Chương 495: Khóc không ra nước mắt.
Mộng Nhập Hồng Hoang
17/12/2016
Bây giờ Tôn Ngọc Long buồn bực đến nỗi muốn lên tiếng khóc thật lớn.
Y rất không ngờ, bạn học cũ mà mình luôn luôn tin cậy, không ngờ trong lúc quan trọng nhất đột nhiên bỏ đi mà không từ giã, dẫn đến tất cả số tiền của mình toàn bộ không thể rút ra.
Tôn Ngọc Long biết rõ, một khi bỏ lỡ thời cơ rút tiền tốt nhất này, một khi đợi đến mình cũng bị theo dõi, đến lúc đó cho dù đã rút ra, mình cũng chưa chắc có cơ hội chuyển qua nước ngoài rồi.
Làm sao bây giờ, hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ đây, Ngô Lượng Khoan rốt cuộc đang nghĩ gì.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tôn Ngọc Long đột nhiên vang lên, Tôn Ngọc Long cầm lấy di động vừa thấy, là Ngô Lượng Khoan, vội vàng nghe máy:
– Lão Ngô à, ông bây giờ đang làm cái gì vậy, tại sao đi mà không nói lời nào, bây giờ bên này lửa đang cháy đến nơi rồi.
Điện thoại lúc đó, âm thanh của Ngô Lượng Khoan có vẻ vô cùng trầm thấp:
– Lão Tôn à, nể mặt là bạn học cũ của nhau, tôi khuyên ông một câu, nhanh chân tìm Ủy ban Kỷ luật tự thú đi, như vậy có lẽ ông còn có một con đường sống sót, bằng không mà nói, chỉ sợ ông kiếp này khó có thể qua khỏi đó.
Trong lòng Tôn Ngọc Long chấn động:
– Ngô Lượng Khoan, ông đây là ý gì, chẳng lẽ tôi Tôn Ngọc Long có lỗi với ông sao?
Ngô Lượng Khoan cười khổ nói:
– Ông tất nhiên không có có lỗi với tôi, nhưng lão Tôn à, ông có lỗi với người dân Thị xã Đông Giang đấy. Hai ta đều là người của Thị xã Đông Giang, nhưng ông suy nghĩ một chút xem, những năm gần đây, ông làm quan ở đây đích thực là không có lỗi với tất cả người dân Thị xã Đông Giang sao? Lão Tôn à, gia tài của ông đạt hơn một tỷ rồi, nhưng ông xem lại một chút Thị xã Đông Giang đi, có bao nhiêu người dân của xã, thị trấn nghèo rớt mùng tơi, có bao nhiêu người dân đang đâm cột sống của ông? Nói thật cho ông hay, lần này đây, không chỉ có khoản tiền lớn kia của ông không rút ra được, số tiền khác mà các ông giao cho tôi thao tác kia cũng không rút ra được đâu.
– Cái gì, rút không ra được? Ngô Lượng Khoan, con mẹ nhà ông rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc vì sao ông làm như vậy?
Tôn Ngọc Long đột nhiên giận dữ hét lên.
Ngô Lượng Khoan tức giận phản kích nói:
– Tôn Ngọc Long, ông nghe rõ ràng, tôi đây là đang vì ông và bọn người tham ô sau lưng ông tích đức làm việc thiện đấy. Số tiền các ông giao cho tôi, tôi đã lấy danh nghĩa cá nhân, ký kết hiệp nghị tài sản chuyển nhượng với Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân và Ủy ban nhân dân tỉnh, khoản tiền này sẽ đưa vào quỹ từ thiện làm công ích. Tôi đã phái nhân viên và tỉnh Bạch Vân cùng nhau tiến hành quản lý chung số tiền này, sẽ được dùng trong trợ giúp giáo dục vùng nông thôn nghèo khó của tỉnh Bạch Vân, nhất là Thị xã Đông Giang, xây dựng các công trình chữa bệnh, thể dục, đồng thời cũng dùng trong khoản vay ủng hộ người dân Thị xã Đông Giang gây dựng sự nghiệp.
