Chương 527: Không chấp hành lệnh.
Mộng Nhập Hồng Hoang
11/01/2017
Trong lòng đầy hoài nghi, Tống Hiểu Quân quyết định đưa thông báo của Liễu Kình Vũ xuống các phòng ban.
Đúng theo dự liệu của Tống Hiểu Quân, sau khi thông báo này được đưa xuống không lâu, ở huyện Thụy Nguyên đã dấy lên một làn sóng lớn. Lần này, dưới sự trợ giúp của một số người, người dân trong huyện Thụy Nguyên đều biết việc này, mọi người đều tỏ thái độ khen chê khác nhau. Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ câu nói được nhắc tới nhiều nhất trong dư luận của người dân trong huyện chính là:
– Ôi chao, lại một Bí thư Huyện ủy ngớ ngẩn nữa lại tới rồi, những người làm quan này là bệnh chủ nghĩa hình thức, sao lại không làm gì thực tế hơn chứ.
Về cơ bản, ở huyện Thụy Nguyên từ thành thị tới nông thôn đều không có mấy người xem trọng Liễu Kình Vũ. Mọi người đều nghĩ rằng hành động này của Liễu Kình Vũ là bệnh chủ nghĩa hình thức, quan trọng nhất là trước Liễu Kình Vũ không chỉ có một, hai vị lãnh đạo cũng như hắn đưa ra vấn đề chỉnh đốn môi trường, song cuối cùng cũng chẳng ai giải quyết được vấn đề môi trường của huyện Thụy Nguyên.
Bây giờ người dân đều đã không còn kỳ vọng gì với những người làm quan chức của huyện Thụy Nguyên nữa.
Ba ngày sau, cuộc họp Thường vụ đầu tiên sau khi Liễu Kình Vũ tới nhậm chức chính thức tiến hành.
Lần này, Liễu Kình Vũ theo lời hứa trước đây của hắn, trước giờ họp khoảng 4 phút đã tới phòng họp.
Khi Liễu Kình Vũ tới, trong phòng họp đã có 3, 4 người ngồi đó rồi. Những người này đều sửng sốt thấy Liễu Kình Vũ quả thực đã tới phòng họp trước 4 phút. Sau khi chào Liễu Kình Vũ, tất cả đều chìm vào im lặng, hoặc hút thuốc, hoặc uống trà.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, người trong phòng họp ngày càng nhiều, tới 9h29’, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm và Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương lần lượt tiến vào.
Mọi người đã tới đông đủ, không ai tới muộn.
Liễu Kình Vũ đang ngồi trên ghế chủ trì, đảo mắt nhìn mọi người một lượt, liền nói:
– Thưa các đồng chí, hôm nay là cuộc họp thường vụ chính thức đầu tiên sau khi tôi lên nhậm chức. Chủ đề chính của cuộc họp hôm nay tôi đã nhờ Chủ nhiệm Tống thông báo tới các đồng chí hai ngày trước rồi, không biết mọi người đã có phương án làm thế nào giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên chúng ta chưa? Kết quả ra sao, sau đây mọi người hãy phát biểu ý kiến của mình. Chủ tịch huyện Ngụy, bắt đầu từ ông đi.
Ngụy Hoành Lâm ngồi phía bên trái Liễu Kình Vũ, xếp ngang hàng với Liễu Kình Vũ.
Ngụy Hoành Lâm thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới tên mình, cũng không khước từ liền đáp:
– Bí thư Liễu, tôi đã phát động quần chúng cán bộ các cấp Ủy ban nhân dân huyện chúng ta triển khai thảo luận rộng rãi vấn đề này, cuối cùng đã tập hợp được ý kiến hữu hiệu như sau:
Phương án thứ nhất, đề nghị lãnh đạo cấp trên trợ cấp tài chính về việc chỉnh đốn môi trường, thông qua hình thức bỏ phiếu mời các công ty vệ sinh môi trường hoặc xí nghiệp tư nhân triển khai xử lý tập trung. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta và các ban ngành phụ trách hữu quan chú ý tốt là được.
