kình Vũ không nói hết, nhưng cũng để lại cho Bao Thiên Dương con đường lui. Hắn biết rõ, khi làm việc gì cũng phải chừa một con đường cho đối phương, đặc biệt khi đối phương lại là cấp trên của mình. Nếu đắc tội quá lớn với cấp trên, việc gì cũng căng thẳng thì cũng không phải là cách để giải quyết. Việc như vậy trước đây Liễu Kình Vũ ở Đại đội Nanh Sói Vũ cũng thường xuyên gặp phải khi làm nhiệm vụ cứu viện, và trong thời điểm nguy hiểm nhất định phải đấu trí đấu dũng, không thể chỉ làm bừa.
Bao Thiên Dương nhìn thấy Kiễu Kình Vũ chừa lại con đường cho bản thân, chân mày ông ta nhăn lại nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi hôm nay đến đây là dùng thân phận Phó Bí Thư huyện ủy xử lý vụ việc. Việc này đến lúc này có lẽ là đã trở nên lớn chuyện rồi, nhất định phải nhanh chóng giải quyết. Tôi tin rằng cậu cũng nhìn thấy, hiện trường có rất nhiều người bị đánh, đem những kẻ đánh người về phòng cảnh sát điều tra cũng không quá đáng chứ.
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
- Vâng, làm như vật tất nhiên là không quá đáng.
Liễu Kình Vũ lúc này lùi nhẹ một bước.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Bao Thiên Dương cũng khá sững sờ.
Nhưng mà những lời tiếp sau đó của hắn khiến cho Bao Thiên Dương tức điên.
Liễu Kình Vũ nói:
- Phó bí thư Bao, dựa vào tình trạng hiện trường mà nói, con trai ông Bao Hiểu Tinh, mấy người bọn họ lạm dụng thân phận sai khiến nhân viên phòng Quản lý đô thị cưỡng chế phá dỡ, huỷ hoại tài sản cá nhân, việc này đã là phạm tội nghiêm trọng rồi. Đám người Hoàng Đức Quảng đánh người đúng là phải điều tra, nhưng đám người Bao Hiểu Tinh tình nghi phạm tội nghiêm trọng cũng phải điều tra. Cho nên, nếu dẫn về Phòng cảnh sát thì cả bọn họ cũng phải đi theo, đồng thời chấp nhận điều tra. Ngài nói xem có đúng không?
Sắc mặt Bao Thiên Dương liền trầm xuống, ông ta không ngờ rằng Liễu Kình Vũ đã đợi ông ta ở đây, nhưng phản ứng của Bao Thiên Dương rất nhanh nhạy, lập tức nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu cũng thấy rằng, bốn người kia mặt mũi sưng tái, thậm chí trên người còn bị chảy máu, bây giờ lập tức phải đưa họ vào bệnh viện chữa trị, chứ không phải là điều tra.
Liễu Kình Vũ cười thản nhiên:
- Phó bí thư Bao, tôi không biết lúc nãy ngài có nghe được đám Hoàng Đức Quảng nói hay không, trong quá trình xảy ra xung đột, người ra tay trước không phải là đám Hoàng Đức Quảng mà là bốn người Bao Hiểu Tinh. Như vậy tức là, đám Bao Hiểu Tinh ra tay ẩu đả đám hoàng Đức Quảng. Cho nên, mặc dù đám Bao Hiểu Tinh bị thương, đám Hoàng Đức Quảng cũng bị thương không kém, nhưng chỉ là chấn thương bên trong, cho nên nếu đi bệnh viện chữa trị thì phải cùng nhau đi, chứ không thể do đám Bao Hiểu Tinh có người chống đỡ sau lưng mà được sự chăm sóc đặc biệt, như vậy thật là không công bằng rồi.
Liễu Kình Vũ mói vậy, Bao Thiên Dương không biết làm thế nào. Ông ta không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại càn quấy như vậy.
Nhưng mà Bao Thiê Dương đâu biết được rằng lúc này Liễu Kình Vũ cũng đang tức muốn điên lên. Anh em tốt của hắn bị người ta ức hiếp như vậy, Bao Thiên Dương còn ở đấy lải nhải, nếu không phải do bản thân đang trong quan trường, Liễu Kình Vũ nói cũng không nói, trực tiếp cho một cái đấm rồi.
