Chương 213: Lại xuất kích
Mộng Nhập Hồng Hoang
01/07/2015
Liễu Kình Vũ lầm bầm lầu bầu xong, lập tức cúp điện thoại.
Trâu Văn Siêu nghe Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt có chút khó coi.
Trâu Văn Siêu cũng không phải là đồ ngốc, Liễu Kình Vũ nói vô cùng có lý. Chuyện này không phải người của mình làm, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ không tự hại mình. Như vậy, khả năng duy nhất chính là kẻ thù của Liễu Kình Vũ làm. Mà trong số kẻ thù của Liễu Kình Vũ, ở cả huyện Cảnh Lâm này, người có khả năng làm được chuyện này chỉ có mình Hàn Minh Cường mà thôi.
Nghĩ đến đây, mặt Trâu Văn Siêu trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hàn Minh Cường à Hàn Minh Cường, mày là đồ khốn kiếp, vì muốn kéo Liễu Kình Vũ xuống, vì muốn lên làm Trưởng phòng, không ngờ mày không hề để ý đến tổn thất của bọn tao. Mày cũng quá ác độc rồi. Được lắm, không phải mày muốn làm Trưởng phòng sao? Vậy chức Phó phòng thường trực mày cũng không cần làm nữa đâu.
Nói xong, Trâu Văn Siêu nhìn Bao Hiểu Tinh và Từ Hải Đào nói:
- Các cậu lập tức huy động tất cả các mối quan hệ, thu thập tất cả các tài liệu phạm pháp của Hàn Minh Cường cho tôi. Không cần biết tìm được nhiều hay ít, sáng sớm ngày mai, ngay lập tức đưa cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy Dương Kiếm Thịnh cho tôi. Con bà nó, Hàn Minh Cường tên khốn kiếp này, ngay cả chúng ta cũng dám đâm, thật sự là muốn chết. Gã tưởng có anh trai là Phó chủ tịch Thành phố mà to sao? Con bà nó, xem thử tôi có chỉnh chết gã không.
Sau khi nghe được lời của Trâu Văn Siêu, mấy người lập tức gọi điện thoại liên hệ khắp nơi.
Đối với Bao Hiểu Tinh và Từ Hải Đào, bọn họ muốn tìm chứng cứ phạm tội của Hàn Minh Cường vô cùng đơn giản. Không đến nửa giờ, bọn họ đã có rất nhiều bằng chứng buộc tội Hàn Minh Cường. Trâu Văn Siêu lệnh cho Bao Hiểu Tinh nghĩ cách thu thập tất cả chứng cứ vào cùng một chỗ, chạy xe suốt đêm đưa tới cho Dương Kiếm Thịnh. Cùng lúc đó, Trâu Văn Siêu và Mã Tiểu Cương huy động tất cả các mối quan hệ để gỡ bài đăng về Liễu Kình Vũ xuống. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, chuyện này huyên náo càng lớn, đối với bọn họ càng không có lợi.
Khoảng 8 giờ tối, Hạ Chính Đức báo cho Chánh văn phòng Huyện ủy thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ cùng với Phó chủ tịch Huyện Chủ quản xây dựng đô thị, Trưởng phòng Quản lý đô thị, Trưởng phòng Xây dựng, Trưởng phòng Công an tất cả 8h30 ngày hôm sau đến tham gia cuộc họp Ủy viên thường vụ mở rộng, thảo luận một chút về đề tài xây dựng đô thị.
Thật ra không ai có thắc mắc gì với thông báo này của Văn phòng Huyện ủy. Mọi người đều biết sự kiện xảy ra ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa kia, nên mọi người đều đoán cuộc họp có liên quan tới sự kiện này.
Sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ vừa mới đến văn phòng đã bảo Long Tường thông báo cho toàn bộ thành viên tổ Đảng trong vòng hai mươi phút đến phòng Hội nghị để họp.