Phương án thứ hai, tích cực triển khai công tác tuyên truyền, phát động rộng rãi người dân trong các khu tự trị để mọi người tích cực chủ động triển khai vệ sinh môi trường, vì môi trường mỗi người tự đóng góp một phần sức lực, phương án ba ….
Tiếp theo, Ngụy Hoành Lâm liên tục nói ra bốn, năm phương án. Nghe xong nhiều người đều nghĩ rằng vấn đề chỉnh đốn vệ sinh môi trường vị Chủ tịch huyện Ngụy này làm rất đầy đủ. Tuy nhiên sau khi các ủy viên thường vụ trong cuộc họp nghe xong lại đều cảm thấy buồn cười, bởi vì những phương án mà Ngụy Hoành Lâm đưa ra đều là kế hoạch thực hiện vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên của các đồng chí lãnh đạo Huyện ủy huyện Thụy Nguyên trước đây. Mà kết quả thực hiện của những phương án này đều không giải quyết được gì hết, không có phương án nào thành công.
Chờ sau khi Ngụy Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, mà nhìn về phía Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương ngồi ở hàng thứ ba.
Tôn Húc Dương cũng nói một tràng dài, nhưng nghe kỹ thì về cơ bản cũng tương tự như những phương án của Ngụy Hoành Lâm.
Còn các Ủy viên thường vụ khác thì lại càng nhàn hơn, có người đồng ý với phương án của Ngụy Hoành Lâm, có người nói đồng ý với phương án của Tôn Húc Dương, chỉ có Tống Hiểu Quân đưa ra ý kiến sắc bén:
– Tôi nghĩ rằng chúng ta không chỉ cần phát động quần chúng và lãnh đạo cấp trên viện trợ, bản thân chúng ta cũng nên tích cực hành động, làm hết sức mình, đồng thời cũng nên làm tốt công tác đốc thúc và kiểm tra.
Chờ sau khi mọi người phát biểu xong, chân mày Liễu Kình Vũ đã chau nhíu lại thành một rãnh sâu.
Liễu Kình Vũ không phải là kẻ ngốc, dù hắn chỉ vừa mới tới huyện Thụy Nguyên, nhưng qua biểu hiện của các Ủy viên thường vụ ngồi đây, hắn cũng đã thấy được rất nhiều người dường như đều muốn chê cười mình. Phân tích như vậy nhưng phương án mà họ đưa ra e rằng đều đã được thực tiễn chứng minh là không thể dùng được.
Nghĩ tới đây, bất giác khóe miệng Liễu Kình Vũ không khỏi để lộ nụ cười lạnh lùng.
Liễu Kình Vũ liếc nhanh mọi người một lượt:
– Mọi người đều đã nói xong rồi, còn có ai muốn bổ sung gì không?
Mọi người đều lắc đầu.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Được rồi, nếu mọi người không ai cần bổ sung gì, vậy tôi xin nói ý kiến của mình. Theo tôi, ý kiến của Chủ tịch huyện Ngụy và Phó bí thư Tôn quả thực rất hay, nhưng nếu chỉ dựa vào những phương án mà mọi người đưa ra thì e rằng rất khó để làm tốt công tác chỉnh đốn vệ sinh môi trường. Nếu tôi đoán không lầm, e rằng những phương án mà mọi người đưa ra trước đây đã có người thực hiện rồi, mà kết quả của huyện Thụy Nguyên hiện tại đã chứng minh những phương án này không đạt được hiệu quả lý tưởng, dĩ nhiên thuyết pháp của tôi chỉ là suy đoán mà thôi, mọi người cũng không nên quá chú tâm vào đó.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương đều đỏ mặt lên. Họ không ngờ tên Liễu Kình Vũ này lại đoán được dụng ý của hai người, nhưng hai người không chú ý tới, bởi vì cuộc đấu đá giữa mọi người đều có thể xảy ra, không ai được chỉ trích ai, hơn nữa phương án của hai người cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý. Dù sao tư duy mang tính sáng tạo không phải ai cũng có, chỉ có điều hai người không thể không xem trọng khả năng chính trị của chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này được.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền chuyển ý:
