Chương 618: Lật tay thành mây.
Mộng Nhập Hồng Hoang
15/02/2017
Tống Hiểu Quân hiểu rất rõ tình cảnh hiện tại của Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa.
Trình Chính Mậu là Phó Chủ tịch huyện đứng thứ hai từ dưới lên. Trên thực tế ông ta chỉ tạm giữ chức vụ Phó Chủ tịch huyện. Tuy rằng bình thường kẻ nào gặp ông ta cũng toàn là bộ dáng cười mị mị nhưng trên thực tế chẳng có ai trong ủy ban sợ ông ta cả. Bởi lẽ ông ta chẳng phụ trách bất cứ lĩnh vực nào, chỉ chủ yếu phụ tá Chủ tịch huyện triển khai công tác, liên hệ với Mặt trận Tổ quốc huyện.
Về phần Lỗ Nguyên Hoa thì càng không phải nói. Lỗ Nguyên Hoa mặc dù là Phó Chủ tịch giữ chức vụ lâu nhất nhưng hiện tại chỉ phụ trách quản lý văn hóa, tôn giáo, thể dục và công tác. Quyền hạn trong tay có rất ít. Hơn nữa Lỗ Nguyên Hoa cũng sắp về hưu rồi, trên cơ bản lúc nào lão cũng trong trạng thái về hưu, chỉ có những Hội nghị quan trọng lão mới xuất hiện một chút. Bình thường, lão đều ở nhà chơi hoa, câu cá, hoàn toàn trong trạng thái về hưu.
Nhưng lần trước Ngụy Hoành Lâm vì muốn đối phó với Liễu Kình Vũ mà lúc đi dự Hội nghị ở Thành phố liền mang theo nhóm Phó Chủ tịch khác, cố ý để hai vị này ở lại. Kết quả lần đó, huyện Thụy Nguyên xảy ra rất nhiều chuyện, khiến hai người vô cùng bị động và đau đầu. Tống Hiểu Quân tin tưởng, qua sự việc lần trước, hai người chắc chắn cũng chẳng hài lòng với Ngụy Hoành Lâm. Nhất là bình thường Lỗ Nguyên Hoa vốn đã không hợp với Ngụy Hoành Lâm. Lần này Liễu Kình Vũ để hai vị Phó Chủ tịch này vào tổ công tác, rõ ràng hắn muốn bọn họ có thể thực sự làm việc. Nếu bọn họ có thể làm tốt chuyện này thì chỉ có lợi chứ không có hại. Nhất là Trình Chính Mậu, ông ta chỉ tạm giữ chức vụ Phó Chủ tịch huyện, nếu làm xong, trong tương lai có thể Liễu Kình Vũ sẽ nhận xét tốt cho ông ta, đối với ông ta tương đối có lợi.
Theo sắp xếp lần này của tổ công tác, Tống Hiểu Quân có thể cảm nhận được từng hành động của Liễu Kình Vũ đều có thâm ý cả, đích thật là một Ngưu nhân.
Bởi vì có Tôn Húc Dương tỏ thái độ đồng ý nên kết quả cuối cùng ở Hội nghị Thường ủy, số phiếu của Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương vẫn lớn hơn của Ngụy Hoành Lâm. Ngụy Hoành Lâm chỉ có thể buồn bực chấp nhận kết quả này.
Sau khi tan họp, Ngụy Hoành Lâm trở lại phòng làm việc của mình trực tiếp ném cặp trên mặt đất, tức giận nói:
– Con bà nó, Liễu Kình Vũ, mày khinh người quá đáng rồi. Không cho tao sắp xếp người của mình vào tổ công tác, mày cũng quá ức hiếp người rồi.
