Chương 539: Không thể tiến hành.
Mộng Nhập Hồng Hoang
17/01/2017
Sự tình phát triển đến bước này, Dương Vĩ cũng biết bản thân nếu mềm yếu thì nhất định sẽ không có
kết cục tốt đẹp, vì vậy gã rất cương quyết nói lại:
– Xin lỗi Bí thư Liễu, cảnh sát chúng tôi lúc thi hành nhiệm vụ có điều lệ giữ bí mật, vì vậy những tin tức liên quan tôi không tiện để lộ ra cho ngài, xin ngài thứ lỗi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười một cái rồi nói:
– Ồ, điều lệ giữ bí mật, cái lý do này không tồi. Tôi muốn hỏi anh, tôi muốn mang theo những người này vào trong huyện Thụy Nguyên chúng ta, anh còn ngăn cản lại nữa không?
Dương Vĩ lập tức không còn gì để nói, gã ta hiện tại còn không biết nên trả lời thế nào. Nếu không ngăn cản lại, mệnh lệnh mình nhận được là ngăn cản lại, nếu thực sự đem những người này thả ra, vậy thì chức quan của mình e rằng sẽ không giữ được, nhưng nếu không thả ra, Liễu Kình Vũ đường đường là Bí thư Huyện ủy, muốn xử lí một tên cảnh sát nhỏ bé như mình cũng là chuyện dễ dàng.
Làm sao bây giờ?
Dương Vĩ hơi trầm ngâm một chút, lập tức đảo mắt, nghĩ kế trong đầu, gã ta nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, ngài nói ngăn cản, tôi nhất định không dám, nhưng xin ngài thông cảm một chút, những điều này làm khó cho thuộc hạ chúng tôi. Nếu ngài thực sự muốn dẫn bọn họ đi, vẫn xin ngài liên hệ với Trưởng phòng của chúng tôi một chút, nếu ông ấy bên đó đồng ý thả ra, tôi lập tức thả.
Liễu Kình Vũ không tiếp nhận ý kiến của Dương Vĩ. Liễu Kình Vũ không phải là tên nhóc chân ướt chân ráo vừa mới bước chân vào quan trường, đối với những sự luồn lách trong quan trường hắn sớm đã quen. Hắn hiểu rất rõ, nếu bản thân thực sự làm theo lời nói của Dương Vĩ, e rằng chuyện này bản thân không thể làm được gì, chẳng may không gọi được cho Trưởng phòng thì làm thế nào, chẳng lẽ mình phải đợi đến khi gọi được thì mới thả người sao.
Chuyện đùa, mình đường đường là Bí thư Huyện ủy, nếu chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã bị đối phương khống chế, thì cái chức Bí thư Huyện ủy này cũng không xứng rồi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Dương Vĩ một cái, trầm giọng nói:
– Tôi và Trưởng phòng của các anh liên hệ, có nhất thiết không? Tôi thấy như thế này đi, các người ở hiện trường đều cùng tôi đi, đi thẳng đến bên bờ sông Thụy Nguyên, lát nữa bên đó có một hội nghị làm việc trực tiếp, đến lúc đó Trưởng phòng của các anh cũng sẽ đến, nếu anh có ý kiến gì thì đều có thể nói với ông ta ngay tại đó. Tôi có thể làm chứng cho anh, không phải anh chủ động thả bọn họ ra.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp nói với Nghiêm Thiên Hoa:
– Phóng viên Nghiêm, chúng ta lên xe, trực tiếp đến thẳng hiện trường, hôm nay e rằng vất vả cho các ông rồi.
Nghiêm Thiên Hoa vừa nhìn thấy Liễu Kình Vũ giải quyết việc này gọn gàng như vậy, trong lòng âm thầm tán thưởng. Đối với tất cả những gì xảy ra vừa rồi ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, từ tác phong của Liễu Kình Vũ ông ta có thể nhìn ra, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là một lãnh đạo vô cùng cứng rắn và mạnh mẽ.
Nghiêm Thiên Hoa cười nói:
– Chúng tôi vất vả chút cũng không sao, đã thành thói quen rồi.