– Thưa các đồng chí, nói thực thấy môi trường của huyện Thụy Nguyên bẩn thỉu hỗn tạp, trong không khí luôn có mùi hôi thối, trong lòng Bí thư huyện ủy tôi rất không thoải mái. Chẳng phải có câu nói như vậy sao, “Không phá thì không xây được”, để chỉnh đốn triệt để vấn đề vệ sinh môi trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta, tôi nghĩ đã đến lúc các đồng chí Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng ta và các đồng chí công vụ của huyện Thụy Nguyên chúng ta thực sự phải dốc hết sức mình. Tôi xin đưa ra ý kiến, việc chỉnh đốn môi trường lần này đầu tiên sẽ do các cán bộ của huyện Thụy Nguyên chúng ta đảm nhiệm. Trước tiên chúng ta chia huyện Thụy Nguyên ra thành 11 bộ phận, mỗi một Ủy viên thường vụ phụ trách một bộ phận. Trong huyện có bốn bộ máy, toàn thể nhân viên cơ quan Đảng – Chính quyền huyện, các Bí thư thị trấn, Chủ tịch thị trấn và người phụ trách đơn vị hành chính sự nghiệp cũng đều thực hiện công tác chỉnh đốn vệ sinh môi trường, bao gồm các đoạn đường trong phạm vi của mình. Công tác chỉnh đốn là 10 ngày một kỳ, tôi hi vọng sao 10 ngày nữa sẽ thấy một môi trường sạch sẽ, gọn gàng trong toàn huyện. Ban đầu tôi chia theo khu vực, mọi người hãy xem kế hoạch của tôi có vấn đề gì không? Nếu có ý kiến có thể trực tiếp nêu lên, nếu không chúng ta lập tức bắt tay vào thực hiện.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đã ấn vào bàn phím máy tính trước mặt, rất nhanh trên màn hình máy chiếu trước mặt Liễu Kình Vũ lập tức hiện lên bản đồ điện tử huyện Thụy Nguyên. Trên bản đồ điện tử Liễu Kình Vũ đã dùng đường kẻ ký hiệu bởi các màu sắc khác nhau chia ra từng khu vực chủ quản của các Ủy viên thường vụ.
Mọi người vừa xem đều không thốt lên lời. Bởi vì lần này Liễu Kình Vũ đã chia rất đồng đều, ví dụ như nói khu vực nội thành, xét về mặt diện tích địa lý, về cơ bản khu vực phụ trách của mỗi người đều tương tự như nhau, cho tới vùng ven sông Thụy Nguyên gian khổ nhất, Liễu Kình Vũ cũng đã có tuyệt chiêu, chia ven bờ Thụy Nguyên ra thành 11 khúc, mỗi Ủy viên thường vụ phụ trách một khúc, hiện trường tùy cơ phối hợp, không ai chiếm lợi thế, cũng không ai chịu thiệt thòi.
Trong hoàn cảnh này, mọi người chỉ có thể đồng ý với phương án của Liễu Kình Vũ. Dù sao lúc này cũng không ai dám nói mình kiên quyết không đi đầu trong việc vệ sinh môi trường. Lời này có thể làm nhưng tuyệt đối không thể nói, bởi vì mọi người đều cần sỹ diện.
Cuối cùng, hiệu lệnh số 1 của Huyện ủy chính thức được công bố sau khi Liễu Kình Vũ tới huyện Thụy Nguyên. Mà nội dung của hiệu lệnh số 1 này chính là toàn bộ Ủy viên thường vụ huyện Thụy Nguyên phân nhóm phụ trách công tác chỉnh đốn vệ sinh môi trường. Trong vòng 10 ngày là hết kỳ hạn, tới khi tổ chức liên hợp lại kiểm tra, xem xem rốt cuộc Nhóm do ai phụ trách làm kém nhất, hơn nữa còn tiến hành đánh giá theo tình trạng vệ sinh môi trường xấu tốt.