Hàn Minh Cường sau khi nhận được thông báo thì nhíu mày, trong lòng thầm hỏi vì sao Liễu Kình Vũ lại đột nhiên thông báo họp, chẳng lẽ hắn phát hiện người đưa tin lên mạng là mình. Nhưng gã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì gã biết rõ, hành động lần này của mình vô cùng bí mật, Liễu Kình Vũ căn bản không thể truy ra được là mình làm. Cho dù biết mình làm thì sao, Liễu Kình Vũ cũng không thể tìm được chứng cứ. Bởi vì mấy người hôm qua mới từ thành phố Hải Minh bay tới đây, rạng sáng nay tất cả bọn họ đều đã bay về rồi. Sau khi chắc chắn mấy vấn đề này, Hàn Minh Cường vô cùng tự nhiên, phóng khoáng đứng dậy, cất bước đi tới phòng họp, vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, lần này mày không kiêu ngạo được thêm mấy ngày nữa đâu. Sự kiện ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa kia được đăng lên, thanh danh của mày sẽ rơi xuống đáy cốc. Nhiều nhất là ba ngày nữa thôi, Huyện ủy sẽ bức bách mày từ chức, đến lúc đó chức Trưởng phòng chắc chắn là của tao rồi”.
Càng nghĩ trong lòng của gã càng vui sướng, miệng không tự giác còn ngâm nga hát.
Lúc này, Hàn Minh Cường tới phòng họp khá sớm, bởi vì gã rất chờ mong vẻ mặt phẫn nộ của Liễu Kình Vũ, gã muốn nghe xem, các thành viên tổ Đảng sẽ nói gì về Liễu Kình Vũ đây.
Quả nhiên, khi gã đi vào phòng họp, không lâu sau liền thấy các thành viên tổ Đảng đang châu đầu ghé tai, nghị luận, nói xa nói gần đều có liên quan đến Liễu Kình Vũ. Nghe thấy những câu bàn tán này, Hàn Minh Cường càng thêm vui vẻ, gã biết rằng, độc chiêu này của mình cuối cùng cũng đã nhìn thấy kết quả, Liễu Kình Vũ đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cất bước đi vào phòng họp, ngồi ở vị trí chủ trì. Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ cũng không tuyên bố họp ngay, mà nhìn đồng hồ một chút, sau đó cúi xuống uống nước.
Nhìn đến những động tác và vẻ mặt này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Hàn Minh Cường càng thêm đắc ý: “Liễu Kình Vũ, mày nhất định đang không biết mở miệng thế nào đi. Dư luận ném đá kịch liệt như vậy, mày nhất định phải chết. Muốn đấu với tao sao, mày còn non lắm”.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, Liễu Kình Vũ đã tới phòng họp khoảng 3 phút, nhưng vẫn không hề có ý muốn nói chuyện.
Các thành viên tổ Đảng khác nhìn thấy Liễu Kình Vũ không nói gì, tất nhiên cũng không nói chuyện. Mọi người đều uống nước hoặc hút thuốc, yên lặng chờ đợi.
Ngay lúc đó, cửa phòng họp bật mở, bốn người đàn ông mặc Âu phục màu đen bước vào, chia ra hai bên trái phải, giữ cửa phòng họp. Sau đó, một người đàn ông tầm trung bước vào.
Người này vừa bước vào, tất cả mọi người trong phòng họp, bao gồm cả Liễu Kình Vũ đều đứng dậy.
Bởi vì người tiến vào là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Huyện Thiệu Hoành Vũ.
Liễu Kình Vũ đi tới trước, chủ động bắt tay với Thiệu Hoành Vũ rồi trầm giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Thiệu, tôi đã làm theo ý của ngài, mở cuộc họp thành viên tổ Đảng. Có việc gì cần Phòng Quản lý đô thị chúng tôi phối hợp, mời ngài cứ việc nói.
Thiệu Hoành Vũ cười gật gật đầu, nói:
-Tốt, làm phiền cậu rồi, chúng ta bắt đầu làm việc thôi.
Nói tới đây, Thiệu Hoành Vũ đi về phía Hàn Minh Cường, mở cặp lấy ra một phần tài liệu và một cái bút đưa cho Hàn Minh Cường, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, qua quá trình kiểm chứng xác nhận, Ủy ban kỷ luật chúng tôi kết luận, anh bị tình nghi là tham ô, nhận hối lộ, lối sống hủ bại. Hiện tại theo quy trình, chúng tôi chính thức khởi tố anh, mời anh trong thời gian quy định khai báo rõ ràng, hiện tại, mời anh ký tên.
Khi thấy Thiệu Hoành Vũ bước tới cạnh mình, Hàn Minh Cường đã cảm thấy có chút không ổn. Lúc ấy, gã thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng tìm tới tôi, ngàn vạn lần đừng tìm tới tôi.