Lúc này, Phó Chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi thấy đúng là lần này Liễu Kình Vũ có chút quá mức nhưng Tôn Húc Dương cũng là đồ bại hoại. Liễu Kình Vũ cho một người của y vào vị trí Tổ phó thường trực, y liền vội vàng mừng rỡ. Người này đúng là gió chiều nào che chiều đấy. Y cũng không nghĩ lại, Liễu Kình Vũ cũng sắp xếp Tống Hiểu Quân làm Tổ phó thường trực, bất cứ lúc nào cũng có thể loại trừ Chu Phục Sơn.
Trưởng Ban tuyên giáo Đường Duệ Minh cười khổ nói:
– Đây cũng là chỗ lợi hại của Liễu Kình Vũ. Tuy rằng bất cứ lúc nào Tống Hiểu Quân cũng có thể đoạt quyền Chu Phục Sơn nhưng nếu Chu Phục Sơn làm theo ý của Liễu Kình Vũ thì Tống Hiểu Quân sẽ không nhúng tay vào. Thân là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, công việc của hắn cũng không ít. Chưa chắc hắn đã để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Chắc chắn hắn sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy Chu Phục Sơn làm tốt việc này. Tôi nghĩ Tôn Húc Dương nhất định là thấy được điểm này nên mới phối hợp với Liễu Kình Vũ. Điều này cũng cho thấy Tôn Húc Dương vô cùng âm hiểm.
Bí thư Đảng ủy Công an Chu Minh Cường hỏi:
– Sao có thể khẳng định như vậy?
Hứa Kiến Quốc nói:
– Lần này Tôn Húc Dương phối hợp với Liễu Kình Vũ chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu giá cả nông sản hạ xuống thì y có một phần công lao. Nếu thất bại cũng không dính dáng quá lớn. Dù sao y cũng không phải là người đề xuất nhân lực tổ công tác. Cho nên, người này cực kỳ gian trá.
Ngụy Hoàng Lâm nghe mọi người nói chuyện, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Cả Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương đều không phải là hạng tốt đẹp gì. Một mạnh mẽ, cứng rắn và âm hiểm, một gian xảo và ích kỷ. Nếu lúc này hội chợ nông sản của bọn họ thành công, tôi nghĩ Tập đoàn Di Hải nhất định sẽ rất khó chịu. Đến lúc đó sẽ có nhiều tổn thất đấy.
Lời của Ngụy Hoành Lâm rơi vào tai mọi người, tất cả đều chau mày.
Bọn họ đều biết rõ, tổn thất của Tập đoàn Di Hải là tổn thất của bọn họ. Tuy rằng bọn họ không trực tiếp nhúng tay vào nghiệp vụ của Tập đoàn Di Hải, nhưng người thân, con cái đều có cổ phần danh nghĩa tại Công ty thành viên của Tập đoàn Di Hải ở huyện Thụy Nguyên. Hàng năm có thể thu vào mấy trăm vạn, khoản tiền này cũng không phải là nhỏ. Tuy rằng bọn họ không để ý nhưng vẫn hy vọng con cái của mình cùng người thân có thể khá hơn một chút.
Chu Minh Cường nói:
– Chủ tịch Ngụy, ngài nói tiếp theo chúng ta nên làm gì? Nếu quả thật Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương làm bừa, chỉ sợ Tập đoàn Di Hải sẽ suy thoái.
Ngụy Hoành Lâm trầm giọng nói:
– Trong chuyện này chúng ta không thể trực tiếp nhúng tay vào. Dù sao, chúng ta cũng là cán bộ của Chính phủ, trong lúc làm việc phải đứng về phía Đảng, về phía nhân dân. Đây cũng là do chức vụ quy định. Nhưng chúng ta cũng có thể tiết lộ tin tức này cho Phạm Kim Hoa vạch sẵn phương pháp. Chuyện này lập tức đối với chúng ta không có quan hệ rồi.
Ngụy Hoành Lâm nói xong, mấy người khác đều giơ ngón cái lên, Hứa Kiến Quốc nói:
– Ừ, chủ ý của Chủ tịch Ngụy đưa ra rất hay, một chiêu này có thể tính là mượn đao giết người rồi.