Hiệu lệnh số 1 nhanh chóng được phát tới các Ủy viên thường vụ, các đơn vị cơ quan bằng văn bản.
Nhiều người sau khi đọc xong hiệu lệnh số 1, suy nghĩ đầu tiên chính là các Ủy viên thường vụ Huyện ủy có điên không, họ làm như vậy há chẳng phải ngang với đem dây buộc mình sao? Trước đây, khi bất kỳ vị lãnh đạo nào lên nhậm chức cũng đều chỉ chụp lên đầu kẻ khác mà không chụp lên đầu mình.
Ngày hôm hiệu lệnh số 1 được phát đi, một cảnh tượng xuất hiện khiến Liễu Kình Vũ không ngờ tới, tất cả Ủy viên thường vụ Huyện ủy vẫn chưa có ai chủ động dẫn đầu đi dọn dẹp, mà các đơn vị cơ quan cũng không có ai dọn dẹp.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi trong huyện Thụy Nguyên đều lên tiếng cười nhạo, nhiều người còn cười nhạo Liễu Kình Vũ nói hiệu lệnh số 1 của Liễu Kình Vũ thực sự là rỗng tuếch, chính là bệnh hình thức.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được báo cáo của Tống Hiểu Quân, hắn đã mỉm cười.
Ban đầu khi hắn cầm hiệu lệnh số 1 ra trước mặt các Ủy viên thường vụ cũng đã tính tới kết cục như ngày hôm nay rồi, song Liễu Kình Vũ vẫn kiên trì công bố hiệu lệnh số 1, bởi vì hắn muốn xem xem không khí quan trường của huyện Thụy Nguyên này rốt cuộc tệ đến mức nào, nhưng kết quả cuối cùng đã khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy đau lòng.
Tống Hiểu Quân đứng bên cạnh, trong lòng đầy cảm thông và thương hại nhìn Liễu Kình Vũ. Theo anh ta, sau khi hiệu lệnh số 1 phát đi, Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này e rằng không còn trụ lâu ở huyện Thụy Nguyên được nữa. Bởi vì từ biểu hiện của quan chức huyện Thụy Nguyên, dường như không ai xem Bí thư huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này là nhân vật gì ghê gớm.
Đúng theo dự liệu của Tống Hiểu Quân, sau khi thông báo này được đưa xuống không lâu, ở huyện Thụy Nguyên đã dấy lên một làn sóng lớn. Lần này, dưới sự trợ giúp của một số người, người dân trong huyện Thụy Nguyên đều biết việc này, mọi người đều tỏ thái độ khen chê khác nhau. Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ câu nói được nhắc tới nhiều nhất trong dư luận của người dân trong huyện chính là:
– Ôi chao, lại một Bí thư Huyện ủy ngớ ngẩn nữa lại tới rồi, những người làm quan này là bệnh chủ nghĩa hình thức, sao lại không làm gì thực tế hơn chứ.
Về cơ bản, ở huyện Thụy Nguyên từ thành thị tới nông thôn đều không có mấy người xem trọng Liễu Kình Vũ. Mọi người đều nghĩ rằng hành động này của Liễu Kình Vũ là bệnh chủ nghĩa hình thức, quan trọng nhất là trước Liễu Kình Vũ không chỉ có một, hai vị lãnh đạo cũng như hắn đưa ra vấn đề chỉnh đốn môi trường, song cuối cùng cũng chẳng ai giải quyết được vấn đề môi trường của huyện Thụy Nguyên.
Bây giờ người dân đều đã không còn kỳ vọng gì với những người làm quan chức của huyện Thụy Nguyên nữa.
Ba ngày sau, cuộc họp Thường vụ đầu tiên sau khi Liễu Kình Vũ tới nhậm chức chính thức tiến hành.
Lần này, Liễu Kình Vũ theo lời hứa trước đây của hắn, trước giờ họp khoảng 4 phút đã tới phòng họp.