Nhưng, cuối cùng Thiệu Hoành Vũ lại dừng lại trước mặt gã. Khi gã nghe Thiệu Hoành Vũ nói xong những lời này, sắc mặt liền trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy nói với Thiệu Hoành Vũ:
- Phó ..Phó chủ nhiệm Thiệu, tôi không có phạm pháp, tôi thật không có phạm pháp. Nếu không anh gọi cho Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy đi, anh ấy là anh trai tôi, anh ấy rất hiểu tôi. Tôi thật sự không tham ô nhận hối lộ đâu.
Đến lúc này, Hàn Minh Cường đang cố gắng giãy dụa lần cuối, gã lôi anh trai mình ra với hy vọng có thể áp chế được Thiệu Hoành Vũ, làm ông ta phải kiêng kị mình.
Nhưng, nghe Hàn Minh Cường nói xong, Thiệu Hoành Vũ sắc mặt bình tĩnh nói:
- Hàn Minh Cường, anh là anh, anh trai anh là anh trai anh, không thể vơ đũa cả nắm. Anh có phạm pháp hay không không phải do anh trai của anh định đoạt, mà phải dựa vào bằng chứng? Tôi tin , cho dù Phó chủ tịch Thành phố biết chúng tôi khởi tố anh, cũng sẽ rất ủng hộ hành động của chúng tôi. Những thứ khác cũng không cần làm, trước tiên anh ký vào văn kiện này đã, anh có vấn đề hay không, chúng ta đến Ủy ban kỉ luật nói chuyện một chút.
Nghe được lời nói không có chút tình cảm nào của Thiệu Hoành Vũ, Hàn Minh Cường biết mình xong đời rồi. Bây giờ bọn họ đến anh trai của mình cũng không sợ, bản thân mình cũng hết hy vọng rồi, gã chỉ có thể run run, kí tên xuống tập văn kiện đó, sau đó có vài nhân viên Ủy ban Kỷ luật trợ giúp gã chậm rãi đi ra ngoài.
Đi chậm rãi bởi vì hai chân của Hàn Minh Cường đang run rẩy, căn bản không thể bước nổi.
Sau khi đi tới cửa, Hàn Minh Cường đột nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ánh mắt chất chứa phẫn nộ, oán giận nói:
- Liễu Kình Vũ, thật không ngờ, tao cuối cùng lại chết ở trong tay mày. Xem ra, Hàn Minh Cường tao đã quá khinh địch rồi. Tuy rằng mày tuổi còn trẻ, nhưng lại không hề non nớt chút nào.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cũng thản nhiên cười, trầm giọng nói:
- Hàn Minh Cường, anh căn bản không phải thua trong tay tôi, mà anh bại bởi chính tay mình.
Hàn Minh Cường sửng sốt hỏi:
- Vì sao?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Nếu anh không nhận hối lộ, làm sao có thể bị Ủy ban Kỉ luật tìm được chứng cứ? Nếu anh một lòng vì dân chúng, Ủy ban Kỷ luật sẽ mang anh đi sao? Nếu anh giống như đồng chí Lâm Tiểu Tà tận tậm làm đúng công việc, anh và tôi sẽ đối nghịch sao? Nếu anh không tham lam, sao phải đi đến bước đường ngày hôm nay. Cho nên, anh không bại bởi người khác, mà bại bởi sự tham lam, tham vọng của chính anh. Con đường này là tự anh ép mình đi lên đấy chứ.
Hàn Minh Cường sau khi bị dẫn đi, trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Liễu Kình Vũ đều đã thay đổi. Thật không ai ngờ, Hàn Minh Cường phong quang vô hạn đã nhiều năm, chỉ sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức một thời gian ngắn ngủi , liền thất bại nặng nề như vậy.
Hàn Minh Cường bị khởi tố trước mặt các thành viên tổ Đảng hôm nay, giống như một hồi chuông cảnh báo tất cả mọi người.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Liễu Kình Vũ đã tràn đầy vẻ kính sợ. Tất cả mọi người đều biết, vị Trưởng phòng trẻ tuổi trước mắt này, không hề dễ đụng vào.
Đồng thời, khi Hàn Minh Cường bị giải đi, trong phòng họp của Huyện ủy, cuộc họp ủy viên thường vụ mở rộng cũng sắp bắt đầu.
Trong phòng họp tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Trưởng phòng Xây dựng Vương Khải Kiến cũng đã đến, nhưng Liễu Kình Vũ lại chưa thấy đến.