Lúc này, Dương Vĩ cũng không còn cách nào khác, Liễu Kình Vũ đã lên xe tiếp sóng của đối phương, cho dù gã có vài cái gan, gã cũng không dám ngăn cản xe của Bí thư Huyện ủy ngồi. Gã chỉ có thể gọi mấy tên đồng nghiệp lên xe cảnh sát, đi theo sau xe tiếp sóng hướng đến sông Thụy Nguyên.
Liễu Kình Vũ cũng không biết rằng, lúc hắn rời khu vực chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ không lâu, Hoàng Bảo Trụ liền nhận được một tin nhắn, lúc ấy liền sốt ruột. Hơn nữa gã cũng đang ở hiện trường, biết được Liễu Kình Vũ phải đi đến đầu đường cao tốc đón phóng viên của Đài truyền hình tỉnh, gã vốn dĩ cho rằng Liễu Kình Vũ không thể mang được những phóng viên đó đến đây, song thật không ngờ gã vừa rồi lại nhận được tin nhắn nói Liễu Kình Vũ đã mang phóng viên cùng xe tiếp sóng đến đây. Gã lập tức bắt đầu gọi điện thoại.
Xe tiếp sóng của Liễu Kình Vũ bọn họ vừa mới chạy đến ven bờ sông Thụy Nguyên, cách chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ còn 200m, liền bị Hoàng Bảo Trụ mang theo một đám người chặn lại. Mà trong lúc này, vô cùng “trùng hợp” chính là Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương đang dẫn theo một nhóm các Ủy viên thường vụ thị sát ở nơi cách Liễu Kình Vũ bọn họ dừng xe là 1km, hơn nữa giữa hai nơi bởi vì có vật che chắn nên Ngụy Hoành Lâm bọn họ không nhìn thấy được tình hình xảy ra bên này của Liễu Kình Vũ.
Trước xe tiếp sóng, hơn hai mươi người dàn hàng đứng, mỗi bên hơn mười người, những người này trực tiếp vây chặt quanh xe tiếp sóng
Hoàng Bảo Trụ đứng ở phía trước gần nhất, lấy tay vuốt cửa kính, chỉ vào lái xe lớn tiếng nói:
– Quay lại, quay lại, lập tức rời khỏi nơi này, chúng ta ở đây không hoan nghênh bất kì phương tiện truyền thông nào.
Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy tình huống này, lúc đó sắc mặt liền phát lạnh.
Liễu Kình Vũ hướng về phía chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ nhìn thoáng qua, lúc này ánh mắt liền híp lại. Hắn còn nhớ rõ lúc chuẩn bị rời đi chính mình còn nói với Ngụy Hoành Lâm bọn họ, yêu cầu bọn họ không được đi xa nơi này, ở bên đó chờ mình, để bọn họ bàn bạc đối sách, trái lại, lúc này bọn họ vậy mà không những không ở gần mà còn mặc kệ cho Hoàng Bảo Trụ mang theo người đi chặn đường. Nếu nói Ngụy Hoành Lâm bọn họ không phải cố ý, thì có đánh chết Liễu Kình Vũ cũng không tin.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng biết rõ, nếu như mình thực sự tìm đám người Ngụy Hoành Lâm chất vấn mà nói, bọn họ sẽ có hơn một trăm lí do để đối phó với mình. Vì vậy Liễu Kình Vũ dứt khoát vứt bỏ ý định chất vất bọn họ, trực tiếp gọi điện thoại cho Ngụy Hoành Lâm:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, mời đồng chí mang các vị Ủy viên Ban thường vụ đến nơi cách 200m về phía đông chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, chúng ta ở nơi này tổ chức cuộc họp tại hiện trường. Ngoài ra mời đồng chí một lần nữa thông báo với các nhân vật số một, số hai của Phòng bảo vệ môi trường, Phòng quản lí đô thị, Phòng xây dựng, Phòng công an, mời bọn họ trong vòng hai mươi phút đến ngay đây, chúng ta phải triệu tập hội nghị làm việc ngay tại hiện trường. Đồng thời sẽ có xe tiếp sóng truyền hình ghi lại toàn bộ nội dung hội nghị của chúng ta tại hiện trường, hơn nữa không loại trừ khả năng sẽ phát sóng trực tiếp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại, không để cho Ngụy Hoành Lâm có một chút nghi ngờ và cơ hội phản bác.