Lúc này, Phó chủ tịch Từ Kiến Hoa một mực đứng bên cạnh im lặng không nói đột nhiên nảy ra một ý kiến, ông ta lập tức nói:
- Phó bí thư Bao, tôi cho rằng việc đánh người không thể chỉ nghe một phía, như vậy sẽ khó tránh chỉ nghe chỉ tin một phía, mọi người phải nói về chứng cứ. Bây giờ cho dù quá trình ra sao, kết quả vô cùng rõ ràng, đám Bao Hiểu Tinh bị đánh đến rất thảm, chỉ điểm này, đám Hoàng Đức Quảng khó có thể thoát khỏi liên quan, bị người ta điều tra là hợp tình hợp lý. Đương nhiên, nếu sau này có chứng cứ cho thấy đám người Bao Hiểu Tình ra tay trước thì lúc đó có thể điều tra lại từ đầu mà. Nhưng trước mắt cũng phải đảm bảo những người tình nghi không được chạy thoát.
Nghe Từ Kiến Hoa nói như vậy, Lục Chiêu trầm mặc nãy giờ đột nhiên lạnh lùng nói:
- Chạy? Chúng tôi tại sao phải chạy? Con trai các người phá dỡ nhà chúng tôi, xe ô tô của chúng tôi bị ép thành như một cái bánh, chúng tôi bị tổn thất lên đến mấy chục triệu, chúng tôi tại sao phải chạy?
Nghe Lục Chiêu nói như vậy, trong lòng của Từ Kiến Hoa đột nhiên run lên, mấy chục triệu nghe thấy rất rõ ràng. Cho đến bây giờ ông ta mới chú ý rằng con trai ông ta hiển nhiên phái người phá dỡ nhà người ta, hơn nữa những chiếc xe thể thao xa hoa bên ngoài bị ép thành phế liệu, khuôn mặt ông ta bắt đầu trở nên trắng bệch.
Lúc này đây, Bao Thiên Dương bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi. Ông ta nhìn thấy con trai bị đánh, gấp rút ra mặt cho con trai của mình mà quên đi quá trình xảy ra.
Vào lúc này, Lương Gia Nguyên đột nhiên lên tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi tin rằng các vị đều là người có thân phận, cũng như lúc nãy Phó chủ tịch Từ đã nói, tất cả cũng cần có bằng chứng. Cái này không thành vấn đề, chúng tôi sẽ đưa ra bằng chứng.
Nói xong, Lương Gia Nguyên hướng về phía một chiếc xe hơi cách đó không xa vẫy vẫy tay, cửa xe vừa mở ra, một thanh niên khoảng 20 tuổi trong tay cầm máy quáy đi đến, đưa cho Lương Gia Nguyên, nói:
- Anh Lương, từ lúc đối phương đến hiện trường, toàn cảnh đều được ghi lại ở đây.
Lương Gia Nguyên nhận máy quay, trực tiếp ấn nút phát video, sau đó đưa màn hình hướng về Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương nói:
- Hai vị lãnh đạo, các ngài xem xem, toàn bộ quá trình đều nằm trong đây.
Lần này, Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới phát hiện, con trai của bọn họ từ đầu đến cuối đều bị người ta đùa bỡn, người ta sớm có chuẩn bị, thậm chí còn sắp xếp người quay video để làm bằng chứng. Càng làm cho đám người Bao Thiên Dương khiếp sợ hơn là khả năng khác, đây rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, có thể đứng một bên nhìn nhà của mình bị người ta phá dỡ, nhưng không ra mặt ngăn chặn. Như vậy bọn họ tuyệt đối có toan tính. Sau lưng chuyện này đang có âm mưu thế nào?
Giờ phút này, thân là quan chức như Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa lập tức tỉnh táo rồi. Vị trí hiện tại của họ như ngày hôm nay không phải tự nhiên mà có, đặc biệt là Bao Thiên Dương, ông ta có thể trong vòng xoay của Tiết Văn Long mà bảo toàn cho bản thân, điều này cho thấy ông ta có khả năng tồn tại trong quan trường.
Cho nên, hai người chỉ đơn giản nhìn các đoạn video, xác nhận là chân thật, bọn họ đều không muốn làm lớn chuyện nữa. Nhưng hiện tại vấn đề đau đầu của họ là kết thúc như thế nào.