Tất cả mọi người đều đang đợi, bởi vì Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức cũng chưa tuyên bố bắt đầu.
Trâu Văn Siêu nghe Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt có chút khó coi.
Trâu Văn Siêu cũng không phải là đồ ngốc, Liễu Kình Vũ nói vô cùng có lý. Chuyện này không phải người của mình làm, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ không tự hại mình. Như vậy, khả năng duy nhất chính là kẻ thù của Liễu Kình Vũ làm. Mà trong số kẻ thù của Liễu Kình Vũ, ở cả huyện Cảnh Lâm này, người có khả năng làm được chuyện này chỉ có mình Hàn Minh Cường mà thôi.
Nghĩ đến đây, mặt Trâu Văn Siêu trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hàn Minh Cường à Hàn Minh Cường, mày là đồ khốn kiếp, vì muốn kéo Liễu Kình Vũ xuống, vì muốn lên làm Trưởng phòng, không ngờ mày không hề để ý đến tổn thất của bọn tao. Mày cũng quá ác độc rồi. Được lắm, không phải mày muốn làm Trưởng phòng sao? Vậy chức Phó phòng thường trực mày cũng không cần làm nữa đâu.
Nói xong, Trâu Văn Siêu nhìn Bao Hiểu Tinh và Từ Hải Đào nói:
- Các cậu lập tức huy động tất cả các mối quan hệ, thu thập tất cả các tài liệu phạm pháp của Hàn Minh Cường cho tôi. Không cần biết tìm được nhiều hay ít, sáng sớm ngày mai, ngay lập tức đưa cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy Dương Kiếm Thịnh cho tôi. Con bà nó, Hàn Minh Cường tên khốn kiếp này, ngay cả chúng ta cũng dám đâm, thật sự là muốn chết. Gã tưởng có anh trai là Phó chủ tịch Thành phố mà to sao? Con bà nó, xem thử tôi có chỉnh chết gã không.
Sau khi nghe được lời của Trâu Văn Siêu, mấy người lập tức gọi điện thoại liên hệ khắp nơi.
Đối với Bao Hiểu Tinh và Từ Hải Đào, bọn họ muốn tìm chứng cứ phạm tội của Hàn Minh Cường vô cùng đơn giản. Không đến nửa giờ, bọn họ đã có rất nhiều bằng chứng buộc tội Hàn Minh Cường. Trâu Văn Siêu lệnh cho Bao Hiểu Tinh nghĩ cách thu thập tất cả chứng cứ vào cùng một chỗ, chạy xe suốt đêm đưa tới cho Dương Kiếm Thịnh. Cùng lúc đó, Trâu Văn Siêu và Mã Tiểu Cương huy động tất cả các mối quan hệ để gỡ bài đăng về Liễu Kình Vũ xuống. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, chuyện này huyên náo càng lớn, đối với bọn họ càng không có lợi.
Khoảng 8 giờ tối, Hạ Chính Đức báo cho Chánh văn phòng Huyện ủy thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ cùng với Phó chủ tịch Huyện Chủ quản xây dựng đô thị, Trưởng phòng Quản lý đô thị, Trưởng phòng Xây dựng, Trưởng phòng Công an tất cả 8h30 ngày hôm sau đến tham gia cuộc họp Ủy viên thường vụ mở rộng, thảo luận một chút về đề tài xây dựng đô thị.
Thật ra không ai có thắc mắc gì với thông báo này của Văn phòng Huyện ủy. Mọi người đều biết sự kiện xảy ra ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa kia, nên mọi người đều đoán cuộc họp có liên quan tới sự kiện này.
Sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ vừa mới đến văn phòng đã bảo Long Tường thông báo cho toàn bộ thành viên tổ Đảng trong vòng hai mươi phút đến phòng Hội nghị để họp.
Hàn Minh Cường sau khi nhận được thông báo thì nhíu mày, trong lòng thầm hỏi vì sao Liễu Kình Vũ lại đột nhiên thông báo họp, chẳng lẽ hắn phát hiện người đưa tin lên mạng là mình. Nhưng gã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì gã biết rõ, hành động lần này của mình vô cùng bí mật, Liễu Kình Vũ căn bản không thể truy ra được là mình làm. Cho dù biết mình làm thì sao, Liễu Kình Vũ cũng không thể tìm được chứng cứ. Bởi vì mấy người hôm qua mới từ thành phố Hải Minh bay tới đây, rạng sáng nay tất cả bọn họ đều đã bay về rồi. Sau khi chắc chắn mấy vấn đề này, Hàn Minh Cường vô cùng tự nhiên, phóng khoáng đứng dậy, cất bước đi tới phòng họp, vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, lần này mày không kiêu ngạo được thêm mấy ngày nữa đâu. Sự kiện ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa kia được đăng lên, thanh danh của mày sẽ rơi xuống đáy cốc. Nhiều nhất là ba ngày nữa thôi, Huyện ủy sẽ bức bách mày từ chức, đến lúc đó chức Trưởng phòng chắc chắn là của tao rồi”.