Lần này Ngụy Hoành Lâm rất buồn bực, y lập tức lấy điện thoại di động ra muốn gọi lại cho Liễu Kình Vũ, kết quả lại phát hiện điện thoại của Liễu Kình Vũ vậy mà đang bận, y lập tức suy nghĩ đến tình huống có lẽ có chút bất ổn.
Liễu Kình Vũ mới vừa nói không loại trừ khả năng sẽ truyền hình trực tiếp tại hiện trường. Phải biết rằng, đến đây là xe tiếp sóng và phóng viên của Đài truyền hình tỉnh, nếu truyền hình trực tiếp tại hiện trường, như vậy tuyệt đối sẽ trực tiếp trên Đài truyền hình tỉnh, nếu thật sự như vậy, sự việc này e rằng không phải bản thân mình có thể khống chế được.
Cho nên, Ngụy Hoành Lâm bên này vừa gọi các vị Ủy viên Ban thường vụ lên xe ô tô quay về, vừa lập tức phân phó cho cấp dưới gọi điện cho một vài Trưởng phòng, để bọn họ nhanh chóng đến hiện trường. Sau đó y gọi một cuộc điện thoại riêng cho Trưởng phòng công an Khang Kiến Hùng, yêu cầu bọn họ ở nơi gần đó chờ lệnh, nhưng không được xuất hiện tại hiện trường.
Lúc phân phó những điều này xong, Ngụy Hoành Lâm lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Lập Hải, báo cáo sự việc bên này cho Hoàng Lập Hải.
Hoàng Lập Hải sau khi nghe xong liền chấn động:
– Ông nói cái gì? Liễu Kình Vũ nói không loại trừ khả năng truyền hình trực tiếp? Đây không phải là chuyện cười sao, một huyện Thụy Nguyên nho nhỏ các ông mở một hội nghị làm việc tại hiện trường, như thế nào có thể truyền hình trực tiếp, điều này là không thể nào. Đừng nghe Liễu Kình Vũ dọa, điều này là không thể nào.
Đừng nói huyện Thụy Nguyên các ông, cho dù là Ban thường vụ Tỉnh ủy mở hội nghị làm việc cũng không truyền hình trực tiếp. Nếu chẳng may trong quá trình truyền hình trực tiếp xuất hiện một vài nhân tố không hài hòa, lại tạo ra ảnh hưởng không tốt trong chính trị, trách nhiệm này ai phụ trách? Lãnh đạo trong tỉnh không cho phép chuyện này xảy ra, việc này ít nhất phải là Ủy ban thường vụ tỉnh ủy mới có thể làm ra quyết sách này.
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, vậy chúng tôi bên này nên ứng phó như thế nào?
Hoàng Lập Hải lạnh giọng nói:
– Thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì.
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch Hoàng, hiện tại tôi vừa mới nhận được tin tức, Hoàng Bảo Trụ đã mang theo một nhóm người vây quanh xe tiếp sóng của Liễu Kình Vũ, hiện tại hắn muốn chúng tôi qua đó, ngài xem có phải hay không để Hoàng Bảo Trụ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bằng không mà nói, tôi lo Liễu Kình Vũ sẽ gây bất lợi cho Hoàng Bảo Trụ.
Hoàng Lập Hải nghe Ngụy Hoành Lâm nói như vậy, thầm nghĩ trong lòng: “Tên cáo già Ngụy Hoành Lâm này, không ngờ lại chơi mình, ông cho rằng tôi không biết tên ngốc Hoàng Bảo Trụ đó nếu không phải do ông sai khiến, hắn ta có dám đi chặn xe tiếp sóng không? Nhưng ông vẫn còn coi là phúc hậu, biết sau khi dùng xong liền thu về, tôi cũng chẳng muốn đôi co với ông.”