Ngụy Hoành Lâm chỉ thản nhiên cười.
Sở dĩ y đưa ra chủ ý này, mục đích vô cùng đơn giản. Y sẽ không đích thân nhúng tay vào vụ này, toàn bộ mọi việc sẽ để người khác xử lý. Cho dù kết quả như thế nào thì Ngụy Hoành Lâm cũng đã cho mình một con đường lui.
Liễu Kình Vũ còn chưa chọn lựa người xong, ở trong một khách sạn tại Thành phố Nam Hoa, sau khi Phạm Kim Hoa nghe được tin tức huyện Thụy Nguyên sẽ tổ chức hội chợ triển lãm nông sản và thành lập tổ công tác, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, mắng:
– Tiên sư bà nhà nó chứ, Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tên khốn kiếp nhà mày tại sao cứ phải phân cao thấp với tao thế. Chẳng lẽ không thắng được tao thì mày không thoải mái. Được, mày muốn chơi với bố mày, bố mày sẽ dọn dẹp mày. Muốn mở hội chợ triển lãm nông sản ở huyện Thụy Nguyên đúng không? Muốn thành công đúng không? Được, lần này bố mày sẽ cho mày nếm thử mùi vị gặp trắc trở. Cùng bố đấu, bố chơi chết mày.
Nói xong, Phạm Kim Hoa lập tức lấy điện thoại di động liên tiếp bấm mười mấy cuộc điện thoại bắt đầu bố trí.
Ở thời điểm Phạm Kim Hoa tích cực bố trí, bên này Liễu Kình Vũ cũng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán chuẩn bị.
Lúc này, tổ viên tổ công tác do Liễu Kình Vũ tự mình chọn lựa. Trước tiên hắn điều động 3 người trong Huyện ủy. Tất cả đều là nhân viên cơ sở đặc biệt nhiệt tình. Phòng Nông nghiệp cũng lấy thêm 3 người trẻ tuổi đến hỗ trợ.
Thời điểm Tống Hiểu Quân nhìn thấy Liễu Kình Vũ điều động 6 người, liền có chút không giải thích được nói:
– Bí thư Liễu, một Hội chợ triển lãm nông sản nho nhỏ mà điều động nhiều người như vậy, có phải quá lãng phí hay không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đương nhiên không phải, Hội chợ nông sản lần này sẽ là cơ hội tuyên truyền rất tốt cho huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tôi hy vọng có thể mời nhiều công ty đến đây, giới thiệu cho họ cơ hội phát triển của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tôi còn đang nghĩ đến lúc đó người của chúng ta còn không xoay kịp đấy.
Tống Hiểu Quân hỏi:
– Bí thư Liễu, hiện tại đã đủ người, nên phân công công tác của bọn họ như thế nào?
Liễu Kình Vũ trầm ngâm một chút nói:
– Như vậy đi, Chủ nhiệm Hiểu Quan, anh sắp xếp cho họ một văn phòng lớn để làm việc. Tập trung liên hệ với thương nhân khắp nơi, mời bọn họ 5 ngày sau đến huyện Thụy Nguyên chúng ta tham quan Hội chợ giao dịch nông sản lần này. Đồng thời phối hợp với Đài Truyền hình huyện và các cơ quan truyền thông triển khai tuyên truyền, tích cực cổ vũ khiến nông dân tích cực tham gia Hội chợ triển lãm lần này, đến mua hạt giống và các loại nông tư.
Tống Hiểu Quân gật đầu, lập tức làm việc. Sau đó, Liễu Kình Vũ lại nói chuyện với Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa, tiến hành bố trí công tác của hai người, cổ vũ hai người chuẩn bị và tích cực tham dự tổ chức Hội chợ triển lãm lần này, tích cực phát huy tính năng động chủ quan, vì huyện Thụy Nguyên mà cống hiến.