Càng nghĩ trong lòng của gã càng vui sướng, miệng không tự giác còn ngâm nga hát.
Lúc này, Hàn Minh Cường tới phòng họp khá sớm, bởi vì gã rất chờ mong vẻ mặt phẫn nộ của Liễu Kình Vũ, gã muốn nghe xem, các thành viên tổ Đảng sẽ nói gì về Liễu Kình Vũ đây.
Quả nhiên, khi gã đi vào phòng họp, không lâu sau liền thấy các thành viên tổ Đảng đang châu đầu ghé tai, nghị luận, nói xa nói gần đều có liên quan đến Liễu Kình Vũ. Nghe thấy những câu bàn tán này, Hàn Minh Cường càng thêm vui vẻ, gã biết rằng, độc chiêu này của mình cuối cùng cũng đã nhìn thấy kết quả, Liễu Kình Vũ đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cất bước đi vào phòng họp, ngồi ở vị trí chủ trì. Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ cũng không tuyên bố họp ngay, mà nhìn đồng hồ một chút, sau đó cúi xuống uống nước.
Nhìn đến những động tác và vẻ mặt này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Hàn Minh Cường càng thêm đắc ý: “Liễu Kình Vũ, mày nhất định đang không biết mở miệng thế nào đi. Dư luận ném đá kịch liệt như vậy, mày nhất định phải chết. Muốn đấu với tao sao, mày còn non lắm”.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, Liễu Kình Vũ đã tới phòng họp khoảng 3 phút, nhưng vẫn không hề có ý muốn nói chuyện.
Các thành viên tổ Đảng khác nhìn thấy Liễu Kình Vũ không nói gì, tất nhiên cũng không nói chuyện. Mọi người đều uống nước hoặc hút thuốc, yên lặng chờ đợi.
Ngay lúc đó, cửa phòng họp bật mở, bốn người đàn ông mặc Âu phục màu đen bước vào, chia ra hai bên trái phải, giữ cửa phòng họp. Sau đó, một người đàn ông tầm trung bước vào.
Người này vừa bước vào, tất cả mọi người trong phòng họp, bao gồm cả Liễu Kình Vũ đều đứng dậy.
Bởi vì người tiến vào là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Huyện Thiệu Hoành Vũ.
Liễu Kình Vũ đi tới trước, chủ động bắt tay với Thiệu Hoành Vũ rồi trầm giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Thiệu, tôi đã làm theo ý của ngài, mở cuộc họp thành viên tổ Đảng. Có việc gì cần Phòng Quản lý đô thị chúng tôi phối hợp, mời ngài cứ việc nói.
Thiệu Hoành Vũ cười gật gật đầu, nói:
-Tốt, làm phiền cậu rồi, chúng ta bắt đầu làm việc thôi.
Nói tới đây, Thiệu Hoành Vũ đi về phía Hàn Minh Cường, mở cặp lấy ra một phần tài liệu và một cái bút đưa cho Hàn Minh Cường, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, qua quá trình kiểm chứng xác nhận, Ủy ban kỷ luật chúng tôi kết luận, anh bị tình nghi là tham ô, nhận hối lộ, lối sống hủ bại. Hiện tại theo quy trình, chúng tôi chính thức khởi tố anh, mời anh trong thời gian quy định khai báo rõ ràng, hiện tại, mời anh ký tên.
Khi thấy Thiệu Hoành Vũ bước tới cạnh mình, Hàn Minh Cường đã cảm thấy có chút không ổn. Lúc ấy, gã thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng tìm tới tôi, ngàn vạn lần đừng tìm tới tôi.