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải thản nhiên nói:
– Hoàng Bảo Trụ bất quá là dùng một loại biện pháp hơi cực đoan để biểu đạt một chút sự bất mãn của người dân mà thôi, đây cũng không phải là việc phạm pháp gì, Liễu Kình Vũ dựa vào cái gì gây bất lợi với nó? Ông lúc qua đó cũng phải chú ý một chút, tuyệt đối không được để cho người dân sinh ra sự bất mãn mạnh mẽ với những quyết sách không chính xác của lãnh đạo. Chúng ta thân là cán bộ của Đảng, nhất định phải luôn luôn nghĩ cho quần chúng nhân dân, nhất định phải luôn ghi nhớ làm việc vì nhân dân, không thể tùy ý sử dụng các biện pháp cứng rắn với người dân.
Ngụy Hoành Lâm nghe được chỉ thị của Hoàng Lập Hải, lúc này mới yên tâm. Y cũng biết rõ Hoàng Lập Hải không thể không đoán được mình lợi dụng tâm tư của Hoàng Bảo Trụ, y vừa rồi nói như vậy chỉ là để thử một chút phản ứng của Hoàng Lập Hải. Hoàng Lập Hải nếu đã nói như vậy, y cũng yên tâm, nhất là Hoàng Lập Hải cho rằng lãnh đạo tỉnh ủy không thể đồng ý với việc truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc, y cũng cho rằng như vậy. Chỉ cần không truyền hình trực tiếp, y căn bản không sợ Liễu Kình Vũ trong hội nghị làm việc tạo nên sóng gió gì.
Trong lòng có tính toán rồi, Ngụy Hoành Lâm lập tức nói với lái xe bên cạnh:
– Lái chậm một chút, trong vòng 20 phút đến hiện trường là được.
Lái xe lập tức giảm tốc độ xuống, xe của Ngụy Hoàng Lâm là ở vị trí đầu, xe của y đi chậm, lái xe phía sau đương nhiên không dám lái nhanh.
Vì thế, tốc độ của đám người bọn họ lập tức chậm lại.
Nhưng mà lúc này, tại nơi xe tiếp sóng bên kia, Liễu Kình Vũ lại gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc điên thoại này là gọi cho Tăng Hồng Đào – Bí thư Tỉnh ủy.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới tiếp, đầu bên kia điện thoại, Tăng Hồng Đào đang cùng Vu Kim Văn – Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bàn bạc công việc.
Sau khi nhận điện thoại, Tăng Hồng Đào hỏi:
– Kình Vũ, có chuyện gì sao?
Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Tăng, tôi muốn ngài phê chuẩn một việc.
– Xin lỗi Bí thư Liễu, cảnh sát chúng tôi lúc thi hành nhiệm vụ có điều lệ giữ bí mật, vì vậy những tin tức liên quan tôi không tiện để lộ ra cho ngài, xin ngài thứ lỗi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười một cái rồi nói:
– Ồ, điều lệ giữ bí mật, cái lý do này không tồi. Tôi muốn hỏi anh, tôi muốn mang theo những người này vào trong huyện Thụy Nguyên chúng ta, anh còn ngăn cản lại nữa không?
Dương Vĩ lập tức không còn gì để nói, gã ta hiện tại còn không biết nên trả lời thế nào. Nếu không ngăn cản lại, mệnh lệnh mình nhận được là ngăn cản lại, nếu thực sự đem những người này thả ra, vậy thì chức quan của mình e rằng sẽ không giữ được, nhưng nếu không thả ra, Liễu Kình Vũ đường đường là Bí thư Huyện ủy, muốn xử lí một tên cảnh sát nhỏ bé như mình cũng là chuyện dễ dàng.
Làm sao bây giờ?
Dương Vĩ hơi trầm ngâm một chút, lập tức đảo mắt, nghĩ kế trong đầu, gã ta nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, ngài nói ngăn cản, tôi nhất định không dám, nhưng xin ngài thông cảm một chút, những điều này làm khó cho thuộc hạ chúng tôi. Nếu ngài thực sự muốn dẫn bọn họ đi, vẫn xin ngài liên hệ với Trưởng phòng của chúng tôi một chút, nếu ông ấy bên đó đồng ý thả ra, tôi lập tức thả.
Liễu Kình Vũ không tiếp nhận ý kiến của Dương Vĩ. Liễu Kình Vũ không phải là tên nhóc chân ướt chân ráo vừa mới bước chân vào quan trường, đối với những sự luồn lách trong quan trường hắn sớm đã quen. Hắn hiểu rất rõ, nếu bản thân thực sự làm theo lời nói của Dương Vĩ, e rằng chuyện này bản thân không thể làm được gì, chẳng may không gọi được cho Trưởng phòng thì làm thế nào, chẳng lẽ mình phải đợi đến khi gọi được thì mới thả người sao.