Đối với hai vị trong Ủy ban nhân dân huyện mà nói, bọn họ đối với Liễu Kình Vũ vẫn còn thụ sủng nhược kinh. Hơn nữa hiện tại bọn họ có không gian để phát huy, chắc chắn sẽ nguyện ý dốc hết toàn lực chú ý đi làm việc.
Về phần Chu Phục Sơn, gã là một nhân vật khá thấu hiểu tình hình. Gã đã sớm nhìn ra, Hội chợ triển lãm nông sản lần này Liễu Kình Vũ hy vọng gã làm đúng chức danh, không gây thêm phiền phức cho tổ công tác. Cho nên, gã vô cùng sáng suốt lựa chọn tích cực báo cáo với Liễu Kình Vũ, cùng Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa tích cực vùi đầu vào công tác chuẩn bị, tích cực làm công tác tuyên truyền và những công tác chuẩn bị khác.
Tổ công tác được thành lập chưa đến 3 giờ, tốc độ làm việc đã hơn hẳn.
Hai ngày sau, Tổ công tác nhiệt tình mười phần, đột nhiên không khí trở nên quỷ dị.
Chu Phục Sơn, Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa sắc mặt ác liệt đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Chu Phục Sơn chua xót nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, hôm nay chúng tôi tới nhận lỗi với ngài.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy vẻ mặt của ba người, có chút khó hiểu nói:
– Sao lại thế này, tội gì?
Chu Phục Sơn cười thảm một tiếng nói:
– Bí thư Liễu, các đồng chí rất nhiệt tình, trong hơn 2 ngày qua ngày nào cũng làm việc đến 12 tiếng mỗi ngày, gần như đem tất cả thời gian vùi đầu vào liên hệ với các thương nhân, nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại. Chúng tôi đã liên hệ với 187 công ty hạt giống và nông sản nhưng gần như tất cả đều cự tuyệt. Chí có 3 xí nghiệp nhỏ nguyện ý tham gia triển lãm với điều kiện chúng ta phải thanh toán toàn bộ chi phí đi đường và ăn ngủ nghỉ.
Trình Chính Mậu là Phó Chủ tịch huyện đứng thứ hai từ dưới lên. Trên thực tế ông ta chỉ tạm giữ chức vụ Phó Chủ tịch huyện. Tuy rằng bình thường kẻ nào gặp ông ta cũng toàn là bộ dáng cười mị mị nhưng trên thực tế chẳng có ai trong ủy ban sợ ông ta cả. Bởi lẽ ông ta chẳng phụ trách bất cứ lĩnh vực nào, chỉ chủ yếu phụ tá Chủ tịch huyện triển khai công tác, liên hệ với Mặt trận Tổ quốc huyện.
Về phần Lỗ Nguyên Hoa thì càng không phải nói. Lỗ Nguyên Hoa mặc dù là Phó Chủ tịch giữ chức vụ lâu nhất nhưng hiện tại chỉ phụ trách quản lý văn hóa, tôn giáo, thể dục và công tác. Quyền hạn trong tay có rất ít. Hơn nữa Lỗ Nguyên Hoa cũng sắp về hưu rồi, trên cơ bản lúc nào lão cũng trong trạng thái về hưu, chỉ có những Hội nghị quan trọng lão mới xuất hiện một chút. Bình thường, lão đều ở nhà chơi hoa, câu cá, hoàn toàn trong trạng thái về hưu.