Ngô Lượng Khoan nói với Tôn Ngọc Long tình trạng sau này khoản tiền lớn sẽ sử dụng ra sao, không đợi đến ông ta nói xong, Tôn Ngọc Long liền vô cùng thô bạo cắt đứt lời nói của ông ta:
– Ngô Lượng Khoan, đầu óc của ông bị con lừa nó đá văng rồi à? Khoản tiền kia là của ông sao? Ông dựa vào cái gì mà một mình xử lý hết số tiền đó, tôi cho ông biết, ông lập tức hủy bỏ hiệp nghị đó với tỉnh Bạch Vân đi, bằng không mà nói, tôi trực tiếp đến tổng công ty bên nước Mỹ tố cáo ông đấy.
Ngô Lượng Khoan thản nhiên cười:
– Xin lỗi nha Tôn Ngọc Long, ông có thể tùy tiện đi tố cáo tôi, tôi không sao cả, khi tôi đến Thị xã Đông Giang các ông, lúc đó tôi đã từ chức rồi. Hơn nữa tôi và đám người các ông khi ký kết hợp đồng, đều sử dụng tên một công ty ma của Mỹ, tên công ty này và tên công ty của chúng tôi chỉ kém một chữ thôi, nếu lúc ấy các ông chịu nhìn kỹ một chút vẫn có thể phát hiện vấn đề này, nhưng các ông lại không có người chịu chú ý tới chi tiết đó, cho nên, cho dù là ông muốn tố cáo tôi, cũng không thể đụng đến tôi đâu. Bởi vì căn cứ theo pháp luật của nước Mỹ, chỉ cần công ty ma kia không gây sự với tôi, ông cũng không có cách nào làm phiền tới tôi được đâu.
Tôn Ngọc Long, ông có thể cho hành vi của tôi là lừa gạt, nhưng, tôi có thể cam đoan rằng, chỉ cần các ông bất cứ kẻ nào nếu muốn gây sự với tôi, như vậy tôi sẽ kể lại tỉ mỉ các tình huống của mỗi người trong khoản tiền đó, cung cấp cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, thậm chí là Ủy ban Kỷ luật Trung Ương, đến lúc đó, mỗi người các ông có tên trong khoản tiền này đều sẽ phải chịu sự xét xử nghiêm khắc của Ủy ban Kỷ luật. Cho dù ông dám tố cáo tôi, ông cho rằng Lý Vạn Quân sẽ cho ông tố cáo tôi sao.
Ngô Lượng Khoan nói xong, Tôn Ngọc Long tức giận đến sôi máu, lửa giận tới tận tâm rồi cũng không thể giải thoát ra ngoài. Chiêu này của Ngô Lượng Khoan thật sự là rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi y không thể khống chế được. Giận quá sẽ có hại cho gan, Tôn Ngọc Long trong cơn tức giận này dẫn đến phun ra một ngụm máu lớn, thân thể mềm nhũn té ngã xuống đất.
Lúc này, vợ của Tôn Ngọc Long, Hà Hiểu Lâm nghe được tiếng động liền đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Tôn Ngọc Long té ngã trên đất, trên đất còn có một ngụm máu tươi, bà lập tức sợ hãi, vội vàng lớn tiếng hô hoán tên của Tôn Ngọc Long, vừa ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, đập mạnh ngực trước, đánh phía sau lưng. Một lát sau, Tôn Ngọc Long chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt Hà Hiểu Lâm tràn đầy quan tâm và mang theo nước mắt, Tôn Ngọc Long hơi sửng sốt.
Hà Hiểu Lâm nhìn thấy Tôn Ngọc Long tỉnh, lập tức nín khóc mỉm cười:
– Ngọc Long, rốt cục anh đã tỉnh lại rồi, anh làm em sợ muốn chết, anh bị làm sao đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh vậy, trên đất còn có một vũng máu nữa. Anh không nên cử động nha, em đã gọi số điện thoại 120 cấp cứu rồi, một lát sẽ có người tới đây thôi.