Khi Liễu Kình Vũ tới, trong phòng họp đã có 3, 4 người ngồi đó rồi. Những người này đều sửng sốt thấy Liễu Kình Vũ quả thực đã tới phòng họp trước 4 phút. Sau khi chào Liễu Kình Vũ, tất cả đều chìm vào im lặng, hoặc hút thuốc, hoặc uống trà.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, người trong phòng họp ngày càng nhiều, tới 9h29’, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm và Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương lần lượt tiến vào.
Mọi người đã tới đông đủ, không ai tới muộn.
Liễu Kình Vũ đang ngồi trên ghế chủ trì, đảo mắt nhìn mọi người một lượt, liền nói:
– Thưa các đồng chí, hôm nay là cuộc họp thường vụ chính thức đầu tiên sau khi tôi lên nhậm chức. Chủ đề chính của cuộc họp hôm nay tôi đã nhờ Chủ nhiệm Tống thông báo tới các đồng chí hai ngày trước rồi, không biết mọi người đã có phương án làm thế nào giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên chúng ta chưa? Kết quả ra sao, sau đây mọi người hãy phát biểu ý kiến của mình. Chủ tịch huyện Ngụy, bắt đầu từ ông đi.
Ngụy Hoành Lâm ngồi phía bên trái Liễu Kình Vũ, xếp ngang hàng với Liễu Kình Vũ.
Ngụy Hoành Lâm thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới tên mình, cũng không khước từ liền đáp:
– Bí thư Liễu, tôi đã phát động quần chúng cán bộ các cấp Ủy ban nhân dân huyện chúng ta triển khai thảo luận rộng rãi vấn đề này, cuối cùng đã tập hợp được ý kiến hữu hiệu như sau:
Phương án thứ nhất, đề nghị lãnh đạo cấp trên trợ cấp tài chính về việc chỉnh đốn môi trường, thông qua hình thức bỏ phiếu mời các công ty vệ sinh môi trường hoặc xí nghiệp tư nhân triển khai xử lý tập trung. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta và các ban ngành phụ trách hữu quan chú ý tốt là được.
Phương án thứ hai, tích cực triển khai công tác tuyên truyền, phát động rộng rãi người dân trong các khu tự trị để mọi người tích cực chủ động triển khai vệ sinh môi trường, vì môi trường mỗi người tự đóng góp một phần sức lực, phương án ba ….
Tiếp theo, Ngụy Hoành Lâm liên tục nói ra bốn, năm phương án. Nghe xong nhiều người đều nghĩ rằng vấn đề chỉnh đốn vệ sinh môi trường vị Chủ tịch huyện Ngụy này làm rất đầy đủ. Tuy nhiên sau khi các ủy viên thường vụ trong cuộc họp nghe xong lại đều cảm thấy buồn cười, bởi vì những phương án mà Ngụy Hoành Lâm đưa ra đều là kế hoạch thực hiện vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên của các đồng chí lãnh đạo Huyện ủy huyện Thụy Nguyên trước đây. Mà kết quả thực hiện của những phương án này đều không giải quyết được gì hết, không có phương án nào thành công.
Chờ sau khi Ngụy Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, mà nhìn về phía Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương ngồi ở hàng thứ ba.
Tôn Húc Dương cũng nói một tràng dài, nhưng nghe kỹ thì về cơ bản cũng tương tự như những phương án của Ngụy Hoành Lâm.
Còn các Ủy viên thường vụ khác thì lại càng nhàn hơn, có người đồng ý với phương án của Ngụy Hoành Lâm, có người nói đồng ý với phương án của Tôn Húc Dương, chỉ có Tống Hiểu Quân đưa ra ý kiến sắc bén:
– Tôi nghĩ rằng chúng ta không chỉ cần phát động quần chúng và lãnh đạo cấp trên viện trợ, bản thân chúng ta cũng nên tích cực hành động, làm hết sức mình, đồng thời cũng nên làm tốt công tác đốc thúc và kiểm tra.
Chờ sau khi mọi người phát biểu xong, chân mày Liễu Kình Vũ đã chau nhíu lại thành một rãnh sâu.