Nhưng lần trước Ngụy Hoành Lâm vì muốn đối phó với Liễu Kình Vũ mà lúc đi dự Hội nghị ở Thành phố liền mang theo nhóm Phó Chủ tịch khác, cố ý để hai vị này ở lại. Kết quả lần đó, huyện Thụy Nguyên xảy ra rất nhiều chuyện, khiến hai người vô cùng bị động và đau đầu. Tống Hiểu Quân tin tưởng, qua sự việc lần trước, hai người chắc chắn cũng chẳng hài lòng với Ngụy Hoành Lâm. Nhất là bình thường Lỗ Nguyên Hoa vốn đã không hợp với Ngụy Hoành Lâm. Lần này Liễu Kình Vũ để hai vị Phó Chủ tịch này vào tổ công tác, rõ ràng hắn muốn bọn họ có thể thực sự làm việc. Nếu bọn họ có thể làm tốt chuyện này thì chỉ có lợi chứ không có hại. Nhất là Trình Chính Mậu, ông ta chỉ tạm giữ chức vụ Phó Chủ tịch huyện, nếu làm xong, trong tương lai có thể Liễu Kình Vũ sẽ nhận xét tốt cho ông ta, đối với ông ta tương đối có lợi.
Theo sắp xếp lần này của tổ công tác, Tống Hiểu Quân có thể cảm nhận được từng hành động của Liễu Kình Vũ đều có thâm ý cả, đích thật là một Ngưu nhân.
Bởi vì có Tôn Húc Dương tỏ thái độ đồng ý nên kết quả cuối cùng ở Hội nghị Thường ủy, số phiếu của Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương vẫn lớn hơn của Ngụy Hoành Lâm. Ngụy Hoành Lâm chỉ có thể buồn bực chấp nhận kết quả này.
Sau khi tan họp, Ngụy Hoành Lâm trở lại phòng làm việc của mình trực tiếp ném cặp trên mặt đất, tức giận nói:
– Con bà nó, Liễu Kình Vũ, mày khinh người quá đáng rồi. Không cho tao sắp xếp người của mình vào tổ công tác, mày cũng quá ức hiếp người rồi.
Lúc này, Phó Chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi thấy đúng là lần này Liễu Kình Vũ có chút quá mức nhưng Tôn Húc Dương cũng là đồ bại hoại. Liễu Kình Vũ cho một người của y vào vị trí Tổ phó thường trực, y liền vội vàng mừng rỡ. Người này đúng là gió chiều nào che chiều đấy. Y cũng không nghĩ lại, Liễu Kình Vũ cũng sắp xếp Tống Hiểu Quân làm Tổ phó thường trực, bất cứ lúc nào cũng có thể loại trừ Chu Phục Sơn.
Trưởng Ban tuyên giáo Đường Duệ Minh cười khổ nói:
– Đây cũng là chỗ lợi hại của Liễu Kình Vũ. Tuy rằng bất cứ lúc nào Tống Hiểu Quân cũng có thể đoạt quyền Chu Phục Sơn nhưng nếu Chu Phục Sơn làm theo ý của Liễu Kình Vũ thì Tống Hiểu Quân sẽ không nhúng tay vào. Thân là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, công việc của hắn cũng không ít. Chưa chắc hắn đã để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Chắc chắn hắn sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy Chu Phục Sơn làm tốt việc này. Tôi nghĩ Tôn Húc Dương nhất định là thấy được điểm này nên mới phối hợp với Liễu Kình Vũ. Điều này cũng cho thấy Tôn Húc Dương vô cùng âm hiểm.
Bí thư Đảng ủy Công an Chu Minh Cường hỏi:
– Sao có thể khẳng định như vậy?
Hứa Kiến Quốc nói:
– Lần này Tôn Húc Dương phối hợp với Liễu Kình Vũ chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu giá cả nông sản hạ xuống thì y có một phần công lao. Nếu thất bại cũng không dính dáng quá lớn. Dù sao y cũng không phải là người đề xuất nhân lực tổ công tác. Cho nên, người này cực kỳ gian trá.
Ngụy Hoàng Lâm nghe mọi người nói chuyện, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Cả Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương đều không phải là hạng tốt đẹp gì. Một mạnh mẽ, cứng rắn và âm hiểm, một gian xảo và ích kỷ. Nếu lúc này hội chợ nông sản của bọn họ thành công, tôi nghĩ Tập đoàn Di Hải nhất định sẽ rất khó chịu. Đến lúc đó sẽ có nhiều tổn thất đấy.