Tôn Ngọc Long chống đỡ thân thể ngồi dậy, nói với Hà Hiểu Lâm:
– Gọi điện thoại nói 120 không cần đến đây nữa, tôi không sao.
Hà Hiểu Lâm liền chỉ vũng máu trên đất kia hỏi:
– Đây là chuyện gì vậy?
Tôn Ngọc Long thở dài một tiếng nói:
– Tôi đây chỉ tức quá thôi, bây giờ, tôi thật sự có chút khóc không ra nước mắt.
Hà Hiểu Lâm hỏi:
– Rốt cuộc là sao vậy?
Tôn Ngọc Long không muốn đem chuyện của mình nói cho Hà Hiểu Lâm, y cũng không yên tâm, chỉ nói :
– Không có việc gì, chỉ là bị người khác lừa gạt thôi, tôi đây tạm thời đang bị ngưng chức Bí thư Thị ủy.
Hà Hiểu Lâm thấy Tôn Ngọc Long vẫn không chịu thổ lộ thực tình với mình, ánh mắt vốn đang quan tâm Tôn Ngọc Long bỗng biến thành oán hận. Bà ta biết rằng, trong mắt Tôn Ngọc Long, mình chỉ là một vật thể phụ thuộc mà thôi, y cho tới bây giờ không hề yêu bà ta. Lúc ấy y tổn hết tâm sức theo đuổi bà ta, chỉ vì cha bà ta lúc đó là Lão Bí thư Thành ủy TP Liêu Nguyên, y theo đuổi chỉ vì tranh thủ con đường làm quan của y càng thêm thuận lợi mà thôi. Bây giờ, cha đã mất rồi, Tôn Ngọc Long cũng đã tìm được chỗ dựa vững chắc mới là Lý Vạn Quân rồi, tình cảm của y đối với bà ta tự nhiên cũng trở nên phai nhạt, hơn nữa y còn kiếm bồ nhí ở bên ngoài nữa.
Tuy rằng Hà Hiểu Lâm vì bảo vệ Tôn Ngọc Long, cũng đồng ý làm người tình của Trình Thư Vũ, nhưng trên thực tế, bởi vì Tôn Ngọc Long là mối tình đầu của bà ta, cũng từng có vài năm đối xử rất tốt với bà ta, mặc dù là sau này khi cha vợ mất rồi, y cũng không có ly hôn với bà ta, cho nên đối với Tôn Ngọc Long, bà ta vẫn có chút cảm tình đấy.
Tuy rằng vừa rồi Tôn Ngọc Long cũng không có nói thêm gì với mình, nhưng Hà Hiểu Lâm cũng đã nghe được tin Tôn Ngọc Long bị miễn chức rồi, hơn nữa bên ngoài còn đồn rằng, rất có thể không lâu sau Tôn Ngọc Long cũng sẽ bị khởi tố, Hà Hiểu Lâm có chút đau lòng. Nhất là khi bà ta nhìn thấy Tôn Ngọc Long hộc máu té xỉu, trong nội tâm sâu thẳm, loại tình yêu đối với Tôn Ngọc Long liền lại trỗi dậy.
Hà Hiểu Lâm hai mắt rưng rưng nói:
– Ngọc Long, em nghe người ở ngoài nói Tổ tuần tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang hoạt động xung quanh ở Thị xã Đông Giang chúng ta, họ đang thu thập các chứng cứ vi phạm kỷ luật của anh.
Nghe được tin tức này, Tôn Ngọc Long chính là sửng sốt:
– Cái gì, người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh vẫn chưa đi khỏi sao?
Hà Hiểu Lâm gật gật đầu:
– Đúng vậy, họ không có đi, bọn họ còn đang điều tra anh.
Tôn Ngọc Long nghe đến đó, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, và đối phương hàn huyên một lúc sau đó tắt máy, sắc mặt của y cũng tối sầm lại.