Nhưng mà, sự việc phát triển thường thường không theo ý muốn. Tuy rằng Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương hai người muốn ngay lập tức kết thúc, nhưng mọi người lại không để mắt đến một nhân vật mấu chốt —— Mã Tiểu Cương. Vị thiếu gia này là con của Phó chủ tịch thành phố quản lý đô thị Mã Hoành Vỹ, quyền lực Phó chủ tịch Mã với các đơn vị rất lớn.
Trong lúc Bao Thiên Dương, Từ Kiến Hoa và Liễu Kình Vũ đang tiến hành can thiệp thì Mã Tiểu Cương đã gọi cho cha mình, đem chuyện bản thân đang ở huyện Cảnh Lâm bị người ta đánh nói hết. Mã Hoành Vĩ là người hay bao che cho con, nghe con trai nói vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Một cuộc điện thoại gọi cho Chủ tịch huyện Cảnh Lâm Hà Minh Quang, mắng một trận. Bởi vì Hạ Quang Minh và Mã Hoành Vĩ vốn là đều thuộc phe Lý Đức Lâm, hơn nữa Mã Hoành Vĩ lại đã từng là lãnh đạo của Hạ Quang Minh, cho nên Hạ Quang Minh chỉ có thể nín nhịn, sau khi bị mắng xong mới cẩn thận hỏi lại:
- Lãnh đạo, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mã Hoành Vĩ lúc này mới đem chuyện con mình ở huyện Cảnh Lâm bị đánh nói với Hạ Quang Minh một lần, sau đó tức giận nói:
- Tiểu Hạ, tôi mặc kệ cậu làm thế nào, nhất định phải bắt những kẻ đánh người ấy chịu trừng phạt. Con trai tôi không thể chịu đánh oan uổng.
Hạ Quang Minh gấp rút trả lời:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng bắt chúng lại.
Sau đó, Hạ Quang Minh lập tức gọi điện cho Trưởng phòng cảnh sát Bạch Trường Hỉ, ra lệnh lập tức bắt người. Đáng lẽ Bạch Trường Hỉ còn dự tính chọn vị trí trung lập, nhưng không ngờ Chủ tịch huyện lại gọi cho y, hơn nữa gần đây y lại vừa theo phía Hạ Quang Minh. Rơi vào đường cùng, y chỉ còn cách gọi cho cấp dưới yêu cầu bắt người.
Nhận được cuộc gọi của Trưởng phòng, viên cảnh sát phụ trách dẫn đội chỉ có thể chấp hành theo lệnh, vừa đi đến chỗ đám người Hoảng Đức Quảng vừa nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, thật xin lỗi, Trưởng phòng của tôi đã ra lệnh, lập tức bắt người.
Anh bạn này vừa nói xong, Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh lại can dự vào chuyện này. Bọn họ đột nhiên phát hiện, thế cục đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bọn họ rồi.
Giờ khắc này, Liễu Kình Vũ hoàn toàn nổi giận.
Hắn cũng thật không ngờ, một việc nhỏ như vậy, thân là Chủ tịch Huyện Cảnh Lâm, Hạ Quang Minh lại cố ý xen vào, còn đích thân hạ lệnh.
Bất kể như thế nào, Liễu Kình Vũ đều tuyệt đối không cho phép người nào ức hiếp anh em của mình ngay trước mặt mình.
Liễu Kình Vũ tiến về phía trước hai bước, trực tiếp ngăn cản viên cảnh sát, lạnh lùng nói:
- Mấy anh khoan hành động đã, ai là người đã ra lệnh cho các anh bắt người? Tôi sẽ khiến họ phải rút lại lời vừa nói.
Chấn động! Câu nói của Liễu Kình Vũ vừa dứt, Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương, cả đám cảnh sát tại hiện trường đều bị chấn động.
Câu nói này của Liễu Kình Vũ quá kiêu ngạo rồi. Hắn phải biết rằng người hạ lệnh là Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh đấy!
Liễu Kình Vũ dựa vào cái gì khiến ông ta rút lại lệnh?
Trong lúc nhất thời, tất cà những người có mặt đều nhìn Liễu Kình Vũ, muốn biết tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.