Chuyện đùa, mình đường đường là Bí thư Huyện ủy, nếu chỉ một chuyện nhỏ như vậy đã bị đối phương khống chế, thì cái chức Bí thư Huyện ủy này cũng không xứng rồi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Dương Vĩ một cái, trầm giọng nói:
– Tôi và Trưởng phòng của các anh liên hệ, có nhất thiết không? Tôi thấy như thế này đi, các người ở hiện trường đều cùng tôi đi, đi thẳng đến bên bờ sông Thụy Nguyên, lát nữa bên đó có một hội nghị làm việc trực tiếp, đến lúc đó Trưởng phòng của các anh cũng sẽ đến, nếu anh có ý kiến gì thì đều có thể nói với ông ta ngay tại đó. Tôi có thể làm chứng cho anh, không phải anh chủ động thả bọn họ ra.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp nói với Nghiêm Thiên Hoa:
– Phóng viên Nghiêm, chúng ta lên xe, trực tiếp đến thẳng hiện trường, hôm nay e rằng vất vả cho các ông rồi.
Nghiêm Thiên Hoa vừa nhìn thấy Liễu Kình Vũ giải quyết việc này gọn gàng như vậy, trong lòng âm thầm tán thưởng. Đối với tất cả những gì xảy ra vừa rồi ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, từ tác phong của Liễu Kình Vũ ông ta có thể nhìn ra, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là một lãnh đạo vô cùng cứng rắn và mạnh mẽ.
Nghiêm Thiên Hoa cười nói:
– Chúng tôi vất vả chút cũng không sao, đã thành thói quen rồi.
Lúc này, Dương Vĩ cũng không còn cách nào khác, Liễu Kình Vũ đã lên xe tiếp sóng của đối phương, cho dù gã có vài cái gan, gã cũng không dám ngăn cản xe của Bí thư Huyện ủy ngồi. Gã chỉ có thể gọi mấy tên đồng nghiệp lên xe cảnh sát, đi theo sau xe tiếp sóng hướng đến sông Thụy Nguyên.
Liễu Kình Vũ cũng không biết rằng, lúc hắn rời khu vực chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ không lâu, Hoàng Bảo Trụ liền nhận được một tin nhắn, lúc ấy liền sốt ruột. Hơn nữa gã cũng đang ở hiện trường, biết được Liễu Kình Vũ phải đi đến đầu đường cao tốc đón phóng viên của Đài truyền hình tỉnh, gã vốn dĩ cho rằng Liễu Kình Vũ không thể mang được những phóng viên đó đến đây, song thật không ngờ gã vừa rồi lại nhận được tin nhắn nói Liễu Kình Vũ đã mang phóng viên cùng xe tiếp sóng đến đây. Gã lập tức bắt đầu gọi điện thoại.
Xe tiếp sóng của Liễu Kình Vũ bọn họ vừa mới chạy đến ven bờ sông Thụy Nguyên, cách chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ còn 200m, liền bị Hoàng Bảo Trụ mang theo một đám người chặn lại. Mà trong lúc này, vô cùng “trùng hợp” chính là Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương đang dẫn theo một nhóm các Ủy viên thường vụ thị sát ở nơi cách Liễu Kình Vũ bọn họ dừng xe là 1km, hơn nữa giữa hai nơi bởi vì có vật che chắn nên Ngụy Hoành Lâm bọn họ không nhìn thấy được tình hình xảy ra bên này của Liễu Kình Vũ.
Trước xe tiếp sóng, hơn hai mươi người dàn hàng đứng, mỗi bên hơn mười người, những người này trực tiếp vây chặt quanh xe tiếp sóng
Hoàng Bảo Trụ đứng ở phía trước gần nhất, lấy tay vuốt cửa kính, chỉ vào lái xe lớn tiếng nói:
– Quay lại, quay lại, lập tức rời khỏi nơi này, chúng ta ở đây không hoan nghênh bất kì phương tiện truyền thông nào.
Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy tình huống này, lúc đó sắc mặt liền phát lạnh.
Liễu Kình Vũ hướng về phía chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ nhìn thoáng qua, lúc này ánh mắt liền híp lại. Hắn còn nhớ rõ lúc chuẩn bị rời đi chính mình còn nói với Ngụy Hoành Lâm bọn họ, yêu cầu bọn họ không được đi xa nơi này, ở bên đó chờ mình, để bọn họ bàn bạc đối sách, trái lại, lúc này bọn họ vậy mà không những không ở gần mà còn mặc kệ cho Hoàng Bảo Trụ mang theo người đi chặn đường. Nếu nói Ngụy Hoành Lâm bọn họ không phải cố ý, thì có đánh chết Liễu Kình Vũ cũng không tin.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng biết rõ, nếu như mình thực sự tìm đám người Ngụy Hoành Lâm chất vấn mà nói, bọn họ sẽ có hơn một trăm lí do để đối phó với mình. Vì vậy Liễu Kình Vũ dứt khoát vứt bỏ ý định chất vất bọn họ, trực tiếp gọi điện thoại cho Ngụy Hoành Lâm:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, mời đồng chí mang các vị Ủy viên Ban thường vụ đến nơi cách 200m về phía đông chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, chúng ta ở nơi này tổ chức cuộc họp tại hiện trường. Ngoài ra mời đồng chí một lần nữa thông báo với các nhân vật số một, số hai của Phòng bảo vệ môi trường, Phòng quản lí đô thị, Phòng xây dựng, Phòng công an, mời bọn họ trong vòng hai mươi phút đến ngay đây, chúng ta phải triệu tập hội nghị làm việc ngay tại hiện trường. Đồng thời sẽ có xe tiếp sóng truyền hình ghi lại toàn bộ nội dung hội nghị của chúng ta tại hiện trường, hơn nữa không loại trừ khả năng sẽ phát sóng trực tiếp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại, không để cho Ngụy Hoành Lâm có một chút nghi ngờ và cơ hội phản bác.
Lần này Ngụy Hoành Lâm rất buồn bực, y lập tức lấy điện thoại di động ra muốn gọi lại cho Liễu Kình Vũ, kết quả lại phát hiện điện thoại của Liễu Kình Vũ vậy mà đang bận, y lập tức suy nghĩ đến tình huống có lẽ có chút bất ổn.
Liễu Kình Vũ mới vừa nói không loại trừ khả năng sẽ truyền hình trực tiếp tại hiện trường. Phải biết rằng, đến đây là xe tiếp sóng và phóng viên của Đài truyền hình tỉnh, nếu truyền hình trực tiếp tại hiện trường, như vậy tuyệt đối sẽ trực tiếp trên Đài truyền hình tỉnh, nếu thật sự như vậy, sự việc này e rằng không phải bản thân mình có thể khống chế được.
Cho nên, Ngụy Hoành Lâm bên này vừa gọi các vị Ủy viên Ban thường vụ lên xe ô tô quay về, vừa lập tức phân phó cho cấp dưới gọi điện cho một vài Trưởng phòng, để bọn họ nhanh chóng đến hiện trường. Sau đó y gọi một cuộc điện thoại riêng cho Trưởng phòng công an Khang Kiến Hùng, yêu cầu bọn họ ở nơi gần đó chờ lệnh, nhưng không được xuất hiện tại hiện trường.
Lúc phân phó những điều này xong, Ngụy Hoành Lâm lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Lập Hải, báo cáo sự việc bên này cho Hoàng Lập Hải.
Hoàng Lập Hải sau khi nghe xong liền chấn động:
– Ông nói cái gì? Liễu Kình Vũ nói không loại trừ khả năng truyền hình trực tiếp? Đây không phải là chuyện cười sao, một huyện Thụy Nguyên nho nhỏ các ông mở một hội nghị làm việc tại hiện trường, như thế nào có thể truyền hình trực tiếp, điều này là không thể nào. Đừng nghe Liễu Kình Vũ dọa, điều này là không thể nào.