Thông qua cú điện thoại này, y đã biết, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặt quyết tâm phải điều tra mình rồi. Mặc dù Lý Vạn Quân có lòng bảo vệ mình, nhưng hiện giờ ông ta còn không thể tự lo cho bản thân rồi, bởi vì ông ta nhận được phê bình từ Thành phố Yến Kinh, tuy rằng Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào bây giờ còn chưa có ý đối phó ông ta, nhưng ông ta tuyệt đối không dám tiếp tục đi kích thích Tăng Hồng Đào vào lúc này, bằng không mà nói, một khi Tăng Hồng Đào tức giận, Lý Vạn Quân cũng chịu không nổi, cho nên, ở Thị xã Đông Giang, Tôn Ngọc Long chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.
Giờ phút này, Tôn Ngọc Long nhớ tới đại lão gia tộc kia, thái độ rất lạnh lùng pha lẫn ngôn ngữ vô tình, y biết rằng, lần này mình thật sự nguy hiểm rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt của Tôn Ngọc Long tràn ngập suy sút và uể oải.
Nhìn đến ánh mắt của Tôn Ngọc Long, trong lòng Hà Hiểu Lâm rất đau, bà ta nhẹ nhàng ôm đầu Tôn Ngọc Long ôn nhu nói:
– Ngọc Long, không nên gấp gáp, hiện tại vẫn chưa tới lúc nhận thua cuối cùng, bất kể như thế nào, em cũng sẽ không cho anh bị khởi tố.
Giờ phút này, trong lòng đã gần như gần tuyệt vọng, Tôn Ngọc Long nghe được lời nói này của Hà Hiểu Lâm, đột nhiên cảm giác được trong lòng rất ấm áp, đến lúc này y mới đột nhiên phát hiện, hoá ra, mình cũng không phải hai bàn tay trắng, ít nhất, y còn có sự an ủi và nhu tình của Hà Hiểu Lâm đối với mình.
Tôn Ngọc Long cười khổ nói:
– Hiểu lâm, em…em thật tốt.
Người tuyệt vọng khi nhận được sự quan tâm là mẫn cảm nhất đấy. Từ trước đến giờ Tôn Ngọc long không hề có bất kỳ tình cảm đối với Hà Hiểu Lâm, nhưng giờ phút này, đột nhiên tình cảm đối với Hà Hiểu Lâm nảy ra một tia không muốn xa rời, cũng cho tới giờ khắc này, y mới nhận thức, hoá ra Hà Hiểu Lâm chính là vợ của mình.
Hà Hiểu Lâm nghe được Tôn Ngọc Long nói ra mấy chữ này, nước mắt trong khóe mi tràn ra. Tuy rằng Tôn Ngọc Long chỉ có nói vài chữ ngắn ngủn, nhưng mấy chữ này, lúc Tôn Ngọc Long nói ra thêm vài phần cảm tình, giống như lúc ba mình còn khoẻ mạnh, đó là lúc Tôn Ngọc Long đối xử với mình thân thiết nhất.
Lúc này, Tôn Ngọc Long lại thở dài một tiếng:
– Haizzz, người lẫn của đều không còn, ông trời đang giết Tôn Ngọc Long này sao.
Hà Hiểu Lâm nhìn thấy ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng của Tôn Ngọc Long, bị kích thích rất lớn, cắn răng làm ra một quyết định:
– Ngọc Long, anh không nên gấp gáp, em có một biện pháp, có lẽ có thể trợ giúp anh giải thoát khốn cảnh này.
Tôn Ngọc Long sửng sốt:
– Cái gì, em có biện pháp, biện pháp gì?
Hà Hiểu Lâm do dự một chút, vẫn cắn răng nói:
– Ngọc Long, quan hệ giữa con gái chúng ta Khởi Mộng và Liễu Kình Vũ rất tốt, lúc trước còn nghe nói hai đứa nó đang tìm hiểu nhau, chẳng qua lúc ấy anh kiên quyết phản đối, bây giờ giữa hai đứa lui tới đã rất ít rồi. Gần đây em lại nghe nói quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu rất tốt, em nghĩ, nếu con gái chúng ta có thể ra mặt đi cầu xin Liễu Kình Vũ, kêu hắn nghĩ biện pháp buông tha anh, có lẽ chuyện của anh có thể chuyển biến tốt.