Lời của Ngụy Hoành Lâm rơi vào tai mọi người, tất cả đều chau mày.
Bọn họ đều biết rõ, tổn thất của Tập đoàn Di Hải là tổn thất của bọn họ. Tuy rằng bọn họ không trực tiếp nhúng tay vào nghiệp vụ của Tập đoàn Di Hải, nhưng người thân, con cái đều có cổ phần danh nghĩa tại Công ty thành viên của Tập đoàn Di Hải ở huyện Thụy Nguyên. Hàng năm có thể thu vào mấy trăm vạn, khoản tiền này cũng không phải là nhỏ. Tuy rằng bọn họ không để ý nhưng vẫn hy vọng con cái của mình cùng người thân có thể khá hơn một chút.
Chu Minh Cường nói:
– Chủ tịch Ngụy, ngài nói tiếp theo chúng ta nên làm gì? Nếu quả thật Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương làm bừa, chỉ sợ Tập đoàn Di Hải sẽ suy thoái.
Ngụy Hoành Lâm trầm giọng nói:
– Trong chuyện này chúng ta không thể trực tiếp nhúng tay vào. Dù sao, chúng ta cũng là cán bộ của Chính phủ, trong lúc làm việc phải đứng về phía Đảng, về phía nhân dân. Đây cũng là do chức vụ quy định. Nhưng chúng ta cũng có thể tiết lộ tin tức này cho Phạm Kim Hoa vạch sẵn phương pháp. Chuyện này lập tức đối với chúng ta không có quan hệ rồi.
Ngụy Hoành Lâm nói xong, mấy người khác đều giơ ngón cái lên, Hứa Kiến Quốc nói:
– Ừ, chủ ý của Chủ tịch Ngụy đưa ra rất hay, một chiêu này có thể tính là mượn đao giết người rồi.
Ngụy Hoành Lâm chỉ thản nhiên cười.
Sở dĩ y đưa ra chủ ý này, mục đích vô cùng đơn giản. Y sẽ không đích thân nhúng tay vào vụ này, toàn bộ mọi việc sẽ để người khác xử lý. Cho dù kết quả như thế nào thì Ngụy Hoành Lâm cũng đã cho mình một con đường lui.
Liễu Kình Vũ còn chưa chọn lựa người xong, ở trong một khách sạn tại Thành phố Nam Hoa, sau khi Phạm Kim Hoa nghe được tin tức huyện Thụy Nguyên sẽ tổ chức hội chợ triển lãm nông sản và thành lập tổ công tác, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, mắng:
– Tiên sư bà nhà nó chứ, Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tên khốn kiếp nhà mày tại sao cứ phải phân cao thấp với tao thế. Chẳng lẽ không thắng được tao thì mày không thoải mái. Được, mày muốn chơi với bố mày, bố mày sẽ dọn dẹp mày. Muốn mở hội chợ triển lãm nông sản ở huyện Thụy Nguyên đúng không? Muốn thành công đúng không? Được, lần này bố mày sẽ cho mày nếm thử mùi vị gặp trắc trở. Cùng bố đấu, bố chơi chết mày.
Nói xong, Phạm Kim Hoa lập tức lấy điện thoại di động liên tiếp bấm mười mấy cuộc điện thoại bắt đầu bố trí.
Ở thời điểm Phạm Kim Hoa tích cực bố trí, bên này Liễu Kình Vũ cũng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán chuẩn bị.
Lúc này, tổ viên tổ công tác do Liễu Kình Vũ tự mình chọn lựa. Trước tiên hắn điều động 3 người trong Huyện ủy. Tất cả đều là nhân viên cơ sở đặc biệt nhiệt tình. Phòng Nông nghiệp cũng lấy thêm 3 người trẻ tuổi đến hỗ trợ.