Liễu Kình Vũ không phải là kẻ ngốc, dù hắn chỉ vừa mới tới huyện Thụy Nguyên, nhưng qua biểu hiện của các Ủy viên thường vụ ngồi đây, hắn cũng đã thấy được rất nhiều người dường như đều muốn chê cười mình. Phân tích như vậy nhưng phương án mà họ đưa ra e rằng đều đã được thực tiễn chứng minh là không thể dùng được.
Nghĩ tới đây, bất giác khóe miệng Liễu Kình Vũ không khỏi để lộ nụ cười lạnh lùng.
Liễu Kình Vũ liếc nhanh mọi người một lượt:
– Mọi người đều đã nói xong rồi, còn có ai muốn bổ sung gì không?
Mọi người đều lắc đầu.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Được rồi, nếu mọi người không ai cần bổ sung gì, vậy tôi xin nói ý kiến của mình. Theo tôi, ý kiến của Chủ tịch huyện Ngụy và Phó bí thư Tôn quả thực rất hay, nhưng nếu chỉ dựa vào những phương án mà mọi người đưa ra thì e rằng rất khó để làm tốt công tác chỉnh đốn vệ sinh môi trường. Nếu tôi đoán không lầm, e rằng những phương án mà mọi người đưa ra trước đây đã có người thực hiện rồi, mà kết quả của huyện Thụy Nguyên hiện tại đã chứng minh những phương án này không đạt được hiệu quả lý tưởng, dĩ nhiên thuyết pháp của tôi chỉ là suy đoán mà thôi, mọi người cũng không nên quá chú tâm vào đó.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương đều đỏ mặt lên. Họ không ngờ tên Liễu Kình Vũ này lại đoán được dụng ý của hai người, nhưng hai người không chú ý tới, bởi vì cuộc đấu đá giữa mọi người đều có thể xảy ra, không ai được chỉ trích ai, hơn nữa phương án của hai người cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý. Dù sao tư duy mang tính sáng tạo không phải ai cũng có, chỉ có điều hai người không thể không xem trọng khả năng chính trị của chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này được.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền chuyển ý:
– Thưa các đồng chí, nói thực thấy môi trường của huyện Thụy Nguyên bẩn thỉu hỗn tạp, trong không khí luôn có mùi hôi thối, trong lòng Bí thư huyện ủy tôi rất không thoải mái. Chẳng phải có câu nói như vậy sao, “Không phá thì không xây được”, để chỉnh đốn triệt để vấn đề vệ sinh môi trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta, tôi nghĩ đã đến lúc các đồng chí Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng ta và các đồng chí công vụ của huyện Thụy Nguyên chúng ta thực sự phải dốc hết sức mình. Tôi xin đưa ra ý kiến, việc chỉnh đốn môi trường lần này đầu tiên sẽ do các cán bộ của huyện Thụy Nguyên chúng ta đảm nhiệm. Trước tiên chúng ta chia huyện Thụy Nguyên ra thành 11 bộ phận, mỗi một Ủy viên thường vụ phụ trách một bộ phận. Trong huyện có bốn bộ máy, toàn thể nhân viên cơ quan Đảng – Chính quyền huyện, các Bí thư thị trấn, Chủ tịch thị trấn và người phụ trách đơn vị hành chính sự nghiệp cũng đều thực hiện công tác chỉnh đốn vệ sinh môi trường, bao gồm các đoạn đường trong phạm vi của mình. Công tác chỉnh đốn là 10 ngày một kỳ, tôi hi vọng sao 10 ngày nữa sẽ thấy một môi trường sạch sẽ, gọn gàng trong toàn huyện. Ban đầu tôi chia theo khu vực, mọi người hãy xem kế hoạch của tôi có vấn đề gì không? Nếu có ý kiến có thể trực tiếp nêu lên, nếu không chúng ta lập tức bắt tay vào thực hiện.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đã ấn vào bàn phím máy tính trước mặt, rất nhanh trên màn hình máy chiếu trước mặt Liễu Kình Vũ lập tức hiện lên bản đồ điện tử huyện Thụy Nguyên. Trên bản đồ điện tử Liễu Kình Vũ đã dùng đường kẻ ký hiệu bởi các màu sắc khác nhau chia ra từng khu vực chủ quản của các Ủy viên thường vụ.