Y rất không ngờ, bạn học cũ mà mình luôn luôn tin cậy, không ngờ trong lúc quan trọng nhất đột nhiên bỏ đi mà không từ giã, dẫn đến tất cả số tiền của mình toàn bộ không thể rút ra.
Tôn Ngọc Long biết rõ, một khi bỏ lỡ thời cơ rút tiền tốt nhất này, một khi đợi đến mình cũng bị theo dõi, đến lúc đó cho dù đã rút ra, mình cũng chưa chắc có cơ hội chuyển qua nước ngoài rồi.
Làm sao bây giờ, hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ đây, Ngô Lượng Khoan rốt cuộc đang nghĩ gì.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tôn Ngọc Long đột nhiên vang lên, Tôn Ngọc Long cầm lấy di động vừa thấy, là Ngô Lượng Khoan, vội vàng nghe máy:
– Lão Ngô à, ông bây giờ đang làm cái gì vậy, tại sao đi mà không nói lời nào, bây giờ bên này lửa đang cháy đến nơi rồi.
Điện thoại lúc đó, âm thanh của Ngô Lượng Khoan có vẻ vô cùng trầm thấp:
– Lão Tôn à, nể mặt là bạn học cũ của nhau, tôi khuyên ông một câu, nhanh chân tìm Ủy ban Kỷ luật tự thú đi, như vậy có lẽ ông còn có một con đường sống sót, bằng không mà nói, chỉ sợ ông kiếp này khó có thể qua khỏi đó.
Trong lòng Tôn Ngọc Long chấn động:
– Ngô Lượng Khoan, ông đây là ý gì, chẳng lẽ tôi Tôn Ngọc Long có lỗi với ông sao?
Ngô Lượng Khoan cười khổ nói:
– Ông tất nhiên không có có lỗi với tôi, nhưng lão Tôn à, ông có lỗi với người dân Thị xã Đông Giang đấy. Hai ta đều là người của Thị xã Đông Giang, nhưng ông suy nghĩ một chút xem, những năm gần đây, ông làm quan ở đây đích thực là không có lỗi với tất cả người dân Thị xã Đông Giang sao? Lão Tôn à, gia tài của ông đạt hơn một tỷ rồi, nhưng ông xem lại một chút Thị xã Đông Giang đi, có bao nhiêu người dân của xã, thị trấn nghèo rớt mùng tơi, có bao nhiêu người dân đang đâm cột sống của ông? Nói thật cho ông hay, lần này đây, không chỉ có khoản tiền lớn kia của ông không rút ra được, số tiền khác mà các ông giao cho tôi thao tác kia cũng không rút ra được đâu.
– Cái gì, rút không ra được? Ngô Lượng Khoan, con mẹ nhà ông rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc vì sao ông làm như vậy?
Tôn Ngọc Long đột nhiên giận dữ hét lên.
Ngô Lượng Khoan tức giận phản kích nói:
– Tôn Ngọc Long, ông nghe rõ ràng, tôi đây là đang vì ông và bọn người tham ô sau lưng ông tích đức làm việc thiện đấy. Số tiền các ông giao cho tôi, tôi đã lấy danh nghĩa cá nhân, ký kết hiệp nghị tài sản chuyển nhượng với Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân và Ủy ban nhân dân tỉnh, khoản tiền này sẽ đưa vào quỹ từ thiện làm công ích. Tôi đã phái nhân viên và tỉnh Bạch Vân cùng nhau tiến hành quản lý chung số tiền này, sẽ được dùng trong trợ giúp giáo dục vùng nông thôn nghèo khó của tỉnh Bạch Vân, nhất là Thị xã Đông Giang, xây dựng các công trình chữa bệnh, thể dục, đồng thời cũng dùng trong khoản vay ủng hộ người dân Thị xã Đông Giang gây dựng sự nghiệp.