Thời điểm Tống Hiểu Quân nhìn thấy Liễu Kình Vũ điều động 6 người, liền có chút không giải thích được nói:
– Bí thư Liễu, một Hội chợ triển lãm nông sản nho nhỏ mà điều động nhiều người như vậy, có phải quá lãng phí hay không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đương nhiên không phải, Hội chợ nông sản lần này sẽ là cơ hội tuyên truyền rất tốt cho huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tôi hy vọng có thể mời nhiều công ty đến đây, giới thiệu cho họ cơ hội phát triển của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tôi còn đang nghĩ đến lúc đó người của chúng ta còn không xoay kịp đấy.
Tống Hiểu Quân hỏi:
– Bí thư Liễu, hiện tại đã đủ người, nên phân công công tác của bọn họ như thế nào?
Liễu Kình Vũ trầm ngâm một chút nói:
– Như vậy đi, Chủ nhiệm Hiểu Quan, anh sắp xếp cho họ một văn phòng lớn để làm việc. Tập trung liên hệ với thương nhân khắp nơi, mời bọn họ 5 ngày sau đến huyện Thụy Nguyên chúng ta tham quan Hội chợ giao dịch nông sản lần này. Đồng thời phối hợp với Đài Truyền hình huyện và các cơ quan truyền thông triển khai tuyên truyền, tích cực cổ vũ khiến nông dân tích cực tham gia Hội chợ triển lãm lần này, đến mua hạt giống và các loại nông tư.
Tống Hiểu Quân gật đầu, lập tức làm việc. Sau đó, Liễu Kình Vũ lại nói chuyện với Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa, tiến hành bố trí công tác của hai người, cổ vũ hai người chuẩn bị và tích cực tham dự tổ chức Hội chợ triển lãm lần này, tích cực phát huy tính năng động chủ quan, vì huyện Thụy Nguyên mà cống hiến.
Đối với hai vị trong Ủy ban nhân dân huyện mà nói, bọn họ đối với Liễu Kình Vũ vẫn còn thụ sủng nhược kinh. Hơn nữa hiện tại bọn họ có không gian để phát huy, chắc chắn sẽ nguyện ý dốc hết toàn lực chú ý đi làm việc.
Về phần Chu Phục Sơn, gã là một nhân vật khá thấu hiểu tình hình. Gã đã sớm nhìn ra, Hội chợ triển lãm nông sản lần này Liễu Kình Vũ hy vọng gã làm đúng chức danh, không gây thêm phiền phức cho tổ công tác. Cho nên, gã vô cùng sáng suốt lựa chọn tích cực báo cáo với Liễu Kình Vũ, cùng Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa tích cực vùi đầu vào công tác chuẩn bị, tích cực làm công tác tuyên truyền và những công tác chuẩn bị khác.
Tổ công tác được thành lập chưa đến 3 giờ, tốc độ làm việc đã hơn hẳn.
Hai ngày sau, Tổ công tác nhiệt tình mười phần, đột nhiên không khí trở nên quỷ dị.
Chu Phục Sơn, Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa sắc mặt ác liệt đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Chu Phục Sơn chua xót nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, hôm nay chúng tôi tới nhận lỗi với ngài.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy vẻ mặt của ba người, có chút khó hiểu nói:
– Sao lại thế này, tội gì?
Chu Phục Sơn cười thảm một tiếng nói:
– Bí thư Liễu, các đồng chí rất nhiệt tình, trong hơn 2 ngày qua ngày nào cũng làm việc đến 12 tiếng mỗi ngày, gần như đem tất cả thời gian vùi đầu vào liên hệ với các thương nhân, nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại. Chúng tôi đã liên hệ với 187 công ty hạt giống và nông sản nhưng gần như tất cả đều cự tuyệt. Chí có 3 xí nghiệp nhỏ nguyện ý tham gia triển lãm với điều kiện chúng ta phải thanh toán toàn bộ chi phí đi đường và ăn ngủ nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.