Mọi người vừa xem đều không thốt lên lời. Bởi vì lần này Liễu Kình Vũ đã chia rất đồng đều, ví dụ như nói khu vực nội thành, xét về mặt diện tích địa lý, về cơ bản khu vực phụ trách của mỗi người đều tương tự như nhau, cho tới vùng ven sông Thụy Nguyên gian khổ nhất, Liễu Kình Vũ cũng đã có tuyệt chiêu, chia ven bờ Thụy Nguyên ra thành 11 khúc, mỗi Ủy viên thường vụ phụ trách một khúc, hiện trường tùy cơ phối hợp, không ai chiếm lợi thế, cũng không ai chịu thiệt thòi.
Trong hoàn cảnh này, mọi người chỉ có thể đồng ý với phương án của Liễu Kình Vũ. Dù sao lúc này cũng không ai dám nói mình kiên quyết không đi đầu trong việc vệ sinh môi trường. Lời này có thể làm nhưng tuyệt đối không thể nói, bởi vì mọi người đều cần sỹ diện.
Cuối cùng, hiệu lệnh số 1 của Huyện ủy chính thức được công bố sau khi Liễu Kình Vũ tới huyện Thụy Nguyên. Mà nội dung của hiệu lệnh số 1 này chính là toàn bộ Ủy viên thường vụ huyện Thụy Nguyên phân nhóm phụ trách công tác chỉnh đốn vệ sinh môi trường. Trong vòng 10 ngày là hết kỳ hạn, tới khi tổ chức liên hợp lại kiểm tra, xem xem rốt cuộc Nhóm do ai phụ trách làm kém nhất, hơn nữa còn tiến hành đánh giá theo tình trạng vệ sinh môi trường xấu tốt.
Hiệu lệnh số 1 nhanh chóng được phát tới các Ủy viên thường vụ, các đơn vị cơ quan bằng văn bản.
Nhiều người sau khi đọc xong hiệu lệnh số 1, suy nghĩ đầu tiên chính là các Ủy viên thường vụ Huyện ủy có điên không, họ làm như vậy há chẳng phải ngang với đem dây buộc mình sao? Trước đây, khi bất kỳ vị lãnh đạo nào lên nhậm chức cũng đều chỉ chụp lên đầu kẻ khác mà không chụp lên đầu mình.
Ngày hôm hiệu lệnh số 1 được phát đi, một cảnh tượng xuất hiện khiến Liễu Kình Vũ không ngờ tới, tất cả Ủy viên thường vụ Huyện ủy vẫn chưa có ai chủ động dẫn đầu đi dọn dẹp, mà các đơn vị cơ quan cũng không có ai dọn dẹp.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi trong huyện Thụy Nguyên đều lên tiếng cười nhạo, nhiều người còn cười nhạo Liễu Kình Vũ nói hiệu lệnh số 1 của Liễu Kình Vũ thực sự là rỗng tuếch, chính là bệnh hình thức.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được báo cáo của Tống Hiểu Quân, hắn đã mỉm cười.
Ban đầu khi hắn cầm hiệu lệnh số 1 ra trước mặt các Ủy viên thường vụ cũng đã tính tới kết cục như ngày hôm nay rồi, song Liễu Kình Vũ vẫn kiên trì công bố hiệu lệnh số 1, bởi vì hắn muốn xem xem không khí quan trường của huyện Thụy Nguyên này rốt cuộc tệ đến mức nào, nhưng kết quả cuối cùng đã khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy đau lòng.
Tống Hiểu Quân đứng bên cạnh, trong lòng đầy cảm thông và thương hại nhìn Liễu Kình Vũ. Theo anh ta, sau khi hiệu lệnh số 1 phát đi, Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này e rằng không còn trụ lâu ở huyện Thụy Nguyên được nữa. Bởi vì từ biểu hiện của quan chức huyện Thụy Nguyên, dường như không ai xem Bí thư huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này là nhân vật gì ghê gớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.