Ngô Lượng Khoan nói với Tôn Ngọc Long tình trạng sau này khoản tiền lớn sẽ sử dụng ra sao, không đợi đến ông ta nói xong, Tôn Ngọc Long liền vô cùng thô bạo cắt đứt lời nói của ông ta:
– Ngô Lượng Khoan, đầu óc của ông bị con lừa nó đá văng rồi à? Khoản tiền kia là của ông sao? Ông dựa vào cái gì mà một mình xử lý hết số tiền đó, tôi cho ông biết, ông lập tức hủy bỏ hiệp nghị đó với tỉnh Bạch Vân đi, bằng không mà nói, tôi trực tiếp đến tổng công ty bên nước Mỹ tố cáo ông đấy.
Ngô Lượng Khoan thản nhiên cười:
– Xin lỗi nha Tôn Ngọc Long, ông có thể tùy tiện đi tố cáo tôi, tôi không sao cả, khi tôi đến Thị xã Đông Giang các ông, lúc đó tôi đã từ chức rồi. Hơn nữa tôi và đám người các ông khi ký kết hợp đồng, đều sử dụng tên một công ty ma của Mỹ, tên công ty này và tên công ty của chúng tôi chỉ kém một chữ thôi, nếu lúc ấy các ông chịu nhìn kỹ một chút vẫn có thể phát hiện vấn đề này, nhưng các ông lại không có người chịu chú ý tới chi tiết đó, cho nên, cho dù là ông muốn tố cáo tôi, cũng không thể đụng đến tôi đâu. Bởi vì căn cứ theo pháp luật của nước Mỹ, chỉ cần công ty ma kia không gây sự với tôi, ông cũng không có cách nào làm phiền tới tôi được đâu.
Tôn Ngọc Long, ông có thể cho hành vi của tôi là lừa gạt, nhưng, tôi có thể cam đoan rằng, chỉ cần các ông bất cứ kẻ nào nếu muốn gây sự với tôi, như vậy tôi sẽ kể lại tỉ mỉ các tình huống của mỗi người trong khoản tiền đó, cung cấp cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, thậm chí là Ủy ban Kỷ luật Trung Ương, đến lúc đó, mỗi người các ông có tên trong khoản tiền này đều sẽ phải chịu sự xét xử nghiêm khắc của Ủy ban Kỷ luật. Cho dù ông dám tố cáo tôi, ông cho rằng Lý Vạn Quân sẽ cho ông tố cáo tôi sao.
Ngô Lượng Khoan nói xong, Tôn Ngọc Long tức giận đến sôi máu, lửa giận tới tận tâm rồi cũng không thể giải thoát ra ngoài. Chiêu này của Ngô Lượng Khoan thật sự là rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi y không thể khống chế được. Giận quá sẽ có hại cho gan, Tôn Ngọc Long trong cơn tức giận này dẫn đến phun ra một ngụm máu lớn, thân thể mềm nhũn té ngã xuống đất.
Lúc này, vợ của Tôn Ngọc Long, Hà Hiểu Lâm nghe được tiếng động liền đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Tôn Ngọc Long té ngã trên đất, trên đất còn có một ngụm máu tươi, bà lập tức sợ hãi, vội vàng lớn tiếng hô hoán tên của Tôn Ngọc Long, vừa ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, đập mạnh ngực trước, đánh phía sau lưng. Một lát sau, Tôn Ngọc Long chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt Hà Hiểu Lâm tràn đầy quan tâm và mang theo nước mắt, Tôn Ngọc Long hơi sửng sốt.
Hà Hiểu Lâm nhìn thấy Tôn Ngọc Long tỉnh, lập tức nín khóc mỉm cười:
– Ngọc Long, rốt cục anh đã tỉnh lại rồi, anh làm em sợ muốn chết, anh bị làm sao đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh vậy, trên đất còn có một vũng máu nữa. Anh không nên cử động nha, em đã gọi số điện thoại 120 cấp cứu rồi, một lát sẽ có người tới đây thôi.
Tôn Ngọc Long chống đỡ thân thể ngồi dậy, nói với Hà Hiểu Lâm:
– Gọi điện thoại nói 120 không cần đến đây nữa, tôi không sao.