Nhưng, cuối cùng Thiệu Hoành Vũ lại dừng lại trước mặt gã. Khi gã nghe Thiệu Hoành Vũ nói xong những lời này, sắc mặt liền trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy nói với Thiệu Hoành Vũ:
- Phó ..Phó chủ nhiệm Thiệu, tôi không có phạm pháp, tôi thật không có phạm pháp. Nếu không anh gọi cho Phó chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy đi, anh ấy là anh trai tôi, anh ấy rất hiểu tôi. Tôi thật sự không tham ô nhận hối lộ đâu.
Đến lúc này, Hàn Minh Cường đang cố gắng giãy dụa lần cuối, gã lôi anh trai mình ra với hy vọng có thể áp chế được Thiệu Hoành Vũ, làm ông ta phải kiêng kị mình.
Nhưng, nghe Hàn Minh Cường nói xong, Thiệu Hoành Vũ sắc mặt bình tĩnh nói:
- Hàn Minh Cường, anh là anh, anh trai anh là anh trai anh, không thể vơ đũa cả nắm. Anh có phạm pháp hay không không phải do anh trai của anh định đoạt, mà phải dựa vào bằng chứng? Tôi tin , cho dù Phó chủ tịch Thành phố biết chúng tôi khởi tố anh, cũng sẽ rất ủng hộ hành động của chúng tôi. Những thứ khác cũng không cần làm, trước tiên anh ký vào văn kiện này đã, anh có vấn đề hay không, chúng ta đến Ủy ban kỉ luật nói chuyện một chút.
Nghe được lời nói không có chút tình cảm nào của Thiệu Hoành Vũ, Hàn Minh Cường biết mình xong đời rồi. Bây giờ bọn họ đến anh trai của mình cũng không sợ, bản thân mình cũng hết hy vọng rồi, gã chỉ có thể run run, kí tên xuống tập văn kiện đó, sau đó có vài nhân viên Ủy ban Kỷ luật trợ giúp gã chậm rãi đi ra ngoài.
Đi chậm rãi bởi vì hai chân của Hàn Minh Cường đang run rẩy, căn bản không thể bước nổi.
Sau khi đi tới cửa, Hàn Minh Cường đột nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ánh mắt chất chứa phẫn nộ, oán giận nói:
- Liễu Kình Vũ, thật không ngờ, tao cuối cùng lại chết ở trong tay mày. Xem ra, Hàn Minh Cường tao đã quá khinh địch rồi. Tuy rằng mày tuổi còn trẻ, nhưng lại không hề non nớt chút nào.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cũng thản nhiên cười, trầm giọng nói:
- Hàn Minh Cường, anh căn bản không phải thua trong tay tôi, mà anh bại bởi chính tay mình.
Hàn Minh Cường sửng sốt hỏi:
- Vì sao?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Nếu anh không nhận hối lộ, làm sao có thể bị Ủy ban Kỉ luật tìm được chứng cứ? Nếu anh một lòng vì dân chúng, Ủy ban Kỷ luật sẽ mang anh đi sao? Nếu anh giống như đồng chí Lâm Tiểu Tà tận tậm làm đúng công việc, anh và tôi sẽ đối nghịch sao? Nếu anh không tham lam, sao phải đi đến bước đường ngày hôm nay. Cho nên, anh không bại bởi người khác, mà bại bởi sự tham lam, tham vọng của chính anh. Con đường này là tự anh ép mình đi lên đấy chứ.
Hàn Minh Cường sau khi bị dẫn đi, trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Liễu Kình Vũ đều đã thay đổi. Thật không ai ngờ, Hàn Minh Cường phong quang vô hạn đã nhiều năm, chỉ sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức một thời gian ngắn ngủi , liền thất bại nặng nề như vậy.
Hàn Minh Cường bị khởi tố trước mặt các thành viên tổ Đảng hôm nay, giống như một hồi chuông cảnh báo tất cả mọi người.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Liễu Kình Vũ đã tràn đầy vẻ kính sợ. Tất cả mọi người đều biết, vị Trưởng phòng trẻ tuổi trước mắt này, không hề dễ đụng vào.
Đồng thời, khi Hàn Minh Cường bị giải đi, trong phòng họp của Huyện ủy, cuộc họp ủy viên thường vụ mở rộng cũng sắp bắt đầu.
Trong phòng họp tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Trưởng phòng Xây dựng Vương Khải Kiến cũng đã đến, nhưng Liễu Kình Vũ lại chưa thấy đến.
Tất cả mọi người đều đang đợi, bởi vì Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức cũng chưa tuyên bố bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.