Đừng nói huyện Thụy Nguyên các ông, cho dù là Ban thường vụ Tỉnh ủy mở hội nghị làm việc cũng không truyền hình trực tiếp. Nếu chẳng may trong quá trình truyền hình trực tiếp xuất hiện một vài nhân tố không hài hòa, lại tạo ra ảnh hưởng không tốt trong chính trị, trách nhiệm này ai phụ trách? Lãnh đạo trong tỉnh không cho phép chuyện này xảy ra, việc này ít nhất phải là Ủy ban thường vụ tỉnh ủy mới có thể làm ra quyết sách này.
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, vậy chúng tôi bên này nên ứng phó như thế nào?
Hoàng Lập Hải lạnh giọng nói:
– Thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì.
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch Hoàng, hiện tại tôi vừa mới nhận được tin tức, Hoàng Bảo Trụ đã mang theo một nhóm người vây quanh xe tiếp sóng của Liễu Kình Vũ, hiện tại hắn muốn chúng tôi qua đó, ngài xem có phải hay không để Hoàng Bảo Trụ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bằng không mà nói, tôi lo Liễu Kình Vũ sẽ gây bất lợi cho Hoàng Bảo Trụ.
Hoàng Lập Hải nghe Ngụy Hoành Lâm nói như vậy, thầm nghĩ trong lòng: “Tên cáo già Ngụy Hoành Lâm này, không ngờ lại chơi mình, ông cho rằng tôi không biết tên ngốc Hoàng Bảo Trụ đó nếu không phải do ông sai khiến, hắn ta có dám đi chặn xe tiếp sóng không? Nhưng ông vẫn còn coi là phúc hậu, biết sau khi dùng xong liền thu về, tôi cũng chẳng muốn đôi co với ông.”
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải thản nhiên nói:
– Hoàng Bảo Trụ bất quá là dùng một loại biện pháp hơi cực đoan để biểu đạt một chút sự bất mãn của người dân mà thôi, đây cũng không phải là việc phạm pháp gì, Liễu Kình Vũ dựa vào cái gì gây bất lợi với nó? Ông lúc qua đó cũng phải chú ý một chút, tuyệt đối không được để cho người dân sinh ra sự bất mãn mạnh mẽ với những quyết sách không chính xác của lãnh đạo. Chúng ta thân là cán bộ của Đảng, nhất định phải luôn luôn nghĩ cho quần chúng nhân dân, nhất định phải luôn ghi nhớ làm việc vì nhân dân, không thể tùy ý sử dụng các biện pháp cứng rắn với người dân.
Ngụy Hoành Lâm nghe được chỉ thị của Hoàng Lập Hải, lúc này mới yên tâm. Y cũng biết rõ Hoàng Lập Hải không thể không đoán được mình lợi dụng tâm tư của Hoàng Bảo Trụ, y vừa rồi nói như vậy chỉ là để thử một chút phản ứng của Hoàng Lập Hải. Hoàng Lập Hải nếu đã nói như vậy, y cũng yên tâm, nhất là Hoàng Lập Hải cho rằng lãnh đạo tỉnh ủy không thể đồng ý với việc truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc, y cũng cho rằng như vậy. Chỉ cần không truyền hình trực tiếp, y căn bản không sợ Liễu Kình Vũ trong hội nghị làm việc tạo nên sóng gió gì.
Trong lòng có tính toán rồi, Ngụy Hoành Lâm lập tức nói với lái xe bên cạnh:
– Lái chậm một chút, trong vòng 20 phút đến hiện trường là được.
Lái xe lập tức giảm tốc độ xuống, xe của Ngụy Hoàng Lâm là ở vị trí đầu, xe của y đi chậm, lái xe phía sau đương nhiên không dám lái nhanh.
Vì thế, tốc độ của đám người bọn họ lập tức chậm lại.
Nhưng mà lúc này, tại nơi xe tiếp sóng bên kia, Liễu Kình Vũ lại gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc điên thoại này là gọi cho Tăng Hồng Đào – Bí thư Tỉnh ủy.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới tiếp, đầu bên kia điện thoại, Tăng Hồng Đào đang cùng Vu Kim Văn – Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bàn bạc công việc.
Sau khi nhận điện thoại, Tăng Hồng Đào hỏi:
– Kình Vũ, có chuyện gì sao?
Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Tăng, tôi muốn ngài phê chuẩn một việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.