Hà Hiểu Lâm liền chỉ vũng máu trên đất kia hỏi:
– Đây là chuyện gì vậy?
Tôn Ngọc Long thở dài một tiếng nói:
– Tôi đây chỉ tức quá thôi, bây giờ, tôi thật sự có chút khóc không ra nước mắt.
Hà Hiểu Lâm hỏi:
– Rốt cuộc là sao vậy?
Tôn Ngọc Long không muốn đem chuyện của mình nói cho Hà Hiểu Lâm, y cũng không yên tâm, chỉ nói :
– Không có việc gì, chỉ là bị người khác lừa gạt thôi, tôi đây tạm thời đang bị ngưng chức Bí thư Thị ủy.
Hà Hiểu Lâm thấy Tôn Ngọc Long vẫn không chịu thổ lộ thực tình với mình, ánh mắt vốn đang quan tâm Tôn Ngọc Long bỗng biến thành oán hận. Bà ta biết rằng, trong mắt Tôn Ngọc Long, mình chỉ là một vật thể phụ thuộc mà thôi, y cho tới bây giờ không hề yêu bà ta. Lúc ấy y tổn hết tâm sức theo đuổi bà ta, chỉ vì cha bà ta lúc đó là Lão Bí thư Thành ủy TP Liêu Nguyên, y theo đuổi chỉ vì tranh thủ con đường làm quan của y càng thêm thuận lợi mà thôi. Bây giờ, cha đã mất rồi, Tôn Ngọc Long cũng đã tìm được chỗ dựa vững chắc mới là Lý Vạn Quân rồi, tình cảm của y đối với bà ta tự nhiên cũng trở nên phai nhạt, hơn nữa y còn kiếm bồ nhí ở bên ngoài nữa.
Tuy rằng Hà Hiểu Lâm vì bảo vệ Tôn Ngọc Long, cũng đồng ý làm người tình của Trình Thư Vũ, nhưng trên thực tế, bởi vì Tôn Ngọc Long là mối tình đầu của bà ta, cũng từng có vài năm đối xử rất tốt với bà ta, mặc dù là sau này khi cha vợ mất rồi, y cũng không có ly hôn với bà ta, cho nên đối với Tôn Ngọc Long, bà ta vẫn có chút cảm tình đấy.
Tuy rằng vừa rồi Tôn Ngọc Long cũng không có nói thêm gì với mình, nhưng Hà Hiểu Lâm cũng đã nghe được tin Tôn Ngọc Long bị miễn chức rồi, hơn nữa bên ngoài còn đồn rằng, rất có thể không lâu sau Tôn Ngọc Long cũng sẽ bị khởi tố, Hà Hiểu Lâm có chút đau lòng. Nhất là khi bà ta nhìn thấy Tôn Ngọc Long hộc máu té xỉu, trong nội tâm sâu thẳm, loại tình yêu đối với Tôn Ngọc Long liền lại trỗi dậy.
Hà Hiểu Lâm hai mắt rưng rưng nói:
– Ngọc Long, em nghe người ở ngoài nói Tổ tuần tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang hoạt động xung quanh ở Thị xã Đông Giang chúng ta, họ đang thu thập các chứng cứ vi phạm kỷ luật của anh.
Nghe được tin tức này, Tôn Ngọc Long chính là sửng sốt:
– Cái gì, người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh vẫn chưa đi khỏi sao?
Hà Hiểu Lâm gật gật đầu:
– Đúng vậy, họ không có đi, bọn họ còn đang điều tra anh.
Tôn Ngọc Long nghe đến đó, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại, và đối phương hàn huyên một lúc sau đó tắt máy, sắc mặt của y cũng tối sầm lại.
Thông qua cú điện thoại này, y đã biết, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặt quyết tâm phải điều tra mình rồi. Mặc dù Lý Vạn Quân có lòng bảo vệ mình, nhưng hiện giờ ông ta còn không thể tự lo cho bản thân rồi, bởi vì ông ta nhận được phê bình từ Thành phố Yến Kinh, tuy rằng Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào bây giờ còn chưa có ý đối phó ông ta, nhưng ông ta tuyệt đối không dám tiếp tục đi kích thích Tăng Hồng Đào vào lúc này, bằng không mà nói, một khi Tăng Hồng Đào tức giận, Lý Vạn Quân cũng chịu không nổi, cho nên, ở Thị xã Đông Giang, Tôn Ngọc Long chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.
Giờ phút này, Tôn Ngọc Long nhớ tới đại lão gia tộc kia, thái độ rất lạnh lùng pha lẫn ngôn ngữ vô tình, y biết rằng, lần này mình thật sự nguy hiểm rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt của Tôn Ngọc Long tràn ngập suy sút và uể oải.
Nhìn đến ánh mắt của Tôn Ngọc Long, trong lòng Hà Hiểu Lâm rất đau, bà ta nhẹ nhàng ôm đầu Tôn Ngọc Long ôn nhu nói:
– Ngọc Long, không nên gấp gáp, hiện tại vẫn chưa tới lúc nhận thua cuối cùng, bất kể như thế nào, em cũng sẽ không cho anh bị khởi tố.
Giờ phút này, trong lòng đã gần như gần tuyệt vọng, Tôn Ngọc Long nghe được lời nói này của Hà Hiểu Lâm, đột nhiên cảm giác được trong lòng rất ấm áp, đến lúc này y mới đột nhiên phát hiện, hoá ra, mình cũng không phải hai bàn tay trắng, ít nhất, y còn có sự an ủi và nhu tình của Hà Hiểu Lâm đối với mình.
Tôn Ngọc Long cười khổ nói:
– Hiểu lâm, em…em thật tốt.
Người tuyệt vọng khi nhận được sự quan tâm là mẫn cảm nhất đấy. Từ trước đến giờ Tôn Ngọc long không hề có bất kỳ tình cảm đối với Hà Hiểu Lâm, nhưng giờ phút này, đột nhiên tình cảm đối với Hà Hiểu Lâm nảy ra một tia không muốn xa rời, cũng cho tới giờ khắc này, y mới nhận thức, hoá ra Hà Hiểu Lâm chính là vợ của mình.
Hà Hiểu Lâm nghe được Tôn Ngọc Long nói ra mấy chữ này, nước mắt trong khóe mi tràn ra. Tuy rằng Tôn Ngọc Long chỉ có nói vài chữ ngắn ngủn, nhưng mấy chữ này, lúc Tôn Ngọc Long nói ra thêm vài phần cảm tình, giống như lúc ba mình còn khoẻ mạnh, đó là lúc Tôn Ngọc Long đối xử với mình thân thiết nhất.
Lúc này, Tôn Ngọc Long lại thở dài một tiếng:
– Haizzz, người lẫn của đều không còn, ông trời đang giết Tôn Ngọc Long này sao.
Hà Hiểu Lâm nhìn thấy ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng của Tôn Ngọc Long, bị kích thích rất lớn, cắn răng làm ra một quyết định:
– Ngọc Long, anh không nên gấp gáp, em có một biện pháp, có lẽ có thể trợ giúp anh giải thoát khốn cảnh này.
Tôn Ngọc Long sửng sốt:
– Cái gì, em có biện pháp, biện pháp gì?
Hà Hiểu Lâm do dự một chút, vẫn cắn răng nói:
– Ngọc Long, quan hệ giữa con gái chúng ta Khởi Mộng và Liễu Kình Vũ rất tốt, lúc trước còn nghe nói hai đứa nó đang tìm hiểu nhau, chẳng qua lúc ấy anh kiên quyết phản đối, bây giờ giữa hai đứa lui tới đã rất ít rồi. Gần đây em lại nghe nói quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu rất tốt, em nghĩ, nếu con gái chúng ta có thể ra mặt đi cầu xin Liễu Kình Vũ, kêu hắn nghĩ biện pháp buông tha anh, có lẽ chuyện của anh có thể chuyển biến tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.